Sáng sớm, trời vừa sáng rõ, Dương Hạo đã tỉnh.
Mấy năm nay, dù có bận rộn tới mức nào, mệt mỏi tới mức nào, mỗi ngày hắn đều phải tập luyện, vì hắn biết rằng, chỉ cần có một lần tìm lý do cho bản thân mình mà lơi lỏng việc thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, sự việc đến không chỉ là việc trì hoãn luyện võ công, càng ngày hắn sẽ càng có nhiều chuyện này nọ khác, sa vào cuộc sống sung sướng nhàn nhã.
Mỗi người đều muốn hưởng thụ cuộc sống thoải mái, nhưng hắn không thể lãng phí thời gian của cuộc đời này một cách vô độ được, nhiều người nghĩ đến tất cả những điều này để bỏ tâm huyết của mình ra, hắn cũng không phải ngoại lệ. Có thể thấy, Đông Nhi đang nằm ở bên cạnh hắn, chìm vào giấc ngủ ngon, khóe miệng khẽ cười. Đêm qua, hắn không sử dụng song tu công phu, chỉ là thả lỏng cơ thể, ân ái triền miên với Đông Nhi.
Giờ phút này, Đông Nhi vẫn đang ngủ, mái tóc rối tung, khuôn mặt càng thêm đáng yêu, khi Dương Hạo đứng dậy, nhấc chiếc áo lên, Đông Nhi lộ nửa cơ thể ra, đôi gò bồng đảo trắng như tuyết được che đậy dưới mái tóc mượt mà ấy, hút hồn vô cùng.
Dương Hạo kéo chăn đắp lại cẩn thận cho nàng, rón rén bước xuống đất, mặc áo đứng dậy, khẽ chân bước vào trong viện. Hít một hơi thật sâu, võ công quyền kiếm, luyện hoàn, trán lấm tấm mồ hôi. Đông Nhi chưa dậy, lúc này nếu như về phòng, nàng sẽ tỉnh giấc. Dương Hạo đành ở bên ngoài phòng, Hạnh Nhi và Tiểu Nguyên xách nước đến, đợi hắn tắm rửa thay quần áo, rồi Dương Hạo đi vào viện phía trước.
Hắn vốn đã nghĩ về cuộc sống hủ bại của quân vương mấy ngày không còn sớm triều, song mỗi ngày A Cổ Lệ vương phi đến, Dương Hạo đã hẹn hôm nay sẽ ăn bữa sáng với nàng, có chuyện cần bàn bạc, cho nên sẽ không ở lại phủ ăn cơm, chuyện này tối qua đã nói với Đông Nhi rồi, không cần phải thông báo lại nữa.
“Tỷ tỷ…”
Dương Hạo vừa đi, Diễm Diễm liền hấp tấp chạy vào trong phòng Đông Nhi. Đông Nhi vội vàng khoác áo che thân cười nói: “Nhìn ngươi kìa, sáng sớm vậy, có chuyện gì gấp thế?”
Diễm Diễm không còn là cô nương chưa có kinh nghiệm, trên má Đông Nhi hơi ửng đỏ vì xấu hổ, đôi lông mày hơi rướn lên, ánh mắt dịu hiền. Dù về bề ngoài không nhìn ra, song đôi má trắng trẻo bỗng ửng hồng thì vẫn nhìn ra.
Diễm Diễm bĩu môi, chanh chua nói: “Còn che cái gì nữa chứ, người ta cũng không phải là không nhìn ra đâu”.
Đông Nhi xấu hổ, vội nhanh chóng đánh cho nàng một cái rồi rút tay lại che thân mình càng chặt thêm, chỉ lộ mỗi khuôn mặt ra khỏi chăn hỏi: “Sáng sớm này ra, muội sang tìm trò cười đấy ah?”
“Ta nào có rảnh hơi?” Diễm Diễm trừng mắt nhìn nàng, quay ngoắt đầu nhìn ra ngoài, lúc này nồi ở bên giường, thần bí nói: “Tỷ tỷ à, tỷ biết quan nhân sáng sớm hôm nay làm cái gì không vậy?”
“Làm gì cơ?”
“Muội nghe nha hoàn nói đi cùng với A Cổ Lệ vương phi đi ăn sáng đấy”.
Đông Nhi phì cười nói: “Muội phí lời quá đi, quan nhân chưa sáng sớm đi ăn sáng, lẽ nào phải đợi đến tối mới đi ăn điểm tâm sao? Ha ha…”
Diễm Diễm càng trợn mắt lên nói: “Tỷ tỷ chưa nghe rõ ah? Chàng…đi cùng với A Cổ Lệ vương phi đi ăn điểm tâm đấy”.
Nàng cố gắng nhấn mạnh ba chữ A Cổ Lệ vương phi, Đông Nhi nháy mắt nói: “Thì đó vẫn là ăn sáng mà thôi, có gì khác nhau đâu?”
Diễm Diễm giận rỗi nói: “Tỷ tỷ không nghe hiểu lời muội nói à?”
Đông Nhi nén cười nói: “Hiểu, hiểu cả rồi, nhưng mà…quan nhân trước đây cũng không thiếu cùng Hòa đại nhân, Lâm đại nhân bọn họ đi ăn điểm tâm mà. A Cổ Lệ vương phi giờ là tri phủ Cam Châu, Hồi Hất bộ tộc quân đô chỉ huy sứ, quan lớn văn võ của triều đình, bà ấy vừa đến hưng châu thì đã là đại sứ biên cương trấn thủ một phương, quan nhân đương nhiên là phải coi trọng rồi”.
“Nhưng cô ta là đàn bà, hơn nữa còn là một người đàn bà rất xinh đẹp nữa kia?”
Đông Nhi nháy mắt hỏi: “Thế muội muốn sao đây?”
Đường Diễm Diễm ngẩn người một lúc, Đông Nhi lại nói: “Nghĩ cách đuổi A Cổ Lệ đi đúng không nào?”
Đường Diễm Diễm hét lên: “Làm sao thế được? Không nói đến hai mươi vạn quân dân cam châu của cô nương ấy thì dựa vào chức quan triều đình hiện tại của cô ấy, chúng ta làm sao có thể làm cái chuyện biết là không thể làm được ấy được?”
“Thế thì…quan nhân nếu như có thích cô ấy thực sự, chúng ta kiên quyết không đồng ý sao?”
Đường Diễm Diễm vội chen lời nói: “Tuy nói quan nhân nhà ta yêu thương chúng ta hết mực, nhưng nếu như chàng có thích vương phi thật, thì ai dám cấm chàng chứ? Lần trước giận chàng, ta còn không tự chủ được? Nào có người không biết tự ái”.
Đông Nhi bật cười nói: “Thế mới là lạ, thế muội sáng sớm chạy đến đây nói với ta làm cái gì?”
“Muội…”Đường Diễm Diễm ngẫm lại cẩn thận, còn không thể hiểu nổi cái chân này chạy tới đây làm gì. Nàng chỉ nghe một người hầu nói như vậy xong thì đã chạy tới đây, còn về nghĩ sẽ làm gì, dường như…nàng không hề nghĩ đến”.
“Muội ấy à”. Đông Nhi vỗ nhẹ vào đôi tay nhỏ nàng để trên giường: “Đám nha hoàn trung thành với chủ, chuyện gì cũng đều muốn bảo vệ muội, vừa mới nghe tới chuyện sẽ làm ảnh hưởng tới muội thì đương nghiên sẽ muốn nói với muội, điều đó là không sai, song muội khá thiên về ý nghĩ của mình, chớ có nóng nảy, vội vàng, nghe gió là mưa”.
Đông Nhi đưa tay ra với xiêm y bên giường, Diễm Diễm vội đưa cho nàng, Đông Nhi xoay người ngồi dậy, đồng thời xiêm y đã ở trên người, nàng vừa mặc áo choàng, buộc dây lại cho cẩn thận, vừa cười nói: “Có một số chuyện không thể để ý vụn vặt được, nếu không chính là tự đi tìm phiền phức cho mình, muội hiểu không?”
Diễm Diễm có tính cách không chịu phục, duy chỉ có Đông Nhi nói gì là nàng nghe nấy, đôi khi nàng cũng cảm thấy kỳ lạ, Đông Nhi chẳng nói gì cả, chẳng làm gì cả, tại sao nàng lại dễ nghe lời thế không biết. Dường như Đông Nhi là một đại tỷ đáng tin cậy đáng kính nhất. Nàng có tính cách nóng nảy, chẳng giấu được chuyện gì bao giờ, nhưng Đông Nhi như nước vậy, hơn nữa còn là cơn gió mát, rất nhanh có thể tiêu tan được tính nóng nảy của nàng, làm cho nàng vui vẻ trở lại.
Chậu than trong phòng lại được thêm than vào buổi sáng, cháy hồng lên làm căn phòng ấm áp. Đông Nhi mặc quần áo vào, rồi đứng nhanh dậy, ngồi bên bàn trang điểm, khẽ vuốt mái tóc, cử chỉ ung dung tao nhã vô cùng, dưỡng di khí, năm đó tiểu nữ tử hiền lành như thỏ, giờ đã là một tiểu phụ nhân trưởng thành rồi, giống như một đóa hoa hồng tao nhã vậy.
Chiếc lược ngọc khẽ chải lên mái tóc óng mượt, chải từ ngọn đến chân tóc, vẫn cái búi tóc quen thuộc, nhìn trong gương là bóng dáng Diễm Diễm, Đông Nhi nhoẻn miệng cười: “Quan nhân không cho phép chúng ta nhậm trức trong triều nữa, có vài chuyện cũng không nói với chúng ta nữa, đây là chuyện rất bình thường, không quy luật không thành vuông tròn, nếu như không phải là đại sự quốc gia gì đó thì chàng trở về nhất định sẽ nói với chúng ta, phải không nào?
Thực ra quan nhân cũng sợ chúng ta buồn bực lắm đó chứ, bề ngoài chính sự vẫn là giao cho chúng ta rất nhiều việc để làm, không cần để tư tình đặt vào chuyện không đâu nữa. Vị A Cổ Lệ vương phi ấy, quan nhân thực sự rất để ý tới nàng ấy, song ta và muội không giống nhau ở điểm, ta cảm thấy quan nhân để ý nàng ấy như vậy, chỉ để trong đầu thôi, còn chuyện này, A Cổ Lệ vương phi có đến tám chín phần cũng là một trong số người tham gia”.
Nàng nhặt một tờ giấy, khẽ hé đôi môi anh đào nhấp nhẹ vào nó nói: “Nếu như quan nhân thực sự là thích nàng ấy, ngược lại sẽ không có cử chỉ như vậy đâu, chàng ấy à, khi nào chả sẵn sàng theo đuổi phụ nữ chứ?”
Diễm Diễm hất mặt lên nói: “Tất là vậy rồi”.
La Đông Nhi quay đầu lại cười nói: “Thôi được rồi, thế thì chúng ta thử chờ xem sao?”
***
“…Đại vương, cả nhà Chiết tướng quân đã qua Hạ Châu rồi, hựu châu đô chỉ huy sứ Trình Thế Hùng Trình đại tướng quân đặc ý soái bộ chạy đến tây hành yếu đạo nghênh đón, bày tiệc rượu vui vẻ với Chiết tướng quân một đêm, dự tính ba ngày sau sẽ đến Diêm Châu…”
Khởi cư xá nhân Mục Dư Kiều cung kính nói. Hắn chú ý tới đôi tai của Dương Hạo đang nghe lời hắn nói, đôi mắt lại vẫn nhìn sang một phụ nữ xinh đẹp, phụ nữ xinh đẹp ấy đứng ở trên sông băng, đầu đội một chiếc mũ lông chồn màu trắng tuyết, mặc chiếc váy khá vừa vặn, áo viền báo, xinh đẹp mỹ miều, khuôn mặt giống với người con gái Trung Nguyên, sống mũi dọc dừa, đôi mắt đen tuyền, lông mi cong vút, một vẻ đẹp không làm động lòng người mới là lạ, đó chính là Cam Châu tri phủ, Hồi Hất quân đô chỉ huy sứ Thất vương phi của Hồi Hất khả hãn Dạ Lạc Hất ngày xưa.
Người phụ nữ xinh đẹp làm trỗi dậy dục vọng của đấng mày râu. Nữ nhân cao quý chinh phục được cả dục vọng của biết bao nam nhân. Vị nữ nhân này, hoàn toàn có thể tin rằng nàng có thể chinh phục được bất cứ một nam nhân nào.
Mãi đến khi hắn nói đến Trình Thế Hùng tướng quân trấn thủ Hựu Châu tự tiện rời khỏi doanh trại, dẫn bộ hạ cũ tây hành, mở tiệc rượu đón tiếp Chiết Ngự Huân, ánh mắt Dương Hạo lúc này dường như mới nhắm lại, sức chú ý mới thu về, song trong ánh mắt hắn hiện lên một thứ cảnh giác mà không dễ bị người ta phát hiện ra, Mục xá nhân vừa chú ý đến ánh mắt của hắn, hắn đã trở lại bình thường.
“Được, tiếp tục chú ý tới hành trình của Chiết tướng quân, rồi bẩm báo lại với cô (tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến), đợi hắn đến Hưng Châu, cô sẽ đích thân ra khỏi thành đón tiếp”.
“Vâng”. Mục Dư Kiều cung kính đáp một tiếng, thấy Dương Hạo bị kích động đi thẳng về phía trước, tuyết đọng khẽ rung lên phía chân hắn, mục tiêu chính là vị Dương Tuyết Nhi dùng sức rút con quay ra, đồng thời có tiếng cười hoan hỷ của A Cổ Lệ vương phi.
Mục Dư Kiều từ từ nâng người dậy, khóe miệng nở một nụ cười như đang suy nghĩ điều gì đó: “Trình Thế Hùng không tránh khỏi quá nhiệt tình với chủ cũ rồi, Dương Hạo há có thể bất giác nam kham. Ban đầu hắn cần tiếp Chiết Ngự Huân trở về, vốn muốn dựa vào quân tâm bộ hạ của Chiết gia mời chào, không ngờ tới tình hình như vậy? Ha ha, có họa cùng hưởng có phúc cùng chịu mà, với một lời thề sắt son đi Tịnh Châu xa xôi đón nghĩa huynh, đổi lời nói thì thành xuất thành đón rồi…”
Mục Dư Kiều khóe miệng đang mỉm cười bỗng dừng lại quay sang thái độ kính cẩn nghiêm túc, cất bước đi lên phía trước.
Dương Hạo xưng vương thay đổi chế độ, xây dựng một hệ thống quan lại hoàn toàn mới, yêu cầu đề bạt rất nhiều nhân tài vào triều đình mới, ban đầu hắn chiếm lĩnh Hạ Châu, khi trở thành định nan tiết độ sứ thì có rất nhiều người đọc sác ở Trung Nguyên không thành công đến cậy nhờ, mong được nổi bật tài năng ở đây và có sự nghiệp. Mục Dư Kiều chính là người mà thời điểm đó đến cậy nhờ Dương Hạo.
Hắn là một tú tài, trải qua kỳ thi, người này văn tài vô cùng tuyệt, ở dưới trướng Dương Hạo, hắn rất cẩn thận, làm việc chu đáo, trả lời đối đáp khôn khéo, dần dần đã nhận được sự ưu ái của Xung Phóng. Mãi đến khi Dương Hạo thành Tây Hạ vương, thành lập nội các và lục bộ, Xung Phóng là người góp sức ở triều trước tiến hành chọn lọc, từng người giả vờ trọng trách. Hắn là người được Xung Phóng coi trọng, được chức vị khởi cư xá nhân.
Chức quan này tuy rằng không cao, nhưng nó vô cùng quan trọng, ghi chép hành động thường ngày của Dương Hạo và đại sự quốc gia, đứng hầu ở Ngự điện, phàm là triều đình truyền lệnh đặc xá, lễ nhạc pháp độ, tăng giảm nhân cách, thưởng phạt trách cứ, văn võ quần thần tới nhận thưởng, thời tiết bốn mùa, tình hình hộ khẩu, bố trí châu huyện đều phải được ghi chép gọn gàng lại.
Ngoài ra hắn còn phụ trách chức quy gián quân chủ, từ khi hắn làm khởi cư xá nhân thì được Dương Hạo tín nhiệm, giờ Dương Hạo lại tăng thêm vài thông báo cho hắn, quyền lợi truyền tin cấp khiến hắn và Phi Vũ Tùy Phong tổ chức điệp báo duy trì mối liên hệ thích hợp, có thể nói, con người đầu ba này đã trở thành một tâm phúc bên cạnh Dương Hạo.
“Cha, cái thứ này chơi hay lắm, cha thử đi…”
Dương Tuyết Nhi chạy tới phía trước, chăm chú nhìn con quay, A Cổ Lệ vương phi vội cầm lấy roi, sợ giật phải nàng, A Cổ Lệ vương phi dưới chân là một đôi dây ngựa dài, động tác trọng tâm không ổn, lập tức bị trượt, như sắp té ngã”.
“Vương Phi cẩn thận”.
Dương Hạo vội xông lên phía trước, đỡ lấy eo nhỏ nhắn của nàng, thân thiết nói: “Vương phi phải cẩn thận chứ, mặt băng rất trơn”.
“Đa tạ đại vương giúp đỡ, gọi ta là A Cổ Lệ là được rồi”. A Cổ Lệ đứng dậy, không muốn để lại dấu vết bàn tay to của hắn.
Mới vừa rồi nàng bị trượt ngã, váy bị thổi lên giờ đã rủ xuống, không làm lộ gì cả, quần lụa trắng bị lộ ra một góc, chiếc quần được nhét vào trong ủng, đôi chân được bó càng thêm thanh tú, đôi chân thon dài thẳng tắp, cho dù bên trong được cuốn vải thêm dày, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta tưởng tượng ra đôi chân thon dài của nàng như thế nào.
Song Mục Dư Kiều vừa nãy chạy đến chỉ nhìn thoáng một cái rồi đã nhìn đi chỗ khác ngay, tuy hắn cũng chú ý tới ánh mắt thèm muốn của Dương Hạo, nhưng Dương Hạo đã biết, hắn không thể nhìn tiếp được, có thể làm việc bên đại vương chẳng lẽ lại là cái thứ không có mắt.
Dương Hạo đến bên Hoàng hà, du ngoạn sơn thủy, mục đích chính là đi tuần, quan sát xem những nơi gần với đô thành. Dương Hạo đã hoàn thành xây dựng quan thể, các chức quan cũng đã nhâm mệnh xong xuôi, nhưng khá nhiều thuộc hạ của hắn với những văn võ bá quan quan trọng lại ở bên ngoài, một khi tiếng kẻng reo lên lại không nhanh chóng đến được, vì vậy hắn xưng vương đại điện tạm thời không thể hoàn thành được.
Lúc này thời tiết lạnh nhất của mùa đông đã trôi qua, nhưng mùa xuân vẫn còn chưa tới, mùa đông ở khu tây bắc là lúc chán nhất, dân gian nói mèo ngủ đông, nhiều người dân vừa vào mùa đông này chẳng có chuyện gì làm, quá nhàn rỗi nên như con mèo ở trong nhà. Giờ chỉ có mỗi vương phủ của thành Hưng Châu là nơi duy nhất náo nhiệt trong mùa đông, vì nó là nơi đang xây dựng.
Dương Hạo không có việc gì, liền bước đi xem Thuận Châu, Hoài Châu, Định châu, Tịnh Châu xung quanh Hưng Châu, rồi qua hai chỗ trại binh thăm nom. Là nơi quan trọng gần đô thành, hắn đương nhiên nên quan tâm mới phải, còn về mang theo đứa con phi tần, đương nhiên cũng có ý ngắm cảnh giải sầu.
Chỗ đang đứng hiện giờ là than lương thành, đây là trạm gần chỗ hắn ở nhất, và cũng là trạm cuối cùng, xây dựng nơi này thành một địa bàn tuần tra, là vì nơi đây là nơi cao nhất về sản lượng lương thực của Hà Tây, nơi này là khu giàu có nhất về nông nghiệp ở Hà Tây, hiện nay sản lượng lương thực chiếm bảy mươi phần trăm toàn Hà Tây, Dương Hạo đương nhiên không thể không coi trọng.
Sau khi tiếp cận quan lại địa phương được một ngày, trong hôm nay mấy quan của Các hòa hộ bộ cũng đi tuần tra cùng với quan địa phương, tiếp cận quan sát dân tình, mấy vị vương phi thì ở thành Tham Lương hội kiến với quan địa phương và những vị phu nhân của các sĩ thân địa phương, A Cổ Lệ vương phi tới đây là người nữ duy nhất, chẳng nói mấy lời với họ, ở đây người ta phát triển nông nghiệp, còn điều kiện của Cam Châu lân cận chỉ thích hợp chăn nuôi và làm công thương nghiệp, không thích hợp để phát triển cây nông nghiệp nên nàng chẳng có mấy hứng thú với chuyện này. Đúng lúc Dương Hạo mang công chúa nhỏ đến bên Hoàng Hà du ngoạn, Xung Phóng đại nhân cười nói theo vài câu, nàng bèn đi theo tới thành.
Dựa vào sự thông minh của Mục Dư Kiều, hắn có cảm giác đây là cơ hội mà Dương Hạo và những trọng thần thân tín cố ý tạo ra, lẽ nào Dương Hạo muốn tôn A Cổ Lệ làm phi sao?
Cũng khó trách Mục Dư Kiều nghĩ như vậy, qua cách thể hiện của Dương Hạo cho thấy, hắn dường như có ý này thật, A Cổ Lệ xinh đẹp mỹ miều, văn võ đều giỏi, hơn nữa còn là thủ lĩnh của hai mươi vạn người Hồi Hất Cam Châu, lập nàng làm phi thì không phải lo nghĩ gì tới việc khống chế hai mươi vạn người Hồi Hất này, đổi lấy bất cứ người nào thống lĩnh, như vậy có thể thấy rõ. Đây cũng khó trách mấy vị đại nhân Xung Phóng, Lâm Bằng Vũ gặp nhau vui mừng, có ý tạo cơ hội cho họ.
Song với tình hình như hiện nay, sợ rằng hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Từ Dạ Lạc Hất lợi dụng nàng và toàn bộ bộ tộc làm kẻ chết thay, về sau tạo cơ hội cứu sống chính bản thân mình, vị vương phi này vô cùng căm hận đàn ông, chẳng hề có chút vừa lòng vì với bất kỳ ai, ngoài Dương Hạo là một đại vương thì còn kề cận, người bên cạnh cách ba trượng có thể cảm nhận được hàn khí phát ra từ nàng còn mạnh hơn cả thời tiết mùa đông.
Mục Dư Kiều chưa từng đến Cam Châu, đây là lần đầu gặp A Cổ Lệ vương phi nhưng hắn biết rất nhiều chuyện, là người bên cạnh Dương Hạo, còn có một mối quan hệ nhất định với nhóm Phi vũ tùy phong, dù hắn không tận mắt nhìn, đích tai nghe nhưng hắn vẫn có thể nghe ngóng được rất nhiều chuyện, dù cho người khác muốn moi tin cũng chẳng thể moi được tin.
“Nhóc này, đừng có chạy lung tung như vậy, cẩn thận kẻo ngã đấy”.
Sự lãnh đạm của A Cổ Lệ vương phi dường như Dương Hạo cũng cảm nhận được, hắn tiện tay ôm lấy nữ nhân, che giấu sự xấu hổ của mình: “San San đâu, ngươi dạy cho Tuyết Nhi chơi con quay sao?”
Dương Tuyết đắc ý nói: “Muội muội ngốc quá, ngốc quá, sao dạy cũng không dạy nên hồn, ta chơi chứ quay trơn đi, cho nàng ấy mượn tiểu bạch lang rồi”.
Dương tuyết nói xong quay đầu lại thấy, lập tức reo lên: “Oa, San San ngốc nghếch, đang làm gì vậy hả?”
Hóa ra vì để đại vương ăn cá Hoàng Hà còn tươi ngon nhất, quai lại địa phương đã mang hai nông dân tới bờ sông Hoàng hà phá băng câu cá, Dương San tận mắt nhìn thấy họ phá băng, và câu được những con cá khá to từ dưới lên, không khỏi ngạc nhiên thế là cũng thấy làm thích thú, không để ý tới sự ngăn cản của nha hoàn mình, hai tỷ muội nảy sinh ý nghĩ muốn đích thân câu cá.
Song cái nàng dùng không phải là mồi câu và lưỡi câu, công chúa nhỏ phát huy sức tưởng tượng của chính mình, gọi tiểu bạch lang được sùng ái mà tỷ tỷ thích nhất lại, ra lệnh cho nó nhúng đuôi vào chỗ khe nứt của băng. Dương Tuyết vừa quay đầu lại thì nhìn thấy đó chính là tiểu bạch lang đang ngồi chồm hỗm trên khe nứt của băng, chiếc đuôi dài nhúng xuống nước, không dám tốt cáo lời nào về vị chủ nhân nhỏ.
Dương Tuyết nhìn thấy rất tức giận, vội vàng nhảy ra khỏi lòng của Dương Hạo chạy về phía Dương San, Dương San vừa thấy tỷ tỷ mặt đỏ gay vội thấy được mình dường như sẽ gặp rắc rối thế là lập tức bổ nhào vào trong ngực tiểu nguyên bảo nàng ôm chặt lấy mình, dương tuyết chạy lại ôm lấy cổ tiểu bạch lang rồi rút nó ra khỏi kẽ băng, chiếc đuôi của nó dính băng, gấp đến mức Dương Tuyết hét toáng lên.
A Cổ Lệ vương phi thấy phát phì cười, cười ha ha, vừa cười vừa chạy lại giúp. Dương Hạo vừa chạy lại theo thì một tín sứ cũng vội vàng chạy lại giao thư tín vào tay Mục Dư Kiều.
“Chuyện gì vậy?” Dương Hạo dừng chân, quay đầu lại hỏi.