[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 429 : Ám chiến




Phủ Lũng tây quận công không lớn, hai vợ chồng làm ầm lên, sát vách nhà họ là một thư sinh họ Tiêu tên Thư Hữu.

Cố nhân bát quái chi tâm, không thua người ta, Tiêu Thư Hữu nằm sấp bên tường nghe ngóng hồi lâu, rồi trở về rửa tay mài mực, phấn khởi viết vài câu nghe được: “Tiểu Chu Hậu làm phản từ cung, mắng nhiếc Lý Dục, Lý Dục xấu hổ, lén lút trốn đi”.

Đây là tài liệu đầu tiên có được khi đề cập đến Tiểu Chu Hậu, song sau nhiều năm người sùng bái thơ ca của Lý Dục đã coi nhẹ sự ghi chép này, và miêu tả nó trở nên tốt đẹp hơn: “Vì bảo vệ thê tử, trượng phu không hề phản kháng, Tiểu Chu Hậu cam tâm chịu nhục, vô oán vô hối, cắm sừng Lũng tây quận công, hắn còn tưởng ái thê của mình tình sâu đậm, mỗi lần nhìn thấy cô vào cung trở về, đều ôm đầu khóc rống, muốn được cô đến thăm hỏi.

Không biết Triệu Quang Nghĩa vì lẽ gì mà không thấy hắn bỏ qua Tiểu Chu Hậu, nếu hắn muốn giữ lấy Tiểu Chu Hậu, đem nàng nhét vào trong cung, lúc nàng quá ư sợ hãi thì sẽ giết Lý Dục, noi theo Hoàng huynh năm đó chiếm Hoa Nhị phu nhân, song lịch sử bút ký người Tống ghi chép là Tiểu Chu Hậu làm chuyện xấu, là một Tiểu Chu Hậu ngày ngày tự cung trung phản, suốt ngày mắng nhiếc Lý Dục, Lý Dục hổ thẹn, lẩn tránh đi chỗ khác.

Tiểu Chu Hậu ngồi trong bồn nước nóng tắm, cô kỳ cọ cơ thể mình cho sạch, hàng lệ cũng đã cạn khô, nước cũng đã trở nên lạnh đi, cô mới đưa ra một quyết định lớn, phải sống sao như một người mà không phải người, như người con gái phàm tục mà không giống phàm tục, cuối cùng đã tìm ra một con đường đi cho bản thân mình, đưa ra một quyết định đúng đắn, đây là sự trưởng thành lớn lao của cô, là lần thứ hai cô đưa ra quyết định.

Lần đầu, là mười năm về trước, khi ấy cô 15 tuổi, mùa hè năm đó, cô vào cung thăm tỷ tỷ bị bệnh, vào một đêm trăng sáng, cô được anh rể rót vào tai những lời tâm tình mật ngọt, đầu cô cài trâm, tay cô đeo vòng, giầy thêu kim tuyến, lặng lẽ đi tới nam họa đường…

Mà giờ đây, sau 20 năm, cô đưa ra một quyết định. Vì mình yếu đuối, chỉ biết sống cùng với tên bỏ đi, giận chó đánh mèo thì không đáng. Vì hắn mà tuẫn thiết thì càng không đáng. Nhưng cô không muốn nhận cái kết cục do triều đại phong kiến giáng cho, không vì bất cứ ai, chỉ vì cô không tình nguyện. Cô rời khỏi bồn tắm, mặc quần áo, trang điểm.

Một tờ giấy được cô rút ra đặt ở dưới hộp trang sức, đó là thứ mà Triệu Khuông Dận băng hà không lâu Dương Hạo đã từng mượn tuyệt bút Lý gia cô phóng hoành sơn tiết độ rời xa kinh sư lệnh cho một cô gái che mặt giữa đêm vào khuê phòng cô đưa cho cô thứ này, và cô đã cẩn thận cất nó, cô cầm và ra khỏi phòng, thần thái tự nhiên, rồi quay sang dặn dò với bọn nô tỳ: “Chuẩn bị kiệu, bổn phu nhân phải ra ngoài, đến Thiên kim nhất tiếu lầu…”

“Kéo tên nghịch tử này đi ra, lệnh cho người bịt cái mồm nó lại, an nhàn thoải mái thì không muốn, cứ thích làm ầm cả lên.

Vốn hôm đó hắn đã qua loa mắng nhiếc đứa con cho có lệ, nhưng hôm nay hắn nói rất chuẩn. Hắn định tự mình giết chết Hoàng huynh, may mà…may mà hắn hiểu được sự lợi hại, sau khi vào điện mới hỏi thẳng, nếu không thì tin truyền ra, thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

Triệu Quang Nghĩa nghĩ đến hậu quả khôn lường, đầu ngón tay lạnh buốt: “Nó sao tự nhiên lại cuồng lên thế, rốt cuộc là nghe nói được gì? Vương Kế Ân đã hiểu được sự lợi hại của đám người bên cạnh, xem ra họ cũng sẽ không nói hàm hồ gì, hơn nữa, tin tưởng như thế, có gì sẽ ngay lập tức chạy tới hỏi phụ thân”.

Triệu Quang Nghĩa càng nghĩ càng sợ, sau một lát, nội thị đô tri chạy lại, nói: “Quan Gia, nô tỳ nghe dò hỏi rõ ràng rồi”.

Triệu Quang Nghĩa trợn mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi nói đi”.

Cố Nhã Ly cúi người, đầu không dám ngẩng, nhỏ giọng: “Quan Gia, nô tỳ hỏi nội thị cung tỳ trong phủ Hoàng tử, chưa bao giờ có người vào cửa kính thăm Hoàng tử, song Hoàng tử đã từng xuất cung đi chơi một chuyến, không nghe khuyên bảo, sau khi về tính tình thay đổi, nổi giận không thôi”.

“Ngô Vương phủ?” Triệu Quang Nghĩa đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Cố Nhã Ly.

Cố Nhã Ly run run nói: “Vâng”.

Triệu Quang Nghĩa thở dốc, sắc mặt trở nên bình tĩnh, xua tay nói: “Đứa trẻ này tính tình ngay thẳng, chắc chắn là có chuyện gì với Đức Chiêu ca ca rồi, mới thay đổi vậy, Trẫm biết rồi, ngươi lui ra đi, nói với Mộ Dung Cầu Túy mau mau dạy bảo Đức Sùng, nó giờ là Hoàng tử trưởng, ngôn hành cử chỉ đều phải chú ý”.

“Nô tỳ tuân chỉ”. Cố Nhã Ly đồng ý một tiếng, rồi thối lui.

“Ngô Vương…Triệu Đức Chiêu?”

Triệu Quang Nghĩa tức giận, hắn chắp tay sau lưng đi lại quanh điện, rồi bỗng dừng bước, khóe miệng mỉm cười: “Người đâu, truyền chỉ, gọi Trình Vũ, Tôn Kỳ, Cổ Khảm, vào điện kiến giá”.

Sau một lúc, vài nha môn mà hắn gọi đến đã lục tục vào điện, Triệu Quang Nghĩa ngồi trên, chính giữa điện, thần thái ung dung, mấy vị thân tín làm lễ nghi xong, đứng gọn sang hai bên, Triệu Quang Nghĩa mới nói: “Tống Quốc ta lập quốc được hơn mười năm, thống nhất Trung Nguyên, và dành được những thành tựu về văn hóa giáo dục, thực khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ, giờ các nước Trung Nguyên, Ngô Việt sớm đã xưng thần, duy nhất Hán quốc nho nhỏ không chịu quy phụ, Trẫm có ý chịu di chỉ của tiên đế, sớm thu phục hán địa, các vị ái khanh, thấy sao?”

Phủ Khánh Vương, trên bàn có mấy tờ truyền đơn, Khánh Vương lật đi lật lại xem, rồi ngẩng đầu nói: “Thứ này có vấn đề gì?”

Da Luật Mặc Thạch nói: “Đại nhân, truyền đơn được rải vào trong thành phần lớn có mưu đồ kích động quân và dân tráng Ngân Châu tạo phản, nó còn đe dọa chúng ta phải hiến thành đầu hàng nữa, bên trên đều nói trắng phớ ra đấy, lẽ nào mấy chữ đó quân binh xem không hiểu, nhưng thuộc hạ phát hiện ra nội dung của tờ truyền đơn vô cùng kỳ lạ, cái thứ chữ viết lên khó mà phân biệt, như thơ mà không phải là thơ, như lời mà không phải là lời, người đọc sách tinh thông chữ Hán cũng không thể giải thích nổi, thuộc hạ nghĩ, chắc chắn là thứ dành riêng cho người nào đó đọc”.

Khánh Vương bèn nói: “Ý ngươi là trong thành Ngân Châu ta có người của bọn chúng?”

Long Hưng Dực chau mày nói: “Không phải không có khả năng, Mặc Thạch đại nhân đưa mấy tờ truyền đơn cho thuộc hạ xem, thuộc hạ tập trung mấy tướng quân đến, cái thứ viết trên truyền đơn thật kỳ quặc, sau một hồi chúng thần bàn bạc, cảm thấy có gì đó không ổn, cho nên mới đến bẩm báo đại nhân”.

Ánh mắt Khánh Vương bỗng sáng lên, lạnh lùng nói: “Xem xem tay chúng dài cỡ nào?”

Long Hưng Dực nói: “Đại nhân, dài ngắn hay không không quan trọng, điều cốt lõi ở đây là căn cứ vào những gì chúng ta thấy, chúng đang ngầm thông báo người trong thành, địa vị chắc chắn không thấp, chắc chắn sẽ có tác dụng tới chiến cục hoặc với những điểm quan trọng, nếu chỉ là tên tai mắt bình thường, chúng sẽ không có sự liên hệ một cách phung phí như vậy, cứ coi là có liên hệ rồi đi, thì những tên này giúp đỡ được gì với quân địch ngoài thành chứ? Theo lẽ thường mà thấy, người chúng muốn liên lạc tất sẽ có sự ảnh hưởng lớn, đây là chuyện không thể không quan tâm, phải biết…”.

Khánh Vương lạnh lùng nói: “Biết chiến cục hiện giờ tất là đại tướng thống soái trong thành, phải không?”

Long Hưng Dực chắp tay: “Đại nhân anh minh”.

Khánh Vương lắc đầu quả quyết nói: “Theo bổn vương, đây chẳng qua là kế nghi binh của Dương Hạo mà thôi, các tướng trong thành bao gồm cả đám người bọn ngươi đã theo bổn vương xông pha trận mạc, núi đao biển lửa cũng đã vượt qua, nếu bên trong đó có bất cứ người nào phản lại bổn vương, bổn vương tuyệt đối không tin”.

Dương Đan Mặc cảm kích nói: “Đa tạ đại nhân tín nhiệm, song…trong chúng ta có một người lại không phải là tướng lĩnh bên cạnh theo đại nhân”.

Khánh Vương mở to mắt, thăm dò: “Ai?”

“Lưu Kế Nghiệp”.

Khánh Vương giật mình, ngẩn người, ánh mắt chợt sáng lên cười nói: “Ngươi nói hắn ư? Ha ha, hắn có gì là đáng nghi chứ. Nếu như là hắn, thành này sợ đã rơi vào tay Da Luật Tà Chẩn rồi, nhân thủ của bổn vương, cũng bị hắn dùng tiền bạc mua chuộc rồi. Chính vì có sự giúp đỡ của Lưu tướng quân, thành Ngân Châu mới thành tòa thành tường đồng vách sắt, nếu nghi ngờ hắn há chẳng phải là nhạo báng đại nhân ta sao?”

Da Luật Mặc Thạch trầm ngâm nói: “Đại nhân, trên mấy tờ truyền đơn viết đều không giống nhau, song tiêu đề thì đều có hai chữ : Mục dị”

Khánh Vương hiếu kì hỏi: “Thế thì phải làm sao?”

Da Luật Mặc Thạch nói: “Mục dị, hợp lại thành chữ Dương, mà Lưu Kế Nghiệp vốn có họ Dương”.

Khánh Vương vuốt râu, không cho là đúng nói: “Cái này không có cơ sở lắm?”

Long Hưng Dực liếm môi nói: “Mấy ngày nay, nhân mã tấn công ngoài thành bỗng nhiên đánh có kết cấu, cách đánh khác xa hoàn toàn với lúc hỗn loạn lúc đầu, chứng minh cho thấy đã đổi thống soái. Nam viện đại vương Da Luật Tà Thuyên tấn công mạnh mẽ vào thành, binh tốt bọn họ tấn công kịch liệt vào thành Ngân Châu, bị binh tốt chúng ta liều chết ngăn cản, ta tóm được vài tên binh bị thương, thuộc hạ đã hỏi bọn chúng, được biết chủ soái Lô Châu giờ đã thay người, tên đó là một thiếu niên trẻ tuổi, nhưng mấy tên sĩ tốt này chỉ biết vậy thôi mà không biết danh tính. Thuộc hạ không phải dựa vào bụng tiểu nhân mà đo bụng quân tử, nhưng kết hợp những cơ sở trên, thuộc hạ không dấu nổi nghi ngờ”.

Khánh Vương không kiên nhẫn nói: “Nghi ngờ cái gì? Không được ấp úng, ngươi không thể nói trơn tru một lèo sao?”

Long Hưng Dực là một nhân vật quân sư bên cạnh Khánh Vương, hiểu được tính tình Khánh Vương xưa nay, Khánh Vương chỉ không khách khí với hai loại người, một là những tên hắn coi thường, không để tâm, một loại khác là những tên làm người của mình, cho nên tuy thấy hắn tức giận song không chút hoang mang, ung dung nói: “Đại nhân, Chiết gia ba trăm năm nay mở rộng địa bàn, khai chi tán điệp, nơi nơi nở hoa, khu Tây Bắc họ Chiết nhiều không đếm xuể, nhưng có thể để Dương Hạo lâm trận đổi cánh tay chỉ có một nhà, thông binh pháp, giỏi thao lược, lấy tên thanh niên nhỏ tuổi có thể chỉ huy điều động nhân mã nhiều như vậy, chắc chắn cho thấy, cũng chỉ có một nhà, đó là Phủ Châu Chiết gia”.

Khánh Vương trầm ngâm nói: “Ý ngươi là…Phủ Châu Chiết gia phái người giúp Dương Hạo tấn công?”

Long Hưng Dực nở nụ cười, từ từ nói: “Hán quốc Lưu Kế Nguyên có thể phái Lưu Kế Nghiệp giúp đại nhân thủ thành, Phủ Châu Chiết Ngự Huân phái đệ tử giúp Dương Hạo công thành, có gì là lạ chứ?”

Khánh Vương ngẫm nghĩ rồi nói: “Không tồi, vương hầu tướng tá, thủ có gì lạ? Binh cường mã tráng có gì hay? Tây Bắc thế cục bị loạn, có binh chính là vua cỏ, vua cỏ này muốn duy trì tình hình trước mắt là không mong Da Luật Thịnh ta ở Tây Bắc hô mưa gọi gió. Tuy nói để Chiết Ngự Huân cầm ra số của cải của nhà mình đi giúp Dương Hạo tấn công Ngân Châu, hắn nhất định cũng xót lắm, chẳng qua nếu chỉ đưa một viên tướng lĩnh đến vẽ mưu kế cho Dương Hạo, hắn vẫn làm nổi”.

Long Hưng Dực cười méo mó nói: “Địa nhân xưa nay anh minh, hôm nay làm sao ấy nhỉ? Thuộc hạ đã nói tường tận vậy, đại nhân vẫn không hiểu sao?”

“Cái gì?”

“Lưu Kế Nghiệp vốn tên là Dương Kế Nghiệp, phu nhân của Dương Kế Nghiệp là chị ruột của Chiết Ngự Huân, hai nhà Chiết Dương vốn là thông gia, tuy nói Dương Kế Nghiệp bảo vệ Hán quốc, nhưng người ta vẫn là người một nhà, tách rời sao được. Nếu Chiết gia phái binh đến giúp Dương Hạo, lại biết được đại nhân đã được trợ giúp là Dương Kế Nghiệp, đại nhân còn cho rằng…họ sẽ không liên lạc riêng với nhau bán đứng đại nhân sao?”

Khánh Vương ngạc nhiên, thất thanh nói: “Lưu vô địch và Phủ Châu Chiết gia vốn là thông gia sao?”

Hắn vừa hỏi câu này, Da Luật Mặc Thạch và Long Hưng Dực cũng giật nảy người, đồng thanh hỏi lại: “Đại nhân ngài không biết sao?”

Khánh Vương mấy năm nay ở Thượng Kinh, cả ngày chỉ tính toán sao để đoạt được quyền làm Hoàng đế, dưới sự bao che của một thị vệ đô ngu hầu Hán quốc bé tí tẹo, hắn thực sự là lười nghe ngóng tin tức, trước hắn chỉ ngẫu nhiên nghe người ta nói Lưu vô địch Hán quốc vốn có họ Dương, việc này chỉ hơi ấn tượng, còn tình hình cụ thể, lai lịch hắn ra sao, hắn chẳng quan tâm, giờ nghe Long Hưng Dực nói vậy, đương nhiên là ngạc nhiên, lòng nảy sinh sự nghi ngờ.

Đám người Dương Đan Mặc thấy vậy mừng thầm, họ vốn là văn võ tướng lĩnh thân cận của Khánh Vương, nhưng từ khi có Dương Kế Nghiệp tới, đã đoạt vị trí quân sư của Long Hưng Dực, thành thuộc hạ mưu thần đệ nhất của Khánh Vương, khi có công thành chiến tranh, Dương Kế Nghiệp chỉ huy rất ổn, lấy được nhuệ khí của tam quân, Khánh Vương bèn giao chức quân quyền cho hắn, hắn lãnh binh đâu vào đấy, đến Hoàng đế Hán quốc cũng sợ hãi Dương Kế Nghiệp, nên họ đương nhiên là không thoải mái.

Nhưng họ cũng không thể phủ nhận tài lãnh binh của hắn thủ được thành Ngân Châu, hơn nữa cả thành Ngân Châu đã bố trí thế trận y như lời của Dương Kế Nghiệp, người này đã không còn tác dụng gì nữa, họ sẽ không thiết kế mưu đồ hãm hại Dương Kế Nghiệp, nhưng một khi có điều gì đó gây bất lợi cho hắn, lập tức họ sẽ thêm mắm thêm muối cho câu chuyện về hắn thêm sinh động.

“Lưu Kế Nghiệp…Dương Kế Nghiệp…Chiết Ngự Huân…Hắn thực là có ý mưu phản, ngấm ngầm câu kết với bọn địch ngoài thành ư?”

Khánh Vương lẩm bẩm, nghĩ đến công lao của Dương Kế Nghiệp hô mưa gọi gió ở thành Ngân Châu, dốc sức chỉ huy quân phòng ngự, lòng rất phân vân, và không dám tin mọi chuyện vừa nãy.

Da Luật Mặc Thạch nói: “Hai ngày nay, thế tấn công của nam thành Dương Hạo đại doanh đã giảm sút, ngày nào cũng thế chỉ có một đội binh phô trương thanh thế xong thì thu binh về doanh trại, rồi lại còn những nét chữ như gà bới trên tờ truyền đơn nữa, đại nhân, thuộc hạ thực không dám nghi ngờ cho Dương tướng quân, nhưng việc đã đến nước này, thử hỏi ai không nghĩ chứ”.

Khánh Vương nghiến chặt răng, giọng căm giận: “Thế bổn vương phải làm sao đây? Lẽ nào bắt hắn lại cho một đao? Chưa nói đến cần chứng cứ buộc tội hắn, nói hắn phải chết, hắn có thực sự phản lại bổn vương hay không cũng không có nhân chứng và đối chất Hán quốc, bổn vương giết đi một cái mạng Lưu Kế Nghiệp thì không sao, nhưng nếu như việc này khiến cho Hán quốc tức giận, thì bổn vương nào còn chỗ đứng nữa. Hơn nữa, Lưu Kế Nghiệp dần tạo được uy với quân thủ thành, khi bị giết, chí khí tam quân tất sẽ bị hạ thấp”.

Long Hưng Dực vội nói: “Đại nhân, lòng hại người cố bất khả hữu, lòng phòng người bất khả vô. Thuộc hạ luôn theo đại nhân, đương nhiên là luôn bảo vệ đại nhân, chúng tôi không có ý muốn đại nhân ngay lập tức tóm cổ Lưu Kế Nghiệp, đây dù sao cũng là phỏng đoán, phải có chứng cứ xác thực mới quy tội được.

Ý thuộc hạ là, giờ chúng ta sinh nghi, chi bằng phái người đi theo dõi nhất cử nhất động của Lưu Kế Nghiệp, nếu như hắn có gì đó khác thường, thực sự trung thành làm việc thì phỏng đoán của ta sai, còn nếu nằm trong phỏng đoán của chúng ta, và nếu quả nhiên có gì đó khác thường thì chúng ta sẽ đưa chứng cứ ra, và khi đó thì Lưu Kế Nguyên Hán quốc cũng chẳng nói chúng ta được nữa”.

Nghe xong những lời này, Khánh Vương Da Luật Thịnh gật gù: “Như vậy mới thỏa đáng, Long Hưng Dực, ngươi phái người nào thông minh được việc đi bám sát cha con Lưu Kế Nghiệp, và chớ có đánh rắn động cỏ, sau đó có gì thì bẩm báo với bổn vương”.

*****

Tiểu Chu Hậu vừa đến, Nữ nhi quốc lập tức có người thông báo vào bên trong, và chưa đầy một phút thì Trương Ngưu Nhi mặt hồ hởi bước ra đón chào, rồi chu đáo đưa cô lên lầu nói: “Trịnh quốc phu nhân, người hôm nay đến đây thực đúng lúc quá, Nữ nhi quốc vừa mới về vải mới, là sản phẩm của Giang Nam Thiên Thủy Bích, màu sắc vô cùng đẹp, nhã ý mời người đến xem chút, được không vậy?”

Vải vóc của Thiên Thủy Bích là một loại vải mà năm đó ở Kim Lăng thi thoảng cô tự mình nhuộm màu, một thời nó thịnh hành toàn Giang Nam, giờ lại nghe được câu mời xem từ Trương Ngưu Nhi, người ta có ý mà mình thì lại không thích, Tiểu Chu Hậu bất giác thấy chua xót.

Mắt cô đỏ hoe, cố kìm nén giọt lệ, vẫn cố giữ bình tĩnh nói: “Thôi không cần xem đâu, nghe nói chỗ các người có hai thứ, một là Phi dương thủ, một là Nguyệt nhất bàn, nó thuộc hàng đầu, tiếng tăm lan truyền, ta muốn đi xem xem”.

Trương Ngưu Nhi ngẩn người, bật cười nói: “Trịnh quốc phu nhân không ngờ người lại nghe được tin đó ở đâu, hai thứ đó là có thật và chúng rất nổi tiếng, song nó không phải trang sức gấm vóc cũng không phải là phấn son, mà là đồ ăn, người đến bách vị lầu mới có thể thưởng thức được”.

“Hả? Nhưng người nói với ta bảo chỉ cần đến Nữ nhi quốc, gặp Trương đại trưởng quản ngươi thì có thể nếm thử hai món đó rồi, ngươi xem, hắn còn đưa cho ta tờ giấy này, viết rõ ràng ra đây”.

Tiểu Chu Hậu sờ vào tay áo rút ra tời giấy đưa cho Trương Ngưu Nhi, Trương Ngưu Nhi mở giấy ra xem, viết sáu chữ trên giấy Phi dương thủ, Nguyệt nhất bàn, bên dưới là một chữ ký, Trương Ngưu Nhi nhận ra chữ ký này, khóe miệng nở nụ cười, nghiêm túc nói: “Trịnh quốc phu nhân, mời qua bên này, quý khách đó giới thiệu phu nhân đến đây, thì tiểu nhân sẽ phái người qua Bách vị lầu bưng đồ ăn đến cho người”.

Tiểu Chu Hậu mỉm cười, đi theo sau Trương Ngưu Nhi.

Diệu Diệu ở tầng ba trước đây vốn là cái thư phòng, Tiểu Chu Hậu ngồi xuống ghế nghĩ ngợi chuyện vừa xong, cửa bỗng “Kẹt” một tiếng, một người bước từ ngoài vào.

Người này dáng người không cao, khuôn mặt hơi gây, mặc một bộ bào xanh, xem ra văn thơ lắm, hắn vào đến bậc cửa nhìn thấy Tiểu Chu Hậu, rất bình tĩnh tiến về phía trước, cung kính thi lễ: “Thục Trung bạch lâm bái kiến Trịnh quốc phu nhân”.

Tiểu Chu Hậu không biết người trước mặt mình là đầu bếp thật hay giả, hai món Phi dương thủ và Nguyệt nhất bàn là hai món nghe tên mà không đoán ra là món gì, giờ thấy dáng người này, quả nhiên không hề giống đầu bếp, thầm mắng mình đã nhìn lầm, cô vội đứng dậy, nói: “Ngươi nhìn thấy tờ giấy đó chưa? Người đưa nó cho ta bảo chỉ cần ta…”

Bạch Lâm mỉm cười nói: “Phu nhân không phải vội vậy đâu, những điều người đó nói với cô đều là thật. Mời phu nhân ngồi, muốn Bạch mỗ giúp gì thì cứ nói nhé”. Hắn nói rồi kéo chiếc ghế và đặt mông ngồi xuống, thần thái ung dung.

Tiểu Chu Hậu từng là Hoàng hậu một nước, đồng thời cũng là đệ nhất mỹ nhân Giang Nam, dù cô giờ có là ai thì vẫn quyến rũ vạn phần, vẫn là một thân phận cao quý, nhưng phàm là người lần đầu gặp cô, có thể ung dung bình tĩnh thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà đầu bếp Bách vị lầu cũng làm được. Nếu như là Trương Ngưu Nhi hay Lão Hắc trong hoàn cảnh này đảm bảo mồm lúc nào cũng sẽ há hốc, mắt lúc nào cũng sẽ trợn tròn cho xem, không ngờ một đầu bếp cả ngày cuốn tạp dề, tiếp xúc quanh chảo lửa mà giữ được thần thái ung dung như vậy.

Tiểu Chu Hậu nhìn hắn thần thái tự tại, lo lắng một lúc mới giữ được bình tĩnh, cô cũng ngồi xuống ghế, và nói: “Ta muốn rời khỏi Biện Kinh”.

Bạch Lâm nhướn mày hỏi: “Đi đâu vậy?”

Tiểu Chu Hậu viên viên mép áo như một tiểu cô nương chưa hiểu sự đời, cô lắc đầu nói: “Ta cũng không biết nữa, đi đâu cũng được, mai danh ẩn tích để người ta mãi mãi không tìm thấy nữa”.

Bạch Lâm nhíu mày cười nói: “Việc này…là quyết định của Lũng tây quận công sao?”

“Đương nhiên rồi…”

Tiểu Chu Hậu hít một hơi dài, nói rành rọt: “Cả nhà ta đều phải rời đi, nhưng chúng ta bị giám sát rất chặt chẽ, bề ngoài tưởng được ra vào tự do, kỳ thực là luôn bị người ta khống chế, mình chúng ta không thể chạy thoát được, mong nhận được sự giúp đỡ từ phía các người thôi”.

Bạch Lâm mỉm cười nói: “Quan Gia có tấm lòng bao dung, về ngoài không tiện hạn chế hành động của các người, song dù sao cũng vẫn có sơ hở, tưởng có chuẩn bị mà lại chưa chuẩn bị, muốn đưa các người an toàn ra khỏi Biện Kinh cũng không khó, nhưng sau lần này, muốn đưa thêm ai đó đi thì không phải chuyện dễ, nên, lần này đi là đi một loạt luôn”.

Tiểu Chu Hậu ngạc nhiên nói: “Đi cùng? Còn ai nữa?”

Bạch Lâm nói: “Nam Đường quốc chúa hiến thành đầu hàng trở thành Tống thần. Hạ thần từ xưa tới nay, cùng điện xưng thần, trong đó có rất nhiều chúa cũ, người vô lễ với quốc chúa, nhưng cũng không thiếu người vẫn trung thành và tận tâm, trong đó có mấy người đáng tin, phu nhân chắc biết chứ?”

Tiểu Chu Hậu chợt rùng mình, ảm đạm nói: “Cựu thần Đường quốc là người đáng dùng của Tống quốc, có vài người vì vinh hoa phú quý, vì tiền đồ bản thân, hận là có quan hệ với quốc chúa, không những không lui tới còn thường xuyên có lời gièm pha. Có vài thần lương thiện, luôn cung kính trọng quốc chúa, sợ Quan Gia ghét bỏ, cũng che không kịp, giờ khi thường xuyên đăng môn, cuối cùng vẫn đối đãi tốt với quốc chúa, chỉ có Từ Đãi, Tiêu Nghiễm hai người đó mà thôi. Haiz, hai người bọn họ lúc đầu khuyên quốc chúa thà chết chứ không hàng, cùng sống chết với thành Kim Lăng, nhưng quốc chúa xin hàng, không thể không theo đi cùng, nếu như bảo họ cùng ra đi với quốc chúa, hai người họ chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, người khác thì…ta không dám chắc chắn…”

Từ Đãi là chi sĩ bác học đích thực, chỉ để ý tới chính vụ, Tiêu thanh lại trị (tác phong và uy tín của quan lại thời xưa), có nhiều công lao với Đường quốc. Tiêu Nghiễm thì cũng là một bề tôi trung thành, nắm giữ ti pháp ngục hình trong triều, cương trực chính phương, không ham quyền quý. Khi làm quan ở địa phương, tốn công xây dựng thủy lợi, phát triển nông nghiệp, thúc đẩy kinh tế, hai người họ đều là những viên quan chân chính, nhưng tiếc là Lý Dục không biết sử dụng họ làm việc, kỳ trường dụng kỳ đoản, Từ Đãi ở bộ thượng thư, cả ngày bị hắn phái đi đảm đương đại thần ngoại giao, còn Tiêu Nghiễm vì nhiều lần khuyên nhủ hắn, khuyên họ thờ thần kính phật xao nhãng triều chính, cũng bị cho nghỉ việc, cả ngày chỉ vùi đầu vào đống văn chương.

Nhất cử nhất động của những người này, kỳ thực Bạch Lâm đã nắm chắc trong tay, giờ được Tiểu Chu Hậu khẳng định lại một lần nữa, không còn gì nghi ngờ, Bạch Lâm vỗ tay nói: “Rất tốt, thế thì mang họ theo nữa”.

Tiểu Chu Hậu kinh ngạc nói: “Mang họ theo làm gì?”

Bạch Lâm mỉm cười nói: “Đại sự quan trọng, chớ hỏi nhiều, quốc chúa và nương nương không phải người bình thường, nếu rời khỏi hang cọp này, muốn rời khỏi được, thì phải có tôi sắp xếp, chuẩn bị cho cẩn thận, sau khi nương nương về, chi bằng cứ làm thế này…”

Tiểu Chu Hậu vốn thông minh, đã gặp là không thể quên, nhưng sự thông minh ngày xưa chỉ dùng vào thi ca đàn sáo, những nơi lãng mạn, việc này cô vốn có thể hiểu, cô đương nhiên đã nghe kỹ, sẽ không quên, nghe một lần, tự thuật lại, một chữ cũng không sai, Bạch Lâm vui vẻ nói: “Chính là như vậy, nương nương trở về cứ thế mà làm, đợi bên ta chuẩn bị xong, sẽ thu xếp cho nương nương và mọi người ra đi”.

Tiểu Chu Hậu đi tới bên cửa, bỗng đứng sững lại, hai tay nắm chặt với nhau, quay đầu nói: “Bạch tiên sinh, giờ này tháng sau có thể ra đi không?”

Bạch Lâm mỉm cười nói: “Cái này…bạch mỗ cần phải thu xếp ổn thỏa, đưa ra quyết sách rồi bảo đảm mọi người đi an toàn, còn về khi nào đi, lúc này chưa thể nói rõ ra được…”

Tiểu Chu Hậu quả quyết nói: “Nghĩa là trước ngày này năm sau, nếu đến lúc đó không thể ra đi…”

“Thì làm sao?”

Tiểu Chu Hậu buồn bã cười, nói: “Lúc đó…chỉ có Tử Chu Hậu, không còn Nữ Anh nữa, và cũng không làm phiền Bạch tiên sinh lo liệu gì nữa”.

******

Đêm đã khuya, Dương Hạo nằm ngẫm nghĩ trong trướng, khó có thể chợp mắt, khoác thêm áo đi ra ngoài trướng, nhìn xa xăm về phía thành Ngân Châu đen kịt. Những chấm nhỏ bập bùng của lửa trại, tiếng bước chân của binh sĩ đi tuần như ẩn như hiện.

“Trúc Vận hiện giờ đã hành động rồi chứ? Dựa vào tay nghề và sự thông minh của cô ấy, mong là sẽ không bị để lại sơ hở, mau chóng hoàn thành. Hai trăm năm của Thừa tự đường, bao trùm thiên hạ, có thể nói là một thế gia bậc nhất, thực là nhân tài nhiều vô kể”.

Dương Hạo bỗng nhiên nghĩ đến hôm đó đêm tối như này, hắn và Thôi Đại Lang nói chuyện dưới ánh trăng.

“Đại Lang, trên đường ta rời Kinh, được biết Ngụy Vương Triệu Đức Chiêu khó mà ra roi với tam quân, đã chuẩn bị phản Kinh, được biết sớm muộn sẽ là kẻ địch của Triệu Quan Gia cho nên đã bảo tiểu muội nhanh chóng lên đường đến Kinh Sư một chuyến, đi gặp Tiểu Chu Hậu, kể cho biết vài chuyện”.

“Cái gì? Ai? Việc gì? Có thể cho biết được không?’

“Đương nhiên là được rồi, ta còn mượn sự giúp đỡ của ngươi cho dễ hoàn thành chuyện”.

“Như vậy, thái úy mời nói”.

“Đại Tống hiện giờ, binh cường mã tráng, có phù trợ thâm hậu, nếu ta muốn đứng trụ được ở Tây Bắc thực là không hề dễ, nếu như Triệu Quang Nghĩa thấy hai thế lực liên hợp, lại được Đảng Hạng Thất Thị giúp đỡ, thì sẽ kiêu căng đi giúp Triệu Quang Duệ Hạ Châu, dựa vào thực lực của Đại Tống, lưỡng hổ giao tranh, hắn sẽ hưởng lợi ích. Chứ dẫu sao cũng cần phải thêm phiền phức cho hắn, thì mới có thể khiến hắn không cản Tây Bắc.

“Thái úy có cao kiến gì?”

“Ta nghĩ rằng....trộm nhà Lý Dục ra khỏi thành Biện Lương”.

“Gì cơ?”

“Đường quốc mới hàng, lòng dân còn chưa ổn định, nếu như chúa cũ không trong sự khống chế của Triệu Quang Nghĩa...”

“Lý Dục vốn nhát gan, lúc làm Hoàng đế còn không dám giao chiến quyết tử với Tống, huống hồ lại đồng ý làm chuyện này, ta lo...”

“Ha ha, Lý Dục nhát gan nhưng Giang Đông đâu phải không có hào kiệt, họ chỉ là không có danh phận mà thôi, chỉ cần Lý Dục biến mất khỏi thành Biện Lương, chỉ cần lời đồn ấy truyền ra, tất sẽ lợi dụng được lòng người, huống hồ Lý Dục lại nằm trong tay chúng ta, lẽ nào lại không thể giúp cho ta được gì sao?”

“Ồ...chiếm lấy lòng dân, đây quả là một kế hay, nhưng...việc đại sự, thái úy sao cử ai đi bàn bạc với Tiểu Chu Hậu đây? Cô ta dẫu sao cũng là đàn bà, có thể giúp gì được đại sự, việc quan trọng nên tìm Lý Dục bàn bạc mới phải”.

“Lý Dục...Lý Dục tuy có quốc gia nằm trong tay, trọng binh thì cũng vậy, song lại không xứng đáng với long bào, có thể bảo hắn võ trảm Lâm Nhân Triệu, văn sát Phan Hựu Lý Bình, tự chặt cánh tay, nguy cấp thì xin hàng, rồi lại đổi ý, rồi lại xin hàng, làm cho quần thần không biết xử lý ra sao, sĩ khí thì đại nhu, một tên nhát gan do dự, giờ quỳ gối xưng thần, ăn nhờ ở đậu, hắn mà cũng xứng đáng để ta đi bàn bạc sao? Ta không dám mạo hiểm”.

Thôi Đại Lang nhếch miệng cười.

Dương Hạo lại nói: “Việc này chỉ có người bên cạnh mới có thể làm được, tóm hắn, dắt hắn bảo hắn không thể không đi, người này....ngoài Tiểu Chu Hậu ra, thì tìm đâu ra người thứ hai nữa”.

“Tiểu Chu Hậu có thể thương lượng, bàn bạc?”

“Có gì là không thể chứ? Chỉ cần cho cô ấy cơ hội, được, coi là một khả nhăng, nếu như cô ấy muốn rời khỏi Kinh thành, người của ta sẽ đưa họ ra khỏi đó ma không biết quỷ không hay, thực ra...ta cũng có vài thuộc hạ ở Kinh thành, nhưng so với Đại Lang, thực không bằng, nên ta muốn mời Đại Lang giờ phái vài người đi tới Biện Lương chuẩn bị, một khi có cơ hội, họ sẽ thoát khỏi một cách dễ dàng hơn”.

“Ha ha...được, việc này để ta lo”.

“Rồi, trộm một tên cũng là trộm, trộm hai tên cũng là trộm, ta muốn nhân cơ hội này lấy đi những thuộc hạ của Đường quốc, những tên luôn không trung thành tận tâm với Triều Tống mang đi theo”.

“Đưa Lý gia ra khỏi Biện Lương là để cho Triệu Quang Nghĩa bị cản trở, song...ngươi không phải muốn đưa hắn lên võ đài cùng Triệu Quang Nghĩa sao?”

“Đương nhiên là không phải, hắn...không đưa lên được”.

“Ra là vậy, lấy thuộc hạ của hắn có ích gì?’

Dương Hạo thở dài nói: “Lý Dục tuy là bất tài song lẽ nào ta lại không thể dùng hắn làm việc có ích cho ta sao?”

“Mấy tên này đầu hàng Tống song vẫn trung thành với Đường, lẽ nào cũng có ích cho Thái úy?”

“Lòng người mà, mời chào họ, nếu như chúa phi hiền chúa, coi là người được ngươi mời đến năm lần bảy lượt, sớm muộn thì cũng đổi ý thôi”.

“Ha ha, nói hay lắm, việc này ta sẽ bảo người đi làm luôn”.

“Rồi, chỉ cần bảo họ yên tâm mà rời đi, gia quyến cũng đi theo luôn, người đông sợ không dễ bảo mật, việc này Thôi huynh không phải lo, vội vàng phái người đi, không biết có thể thành sự hay không?”

“Ha ha, chẳng có gì khó cả, có một chuyện ta luôn nghĩ mà vẫn chưa có thời điểm thích hợp nói cho Thái úy biết. Kỳ thực, Bạch Lâm mà ngươi cười chính là người của ta”.

“Thục trung ngự trù Bạch Lâm?”

“Không sai, đáng xấu hổ là, khi đó Đại Lang chỉ chú ý đến Thái úy, không biết Thái úy có phải là người có thể phó thác tương giao hay không, giờ ta ngươi đã hiểu nhau, việc này, ta lại không muốn giấu gì Thái úy thêm nữa...”

Nghĩ đến đây, Dương Hạo không cầm nổi chua xót, Thừa Tự đường có tài sản kếch xù, không biết có bao nhiêu kì nhân dị sĩ, cái gì cũng nhúng tay vào, nhân vật hạt nhân của Thừa Tự đường đương nhiên là thông minh giỏi giang, đầu óc sắc bén, cũng may, lúc đầu Đại Đường thất tông ngũ tính họ đứng trước đài, đến Hoàng quyền cũng có thể thao túng, song tai ương đến hiến hậu duệ của họ bị phòng bị, từ đó Thừa Tự đường và mưu lợi không đứng trước đài, nếu không thì không biết thiên hạ còn biết bao mưa gió ập đến.

Giờ họ không đặt mưu quyền làm mục đích nữa, cơ cấu tổ chức tương đối lỏng lẻo, những mối quan hệ khắp nơi nơi không có thế lực nào theo, có thể bay múa ống tay trong đám thế lực ấy, chi phối, thấy rõ tiên cơ, chu đáo đề phòng. Làm như vậy bảo đảm được lợi ích của Thừa Tự đường, và bảo đảm đúng hẹn sẽ không bị sự đả kích gì, khiến họ không cần treo cổ thân cây, và lại có một cái tôn làm chốn nương tựa.

Ngẫm kỹ ra, sự tồn tại của Thừa Tự đường giống như một loại ký sinh trùng, nó không cần phải kiếm ăn mà chỉ ăn bám, hút lấy những chất dinh dưỡng từ loại khác, một khi biết được ký chủ khó sống thì nó lập tức bỏ chạy, lúc đầu họ muốn lôi kéo Lân Châu Dương Thị là như vậy, giờ lôi kéo ta cũng vậy, chỉ cần giữa chúng ta có giá trị để chúng lợi dụng, thì chúng sẽ không buông tha cho ta, hơn nữa sẽ không coi ta là địch, nhưng như vậy, không thể chỉ dựa vào mấy người này, lợi dụng lẫn nhau, rốt cuộc không thể trở thành cánh tay của ta được.

Hắn lại đổ dồn ánh mắt vào phía thành Ngân Châu đen kịt, kế hoạch hôm nay không biết Khánh Vương có trúng kế không đây, có giết Dương Kế Nghiệp không đây….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.