[Dịch] Bố Y Quan Đạo

Chương 279 : Chương 279-280




Trong đám người rõ ràng có một kẻ đứng đầu, hắn ưỡn bụng nói:

- Này, có chuyện gì vậy? Đỗ xe trái quy định còn nói gì nữa? Người Tang Chương các người ai cũng như thế này sao?

- Các anh là người trung đội nào? Lập tức nói lời xin lỗi, thân là cảnh sát nhân dân mà không có tố chất, đúng là làm việc bừa bãi.

Trương Thanh Vân lạnh lùng nói, cặp mắt híp lại như dao.

Đám người này nghênh đón ánh mắt của Trương Thanh Vân mà không khỏi giật mình. Một tên mập bụng phệ trong số đó nháy mắt với người của mình, hy vọng nhanh chóng giải quyết cho rồi.

Tên mập phất tay nói:

- Có chuyện gì, mẹ kiếp, Tang Chương dám ức hiếp người chúng ta ngay trên sân nhà sao? Sợ con mẹ gì, anh em, bắt chiếc xe này lại.

Trương Thanh Vân cười lạnh một tiếng, hắn đang chuẩn bị lấy điện thoại thì cửa xe cảnh sát lại mở ra, một người bộ dạng buồn ngủ từ bên trong chui ra, hắn hét lên:

- Các anh ồn ào cái gì vậy? Tôi đây ngủ một giấc cũng không yên.

Đám người kia chợt ngẩn ngơ, tên mập cười nói:

- Đội trưởng, anh cứ tiếp tục nghỉ ngơi, tối nay còn tiếp tục khai chiến. Chẳng qua chỉ là một kẻ Tang Chương gây sự, chúng ta chuẩn bị bắt xe.

- À!

Tên kia à một tiếng, Trương Thanh Vân hơi híp mắt, người này không phải là Trương Kim sao? Đúng là oan gia ngõ hẹp, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mặt.

Trương Thanh Vân đang định mở miệng thì đã thấy Trương Kim dụi dụi mắt, hắn nhìn thấy Trương Thanh Vân thì toàn thân chợt như điện giật, hắn hét lên:

- Đợi đã.

Đám cảnh sát chợt quay đầu nhìn Trương Kim, chính hắn thì há hốc miệng kinh ngạc nói không nên lời, một lúc lâu sau hắn mới nói được hai chữ:

- Trương...Trương... ....

Trương Kim uốn lưỡi nửa ngày, hắn đơn giản không nói lời nào mà đột nhiên vung tay cho tên mập một tát như trời giáng.

- Anh đúng là đầu heo, cũng không biết mở mắt nhìn người à?

Trương Kim tiếp tục tiến lên đấm đá, tên mập nằm lăn ra đất.

- Đồn trưởng Trương, lâu ngày không gặp, trước nay không có vấn đề gì xảy ra đấy chứ? Anh làm gì vậy? Ẩu đả cấp dưới sao?

Trương Thanh Vân thản nhiên nói, đám người khác đã sớm choáng váng không tin vào tình cảnh trước mắt, cũng vì vậy mà thu lại tâm tư, không dám thở mạnh một hơi.

Trương Kim thật sự sinh ra ý nghĩ nhảy từ trên cầu xuống, khắc tinh, bí thư Trương tuyệt đối là khắc tinh của mình. Đã nhiều năm trôi qua, mỗi lần mình gặp bí thư Trương đều không may mắn gì, hôm nay không cần phải nói nhiều, đám khốn kiếp này rõ ràng đã làm hỏng việc.

- Trương...Bí thư Trương, chào anh! Đám người này không có mắt, bọn họ... ....

Trương Kim lắp bắp nói, mũi và mắt giống như hợp lại với nhau, thân thể không dám đứng thẳng, cuống họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, hít thở rất khó khăn.

- Có anh thì tốt rồi đỡ cho tôi có thêm phiền phức, anh hỏi những người này, đặc biệt là anh này.

Trương Thanh Vân chỉ thẳng tay vào gã cảnh sát giao thông đã phạt mình:

- Người trong xó núi Tang Chương, xó núi là sao? Cảnh sát giao thông mà muốn nhân dân lái xe gây ra tai nạn chết người à? Chẳng lẽ nhân viên chính quyền huyện Ung Bình những năm gần đây đều có tố chất như thế này sao?

Trên lưng Trương Kim túa mồ hôi lạnh, hắn muốn ra tay dạy bảo đám thuộc hạ nhưng không dám, vì vậy chỉ biết nháy nháy mắt. Đám cảnh sát giao thông này đều hiểu rõ nguyên nhân, tất cả đều tiên lên cúi đầu, cũng không dám thở mạnh.

Trương Thanh Vân thấy đám người này cúi đầu ủ rũ và lo sợ thì nhướng mày, hào hứng trong lòng cũng dần trở nên đần độn. Ngày hôm nay chính hắn cũng cảm nhận được mâu thuẫn Tang Ung, lúc này thời tiết lạnh lẽo nhưng sự suy xét vấn đề của Trương Thanh Vân lại nóng lên. Trước đó khi mình còn ở huyện Ung Bình thì không phải gọi đám người huyện Tang Chương là góc núi sao?

Tang Ung lúc nào cũng bất hòa, oán hận chất chứa nhiều năm mà thành, bây giờ có thể đơn giản hòa giải được sao?

Quanh Tang Chương có vài huyện hàng xóm, đã có mâu thuẫn với huyện Từ Khê, lại có mâu thuẫn với huyện Ung Bình, huyện Tang Chương lại đóng cửa như mãnh thú, hôm nay Tang Chương ở trong tay mình có thể thay đổi được sao?

Phát triển, tất cả đều phải phát triển, kinh tế Tang Chương không đi lên thì tất cả đều chỉ là lời nói suông. Trương Thanh Vân cảm giác trọng trách trên vai mình rất nặng nề, vấn đề công tác ở huyện Tang Chương cần phải đặc biệt quan tâm và đẩy mạnh.

Trương Thanh Vân cắn môi rồi thầm thề, mình nhất định phải thay đổi tình trạng hiện nay của Tang Chương, phải đưa Tang Chương đi ra khỏi góc bế tắc. Hắn phải biến Tang Chương thành vùng giàu có, là một địa hương cởi mở, để người người đi đến Tang Chương, nhìn thấy sự thay đổi và thái độ hiền hòa của Tang Chương. Trương Thanh Vân biết rõ nếu muốn thực hiện được mục tiêu này thì giống như gánh nặng đường xa.

Sau đó Trương Thanh Vân nhìn đám cảnh sát giao thông mà vẻ mặt trở nên âm trầm, đám người vội vàng tiến lên xin lỗi. Trương Thanh Vân thầm cảm thấy chán ghét, hắn nghĩ thầm mình là một bí thư huyện ủy, cần gì phải tức giận với những người này? Cảnh sát giao thông chỉ là một đám người rất chán nản, trông cậy gì vào tố chất của họ?

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì khoát tay nói:

- Đồn trưởng Trương, anh xem xét mà xử lý cho ổn, sau này đừng để tình trạng này xảy ra, tôi đi trước đây!

Trương Thanh Vân mở cửa leo vào trong xe, sau đó hắn khởi động xe chạy khỏi tầm mắt mọi người.

Trương Thanh Vân vừa đi thì đám thuộc hạ lập tức tiến lên hỏi Trương Kim xem rốt cuộc có vấn đề gì, không ngờ Trương Kim lại nổi nóng tay đấm chân đá không mệt mỏi. Một lúc sau Trương Kim đặt mông ngồi trên cầu, hắn cân nhắc lại lời nói của Trương Thanh Vân mà trong lòng dần bình tĩnh.

Trương Kim thấy rõ sự biến đổi của Trương Thanh Vân, cái gì mà chính mình phải xử lý, thực chất là không muốn so đo, chút chuyện nhỏ người ta không đặt vào trong lòng, đây là khí độ của lãnh đạo. Nghe nói bí thư Trương làm lãnh đạo tỉnh ủy, bây giờ lại chạy xe huyện ủy Tang Chương, có lẽ là giao quyền cho cấp dưới và xuống nắm quyền một phương.

Chưa đến ba mươi mà đã là lãnh đạo cấp huyện, toàn thân Trương Kim chợt run rẩy, hắn chậm rãi đứng lên nói:

- Đám người các cậu hôm nay không đánh không biết mặt người, biết rõ người vừa rồi là ai không? Đó là bí thư Trương Thanh Vân, biết tại sao tôi nói các cậu không có mắt rồi chứ?

Đám người đưa mắt nhìn nhau, một tên bò từ dưới đất lên, hắn nói:

- Trương Thanh Vân sao? Người đó chính là Trương Thanh Vân sao?

- Không phải Trương Thanh Vân kia thì huyện Ung Bình còn bao nhiêu Trương Thanh Vân!

Trương Kim trầm giọng nói.

Đám cảnh sát giao thông chợt sững sờ, tất cả đều nhìn về phía Ung Bình giống như còn tiếc vì không được nhìn rõ chiếc xe vừa rồi. Bọn họ đã từng nghe nói về Trương Thanh Vân, đây là một truyền kỳ trong quan trường Ung Bình.

Không biết trải qua bao lâu mà tin đồn càng ngày càng ác liệt, đây chính là một thần tượng của tất cả nhân viên chính quyền, không ngờ hôm nay lại vô tình gặp mặt, bọn họ sao không hiếu kỳ cho được?

- Ha ha, đúng là đại nhân vật, vừa rồi tôi chơi anh ấy một vố mà anh ấy vẫn bỏ qua cho!

Gã cảnh sát giao thông vừa rồi viết hóa đơn phạt Trương Thanh Vân mở miệng cười nói, hắn không hổ danh là kẻ có mồm mép, những lời này được nói ra với giọng điệu khác hẳn trước đó, giống như là hai con người khác biệt.

Trương Kim trợn mắt, hắn đang chuẩn bị nổi nóng thì tên mập cảnh sát giao thông tiến lên cười lấy lòng:

- Đội trưởng, anh quen người này sao? Xem ra cũng là rất quen, anh cũng biết được khá nhiều đại nhân vật đấy!

Trương Kim đang định mở miệng mắng nhưng thôi, vẻ mặt hắn trở nên có chút ngán ngẩm, hắn rộng lượng khoát tay nói:

- Anh em lên xe, chúng ta đến đồn công an xã Nhạn Nam dùng cơm trưa.

Khi nhìn thấy đám người lục tục lên xe thì Trương Kim cũng không quên đảo mắt nhìn ra sau lưng mà trong lòng có chút mê muội, rộng lượng đúng là quá tốt, đây là một loại khí phách, đồng thời cũng biểu tượng cho thân phận.

Trương Kim nghĩ đến đây thì ưỡn ngực, hắn cảm thấy thân phận của mình cao lên khá nhiều. Sau khi đám người leo lên, chiếc xe phóng như bay về phía Trương Thanh Vân vừa chạy đến.

Sau khi trở lại Ung Bình thì Trương Thanh Vân dừng xe trong khoảng sân nhỏ nhà mình, sau đó hắn lên lầu hai nhấn chuông mà không có động tĩnh. Hắn đưa tay nhìn giờ, đã giữa trưa, sao bố mẹ không có nhà?

Trương Thanh Vân móc điện thoại bỏ vào túi quần, có lẽ hai ông bà mua thức ăn! Hắn đi xuống lầu mở cửa xe ngồi vào trong, sau đó lấy ra một tờ tạp chí ngồi đọc.

"Vì sao Lăng Tuyết Phi trở thành người của công chúng?" Trương Thanh Vân nhíu mắt mà khóe miệng lộ ra nụ cười, hắn nhìn những hìn ảnh của Lăng Tuyết Phi trên báo mà cảm thấy có chút thân thiết. Hắn đã lâu không gặp nhưng nha đầu kia lại nhắn tin liên tục, hai người liên lạc khá chặt chẽ.

Những năm vừa qua có thể nói Lăng Tuyết Phi đã công thành danh toại, xem nội dung tạp chí thì thấy trên đó là ưu điểm của nàng: Thường hay biểu diễn vì người nghèo, dù phí chạy sô rất cao cũng không đi, cuộc sống tiết kiệm, can đảm nói ra lẽ phải...Trong đó còn có cả những lời về tình yêu. Lăng Tuyết Phi nói: "Tôi thường xuyên ở cùng một chỗ với người trong mộng."

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên cổ quái, cũng có chút hồng, vì vậy mà khoảng thời gian vừa qua nha đầu Lăng Tuyết Phi thường nhắn tin nói "Tối qua lại thấy người trong mộng mắng em!" Trương Thanh Vân gấp tạp chí lại, đây không phải tạp chí dành cho fan hâm mộ sao? Hình như thời gian gần đây ba thứ tạp chí bát nháo cũng hơi nhiều.

- Cốp, cốp!

Trương Thanh Vân nghiêng đầu mà miệng há hốc, Triệu Giai Ngọc đang cúi người nhìn hắn, vẻ mặt đỏ ửng kỳ quái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tạp chí không thanh vân

- Em...Em đến từ khi nào?

Trương Thanh Vân nói, hắn vứt tờ tạp chí xuống đất như sợ phỏng tay, trong lòng cũng thầm mắng mình không chịu xem xét tình cảnh. Lúc này hắn để lộ ra lỗ hổng như vậy, chỉ cần nhìn vẻ mặt Triệu Giai Ngọc là biết chắc chắn mình sẽ bị truy xét.

- Em không muốn quấy rầy anh xem tạp chí!

Khóe miệng Triệu Giai Ngọc lộ ra một đường cong.

- À, ha ha!

Trương Thanh Vân gượng cười hai tiếng, hắn chậm rãi mở cửa, Triệu Giai Ngọc lui về phía sau vài bước. Trương Thanh Vân nói:

- Em đến Ung Bình rồi à? Sao em biết nhà anh ở đây?

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt đỏ lên, Trương Thanh Vân cảm thấy cánh tay mình bị người nào đó đẩy mạnh, hắn quay sang trái, một giọng cười hì hì vang lên:

- Anh, sao anh ngốc vậy? Chị Giai Ngọc nhất định là theo bọn em trở về, như vậy mà cũng không biết sao?

Trương Thanh Vân ngây người, không phải Ngải Gia sao? Cách đó không xa là cha mẹ, dì, dượng, còn có cả Biện Hoa đang mỉm cười nhìn về phía bên này.

- Em đúng là nha đầu quỷ!

Trương Thanh Vân lầm bầm một câu, sau đó hắn tiến lên chào hỏi cha mẹ và mọi người:

- Mọi người đều đi hết ra ngoài, không biết đang định làm gì?

Tất cả đều cười ha hả, Doãn Tố Nga nắm lấy tay con trai rồi nói những lời yêu thương, cặp mắt bà híp lại thành đường rất mảnh, vẻ mặt thì sớm nở hoa. Bà dùng ánh mắt cổ quái nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:

- Cô nương người ta mang xách nặng nề, anh còn chưa biết lên giúp một tay sao?

Trương Thanh Vân vội vàng quay đầu, hắn đi về phía Triệu Giai Ngọc rồi duỗi tay ra nói:

- Đưa đây anh xách cho, đúng rồi, sao gọi điện cho em không được?

Hai người tiếp xúc tay với nhau, vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt ửng hồng, nàng nói:

- Gia Gia nói anh đã sớm về nhà, cô ấy...Cô ấy lừa em.

Trương Thanh Vân thì khá tốt, hắn đã sớm quen với cách nói nửa vời của Triệu Giai Ngọc, nhưng những người còn lại thì chợt ngẩn ngơ rồi cười ha hả. Lúc này gương mặt Triệu Giai Ngọc đã đỏ ửng, Trương Thanh Vân vội vàng nói tránh sang chuyện khác, hắn vung tay nói:

- Được rồi, được rồi, từ sáng đến giờ chưa ăn miếng cơm nào, sắp chết đói đến nơi rồi.

Tất cả mọi người đều biết cô gái xinh đẹp kia da mặt mỏng, vì vậy cũng ngừng cười. Ngải Gia tiến lên ghé sát tai Trương Thanh Vân nói:

- Ai bảo anh cứ thần bí, nếu không trêu chọc thì cảm thấy khó giải tỏa bực bội trong lòng.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên trì trệ, hắn thầm mắng một tiếng không hay, sau đó ngẹo đầu tránh Ngải Gia rồi đi lên lầu.

Hai ông bà Trương Đức Giang vui tươi hớn hở xếp đồ ăn, Ngải Gia phụ giúp cha mẹ, trong phòng bếp vang lên những tiếng cười rộn rã. Nha đầu Ngải Gia cũng chạy đến vọc máy tính của Trương Thanh Vân, phòng khách chỉ còn lại Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc.

- Em...Em đã đến đây vào ngày hôm qua rồi!

Triệu Giai Ngọc khẽ nói, lại là một câu nửa vời.

Trương Thanh Vân cười, hắn híp mắt nhìn Triệu Giai Ngọc, vẻ mặt nàng vẫn còn có chút kiêu ngạo, đây chính là cảm giác từ trong khung xương của nàng, là một loại khí chất đặc biệt. Nhưng lúc này vẻ mặt nàng có chút kiêu ngạo mà cũng ửng hồng, cặp lông mày dài nhếch lên làm Trương Thanh Vân sinh ra một loại ảo giác, hắn cảm thấy nàng đang liếc trộm mình.

Hôm nay Triệu Giai Ngọc ăn mặc khá đơn giản, chỉ tùy tiện khoác lên một chiếc áo màu xanh, bên dưới là một chiếc quần jean, trên mặt cũng không trang điểm. Nhưng dù là như vậy cũng không che phủ được sự quến rũ khủng bố của nàng, ngược lại còn làm sinh ra một loại cảm giác thân cận, mũi ngọc môi đào, bờ môi ướt át bùng ra mùi hương quyến rũ phái mạnh, mềm mại nói không nên lời.

- Giai Ngọc, em đến Ung Bình có nói với ông nội chưa?

Trương Thanh Vân nói.

Triệu Giai Ngọc khẽ nhấc mắt, cặp mắt đen nháy linh động lướt qua gò má Trương Thanh Vân, sau đó nàng lại né tránh:

- Mùa đông ông nội đi nghỉ ngơi ở Lĩnh Nam, vài ngày trước em đã gặp mặt ông.

Trương Thanh Vân gật đầu, mùa đông ở Lĩnh Nam rất ôn hòa không lạnh như thủ đô, Triệu tướng quân đến Lĩnh Nam an dưỡng là đương nhiên. Ý Trương Thanh Vân muốn hỏi chính là Triệu Giai Ngọc có liên lạc với Triệu Truyền ở thủ đô hay không, nhưng nàng đã trả lời như vậy thì hắn cũng không muốn hỏi lại.

- Em đến nhà anh có cảm thấy thích ứng không?

Trương Thanh Vân vừa cười vừa nói.

Triệu Giai Ngọc gật gật đầu rồi đột nhiên nói:

- Nhưng đây không có tuyết rơi.

Trương Thanh Vân đột nhiên phì cười, vẻ mặt Triệu Giai Ngọc cũng có chút vui vẻ. Lúc này hai người đều nghĩ về lúc dạo chơi trong tuyết ở Vũ Lăng, vì vậy không khí xấu hổ cũng phai nhạt, phòng khách tràn ngạp trong cảm giác ấm áp.

Doãn Tố Nga đi ra khỏi phòng bếp với vẻ mặt tràn đầy nụ cười, Trương Thanh Vân há miệng thì thấy mẹ không nhìn mình mà chăm chú vào Triệu Giai Ngọc rồi nói:

- Con gái, con có thể ăn được ngó sen không? Không biết khẩu vị của con là thế nào, mấy hôm trước là những món bình thường, hôm nay nấu thịt bò, vì vậy mới hỏi qua một chút kẻo không thích hợp.

Triệu Giai Ngọc chợt kinh ngạc, nàng ngơ ngác không biết trả lời thế nào. Trương Thanh Vân thì bật cười, xem ra mẹ chưa quen tính tình của cô nàng này, hỏi nàng thế này không phải mất công sao? Chính nàng cũng không biết bình thường khẩu vị của mình là thế nào?

- Vâng, ăn được, ăn được! Mẹ cứ nấu như thường là được.

Trương Thanh Vân khoát tay nói.

Doãn Tố Nga nhăn mày dùng ánh mắt mất hứng nhìn đứa con, Trương Thanh Vân lại nói:

- Mẹ, sao hôm nay lại mặc áo hồng? Đúng là không phù hợp!

Doãn Tố Nga thật sự mất hứng, bà trừng mắt nói:

- Mặc áo hồng thì thế nào? Tôi thích bộ này, anh không thấy đẹp sao?

Doãn Tố Nga càng lải nhải thì vẻ mặt càng giãn ra nhưng mặt mũi rõ ràng rất vui mừng, Trương Thanh Vân hoàn toàn câm miệng, hoàn toàn không nói lời nào.

- Thôi chết, bên trong còn đang nấu món xào!

Doãn Tố Nga chợt khựng lại, trước khi chạy vào bếp vẫn còn cười nói với Triệu Giai Ngọc:

- Con gái, có thể ăn cơm ngay, đợi chút nhé!

Doãn Tố Nga nói xong thì vội vàng vào bếp.

Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co quắp, hắn thầm nghĩ cha mẹ đúng là lúc nào cũng như vậy, khi chuẩn bị có con dâu thì quên con đẻ. Đã đến tuổi này rồi mà còn mặc áo hồng, đây rõ ràng là đặc điểm ở huyện Ung Bình.

- Điều này...Điều này, quần áo của hai bác là em đưa tới, nếu sớm biết không thích hợp thì em sẽ đổi lễ vật khác!

Triệu Giai Ngọc nói.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, động tác cũng khựng lại, vẻ cổ quái trên mặt chợt biến mất, hắn ngượng ngùng nói:

- Rất hợp, rất đẹp!

- Vậy sao lúc nãy anh nói không phù hợp!

Triệu Giai Ngọc ngẩng đầu nói, vẻ mặt rất chăm chú.

- Khụ, khụ!

Trương Thanh Vân ho khan để che giấu xấu hổ, hắn quét mắt nhìn Triệu Giai Ngọc, trong lòng chợt rung động không hiểu rõ nguyên nhân:

- Quần áo có thích hợp hay không phụ thuộc vào tâm tình, vốn là không phù hợp, nhưng em lại tặng cho mẹ, vì vậy mà mẹ rất thích, điều này hoàn toàn có thể hiểu được.

Triệu Giai Ngọc khẽ mở miệng nhưng không lên tiếng, mặt nàng lại đỏ lên, dù ngốc nghếch cũng hiểu rõ ý nghĩ của Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng ngẩng đầu, hắn cười ha hả:

- Ha ha, á!

Trương Thanh Vân vừa cười được một nữa thì dưới chân truyền đến cảm giác đau, hắn cúi đầu, Triệu Giai Ngọc lại giẫm hắn một cước rất mạnh. Hắn không khỏi nhướng mày rồi hít vào một hơi khí lạnh dùng giọng căm tức nói:

- Á, em...Em, sao em không để cho bàn chân anh được yên bình?

Trương Thanh Vân lập tức co chân về ghế sa lông, khi ngẩng đầu lên thì lại được nhìn thấy một gương mặt tươi cười tuyệt đẹp. Hắn đã từng một lần được thấy gương mặt này, đó chính là lúc hai người vào trong thang máy ở Vũ Lăng, hắn nắm tay lấy nàng và bị nắm tuyết giấu trong tay kích thích, nhưng thời gian lần đó rất ngắn, khoảng cách cũng không gần như lúc này.

Trương Thanh Vân hoàn toàn thất thần, đúng lúc này Triệu Giai Ngọc chợt mở miệng nói:

- Anh rất thích xem tin tức giải trí sao?

Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy người ta xối nước lạnh từ đầu đến chân, Triệu Giai Ngọc quả nhiên hung mãnh, nhìn có vẻ không quan tâm nhưng thực ra thứ gì cũng chôn giấu trong lòng, nàng đang thầm ra ám hiệu vì khoảnh khắc hắn xem báo giải trí trong xe.

Trương Thanh Vân cảm thấy cơ thể có chút cứng nhắc, khoảnh khắc này cũng không biết nên mở miệng thế nào. Cặp mắt Triệu Giai Ngọc cũng trở nên sững sờ, nàng nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, vẻ mặt sớm đã không còn nụ cười. Khi thấy Trương Thanh Vân có chút tê dại thì đột nhiên Triệu Giai Ngọc lại nở nụ cười thản nhiên như hoa bách hợp nở rộ:

- Em cũng thích xem tin tức giải trí.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên cổ quái, sau đó hắn chợt phát hiện ra mình bị Triệu Giai Ngọc đùa giỡn, vì vậy chỉ đành ho khan che giấu xấu hổ. Cuối cùng hắn cũng được thấy sự lợi hại của Triệu Giai Ngọc, rõ ràng nàng đang ghen, nhưng không ngờ lại thông mình tiến thối tự nhiên như có như không thế này. Chỉ là vẻ bề ngoài đã làm người khác phải khắc sâu vào trong óc, không ngờ còn rất biết cách nói chuyện, biết cách ghen phù hợp, thật sự lợi hại.

- Em muốn ngày mai tuyết rơi!

Triệu Giai Ngọc lập tức di chuyển chủ đề:

- Gia Gia nói ngày mai sẽ đưa em đi ngắm tuyết.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân hơi biến đổi, hắn lập tức cười ha hả trong lòng cũng trở nên thoải mái. Khoảnh khắc này hắn phát hiện ra Triệu Giai Ngọc rất khôn khéo và hiểu lòng người, tâm tư của nàng rất tinh xảo, hơn nữa còn quan tâm cảm nhận của hắn, đưa tính rụt rè của phụ nữ và cảm giác của mình mình truyền vào đối phương rất đúng chỗ, mình nếu có một người vợ thế này thì còn đòi hỏi gì nữa?

- Sao lại đưa em đi ngắm tuyết, em là khách quý của nhà anh, nếu muốn thì anh cũng phải tự mình đưa đi. Lúc này anh chính thức tuyên bố tư cách hướng dẫn viên du lịch của Gia Gia bị thủ tiêu!

Trương Thanh Vân đột nhiên khoát tay nói.

Triệu Giai Ngọc bĩu môi mà không lên tiếng, nàng cúi đầu đi nơi khác, vẻ mặt không che giấu được vẻ đỏ ửng, cặp lông mày vừa giận vừa vui. Trương Thanh Vân không nhìn cũng cảm giác được, vì vậy mà hai người không lên tiếng, trong lòng đều cảm thấy rất kiều diễm, không gian thật yên tĩnh hiểu lòng người.

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới nhấc ly trà lên uống một ngụm, sau đó hắn quay đầu về phía gian phòng nói:

- Đi ra, nha đầu chết tiệt kia, lén lén lút lút làm gì thế?

Triệu Giai Ngọc chợt kinh hoàng, nàng ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân, sau đó lại nhìn về phía ánh mắt của hắn. Cửa phòng chậm rãi mở ra, Ngải Gia ló đầu thè lưỡi rồi tươi cười đi ra nói:

- Anh đúng là ngốc nghếch, cũng không biết ý gì cả, trong máy cũng không có trò gì chơi, đúng là nhàm chán chết người.

Trương Thanh Vân tiện tay nắm lấy một tờ báo đứng lên ra vẻ muốn đánh, Ngải Gia rất khôn khéo ngồi xuống bên cạnh Triệu Giai Ngọc nhưng bàn tay lại đưa ra sau đầu nhấc tay cái lên. Nàng còn chớp chớp mắt với Trương Thanh Vân, bộ dạng đắc ý và buồn cười nói không nên lời.

Triệu Giai Ngọc mờ mịt quay đầu lại, vẻ mặt Ngải Gia chợt biến đổi, nàng cười như hoa rồi nhanh chóng thay đổi chủ đề. Lúc này có Ngải Gia gia nhập nên không còn chút kiều diễm, phòng khách có thêm vài phần hòa hợp. Trương Thanh Vân đột nhiên cảm nhận được một loại hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Cả năm vừa qua hắn đều đặt hết tâm tình vào trong công tác, cơ thể và đầu óc thường rất mệt mỏi, cô độc và tịch mịch. Hắn được hưởng thụ quá ít cảm giác hạnh phúc gia đình và tình yêu đôi lứa, sau này nhất định phải dành thời gian cho người nhà mới được.

Người không có nhà giống như một nhà buôn lưu lạc trên biển cả, vĩnh viễn không có được sự trầm ổn và hiểu đời của những người đàn ông đã có vợ. Trương Thanh Vân nghĩ như vậy mà hiểu rõ nguyên nhân tổ chức muốn cán bộ có một ngôi nhà êm ấm.

Tết năm nay có thể nói là cực kỳ có ý nghĩa đối với Trương gia, đối với hai ông bà Trương Đức Giang thì còn có thêm một hy vọng được ẵm cháu nội, còn đối với Trương Thanh Vân thì cũng là như vậy.

Sau khi trải qua một năm sóng gió nắm quyền một phương thì lúc này đã có cơ hội được nghỉ ngơi. Sau mưa gió thì lòng người cũng thu nạp lại, sau đó lắng đọng và chậm rãi lột xác, đây là một quá trình mới, một cảm ngộ mới.

- Tu thân, tề gia, trị quốc, điều thiên hạ!

Trương Thanh Vân cuối cùng cũng có những cảm nhận khá sâu về những từ ngữ này, rất nhiều thứ trước kia không hiểu nhưng bây giờ lại rõ ràng.

Trương Thanh Vân biết rõ nếu cứ tiếp diễn tình cảnh này thì tuổi tác ngày càng lớn, mỗi năm mình sẽ gặp phải sóng gió ở mức cao mới, sẽ gặp phải những khiêu chiến ngày càng khó khăn. Trước kia cứ mỗi lần cuối năm thì hắn luôn có cảm giác này, có sự không yên, bất an và hy vọng, nhưng bây giờ lại là sự lạnh nhạt và bình thản.

Người muốn cầu tiến lúc nào cũng phải tiếp nhận những khiêu chiến, Trương Thanh Vân cho rằng chính mình có lòng tin, có năng lực để đối mặt với tất cả khiêu chiến. Hắn không sợ mưa gió tuyết sương, dù bốn bề đều là kẻ địch thì hắn vẫn đứng yên bất động, dù con đường phía trước còn nhiều gian nan nhưng cầu tiến là điều đương nhiên, hắn tuyệt đối phải thắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.