[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 389 : Ngàn lẻ một đêm




Vải nhét trong miệng được lấy ra, mũ chùm trên đầu cũng được cởi xuống, Dương Hạo hoạt động cái miệng đã tê rần, im lặng nhìn nữ nhân ở trước mặt.

Áo màu đỏ, thắt đai lưng xanh, đột mũ lông cáo trắng, ăn mặc như một nữ vệ trong cung.

Lông mày quyến rũ, hai mắt sáng quắc, mũi dọc dừa môi trái tim, kiều diễm như hoa, nhưng ánh mắt đang nhìn hắn lại khiến người ta phi thường không thoải mái, cao ngạo, căm hận, lạnh lùng, còn có một tia nhục nhã được ẩn tàng rất sâu.

Một lúc sau, Dương Hạo mới thở dài một hơi, nói khẽ: "Hôm đó là là..... nàng ư!"

Tiêu Xước lạnh lùng nói: "Nếu không thì nên là ai?"

"Nàng ta thế nào rồi? Còn... còn...!"

"Không cần phải ôm ảo tưởng làm gì, trẫm có thể từ ngươi mà nghĩ rằng ả ta có vấn đề, tất nhiên cũng có thể từ ả ta mà nghĩ tới bọn La Khắc Địch, Khoái Vũ, Vương Thiết Ngưu cũng có vấn đề. Mấy ngày nay, ta giết rất nhiều người, có điều bọn chúng thì vẫn còn sống, bởi vì ta muốn biết bọn chúng vì sao mà tới, lại muốn làm cái gì. Hiện tại ta đã biết rồi, bọn chúng cũng không có ác ý gì với trẫm cả, nhưng bọn chúng phản bội trẫm, lý do này là đủ rồi, bọn chúng sẽ cùng chết với ngươi."

Dương Hạo hơi biến sắc, lập tức cười nhạt: "Cái này cũng không nằm ngoài ý liệu của ta, ngoại thần đã làm nhục bệ hạ, cũng không nghĩ rằng còn có thể được sống. Có điều.... Đông Nhi không biết gì cả, đêm đó, ta căn bản không biết là nàng tới, nếu không thì căn bản sẽ không… nàng ta nói với ta rằng đêm đó bệ hạ sẽ không..."

Gương mắt trắng bệch của Tiêu Xước cuối cùng cũng ửng đỏ, giọng nói mang theo sự phẫn nộ không kiềm chế của, quát khẽ: "Cho dù là đối với nương tử của mình, ngươi cũng có thể dùng thủ đoạn cường bạo như vậy ư?"

Dương Hạo cười khổ, nói: "Ngoại thần... luyện tập một loại nội công tâm pháp, là công pháp song tu của đạo gia. Đêm đó, ngoài thần bị tâm ma phản phệ, thần chí mơ màng, cho nên mới... Nếu không, cũng không ngu ngốc đến mức như điên như cuồng cùng với bệ hạ...."

"Đừng nói nữa." Đôi thỏ ngọc nhô lên ở trước ngực Tiêu Xước kịch liệt nảy lên mấy cái, ngực của bà ta nhô cao săn chắc, tròn trịa ưu mỹ, tuy không quá lớn, nhưng khi bà ta cúi xuống, vô hình trung lại càng nhô ra hơn.

Bà ta cố gắng bình trụ hô hấp, nói: "Nữ quan mà trẫm tin cậy nhất, không ngờ lại là nương tử của ngươi. Mấy tướng lĩnh cung vệ mà trẫm đề bạt trọng dụng, không ngờ lại là huynh đệ của ngươi, trẫm thực sự là không ngờ. Không sai, đêm đó xảy ra chuyện gì, bọn họ đúng là không biết, nhưng chỉ bằng vào điểm này, bọn chúng đã đáng phải chết rồi."

Dương Hạo nhìn xoáy vào vị hoàng hậu đứng trước mặt mình, trầm giọng nói: "Cũng chính là nói, bọn họ bởi vì nàng nhận người không rõ mà phải trả giá đắt?"

Tiêu Xước cười lạnh: "Thế thì sao? Trẫm đãi bọn chúng không bạc, từ nô tài đề bạt lên làm tướng lĩnh, thượng quan. Chẳng lẽ hiện giờ còn phải giả vờ độ lượng đá chúng đi, để người thiên hạ đều biết rằng tâm phúc của Tiêu Xước chạy trốn về trung nguyên ư? Tim của bọn chúng đã không ở đây, vẫy thì vĩnh viễn chôn luôn ở đây đi."

Dương Hạo thấy hôm nay bà ta xuất hiện ở đây, mình và bọn Đông Nhi đã tới giây phút cuối cùng rồi. Khi bà ta xuất hiện, có nghĩa là sinh mệnh của bọn họ đã đi tới chung kết, nhưng chết một cách oan uổng, vô thanh vô tức như vậy, hắn thực sự là không cam tâm, biết rõ là không thể, nhưng hắn vẫn phải đấu tranh tới cùng.

Hắn hỏi vặn: "Bệ hạ giết Tống sứ, không sợ vì thế mà dấy lên chiến tranh giữa hai nước hay sao?"

Tiêu Xước mỉm cười: "Ngươi và trẫm viết ra một bức quốc thư nhượng bộ như vậy, ai nặng ai nhẹ đây? Tống quốc chinh chiến liên miên, nước khốn dân khổ, nếu lúc này khai chiến với trẫm, chẳng qua là một kết cục lưỡng bại câu thương, Triệu Khuông Dận tội phải vì ngươi mà khai chiến? Huống chi, Tống đình vĩnh viễn sẽ không biết được chân tướng, kẻ chết thay đã được tìm thấy rồi. Kể ra, trẫm còn phải cảm tạ ngươi nữa, nhờ có ngươi, mấy ngày nay, rất nhiều người đã chết. Quyền lực của trẫm ổn đỉnh một cách trước giờ chưa từng có, sẽ không còn ai đến cản trở trẫm. uy hiếp trẫm nữa. Những cái này đều là ngươi ban cho."

Dương Hạo đây đã lần thứ hai nghe thấy bà ta nói rằng mấy ngày này đã có rất nhiều người chết, hắn không nhịn được bèn hỏi: "Đông Nhi, La Khắc Địch, Đồng Vũ bọn họ đều bình an vô sự, vậy người chết là ai?"

Tiêu Xước dương dương đắc ý kể lại nhất nhất thủ đoạn của mình. Dương Hạo yên lặng một lúc, sau đó than khẽ một tiếng, nói: "Hảo tâm cơ, hảo thủ đoạn!"

"Cám ơn lời khen." Tiêu Xước chậm rãi rút một thanh đoản đao ra, dùng mũi đao sắc nhọn gạt vạt áo của Dương Hạo, mũi đao nhắm chuẩn vào ngực trái của hắn, nói khẽ: "Hiện tại ngươi có thể đi chết được rồi, ngươi không cần phải lo lắng, nương tử và huynh đệ của ngươi, trẫm sẽ tiễn từng người lên đường, ngươi trước tiên tới Hoàng Tuyền đợi bọn họ một lát đi."

Mũi đao sắc bén lạnh toát rạch một vết thương trên da thịt ở ngực, máu lập tức trào ra, bà ta dùng ngón tay đẫy đà nhẹ nhàng vuốt qua ngực Dương Hạo, dính một chút máu trong suốt, nhẹ nhàng đưa lên khóe miệng, chậm rãi mút, tựa hồ như đang hồi vị vô cùng, rồi liếm liếm môi, dùng ánh mắt mơ màng nói: "Ngươi đối với ta như vậy mà ta lại chỉ dùng một đao để kết liễu ngươi, vậy đã là làm trái với nguyên tắc làm người của Tiêu Xước ta rồi. Nơi đây không có người ngoài, ta không ngại nói cho ngươi một bí mật, bất kể lúc đó là không tình nguyện như thế nào, nhưng, là ngươi giúp ta được thể hội khoái nhạc làm nữ nhân, cho dù cả đời này.... cũng chỉ có một lần này mà thôi."

Hai má Tiêu Xước đỏ như máu, trong mắt lộ ra một tia ôn nhu, bà ta nhẹ nhàng vuốt ra cái má đầy râu của Dương Hạo, giọng nói có chút run rẩy: "Có lúc, ta cũng khao khát được làm một nữ nhân, một nữ được người ta yêu, được người ta thương chứ không phải là một hoàng hậu cao cao tại thương, mẫu nghi thiên hạ.

Đáng tiếc, nhân sinh trên đời, đa phần là thân bất do kỷ, rất nhiều chuyện không phải là do ngươi tự mình làm chủ được, cho dù ngươi là hoàng đế thì cũng không thể. Ngươi đã phải chết thì chỉ có thể chết trong tay ta, ta không cho phép người khác tới giết ngươi...

Dương Hạo cuối cùng cũng tuyệt vọng rồi, hắn biết, trong cái sân săn bắn của quyền lực này, Tiêu Xước giống như là một nữ lang vương, bà ta chỉ có thể lộ ra bộ mặt kiên cường, lãnh khốc, đầy lý trí để đối diện với người khác, một khi bà ta xé lớp ngụy trang này ở trước mặt người khác, không hề cố kỵ lộ ra bộ mặt yếu đuối của mình, cảm giác hoàn toàn không cần phải che giấu bản thân ở trước mặt người khác nữa, người nào mới khiến bà ta hoàn toàn không cần phải đề phòng? Chỉ có người chết.

Hắn nhắm mắt lại, cười khổ nói: "Ta cho rằng, kế hoạch của mình cho dù có sơ hở, có thể ở trên đường chạy trốn bị nàng bắt được, nhưng không ngờ lại thua ngay ở đây. Ta ngàn dặm xa xôi chạy tới tái bắc, chỉ là để tìm lại ái thê, mang huynh đệ của ta về, mạo phạm bệ hạ, thực sự không phải là ý của ta, âm soa dương thác, không phải là cái sai của Dương Hạo! Đông Nhi là ái thê của ta, La Khắc Địch và Đồng Vũ, Thiết Ngưu là huynh đệ của ta, bọn họ nhờ có được sự coi trọng của bệ hạ, nhận được quân cao hậu lộc, nhưng bọn họ cũng từng vì bệ hạ mà vào sinh ra tử, lập được công lao hãn mã. Tới Khiết Đan, vốn không phải là mong muốn của họ, hiện giờ bọn họ chỉ muốn được quay về cố thổ, về với thân nhân của mình mà thôi, cũng không có ý mưu hại bệ hạ, càng đừng nói gì tới việc phản bội. Bọn họ cũng không sai.

Nếu như là nữ tử bình thường gặp tao ngộ như thế này, chắc hắn sớm đã đau đớn đến không muốn sống, mà bệ hạ sau khi hồi cung, lại có thể bình tĩnh nắm lại cơ hội lợi dụng sự kiện "thất tung" của nữ thượng quan và ba vị tướng trong cung vệ mà bố trí ra một liên hoàn kế như vậy, quét sạch thế lực tông thất có uy hiếp tới hoàng quyền, từ đó có thể thấy, hành vi của Dương Hạo, vị tất đã là nguyên nhân khiến bệ hạ phải xấu hổ đến muốn chết."

Tiêu Xước cảm thấy ở trước mặt hắn, mình đang bị bóc từng lớp từng lớp ngụy trang, giống như là lõa lồ đứng trước mặt hắn, vẻ mặt không khỏi có chút hoảng loạn, bà ta mở miệng ấp ủng nói: "Ta..."

Dương Hạo lại tiếp tục nói: "Kỳ thực đây cũng là việc bình thường, bất kể là nữ nhân nào, có được thân phận địa vị như bệ hạ, tất nhiên như ở trên chính tầng trời nhìn xuống chúng sinh, không thể giống như một thâm khuê nữ tử được nuôi dưỡng trong thâm trạch đại viện, coi trọng chuyện trinh tiết. Bệ hạ muốn giết ta, nói là bởi vì một nam nhân mạo phạm một nữ nhân, nhưng thật ra bởi vì sự chạy trốn của bọn ta làm ảnh hưởng với danh vọng và quyền lực của bệ hạ. Là một người thống trị, nàng làm vậy cũng không phải là sai..."

"..."

Dương Hạo nhìn chằm chằm vào bà ta, khóe miệng phác ra một nụ cười bình tĩnh, an tường: "Bệ hạ thân là hoàng hậu giám quốc, là một người thống trị gần như là hoàn mỹ. Bệ hạ thân là một nữ nhân, càng là nữ nhân trong nữ nhân. Tất cả những gì xảy ra vào đêm đó, ta đều nhớ hết. Bẹ hạ đã nói thẳng thắn với ta, ta sắp chết rồi nên cũng không cần phải giấu diếm. Đêm đó, Dương Hạo cũng nhớ như in, hiện giờ hồi vị vẫn cảm thấy ngây ngất!"

Mặt Tiêu Xước càng lúc càng đỏ, ngay cả tai cũng đỏ như một con tôm luộc.

Bỏ đi lớp ngụy trang, bỏ đi trách nghiệm nặng nề trên vai bà ta, bà ta chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử trẻ tuổi hai mươi tám tuổi, bà ta có lẽ là thiên tư thông minh, sinh ra đã có tư chất làm người thống trị, nhưng nếu bà ta sinh ra trong một nhà nghèo, cưới một nam tử bình thường, vậy thì hiện tại cùng lắm cũng chỉ là một thê tử có chút thông minh, có năng lực, có chút lợi hại mà thôi.

Nhưng bà ta không phải, bà ta sinh ra trong Tiêu gia đời đời làm hoàng hậu Khiết Đan. Khi bà ta vào hoàng cung, làm hoàng hậu Khiết Đan, sự lãnh khốc, duệ trí, năng lực sát phạt quyết đoán mà một người thống trị nên có đang tiềm tàng trên người bà ta giống như là một hạt mầm được chôn vào thổ nhưỡng thích hợp, có được sự tưới tắm của mưa móc, sẽ nhanh chóng phát triển. Bà ta cả ngày chôn mình trong đống tấu chương công văn chất cao như núi, đã dần dần sắp quên mất mình là một nữ nhân rồi.

Mà lúc, bà ta lại khôi phục bản tính của mình, đối với tên nam nhân đã dùng thủ đoạn thô bạo để chiếm hữu bà ta, bà ta lại có một loại tình cảm phức tạp khó nói thành lời.

Hiện giờ hắn sắp phải chết rồi, bà ta cũng không ngại cho hắn được làm càn một lần trước lúc lâm tử. Vào lúc này, bà ta không còn là một nữ hoàng máu lạnh, chỉ hô một cái là cả trăm cả ngàn cái đầu phải rơi xuống đất mà mắt không chớp lấy một cái nữa rồi, bà ta chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân có đủ thất tình lục dục.

Dương Hạo chậm rãi nhắm mắt lại, nói khẽ: "Nghe Đông Nhi nói, bệ hạ thành thạo cung mã, thân thủ cực cao, phiền nàng xuất đao nhanh một chút, ta khi theo Trình đại tướng quân học đao, từng nghe ông ấy nói, từ vị trí xương sườn thứ hai ở bên trái mà đâm vào một đao, có thể đâm trúng tâm tạng, lập tức toi mạng, chết mà không đau khổ một chút nào..."

Hai mắt Tiêu Xước dần dần phủ lên một lớp sương, nhưng mắt lại sáng như bảo tháp, lấp lánh hàn quang.

Giọng nói của bà ta biến thành rất khẽ, rất ôn nhu: "Ngươi yên tâm, ta xuất đao sẽ rất nhanh."

Đao được giơ lên cao, bàn tay nắm chặt chuôi đao, gân xanh trên mu bàn tay đều phồng lên, nhưng lại nắm rất vững, không run rẩy một chút nào.

"Nhân sinh một đời, cây cỏ một thu, đời này của ta tuy rằng ngắn ngủi, nhưng sống rất đặc sắc, thế là đủ rồi. Tiêu nương nương, ta và Đông Nhi ở dưới Hoàng Tuyền đợi nàng, có lẽ khi chúng ta gặp nhau, nàng vẫn sẽ dung nhan như hoa, vô cùng diễm lệ, tới lúc đó, chúng ta chắc có thể vứt bỏ thân phận giữa hai bên, gạt đi sự ngăn cách về địa vị, quên đi ân oán hôm nay, nâng cốc nói cười, mặc sức mà say!"

Tiêu Xước thở khẽ một hơi: "Sao chuyện gì ngươi cũng đều nghĩ tới mặt tốt đẹp nhất vậy? Khi chúng ta gặp lại dưới Hoàng Tuyền, rất có thể... trẫm đã là một bà già tóc bạc da mồi, đi đường mà run rẩy như tàn trúc trước gió, lúc đó e rằng ngươi căn bản là không nhận ra ta, cũng không muốn nhận ra ta nữa rồi."

"Có lẽ vậy, vốn là đối với cách nói của nàng ta tuyệt sẽ không hoài nghi, nhưng hiện tại xem ra... lại chưa chắc. Ngày mà chúng ta gặp lại dưới Hoàng Tuyền, có lẽ rất nhanh sẽ tới thôi, rất... rất nhanh..."

Giọng nói của Dương Hạo càng lúc càng thấp, tới sau cùng thì tựa hồ như lẩm bẩm, Tiêu Xước gần như là nghe không rõ: "Triệu Quang Nghĩa dẫn binh xuống Giang Nam, Hàn Đức Nhượng một mạng về tây, hoàng đế Khiết Đan bị ám sát rồi bệnh tình nguy kịch, Tiêu hoàng hậu khống chế quốc gia có vũ lực mạnh nhất trước thời hạn, thay đổi rồi... rất nhiều thứ đã thay đổi rồi."

Một trận mưa lớn bức phản Trần Thắng, dẫn tới sự sụp đổ của đế quốc Tần. Một tờ báo quyết định ngòi nổ (ví với sự kiện dẫn tới bùng nổ sự kiện) của Hồng quân... Một Dương Hạo... tuy giống như là một ngôi sao băng chỉ lóe lên rồi chợt tắc, vội vàng tới rồi rời khỏi thế gian này, nhưng lại mang tới rất nhiều thay đổi cho thế giới này.

Sự thay đổi này có bao lớn thì ta không biết, hướng đi tương lai của thế giới này ta cũng không biết, càng không biết cái đó đối với thế nhân sau này là họa hay là phúc, ta chỉ biết, ta ở tiền thế là một cái kén, ta ở đời này là một con bướm, tuy ngắn ngủi, nhưng lại rực rỡ vô hạn, cuộc đời này... ta sống không uổng. Hu hu, Diễm Diễm, Diệu Diệu, xin lỗi..."

Tiêu Xước cố gắng lắng nghe, nhưng vẫn không nghe rõ được là hắn nói gì, bèn lạnh lùng nói: "Có gì mà chưa chắc? Hiện giờ, trẫm nắm đại quyền, triều đình trên dưới cũng không còn lực lượng nào có thể kháng cự lại trẫm nữa rồi. Trẫm đang tuổi thanh xuân, làm sao mà chết được? Ai có thể giết được trẫm?"

Dương Hạo không thèm nhìn vào thanh đoản đao sắc nhọn đang dí lên ngực, mỉm cười nói: "Trên đại thảo nguyên không bờ không bến, sư tử, báo, thổ lang, linh dương, hươu vàng... đủ các loại động vật đều sinh sống ở đó, khi trên thảo nguyên có một trận hạn hán lớn, ao hồ sẽ biến mất dần dần, sông ngòi sẽ đoạn tuyệt, chỉ còn mấy cái hồ nước lớn nhất, sâu nhất trở thành cơ hội sinh tồn cuối cùng cho dã thú, nàng nói xem, động vật nào sẽ là con sống sót cuối cùng?"

Tiêu Xước cho dù là ý chí cứng rắn như thép, nhưng chung quy vẫn chỉ là một nữ tử trẻ tuổi, khó tránh khỏi hiếu kỳ ở trong lòng, không nhịn được liền đáp: "Cái đó còn cần phải suy nghĩ à, đồng vật cuối cùng có thể sống sót đương nhiên là hùng sư rồi."

"Sai rồi, là linh dương và hươu vàng."

"Sao lại vậy?"

"Sao mà không thể? Nguồn nước càng lúc càng ít, để tranh đoạn nước, dã thủ cường tráng nhất sẽ phải ngày đêm trông chừng ở cạnh nước, động vật nhỏ yếu tới gần nguồn nước là sẽ bị chúng ăn thịt, thế là động vật nhỏ yếu chỉ có thể bỏ qua cái hồ đang dần dần cạn kiệt này, chạy tới một nơi xa xôi hơn để tìm nguồn ngước.

Trên đường, bọn chúng không ngừng đói khát mà chết, không ngừng ở bên cạnh ao hồ bị đám dã thú cường đại đã đợi ở đó từ lâu ăn thịt, nhưng tộc quần của bọn chúng, luôn có một số có thể chạy ra được, sau cùng tìm thấy một đường sống. Song những con dã thú cường đại thủ ở các ao hồ trên thảo nguyên, khi những ao hồ mà bọn chúng đang canh chừng khô đi dần, thực vật mà chúng đợi không tới nữa, lúc bọn chúng muốn rời khỏi mảnh đất tử vong này thì đã muộn rồi, bọn chúng trên đường đi không thể nào tìm được một giọt nước nào nữa, không tìm được thực vật, bọn chúng chỉ có thể chết hết toàn bộ trên đường chạy trốn.

Khiết Đan hiện giờ, chính là thảo nguyên bị đại hạn đó, còn nương nương, chính là con sư tử thủ hộ nguồn nước, tất cả mọi người đều run rẩy ở dưới chân nàng, nhưng căn nguyên của họa hoạn lại chưa bị diệt trừ, khô hạn một ngày không giải, nguy cơ thủy chung vẫn tồn tại. Sau cùng, kết cục của nương nương sẽ giống như là con sư tử đó thôi. Có lẽ, trận mưa sẽ tới sau khi giọt nước cuối cùng đã cạn? Ha ha, cái mà Dương mỗ nói chỉ là một loại khả năng thôi...”

Nguy cơ đại hạn mà Dương Hạo lấy ra làm ví dụ, chính là chỉ Khánh vương đã chạy về hướng tây bắc, hắn đã ôm lòng chết chắc, tâm tình bình tĩnh lại một chút, linh đài trái lại trở nên thư thái, hắn đột nhiên nhớ tới, thân phận bí mật đó của mình, có lẽ sẽ trở thành cách tối hậu để hắn thoát chết, nếu có thể đạt thành liên minh chính trị với Tiêu Xước, vậy thì có thể cứu được tính mệnh của mình và Đông Nhi cùng với bọn La Khắc Địch, mặc dù là lợi thế vẫn ngại là hơi nhỏ.

Nhưng, hắn đột nhiên nghĩ tới, Tiêu Xước liệu có nhất định sẽ lựa chọn hắn hay không? Liệu có tin rằng cỗ lực lượng mà hắn đang nắm có đủ cường đại hay không? Nếu bà ta lựa chọn hợp tức với Hạ châu Lý thị thì sao? Mình thân rơi vào ngục thì đã đành, nhưng những người ở Lô châu cũng phải vì mình mà rơi vào nơi vạn kiếp bất phục.

Nghĩ tới đây, Dương Hạo không khỏi do dự, không chú ý thấy Tiêu Xước sau khi nghe những lời nói này của hắn, không biết đã dấy lên tâm sự gì. Thanh đao mà Tiêu Xước đang giơ ca dần dần hạ xuống, bản thân bà ta cũng rơi vào trầm tư. Trong lao phòng trở nên yên tĩnh, Tiêu Xước ánh mắt chớp động, không biết đang nghĩ cái gì, tình thái của tiểu nhi nữ vừa rồi đã ngẫu nhiên lộ ra dần dần bị tiêu diệt, vẻ mặt của bà ta đang từ từ khôi phục, lại giống như là trên mặt có một chiếc mặt nạ thần kỳ, vừa rồi ngẫu nhiên tan ra, lúc này đang đọng lại, che đi dung nhan của bà ta.

Vẻ xấu hổ và ôn nhu vừa rồi ngẫu nhiên hiện lên trên mặt bà ta đang bị vẻ lãnh tĩnh, ưu nhã, cao quý mà kiên định thay thế, khi mắt bà ta khôi phục lại vẻ lãnh mạc và tinh minh, Tiêu Xước đã trở lại là Tiêu hoàng hậu.

Bà ta đút đao vào vỏ, từ từ đứng dậy, cao cao tại thượng, nghi thái vạn thiên, thoáng chốc đã quay lại trên chín tầng trời.

Dương Hạo kinh ngạc nhìn bà ta, Tiêu Xước giơ tay lên, thả khăn che mặt xuống, nói: "Cố sự rất hay, trẫm sẽ ngẫm nghĩ thật kỹ."

"Ừm, tốt."

"Cám ơn đã nhắc nhở, trẫm thay đổi chủ ý rồi."

Dương Hạo cả người run bắn lên, vui mừng nói: "Nương nương muốn tha cho ta ư?"

"Nghĩ thử xem có thể hay không?"

Tiêu Xước cười lạnh một cái, bước về phía cửa, lạnh lùng nói: "Trẫm cảm thấy cố sự mà ngươi nói rất thú vị, trẫm rất muốn nghe ngươi kể cố sự nữa, khi cố sự của ngươi được kể hết rồi, tính mạng của ngươi cũng kết thúc theo."

Cửa lao được đóng lại, tiếng bước chân xa dần, Dương Hạo nhìn chằm chằm nên nóc phòng, mặt mày ngu ngơ không hiểu gì: "Còn muốn nghe ta kể cố sự... ngàn lẻ một đêm ư? Vị hoàng hậu Khiết Đan này là bạo quân Harry thích nghe cố sự đầu thai chuyển thế à? Vậy thì ta tính là ai? Sách ta rất ít khi đọc, thế giới động vật cũng không hay xem, ta một ngày chỉ có một bữa cơm... sức đâu mà kể?"

Dương Hạo ngày mai phải kể cố sự gì? Tiêu Xước là muốn nghe kiểu cố sự gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.