[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 200 : Cái kết nan giải




Hắn mời Đường Diễm Diễm ngồi xuống, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh, nếm thử canh. Đó là món súp gà, độ nóng vừa phải, uống một ngụm, mùi thơm xông thẳng vào mũi, khiến người ta muốn ăn ngay, Dương Hạo há mồm đưa thìa súp lên miệng. Đường Diễm Diễm ngồi bên cạnh nhìn hắn, định nói gì đó nhưng lại cắn môi không nói gì.

Hôm qua nàng đập cái bình đó bắn vào trán Dương Hạo, thấy Dương Hạo máu chảy đầy mặt rồi cất bước rời khỏi đó, nàng sợ hãi chỉ biết đứng nhìn mà không dám đuổi theo, rồi đợi đến khi Dương Hạo đi xa.

Thái độ của cô nương thay đuổi tức thì, từ hung hăng đập chiếc bình đến khi nhìn thấy máu chảy đầy mặt Dương Hạo thì nàng áy náy và trở nên dịu dàng vô cùng.

Không biết từ bao giờ, sự ghét bỏ Dương Hạo đã dần phai nhạt, thay vào đó là sự thương cảm mến yêu hắn. Gần đây tính tình nàng hoàn toàn thay đổi, tâm lý biến đổi phức tạp, nàng như đang ở trong mơ, không cảm nhận được từng giờ từng khắc trôi qua.

Từ một đường cô nương kiêu căng, không hiểu tự bao giờ đã trở thành thế này, mọi người ban đầu sợ nàng vô cùng, nhưng rồi nàng đã trở thành một cô nương dịu dàng, rụt rè, nhiều lần chủ động thổ lộ tình cảm, thậm chí còn dùng cả bùa làm si mê người ta nữa.

Nhớ tới thái độ lạnh nhạt của Dương Hạo đối với nàng, nàng thấy rất bức xúc: “Ta thích chàng, chàng lại không thích ta, ta dùng thủ đoạn khiến chàng phải si mê mình…” Đường Diễm Diễm càng nghĩ càng thấy khoái chí.

Không hiểu tại sao một Đường Diễm Diễm vui tươi, nghịch ngợm lại trở thành như bây giờ, nàng càng nghĩ càng không tìm ra câu trả lời, nửa đêm ôm gối khóc thầm, nước mắt ướt đẫm vỏ gối, mãi đến sáng sớm, nàng mới quyết định, phải bỏ qua nỗi bi sầu này, trở lại Phủ Cốc. Nếu bị người ta cười nhạo, thì cũng không cần để ý đến, mỗi tội sự lạnh nhạt của Dương Hạo khiến trái tim nàng đau nhói.

Nhưng, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, nàng lại áy náy điều gì đó, do dự một lúc lâu, nàng mới tự mình đi nấu một bát canh mang cho Dương Hạo, lần này đến thăm hắn, thực sự cũng là lần gặp cuối cùng để từ biệt hắn. Cắn môi suy nghĩ, tự trách mình, từ nay về sau nàng phải trở lại chính con người nàng mới thấy thoải mái. Nhưng, giờ thấy hắn, muốn nói gì đó mà không nói ra được. Tại sao vậy?

Dương Hạo đã ăn xong bát canh, nhưng đường cô nương vẫn nhìn chằm chằm hắn, nhìn đến nỗi làm hắn mất tự nhiên, hắn nên nói gì với nàng bây giờ? Hắn cầm bát một lúc lâu, nói gì bây giờ, Dương Hạo đặt bát canh đã ăn hết xuống, mỉm cười với Đường Diễm Diễm và nói:

“Canh gà rất thơm, cảm ơn Đường cô nương nhé”.

Hắn vừa ngẩng đầu lên, Đường Diễm Diễm vội dời ánh mắt khỏi hắn, tay nghịch nghịch vạt áo nói:

“Canh gà này, là thứ mà Đường Diễm Diễm tạ tội với đại nhân, không cần cảm ơn đâu”.

Nàng đứng dậy, đi về phía trước vài bước, quay lưng về phía Dương Hạo, lòng rối như tơ vò, rồi cố gắng nói ra mục đích hôm nay đến đây:

“Hôm qua…làm đại nhân bị thương, Đường Diễm Diễm cả đêm mất ngủ, suy nghĩ rất nhiều…rồi quyết định…ta…đến gặp đại nhân…”

Đường Diễm Diễm quay lưng về phía Dương Hạo, bộ áo váy bó sát lấy cơ thể nàng, lộ rõ những đường cong, eo thon gợi cảm.

Trái tim Dương Hạo không phải là sắt đá, nghe nàng nói vậy, nhưng Dương Hạo không biết là nàng đang nói lời từ biệt với mình, nàng còn nói lại muốn thổ lộ tâm sự với mình nên ngạc nhiên vô cùng.

Nếu như nàng mở đôi mắt to nhìn thắng vào hắn thì không nói làm gì, nhưng ánh mắt trìu mến nhìn hắn như vậy, sao hắn có thể chịu nổi? Lời nào có thể nói được cho hết? Lúc Dương Hạo sững sờ không nói được lời nào, Dương Hạo tự nhiên nhớ tới một cái cớ, đứng dậy, chặn ngang lời nàng, nói:

“Đường cô nương, nàng hôm nay đến thật đúng lúc, Dương mỗ đang có một việc muốn nhờ cô nương giúp, mong Đường cô nương nhận lời”.

Đường Diễm Diễm vốn không muốn đến nói lời từ biệt với hắn, thấy hắn chặn ngang lời mình, trong lòng thấy không thoải mái, liền xoay người hỏi:

“Ừm, có chuyện gì vậy, đại nhân cứ nói”.

“Đường cô nương, Lô Lĩnh Châu ta đã dẹp yên thành công bọn cường đạo người Khương tới cướp bóc, nhưng thương nhân khắp nơi bị người Khương dọa mà đi hết rồi, chắc là chẳng bao giờ quay lại nữa. Nếu không nghĩ ra được cách nào, thì không biết bao giờ Lô Lĩnh Châu mới trở lại như cũ. Đường gia là danh gia vọng tộc ở tây bắc, thương nhân khắp nơi thường xuyên qua lại buôn bán với Đường gia, ta muốn…nhờ Đường cô nương với thân phận Đường gia mà gửi thiếp mời đến những thương nhân, lời Đường gia nói, đối với họ mà nói, có sức thuyết phục hơn quan phủ. Không biết cô nương…”

“Được”.

Dương Hạo đang do dự, Đường Diễm Diễm đã mềm lòng, vội đáp ứng lời thỉnh cầu của Dương Hạo. Sau khi nàng đồng ý, thầm nghĩ: “Viễn tưởng! Ta hôm nay tới đây là nói lời từ biệt với chàng, sao lại đồng ý giúp đỡ việc này? Nếu như vậy, sao có thể dứt bỏ hắn? Nếu không đồng ý giúp hắn chuyện này, thì sẽ không cần đồng ý giúp bất kỳ chuyện gì nữa, việc này xem ra nên ủy thác cho cậu, từ nay về sau rời xa Lô Lĩnh Châu, không bao giờ ngốc nghếch như vậy nữa”.

Dương Hạo thấy nàng đồng ý, vui vẻ vái chào và nói:

“Nếu như vậy, đa tạ Đường cô nương, nếu việc này thành công, ta xin chân thành cảm tạ ân đức của nàng”.

Hắn thở dài lại nói:

“Không dấu gì Đường cô nương, Lô Lĩnh Châu ta dẹp yên bọn cường đạo người Khương xong, uy danh lừng lẫy. Nhưng muốn Lô Lĩnh Châu có một chỗ đứng cố định, yên tâm sống trên đất người Khương thì giờ ta phát thiếp mời, mời thủ lĩnh các nơi đến doanh trại Dã Ly Thị họp, lấy ý kiến của các bộ lạc người Khương với các thương nhân.

Lần này không phải vì khoe uy binh, mà là vì cái lợi ích, cho nên, cần có một số lượng thương nhân đi cùng ta, như vậy mới có hiệu quả. Nhưng, giờ cần mời các thương nhân về Lô Lĩnh Châu là một khó khăn lớn, chứ đừng nói đến lợi ích, thương nhân mang hàng hóa theo ta đi đến doanh trại người Khương, có tác dụng rất lớn, nhìn bao quát toàn tây bắc, chỉ có bốn nhà Đường Tần Chiết Vương là ta có thể xin sự giúp đỡ, cũng chỉ có…”

“Được! Ta giúp chàng”.

Đường Diễm Diễm lòng nóng như lửa đốt, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý…

“Đường cô nương thật tốt với ta”.

Đường Diễm Diễm vừa đi, thì Lý Quang Sầm không biết từ đâu đi đến, nhìn thấy bóng dáng Đường Diễm Diễm đã khuất, vuốt râu quai nón nói vài câu khen ngợi nàng.

Dương Hạo liếc nhìn hắn một cái, hỏi: “Chiết Tử Du thì sao?”

“Chiết cô nương cũng không tồi”.

Dương Hạo tức giận hừ một tiếng nói:

“Thiên hạ có vô số các cô nương tốt, lẽ nào con không cưới được một cô?”

Lý Quang Sầm cười tủm tỉm nói: “Chỉ cần con có bản lĩnh, sẽ cưới được toàn bộ các cô nương, nhưng họ khi được cưới về sẽ ra sao? Đàn bà mà, đại trượng phu ai mà chả có đến ba bốn vợ, người hầu thì vô kể, như vậy gia tộc mới hưng thịnh được. Hơn nữa, hai vị cô nương này xinh đẹp và rất thân với con, cưới được về ta mừng lắm”.

“Cha vui?”

Dương Hạo mặt méo xệch nói:

“Hai cô nương ấy tốt như vậy, có cưới về thì phân thân phận trên dưới thế nào? Cha nói xem ai thê ai thiếp? Nếu như có cưới họ về, thì con thấy từ giờ trong gia đình sẽ chẳng có ngày nào yên”.

Dương Hạo chỉ thuận miệng hỏi vặn như vậy, ai ngờ Lý Quang Sầm lại nghĩ câu trả lời. Hắn chau mày, suy tư một lúc lâu rồi gật đầu nói: “Có lý đấy, vi phụ nghĩ là…Chiết cô nương tính tình tốt, có trí tuệ, tuy gia đình chỉ bình thường, song lại có thể quản lý được gia đình. Nhưng…Đường gia giàu có trong thiên hạ, con có thể nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ họ, rồi tiền đồ của con sẽ thuận buồm xuôi gió. Xét về việc công việc tư, con nên chọn cô nương này mới phải. Còn nói đến thân phận, đừng bao giờ nói đến việc làm thiếp với con gái Đường gia, trừ phi là con là một vị Triệu Quan Gia trong thành, hoặc con là họ hàng vương đế, cho nên…con nên cưới Đường cô nương làm thê, Chiết cô nương làm thiếp”.

Hắn liếc mắt nhìn Dương Hạo, nghiêm túc nói:

“Chiết cô nương thông tình đạt lý, cùng là giới nữ với nhau, trở thành thiếp của tri phủ một châu, thì cũng không trách cứ gì đâu”.

Dương Hạo lắc đầu nói:

“Nghĩa phụ, đàn bà không phải là cứ phải theo những người đàn ông quyền quý cao sang, có khí chất, đàn bà sao có thể như thế được?”

Lý Quang Sầm còn chưa nói được câu gì, Dương Hạo đã nói tiếp:

“Đường cô nương đã đồng ý thay con mời những thương gia đến Lô Lĩnh Châu, rồi ít ngày nữa con sẽ lên đường đến Dã Ly Thị. Còn các thương nhân thì có Đường cô nương lo liệu, các việc khác thì chúng ta chuẩn bị xong sớm một chút. Lần này đến họp với các bộ lạc người Khương cho các thương nhân buôn bán, cho nên ba nghìn kỵ sĩ tinh nhuệ của nghĩa phụ không thể mang theo, mấy ngày này con phải tăng cường huấn luyện cho các dân tráng người Hán, đến lúc chiến đấu thì không phải lo nghĩ gì, chí ít họ cũng phải giỏi, không thể để cho sự dũng mãnh của bộ tộc người Khương lấn át”.

Lý Quang Sầm nghi ngờ nói:

“Đem theo những dũng sĩ dũng mãnh có gì là không được?”

Dương Hạo nói:

“Nơi con đi là bộ lạc Dã Ly Thị, hơn nữa con đường đến đó có gì là nguy hiểm chứ. Hơn nữa, đây là Lô Lĩnh Châu, là địa bàn của ta, chắc chắn sẽ không sao. Hơn nữa người Khương Hoành Sơn được biết tình hình nội bộ của chúng ta, chỉ được coi chúng ta là người Hán.

Chúng ta giờ vẫn không thể để người Khương Hoành Sơn thăm dò tình hình nội bộ của chúng ta, hơn nữa nếu để họ biết ba nghìn quân ta mang theo cũng là người Khương, tin bị lộ ra sẽ không hay. Tuy Lô Lĩnh Châu chiêu mộ dân tráng người Khương không khó, nhưng trong thời gian ngắn mà chiêu mộ được ba nghìn người, người ta sao không nghi ngờ được? Hạ Châu Lý Thị nếu biết tin, sẽ nghi ngờ nghĩa phụ cầm đầu, cấu kết với Đảng Hạng Thất Thị và Lô Lĩnh Châu ta.

Con tuy đắc tội Lý Kế Quân, Lý Quang Duệ chư hầu một phương chắc không vì việc này mà làm khó việc này với con. Nhưng hắn mà biết được nghĩa phụ ở Lô Lĩnh Châu, biết con liên kết đồng minh với Đảng Hạng Thất Thị sẽ không tha cho chúng ta. Dược vào thực lực của chúng ta hiện nay, nào có phải là đối thủ của Hạ Châu.

Lần này nếu bất đắc dĩ dùng đến ba nghìn kỵ sĩ tinh nhuệ đến bộ người Khương Hoành Sơn sẽ rất nguy hiểm, song cũng may trận chiến đó thông tin những chiến sĩ, toàn bộ đàn bà và trẻ nhỏ bắt được vẫn chưa bị lộ ra. Rồi chúng ta bắt đầu chiêu mộ các chiến sĩ người Khương, như vậy cũng có thể che lấp những dấu vết kia. Nhưng nếu như giờ mang theo bọn họ đi khoe khoang với các bộ lạc người Khương Hoành Sơn, như vậy không hay chút nào”.

Lý Quang Sầm nghe xong gật đầu nói:

“Hạo Nhi nói có lý lắm, vi phụ đi với con”.

“Từ đã”.

Dương Hạo ngăn lại nói:

“Nghĩa phụ, cần đặc biệt bí mật, đưa những người tin cậy đi, họ đến các trại người Khương, khi trở về mang theo sắt thép, để Lý Hưng có thể làm vài món vũ khí, con muốn xem xem, vũ khí đó có thực sắc bén như lời hắn nói không”.

Lý Quang Sầm vuốt râu cười nói:

“Ha ha, vi phụ cũng cần phải đi xem chiếc cung thần mà hắn nói như thế nào, nếu con có vũ khí đó rồi, thì chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh”.

Dương Hạo cũng cười, tiện nói luôn:

“Nghĩa phụ cần có một đôi cánh mới đúng”.

Lý Quang Sầm lắc đầu nói:

“Ta vẫn chỉ là một cánh”.

Dương Hạo ngạc nhiên nói: “Chỉ là một cánh?”

Lý Quang Sầm cười hắc hắc, giảo hoạt nói:

“Đương nhiên rồi, dù có trăm vạn đại binh trong tay, nếu như thiếu đi lương thảo, thì còn làm ăn được gì nữa? Vũ lực chỉ là một cánh, còn cánh kia thì sao, vừa bay ra cửa phủ đấy thôi, nếu con nắm chắc được nàng, đôi cánh đó mới hoàn chỉnh”.

Dương Hạo giật mình, cười đau khổ nói:

“Nghĩa phụ đang khuyên con đó à? Vậy, cha tận tình giúp con có một bên cánh tốt trước đã…”

Địa lý trong sơn cốc Lô Lĩnh Châu, hẹp và dài như rắn, nơi phía sau cốc gần núi được xây dựng chính là Khương trại. Trước khi Dương Hạo đến Khương trại, thì phải đi qua trại người Khương, theo Lý Quang Sầm và Mộc Ân trèo lên núi, rồi lại vòng qua hai ngọn núi, mới đến sơn động bí ẩn.

Cửa động có suối nước chảy ra, nhưng trong sơn động lại không lạnh chút nào, đi vào không xa, thì có tiếng keng keng kêu, hơi nóng thốc thẳng vào mặt. Trong động là nơi rèn binh khí của Lý Hưng giờ đã bắt đầu làm việc. Nơi này tuy ở trong núi, nhưng lại ít dùng than củi, mà dùng mỏ than. Than đá luyện sắt thép, nhiệt độ rất cao, mà khu tây bắc muốn có một mỏ than cũng dễ, ở đây cũng không cần chặt cây cối xung quanh lấy than.

Có ba cái bễ rất to hiếm thấy ở Trung Nguyên đặt ở chỗ rộng trong sơn động, trước mỗi bễ có một người ngồi, đang thông gió luyện sắt. Lỗ thông gió rèn sắt của Lý gia là do họ nghiên cứu ra, loại bễ thông gió này có thể thông một lượng gió lớn, sức gió lớn khi luyện sắt sẽ cung cấp một lượng nhiệt cao như hỏa lò, cho nên nhiệt độ rèn sắt ở Nhất Phẩm Đường cao hơn so với các nhà khác, vì vậy việc rèn ra các loại vật phẩm từ sắt rất hoàn mỹ, giờ Dương Hạo nói dùng than đá, chất lượng sẽ còn cao hơn nữa.

Có mấy thợ rèn dưới sự chỉ đạo của Lý Hưng đang cầm búa, thay phiên nhau nện sắt, tiếng keng keng vang lên không ngừng. Vật mà Dương Hạo để ý nhất chính là chiếc cung thần của Lý Hưng, cho nên giơ Lý Hưng đang chế tạo cung tiễn. Dương Hạo đi sâu vào trong sơn động, thấy Lý Hưng đang ngồi ở một góc chuyên chú làm cung tiễn, bên cạnh chiếc bàn bên cạnh bày mấy vật được làm từ đồng, sáng lấp lánh, trông rất tinh xảo.

Mắt Dương Hạo sáng lên, bật hỏi: “Này…chẳng lẽ đây chính là thứ mà chiếc cung của ngươi dùng sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.