[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 204 : Sương mù




Trời đã sáng, đội quân của Dương Hạo đã thức dậy nhổ trại, bản doanh của Thác Bạt Nghiêm do có phụ nữ và trẻ con vì thế động tác có chậm chạp hơn, rất nhiều những cột khói từ trại đang bốc lên.

Dương Hạo lên ngựa hướng mắt liếc nhìn về nơi Bạch Linh Thị dừng chân, dặn dò cho Mộc Khôi: “Đi thông báo một tiếng đi, chúng ra sẽ đi trước.” Đêm qua vừa nhận được sự tiếp đãi của người ta, những việc này cũng chỉ là chút lễ nghĩa nên có, Mộc Khôi vâng dạ một tiếng rồi đi về phía ở của Bạch Linh Thị.

Khi mặt trời dần dần lên cao trên ngọn cây, đoàn người của Bạch Linh thị mới từ phía sau đuổi theo, cùng đám người ngựa của Dương Hạo giữ một khoảng cách. Trên thảo nguyên, đám người thương nhân yếu đuối cùng với đám người của bọn họ kết lại cùng đi, có thể phòng tránh mã tặc, và các bộ lạc thấy lợi mà sinh ý không hay. Cùng đi cùng tránh cướp, đặc biệt là tối hôm qua vừa mới cùng với mấy kẻ bộ lạc Mỹ Tư kết thù kết oán, dù nói mấy người đều bị diệt khẩu hết nhưng trong bóng đêm có kẻ nào vẫn đang rình rập hay không thì không nói trước được, Thác Bạt Nghiêm cẩn thận một chút cũng là đương nhiên.

Xuyên qua nơi mảnh đất cát vàng, liền lập tức tiến vào một vùng thảo nguyên. Thảo nguyên trong tiết thu tự có một vẻ đẹp mê ly của mùa thu, những nhánh cỏ dại đã khoác màu vàng giống như một tấm thảm cực lớn, mềm mại phủ lên cả mặt đất trải dài đến tận chân trời. Cơn gió nhẹ thổi qua liền tạo ra tầng tầng lớp lớp những đợt sóng nhỏ. Từng đóa hoa dại không gọi thành tên, điểm xuyết đây đó, vẫn ngoan cường vươn tỏa vẻ đẹp của mình.

Men theo dòng sông Vô Định đi, xa xa dòng sông từ nơi xa uốn lượn chạy lại, trông giống như một dải lụa ngọc đang nhảy múa trên mặt đất, có khi theo thế đất mà vút lên, có khi lại như chìm xuống. Bầu trời một màu xanh lam ưu tư, thảo nguyên dường như cũng đứng im bất động, nhưng thỉnh thoảng lại đột nhiên nhìn thất một vài động vật hoang dã, làm cho bức tranh tự nhiên to lớn và yên tĩnh bị khuấy động và có thêm sức sống.

Dừng chân, bộ lạc Bạch Linh Thị cùng với đám người của Dương Hạo cùng đi. Hai ngày qua, luôn luôn tặng lễ vật cho nhau, sống rát hòa thuận. Hôm nay trời vừa chạng vạng tối, Mộc Ân xem khí trời, nói với Dương Hạo tối nay hoặc sáng mai e sẽ có mưa lớn, tốt nhất nên tìm nơi nào có thế đất cao một chút để dựng trại, giường ngủ cũng nên kê cao một chút.

Mộc Ân vừa nới nói xong thì Thạch Đầu lưng đeo theo chiếc cung nhỏ của hắn, cưỡi một con ngựa màu hồng nhạt to lớn đuổi theo từ đằng sau nói: “Dương đại nhân, cha ta nói, tối nay hoặc ngày mai e rằng có mưa lớn ở đây, ông bảo ta đến nhắc đại nhân, tốt nhất nên chọn địa thế cao dựng trại.”

Người thiếu niên này vốn rất kiêu căng, đêm đó uống rượu, thấy dáng vẻ Dương Hạo một mình đi có chút hờ hững, nhưng hai ngày nay chung sống qua lại cũng khá quen thuộc, đại khái cha hắn cũng nói rõ với hắn về địa vị và ảnh hưởng với bộ lạc Bạch Linh thị của Dương Hạo nên đứa trẻ này khi thấy Dương Hạo cũng có vài phần kính nể, ít đi một chút khí chất tàn nhẫn.

Dương Hạo cười nói: “Ta biết rồi, tiểu Thạch Đầu, thay ta cảm ơn lệnh tôn đại nhân.”

Thạch Đầu thấy hắn khách khí cũng nhếch miệng cười. Nữ nhân đều rất ghét nam nhân đánh đánh giết giết, nhưng nếu người nam nhân này vì người phụ nữ đó mà đánh nhau giết người lại là chuyện khác. Đường Diễm Diễm rất thích thiếu nhiên này lúc hắn bắn cung giết tên cướp vợ đó, liền cười nói trêu chọc: “Tiểu Thạch Đầu, ngươi bây giờ có vợ rồi, cũng đã thành người lớn rồi đó, đã có thể làm người đưa tin.’

Thạch Đầu ngẩng cao đầu tự hào nói: “Ta vốn là người lớn rồi.”

Mộc Khôi cười ha ha: “Ui ngươi mà cũng xem là người lớn sao? Tóc còn chưa mọc hết nữa ngươi có phụ nữ để cho nàng làm gì chứ?”

Thạch Đầu nghiêm mặt hừ một tiếng nói: “Đương nhiên là dọn giường lau giày, giặt quần áo nấu cơm rồi. Đàn bà mà, còn có thể làm việc gì nữa chứ?”

Đám đại hán thô tục bên cạnh lập tức phát ra những tiếng cười ồn ào, có người còn châm chọc, tiểu Thạch Đầu dù nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, những cũng tự hiểu mình nói lỡ lời, liền đỏ mặt nhất thời không biết cãi lại gì, chỉ lắc lắc cái đầu trọc có mấy sợi tóc mai, quay đầu ngựa chạy như bay đi, đằng sau lưng lập tức lại rộ lên những tiếng cười.

Nơi hạ trại của Lô Lĩnh Châu và Bạch Linh Thị đã chọn nơi có địa thế cao, trại cũng được dựng lên so với bình thường dày dặn hơn chút, phòng trừ trong đem có mưa to gió lớn lều sẽ bị cuốn đi. Trên thảo nguyên này mưa lớn vô cùng lợi hại, đặc biệt là vào mùa thu, một khi đã ướt người có thể khiến họ đông lạnh và mắc phong hàn, không thua gì chỉ mặc một chiếc áo cộc đi trên đường cái trong mùa đông giá rét.

Bánh xe cũng được dùng cọc gỗ đóng chắc lại, hàng hóa không dỡ xuống, đám hàng hóa nhẹ trên lưng lạc đà không động đến, đống nặng dù đã hạ xuống nhưng bên dưới cũng phải kê một vài thứ vào, bên trên dùng bao bố bọc kĩ lại phòng tránh mưa ướt hàng.

Đêm xuống thật nhanh, mưa lớn như trong dự liệu không đến, lúc rạng sáng, Dương Hạo đột nhiên tỉnh dậy bị những âm thanh nhẹ trên mặt đất mà tỉnh giấc. Bởi vì sợ mưa hắn vốn đã mặc áo nằm trên cao, lúc này kinh ngạc ngồi dậy có cảm giác chỗ vịn tay của giường gỗ có chút rung động.

“Động đất à? Nếu mà động đất trên thảo nguyên, thì lại chẳng có gì đáng sợ, cho dù lều trại có đổ xuống cũng không có ai chết được……”

Dương Hạo đột nhiên như bừng tỉnh, xoay người ngã lăn xuống mặt đất, áp tai xuống mặt thảm cỏ yên lặng lắng nghe động tĩnh, những âm thanh ù ù như xé gió tựa như từ nơi rất xa có vô số các chiến binh đang đi đến không có tiết tấu. Tất cả hội tụ lại thành một âm thanh ầm ầm dày đặc. Dương Hạo đột nhiên bừng tỉnh: “Là vó ngựa là tiếng vó ngựa của một đại quân gần quá rồi rất gần rồi dường như phải ngay trên đỉnh đầu rồi.”

Hắn vội vàng nhấc đầu lên, liền thấy Mộc Ân đang đứng ở trước mặt, mới vừa nghe thấy những âm thanh ở nơi gần chính là tiếng bước chân của hắn.

“Thiếu chủ, có một đại quân người ngựa đang đến rất nhanh, Mộc Ân đang định gọi các binh sĩ, mời đại nhân và các thương cổ nhanh chóng tìm chỗ trú thân, để tránh bị thương vong không đáng có.”

Dương Hạo nhảy lên, nắm lấy thanh bộ kiếm ở đầu giường, đầu cũng không quay lại chạy xộc ra ngoài, vẫn còn nói một câu: “Ngươi mau đi gọi các thương nhân trốn đi, ta đi xem tình hình”

Dương Hạo vừa ra khỏi chiếc lều liền đứng khựng lại, lúc này sắc trời hơi tỏ, cả trời đất lúc đó chìm trong màn sương mù lớn, sương mù như mê man, cách hơn mười bước chân đã khó nhìn rõ hình người. Lúc đó trong sương mù có một vài bóng người đang xuyên sương mù chạy tới, chỉ có thể dựa vào tiếng gọi mà đoán thân phận. May sao khi doanh trại đang toán loạn các thương cổ đã được trốn đi, hơn nữa toàn thể các binh sĩ tham gia cũng đã được bố trí đầy đủ, sự sắp xếp ở khắp mọi nơi, thêm nữa được đánh thức kịp thời, vì thế lúc này các binh sĩ ở vòng ngoài đã đưa xe ngựa và lạc đà đến che chắn, giương cung chuẩn bị chiến đấu.

Dương Hạo chạy tới phía trước, cứ đi theo tiếng nói lớn Mộc Ân mà tìm đến: “Mộc Ân”

“Đại nhân, sao người lại tới đây, sương mù dày đặc cả, nếu muốn bắn cung phóng ra cũng khó trúng, đại nhân mau quay về phía sau.”

Dương Hạo nói: “Ta là thủ lĩnh của ba quân, hiện nay tình hình địch chưa rõ ràng, lại do sương mù lớn binh sĩ khó khăn phỏng phán đoán nếu ra lùi về những người chiến sĩ kinh nghiệm chiến đấu chưa đủ này tất sẽ hoảng loạn.”

Rồi hắn đi một vòng xung quanh trận quân đang bài trí, lớn tiếng nói: “Tất cả nằm thấp xuống, giương cung chuẩn bị hiện nay địch ra khó đoán, nếu có người nào đến gần cứ bắn tên cản đường.

Nếu có tiếng vó ngựa vang lên ở đâu thì bắn về phía đó.” Các binh sĩ vốn lúc này có chút hoảng sợ, nghe thấy tiếng chủ soái quả nhiên trấn tĩnh lại rất nhiều.

Mộc Ân dậm chân một cái, vội vàng đuổi theo phía sau, tiện tay cầm chiếc mũ giáp trên đầu mình đưa cho Dương Hạo, lại đưa chiếc khiên cho Dương Hạo cầm, Dương Hạo một tay cầm khiên một tay cầm kiếm đi vòng quan đoàn quân, khi quay về nơi xuất phát liền thấy Mộc Khôi đang dứng ở một bên hướng về phía sương mù lắng tai nghe.

Dương Hạo tiến đến hỏi: “Sao rồi, người đến có phải người chúng ta tiếp xúc không?”

Mộc Khôi quay đầu lại, thấy hắn đến, vội vàng tiến đón đón nói: “Còn chưa rõ, nghe âm thanh, số người đến có lẽ chừng trong vòng hai trăm con ngựa, số người không phải nhiều lắm, nghe tiếng họ hô hào giống như mã tặc trên thảo nguyên hiện nay đang giao tranh cùng với Bạch Linh Thị ”

“Sao cơ?”Dương Hạo bước lên trước hai bước, lắng tai nghe một lúc từ trong sương mù mơ hồ truyền đến âm thanh chém giết, tiếng binh khí va vào nhau, nhưng lại không dày lắm, thể hiện đám sương mù này với đối thủ cũng có sự bất lợi lớn. Đối thủ cũng bất lợi, hai bên không cách nào biết được tình hình của địch, tạm thời còn chưa có sự tiếp xúc lớn.

Dương hạo trầm tư một lúc, dặn dò nói: “Án binh bất động nhất thiết dặn bọn họ chú ý động tĩnh của chúng”

Hắn trầm tư một lúc trong công sự che chắn, chậm rãi nói: “Tình hình địch đến không rõ ràng, không biết chúng có hiểu được thực lực của chúng ta, hôm nay có sương mù lớn thế này, chúng ta muốn giúp bọn họ thật không dễ, cũng may là số người đến không nhiều. Nếu chỉ khoảng hơn hai trăm con ngựa, Bạch Linh thị có thế lợi có lẽ sẽ chống cự được một lúc, đợi đến khi trời sáng rõ sương mù tan đi mới có thể dễ dàng giúp đỡ bọn họ.”

Mộc Ân “Ừ” một tiếng nói: “Trên thảo nguyên một bộ lạc gặp phải một bộ lạc khác đột nhiên tập kích, là chuyện thường xuyên xảy ra. Theo tình hình bình thường chỉ cần nam tử có thể chạy thoát, lại đem theo được chút tài sản quý giá, cũng sẽ không để lại cho đối phương cái gì. Nhưng hiện nay không giống nhau, Bạch Linh Thị là bộ lạc buôn bán của Dã Ly Thị, tài sản mười mấy xe hàng ít nhất cũng phải là một nửa số tài sản của bọn họ, không nỡ bỏ rơi ở lại, hơn nữa còn sương mù lớn như vậy, nếu một khi bỏ chạy tất sẽ tiêu tan tất cả chỉ có thể bị kẻ địch thâu tóm. Thác Bạt Nghiêm đó không phải một người ngu xuẩn hắn nhất định sẽ dù chết vẫn phải thủ công chờ trời sáng.”

Mới nói đến đây liền nghe thấy tiếng của một người con gái: “Dương Hạo, Dương Hạo, Dương Hạo, Dương Hạo………”

“Đừng có la gọi như gọi hồn thế, ta đang ở đây!” Dương Hạo vừa nghe thất liền biết Đường Diễm Diễm đến, tức giận đáp một tiếng.

“Dương Hạo tìm huynh thật khó.” Đường cô nương õng ẹo như nữ quỷ từ trong sương mù hiện ra, quần áo chỉnh tề vẫn là bộ trang phục Hán của tối qua, chỉ là tóc tai bù xù, thể hiện sự vội vàng chạy đến, không kịp để ý đến việc chải đầu: “Dương đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”

Dương Hạo nhìn bên ngoài sương mù có một đoàn người, thần sắc hoảng loạn nói: “Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta nghĩ chúng ta đã có dự liệu rồi.”

Đường Diễm Diễm đứng sững người, dở khóc dở cười Dương Hạo quay đầu nhìn nàng một cái, chất vấn hỏi: “Tất cả các thương cổ đã trốn hết sau vòng nội giới, nàng hiện nay cũng nên trốn ở trong đó ai cho phép nàng ra ngoài này.”

Đường Diễm Diễm trừng mắt nói: “Cái gì? Cái ngữ khí này là nói chuyện đấy à, hiện nay không phải lúc ngươi đang cầu ta giúp đỡ hay sao?”

Mộc Ân và Mộc Khôi nhịn cười cúi đầu, đột nhiên, chỉ nghe thấy từ trong sương mù tiếng vó ngựa ù ù kéo đến, bốn năm con ngựa lớn đang bay về phía bọn họ, đồng thời có mấy tên bắn vun vút đến, trong đó một mũi tên bắn trúng vào chỗ công sự che chắn. Mộc Ân và Mộc Khôi nhanh chóng xông lên trước, lớn tiếng quát: “Bắn tên bắn tên.”

Dương Hạo không nói thêm một lời nào, một tay gạt Đường Diễm Diễm, để nàng sau lưng của mình, Đường Diễm Diễm giãy dụa nói: “Buông ta ra, buông ta ra.”

Dương Hạo giơ ngón tay lên , có ý muốn bảo nàng im lặng, cô gái nhỏ không biết nặng nhẹ này thật khiến hắn bực mình, hắn nghiêm khắc nói: “Còn hò hét cái gì, nàng thật không biết chuyện tốt chuyện dở gì cả, nàng có làm sao thì bảo ta làm sao sống với Đường gia?”

Đường Diễm Diễm kêu lên: “Ta đứng ở bên chiếc xe, tên cũng bắn đến được, ngươi định giết ta à.”

“Ồ” Dương Hạo lúc này mới như sực tỉnh, ngượng ngùng buông nàng ra, dặn dò: “Thế thì ngồi im ở đây đừng có động đậy ta đi xem tình hình” nói xong liền chạy về phía trước. Đường Diễm Diễm xoa xoa cái vai bị đập vào chiếc xe, cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên mặt mày hớn hở cũng không biết đang nghĩ đến chuyện gì mà vui vẻ thế.”

“Có bao nhiêu người?” Dương Hạo cầm kiếm chạy đến bên cạnh Mộc Ân, Mộc Ân lắc đầu: “Vài kẻ thôi, bọn họ chỉ lầ đang thăm dò tình hình tiến công, đang muốn thử thực lực của chúng ta.”

Vừa dứt lời, lại có mấy tên khác cưỡi ngựa như bay đến, bắn tên nhanh như chớp, bắn ra mấy mũi tên rồi lại hô hào rút lui, mượn sự che giấu trong sương mù những kẻ này cứ đến đi như quỷ thần khiến người ta thật khó phòng bị, lúc nào cũng ở trong trạng thái căng thẳng.

Mộc Ân lạnh lùng cười dặn dò: “Nếu có đám người ngựa lớn nào đánh đột lích, cứ thoải mái bắn tên.”

Mộc Khôi, là một xạ thủ thần sầu, cứ dùng tên mà đấu với tên, trong sương mù ngữ đến nhanh như gió tên bắn trúng người không dễ thì chuyển sang bắn ngựa.”

Mộc Khôi vâng dạ một tiếng, chạy như bay đi, chưa đầy một lúc các nơi đều đã nhận được lệnh, các cung thủ giương cung bắn giặc. Đám du kị đó trở lại không có một tiếng người bắn tên chỉ cần trong sương mù bóng ngựa hơi hiện lên liền bắn thẳng về nơi có âm thanh tiếng ngựa. Bên này không một ai được lên tiếng gì chỉ lạnh lùng âm thầm mà bắn tên.

Lúc này đám du kị liền bị mất lợi thế, một người trốn sau công sự che chắn, một người lại đang cưỡi trên lưng ngựa, cùng bắn tên tất nhiên sẽ là kẻ địch bị hại. Trong sương mù chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí, tiếng người hò hét không biết đã đả thương bao nhiêu người. Những tên du kị đó cuối cùng cũng biến mất dạng, tiếng chém giết từ phái trại Bạch Linh Thị vẫn càng ngày càng lớn, có thể thấy bên đó đang không được thuận lợi, chúng cũng đang đánh chiếm vào Bạch Linh Thị.

Mộc Khôi nói: “Bạch Linh thị chẳng qua có hơn hai trăm người lại toàn là người già và phụ nữ yếu đuối e rằng bọ họ có dốc toàn lực ra chống đỡ cũng khó lòng chống cự được.”

Dương hạo nằm trên đống hàng hóa, chau mày nghĩ ngợi lắng nghe âm thanh chém giết từ trong màn sương vọng lại, trong lòng như bị đè nặng, trầm tư nói: “Sương mù đầy trời, tình hình địch không rõ ràng không thể sơ suất coi thường. Thân là một chủ soái toàn quân nếu như khi ngay cả sự an nguy của tất cả cũng không cách nào bảo vệ được thì ta sẽ không hành động nguy hiểm, nếu không một khi trúng kế của địch thì tất cả trại sẽ bị thua, không còn con đường quay lại.”

“Vâng!”

Bên cạnh đó đột nhiên chui ra một cái đầu, vui vẻ nói: “Ai tới thế, là mã tặc hay là người bộ lạc Mỹ Tư tới báo thù?”

Dương Hạo vừa tức giận lại vừa lo lắng: “Tại sao nàng lại lên đây?”

Đường Diễm Diễm ngang nhiên nói: “Hừ, huynh cho rằng ta là người thừa sao? So với huynh kiếm thuật của ta có khi còn hơn ấy chứ, nhưng thủ hạ của huynh chỉ có mấy người, luận võ công ta ở đây cũng coi như là có thêm sự trợ giúp.”

Dương Hạo qoay đi chẳng thèm để ý đến nàng, chỉ chú tâm xem động tĩnh phía trại của Bạch Linh thị đã vọng lại, bên đó tiếng chém giết càng ngày càng kịch liệt, trời cũng dần dần hửng sáng, có thể nhìn thấy xa hơn một chút nhưng đám sương mù dày đặc vẫn chưa tan hết. Đột nhiên Mộc Ân như thấy có gì đó lạnh sống lưng, rút mũi tên giương cung tên lên hướng về phía trước đám cỏ trong đám sương mù………….

Trong sương mù, mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều kị sĩ đang phóng về phía này, lập tức lại có vô số các chiến mã cản đường của bọn họ, đôi bên hỗn chiến với nhau, bóng người trong sương mù hòa vào lúc ẩn lúc hiện, như thiên binh thiên tướng đang bay giữa không trung.

Mộc Ân giương cung, nhất thời cũng không phân biệt rõ địch ta, không thể bắn tên được. Đôi kịch liệt chiến đấu, hò hét liên thanh, thình thoảng có người ngã từ lưng ngựa xuống. Do khoảng cách khá gần nên trong vòng một bước, đến tiếng binh khí giao tranh của đôi bên cũng nghe rất rõ ràng.

Trong tiếng chém giết, liền nghe thấy một tiếng gọi vừa cao vừa non nớt của trẻ con đang gọi: “Dương đại nhân, tộc của ta không chống lại được địch, muốn dựa vào thế trại doanh của ngài, cha ta đang cho người cản đường phía sau xin đại nhân mau mau phát binh trợ giúp.”

Lời nói chưa dứt, liền nghe thất một tiếng kêu thảm thiết của một người con gái vang lên, ngắt quãng âm thanh của nó. Vừa mới nghe hắn gọi đoán là hắn vừa bị ngã ngựa nhưng chỉ chớp mắt đã có biết bao nhiêu người cũng bị ngã ngựa, bao nhiêu người còn đang chém giết nhau. Ẩn hiện trong sương mù như vật đến bóng người hắn cũng nhìn không rõ không biết là sống chết ra sao.

Dương Hạo khẽ rùng mình, trầm giọng nói: “Tiểu cô đầu!” Tiếng nói vừa dứt cổ tay hắn liền bị nắm chặt lấy, quay đầu nhìn lại thấy Đường Diễm Diễm hai mắt đỏ hoe, lo lắng nói: “Huynh còn xem gì nữa, còn không đi cứu người?”

Dương Hạo đắn đo một hồi, ánh mắt chợt kiên quyết trầm giọng nói: “Các vị án binh bất động không được động thủ.”

Mộc Ân vốn không thích xen vào chuyện bên ngoài, hắn từ nhỏ đã nuôi dưỡng thói quen chỉ tuân theo mệnh lệnh chủ nhân phát ra, đã hình thành một loại bản năng, Dương Hạo vừa dứt lời hạ lệnh hắn liền lập tức đi dặn dò. Các tướng sĩ tai nghe lệnh, cả một vòng chấn thủ hình tròn tất cả các binh sĩ đều nắm chặt tay đao, căng lớn cây cung, phục trên mặt đất bất động, cho dù trong sương mù từ đằng xa tiếng chém giết đầy trời, tiếng kêu khóc vang vọng.

Đường Diễm Diễm đỏ mặt tức giận nói: “Huynh còn đợi gì nữa?”

Dương Hạo quay đầu quay lớn: “Im lặng!” Hắn từ trước đến nay chưa bao giờ có thái độ nghiêm khắc và ăn nói như vậy với Đường Diễm Diễm, vừa bị quát Đường Diễm Diễm bị bất ngờ quên cả việc cãi lại.

Dương Hạo vừa hướng ánh mắt về phía trước, trấn tĩnh nói: “Địch đến là kẻ nào, rốt cục là có bao nhiêu người, mục đích của chúng là cái gì? Chúng ta còn chưa biết rõ. Trận bàn của ta có bao nhiêu là thương cổ cần phải bảo vệ.

Không thể di chuyển toàn bộ về phía trước, phân binh tản lực cũng chỉ có hạn, nơi địa thế này, trái phải đều là sương mù dày đặc nếu vừa viện binh ra liền bị người từ trong đánh ra thì sao?”

Đường Diễm Diễm hướng mắt nhìn ra ngoài, cãi lại: “Địch đến đông, tiếng vó ngựa cũng không thể che giấu được người mà? Trận sương mù lớn này, đối với chúng ta bất lợi, đối với bọn họ cũng chẳng có lợi gì, dân chúng của bộ lạc Bạch Linh Thị đang ở trước mắt huynh bị chém giết tàn sát, bọn họ đối với huynh muôn phần kính nể. Dù rằng cũng có sự mưu lợi cũng coi như là bạn tốt của chúng ta, huynh nhẫn tâm án binh bất động, giương mắt nhìn những người yếu thế đó bị tàn sát sao?”

Dương Hạo nhắm nghiền mắt lại, khi vừa mở mắt ra, sự dao động của tình cảm trong đôi mắt đã biến mất hoàn toàn, tiếng nói hắn lại bình tĩnh, nói từng chữ từng chữ: “Kẻ buôn bán thì vô tâm mà binh tướng thì vô tình. Trên chiến trận người người đều là quân cờ chỉ nói chuyện thành bại, không cần biết được mất!”

“Huynh…….” Đường Diễm Diễm phẫn nộ tột cùng, nhưng không thốt ra lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.