[Dịch] Bố Y Quan Đạo

Chương 441 : Ban ngành rung chuyển.




Hương trà bùng ra khắp bốn phía, Hà Khôn thưởng thức rất chuyên chú, lão nhấp một ngụm rồi nói:

- Cậu quả thật rất thành thạo, biết rõ uống trà có thể nâng cao tinh thần, trà rất thịnh hành ở Lĩnh Nam, đáng tiếc là trà ngon không nhiều lắm.

Trương Thanh Vân gật đầu nói:

- Đúng vậy, khó có được loại trà có hương vị tự nhiên, nếu có thể làm thanh tỉnh tinh thần thì coi như rất đặc biệt.

Hà Khôn cười ha hả, lão nói chuyện giống như đọc từng chữ, nhìn qua nụ cười thì cực kỳ chất phác và có chút hương vị khờ dại. Nhưng trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ người trước mặt không phải là kẻ ngốc, bề ngoài con người không nói lên được điều gì, Hà Khôn có vẻ ngoài chất phác nhưng bên trong rất lung linh.

- Bí thư Hà, lần này tôi đến đây chúc thọ chú và muốn phản ánh một tình huống, chú xem... ....

Trương Thanh Vân nói, trước mặt Hà Khôn hắn cũng không muốn nói bóng gió, hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Hà Khôn khẽ híp mắt, lão nói:

- Cậu nói đi, tình huống gì? Về vấn đề điều chỉnh ban ngành thị ủy lần này sao?

Trương Thanh Vân gật đầu nói:

- Là thế này, tôi nghĩ rằng muốn thừa dịp lần này có cơ hội điều chỉnh ban ngành thị ủy để xuống dưới rèn luyện vài năm.

- Sao?

Hà Khôn chợt dựng người lên, lão nói:

- Có phải cậu đã nghe thấy tin đồn gì phải không? Sao không thể ở lại phòng tổ chức chứ?

- Không, không phải!

Trương Thanh Vân nói:

- Sao có thể bị những tin đồn nhảm nhí kia bị ảnh hưởng cho được, hơn nữa bí thư Chiêm là người khoan hồng độ lượng, cũng không muốn so bì chuyện của tôi. Chẳng qua tôi thích làm những gì mình am hiểu, tôi quả thật không hiểu sâu về công tác tổ chức.

Hà Khôn không lên tiếng, Trương Thanh Vân nói rất thẳng thắn và thành thật, không có chút ý tứ che dấu. Hắn hoàn toàn coi Hà Khôn là trưởng giả, điều này làm cho lão có chút khó thích ứng.

Trương Thanh Vân không phải là người Triệu gia, nếu làm như vậy thì có chút đường đột. Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân đề nghị xuống tuyến dưới rèn luyện, hơn nữa lúc này còn là phó phòng tổ chức, nếu dựa theo phương pháp dành cho cán bộ cấp cao thì đảm nhiệm chức vụ chủ tịch hay bí thư thành phố cũng không quá phận.

Mà lúc này Trương Thanh Vân rõ ràng cũng không yêu cầu như vậy, Hà Khôn thầm nghĩ người ta đề xuất, đây cũng không tính là cầu quan, nếu nói theo đúng lời của Trương Thanh Vân thì chính là xin phép tổ chức.

- Cậu đã nói rõ ý nghĩ của mình với trưởng phòng Lưu chưa, chẳng lẽ anh ấy cũng đồng ý cho cậu xuống tuyến dưới làm phó chủ tịch sao?

Hà Khôn nói.

Trương Thanh Vân có chút sững sốt, lời nói của Hà Khôn có hai tầng ý nghĩa, một là muốn biết ý nghĩ của Lưu Tiến, hai là cố ý dùng chức phó chủ tịch thành phố để thử Trương Thanh Vân, như vậy sẽ làm cho Trương Thanh Vân không ôm hy vọng quá lớn.

Phó phòng tổ chức tỉnh ủy mà xuống tuyến dưới làm phó chủ tịch thành phố, đây rõ ràng là có ý xuống chức, vì ngoài chủ tịch thường vụ thành phố thì những chức vị phó chủ tịch khác khó thể nào so sánh với quyền lực của phó phòng tổ chức, không chỉ là kém một nửa hay một phần.

- Điều này...Tôi là người được phân công quản lý khảo sát ban ngành thị ủy, tôi chưa nói với trưởng phòng bên kia vì tránh bị hiềm nghi, vì vậy hôm nay mới trực tiếp đến tỏ lời với chú.

Trương Thanh Vân nói, hắn nâng ly trà nhấp một ngụm rồi tiếp tục:

- Thật ra phó chủ tịch thành phố cũng rất tốt, tôi cũng cảm thấy mình khiếm khuyết trên phương diện năng lực, hơn nữa tôi cũng còn trẻ, có cơ hội được rèn luyện thì đã là rất tốt rồi.

Hà Khôn híp mắt lại, lão thấy Trương Thanh Vân nói thật, vì vậy mà cái nhìn đối với đối phương lại cao hơn rất nhiều. Tiểu tử này còn trẻ mà biết cách trầm xuống, muốn làm những việc thật sự, không muốn nổi ở trên mặt nước, đúng là rất đáng quý.

Phải biết rằng lúc này chức vị đối với cán bộ trẻ cực kỳ mẫn cảm, không riêng gì cán bộ trẻ, chỉ cần cán bộ đảng viên không phạm phải sai lầm thì cơ bản đều có thể tiến lên. Vì nếu đẩy ra rìa thì mọi người sẽ cho rằng đối phương phạm phải sai lầm, thường thì tổ chức sẽ suy xét vấn đề này một cách toàn diện.

Trương Thanh Vân nói vài câu rất tự nhiên nhưng trong lòng cũng không nghĩ như vậy. Hắn biết rõ mình xuống dưới và tiến vào thường ủy thì không phải là vấn đề khó, nếu muốn xem mình là một cán bộ xuống chức thì bí thư Chiêm sẽ không đồng ý.

Còn phương diện còn lại, Trương Thanh Vân cũng đã thuấn nhuần những gì ẩn giấu bên trong vấn đề điều chỉnh ban ngành lần này, xét đến cùng cũng chinh là bí thư Chiêm muốn tăng mạnh quản lý, đồng thời cũng cân bằng các thế lực ở Giang Nam.

Lúc này ở Giang Nam có Triệu gia, Cao gia, Uông gia và Quách gia dây dưa với nhau, mỗi lần điều chỉnh ban ngành đều là điều chỉnh thế cục, cũng vì nguyên nhân này mà Trương Thanh Vân mới kiên định vào niềm tin tìm đến Hà Khôn.

Vì thân phận của Trương Thanh Vân rất đặc biệt, quan hệ với Triệu gia thì người ngoài nhìn không rõ, đồng thời khi đến nói ra thì Hà Khôn sẽ nắm một quân bài trong tay. Nếu lão lật bài trong sương mù, chỉ cần bài được đưa ra thì bí thư Chiêm sẽ quay về không gian của riêng mình. Khi tất cả các thế lực đều khó thể thỏa hiệp thì Hà Khôn hoàn toàn có thể tung Trương Thanh Vân ra để cân đối, vì vậy mà khả năng Trương Thanh Vân xuống tuyến dưới rèn luyện là rất lớn.

- Thanh Vân, tôi đã hiểu, tôi cũng không có gì hứa hẹn với cậu, dù sao cũng cần thường ủy quyết định, cá nhân tôi không tính là gì.

Hà Khôn nói.

Trương Thanh Vân liên tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn cũng không muốn bỏ đi, không muốn nói đến chuyện công tác, chỉ mở miệng di chuyển chủ đề sang phương diện cuộc sống.

Hào hứng của Hà Khôn cũng rất tốt, lão tỏ vẻ chúc mừng Trương Thanh Vân được lên làm cha, hỏi rất nhiều tình huống trong nhà đối phương, giọng điệu có vẻ rất quan tâm. Trương Thanh Vân cũng nói rất thoải mái, cũng không che giấu những chuyện dở khóc dở cười khi được làm cha. Khi Hà Khôn nghe đến chuyện đặt tên cho con gái thì cười ha hả, lão mở rộng miệng nói:

- Cậu đấy, đúng là hiểu nhiều chuyện hơn Hà Tuấn nhà tôi, cậu nhỏ hơn nó hai tuổi mà thành gia lập nghiệp đều đã rất tốt, bây giờ Hà Tuấn còn chưa có được một gia đình.

Hà Khôn nói xong thì thở dài một hơi, có vẻ rất thất vọng.

Trương Thanh Vân vội vàng trấn an Hà Khôn, tâm tư của cha mẹ trên khắp thế gian, dù địa vị có cao thế nào cũng không ngoại lệ. Hai người nói chuyện về những đề tài gia đình nên khoảng cách cũng được kéo gần lại, nhưng Hà Khôn cũng không nhắc đến quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Triệu gia, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không nhắc đến.

Hà Khôn là người thông minh, lão nhìn vấn đề rất sâu, quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Triệu gia chính là chuyện của người nhà họ Triệu, người ngoài khó thể nói cho rõ ràng.

Sau khi Trương Thanh Vân đến gặp Hà Khôn thì cuộc sống hoàn toàn bình phục trở lại, vấn đề điều chỉnh ban ngành ở thị ủy cũng đã được triển khai. Vì đã có bí thư mới nên lần này điều chỉnh cũng không động đến cán bộ lãnh đạo quan trọng, thường thì đảng ủy thành phố sẽ có đề cử, ban số ba cũng dựa theo những đề cử này mà xuống tuyến dưới khảo sát một phen, cũng không quá tích cực.

Nhưng đối với những cán bộ bị quần chúng phản ánh tương đối nhiều, Trương Thanh Vân cũng yêu cầu ủy ban kỷ luật đưa ra văn kiện, vì vậy mà công tác cũng không nặng nề, thời gian trôi qua khá nhàn nhã.

Lúc này Trương Thanh Vân cũng có ý nghĩ rất thoáng với vấn đề mình xuống tuyến dưới nhận chức, thành công thì tốt, không thành công và ở lại phòng tổ chức cũng chẳng sao. Chỉ cần Hà Khôn không ngáng chân mình thì những người khác sẽ không làm những chuyện vuốt mông ngựa mà vỗ vào đùi ngựa. Trương Thanh Vân muốn xem Hà Khôn tiến thối thế nào để đi theo, đây mới chính là ý đồ chân thật.

Lúc này trong phòng tổ chức cũng rất bất an, đã nhiều người có ý nghĩ, càng có rất nhiều người rục rịch sử sụng quan hệ để tìm đường lui, chỉ có Trương Thanh Vân là thờ ơ. Chiều nào tan tầm hắn cũng quay về nhà, cùng ở bên cạnh vợ và cha mẹ, hơn phân nửa tâm tình được đặt trên gia đình.

Trương Thanh Vân chậm rãi nhìn con mình phát triển, tóc trên đầu ngày càng dày, đây cũng là điều an ủi rất lớn với hắn. Mỗi ngày ôm lấy vợ đẹp cùng nói chuyện vui vẻ với cả nhà, người đời có thể được như vậy rõ ràng cũng đã rất tốt, Trương Thanh Vân cũng không có yêu cầu quá phận.

Người có nhà thì có bến đổ, đàn ông khi có con thì mới chính thức trưởng thành, Trương Thanh Vân cảm thấy tâm tình đối với hiệu quả và lợi ích đã nhạt hơn năm xưa rất nhiều. Tư tưởng cầu tiến vẫn không thay đổi nhưng đã thiếu đi vài phần xao động tuổi trẻ, thiếu đi vài phần suy nghĩ về cái trước mắt. Đường phải tự mình đi từng bước, cơm phải tự mình ăn từng miếng, từng sự kiện tạo ra sự nghiệp, không phải chỉ ngày một ngày hai là tạo ra thành tích, lại càng không phải chỉ một hai năm đã biến đổi về chất. Chính trị dù sao cũng là một môn nghệ thuật rèn luyện tính nhẫn nại, chỉ có những người biết nhịn và cưỡng ép sự tịch mịch mới chính thức gia nhập.

Thu đi đông tới, Trung Nguyên cuối cùng cũng đón chào một đợt khí lạnh đầu tiên, Thành Đô cũng đón nhận một đợt tuyết đầu tiên. Tuyết rơi vào đúng dịp cuối tuần, vì vậy Trương Thanh Vân kéo Triệu Giai Ngọc lên núi Nam Sơn ngắm cảnh.

Lúc này Triệu Giai Ngọc đã hoàn toàn khôi phục trở lại nhưng cũng không vội đi làm, cả nhà dự định tết năm nay sẽ về Ung Bình đón năm mới, Triệu Giai Ngọc cũng dẹp chuyện của công ty sang một bên, sang năm mới xem xét lại.

Nhưng Triệu Giai Ngọc rõ ràng cũng đã có sắp xếp, dì Ngũ trở lại thủ đô thu dọn nhà và mua sắm vài thứ. Sang năm thì chắc chắn hai mẹ con Triệu Giai Ngọc sẽ quay về thủ đô, tình cảnh cả gia đình sum vầy sẽ còn lại rất ít, vì vậy Trương Thanh Vân rất quý trọng thời gian vào lúc này.

Toàn bộ ban ngành trong tỉnh đều rơi vào trạng thái yên lặng, Trương Thanh Vân cũng không hy vọng quá lớn vào vấn đề xuống tuyến dưới rèn luyện, ngược lại có vài gã trưởng ban trong phòng tổ chức bị điều đi. Trưởng ban số hai được đưa sang nắm chức phó phòng giao thông xem như được đề bạt, trưởng ban mới của ban số hai chính là phó ban Lưu Minh Hoa, ngoài những thứ này ra thì chẳng còn động tĩnh nào khác.

Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng bị cho ra rìa giống như suy nghĩ của rất nhiều người, hắn vẫn được phân công quản lý ban số ba và ban huấn luyện, là phó phòng có quyền lực mạnh nhất. Tình cảnh này làm cho đám cán bộ ở phòng tổ chức càng ngày càng cảm thấy phó phòng Trương sâu xa khó hiểu, lúc này phòng tổ chức đã là bãi bể nương dâu so với vài năm trước, nhưng dù thế nào thì phó phòng Trương ở phòng tổ chức vẫn không suy yếu, thậm chí còn có vẻ giống như sắp tiến thêm một bước.

Vì vậy mà tất cả các bạn đồng nghiệp trong các ban ngành mỗi lần gặp mặt Trương Thanh Vân đều cung kính chào một tiếng phó phòng Trương, thậm chí còn cung kính hơn cả khi so với Đàm Ngôn Ứng. Trương Thanh Vân cũng chỉ biết cười trừ đối với những biến đổi này, ngược lại thì Trần Lâm và Tiểu Hạ thường rất rạo rực, cả hai cảm thấy cao hơn một cái đầu so với những người khác. Đi theo một lãnh đạo tốt số thì không cần nghĩ quá nhiều chuyện, chỉ cần công tác cho tốt là được.

Mà lúc này Lưu Tiến cũng rất ẩn nhẫn, hằng ngày thật sự thiếu quan tâm công tác, thường xuyên mở hội nghị. Thật ra những phó phòng khác cũng làm theo ý hắn, bình thường nếu có vấn đề liên quan thì sẽ ném lên hội ý ở hội nghị nội vụ, như vậy đã chứng tỏ sự quan tâm đến những cán bộ được lãnh đạo đề cử. Dù sao thì chuyện lớn lúc này cũng không nhiều, cũng không có quá nhiều vấn đề để tranh luận, giống như phòng tổ chức đang chậm rãi trở nên cân đối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.