Phòng làm việc của Trương Thanh Vân, Quý Đông Phương đang chăm chú báo cáo về những quy hoạch nhiệt điện, những tình huống chỉnh hợp và ý nghĩa của những bước phát triển tiếp theo.
Quý Đông Phương cổ vũ chỉnh hợp tài nguyên, lý do của hắn rất đầy đủ, vì tập đoàn điện lực quốc gia và tập đoàn điện lực phương nam không phải là một nhà, trước mắt thì đại bộ phận đầu tư vào tập đoàn nhiệt điện Giang Nam đều do tập đoàn điện lực quốc gia và đảng ủy chính quyền tỉnh Giang Nam liên hợp đầu tư.
Nếu nói tương lai Giang Nam sẽ tải điện về phía Lĩnh Nam thì thế tất yếu sẽ là hợp tác vượt qua khu vực, trước mắt điện lực sẽ thu hút nhiều tư nguyên, tập đoàn điện lực quốc gia có chi nhánh ở dưới hai mươi tỉnh thành, dưới tình huống như vậy, nếu dựa theo ý nguyện của bọn họ thì khó thể tống năng lượng ra ngoài.
Vì vậy tỉnh Giang Nam nhất định phải có chút quyền tự chủ ở vấn đề này, trước mắt phải áp dụng chế độ chỉnh hợp tài nguyên, cổ phần của tỉnh phải khống chế những trạm và công ty phát điện, điều này là rất cần thiết. Ý của Quý Đông Phương, dù là công ty gì đều được xem như bộ mặt Giang Nam, vì vậy chỉnh hợp tài nguyên sẽ cực kỳ có lợi cho Giang Nam nắm quyền chủ động.
Trương Thanh Vân từ chối cho ý kiến với lời nói của Quý Đông Phương, hắn chỉ nói:
- Anh đã liên hệ với chủ tịch Viên về đề nghị này chưa? Anh ấy có ý kiến gì?
- Anh ấy nói sẽ giúp đỡ toàn điện đề nghị này, cũng chủ trương chỉnh hợp nhà máy điện, cổ phần lại những công ty điện sẽ có lợi cho sự chủ động của chúng ta, điều này là cực kỳ quan trọng đối với xu thế phát triển liên tục của Giang Nam.
Quý Đông Phương nói.
Trương Thanh Vân cười cười không lên tiếng, hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi nói:
- Việc này không thể nói trước, anh trước tiên nói qua chuyện điều tra lần trước, Điền Hạo Phương ở bên phía tập đoàn nhiệt điện Giang Nam rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Còn nữa, Thẩm Di ở bên kia khó phát triển lắm sao?
Quý Đông Phương liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, hắn châm chước dùng từ. Thẩm Di trước kia là trưởng ban tổng hợp của Trương Thanh Vân, nàng được điều động thuần túy vì chuyện của Mai Vinh phát sinh, Trương Thanh Vân cần phải chú ý đến hình tượng.
Đưa Thẩm Di đến tập đoàn nhiệt điện Giang Nam cũng coi như có suy xét, Trương Thanh Vân muốn nói cho một số người biết, Thẩm Di và Mai Vinh có quan hệ cha con là thật, nhưng hai người căn bản phải tách ra, không thể coi là một.
Tập đoàn nhiệt điện Giang Nam là một đơn vị chính ban, Thẩm Di đi sang làm phó tổng giám đốc, cấp bậc hành chính là phó phòng, cấp bậc này so với chức vụ phó thư ký trưởng văn phòng chính quyền chỉnh là tương đối mà thôi, hơn nữa là nàng còn phải chịu uất ức. Nếu bây giờ Thẩm Di ở bên kia còn bị xa lánh, như vậy rõ ràng là không công bằng.
Quý Đông Phương hiểu rất rõ những vấn đề này, vì vậy hắn không dám nói loạn. Hơn nữa Thẩm Di dù sao cũng là cán bộ nữ, hơn nữa còn là cán bộ nữ độc thân, trước kia uy vọng của Trương Thanh Vân ở Giang Nam còn chưa quá mạnh mẽ, còn có không ít người nói huyên thuyên, tung ra nhiều lời khó nghe. Quý Đông Phương tất nhiên cũng phải suy xét vấn đề này.
Quý Đông Phương biết rất rõ tính cách của Trương Thanh Vân, nếu Thẩm Di thật sự bị xa lánh ở phía tập đoàn nhiệt điện Giang Nam, thậm chí là chịu nhục, như vậy Trương Thanh Vân phải nghĩ biện pháp xả giận cho nàng. Cũng chẳng phải giữa hắn và nàng có cái gì đó, chẳng qua hắn cũng có tính cách bao che khuyết điểm.
- Sự việc đã cơ bản rõ ràng, Điền Hạo Phương thật sự có vấn đề, hắn khó thể trốn tránh trách nhiệm trước những mâu thuẫn tồn tại bên trong tập đoàn nhiệt điện Giang Nam. Trước kia khi còn Mai Vinh, khi đó Mai Vinh luôn ngăn chặn anh ta, hai người oán hận rất sâu, vì vậy bây giờ Thẩm Di được đưa xuống tập đoàn nhiệt điện Giang Nam, tất nhiên đãi ngộ không tốt cũng là vấn đề.
- Nhưng nói về những vấn đề khác, tôi đã tự mình tiếp xúc với đồng chí Thẩm Di, cô ấy nói không có tồn tại, Điền Hạo Phương cũng không đề xuất yêu cầu gì quá phận.
Quý Đông Phương nói.
Trương Thanh Vân gật đầu từ chối cho ý kiến, hai hàng chân mày vo thành một khối, một lúc lâu sau hắn mới khoát tay nói:
- Thẩm Di này đúng là, tính cách cũng khá cưỡng cầu, có lẽ còn đang giận tôi, không cho cô ấy làm ở khối chính quyền nên vẫn còn cảm thấy uất ức. Được rồi, được rồi, việc này dừng lại ở đây.
- Trở lại vấn đề vừa rồi, lúc nãy chúng ta nói về vấn đề chỉnh hợp tài nguyên ngành điện, vấn đề này anh và anh Viên suy xét cũng có lý, nhưng cá nhân tôi biết những lo lắng của các anh còn chưa đủ sâu.
Trương Thanh Vân dừng lại một lúc rồi tiếp tục;
- Chúng ta là chính quyền địa phương, chúng ta phải có tư thái riêng, không cần quan tâm tập đoàn điện lực quốc gia hay tập đoàn điện lực phương nam, chúng ta cần phải cố gắng phối hợp với bọn họ, không phải luôn chiếm thế chủ động.
- Điều này tương đối quan trọng, vì sao chúng ta có lòng tin tạo nên một tỉnh năng lượng? Tôi tin vào hợp tác giữa các bên, nói thật, chúng ta không chỉ nhìn vào mình, điều này cực kỳ quan trọng.
Quý Đông Phương nghe rất cẩn thận, hắn nói:
- Bí thư, ý của anh là... ....
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Chúng ta sáng tạo điều kiện cho bọn họ đàm luận, cũng không cần quan tam bọn họ làm gì, chúng ta đều phải chào đón bằng gương mặt tươi cười, nhiệt liệt hoan nghênh bọn họ đến đầu tư ở Giang Nam. Giang Nam chúng ta còn cần phải xây dựng nhiều nhà máy điện, nếu ai có hứng thú hợp tác thì đều có thể nói chuyện.
- Đây mới là thái độ chính xác.
Quý Đông Phương trầm ngâm một lúc lâu, hắn đột nhiên mở miệng:
- Vâng, bí thư nói như vậy tôi cũng hiểu ra, suy nghĩ của tôi rõ ràng đã đi vào ngõ cụt, hẹp, đúng là hẹp.
Quý Đông Phương liên tục nhận sai, thái độ rất thành khẩn. Trương Thanh Vân chỉ cười, hắn đứng lên nói:
- Được rồi, được rồi, anh cũng đừng làm ra vẻ ta đây, nói thật ra, chính quyền các anh công tác rất tốt, cũng vì thế mà vài bí thư các tỉnh anh em khác khi không có việc gì cũng điện thoại cho tôi nói rằng các anh đáng được khen ngợi, tôi cũng hy vọng các anh có thể tiếp tục bảo trì công tác.
- Nhất định bảo trì, nhất định bảo trì.
Quý Đông Phương liên tục chắp tay, hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường rồi vỗ đầu nói:
- Ôi, tôi quên mất thời gian, đã trì hoãn quá lâu, bí thư cứ bận rộn, tôi còn phải quay về.
- Đúng rồi, trước đó tôi nghe nói em dâu và chú cô cũng đến Giang Nam mừng năm mới, cũng là anh may mắn, con cái còn nhỏ, không giống như chúng tôi, con cái lớn tướng và bay ra ngoài không trở lại, mỗi năm chỉ có hai vợ chồng già thui thủi ra vào... ....
- Hoan nghênh, hoan nghênh, anh Quý và chị gái có thể đến chơi, tất nhiên tôi vui sướng còn chưa kịp. Cứ như vậy là được, đến khi đó chúng ta cùng ở khu thường ủy, cũng chẳng cách quá xa.
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt tươi cười.
Trương Thanh Vân đến Giang Nam đã vài năm, hắn và Quý Đông Phương đã tạo nên một mối quan hệ kiên cố. Quý Đông Phương là người làm việc cụ thể, làm quan thanh liêm, làm người ngay thẳng, điều này rất phù hợp với tính khí của Trương Thanh Vân.
Điều khó thể tìm chính là Quý Đông Phương sinh hoạt không quá coi trọng lễ tiết, đôi khi Trương Thanh Vân đến ở trong khu nhà thường ủy, hắn thường điện thoại mời đến nhà dùng cơm. Bạn già của Quý Đông Phương là một người phụ nữ làm việc ở nhà máy dệt về hưu, là người nấu ăn rất ngon, Trương Thanh Vân ăn uống cảm thấy khá ngon miệng.
Tất nhiên cũng vì vậy mà quan hệ giữa hai người càng thêm kiên cố, bây giờ Quý Đông Phương đóng vai trò giảm xóc giữa Trương Thanh Vân và Viên Thánh Sở, trước mắt hắn đảm nhiệm vai trò này, dù tính toán thế nào thì Trương Thanh Vân cũng khá thỏa mãn.
Sau khi chờ đợi hơn nữa giờ thì Lý Vũ Hiệp mới biết bí thư muốn gặp, trước đó lão có rất nhiều cảm xúc, sau nửa giờ chờ đợi thì tất cả tan biến không còn gì. Khi lão gặp mặt Trương Thanh Vân thì những lời đã chuẩn bị trước đó khó thể nói ra, lão cảm thấy xấu hổ.
Trương Thanh Vân bắt tay với Lý Vũ Hiệp, hắn nói:
- Chú Vũ Hiệp, gần đây cháu có nghe nói Phong Sơn từ quan xuống biển, cháu còn nhớ lần trước chú cháu mình có quen biết cũng nhờ Phong Sơn giới thiệu.
Lý Vũ Hiệp liên tục gật đầu, lão nói:
- Bí thư còn nhớ rõ những vấn đề này, khi đó ai cũng còn trẻ, thực tế anh cũng còn rất trẻ, trước đó tôi cũng không ngờ anh sẽ là bí thư tỉnh ủy.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn mời Lý Vũ Hiệp ngồi xuống, trong lòng cảm thấy vài năm nay Lý Vũ Hiệp mạnh hơn một chút, lời nói có thêm nhiều ý nghĩ ẩn giấu, rõ ràng tâm cảnh phát triển rất tốt.
Sắp tới trưởng phòng tổ chức Ngô Cương sẽ xuất ngoại chữa bệnh, lúc này là thời điểm xác định nhân tuyển cho chức vụ trưởng phòng tổ chức. Trung ương đã thông báo sẽ trưng cầu ý kiến của tỉnh ủy, những ngày nay Trương Thanh Vân luôn cảm thấy tình huống nặng nề, hắn không tổ chức hội nghị thương lượng.
Việc này cuối cùng cũng chẳng thể nào kìm hãm được lâu, vài ngày sau phải thương lượng rõ ràng. Nhưng Lý Vũ Hiệp là đối tượng thích hợp sao? Trương Thanh Vân luôn cảm thấy một dấu hỏi lớn ở vấn đề này?
- Bí thư, chuyện anh để cho tôi điều tra, tình huống căn bản đã rõ ràng.
Lý Vũ Hiệp đột nhiên mở miệng nói, lão dừng lại một chút rồi lấy ra một đống tài liệu trong cặp:
- Đây là tài liệu về Điền Hạo Phương, tất cả đều được chứng thật, tác phong của Điền Hạo Phương có vấn đề, những lời bình luận rất kém cỏi.
- Mười năm trước người này có vấn đề về chuyện nam nữ mà bị xử phạt, nhưng nhiều năm qua tình huống vẫn không đổi, ít nhất cũng có thể chứng thực trước mắt hắn có ha ba nhân tình, nếu chuyên chú điều tra thì sợ rằng còn có vấn đề khác.
- Còn nữa, phó tổng giám đốc Thẩm và Điền Hạo Phương quả thật có tồn tại mâu thuẫn, Điền Hạo Phương cũng tạo nên quấy nhiễu cho phó tổng giám đốc Thẩm, điều này tạo nên những ảnh hưởng tiêu cực trong nội bộ tập đoàn. Nhưng nếu nói về tình hình trước mắt thì ảnh hưởng này còn nhỏ, còn đang ở trong phạm vi có thể khống chế... ....
Lý Vũ Hiệp chậm rãi nói, lão không hổ danh là cán bộ xuất thân từ công tác tổ chức, lấy văn kiện từ trong cặp ra, bên trong có những tài liệu ghi chép của khảo sát viên, tất cả đều tốt, có thể tạo nên một tác phẩm vĩ đại.
Chưa nói đến những thứ gì khác, chỉ cần xấp tài liệu này của Lý Vũ Hiệp cũng có thể cho Điền Hạo Phương đẹp mặt bất cứ lúc nào. Mãi đến lúc này Trương Thanh Vân mới thấy được sự lợi hại của Lý Vũ Hiệp, khó trách tuyến dưới đều nói thà đắc tội với bí thư còn hơn đắc tội với trưởng phòng Lý, xem ra câu nói này cũng đúng.
- Vũ hiệp, khổ cực cho chú rồi, việc này cháu đã biết, cụ thể xử lý thế nào còn chưa xác định, còn cần phải suy xét toàn diện.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, nụ cười trên mặt dần giảm đi, phong thái của bí thư tỉnh ủy dần bùng ra.
- Không có gì, không có gì.
Lý Vũ Hiệp gật đầu, Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ:
- Thế này đi, đã gần trưa, ở lại dùng một bữa cơm nhé? Chỉ là cơm công tác thôi.
Lý Vũ Hiệp chợt sững sờ, lão vội vàng đứng lên, lão tuyệt đối không ngờ đến đây sẽ có đãi ngộ như vậy. Có thể dùng cơm với bí thư, dù là cơm công tác cũng là cực kỳ vinh hạnh