[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 432 : Công thành công tâm




Cỡ một tuần hương trôi qua, Lưu Kế Nghiệp đi theo Gia Luật Thịnh tới. Chỉ trông thấy Lưu Kế Nghiệp mặc áo giáp đầy đủ, không có vẻ gì như vừa mới thức dậy, Gia Luật Thịnh lòng nghi ngờ nổi lên, cười thăm dò: “ Tướng quân đến nhanh thế, còn chưa đi ngủ hay sao?”

Dương Đan Mặc cướp lời: “Mạt tướng trên đường đi gặp Lưu tướng quân đấy ạ”.

Lưu Kế Nghiệp vốn định đi nằm nhưng đột nhiên phát giác ra thị vệ quanh mình thiếu mất một người. Ngay từ đầu thủ hạ của hắn đợi người này đi vệ sinh, cũng không chú ý lắm, nhưng đợi mãi không thấy quay trở lại, mới bắt đầu nảy sinh lòng nghi ngờ, đi tìm khắp thành cũng không thấy bóng dáng đâu, đành báo cáo lên Lưu Kế Nghiệp. Lưu Kế Nghiệp nghe xong liền vội vàng mặc áo giáp đi tìm, nhưng cũng không rõ nguyên do bên trong.

Lúc này, Dương Đan Mặc đang trên đường đi tìm hắn đến gặp Khánh Vương, tên đó cũng không biết Lưu Kế Nghiệp là người thông minh tuyệt đỉnh, không bao giờ nghĩ rằng ở ngoài thành có cao thủ được phái vào đây xuống tay với gã thị vệ, hắn e rằng tên thị vệ đó tận mắt thấy cuộc chiến trong thành quá khốc liệt nên đã tìm cách đào ngũ, hoặc là đã vi phạm quân luật nên không dám quay về, nếu như đúng là như vậy thì thật mất mặt.

Trước khi chân tướng sự việc được làm rõ, hắn cũng không muốn để cho Dương Đan Mặc biết, nên đành nói bừa rằng đã đi ngủ rồi nhưng không yên về việc coi thành nên dậy đi tuần xem sao, hắn cũng nói y như vậy với Gia Luật Thịnh.

Gia Luật Thịnh thân là chủ, hắn nhìn Lưu Kế Nghiệp thấy không có gì khả nghi, huống hồ những lời của Kế Nghiệp không hẳn là cao minh nên hắn bất động, ngáp một cái mà nói: “Lưu tướng quân vất vả rồi, bản vương có được một tướng quân như thế này trợ giúp ắt thật là phúc lớn của bản vương.”

Lưu Kế Nghiệp đáp: “Khánh Vương khen quá lời rồi, không biết Đại Vương cho gọi mạt tướng đến đây là có gì dặn dò?”

Gia Luật Thịnh cười ha hả đáp: “Lưu tướng quân là khách khanh của bản vương, có gì mà phải dặn dò cơ chứ? Bản vương chỉ là có một chuyện muốn bàn bạc với tướng quân”.

“Xin mời đại vương nói”.

Gia Luật Thịnh nheo hai mắt lại, nói: “Mấy ngày nay, quân Lô Châu phía nam thành bị tổn hại rất nghiêm trọng, đã mất đi nhuệ khí, lực tấn công thành cũng giảm sút. Bản vương cho rằng, nếu như chúng ta cứ tiếp tục mạnh mẽ công kích thì quân Lô Châu ắt sẽ thảm bại. Lô Châu mà bại thì chỉ dựa vào sức của Gia Luật Tà Thuyên đang ở xa, một cây làm chẳng nên non, càng khó phát huy tác dụng, thành Ngân Châu có thể nhờ đó mà an toàn”.

Lưu Kế Nghiệp động lòng hỏi: “Không biết đại vương có diệu kế gì?”

Thần sắc Gia Luật Thịnh nặng hẳn xuống, hắn cười lạnh nói: “Quân ta đã nhiều ngày không ra khỏi thành đánh úp rồi, theo ý bản vương, đêm nay xuất cờ ngoài ý muốn, tung hết đại quân ra, đánh úp quân Lô Châu. Dương Đan Mặc cùng tướng quân, mỗi người dẫn một đường, ba quân tập hợp lại cùng đánh úp. Chỉ huy trong đêm là việc không dễ, hơn nữa quân địch còn không biết tường tận quân ta, chỉ có thể phòng ngự, không dám mạo hiểm công kích, mà Gia Luật Tà Xuyên thì không dám tùy tiện viện binh, để tránh bị quân ta tóm cổ, vì thế ta định cho quân đánh Lô Châu trong đêm nay, ý tướng quân thế nào?”

Lưu Kế Nghiệp mặt biến sắc nói: “Không được, quân Lô Châu mấy ngày nay đã gia tăng phòng bị, trong ngoài quân đội đều đặt chướng ngại trùng điệp, trong đêm tối đánh úp e rằng sẽ rơi vào trận địa của chúng bày ra, không biết sẽ phải tổn hại đến bao nhiêu binh mã. Một khi quân địch đã có đề phòng thì sẽ rất khó, huống hồ quân ta cũng không có sở trường đánh trong bóng tối, sẽ càng khó khăn hơn. Tình hình như vậy thì kể cả có đánh úp thành công, quân ta cũng sẽ tổn hại với con số không nhỏ, khi đó chỉ dựa vào quân số ít ỏi còn lại để giữ Ngân Châu thì làm sao địch lại nổi đội binh tinh nhuệ của lục viện?”

Gia Luật Thịnh cười nói: “Vậy theo Lưu tướng quân thì bản vương phải làm sao?”

Lưu Kế Nghiệp quả quyết nói: “Cứ kiên quyết thủ thành. Trong thành có tích trữ lương thực, có thể đủ dùng trong mười năm. Ngoài thành số lượng binh mã lên đến hàng vạn, Lô Châu mới xây dựng, có thể cầm cự được bao lâu? Đại quân Khiết Đan chỉ dựa vào bách tính tứ phương, càng khó trụ nổi, nếu như quân Khiết Đan từ xa vận chuyển lương thực tới thì trên đường ắt phải tiêu hao ít nhiều, đến được thành Ngân Châu thì cũng chỉ còn hai ba phần. Tình hình như thế bọn chúng cũng không kháng cự được lâu. Chúng ta ở trong thành còn cầm cự được một ngày thì chúng càng sớm tiêu một ngày. Gia Luật Tà Xuyên tội ác tứ phương, trời đất oán giận, vốn đã không thể nhờ vả gì được ở bách tính trong thiên hạ, để lâu quân của chúng ắt sẽ bị uy hiếp, phẫn nộ dẫn đến phản kháng, tình hình hỗn loạn. Đến lúc đó quân ta tấn công thì ắt sẽ thắng”.

Nghe đến đây, thấy những lời đó phù hợp với những gì trong thư, Gia Luật Thịnh cười ha hả mà rằng: “Dự tính của Lưu tướng quân hay lắm, ha ha ha… đúng là có đạo lý, có đạo lý quá”.

Lưu Kế Nghiệp vui vẻ nói: “Đại vương từ thiện như vậy, sớm có một ngày, không chỉ Ngân Châu mà cả Tây Bắc này đều sẽ biến hóa nghiêng lệch cả trời đất”.

Khánh Vương Gia Luật Thịnh ôm bụng cười nói: “Haha, cuối cùng thì Lưu tướng quân đã nói được một câu thật lòng”.

Lưu Kế Nghiệp cuối cùng cũng nhận ra cái cười mỉa mai của hắn, không khỏi ngạc nhiên nói: “Lời nói ấy của đại vương là có ý gì?”

Nụ cười trên môi Gia Luật Thịnh chợt tắt, hắn gầm lên: “Người đâu, bắt hắn lại cho ta!”

Từ hai bên trướng lập tức một đội quân xông ra, lao thẳng đến tóm giữ Lưu Kế Nghiệp, trói hắn lại. Lưu Kế Nghiệp kinh hãi nói: “Khánh Vương, ngài có ý gì?”

Gia Luật Thịnh cười lạnh một tiếng: “Bản vương cả đời nghĩ quỷ kế, làm sao có thể rơi vào bẫy của ngươi được? Bỏ áo giáp của hắn ra, lập tức bắt người của hắn, nếu như có ai dám phản kháng, lập tức giết không tha!”

Ngày thứ hai, Dương Hạo lại thử tiến hành vài trận đánh dò xét để tấn công vào thành, nhưng vẫn như diễn tập, đánh cho không đau không ngứa, từ trong thành, chỉ huy binh mã có phong cách đánh không giống với Lưu Kế Nghiệp, nửa đêm Trúc Vận vào thành cũng đã thăm dò thấy trong thành có thay đổi, được biết Khánh Vương quả đã trúng kế, cha con Lưu Kế Nghiệp đã bị bắt, Dương Hạo không nén nổi vui sướng.

Hai ngày nay không thấy Lý Nhất Đức có động tĩnh gì, có điều hắn cũng không dám giết Trúc Vận, cũng không tiết lộ chuyện đêm đó ra ngoài, hiển nhiên là đang quan sát thái độ, cũng không muốn tự cắt đứt con đường lui của mình. Đến nay Lưu Kế Nghiệp đã bị bắt, gia đình Lý gia trong thành có bao nhiêu người, Lý Nhất Đức không thể không biết, đối với Khánh Vương cũng càng ngày càng có thêm ý xa cách. Có điều muốn hắn đi vào khuôn khổ cũng không dễ dàng, nước yếu không ngoại giao, thì phải xem có bao nhiêu tiền mới có thể nói đến chuyện thành công. Hiện nay đánh hay không đánh là việc Lý Nhất Đức đau đầu mãi, sau mới nghĩ đến việc hợp tác.

Dương Hạo quyết định, hôm nay sẽ dốc toàn bộ sức lực, hung hăng đánh một trận xem sao!

Tấn công thành, xưa nay vốn được coi là chiếm căn cứ địa lợi, mỗi lần công thành là phải bỏ ra sức người và sức của tương đối lớn. Nhưng về mặt thủ thành mà nói thì tuy là chiếm được ưu thế trong toàn cục, nhưng đã hình thành nên cục diện vây thành, nếu nói công thành là chủ động trên chiến trường thì chiến đấu hay không chiến đấu là một trong những mặt của công thành. Do đó, trừ phi lương thực trong thành đã cạn, hoặc giả bên giữ thành có một đội quân lớn tiếp ứng, nếu không thành trì sớm muộn cũng có ngày bị phá.

Về điểm này, Lý Nhất Đức cũng hiểu rất rõ rằng sở dĩ hắn đứng về phe Khánh Vương, một mặt là do việc Khánh Vương chiếm thành đã thành sự thực, quân của hắn đã khống chế được thành Ngân Châu, thế lực của Lý Nhất Đức dù to nhưng cũng hông thể phản kháng lại được; mặt khác, đại đa số quân trong thành đều là nhân mã của người Khiết Đan, người Khiết Đan sau khi phá thành đã thiêu sát và đánh cướp toàn thành, thành không còn được thịnh vượng như xưa nữa. Khánh Vương đã lấy Ngân Châu làm nền móng, do đó hắn coi mối họa từ người dân ở thành Ngân Châu không là gì so với những mối họa mà người dân Khiết Đan gây ra, do đó Lý Nhất Đức đánh người Khiết Đan đã lâu lại tự nhiên rơi vào ảo tưởng, nửa muốn nửa không gia nhập vào đội ngũ của Khánh Vương.

Nhưng những lời nói của Trúc Vận đã khiến hắn phải suy nghĩ, Trúc Vận võ công xuất quỷ nhập thần hắn không để ý, từ cổ chí kim còn rất nhiều người công phu giỏi hơn cô ta gấp nhiều lần, nhưng tác dụng lại có hạn. Cứ cho là Trúc Vận giết được hắn thì cũng không thể diệt hết được cả họ nhà Lý. Song chỉ cần một nhánh quân võ công còn không bằng Trúc Vận muốn hủy diệt cả gia tộc họ Lý, san bằng cả Ngân Châu này thành bình địa thì lại không phải là chuyện khó khăn gì.

Những phân tích của Trúc Vận là đúng, dẫu cho hắn có thể dẫn binh sang tận Khiết Đan thì chỉ cần Khánh Vương còn ở đây một ngày, quân Khiết Đan quyết không an lòng, sớm muộn cũng sẽ dẫn binh sang đánh. Một khi quân Khiết Đan đã tiến vào thì chư hầu Tây Bắc trong đó có cả Ngân Châu sẽ bị đánh cho tan tác, với thế lực của Khiết Đan thì việc tiến vào Tây Bắc không có gì là khó. Dân chúng sẽ gặp nạn, bất kể là bị cướp Ngân Châu hay Phủ Châu, Lô Châu… thì cũng chỉ cần diệt trừ Khánh Vương là xong, tránh cho người Khiết Đan tiến sâu vào.

Lý Nhất Đức càng nghĩ càng bất an, lòng hắn cuối cùng đã bị dao động. Khi quân ngoài thành lại chuẩn bị tấn công, Lý Nhất Đức đã không còn ngồi yên được nữa. Hắn thay quần áo, cùng với vài nhân vật chủ chốt khác trong tộc lặng lẽ tiến về phía Nam thành.

Ở nam thành, người chỉ huy đã từng tu sửa thành cho Khánh Vương chính là đệ tử của họ Lý ở Ngân Châu, chính mắt hắn trông thấy đại quân ở ngoài thành đang tập kết, lập tức chỉ huy tất cả vận chuyển đá và cây, gỗ tới để đốt lửa, nấu một nồi dầu sôi, lấy từ trong kho của phủ Ngân Châu ra một đống mũi tên, cứ cách mười bước lại đặt một hộp, mở nắp đậy ra thấy mũi tên sáng loáng…

Trong lúc đang khẩn trương bận rộn như vậy, một tên dân thường vội vã chạy lại nói vài câu gì đó vào tai hắn. Lý chỉ huy kinh hoàng ngạc nhiên, hắn ngẩng đầu thấy chỉ huy Dương Đan Mặc đứng gần đó đang không chú ý gì tới hắn, bèn lập tức quay người men theo đường thành chạy đi.

“Lão gia, làm sao mà ngài lại tới thế?” Lý chỉ huy chạy tới trước mặt một người mang bồng địa, vội vàng hỏi.

Người đó cởi mũ ra, để lộ khuôn mặt sắc như đồng, chòm râu bạc, không ai khác, chính là Lý Nhất Đức của họ Lý Ngân Châu.

Lý Nhất Đức mỉm cười, nói: “Lão phu lên thành xem xem”.

Lý chỉ huy kinh ngạc nói: “Không được đâu, quân Lô Châu có vũ khí tấn công hết sức lợi hại, bọn chúng có một khối lượng lớn mũi tên và đá tảng, khi chiến đấu thì binh đao không có mắt, không thể bảo vệ cho ngài. Ngộ nhỡ bị thương…”

Lý Nhất Đức thản nhiên nói: “Đi sắp xếp xem sao”.

Lý Nhất Đức trước nay đều nói một là một hai là hai trước mặt họ Lý, Lý chỉ huy biết là không khuyên được nên đành chỉ biết quay người phi như bay lên thành, không đầy một lúc sau, hắn dẫn theo vài tên lính, đổi quần áo cho Lý Nhất Đức rồi lên thành.

Công thành, nếu như có trong ứng ngoài hợp, thì việc đánh lén hoặc đánh tập kích là điều rất dễ dàng. Đầu tiên thường là vứt đá to, dùng cung tên đánh làm hỏng thành, giết quân địch, đợi đến khi dùng thang phá thành thì cũng là lúc thảm khốc nhất rồi.

Hôm nay trước khi lâm trận, Gia Luật Tà Xuyên đang tấn công ở phía Đông thành. Gia Luật Tà Xuyên dán đầy yết thị trong thành, toàn bộ là chữ Khiết Đan, trong yết thị viết rõ thị uy những quân lính đào ngủ, những ai đào ngũ sẽ xử nặng không tha. Nếu không, ngày phá thành sẽ là ngày dân trong thành bị tàn sát một loạt, khắp thành không có dấu một người Khiết Đan.

Mà Dương Hạo đã dẹp được rất nhiều chướng ngại trước doanh trại, tập hợp các loại vũ khí tấn công loại lớn, dàn thành hàng chỉnh tề, mỗi hàng lại có một máy bắn đá cỡ lớn, tất cả đều có trật tự, bắt đầu tấn công theo cách hoàn toàn khác so với vài ngày trước. Hai bên vẫn chưa giao đấu mà một màn không khí giết chóc đã bao phủ cả chiến trường, quân giữ thành dường như cũng cảm thấy điều gì đó, đột nhiên đều đứng lên.

Lý Nhất Đức giả trang thành một tên lính đứng sau Lý chỉ huy, nhìn rõ mặt trận của Lô Châu, chỉ thấy ngọn cờ của Dương Hạo bay phấp phới, hàng lối chỉnh tề, gươm đao sáng loáng, trong lúc hành quân vừa đi vừa tự nói: “Huấn luyện hữu tố, đoàn quân chỉnh tề như vậy, ta chỉ nhìn thấy ba nghìn quân tinh nhuệ của Lý Quang Nghiễm. Ở dưới thành có mười sáu phương trận, sợ rằng không dùng năm nghìn quân ư?”

Lý Nhất Đức nhíu đôi lông mày, nhìn về phía xa, chỉ thấy phía sau doanh trại quân Lô Châu khói bụi đầy lên, một đoàn nhân mã đang xông vào, lờ mờ không nhìn rõ bao nhiêu người, Lý Nhất Đức không khỏi biến sắc: “Lô Châu còn có thêm binh ư?”

“Đi!”

Dương Hạo vừa thúc ngựa vừa tiến lên phía trước.

Dưới trướng hai trăm lính mặc áo giáp giống như một ngọn núi sắt đang di chuyển về phía trước, trong tay là những mũi thương dài nhọn hoắt, như núi, như rừng, đội quân này tuy không phải là quân chủ lực nhưng cũng khiến cho toàn thành dâng lên sát khí ngùn ngụt.

“Tiểu Lục, Thiết Ngưu”

“Có mạt tướng!”

“Dùng đá trước, hủy lớp phòng vệ của địch, sau đó dùng cung tên, bắn chết quân thủ thành”.

“Mạt tướng tuân lệnh!” Hai người đồng thanh đáp rồi rời đi.

“Mộc Ân, Mộc Khôi”.

“Có mạt tướng”.

“Ta đưa cho ngươi hai người và hai nghìn binh mã, thang sáu mươi cái, xe mười cỗ, xe đụng hai cỗ, cầu gấp, phiên gỗ… dùng luân phiên đánh thành, không để cho quân địch có cơ hội ngơi nghỉ, hôm nay nhất định quân Lô Châu của chúng ta phải chiếm được thế thượng phong, nếu không phá được thành cũng phải khiến chúng tan tác”.

“Mạt tướng xin tuân lệnh”.

“Kha Ác, Mục Vũ”

“Mạt tướng có mặt”.

“Bản soái cho ngươi hỏa tiễn một vạn cây, độc tiễn một vạn mũi, pháo năm nghìn cây, xe dương trần ba mươi cỗ, thuốc nổ hai thùng, dầu hỏa mười thùng, khi nào Mộc Ân Mộc Khôi tấn công thành ngươi hãy trợ giúp, đồng thời phá hủy tường thành”.

“Mạt tướng tuân lệnh!”

“Quay lại!”

Dương Hạo gọi hai người đó lại, cười cười nói: “Kha tướng quân, nếu như vào lúc sinh tử quan trọng, chủ tướng đứng trước sĩ xe thì sẽ không phải là khích lệ tinh thần ba quân nữa, mà là tận tâm làm hết trách nhiệm, rõ chưa?”

Kha Trấn Ác thẹn thùng nói: “Mạt tướng đã rõ.”

“Tốt lắm, các ngươi đi đi. Chú ý phải tiếp cận khu vực phía Tây thành, khu vực thành đó mặt trời ít chiếu tới, gạch ở đó bị ẩm ướt, ở bên dưới lại có chứa nhiều dầu thô, dùng lửa châm vào nhất định sẽ bùng cháy”.

“Tuân lệnh!” Mục Vũ cười đáp, đi mất.

Dương Hạo đã nhiều ngày quan sát và tìm ra chiến thuật đánh thành, hai ngày nay khi tiến công hắn đã tận mắt được thao luyện, đối với những chiến thuật này hắn đã thuộc lòng, hôm nay cuối cùng đã được tự mình thao luyện.

Chiết Tử Du và Chiết Duy đang song hành hai bên trái phải của hắn, Chiết T ử Du hai ngày nay cứ cảm thấy Dương Hạo có gì kỳ quái, biết rõ là hắn tất phải có dụng ý gì đó, nhưng nàng không biết rằng dụng ý của Dương Hạo là gì, nên điều này khiến nàng cứ nôn nóng không yên. Nhưng với tính cách rụt rè của mình, Dương Hạo không nói thì nàng cũng không dám mở miệng, nàng chỉ dám rụt rè hỏi: “Dương thái úy, giờ chúng ta làm gì đây?”

Dương Hạo mỉm cười nói: “Giờ chúng ta sẽ ở đây quan sát thế trận của địch”.

Hán chỉ tay ra phía trước, trận đại chiến đã bắt đầu rồi…

Lá cờ lớn lay động, khói lửa bay lên như mây, tiếng kim khí vang lên, sát khí nổi lên như sóng trào.

Lý Nhất Đức thấy mũi tên bay đến như mưa cũng vội lùi ra xa quan sát, những tảng đá lớn đã bắt đầu dội lên, đá vụn hất lên mặt đau nhói, dù cho họ có nhanh thế nào thì cũng vẫn bị khói hun lên làm cay xè mắt, khói độc lan ra, mắt ai nấy đều sưng lên, nước mắt chảy ra không ngừng, cổ họng vừa đau vừa nhức, Lý chỉ huy phải phái người đi cầm khăn mặt lại, khuyên Lý Nhất Đức nên lùi xuống nhưng hắn nhất định không chịu, do chiến sự đang bận rộn, Lý chỉ huy cũng không buồn khuyên giải nhiều, chỉ vội vàng chạy đến trước hai hàng quân.

Xe dương trần tiến đến làm bụi bay mù mịt, che lấp cả trời. Mũi tên độc, hỏa tiễn rơi xuống như mưa, bắn đến mức cả thành đến đâu cũng không thể hít thở được, đặc biệt là khói thuốc, đánh đến đâu cũng bị dính vào đến đấy, không khí nồng nặc khiến không thể thở được, việc xử lý hết sức khó khăn, chỉ có thể dùng cát để chôn.

Ngay sau đó, một cỗ xe khác lại tiến lên thành, người đông như kiến, mũi tên lao xuống như mưa, trên thành đâu đâu cũng nghe thấy tiếng gươm, đá tảng lăn, dầu sôi bốc lên, những tiếng kêu thảm thiết vang lên, từng mũi tên đi lạc nhanh chóng cướp đi sinh mạng của những tên lính trong thành.

Thỉnh thoảng lại có người xông lên thành, rồi lại thục mạng quay lại, những người sau lưng không ngại đạp trên những xác chết xông tới, máu tung bốn bề, những hòn đá to lăn nát trên hàng trăm xác binh sĩ, có người toàn thân bốc cháy như một ngọn đuốc, dơ cánh tay lên kêu cứu trong tuyệt vọng; có người bị xe đè xuyên áo giáp, ngọn thương trong tay còn chưa kịp đâm ai, tiếng kêu thảm thiết vọng khắp bốn bề.

Mỗi người lại sắm vai nhân vật bị thần chết giết, rồi lại sắm vai bị người khác hại chết. Nhưng họ không có một giây phút nào do dự, là một chiến sĩ, sinh mạng của họ vốn cũng là vì giây phút huy hoàng này.

Đại chiến cứ thế tiếp tục, đã quá trưa, Dương Hạo vẫn cứ đứng im bất động quan sát trận chiến, trên mặt vẫn nở một nụ cười không đổi từ đầu đến cuối. Thực ra nhìn thấy những chiến sĩ trước mặt bị đổ máu và nước mắt, trong lòng hắn cũng rất đau, nhưng đã đến được ngày hôm nay thì hắn cũng không còn có đường lui, chỉ có thể tiến về phía trước. Nếu như muốn hắn chọn thì hắn chỉ có thể ép bản thân mình phải là động vật máu lạnh.

Hắn chỉ mới là bắt đầu, từ nay về sau hắn còn phải trải qua nhiều đau khổ và tàn khốc, nếu như có thể dùng giây phút này để đổi lấy cái hòa bình lâu dài sau này thì cũng là xứng đáng. Để có được cái lâu dài, hắn cần phải tin tưởng, bất kể là một nước hay một gia đình thì khi vận đã tới thì phải phất cờ dậy, vận mà đã đi thì cũng hết. Vận khí này có liên quan tới quỷ thần thiên địa, nhưng nó không tự nhiên rơi xuống, thế gian cũng trải qua vài vòng luân hồi, vĩnh viễn không thể dừng lại…

“Ầm!”

Phía tây thành vang lên một tiếng nổ lớn, đó chính là tiếng nổ. Tiếng nổ làm kinh động hết thảy mọi người.

Do phía Tây thành mặt trời không chiếu đến, lại bị ngập trong nước nên thường ở trong trạng thái ẩm ướt, bị mồi lửa trong động thiêu cho một mồi là cả thành đều bị hủy, cả bức tường thành kiên cố đã nhanh chóng bị phá hủy. Lúc này đây thành bị thuốc nổ công phá, tạo ra hiệu quả kinh động, chỉ ht ấy một màn khói đen nổi lên như mây, vô số những tảng đá bay trong không trung, văng ra tứ phía.

Do mặt này của thành bị đốt nên quân trong thành không đủ, giảm đi thì không có người tấn công thành, số lượng thương binh tuy không nhiều nhưng cả thành cũng nhanh chóng bị hư hỏng nặng nề. Thành tuy cao năm trượng, rộng tám trượng, đỉnh rộng sáu trượng nhưng lối kiến trúc của thành vừa nặng vừa yếu, tuy một mồi lửa lớn chỉ đủ phát huy tác dụng khiến thành bị hư hỏng nặng nề chứ không thể hoàn toàn đánh sập, nhưng điều đó cũng đã làm tăng thêm lòng tin của quân lính là không gì không thể.

Mộc Ân vừa mới lùi khỏi trận chiến đi về sau để nghỉ ngơi. Vừa dùng máy ném đá để làm tăng hiệu quả, dùng xe bắn tên, vừa tổ chức đánh phá vào khu vực thành bị phá hủy.

Đá tảng, cung tên, hỏa tiễn bay đầy trong không gian, gây cho quân giữ thành không ít rắc rối, nhưng chỗ thành bị hư hại đều là gạch nên muốn nhanh chóng leo lên cũng gặp không ít khó khăn, quân giữ thành bên trái và bên phải dùng đá và cung tên đánh, dùng hỏa lực mạnh để ngăn chặn quân Lô Châu tiếp cận. Một mặt tổ chức lực lượng đi tu sửa chỗ hỏng, rất nhiều dân trong thành đã bị quân Khiết Đan hù dọa sợ hãi, đã sớm chuẩn bị ngừng chiến ra hàng. Tất cả những điều này đều đã được Lưu Kế Nghiệp dự tính, tuy nay hắn đã ngồi trong tù nhưng những chuẩn bị của hắn vẫn còn hữu dụng.

Ngoài thành, những binh lính cũng mặc kệ là dân thường hay dân phụ, cứ đứng trên chiến trường thì là địch, mũi tên cũng không do dự mà lao đi vun vút, rất nhiều người bị đánh gục, đến mang binh lính đi sửa chỗ thành bị phá cũng khó khăn, dần dần đoạn thành bị hư hỏng đó cũng bị san phẳng.

Để tu sửa chỗ tường thành đó, năm trăm người đã bỏ mạng, hơn nữa tính kiên cố của nó cũng có hạn, trên thành quân phòng ngự cũng nhanh chóng bị đánh, việc giữ thành không đạt được mấy hiệu quả, rất nhanh chóng trở thành mục tiêu tấn công chính của quân Lô Châu, quân Lô Châu còn đã chuẩn bị rất nhiều vũ khí lợi hại để tiện bề di chuyển.

Lúc này, mặt trời đã ngả về Tây, một sắc màu ảm đạm phủ lên trên thành.

“Tiết soái, mau thắp đèn lên đi thôi!” Mộc Khôi vừa lui ra sau nghỉ ngơi đã đứng ra chỉ huy, bên vai trái hắn bị thương đang quấn băng, vội vàng chạy tới chỗ Dương Hạo xin lệnh.

Dương Hạo yên lặng quan sát chiến trận, trong lòng không yên, hồi lâu sau hắn mới lắc đầu, nói: “Thu binh”.

Mộc Khôi kinh ngạc, lớn tiếng hỏi: “Thu binh?”

Dương Hạo lạnh lùng nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Không nghe thấy lệnh của ta hay sao?”

Mộc Khôi ngẩn ra, rồi quay đầu hét lớn: “Thu binh, thu binh!”

Bọn lính rút nhanh như nước thủy triều, những tiếng chém giết cũng im bặt, chiến trận đột nhiên yên ắng lạ thường, rất nhiều binh sĩ lúc này mới chợt nhận ra rằng đến lúc này họ đã không còn chút sức lực nào nữa, họ nhanh chóng quay đầu về trại.

Trên thành, đâu đâu cũng chỉ thấy xác người và máu tươi, một vài xác chết còn bị treo ngược trên thành, hoặc nửa treo nửa bị đâm, tổn hại vô cùng, cầu, xe vẫn còn đang bốc cháy, nơi đây quả là vừa trải qua một trận đánh khốc liệt.

“Lão gia, chúng ta có cần trở về hay không?”

Một người họ Lý vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh nhìn Lý Nhất Đức đầy thăm dò, bọn họ đứng đó lâu quá rồi, nếu như không sớm quay về thì e rằng sẽ bị nguy hiểm mất.

Lý Nhất Đức không nói một lời, quay người bỏ đi. Hắn đạp trên rất nhiều xác chết, vừa đi vừa ngó xung quanh, chỉ thấy đâu đâu cũng là xác những binh lính bị vứt xuống dưới thành, rất nhiều bách tính liều mạng giữ thành đang rên la đau đớn, cũng rất nhiều người thấy cảnh này đều phải thất kinh không chút biểu cảm, hồn xiêu phách tán, ai nấy đều mệt mỏi rã rời.

Hắn chậm rãi cúi đầu, trầm giọng nói: “Về thôi, gọi tất cả những người chủ chốt trong họ đến gặp ta có chuyện”.

Quân Lô Châu bắt đầu dựng trại lại từ đầu, trong trại đầy khói, đây chính là chỗ bọn họ ở…

Dương Hạo phái một vài người đi về phía trại của Gia Luật Tà Xuyên, hỏi bọn họ kết quả trận đánh hôm nay thế nào, sau đó mới quay về trại thăm hỏi các anh em chiến sĩ, Chiết Tử Du đi theo sát sau hắn, lặng lẽ ngắm nhìn dáng người trầm lặng của Dương Hạo. Đôi mắt nàng đượm nỗi hoang mang, đột nhiên, nàng tiến lên rất nhanh, đuổi theo hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Chàng khó chịu lắm phải không? Trên chiến trường…”

“Ta hiểu”.

Dương Hạo ngắt lời nàng, lặng lẽ đi vài bước, rồi đột nhiên dừng lại, quay đầu cười với Chiết Tử Du, nói nhỏ: “Thực sự ta hiểu mà…”

Nắng chiều chiếu thẳng vào mắt hắn, khiến đôi mắt ấy như sáng lung linh, và phản chiếu một màu như màu huyết…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.