[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 385 : Thiết kế




"Đinh Thừa Nghiệp làm nhiều việc ác, cuối cùng cũng gặp báo ứng ở Giang Nam. Chỉ là, ta không ngờ lần này tới tái bắc lại có thể nghe được tin tức về hắn. Hắn không ngờ là nhi tử thân sinh của Nhạn Cửu thay mận đổi đào. Đinh Thừa Nghiệp không chuyện xấu nào là không làm, chuyện tốt duy nhất mà hắn làm được trong đời chính là đem tin tức của nàng nói cho ta hay. Nếu không phu quân thật sự không biết được rằng nàng vẫn còn sống, đang ở thượng kinh thành ngày đêm ngóng trông được tương hội với ta."

Dương Hạo hôn một cái lên bờ môi mềm mại của nàng ta: "Tiểu Đông Nhi của ta, hai năm nay ta không ở bên cạnh nàng, không có ai khi phụ nàng chứ hả?"

Đông Nhi nói khẽ: "Nhờ được nương nương yêu quý, thu nhận thiếp tới bên cạnh, ai dám khi phụ thiếp chứ. Chỉ có chàng, đồ xấu xa, khi phu người ta phải khổ sở cứ như là chết vậy!"

Dương Hạo cười nói: "Khổ sở lắm ư? Nhưng có khoái hoạt không?"

Đông Nhi hạnh phúc ôm lấy người hắn, ngọt ngào nói: "Vừa khoái hoạt lại vừa khổ sở. Nhưng Đông Nhi nguyện ý bị quan nhân khi phụ, khi phụ cả đời."

Hai người ôm nhau, lại quấn quít thân thiết một hồi, Dương Hạo vuốt ve đầu vai mịn màng của nàng ta, ôn nhu nói: "Ta nghe nói nàng được Tiêu hậu thưởng thức, làm quan tới lục cung thượng quan, cũng đoán rằng không có ai dám khi phụ nàng, nhưng những người Khiết Đan quyền quý lại không có ai có chủ ý với nàng ư?"

Đông Nhi dựa sát vào lòng hắn, nói khẽ: "Có, có một người, Đại cụ ẩn Da Luật Hưu Ca của Khiết Đan."

"Cái gì? Đông Nhi nhà ta mỹ lệ như vậy mà chỉ có một người nhìn trúng nàng thôi sao?"

Đông Nhi đánh nhẹ hắn một cái, giận dỗi nói: "Chàng còn ngại ít à? Ài, nhờ có hắn ở bên cạnh, không biết đã giúp thiếp dọa lui bao nhiêu Khiết Đan quyền quý. Hắn là Đại cụ ẩn, hoàng tộc tư pháp, quyền cao chức trọng, không có ai dám tranh giành với hắn. Dấn thân vào trong, một khi không cẩn thận, không biết sẽ có kết cục như thế nào. Nô gia tuy thờ ơ với hắn, nhưng cũng không dám quá đắc tội với hắn, bởi vì có mặt hắn, thiếp không biết bớt được đi bao nhiêu phiền phức. Hưu Ca tuy là người Khiết Đan, nhưng lại là một quân tử quang minh lỗi lạc, không cưỡng ép gì thiếp, chỉ chờ thiếp hồi tâm chuyển ý. Nếu không phải là vậy, cho dù là nương nương có đối tốt với thiếp hơn đi chẳng nữa, vì để lung lạc vị đại tướng quân tay nắm trọng binh này, cũng sẽ cưỡng bách gả thiếp cho hắn thôi!"

Dương Hạo ôm chặt lấy nàng ta, ray rứt nói: "Đông Nhi đấn thân vào trong hang sói này, để bảo vệ lấy mình, phải chơi trò lá mặt lá trái với họ, đúng là phí hết tâm tư, may mà trời chiều lòng người."

Hắn vừa nói tới đây, thân hình của Đông Nhi đột nhiên run bắn lên, kinh hô nói: "Chết rồi, không tốt!"

Dương Hạo vội vàng hỏi: "Sao vậy?"

Đông Nhi khẩn trương nắm lấy tay hắn: "Hạo ca ca, Hưu Ca sắp về kinh rồi."

"Vậy thì sao?"

Đông Nhi hấp tấp nói: "Người nơi này tuy đều không biết Tống sứ Dương Hạo là phu quân Đinh Hạo của nô gia, nhưng ngày đó Da Luật Hưu Ca đại nhân một đường truy sát, song bị chàng thành công dẫn mấy vạn bách tính qua cầu, khiến hắn tay không mà về, chuyện này một mực bị hắn coi là sự sỉ nhục lớn, hắn đã vẽ chân dung của chàng, coi chàng là đối thủ. Tuy hắn giấu thiếp, nhưng có một lần hắn không kịp giấu, bức chân dung này vẫn bị thiếp nhìn thấy, có điều với thân phận của thiếp, chỉ có thể coi như là không biết mà thôi. Hắn lúc đó mặc dù ở cách chàng rất xa, chân dung vẽ ra lại cũng không quá giống, nhưng cũng có bảy tám phần tương tự. Thiếp lo lắng người bên cạnh không nhận ra chàng, hắn đối với chàng canh cánh trong lòng, vị tất đã không nhận ra bộ dạng của chàng, vạn nhất..."

Dương Hạo nghe vậy cũng không khỏi biến sắc, hắn sờ sờ mặt mình, do dự nói: "Bộ dạng lúc đó của ta rất khác bây giờ, có điều, quả thật là không thể không đề phòng. Nếu nhất thời sơ ý, thua bởi chuyện này thì đúng là hối cũng không kịp. Tiêu hậu khi nào thì mới ký quốc thư, ta thấy tốt nhất là mau mau lấy được quốc thư, rời khỏi đây trước khi Da Luật Hưu Ca về thượng kinh là tốt nhất."

Đông Nhi nói: "Phải hai ngày nữa, nương nương hiện giờ nội ưu ngoại hoạn, cũng không có lòng sinh sự với Tống quốc, chỉ là bà ta bố trí cho mình một bậc thang để xuống đài..."

Nói tới đây, Đông Nhi buồn bã thở dài, nói: "Ai ai cũng đều nhìn chằm chằm vào hoàng vị này, song thiếp thấy nương nương cao cao tại thượng lại không thấy khoái hoạt. Nương nương là một vị nữ trung hào kiệt chân chính, duệ trí anh minh, đáng tiếc lại là một nữ nhân, nếu không, nhất định sẽ trở thành một đại minh quân."

Dương Hạo cười nhạt một tiếng, đằm chiêu vuốt ve tay nàng ta, nói khẽ: "Cho dù bà ta là nữ nhân, chỉ cần không có biến hóa quá lớn, bà ta cũng sẽ trở thành một đại minh quân. Trong tương lại, người ta có lẽ không nhớ được hoàng đế triều này là ai, nhưng nhất định sẽ nhớ tới bà ta."

Đông Nhi nói: "Quan nhân cũng nhìn ra được là nương nương rất giỏi ư? Nương nương tuy so với nô gia còn nhỏ hơn một chút, nhưng là kỳ nữ hiếm có trong thiên hạ, sát phạt quyết đoán, người thường không thể sánh bằng. Khánh vương mưu phản, khi binh khốn thượng kinh, bà ta lên triều thì quản lý chính trị, xuống triều thì nắm quân đội, trắng đêm tuần hành, không cởi y giáp. Bà ta tuần thị phố phường, ngẫu nhiên nhìn thấy một tiểu hài tử vì không được chữa trị, không có thuốc uống mà bệnh chết, cũng buồn bã rơi lệ. Nhưng ngẫu nhiên nhìn thấy một người ở đầu phố nói rằng hoàng thượng đã băng hà, cho dù hắn chỉ là một kẻ rỗi hơi, không có ý xấu mà chỉ thuận miệng khoác lác, nương nương cũng không chút do dự hạ lệnh giết cả nhà hắn, ngay cả trẻ nhỏ còn trong tã lót, lão phụ tuổi hơn tám mươi cũng không bỏ qua.

Nương nương rất khoan hậu với người bên cạnh, từng có một nội thị mới vào cung không cẩn thận đánh rơi một cái vòng ta mà bà ta thích nhất, bà ta cũng không tức giận, chỉ gọi người lôi hắn xuống đánh cho mấy roi. Nhưng có một đêm, hai cung thân thị hầu hoàng thượng bởi vì quá mệt mỏi là dựa lưng vào giường thiếp đi, bị nương nương nhìn thấy, nương nương lập tức nổi giận, mặc kệ bọn họ dập đầu đến chảy máu, nương nương vẫn hạ lệnh lôi ra đánh chết, không mềm lòng một chút nào. Đối với nương nương, người trong cung đều vừa kính lại vừa úy, vừa yêu lại vừa sợ."

Dương Hạo nói: "Thế mới đúng là Tiêu thái hậu chứ?"

"Cái gì?"

"Ta nói, đây mới là Tiêu hoàng hậu chân chính, một vị nữ hoàng cao cao tại thượng, khoáng thế vô song căn bản không cần để ý người bên cạnh nhìn nhận bà ta như thế nào, tất cả những gì bà ta làm đều là có mục đích, không phải là hỉ nộ vô thường, tùy hứng mà làm đâu. Bà ta quả thật rất lợi hại, chỉ hi vọng, chúng ta có thể thành công chạy thoát khỏi lòng bàn tay của bà ta, nếu không hậu quả khó lường."

Dương Hạo phát hiện biểu hiện gần đây của La Khắc Địch đối với muội muội của mình có vẻ như nhiệt tình quá mức tầm thường. La đại tướng quân mặt ngoài lãnh khốc này một khi rơi vao lưới tình thì dễ xúc động như một tên tiểu tử vậy.

Muội muội sớm đã được hứa gả cho người ta, nếu không phải là bởi vì bạc mệnh chết sớm, Ngọc Lạc hiện tại sớm đã thành thân rồi, hài tử của nàng cũng chắc cũng biết chơi trốn tìm rồi.

Muội muội tuy nhìn thì mặt mày non nớt, nhưng đã qua hai mươi rồi. Nữ hài vào tuổi này còn chưa thành thân, ở thời đại này tuyệt đối với một nữ thanh niên lớn tuổi.

Muội muội đã không còn nhỏ rồi, thanh xuân còn có thể theo nàng ta bao lâu nữa? Nữ hài thời đại này không có đạo lý tự mình đi tìm chồng, người làm huynh trưởng như mình đương nhiên phải lo lắng cho nó rồi. La Khắc Định tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là nhất biểu nhân tài, đối với muội muội lại một mực si tình, nếu có thể kết làm lương phối với hắn, đối với muội muội mà nói chưa chắc đã không phải là lương phối một đời.

Nhưng mình lần này quay về là phải về Lô châu, một khi về tới Lô châu rồi, tự dựng thế lực, cho dù là không có lòng đối kháng với Tống đình thì quan hệ giữa hai bên sợ rằng cũng vô cùng khó xử. La Khắc Địch là thế gia quan lại, một nhà trên dưới đều ở triều đình, nếu kết thân với muội muội của mình, rất khó nói rằng triều đình liệu có điều gì nghi kỵ với La gia hay không. La gia không bằng Phách châu Dương gia, Dương Nghiệp ủng hộ Hán quốc, Phách châu Dương gia là phiên trấn một phương, triều đình nhất thời vẫn chưa can dự vào được. Nếu đổi lại là La gia, La Công Minh liệu có đáp ứng không? E rằng ngay cả đứa cháu Đông Nhi này cũng không dám nhận.

Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Hạo vẫn quyết định nói điều mà mình lo lắng cho Ngọc Lạc nghe, để nàng ta sớm đưa ra lựa chọn. Đinh Ngọc Lạc tuổi cứ lớn dần, dưới sự theo đuổi nhiệt tình của La Khắc Địch, dần dần cũng có chút cảm tình với hắn, lại quên mất một tầng quan hệ này. Dương Hạo thẳng thắng nói chuyện với nàng ta, Đinh Ngọc Lạc mới bừng tỉnh, quyết định như thế nào, quả thực là rất khó. Tâm sự của Ngọc Lạc cứ vậy nặng trĩu dần.

La Khắc Địch tin chắc mình sẽ cưa được Đinh Ngọc Lạc.

Hắn vốn tin rằng vừa gặp đã như quen từ lâu, nhưng không tin vào loại chuyện hoang đường như nhất kiến chung tình, có điều hiện tại hắn tin rồi, thì ra duyên phận lại kỳ diệu như vậy. Khi ngươi có hào cảm với một người, ngươi rất nhanh sẽ mang người ta ở trong lòng. Hắn cảm giác được, Ngọc Lạc cũng có tình ý với hắn, nhưng hai biết được mới qua có mấy ngày, nàng ta đột nhiên biến thành không vui, đối với mình cũng trở nên như gần như xa.

La Khắc Địch không nghĩ ra mình có chỗ nào khiến nàng ta không vui, chỉ đành chú ý hơn, thi thoảng mời nàng ta ra ngoài chơi, chỉ hi vọng có thể hiểu rõ tâm tư của nàng ta. Nhưng với bản sự mới bước vào tình trường của hắn, nào có đoán được ra tâm sự của Ngọc Lạc, quả thực khiến cho La đại tương quân sầu lo đến nỗi ăn ngủ không ngon.

Đương nhiên, La Khắc Địch càng không nghĩ được rằng, mình và Ngọc Lạc kè kè bên nhau lại lọt vào một đôi mắt thỉnh thoảng lại mang theo ghen ghét nhìn bọn họ, chủ nhân của đôi mắt đó, những ngày này cũng ăn ngủ không ngon.

Vị khẩu của Da Luật Sở Cuồng rất tốt. Hắn vui mừng hớn hở, đại đao kim đao ngồi trên thảm nỉ dưới hành lang, trước người đặt một cái lò đất, trên lò đặt thịt cừu đang sôi sục trong nồi đồng, tỏa ra mùi thơm ngây ngất. Da Luật Sở Cuồng một tay cầm bình rượu uống môt ngụm, một tay cầm dao thái thịt cho vào miệng.

Trong viện, hai tay vật đang đọ sức, Da Luật Sở Cuồng một mặt uống rượu, một mặt cầm dao chỉ điểm, cười mắng công phu của hai người không thôi.

Đột nhiên, một tay vật sơ hở, bị đối thủ vật ra đất, gia phó gia tướng đứng xem lập tức cười ồ. Da Luật Sở Cuộng đặt bình rượu xuống, cắm dao vào thịt dê, dùng tay lau mỡ trên miệng, đứng dậy mắng: "Đúng là đồ ngu, tránh ra tránh ra, xem bản sự của gia gia ngươi nè!"

Da Luật Sở Cuồng dang hai tay ra, rùn ngươi xuống rồi tiến gần tới tay vật đó. Công phu của Da Luật Sở Cuồng quả nhiên không kém, đá, gạt, quấn, khều, móc, hơn chục kỹ xảo, hơn trăm loại biến hóa sử ra một cách xuất thần nhập hóa, mới chỉ hơn chục hiệp, hắn liền hét lên một tiếng, nắm lấy vạt áo của người đó, giống như vẽ hồ lô, vật người đó ra đất.

"Đại nhân giỏi quá, giỏi quá" Gia tướng nô phó nhất loạt hoan hô, Da Luật Sở Cuồng há miệng cười lớn.

"A, công chúa điện hạ, công chúa điện hạ tới rồi."

Hai gia phó ngẫu nhiên quay đầu lại, đột nhiên thấy Nhã công chúa đứng ở bên cạnh, vội vàng phục xuống hành lễ. Da Luật Sở Cuồng nghe thấy tiếng, quay đầu lại nhìn, vội vàng hất đầu ra sau, đẩy mấy gia tướng, nói: "Nhã công chúa, muội sao lại tới đây?"

Da Luật Nhã mân mê chéo áo, lí nhí nói: "Đường huynh, cái thứ lần trước mà huynh nói, hiện tại, hiện tại có ở trong tay chưa?"

"Hả?" Da Luật Sở Cuồng đầu tiên là ngớ ra, tiếp đó thì vỗ trán, ha ha cười lớn: "Có, tất nhiên là có rồi, ặc."

Hắn nhìn xung quanh, vội vàng kéo Da Luật Nhã, đi tới một nơi vắng vẻ, móc một bao gì đó từ trong ngực ra, híp mắt cười nói: "Thứ này đường huynh tốn một đống tiền mới mua được đấy, chỉ cần cho vào rượu, lập tức có kỳ hiệu."

Da Luật Nhã cầm lấn, mặt đỏ bứng, nói: "Dương huynh, huynh không không được nói cho ai biết đâu đấy!"

Da Luật Sở Cuồng vỗ ngực nói: "Muội cứ yên tâm đi, đường huynh tuyệt đối không nói một câu nào với người khác đâu."

Da Luật Nhã gật gật đầu, đột nhiên nghiến răng quay người bỏ đi. Da Luật Sở Cuồng ngớ người, gọi: "Sặc, muội để lại cho huynh một ít đi, muội đâu có cần dùng nhiều, thứ đó quý lắm đấy."

Thấy bóng hình của Da Luật Nhã đã đi khuất không thấy đâu, khóe miệng Da Luật Sở Cuồng lộ ra nụ cười đắc ý, hắn vẫy tay gọi một gia nô tâm phục tới, ghé vào tai gã thì thầm mấy câu, tên nô gia đó nghe xong liền gật đầu lia lịa rồi bước đi.

...

Một đôi tay trong suốt như ngọc, cầm chắc một cái ấn lớn vuông vức, khảm rồng cuốn làm tay cầm.

Do dự một lúc, chủ nhân của đôi bàn tay này mới hít sâu một hơi, nhấn ấn xuống.

Trên quốc thư được đóng tám chữ lớn màu đỏ như máu: "Hạo thiên chi mệnh, hoàng đế thọ xương."

Cái quốc ấn này tới từ Tấn quốc. Ngày xưa, Khiết Đan Thái Tông hoàng đế dẫn binh nam hạ, diệt Tấn quốc, chiếm được quốc ấn của họ, từ đó tôn sùng là ngọc ấn truyền quốc của Khiết Đan.

Dư nghiệt của nước Tấn tạo thành Hán quốc, một chi của Hán quốc đản sinh Chu quốc, mà Chu quốc lại đổi màu cờ biến thành Tống quốc. Hiện giờ, bà ta, hoàng hậu Khiết Đan cao quý lại không thể không khuất phục trước sự uy hiếp của Tống chủ, buông bỏ phiên quốc như cánh tay phải của mình, để mặc cho Tống quốc diệt nó. Nhớ tới uy phong ngày trước, Tiêu Xước trong lòng không khỏi thấy hổ thẹn.

Nhưng trên khuôn mặt tiếu mỹ của bà ta lại không hề nhìn ra một chút ba động tình tự nào. Ba ta thu lại ngọc ấn, hờ hững nói: "Đông Nhi, nhận lấy quốc thư đi, ngày mai giao cho Tống sứ."

"Vâng."

Đông Nhi thấy quốc thư mà quan nhân ngày đêm mong ngón cuối cùng cũng được viết xong, cảm thấy vô cùng mừng rỡ, vội vàng cẩn thận bỏ nó vào trong hộp.

Tiêu Xước thở dài một hơi, đứng dậy, bất kể ủy khuất bao nhiêu, khuất nhục bao nhiêu, bà ta hiện tại cũng chỉ có thể nhẫn nại và nhẫn nại tất cả, cứ đợi bà ta ổn định xong quốc nội rồi tính tiếp. Bà ta phất nhẹ tay áo, lại nói: "Tối nay, ta mở tiệc mời Thất Phưởng, Quách Tây hai vị đại nhân tới, ngươi đi an bài đi."

"Vâng!"

Đông Nhi do dự một chút, lại hỏi: "Tiệc tối nay, nương nương có muốn Đông Nhi đi cùng không. Nếu nương nương muốn, Đông Nhi có thể chuẩn bị canh giải rượu trước để nương nương dùng."

Tiêu Xước do dự một chút rồi xua tay nói: "Bỏ đi, tối nay ngươi không cần đi đâu. Ngươi đi chuẩn bị đi."

Đông Nhi dạ một tiếng rồi lui xuống, tới trong viện thì đứng lại, Đông Nhi nhìn xung quanh, tiện tay vẫy một nữ binh: "Thoát Nhi Quả Quả, nương nương tối nay muốn mời hai vị trọng thần trong triều, ngươi đi bảo La đại nhân tối nay điều thêm hai đô binh mã tới để hộ tống đại nhân về phủ. Còn nữa, nói rằng ta dặn dò, bảo La tướng quân chú ý thân thể, uống ít rượu thôi."

"Vâng!"

Nữ binh có mấy phần tư sắc đó mắt cong lại như trăng, người Khiết Đan ít có ai không uống rượu, không những nam nhân uống mà nữ nhân cũng uống. Dạng đại tướng quân quyền cao chức trọng như La chỉ huy, ngay cả uống rượu cũng bị đường muội ước thúc, hỏi sao không khiến bọn họ cảm thấy buồn cười.

Đông Nhi là thượng ti trực tiếp của bọn họ, cung vệ quân đô chỉ huy sứ hiện tại La Khắc Địch là tứ ca của La thượng quan, bọn họ cũng rất quen thuộc. Đối với vị La Tướng quân ngọ môn cứu giá, một thương đánh lui Khánh vương này, rất nhiều nữ binh sùng bái anh hùng đều sinh lòng ái mộ với hắn, còn từng có lúc nghỉ ngơi vào ban đêm, một nữ binh từng nằm mơ gọi tên La chỉ huy.

Có điều ai ai cũng biết rằng Nhã công chúa thích La chỉ huy, bọn họ không dám dính vào cấm kỵ của Nhã công chúa. Mặc dù là như vậy, có cơ hội tiếp cận với anh hùng trong lòng mình, vẫn là một chuyện cầu còn không được. Thoát Nhi Quả Quả hưng phấn bừng bừng chạy đi truyền lệnh.

Thoát Nhi Quả Quả đặt tay lên đao treo ở thắt lưng, sải đôi chân dài bước tới chỗ ở của La Khắc Địch. La Khắc Địch vừa hay đang đứng dưới hành lang, tay cầm một bình rượu, Thoát Nhi Quả Quả thấy vậy không khỏi hé cười: "Chẳng trách La thượng quan đặc ý phân phó, La tướng quân đúng là thích rượu."

La Khắc Địch mày mày ủ rũ cầm bình rượu đang định bước vào trong sảnh thì thấy một nữ binh trong cung bước tới, liền dừng bước hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Thoát Nhi Quả Quả cúi người thi lễ, lớn tiếng nói: "Khải bẩm tướng quân, hoàng hậu nương nương tối nay thiết yến trong cung, mời trọng thần triều đình, La thượng quan thỉnh tướng quân tối nay điều thêm hai đô sĩ binh để chuẩn bị sau yến tiệc thì hộ tống triều thần về phủ."

La Khắc Địch nói: "Biết rồi!"

Hắn quay người định đi thì Thoát Nhi Quả Quả lại nói: "La thượng quan còn nói, thỉnh tướng quân đại nhân yêu quý thân thể, chớ có uống rượu quá độ."

"Hả?" La Khắc Địch nghe thấy vậy hơi dừng lại, trong mắt lóe lên tiếu ý cổ quái, bảo: "Biết rồi, ngươi về hồi phục thượng quan đại nhân, nói rằng bản tướng quân nghe lệnh, ha ha ha."

Thì ra, sự phân phó của Đông Nhi còn có huyền cơ, câu dặn dò cuối cùng là ám hiệu ước định giữa Dương Hạo và đường huynh. Chỉ cần nghe thấy câu này, chính là đêm nay bình an vô sự, Dương Hạo có thể qua phủ nàng ta. Đông Nhi tính tình hay ngượng, tuy cũng muốn đêm đêm được ở cùng với lang quân mà mình hằng đêm mong nhớ, nhưng cho dù biết rõ hoàng hậu tối nay không cần nàng ta đi cùng, nàng ta cũng xấu hổ khi nói ra ám hiệu này, đây vẫn là lần đầu tiên dùng. La Khắc Địch chỉ biết đường muội lại nhớ phu quân rồi chứ không biết bởi vì tối nay Tiêu hậu đã ký quốc thư, Đông Nhi mới vội vàng nói tin tức này cho hắn.

"Ài, người ta hai phu thê ân ân ái ái, ta lớn vậy rồi khó khăn lắm mới thích một nữ tử, hai ngày trước còn tốt, sao đột nhiên lúc này lại không nóng không lạnh với ta nhỉ?"

La Khắc Địch đặt bình rượu lên bàn, chán nản lắc lắc đầu.

Bình rượu này là Nhã công chúa đưa đến. Nhã công chúa đối với hắn lúc mềm lúc cưng, hỉ nộ vô thường, kỳ thực vẫn là bởi vì không bỏ hắn cho được. La Khắc Địch trong lòng biết rõ, nhưng hắn biết sống cũng được, chết cũng được, đều phải rời khỏi thượng kinh thành, không thể có kết quả với Nhã công chúa được, sao mà phải giả dối với nàng ta. Hơn nữa, thích chính là thích, không thích thì là không thích, chuyện cảm tình cũng thực sự là không miễn cưỡng được. Chỉ là nàng ta có ý tốt tặng rượu, lại không thể chối từ, để tránh làm mất mặt nàng ta quá.

Nhớ tới sự ân ái giữa đường muội và Dương Hạo, lại nhìn khúc mắc tình trường của mình, La Khắc Địch đột nhiên trong lòng thoáng động: "Ngọc Lạc là muội tử của Dương Hạo, nàng ta có tâm sự gì, nói không chừng Dương Hạo cũng biết, mình có sao không hỏi hắn nhỉ?"

Qua lại với nhân vật của cố quốc, vốn là chuyện tị hiềm, có điều qua mười ngày nữa là rời khỏi nơi này rồi, vì người trong lòng mình, La Khắc Địch cũng chẳng buồn để ý nhiều. La Khắc Địch vỗ vỗ đầu, gọi quản gia tới, nói: "Ngươi tới Lễ Tân viện, mời Tống quốc sứ tiết Dương Hạo đại nhân qua phủ, bản tướng quân rời nhà đã lâu, muốn mời Dương đại nhân phó yến, hỏi tình hình cố hương."

Gia nô đó là người Khiết Đan, tên là Nữ Lục Cát, vừa nghe thấy lời phân phó của La Khắc Địch, vội vàng dạ một tiếng. La Khắc Địch lại nói: "Đúng rồi, chuẩn bị một bàn rượu thịt chỉnh tề một chút, bình ngự tửu này để lên tiệc rượu rồi uống."

Nữu Lục Cát vâng dạ, ôm bình rượu cung kính lui ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.