Sau khi đã hẹn trước thì Trương Thanh Vân lựa chọn một ngày nắng ấm để khi tan tầm phóng thẳng ra ngoại ô. Khi thoát khỏi nội thành nhộn nhịp và chạy ra đến ngoại thành thì mới chân chính cảm nhận được xuân ý nồng đậm.
Những ngọn núi phương xa có rất nhiều màu sắc, mặt trên phủ một màu xanh thẫm, chính giữa lại xen nhiều đốm màu, lá hoa chen chúc.
Chỉ cần nhìn vào bức tranh thiên nhiên sẽ làm lòng người sinh ra ý cảnh, vì bất kỳ màu sắc gì của thiên nhiên cũng gợi lên cảm giác vui sống, bên trong bừng bừng sức sống, điều này làm cho người xem cảm thấy từ tận đáy lòng bùng lên cảm giác rung động và thích ý, kèm theo cảm giác mê say.
Khi Trương Thanh Vân đi ngang qua khu ruộng trồng rau thì ngửi thấy mùi hương bùn đất thơm ngát sảng khoái tinh thần, điều này làm cho tất cả cảm giác mệt mỏi khi công tác cả ngày tan thành mây khói, trong lòng đột nhiên bùng lên chút xúc động không hiểu nguyên nhân, thiên nhiên có lực lượng và sức quyến rũ vô cùng làm con người khó thể kháng cự. Trương Thanh Vân cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh giống như không mất bao lâu thời gian thì đã đến bên ngoài biệt thự của Lăng Tuyết Phi. Lần này Trương Thanh Vân không trực tiếp lái xe vào cửa mà chạy đến gửi ở trong công viên, sau đó mới xuống xe đi đến.
Khi đến gặp Lăng Tuyết Phi thì Trương Thanh Vân cảm thấy một cảm giác căng thẳng như tình cảnh đến gặp mối tình đầu. Cảm giác này không liên quan đến sự từng trải và kinh nghiệm, người ở trong mâu thuẫn thường sẽ rất do dự vấn đề tiến thối, Trương Thanh Vân không biết sẽ bắt đầu câu chuyện và kết thúc như thế nào.
Công viên thật ra chính là hội sở sân golf của Lăng Tuyết Phi, nhưng khi Trương Thanh Vân tiến vào thì cảm thấy không hoàn toàn chính xác. Từ chỗ hắn đậu xe và tiếp tục đi vào phần lớn là công viên.
Cỏ cây dày đặc, không khí yên tĩnh, nhà cửa cực kỳ tao nhã, các đó không xa là một trung tâm thể hình làm nơi này bừng bừng sức sống. Lúc này là giờ tan học của học sinh tiểu học, có rất nhiều đứa trẻ đang ngồi đong đưa trên xích đu, những âm thanh non nớt vang lên xao động không gian.
- Mùa xuân đến, dòng suối nhỏ chảy róc rách reo vui!
Trương Thanh Vân rõ ràng nghe được những âm thanh đọc thuộc bài học của đám trẻ, lúc đầu chỉ có một bé gái cất lời, ngay sau đó tất cả đều đọc theo, cuối cùng không gian vang lên những giọng nói trong trẻo:
- Mùa xuân đến làm rừng cây xanh ngắt một màu, chim chóc ca hát không ngừng, mùa xuân đến em đến trường, sân trường rộn ràng tiếng ca... ....
Ngay sau đó là những tiếng cười hi hi ha ha, đám trẻ bắt đầu ồn ào chơi đùa và la hét.
Trương Thanh Vân đã sớm dừng chân và chăm chú lắng nghe, tiếng đám trẻ đọc sách phối hợp rất chuẩn với khung cảnh tràn đầy xuân ý không tạo ra chút khe hở, điều này làm Trương Thanh Vân bị cộng hưởng, tâm tình cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Hắn cũng có chút do dự nhưng lập tức đẩy mạnh bước tiến, khi đến trước cửa biệt thự của Lăng Tuyết Phi thì lập tức bấm chuông cửa.
Có lẽ cũng vì hương xuân ngào ngạt mà khu vườn trong biệt thự cũng không nhiễm một hạt bụi, hoa cỏ trong sân tươi tốt và đua nhau khoe sắc.
Bên trong cũng có một khu vực trồng hoa đỗ quyên, khung cảnh làm người đứng ngoài ngắm nhìn muốn đặt cả tâm hôn vào bên trong.
Lăng Tuyết Phi tự mình ra mở cửa, hôm nay nàng ăn mặc rất tươi mát, tóc tết đuôi sam, áo thun xanh bó sát người, quần jean tôn lên cặp chân dài, thiếu đi vài phần quyến rũ nhưng nhiều thêm vài phần thanh xuân.
- Thanh Vân, anh xem, tình cảnh trong khu nhà thế nào?
Lăng Tuyết Phi dùng giọng cao hứng nói, nàng tự nhiên kéo lấy cánh tay nhưng Trương Thanh Vân lại khéo léo rụt về, hắn nói:
- Đúng là rất tốt, khu vườn được bố trí khá công phu, cũng chỉ ở trong những không gian thế này mới cảm nhận được mùa xuân nồng nàn.
Lăng Tuyết Phi liếc xéo Trương Thanh Vân, hình như có chút u oán, nhưng khoảnh khắc sau nàng đã cười nói:
- Lên lầu nào, lên đó mới có thể nhìn xa được, như vậy mới thích ý.
Trương Thanh Vân quay đầu híp mắt nhìn Lăng Tuyết Phi rồi nói:
- Thế nào? Hình như em ở lại Thành Đô dạo chơi khá lâu phải không? Dạo này không có công tác sao?
Lăng Tuyết Phi lắc đầu, nàng đột nhiên nói một câu:
- Em có bệnh, phải dưỡng bệnh!
- Có bệnh sao?
Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng:
- Bệnh gì?
Trương Thanh Vân cũng không nhịn được phải dùng ánh mắt dò xét Lăng Tuyết Phi. Vẻ mặt nàng rất khỏe mạnh, thân thể bừng bừng mười phần sức sống, thần thái sáng láng, dù nhìn thế nào cũng không liên hệ đến những người đang mắc bệnh.
Lăng Tuyết Phi bị Trương Thanh Vân nhìn có chút mất tự nhiên, vì vậy mà gương mặt nàng đỏ ửng, nàng nói:
- Thật ra cũng không phải là bệnh.
Trương Thanh Vân cảm thấy rất khó hiểu, đột nhiên trong lòng hắn khẽ động, vẻ mặt cũng hoàn toàn biến đổi, hắn nói:
- Em...Em... ....
Trương Thanh Vân nói được hai chữ mà không nhịn được phải nhìn về phía bụng Lăng Tuyết Phi, trong lòng không khỏi kinh hoàng.
- Ớ!
Lăng Tuyết Phi cũng lập tức trở nên kinh ngạc, ngay sau đó cũng hiểu có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt đột nhiên đỏ hồng, nàng nói:
- Ang nghĩ đi đâu vậy? Em thấy anh...Hừ, không phải chính nhân quân tử gì cả.
Mặt Trương Thanh Vân nóng lên như than, hành vi của hắn quá xấu hổ, đúng là mình mẫn cảm quá mức. Lăng Tuyết Phi thân là nghệ sĩ, nàng rất biết cách bảo vệ, sao có thể xảy ra vấn đề? Mình đúng là váng đầu.
Sau khi trải qua tình cảnh vừa rồi thì hai người đều xấu hổ, cũng không còn được tự nhiên như lúc đầu. Trương Thanh Vân liên tục dùng tay sờ mũi, Lăng Tuyết Phi thì đỏ bừng mặt và lén lén liếc mắt nhìn hắn, giữa hai chân mày tràn đầy xuân ý, cực kỳ mập mờ.
Cửa sổ phòng khách trong nhà Lăng Tuyết Phi cũng không được mở ra, màn cửa làm bằng lụa mỏng màu xanh nhạt, mức độ phối sáng và không khí vô cùng tốt. Khi Trương Thanh Vân đi vào đã nhìn thấy một chiếc ti vi màn hình khá rộng, ti vi đang phát hình một chương trình ca nhạc, ngôi sao đang hát bên trong chính là chủ nhân của căn nhà này.
Bài hát khá hay, giai điệu, nhịp điệu cũng không thiếu sống động, nhưng tạo hình của ca sĩ thì khác khác biệt, điều này làm cho Trương Thanh Vân bắt buộc phải nhìn sang Lăng Tuyết Phi để đối chiếu.
- Anh ngồi đi, biết rõ anh thích uống trà, trà anh tặng em lần trước vẫn còn chưa được dùng hết, hôm nay sẽ cho anh được thưởng thức tài pha trà của em.
Lăng Tuyết Phi yêu kiều cười nói.
Trương Thanh Vân gật đầu và Lăng Tuyết Phi bắt đầu bận rộn, nàng nấu nước, pha trà, rửa ly tách. Nàng làm tất cả công việc giống như rất quen thuộc nhưng Trương Thanh Vân cũng phải phì cười nói:
- Tuyết Phi à, pha trà cũng là nghệ thuật nhưng không phải quá trình, muốn hiểu rõ từng giai đoạn thì không nên quá cứng nhắc, phải có chút tâm ý mới pha trà được ngon.
Lăng Tuyết Phi đỏ mặt nói:
- Em không hiểu nhiều lắm, đều học hỏi trên ti vi.
- Thôi được rồi, để anh!
Trương Thanh Vân cười nói, hắn tiến lên nhận lấy ấm trà trên tay Lăng Tuyết Phi.
Không thể không thừa nhận những dụng cụ pha trà của Lăng Tuyết Phi là hàng thượng phẩm, ấm trà này chính là đất sét tử sa và là thủ công, không chỉ được gia công tinh tế mà nguyên liệu cũng là hàng thượng phẩm.
Mà ly trà thì không phải làm bằng gốm sứ mà chính là ngọc thạch, ngọc mát rượu và có màu đỏ rực càng làm tôn lên sự mạnh mẽ, rõ ràng những dụng cụ này dùng để pha Hồng Trà thì rất tuyệt. Tâm thần Trương Thanh Vân dần buông lỏng, dưới những động tác quen thuộc thì bầu không khí trong phòng dần tràn ngập hương thơm, hoàn cảnh coi như yên tĩnh hơn khá nhiều.
Mà trên ti vi vẫn là chương trình ca nhạc, giọng ca của Lăng Tuyết Phi giống như càng ngày càng có lực tương tác. Trương Thanh Vân ngồi nghe khá chuyên chú, nếu âm nhạc và trà ngon cùng hòa quyện cũng làm người ta cảm thấy thăng hoa.
Trương Thanh Vân không biết tên bài hát là gì nhưng càng nghe càng cảm thấy có chút ý nghĩa, càng nghe lại càng cảm thấy run rẩy, cuối cùng chỉ muốn ném ấm trà trên bàn đi, tâm thần có chút rối loạn.
- Đời người cô quạnh, tri kỷ khó cầu, xưa nay người đời thường đến với nhau trong phút chốc, nào có tình cảm thâm sâu, khi anh quay đi thì em phải sống cô độc cả đời.
Những ca từ này được Lăng Tuyết Phi hát lên làm cho lòng người rung động, điều này lại càng làm cho tâm thần Trương Thanh Vân mới bình tĩnh trở lên rối loạn.
- Đã uống được chưa?
Lăng Tuyết Phi đột nhiên nói, Trương Thanh Vân có chút sững sốt rồi gật đầu, hai người bắt đầu uống trà.
Trương Thanh Vân rất thích trà Nghi Hồng, nhưng hôm nay hắn chỉ cảm thấy trà đắng chát khó thể nuốt xuống. Ánh mắt Lăng Tuyết Phi chợt trở nên mông lung, nàng khẽ nói:
- Sao vây? Hình như tâm tình của anh không được tốt cho lắm.
Trương Thanh Vân uống cạn một ngụm trà, hắn nhịn không được phải hỏi:
- À, bài hát vừa rồi là gì?
Trương Thanh Vân vừa nói được một nửa thì cảm thấy có chút không phù hợp, hắn vội chữa lại:
- À, à, anh chỉ tùy tiện hỏi qua mà thôi.
Lăng Tuyết Phi cười chúm chím cặp môi đỏ mọng, nàng cũng yên lặng, lúc này Trương Thanh Vân nằm trên ghế sa lông mà lần đầu tiên cảm thấy có chút chóng mặt. Hắn không thể không thừa nhận lời ca vừa rồi đã làm mình rung động, nhưng tất cả những lời nói trong lòng khó chuyển lên miệng.
Một mùi hương nồng nàn bùng lên, Trương Thanh Vân còn chưa kịp tránh thì đã bị Lăng Tuyết Phi ôm lấy cánh tay, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác mềm mại từ trên ngực nàng truyền đến.
Sau đó Trương Thanh Vân lại cảm thấy trán mình mát lạnh, Lăng Tuyết Phi dùng bàn tay thon thả đặt lên trán hắn rồi nói:
- Sao vậy? Anh không thoải mái à?
Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn chậm rãi mở to mắt, khi còn chưa kịp mở miệng thì đã bị hai cánh tay mềm mại ôm quanh người, Lăng Tuyết Phi nói:
- Vì sao nhiều ngày như vậy mà không sang thăm em? Em ở nhà một mình cảm thấy không có ý nghĩa.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn cắn răng nói rõ ý nghĩ của mình ra. Hắn nói muốn Lăng Tuyết Phi cẩn thận suy xét tương lai, mình và nàng cuối cùng chỉ là bạn mà thôi.v.v.
Trương Thanh Vân mở miệng thì nói không ngừng. Từ khi hai người quen nhau và đến tận bây giờ thì đây chính là lần đầu tiên hắn bày tỏ quan điểm, mục đích tất nhiên đang muốn khuyên Lăng Tuyết Phi dừng cương trước bờ vực, không cần phải lún vào ngày càng sâu. Khi hắn nói xong những lời này thì thở dài một hơi, cảm thấy tâm tình có chút buông lỏng, cuối cùng cũng nói ra được.
Trương Thanh Vân giương mắt nhìn thì thấy Lăng Tuyết Phi dùng ánh mắt như cười như không nhìn mình, hắn không nhịn được phải hỏi:
- Em nhìn gì? Trên mặt anh có hoa sao?
Lăng Tuyết Phi cười khanh khách, nàng đột nhiên phóng đến. Trương Thanh Vân khẽ vươn tay theo vô thức, Lăng Tuyết Phi ngồi ngay trên người hắn rồi đổ sập xuống, hai tay nàng ôm cổ hắn, hai cặp môi ép lại thật gần.
Trương Thanh Vân cảm thấy có chút uy hiếp, quá trình hít thở cũng ngày càng nặng nhọc. Lăng Tuyết Phi vẫn cố gắng giữ vững ý nghĩ đã vượt qua dự đoán của Trương Thanh Vân, điều này làm hắn trở tay không kịp.
- Anh nói nhiều làm gì? Em cũng biết tâm tư của anh!
Lăng Tuyết Phi dịu dàng nói, hơi thở như hoa lan. Trương Thanh Vân cố gắng để nàng buông ra, nhưng nàng vẫn cố gắng bảo trì tư thế như vậy, nàng nói:
- Thanh Vân, nói thật nhé, anh có chút cảm giác gì với em không?
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn thản nhiên thừa nhận nha đầu này có sức quyến rũ rất lớn. Lăng Tuyết Phi cười rất thản nhiên, nàng có vẻ rất vui, nàng nói:
- Vậy là được rồi, em đồng ý ở cùng một chỗ với anh, cứ như vậy là được.
Lăng Tuyết Phi nói đến đây thì nhướng mày:
- Anh không cần phải nghĩ đến tương lai của em, em cũng chỉ nhỏ hơn anh một vài tuổi mà thôi. Tuy kinh nghiệm và từng trải của em không bằng anh, cũng không thấy được nhiều thứ hơn anh, nhưng nhiều năm qua gặp nhiều hiểu nhiều, em cũng nhìn thấu vài điểm quan trọng. Cả đời này em căn bản không nghĩ đến chuyện kết hôn, cũng không muốn tìm một chốn đi về.
- Chốn đi về của em là chính mình, mà chỗ dựa của em lại là anh. Em làm ra quyết đoán còn cẩn thận hơn bất kỳ ai khác, em không muốn phụ thuộc vào đàn ông, em cũng không muốn phải gả cho một tên thái giám như chị Nghê Thu Nguyệt.
Trương Thanh Vân dùng tay che miệng Lăng Tuyết Phi, mồ hôi lạnh túa ra trên lưng. Nha đầu Lăng Tuyết Phi này điên thật rồi, chuyện Cao Khiêm cũng biết rõ ràng như vậy sao? Rốt cuộc mối quan hệ giữa hai chị em Nghê Thu Nguyệt và Lăng Tuyết Phi này đã đạt đến mức độ nào rồi?