[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 483 : Đêm kiều diễm




Nhất Đông bó bó thuốc, gánh trên vai từ Liêu Hạ đến bên bờ sông mới hạ xuống, đang muốn xuống bờ sông rửa mặt thì đột nhiên nhận ra có bóng người, nàng lập tức cảnh giác, tay nắm chặt bó thuốc, hỏi: “Ai?”

Nữ Anh cũng không biết đã đi bao lâu mà vẫn không thấy bóng người, đang sức cùng lực kiệt, đột nhiên nhìn thấy đối diện bờ bên kia có bóng người, không nén được vui sướng mà vội nói: “ Đại tẩu, mẹ con chúng tôi trên đường gặp đạo tặc, do quá hoảng sợ mà chạy bán sống bán chết rồi lạc đường, xin đại nương rộng lượng chỉ cho chúng tôi một con đường thoát”.

Tiểu Đông quan sát một lượt, đối diện với hắn là một thiếu phụ hết sức xinh đẹp, trong lòng ôm một đứa trẻ, vừa nhìn thấy đã biết đó là phu nhân của một nhà giàu có. Sự cảnh giác trong lòng đã vơi bớt đi nhiều, hắn thăm dò một chút rồi kinh ngạc hỏi: “ Gặp phỉ đạo? Cô từ đâu tới th ế, ở vùng này cách đây mười dặm rất khó gặp người ở, cô đã chạy tới nơi này rồi”.

Chu Nữ Anh đang vô vọng chợt trông thấy có người, vui mừng khôn xiết, mãi bấy giờ mới bình tĩnh lại, đột nhiên nhớ tới rất nhiều lời đồn đại. Người ở vùng văn minh thường hay thích hay chê trách kẻ ở vùng lạc hậu là ngu muội và dã man, những người hành hương ở miền núi giết người diệt khẩu, thậm chí lấy thịt người làm bánh bao, có khi trong vòng một trăm dặm xảy ra một lần, hoặc chục năm mới xảy ra một lần, nhưng đã có lời đồn như vậy thì những cư dân vùng núi đều trở thành những động vật đáng sợ.

Người trước mắt tuy chỉ là một phụ nữ vô hại, Nữ Anh cũng không cần cẩn thận quá, bèn nói: “ Ta dọc đường từ khi rời khỏi nhà toàn ngồi trên xe, cũng không biết xe đi về hướng nào, ai ngờ lại gặp phỉ đạo, do quá hoảng sợ mà thúc ngựa chạy mất, thất lạc với người nhà, kết quả là lưu lạc đến tận đây, ngựa mệt quá mà chết, chỉ còn có thể chạy bộ”.

Tiểu Đông nghe thấy vậy hai mắt chợt sáng lên: “Cô cưỡi ngựa tới đây? Ngựa mệt quá mà chết, vậy cô cũng chạy được xa đó chứ, con ngựa đó đâu?”

Chu Nữ Anh thấy cô ta vẫn nghi ngờ thân phận của mình, bèn chỉ tay về hướng xa, nói: “Tiểu nữ không dám giấu đại tẩu, những lời vừa nói đều là sự thực. Gia đình tôi vốn là thương gia đi lại giữa Lân Châu và Ngân Châu, nhờ đại tẩu chỉ đường giúp, không biết nên đi về phía nào”.

Tiểu Đông cười nói: “ Ngân Châu, Lân Châu à? Nơi đó ta cũng đã từng nghe qua, nghe nói đó là vùng thành trì phồn hoa, có điều cả đời ta cũng chưa từng đi qua đó. Nghe mọi người nói, Ngân Châu cách nơi này khoảng hai trăm dặm. Lân Châu thì càng không phải nói, còn xa hơn nữa”.

“Hai trăm dặm?”

Mắt Chu Nữ Anh như đen đi, cơ hồ như sắp ngất. Một con ngựa chạy nhanh thì một giờ chạy dược ba, bốn mươi dặm. Cứ cho là đổ hết sức lực ra chạy liên tục năm, sáu giờ đồng hồ thì cũng chỉ có thể chạy đến ba, bốn trăm dặm là cùng. Con ngựa đó của nàng quả là không phải dạng vừa, có điều may mắn nàng cũng nhẹ, lại thêm không ngừng quất roi để chạy tháo mạng nên chút sức lực cuối cùng của nó cũng đã dốc hết ra, chạy được một quãng đường xa đến vậy rồi chết.

Chu Nữ Anh đột nhiên nhớ tới những điều người kia vừa nói, nhất thời nảy lên một tia hy vọng: “ Đại tẩu, nơi thành phố mà đại tẩu nói tới người nhà của ta nhất định đang lo lắng, nếu như đại tẩu có thể đưa mẹ con tôi tới đó thì nói không chừng sẽ có cách rời đi, nếu như có thể tìm ra người nhà thì tiểu nữ nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh đại tẩu”. Tiểu Đông nói: “ Vẫn còn phải bảy tám hôm nữa ta mới rời khỏi đây đi, hiện chỉ có vài người dân ở đây thôi. Nếu như cô thật sự muốn đi thì phải băng qua vài ngọn núi, đi mười mấy dặm đường núi. Hiện thì không đi được. Trông dáng bộ mẹ con cô đáng thương thế này, ta không thể thấy chết mà không cứu, coi như thiên lôi đánh phải vậy. Thôi được rồi, cô theo ta về nhà nghỉ vài hôm, khi nào đi ta sẽ đưa cô đi theo”.

Nữ Anh vừa mừng vừa sợ, vội vàng cảm ơn Tiểu Đông. Tiểu Đông đỡ nàng qua sông, vội vàng rửa sạch chỗ thuốc rồi dẫn nàng về sơn cốc. Chồng Tiểu Đông tự dưng dẫn theo hai người lạ về ăn không mấy bữa cơm, trong lòng cũng không có gì là vui thú, có điều thấy người thiếu phụ đó dung mạo xinh đẹp, cả đời này hắn chỉ tiếp xúc với những hùm sói trong rừng, nay nhìn thấy người đẹp như nhìn thấy tiên nữ, sao dám nói ra nửa câu bực mình.

Hắn là người thợ săn thực thà, thích cái xinh đẹp của người khác phái là bản năng, nhưng nhìn thấy người ta dung mạo xinh đẹp như thế lại tự nhiên đứng co quắp một chỗ, liền vội vàng đứng lên bắt chuyện và chỉ biết cười cười.

Tiểu Đông dẫn hai mẹ con họ về nhà mình, nói: “Chỗ của ta rất nhỏ, phòng này chỉ có ta và chồng ở, phòng bên cạnh là nơi ta ở của một người đàn ông ta cứu được, đang mắc trọng bệnh, cô không phải sợ, huống chi cô cũng chỉ ở đây một vài ngày, đợi khi nào đi thì tôi sẽ đưa cô đi”.

Chu Nữ Anh cảm ơn Tiểu Đông. Nàng đem thuốc đi nấu rồi thì thầm với người chồng vài câu, người đàn ông nghe thấy liền vui sướng, vội vàng đi lấy dao săn và cái sọt rồi ra ngoài với Tiểu Đông. Chu Nữ Anh thấy hắn cầm dao lập tức cảnh giác nắm chặt lấy cổ tay, nhưng thấy vợ chồng họ gánh sọt vội vàng xuống núi thì cũng không nói gì nữa.

Chu Nữ Anh thấy tứ bề vắng vẻ, thực sự cũng không phải là nơi phòng bị tốt, lại thấy hai người bọn họ quả thực đã đi xa nên đặt con xuống đất cho nó thoải mái ngủ một giấc, còn mình thì tập làm quen với hoàn cảnh một chút.

Sân không lớn lắm, bốn bề đều là rừng cây. Căn nhà là căn nhà lá ba gian, đầu phía tây đặt đầy những đồ linh tinh và lông, da động vật, mùi rất khó ngửi. Phòng phía đông đích thực là có một người đàn ông đang nằm, Chu Nữ Anh nhìn một cái, không dám tiến tới gần. Nàng đang định quay về phòng chính lại nghe thấy người đàn ông đó đang mê sảng đòi uống nước, Chu Nữ Anh vốn định không để ý nhưng lại nghĩ lại, thấy mình cũng là người được cứu về, nên có thể nói là người đồng bệnh tương lân, mọi người đều là người gặp nạn, nay thấy hắn gặp nạn như thế làm sao có thể bàng quang không giúp?

Nghĩ như vậy, Nữ Anh liền chần chừ tiến vào phòng, lấy nước đặt trên bàn rót cho hắn một cốc. Nàng nhìn hắn, người này dù tóc tai rối bù, mặt đỏ sậm, nhưng ắt hẳn là nàng đã quen thuộc khuôn mặt này, khuôn mặt của Dương Hạo. Nữ Anh run rẩy, tay khẽ run run, cốc nước rơi xuống vỡ tan trên sàn.

“Thái úy, thái úy… làm sao ngài lại ở đây?”

Nữ Anh nhào tới bên Dương Hạo, vừa mừng vừa lo, cả người Dương Hạo nóng như lò lửa, hai mắt như hai đốm lửa trong lò, chàng vừa chìm trong cơn hôn mê, vừa nãy mới tỉnh lại được đôi chút, nhận ra Nữ Anh, chàng cười nói: “Ta đang mơ hay sao? Hay ta lại bị bắt lại rồi?” Nói rồi hắn lại chìm vào trong cơn hôn mê, gọi thế nào cũng không thể tỉnh lại.

Nữ Anh vội vàng chạy sang phòng bên, tìm cho hắn chút nước rồi gọi hắn dậy uống, thấy bộ dáng mệt mỏi tiều tụy của hắn, nàng không nén được mà ngồi xuống bên cạnh, nước mắt ròng ròng.

****************************************

Yên ngựa, tước đầu, dây cương, còn có cả da ngựa đều là những vật đáng tiền, còn thịt ngựa còn có thể dùng làm thức ăn, còn có thể hun khói ăn dần, cả nhà hai người có thể dùng đến hết mùa đông. Cũng không khó khăn gì để Tiểu Đông và Luân Nhi Ngưu cùng xả thịt con ngựa, lũ lượt khuôn về nhà. Sau khi chuyển về đến sân nhà, Luân Nhi Ngưu tươi cười với Tiểu Đông, cùng nhau đem thịt vào phòng.

Vừa nhìn thấy trong phòng không có ai, Tiểu Đông chạy sang phòng bên cạnh, thấy người phụ nữ mà mình cứu được về đang ôm đứa bé, ngồi bên cạnh người đàn ông đang dưỡng thương, nước mắt lã chã, bèn nói: “Muội tử, cô làm sao thế?”

Nữ Anh thấy nàng ta trở về không nén nổi vui mừng, vội đứng dậy nói: “Đại tẩu, bệnh tình anh ta sao lại trầm trọng như thế, đại tẩu, xin hãy cứu lấy anh ta, tuyệt đối phải cứu được tính mạng anh ta”.

Tiểu Đông ngạc nhiên: “Cô quen người này à?”

Nữ Anh gật đầu liên tục, rơi lệ nói: “Anh ta, anh ta là cha đẻ của đứa trẻ này”.

Tiểu Đông kinh ngạc nói: “Hắn ta là người đàn ông của cô?”

Nữ Anh cũng ngớ ra, rồi nhớ ra ban nãy nàng đã nói với người ta mình là mẹ của đứa trẻ, nếu như người đàn ông nằm đây là cha của nó, thì hai người chẳng phải vợ chồng thì là gì?

Nữ Anh ấp a ấp úng không nói gì, đột nhiên quay người bế đứa bé đặt lên phản, thò tay vào bên trong áo tìm một hồi, lấy ra một món đồ vật đáng tiền. Tuy nói hai vợ chồng nhà này thực là người thường sống qua ngày ở đây, nhưng nàng vẫn thấy cần hết sức cẩn thận đối với những người vùng núi, nên nàng dứt khoát rút ta, đặt toàn bộ vào tay Tiểu Đông.

Nữ Anh cầu khẩn: “Đại tẩu, đây là toàn bộ tài sản đem theo bên người của tôi, tôi biết rằng trong nhà đại tẩu cũng không có gì nhiều, chỉ cầu xin đại tẩu bất cứ cách nào cũng cứu cho bằng được tính mạng của phu quân tôi.

Đại tẩu, người nhà của tôi rất giàu có. Đại tẩu nếu như đã cứu anh ta thì sắp tới khi chúng tôi thoát thân, gia đình tôi ắt sẽ đền đáp ơn đại tẩu trăm ngàn lần”.

Tiểu Đông nghe nói người đàn ông này không phải là thương binh, hơn nữa còn có nương tử, trong lòng cũng có đôi chút thất vọng. Những người đàn ông như thết thật khiến người ta thích thú. Nhưng nhìn đống châu báu trong tay, nàng ta cũng không khỏi hoa mắt. Cả đời nàng không nhìn thấy nhiều tiền như thế bao giờ, những thất vọng ban nãy chợt tan biến như mây khói. Lại nghe nói nếu như cứu được vợ chồng họ thì còn nhất định được thưởng hậu, Tiểu Đông vui mừng như muốn ngất đi, cuống quít nhận lời rồi chạy vội đi tìm chồng.

Luân Nhi Ngưu đang ra sức xẻ thịt con ngựa, vừa nhìn thấy vợ chạy ra

mang theo bao nhiêu là của cải, kể hắn nghe đầu đuôi câu chuyện, hắn vui mừng đến nỗi suýt đâm cả dao vào tay. Hai người nghèo đến nỗi chẳng đủ cơm ăn, chẳng qua không thể thấy chết mà không cứu, huống hồ bây giờ lại có nhiều châu báu như thế, phải đánh trống ăn mừng mới phải ấy chứ.

Thuốc trên núi là thuốc mọc tự nhiên, nấu cho Dương Hạo ăn một bát mà cơn sốt vẫn chưa lui được.

Tiểu Đông nhận của người ta bao nhiêu như thế mà không giúp được gì, trong lòng cũng thấy không thoải mái. Thấy Nữ Anh cứ sốt ruột, một lúc lâu sau nàng đột nhiên vỗ trán nói: “ Mã Thiếp Nhi Mộc rất giàu có, trong nhà ắt có nhiều thuốc, tôi đi tìm hắn ta xem sao”.

Mã Thiếp Nhi Mộc vốn cũng là một thợ săn, ở gần nhà Tiểu Đông nhất. Có điều phải băng qua vài ngọn núi mới tới được. Người phụ nữ này quả là người tháo vát, vừa nói vừa nắm lấy con dao săn, xẻ hai mươi mấy cân thịt ngựa đeo sau lưng rồi nhanh chóng lên đường.

Khi nàng rời đi mặt trời vẫn chưa xuống núi, đọi đến khi mặt trời phía xa chỉ còn là một chấm nhỏ màu đỏ trên lưng nàng mới về, Mã Thiếp Nhi Mộc tuy giàu có hơn nhà nàng nhưng cũng có hạn, bình th ường cũng chỉ chữa bệnh bằng những cây thuốc mọc tự nhiên, chứ không có loại thuốc nào cao siêu cả. Nữ Anh nghe thấy vậy không nén khỏi thất vọng. Có điều, Tiểu Đông đem theo hơn hai mươi mấy cân thịt ngựa cũng không phải là vô ích, nàng đem theo về được một hũ rượu đã ủ lâu.

Tiểu Đông có chút thản nhiên nói: “Muội tử, trong vùng sơn cốc này không có thứ gì hay ho, lấy hũ rượu này lau toàn thân cho hắn để hạ nhiệt trước đã”.

“Hả?” Nữ Anh thẹn đỏ mặt, nàng ấp a ấp úng nói: “Dùng rượu này để lau người ư?”

Tiểu Đông nói: “Đúng vậy, dùng rượu này lau người có thể hạ nhiệt, rất công hiệu. Ta thấy chồng cô sốt cao mà mãi không hạ, uống thảo dược cũng không có tác dụng. Cơ thể hắn khỏe mạnh thế kia, chưa chắc đã không khỏi được, chỉ e sốt lâu ngày thì sẽ hại não thôi. Ta nghe nói trong thành có người sốt cao lâu ngày không khỏi, kết quả là thành đần độn đấy. Là chồng mình thì có gì mà ngại, đừng xấu hổ, ta ra ngoài trước”.

Đại tẩu vừa đóng cửa phòng lại, Nữ Anh cũng cầm bình rượu lên, quay đầu nhìn về phía Dương Hạo, cúi đầu không nói năng. Nữ Anh cảm thấy hết sức xấu hổ, nhưng nghĩ đến những hậu quả đáng sợ mà Tiểu Đông vừa nói thì hậu quả đó càng làm nàng sợ hãi gấp bội. Cuối cùng, nàng tiến dần đến bên Dương Hạo đang nửa mê man không dậy nổi…

Đường Diễm Diễm tìm kiếm Dương Hạo sắp phát điên, nàng thậm chí còn đem lòng hận Đông Nhi, mặc dù lý trí của nàng thì thừa biết là Đông Nhi đã đúng. Tuy nhiên, đối với một người phụ nữ mà nói, trên thế gian này còn có ai quan trọng hơn là chồng và con của người ấy? Nàng làm sao không hận, vứt bỏ tất cả để đuổi bắt Lý Quang Duệ, nếu như có thể có thêm người…

Nhìn về phía thảo nguyên rộng lớn khôn cùng, Diễm Diễm không khỏi có cảm giác bất lực.

Mấy ngày nay nàng đã quật tung khắp cả vùng này lên rồi, ba nghìn nữ binh Ngân Châu cũng được huy động để tìm khắp vùng. Vùng tìm kiếm càng ngày càng được mở rộng, số người tham gia tìm kiếm cũng nhiều.

Trời sắp tối, Đường Diễm Diễm bất lực thở dài, hạ lệnh cho binh lính dựng trại nghỉ ngơi, đợi trời sáng sẽ lại tiếp tục tìm kiếm. Phía trước đột nhiên có vài tiếng kêu kinh ngạc, nàng lập tức căng thẳng, vội phóng ngựa đi, lớn tiếng quát: “Có chuyện gì?”

Diễm Diễm phóng tới gần, chỉ nhìn thấy khoảng mười nữ binh đang cầm khiên và cung đứng thành nửa vòng tròn vây quanh một huyệt động. Miệng của động là một con sói trắng, mở miệng nhe nanh vuốt, hung dữ cực kỳ, nưng có bao nhiêu người đang vây quanh nó như vậy, nó cũng không dám làm gì mà chỉ đứng kêu gào, muốn chạy thoát thân.

Đường Diễm Diễm vốn tưởng lần ra chút manh mối, thấy cảnh đó không khỏi thất vọng, khoát tay nói: “Giết nó đi, dựng trại nghỉ ngơi”.

Diễm Diễm vừa ra lệnh một tiếng, lập tức mũi tên phóng ra không ngừng, con sói trắng hung dữ là thế cũng bất lực trước hàng loạt mũi tên phóng ra, tuyệt vọng kêu gào, cố gắng những nỗ lực cuối cùng.

Dưới làn mưa tên, chỉ trong một chốc con sói đã bị nhuộm đỏ trong chính vũng máu của nó. Nó nằm trên mặt đất, run rẩy, đã không còn chút sức lực nào để phản kháng, nó đã phạm sai lầm là xâm phạm vào nơi ở của loài người.

Đột nhiên, nó khó nhọc quay người lại, cố gắng bò về hang. Các nữ binh liền dừng bắn, im lặng quan sát, chỗ nó đang nằm còn cách hang một quãng khá xa. Con sói trắng đột nhiên gào lên một tiếng rồi nằm bất động trên mặt đất.

“Trong hang có cái gì?” Đường Diễm Diễm xuống ngựa, cầm một cái mâu dài, cẩn thận lại gần, một chốc, nàng ôm từ trong hang ra một con sói con. Nó vẫn chỉ là một con sói bé tí, nằm gọn trong tay nàng như một con chó nhỏ.

Tình mẫu tử trong lòng các nữ anh hùng nổi l ên, có người mạnh dạn khẩu cần: “Phu nhân, tha cho nó đi, nó còn nhỏ thế này không thể làm hại chúng ta được đâu”.

Đường Diễm Diễm ôm chặt con sói nhỏ trắng như tuyết vào lòng, rồi lại nhìn cái xác con sói mẹ nằm trên mặt đất, mới hiểu ra vì sao vừa nãy con sói mẹ muốn tháo chạy, nhưng do không có chút hy vọng nào nên đành phải quyết chiến.

Nàng nhẹ nhàng vuốt tấm lông mềm mại của nó, nhìn con sói mẹ vĩ đại mình đầy máu, một cảm giác chưa từng có trỗi dậy khiến hai mắt nàng hoen ướt, tình mẫu tử thiêng liêng khiến trái tim nàng rung động. Nàng đột nhiên hiểu rằng, dẫu cho có phải chịu khổ cực thế nào, nhưng Đông Nhi vẫn dứt khoát không bỏ công cuộc tìm kiếm chồng và con của mình, trong lòng nàng cảm thấy đau khổ hơn gấp trăm lần.

“Tuyết Nhi, con ở đâu?”

“Hạo ca ca, chàng đang ở đâu?”

Hai giọt nước mắt long lanh như thủy tinh lặng lẽ rơi xuống trên mình con sói trắng.

*************

Lúc này, Tuyết Nhi vừa mới được ăn no xong, đang nằm trên giường, hai tay ôm lấy đầu ngủ ngon lành.

Ở phía ngoài, cha của Tuyết Nhi đang nằm đó, vạt áo bị giật nhẹ, lộ ra một thân hình cường tráng mà rắn chắc. Nữ Anh cầm khăn, tay kia cầm rượu, nơm nớp lo sợ, mặt đỏ tới mang tai, nhẹ nhàng lau từng chút một, mùi rượu nồng nặc bay lên. Con ngươi trong mắt Nữ Anh trở nên mông lung, giống như người uống rượu say, nửa tỉnh nửa mê.

Mùi rượu nồng quyện với mùi cơ thể đàn ông bay lên đánh vào khứu giác nhạy bén của nàng. Thân hình, cơ bắp cường tráng, nàng không dám trông tiếp nữa, nhưng con mắt không thể không rơi xuống vùng cơ bụng săn chắc.

Nàng nhẹ nhàng lau từng chút một, cảm giác xuân nồng đột ngột mà rõ ràng hiện lên trước mắt, khiến cho nàng khó có thể bình tĩnh.

Qua một hồi xấu hổ, nàng khẽ cắn chặt răng, bắt đầu nghiêm túc lau người cho hắn. Nhưng đôi mắt nàng lại như đang phiêu du vô định, muốn lướt khỏi người hắn, nhưng lại như bị một sợi dây vô hình kéo lại, cả tấm thân trắng mịn của nàng như bị nhuộm đỏ, xinh đẹp động lòng người.

Sau một hồi cắn răng, nàng cũng lau xong phần ngực cho hắn, các ngón tay

bắt đầu kéo dây đai bụng. Nữ Anh rất chần chừ, hồi lâu không dám tháo, nàng chỉ biết được cả cơ thể mình như mềm oặt đi, không còn chút sức lực nào.

Vách phòng bên cạnh, vợ chồng Tiểu Đông vọng lại những tiếng động. Đã là người từng trải nên Nữ Anh hiểu những tiếng động đó có nghĩa gì, nên cả người nàng như có lửa, mặt càng thêm nóng.

Cuối cùng, nàng khép chặt hai mắt, cởi dây đai của Dương Hạo ra, run rẩy từ từ đưa tay vào.

Cả căn nhà tranh chỉ còn vang lên những tiếng thở, mê người dị thường.

************

Khi Lý Quang Duệ nhìn thấy trên Ma Vân Lĩnh nổi lên hỏa quang, thì hắn đã rất rõ ràng ý thức được rằng: đại thế đã mất.

Đội quân không có lương thảo thì cũng chỉ là đội quân căn bản không thể đánh nhau được với địch. Lúc này dây lựa chọn duy nhất của hắn chỉ là hướng về phía nam, truy binh không ngừng tấn công, sức lực duy trì đã hết, đem quân đội lên Thạch Châu. Thạch Châu hắn nắm rõ như lòng bàn tay, đến được đó, hắn có thể tìm về Dục Châu. Đại binh trên đường tháo chạy còn có thể bảo toàn được bao nhiêu thì cố gắng bảo toàn, còn không thì chỉ có thể nghe mệnh trời mà thôi.

Hắn không cam tâm, tuyệt đối không cam tâm, nhưng đối mặt với khó khăn này thì hắn không thể không cúi đầu. Lý Quang Duệ hoảng chứ không loạn, đến lúc bất lợi thì phải dốc sức tạo cơ hội cho bản thân, một mặt đem hết các tướng lĩnh tâm phúc đi xuyên đêm đến nơi trú ổn định, đội quân Dương Hạo lưu trú bất định bên hồ, sau khi đánh tan bọn chúng sẽ lên Hà Bắc, dốc sức truy đuổi quân phản nghịch, ngựa không dừng bước, đi suốt đêm để chạy.

Con đường này Chiết Ngự Huân không chịu tan, cứ đeo bám theo bọn họ, khi bọn họ đang hạ doanh bàn, mệt mỏi chuẩn bị đi ngủ thì tiếng vó ngựa lại vang lên bên tai; khi bọn họ đang điên cuồng chạy, không dễ gì mới tới được bên hồ, vừa mới nhóm được lửa, định dùng mấy con thú mới săn được, chút cỏ dại và vài con ngựa chiến nấu lên thì binh mã của Chiết Ngự Huân lại từ đâu lù lù xuất hiện.

Có thể thấy, những việc đó đã làm chí khí của nghĩa quân giảm xuống cực độ, hơn nữa đang thực hiện chiến dịch rút quân thì cũng là một đòn đả kích nghiêm trọng. Khi hắn muốn phản công thì Chiết Ngự Huân lại nhanh hơn một bước, Lý Quang Duệ làm sao có thể đuổi theo hắn lòng vòng quanh quẩn trên thảo nguyên rộng lớn?

Tình thế bị động thế này là tình thế từ bé đến giờ Lý Q uang Duệ chưa từng đối mặt. Cơ thể béo phì của hắn hành quân cùng đại quân ngày đêm, đã làm mệt chết vài con ngựa rồi, ngồi ngựa không chịu nổi, bệnh tình của hắn cũng không chịu nổi, hơn nữa lại chịu thêm đòn đả kích nặng nề, rất nhiều tướng lĩnh đều nhìn ra, vị tiết độ sứ này e rằng đã cạn kiệt sức lực, cũng không biết có thể chống cự được mà về đến Dục Châu được hay không.

Lúc này, Dương Hạo lại đến rồi. Sự xuất hiện của Dương Hạo khiến tình hình của hắn càng thêm khó khăn, Dương Hạo không những vẫn còn sống, hơn nữa đã về lại quân đội, chỉ huy tướng lĩnh của hắn cùng Chiết Ngự Huân. Khi Dương Hạo xuất hiện, ý chí chiến đấu của quân hắn gần như bị một đòn đả kích nặng nề, rồi sau đó, Chương Sùng Nguy cũng xuất hiện, hơn nữa lại trở thành cái đuôi của Dương Hạo, ý chí chiến đấu của quân Hạ Châu đã hoàn toàn sụp đổ.

Đêm tối, bắt đầu có binh lính lén lút rời khỏi đội ngũ, mới đầu chỉ là vài người, sau là cả một đội, có người chạy đi nơi khác, có kẻ lại ra hàng quân địch. Sáu vạn binh của Lý Quang Duệ giờ chỉ còn lại bốn vạn năm nghìn quân, so với tình hình bên địch, thì số lượng quân của Chiết Ngự Huân và Dương Hạo không ngừng tăng lên, hoàn toàn có khả năng đánh cho quân hắn một trận tan tành.

Thế nhưng bọn hèn hạ Dương Hạo và Chiết Ngự Huân lại không đối diện đánh với hắn một trận, vẫn cứ dùng chiến thuật truy đuổi quân hắn, gây áp lực cho hắn, khi Lý Quang Duệ gần đạt tới đích hắn lại bị dồn cho phải dừng lại chỉnh đốn, không để cho quân hắn có một phút nào ngơi nghỉ, cũng không có lương thực, e rằng quân của hắn sẽ không có cách nào tới được Thạch Châu.

Cách Ngạch Tế khoảng mười dặm về hướng Tây là nơi trú chân của bộ lạc Phong Thị, Lý Quang Duệ vừa mới đóng binh xong liền cho Lý Kế Đàm dẫn một vạn binh đến trú quân ở bộ lạc Phong Thị. Hắn cho rằng bộ lạc Phong Thị lớn như vậy, dẫu có di chuyển thì cũng không thể để cho người già và trẻ em nhanh chóng đi cùng được. N ếu như có thể đến đó lấy lương thực thì thật là tốt, dẫu cho số người có thể đem được thức ăn trở về ít thì cũng coi như có thứ để nhét đầy vào bụng.

Các tướng lĩnh khác hắn không dám phái đi tùy tiện, những tướng lĩnh này đều nằm trong tầm mắt của hắn, đều là những người không dám làm phản, lại thêm giữa các tướng lĩnh với nhau cũng có lòng kiêng nể, nếu như hắn cố tình làm khó khiến bọn họ đều rời đi hết thì không biết bọn họ sẽ đầu hàng Dương Hạo hay không, hoặc giả kiên quyết chạy trốn không biết chừng.

Phái Lý Kế Đàm đi, Lý Quang Duệ cảm thấy rất yên tâm. Trên đường tháo chạy, hắn đến thuốc cũng không kịp uống, mải miết chạy tới tận hô nay, đã dốc toàn lực ra rồi, cái tên béo mập lắm bệnh là hắn sắp không trụ vững được nữa rồi. Nhưng cứ cho là hắn nằm xuống thì bộ não của hắn cũng không ngừng hoạt động, suy nghĩ xem làm thế nào để tìm ra được một con đường sống trong hoàn cảnh này.

Dương Hạo, Chiết Ngự Huân tung ra hết quân chủ lực, nếu như hôm nay vẫn cứ bám riết lấy đằng sau ta thì hậu phương trống trải, điều đáng tiếc là trong tay ta không có binh để dùng, hơn nữa, rất rõ ràng rằng mục đích của Dương Hạo là muốn ta chết, muốn tiêu diệt chủ lực của ta, hơn nưa không muốn mất một tấc thành nào, cứ cho là ta lấy lại được Ngân Châu thì cũng không làm nên chuyện gì.

Cánh quân của Dương Sùng Huấn là cánh quân yếu nhất, binh lực là Kế Quân ít nhất còn có thế có thể giết hắn, nhất định bám sát hắn. Vốn hắn cho rằng Chương Sùng Nguy giết xong sẽ quay về, có thể thu hút được một bộ phận quân địch về phòng vệ. Ai ngờ suy nghĩ của hắn lại sai, đầu hàng Dương Hạo. Kế Quân cũng đã biết kế hoạch của hắn bị thất bại, như vậy thì hắn không thể nào tiến được mà sẽ quay về Tiếp Châu.

Phía bên kia chỉ có duy nhất Dương Sùng Huấn đuổi theo, không thể gây quá nhiều nguy hiểm, còn có thể an toàn đến Tuy Châu. Thứ sử Tuy Châu không có dã tâm to như thế, ắt sẽ phải phục tùng ta. Trong khi đang thực sự gặp nguy hiểm thì nơi này cũng cách Thạch Châu không xa, chỉ cần ta dự trữ dần ít lương khô thì đợi đến được Thạch Châu, đầu tiên sẽ phân binh phòng ngự mạnh ở Thạch Châu, khiến cho hai phía quân của Dương Hạo không thể tương thông, sau đó nhanh chóng điều động binh mã đánh Hạ Châu. Lão phu đã dựng doanh trại ở Hạ Châu ba mươi năm, Lý Quang Bổn vốn là một người danh nghĩa, sức ảnh hưởng của bên đó không liên quan gì tới bên ta, chỉ cần lão phu đến Thạch Châu trước rồi cướp lại Hạ Châu…

Lý Quang Duệ đang tính toán kế hoạch sau khi về Dục Châu thế nào thì Lạc Phi Vũ mặt mày trắng bệch chạy lại nói: “Đại nhân, Lý Kế Đàm hắn… hắn…”

Lý Quang Duệ hoắc mắt ngồi dậy, khuôn mặt béo phì căng ra, nói: “Kế Đàm làm sao? Lẽ nào gặp mai phục cuả Dương Hạo và Chiết Ngự Huân?”

Lạc Phi Vũ run giọng nói: “Đại nhân, Lý Kế Đàm hắn… hắn… hắn theo phe Dương Hạo rồi”.

“Súc sinh, hắn dám!”

Lý Quang Duệ dậm chân xuống đất chửi, chỉ cảm thấy mặt đất rung chuyển, máu tươi phun ra đằng miệng, phun ướt đẫm cả mặt Lạc Phi Vũ.

Thấy Lý Quang Duệ lắc lư như sắp ngất, Lạc Phi Vũ vội chạy lại đỡ, Lý Quang Duệ thân hình to mập, hắn nào dễ đỡ được. Lý Quang Duệ vẫn cứ ngã nhoài ra phía sau, đè cả lên cái thân gày gò toàn xương của hắn, khiến

Lạc Phi Vũ phải kêu lên thất thanh: “Mau tới đỡ lấy đại nhân, mau đỡ đại nhân”.

Vệ sĩ hai bên ba chân bốn cẳng chạy lại đỡ Lý Quang Duệ, lôi Lạc Phi Vũ đứng dậy. Lạc Phi Vũ còn không buồn để ý đến áo quần mình xộc xệch, vội xông về phía trước nói: “Mau lên, mau gọi thái y, đại nhân…”

Tiếng của Phi Vũ ngày càng nhỏ dần, mặt càng lúc càng trắng bệch, chỉ thấy khuôn mặt béo phị của Lý Quang Dục trắng bệch dần, hai con mắt mở to, cứ trợn lên mà nhìn từng đám mây trắng bay lượn trên bầu trời, như vậy… như vậy còn có giận nữa không?

Lạc Phi Vũ run rẩy lấy tay ấn vào dưới mũi của Lý Quang Duệ, sau một lúc mới thốt ra một tiếng kêu nức nở: “Đại nhân…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.