“Nương, sao rồi ạ?”
Lưu phu nhân vừa về phủ, Đặng Tú Nhi vội ra đón.
Lưu phu nhân mặt trầm ngâm, không nói lời nào đi vào trong phòng, Đặng Tú Nhi vội đi theo sau. Vào phòng Lưu phu nhân ngồi xuống, Đặng Tú Nhi vội rót trà bưng đến trước mặt bà, nhỏ giọng nói: “Nương?”
Lưu phu nhân nhìn thẫn thờ về phía trước, lẩm bẩm: “Tại sao? Tại sao lòng người lại thay đổi đến vậy?”
Nước mắt của bà tuôn như mưa, nức nở nói: “Mẹ còn nhớ rõ, một năm quê nhà bị lũ lụt, dìm nhà chúng ta xuống, ta và cha con mang con chạy đến nhà dì Ba, nhà họ mùa màng chưa thu, nhưng có đồ ăn là bánh bao, dì ấy lấy hơn nửa cho con ăn. Giờ sao lại thế này? Nhung lụa áo gấm, nhà cao cửa rộng, đó chẳng phải là nhờ cha con mới có được sao, giờ cha con gặp khó khăn, chỉ cần bù vào chỗ thiếu hụt là được, Ngụy Vương gia sẽ nới lỏng tay, tiền bạc thật là thứ bất nghĩa, sao họ không giúp chúng ta, cứu cha con ra?”
Lưu phu nhân nhắm nghiền mắt, hai hàng lệ vẫn tuôn rơi: “Bây giờ, họ không nịnh bợ chúng ta nữa, lòng họ đều biến thành màu đen cả rồi, có người còn nói cả mẹ, có người đến một bước chân vào cửa thăm hỏi cũng không có, thấy mẹ đến có nhà còn đóng cửa không cho mẹ vào, mẹ chưa bao giờ ăn nói khép nép như vậy, nhà nhà đi cứu họ, quỳ lạy trước cửa nhà họ, những lời nói hay đều nói ra hết, nhưng không có một ai mở mồm ra nói sẽ cứu lấy cha con, con gái ơi, mẹ xin lỗi cha con, là mẹ hại ông ấy!”
Lưu phu nhân khóc thảm thiết, Tú Nhi đứng ở một bên cũng khóc theo mẹ, cô cũng không thể ngờ được, lòng người dễ đổi thay, đã từng đi lại thân thiết với nhau, mẹ hay mình dù có bị hắt xì, đều có người mang quà cáp, thuốc thang đến thăm hỏi, những lời hỏi han ân cần người ngoài nhìn đủ biết thân thiết thế nào, bỗng trở mặt vô tình, có thể ngồi đó mà nhìn cha cô chết không ai cứu.
Đã từng có ngày họ chia cho nhau từng chiếc bánh ngô, đủ biết thân thiết thế nào, nhưng rồi bây giờ họ áo gấm nhung lụa, nhà cao cửa lớn, người hầu vô số, lại mất đi cuộc sống như vậy, đối với họ, còn khó chịu hơn cả chết, tiền bạc đã làm lòng người biến thành một màu đen kịt.
Được Ngụy Vương nương tay, mẹ đã mau chóng bán toàn bộ gia sản, tất cả những gì có thể bán đều bán hết đi, nhưng vẫn thiếu để ngân lượng lớn bù vào khoản tiểu cậu tham ô, mẹ liền đến các nhà họ hàng thân thích mở miệng, nhưng ai ngờ, giờ có cách nào đây? Khoản tiền lớn tham ô, toàn bộ đều không trướng mục, không có số cụ thể, toàn bộ kho phủ, toàn bộ nha môn muốn hại, hai năm nay đều đã bị Lưu gia chiếm cứ, họ giống như những con sâu mọt, điên cuồng ngồi chiễm trệ, tất cả mọi người hợp lại để lừa người cha hiền lành, đến mẹ cũng lừa gạt cha, giờ đây chính là ác báo, muốn cứu cũng không cứu được.
Đợi đến ngự sử đài phái người điều tra, truy ra số ngân lượng thì có nghĩ là tội danh của cha càng có thực, dù ai có bàn tay che trời, che chở cho cha được đây. Những người thân tại sao lại tham lam đến vậy? Dựa vào thế lực của cha và tiền tài họ tham ô, họ sớm đã có một món ngân lượng khổng lồ, tài sản không biết là lớn lên bao nhiêu lần, chỉ cầm ra một vài đồng tham ô ấy cứu lấy tính mạng của cha, cứu lấy tính mạng người thân của họ, tại sao họ lại không làm?
“Con gái, mẹ xin lỗi cha con, mẹ vác cái mặt này đi, những lời cần nói đều đã nói, nói hết nước hết cái, người có thể cứu cha thì đã cứu rồi…không họ không phải là người, còn không bằng con chó, trắng dã mắt không biết tri ân báo đáp. Giờ phải làm sao đây? Cha con nếu như bị định tội, mẹ không còn mặt mũi nào nhìn ông ấy nữa, mẹ…mẹ thà chết cho xong, nhưng con gái khổ quá con ơi, con phải làm sao đây?”
Lưu phu nhân không mang về một quan tiền nào, sau khi đi khắp nơi, ôm lấy con gái mà khóc, Đặng Tú Nhi nước mắt ngắn dài nói: “Mẹ nhất định không được làm thế, sẽ có cách, sẽ có cách thôi”.
Lưu phu nhân cười ảm đạm nói: “Cách ư? Ở đâu ra cách đây? Người thân giờ coi chúng ta như rắn rết, vong ơn bội nghĩa, mất đi thiên lương, không ai giúp đâu”.
Bà đấm vào ngực mình nói: “Chỗ ngân lượng đó là của kho phủ, Thư Thần ban đầu nói mượn tạm thời làm vốn buôn bán với họ thôi, Thư Thần sao lại ngốc nghếch thế chứ. Sao không để họ ký chứng từ, ghi chép vào, mẹ cũng không đến mức không có chứng cứ như bây giờ!”
“Mẹ! Ngự sử khâm sai sắp đến rồi, không chuẩn bị được ngân lượng bổ sung vào chỗ thiếu, thì đến Ngụy Vương cũng không thể giúp được đâu, con…con đi gặp ngài, mong ngài giúp đỡ, tạo áp lực cho lũ người vô tình bạc nghĩa kia”.
Đặng Tú Nhi lau nước mắt, dứt khoát đứng dậy.
Mắt Lưu phu nhân sáng lên, vội hỏi: “Ngụy Vương Thiên Tuế, hắn…hắn giúp chứ?”
Đặng Tú Nhi do dự giây lát nói: “Giờ đây là cơ hội duy nhất, con cứ đi thử xem sao”.
Lưu phu nhân quỳ sụp xuống trước mặt con gái, Đặng Tú Nhi cũng hoảng sợ quỳ xuống: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
“Con ơi, lòng này của mẹ nóng như lửa đốt, mẹ xin lỗi cha con, là mẹ hại ông ấy, giờ đây là cơ hội duy nhất, mẹ cầu xin con, con gái ngoan, con nhất định phải cứu cha con, đây là cơ hội duy nhất cuối cùng rồi. Mẹ sinh ra con, nuôi dưỡng con chỉ cầu xin con việc này, nếu không khi xuống chín suối, mẹ cũng không còn mặt mũi nào nhìn cha con nữa, không còn mặt mũi gặp ông ấy nữa”.
Lưu phu nhân đẩy con gái ra liên tục khấu đầu, tiếng dập đầu kêu lên, Đặng Tú Nhi khóc nức nở đỡ bà dậy, an ủi cho bà bình tĩnh lại, Đặng Tú Nhi vào phòng lau nước mắt, thay quần áo, ngồi kiệu nhỏ đến bến sông.
Tới bến sông, Đặng Tú Nhi giật mình, chỉ thấy chiếc quan thuyền đã đi ra khỏi bờ, vì gần bến sông nước rộng lớn, có một cái hồ nhỏ, thuyền đó dừng ở giữa hồ, không gần với bờ. Đặng Tú Nhi cuống quýt xuống kiệu, dúi tiền cho binh tốt trên bờ, rồi dịu dàng nói, binh tốt không để ý nói: “Cô nương, kho lương thực có thích khách, chúng muốn đốt quan thuyền, mấy vị đại nhân lo lắng an toàn của Ngụy Vương Thiên Tuế, cho nên cho quan thuyền ra xa bờ, cô nhìn thấy chưa, những chiếc thuyền nhỏ tuần tra có tay cung, dưới nước còn có lưới ngầm, thuyền xung quanh canh cẩn mật lắm, ai dám tới gần, đến là bắn, ta nói với cô nương hơi nhiều rồi, phạm quy tắc rồi, mời cô nương đừng làm khó tôi nữa, xin mời đi cho”.
Đặng Tú Nhi khẩn cầu nói: “Vị đại binh ơi, nô gia và Ngụy Vương Thiên Tuế là chỗ thân thiết, khẩn cầu binh đại ca bẩm báo một tiếng, nếu biết ta đến, Thiên Tuế nhất định sẽ gặp ta”.
Người này vừa nghe, lắc đầu quầy quậy: “Không được, không được đâu, cô nương đừng làm khó tại hạ, Thiên Tuế cao quý, tại hạ nào có quyền vào bẩm báo, nếu có gì xảy ra, miếng cơm của ta không còn nữa”.
“Binh đại ca, ca chỉ giúp ta bẩm báo một tiếng thôi, có ảnh hưởng gì đâu. Nô gia không dám bảo binh đại ca việc khổ cực, đây là mấy quan tiền, xin đại ca giúp cho”.
“Có tiền cũng chịu, đáng để đổi lấy mạng này không, trên đã ra nghiêm lệnh, ta không dám vi phạm quân lệnh, hơn nữa, đến ta còn không có tư cách được gọi lên thuyền, ta báo tin cho cô, không chừng ta sẽ bị bắn thành con nhím mất, cô nương, cô đi đi thôi, đừng dây dưa ở đây nữa, nếu không mặt người ta trở nên khó coi đấy”.
Đặng Tú Nhi dùng mọi cách cầu xin mà không được, liền hỏi: “Thế vị đại nhân nào hạ lệnh, xin binh đại ca nói cho tôi biết, nô gia sẽ đi cầu xin người đó”.
Tên thị vệ đó thở dài, nhướn mắt nói: “Hạ chỉ chỉ có Dương viện sứ mà thôi, ngoài hắn ra, còn có thể là ai nữa?”
“Dương viện sứ?” Đặng Tú Nhi nghĩ: “Hôm qua Dương viện sứ viết cho một tờ giấy ta vẫn chưa dùng, ai ngờ họ hàng thân thích đều một giuộc, có đi cầu xin bọn họ cũng không có kết quả gì, giờ vì chuyện trước mắt, nếu có thể bảo họ hoàn lại tiền là tốt nhất, nếu không cũng xin Dương viện sứ đưa ra một cách nào đó”.
Nghĩ đến đây, Đặng Tú Nhi liền nói: “Đa tạ binh đại ca, nô gia cáo từ”.
Đặng Tú Nhi vội vàng lên kiệu rời khỏi, đúng lúc có một người đi từ trong doanh trại ra tới bên thị vệ, nhìn theo bóng kiệu đi xa: “Người đến là Thiên kim Đặng tri phủ?”
Tên thị vệ cúi người đáp: “Vâng, tiểu nhân đã bảo nàng rời đi theo lời đại nhân dặn dò”.
Người này chính là Trình Đức Huyền, hắn híp mắt nhìn theo chiếc kiệu nhỏ, cười nhạt: “Muốn cứu Đặng Tổ Dương? Trừ khi hắn cắc Triệu Phổ lão gia một miếng, nếu không thì sao cho hắn thoát thân dễ dàng được”.
Không ngờ phía xa Mộ Dung Cầu Túy và Phương Chính Nam cũng đang nhìn về phía đó, mặt buồn rười rượi, mãi đến khi bóng Trình Đức Huyền biến mất, Phương Chính Nam mới nói: “Xem ra, chúng muốn lấy Đặng Tổ Dương làm vật thế, ý đồ của Tướng gia”.
Mộ Dung Cầu Túy cười nhạt nói: “Đặng Tổ Dương ngu xuẩn, dung túng cho người nhà làm chuyện ác, chuyện trước mắt, lại không ai dám cứu hắn. Ngươi nói sẽ tạo áp lực cho Tấn Vương hay không, cái gì gây bất lợi cho Tướng gia?”
Phương Chính Nam mắt chợt sáng, quay đầu lại nói: “Theo phẩm đức của hắn, có thể sẽ không như vậy, nhưng…lòng người khó nói, dưới sự cưỡng bức cám dỗ, người phải chọn lựa, rất khó nói”.
Mộ Dung Cầu Túy nặng nề nói: “Thế…có cách nào thỏa đáng nhất để trừ tai họa ngầm đây?”
Hai người nhìn nhau, mắt sáng lên, tiếng ve kêu ve không ngừng, như bị sát khí của họ làm kinh hồn.