“Sao cơ?”
Dương Hạo tò mò trong lòng, thuận tay vén tấm rèm kiệu, hướng dáng vẻ dò xét nhìn ra phía ngoài đường. Cách đó tầm bảy tám trượng, liền nhìn thấy một nam tử tầm trung niên dáng người thấp đầu đội mũ viên ngoại,người mặc áo bào viên ngoại có thêu hoa văn hình đồng tiền, đang kéo búi tóc của một người phu nhân trẻ tuổi, ấn đầu sấp mặt bạt tai mấy cái, đánh tới mức người phu nhân kia tóc tai rũ rượi, miệng mũi chảy máu, tình thế thảm thương không nói nên lời.
Dương Hạo khẽ nhíu mày, mắt thấy trên đường rất nhiều người vậy quanh xem, nhưng không một ai tiến lên khuyên giải, giọng không vui nói: “Thế này còn ra thể thống gì nữa, đại nam nhân đánh nữ nhân ngay trên phố, nhiều người đứng vây quanh xem chuyện như vậy, thế mà chẳng may may có ai đứng ra khuyên can. Bích Túc….”
Bích Túc hiểu ý, hướng về phía hắn gật gật đầu, xuống ngựa, nhanh như một con cá chạch luồn vào trong đám người đứng xem. Dương Hạo nhướng mắt nhìn về phía tên viên ngoại, dù rằng trên người mặc áo viên ngoại, nhưng khuôn mặt hung dữ, đôi mắt cá vàng, lông mày dày râu rậm, vô cùng hung hăng, trông như một kẻ đồ tể.
Vừa nãy, khi hắn cùng vị thê thiếp đi ra từ bên cạnh một cửa hàng bán châu báu, đúng lúc một thiếu niên lướt qua, người thiếu niên chỉ cười một cách khách khí với người thiếp nọ của hắn, cũng không có làm chuyện gì khuất tất, người thiếu phụ đó biết quan nhân của mình hay ghen, cũng không dám nhìn người thiếu niên đó, không ngờ vẫn bị Trịnh đại quan nhìn thấy, cơn lửa ghen bốc lên, liền kéo người thiếp lại đánh, tình hình là như thế, chuyện trong nhà của người ta, người ngoài cũng chẳng tiện vào quản.
Dương Hạo nhớ tới lão nương của mình cũng là người phụ nữ thân phận thấp hèn bị người ta ức hiếp không chút danh phận, nhất thời xúc động nghĩ đến tâm sự của bản thân, một ngợn lửa không tên trào lên. Hắn khom lưng ra khỏi kiệu, liền muốn nhảy xuống xe. Ngồi bên trái xe là một người thanh niên, tên gọi Hà Kinh Tiếu, vốn là một đao bút sử một huyện nha Bắc Hán, được Dương Hạo chiêu sinh tới chi phủ nha môn, lần này được đi theo đến Phủ Cốc, vừa thấy động tác của đại nhân, lập tức khuyên ngăn: “Đại nhân không nên, đây là Phủ Cốc.”
Dương Hạo tức giận nói: “Vậy thì sao…”
Hà Kinh Tiếu nói: “Đại nhân, dân không kiện quan không quản. Càng chưa kể đây là việc nhà quan nhân giáo huấn thê thiếp, quan phủ cũng không quản được.Thêm nữa, đại nhân ngài lại không phải Phủ Cốc đại nhân, càng không thể qua mặt quản việc này, khó tránh khỏi khiến đại tướng quân phẫn nộ. Đại nhân bản thân liên quan đến vạn dân, còn đại sự cần làm, chuyện riêng tư bên đường, để ý đến làm gì? Thuộc hạ cho rằng, những việc thế này, vẫn là không nên can thiệp tốt hơn.”
Gió thu thổi qua mặt, thần chí Dương Hạo cũng như tỉnh táo hẳn lại, hắn ngây người rất lâu, thở dài một tiếng bi thương, buồn bực ngồi trở lại trong xe, trầm giọng nói: “Tránh đám người bên đường, đi vòng qua.”
Bích Túc nhìn thần sắc không vui vẻ, cũng không dám nói thêm nhiều, vội vàng thi lệnh bảo xe phu đánh xe vòng qua bên cạnh, xua đám người đi đường vây quanh vòng qua.Khi đi đến bên cạnh Trịnh đại quan nhân, trong đám người đột nhiên nhảy ra một thiếu niên có đuôi sam đen, một tay túm lấy cổ tay Trịnh đại quan nhân, hai hàng lông mày dựng ngược lớn tiếng quát: “Đồ súc sinh, sao dám đánh một người phụ nữ?”
Thiếu niên này không chỉ giọng nói thanh thúy, tướng mạo cũng giống như một xử nữ ôn hòa tuấn tú quyến rũ,Trịnh đại quân đó vừa nhìn thấy vị thanh niên, không khỏi cười ha lên một tiếng, cao giọng nói lớn: “Chính là ngươi, chính là ngươi, cái người ban nãy chính là ngươi. Các ngươi đôi cẩu nam nữ này, ta thấy các ngươi đầu mày cuối mắt với nhau là biết các người chẳng phải loại tốt đẹp gì. Sao nào? Sao nào? Ta vừa mới ra tay đánh con tiện nhân này, ngươi liền không nhịn được nhảy ra rồi sao.Tiểu dâm phụ, ngươi còn nói chưa từng tư thông với người này sao, tại sao hắn phải vì người mà nhảy ra, lại đây lão gia ta hôm nay không đánh chết con tiện tỳ ngươi trên phố, thì khó nuốt trôi cái hận trong lòng này.”
Dương Hạo vừa nhìn thấy thiếu niên có đuôi sam đen đó, trong mắt nhất thời ánh lên vẻ kinh ngạc vui mừng, thất thanh gọi: “Chiết cô nương.”
Vị thiếu niên có đuôi sam đen nọ chính là Chiết Tử Du đã dùng thoa cài tóc lại, nghe thấy Trịnh Thành rống lên đầy ghen tức, nàng vừa tức giận vừa buồn cười, không nhịn được mỉa mai nói: “Ích kỉ đố kị, đánh đập nữ tử, đáng thương cho người nữ tử nào ở bên cạnh loại đàn ông như ngươi, thật là gặp đen đủi tám đời. Ngươi nhìn kĩ lại cho ta, bổn cô nương là nam hay nữ?”
Rồi nàng ưỡn thẳng ngực, vươn cao cái cổ thanh tú không có yết hầu, bộ ngực như đóa hoa khẽ dựng lên một đường cong tuyệt đẹp, lại thêm ngũ quan của nang thanh tú quyến rũ, tiếng nói thanh thúy trong trẻo dễ nghe, rõ ràng là một nữ nhi giả trang nam nhi.
Mọi người vây xung quanh xem như bừng tỉnh ra, không nhịn được cười ầm lên.Lúc này Trịnh Thành Hòa nhìn thấy đối phương quả nhiên là nữ nhân, chợt nhận ra đã hiểu lầm ái thiếp của mình, mặt đỏ tía tai, hắn lắp bắp một hồi, rồi đột nhiên từ xấu hổ quá thành giận, nhấc chân đá một cái, khiến tiểu thiếp đang vì vui mà khóc ngã lăn một vòng, hung tợn mắng mỏ: “Cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ, ngươi không nhìn ra người ta là phụ nữ hay sao? Gặp một tiểu cô nương ăn mặc giả nam, ngươi cũng dám cười nói đưa tình, cái loại phóng đãng vô hạnh, đi về. Lão gia phúc sẽ xử lí loại dâm đãng như người!”
Trịnh đại nhân mắng mỏ xong xuôi, liền hằm hằm lên xe ngựa của mình, người thiếu phụ nọ cũng có vài phần tư sắc bị hắn không chút thương xót đạp ngã lăn trên đất, ôm lấy bắp chân đau đớn, Trịnh Thành Hòa ngồi vững trên xe, tức giận hét: “Còn chưa mau cút lên xe? Còn cần lão gia ta mất mặt nữa sao?”
Người phụ nữ kia không dám chậm trễ, vội vàng nhấc thân lên, nuốt giọt nước mắt, khập khiếng leo lên xe ngựa của hắn, giống như một con chó bị chủ nhân đánh đau vậy, vô cùng sợ hãi. Dưới bàn tay độc ác của đại quan nhân, bị đánh tới mức phải dựa vào bên người hắn.Lỗ mũi của Trịnh Thành Hòa phập phồng tỏ vẻ hài lòng, chân dưới đá hai cái “thung thung” vào tấm liếp, xe ngựa liền khởi hành hướng về phía trước.
Chiết Tử Du nhìn thấy dáng vẻ khuất phục của người phụ nữ, tức giận dậm chân, đang định xoay người rời đi, Dương Hạo vội nói: “Chiết cô nương”. Chiết Tử Du nghe tiếng gọi ngẩng đầu, vừa nhìn là nhận ra hắn, đôi mắt thanh tú không khỏi mở to, trong vẻ kinh ngạc lộ ra chút gì hoan hỉ. Kì thật Dương Hạo tới thành Phủ Cốc, nhưng lại bị đại ca của nàng đóng cửa không tiếp, Chiết Tử Du cũng đã biết. Đối với tâm tư ý tứ của đại ca, nàng cũng đã rõ trong lòng.Việc này, nàng không muốn lợi dụng sức ảnh hưởng của mình can dự vào. Mấy ngày nay, Lô Lĩnh Châu đang làm gì, kết quả ra sao, nàng cũng biết rõ tường tận. Người đàn ông nàng ưng, nếu đã giống như thần tiên có thể biến sắt thành vàng, khiến cho một Lô Lĩnh Châu không có gì trong tay, một Lô Lĩnh Châu mọi người đều coi là mảnh đất chết, chỉ chớp mắt đã biến thành một miếng đất phong thủy bảo địa, lẽ nào còn không ứng phó nổi với thủ đoạn của đại ca nàng? Biết được Dương Hạo gặp phải sự lạnh nhạt, bị từ chối mà quay về, lập tức gửi thiếp mời Phủ Cốc quan thân dự tiệc, Chiết Tử Du hiểu thấu Dương Hạo là muốn đi đường vòng công kích, tìm hiểu sâu vào ngọn ngành của đại ca nàng. Tình lang ái mộ của mình và đại ca vừa như một người anh vừa như một người cha đấu với nhau, cũng chỉ vì sự tranh giành lợi ích bản thân, người thông minh như nàng, tất nhiên phải đặt bản thân đứng ngoài sự việc. Hơn nữa, người con gái lạnh lùng thông minh như nàng, cảm thấy đây là một chuyện rất thú vị, nàng lại muốn xem thử xem, thủ đoạn trong tay đại ca nàng mạnh hơn, hay là tình lang của mình cao hơn, vì thế dù rất muốn gặp gỡ Dương Hạo, nhưng tạm thời nén lại cảm xúc của bản thân giấu đằng sau tất cả.
Việc hôm nay Dương Hạo đi Tiểu Phàn lầu đại ca cũng biết, nhưng lại có ý đặt mình ở ngoài mọi việc. Cửu thúc của nàng bởi vì quản gia được cắt đất phong vương đã đi Trung nguyên.Hôm nay nàng tạm thời tiếp quản thay Cửu thúc, chịu trách nhiệm các sự cụ cơ mật của Chiết phủ, mấy ngày này cũng rất bận rộn. Để mọi việc được thuận lợi hơn nên giả trang nam ra ngoài, không ngờ khi muốn gặp chàng, bình sinh chẳng cách nào gặp gỡ, lúc muốn trốn tránh nhất lại chạm mặt.
Chiết Tử Du trong lòng than khổ, nhưng lại ra vẻ vui vẻ lên xe, một mặt áp sát người hắn, nhớ đến phản ứng xúc động của hắn lần trước, còn chưa nói gì, mà trên mặt Chiết Tử Du đã ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Thiếp đang nghĩ, mắt nhìn thấy gió thu thổi, nhưng lại không thể gặp chàng. Cứ thế mà nghĩ, nghĩ mãi, chàng liền tới rồi.”
Dương Hạo vừa buông tay hạ rèm kiệu xuống, Chiết tử Du càng thêm phần thiếu tự nhiên, lặng lẽ ngồi dịch sang bên. Nhưng Dương Hạo kéo lấy tay nàng, thân thiết nói: “Ta cũng không dám nghĩ, lại có thể gặp nàng ở đây. Vừa rồi còn đang buồn sầu, không biết nên đi về đâu để tìm nàng đây.”
Chiết Tử Du thấy Dương Hạo quan tâm tới mình, trong lòng cũng thấy vui mừng, hé miệng, rồi nàng thấp giọng nói: “Thiếp cũng …lúc nào cũng nhớ chàng…”
Câu nói vừa dứt, hai người lại lặng lẽ không nói gì, Dương Hạo ủ bàn tay nhỏ nhắn ấm mềm của nàng, hai người nắm tay nhìn nhau, trong mắt tràn đầy tình ý nồng thắm.Bánh xe cứ thế lăn, cũng không biết đã bao lâu, Chiết Tử Du mới “á” lên một tiếng, như chợt bừng tỉnh, nàng rụt tay lại, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc mai, nũng nịu nói “Chàng….. đang đi đâu?”
“Ô” Dương Hạo nói:”Ta đang tới Tiểu Phàn lầu dự tiệc, khoản đãi Phủ Cốc quan thân, nàng…. Đi cùng ta luôn nhé.”
“Sao cơ?” Chiết Tử Du vừa nghe thấy liền “vô cùng ngac nhiên”, vội vàng xua tay nói: “ Thế không được, không được, chàng… chàng hiện nay là Lô Lĩnh Châu tri phủ, yến tiệc mời đến đều là cao quan cự cổ Phủ Cốc, ta chỉ là một nữ nhi, ta…..”
Dương Hạo lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng, ôn hòa nói: “Hôm nay gửi thiệp mời, trên thiệp đã ghi rõ, lần này là tiệc nhỏ, không liên quan đến việc quan trường, chỉ vì muốn cảm ơn thịnh tình Phủ Cốc sĩ thân lần trước đã tiếp đón ta. Các vị quan thân phú hào khác có lẽ cũng đi cùng gia quyến tới.Ta biết Tây bắc không như trung nguyên, nữ nhi có quyền cùng tới tiệc rượu, nàng còn sợ gì?”
Chiết tử Du nghe những lời này, vội ngẩng đầu lên, đôi mắt lộ ra vẻ vui mừng pha chút lo lắng, người ta đưa theo là nữ quyến trong nhà, chàng đưa mình theo làm gì chứ? Dương Hạo những lời này dù không nói ra, nhưng trong lòng rõ ràng đã thừa nhận mối quan hệ của hai người. Lẽ nào cả đời mình thật sự sẽ thuộc về chàng từ giờ sao.
Chiết Tử Du chợt nhớ tới những lời hàm hồ của Phù Diêu Tử ngày nào, Trong tâm hồn thiếu nữ chợt xao động, như dự đoán một vài việc, có lẽ không phải chuyện tốt. Nếu không thời điểm này phải cảm thấy vui mừng, còn chỗ nào phải toan tính hơn thiệt.
Phù Diêu Tử đạo lão nói gì mà song phụ chi mệnh, hắn…….hắn đừng làm bất cứ chuyện gì là tốt nhất.
Chiết cô nương trong lòng tâm tư băn khoăn, Dương Hạo nhìn nàng vui mừng không nói, chỉ biết là nàng đã đồng ý, vui vẻ nói: “Nàng đồng ý rồi thì tốt quá, chúng ta đi ngày bây giờ nhé.”
Hắn mỉm cười, nhìn từ trên xuống dưới ngắm một lượt, cười nói: “Dù rằng nàng giả nam, vẫn là quốc sắc thiên hương, dung mạo đoan trang, ha ha, ta nghĩ….tên tuổi nàng đêm nay nhất định vượt qua tất cả vẻ đẹp của nữ quyến các quan thân khác.”
Chiết cô nương thầm than khổ không ngừng: “Lần này thật sự nguy rồi, những quan thân chàng mời lần này, chẳng có mấy người không biết tướng mạo của ta? Lần này đi cùng chàng, dù nói là mặc nam trang, ta có mặc quần áo ăn mày cũng nhất định là khiến mọi người kinh ngạc. Đại ca đang muốn làm chàng ngã ngựa, ta lại đi theo chàng xuất hiện…,nguy rồi, nguy rồi, lần này nên thế nào mới tốt đây?”
Dù là Chiết Tử Du trí tuệ hơn người thấu hiểu trăm kế, thời khác này cũng hoàn toàn không có kế nào.
Lúc đó, nam nữ đối với chuyện tình cảm lúc nào cũng phải có chút ý tứ, không thể tự nhiên so với hiện đại. Dương Hạo dù rất muốn cầu thân, cũng phải biết đi mời bà mối đến bàn bạc với phụ mẫu nàng xin phép, không được cùng nàng lén tư thông. Hôm nay mời nàng cùng đến dự tiệc hội, đã là lời tỏ tình không thể rõ ràng hơn. Nếu nàng từ chối, có lẽ nào sẽ là một tín hiệu sai đối với Dương Hạo, khiến chàng hiểu nhầm rằng bản thân không muốn cưới chàng?
Vì có tâm sự này, Chiết Tử Du không dám khinh suất cự tuyệt, nhưng nếu không từ chối…, Chiết Tử Du tiểu thư bất giác nhìn thẳng: Tiệc rượu tối nay, có lẽ sẽ rất đặc sắc…”
Tiểu Phàn lầu hôm nay được Dương Hạo bao hết, trên bàn rượu bách điểu hướng phượng trong đại sảnh, đã có vài vị quan thân đến trước ngồi, nhưng những quan viên và thương cổ có thân phận cao trái lại một người cũng chưa thấy đến.Cứ xem thân phận của họ thì đương nhiên là chưa có chủ nhân thì chưa đến, đó là đạo lý đến trước là tự hạ thấp giá trị của bản thân.
Nhưng mấy vị tiểu công tử của Chiết gia trái lại chẳng để ý chuyện đó, trong số họ lớn nhất cũng mới chỉ mười tám tuổi, đều là nhưng thiếu niên hoạt bát hiếu động. Họ nào có đủ kiên nhẫn chờ đợi, sớm đã tới nơi này rồi. Nhìn thấy mấy vị công tử Chiết gia tới, có vài vị quan viên, thương nhân muốn xác định rõ lần nữa ý đồ của Chiết phủ, lần lượt tiếp cận thăm dò ý tứ bọn họ.
Lúc này tiệc rượu vẫn chưa bắt đầu, nhưng tiểu phàn lầu là Phủ Cốc đệ nhất tửu gia, vẫn chu đáo như bình thường. Khô quả mật tiễn, thanh tửu trà đều lần lượt được bày ra, Chiết Duy Chính rót rượu cạn chén, cao hứng uống, rồi lớn tiếng nói: “Các ngươi không cần hỏi nữa, gia phụ vốn uy nghiêm, các công tử nào dám đi dò hỏi ý tứ ông? Vì thế các ngươi muốn thăm dò ý tứ từ chỗ ta cũng chẳng đạt được gì.”
Ngay khi các quan viên sĩ thân thất vọng, Chiết Hải Siêu liền cười nói: “Nếu Lô Lĩnh Châu chịu từ bỏ vũ lực, chuyên tâm buôn bán, vậy thì Phủ Cốc của ta cũng không ngài gì cùng hắn chia đôi bát canh. Nhưng Dương Hạo hắn chưa từng hỏi ý kiến bá phụ ta, đã tự ý làm chủ, khó tránh bị cho rằng đã quá coi thường, tóm lại phải đánh cho hắn một đòn để áp chế tính kiêu ngạo của hắn mới tốt. Hơn nữa, để hắn có chút kinh sợ trong lòng, Phủ Cốc chúng ta cũng sẽ đạt được nhiều điều tốt sao?”
Chúng quan viên sĩ thân nghe xong liên tục gật đầu, có một vị vẫn cẩn thận hỏi lại: “Nhị công tử, cái này……..,là ý trong lòng Chiết đại tướng quân à?”
Chiết Duy Tín hừ một tiếng nói: “Gia phụ dù không nói rõ ra lời, lẽ nào làm con trai như ta còn nhìn không ta tâm sự của người sao? Yến tiệc rượu hôm nay, là không muốn chặt đứt ý tưởng của Dương Hạo, cũng không phải đến vì bữa rượu này, ngươi tốt thì ta tốt. Một lát nữa, ta nghĩ thúc phụ cùng sẽ tới dự tiệc, đến lúc đó các ngươi sẽ biết tất cả ý đồ thôi. Chư vị hãy tạm thời yên tâm, tới lúc đó chỉ cần nhìn mắt của thúc phụ ta mà hành sự, để hắn biết được quan thân Phủ Cốc chúng ta trên dưới một lòng, muốn đạt được sự đồng ý của Phủ Cốc ta, còn phải đợi hắn đồng ý sao?”
Chúng quan thân nghe lời hắn nói rõ ràng như vậy, không khỏi vui vẻ cười đùa, tranh nhau gật đầu đồng thanh nói “phải”.
Lúc này Chiết Duy Xương hết sức phấn khởi chạy tới nói: “Tới rồi, tới rồi, xe của Dương Hạo đã tới ngõ rồi.”
Chiết Duy Chính vội vàng nói: “Các vị mau trở về chỗ ngồi của mình, trở về vị trí cũ, chớ để sự việc đã loạn lại thêm phần khó xử.”
Những tiểu quan thương đó vội vàng tranh nhau trở về chỗ ngồi của mình. Chiết Duy Chính đợi người hôm nay là cố ý lại khiến cho Dương Hạo ngã ngựa thất thế lần nữa. bèn cố ý ngồi ngả nghiêng, rượu trong cốc cũng đổ cả ra,bên cạnh không có người nào,cứ tự rót tự uống.Một khi Dương Hạo bước vào, sẽ tự hiểu rằng bọn họ vốn không coi vị Lô Lĩnh tri phủ kiêm đoàn luyện sử đại nhân ra gì.
Xe của Dương Hạo tiến vào trong hạng, Chiết Tử Du thấy trước mắt đã là tiểu bàn lầu, trong lòng lại càng hoảng, lắp bắp nói: “Hạo…Hạo ca ca, người là quản thân, những người dự tiệc rượu hôm nay mời tới nếu không phải quan sử của Phủ Cốc thì cũng là đại thương gia của địa phương, ta… ta chỉ là một dân nữ, thân phận thấp lém, làm sao dám gặp mặt những gia quyến các quan thân, hơn nữa…hơn nữa…”
Trên mặt nàng hiện lên hai đoá anh đào, ngượng ngùng cúi đầu thấp giọng nói: “Hạo ca ca, tâm ý của chàng, Tử Du hiểu, nhưng chàng với ta dù sao cũng chưa… chưa có danh phận rõ ràng, lần này cứ thế đi ra e khiến người ta cười chê.”
Dương Hạo nghe nàng gọi một tiếng “Hạo ca ca” trong lòng như dâng lên một tình cảm nhẹ nhàng vô hạn, hắn đã phụ một người con gái yêu hắn sâu nặng, làm sao có thể lại khiến một người con gái hắn ngưỡng mộ vì hắn mà chịu uất ức. Vừa rồi tất cả những gì được chứng kiến trên phố, càng đả kích hắn một cách sâu sắc, thân phận thấp hèn ư? Những người con gái tốt nhưng thân phận thấp kém phải chịu bị người ta ức hiếp sao?”
Hắn nắm chặt lấy cổ tay của Chiết Tử Du,hào hứng nói: “Hôm nay ta bái một vị đạo nhân làm thầy, học tập võ nghệ.Ân sư một đời, tùy tính mà làm, sống đời đời tự tại. Ta thân là đồ đệ, làm sao có thể để mất mặt sư phụ đây? Đương nhiên cũng là tùy cơ ứng biến mới được, Tử Du, nàng không cần sợ hãi, ai dám làm nhục nàng, chính là làm nhục ta, Dương Hạo từ giờ phút này sẽ không bao giờ để cho người phụ nữ của mình bị ai khinh miệt, bị người ta làm tổn thương. Đi nào, chúng ta xuống xe thôi!”
Chiết Tử Du nghe hắn gọi một tiếng “người phụ nữ của ta” mà trong tâm hồn người thiếu nữ run lên, những lời từ chối không thể nói ra được nữa, bị hắn kéo một cái, liền giống như ăn nhâm thuốc mê hồn dược, ngoan ngoãn theo hắn xuống xe, nép mình bên cạnh hắn e thẹn, mà bên tai và trong lòng vẫn văng vẳng tiếng nói “ người phụ nữ của ta,…. người phụ nữ của ta….” Nhất thời tràn ngập sự vui sướng, tình cảm vạn phần, quên mất bản thân đang ở đâu.
Dương Hạo vừa xuống xe, liền thấy bên cạnh có một chiếc xe ngựa cũng dừng lại, trên xe đó một người đàn ông ục ịch thô lỗ thấp béo đang ngồi. Dù rằng trên người mặc bộ quần áo viên ngoại, nhưng cái thân thể nặng nề như ục ịch toàn nước, trông khá khó coi, nhìn đôi chân ngắn ngủn của hắn đứng bên cạnh xe dường như chẳng cao hơn bánh xe bao nhiêu.
Chỉ nghe hắn phát ra tiếng thô kệch chửi mắng khi xuống xe: “Tiện tỳ, lão gia ta vốn muốn đem người đến đây để ra oai đẹp mặt ta, bây giờ ngươi nhìn thử cái mặt người, chắc còn ra mặt người.”
Dương Hạo vừa nhìn, tên này lại chính là Trịnh Thành Hòa đại quan nhân một người ghen tuông vô cớ kinh khủng vừa gặp trên phố. Trịnh đại quân vừa nói vừa tức giận, xắn tay áo, vừa nhổ một bãi nước bọt vào lòng bàn tay như muốn lên xe: “ Nhìn xem đến giờ rồi, lại không thể quay về đổi người được, nào tới đây, để lão gia vặn vài cái, chỉnh sửa khuôn mặt cho hồng hào lên, nhìn bình thường.”
Trên xe người tiểu thiếp toàn thân run rẩy, vội vàng cầu khẩn nói: “Lão gia, cầu xin người đừng đánh thiếp nữa. Thiếp… thiếp… sẽ trang điểm lại trên xe, thêm chút bột son, nhất định che lấp được mà.”
“Kẻ này cũng tới đây dự tiệc sao? Mấy lần tiệc rượu trước ta có gặp qua hắn sao?” Dương Hạo ngẩn người, đột nhiên nhớ ra đại quan nhân thủ pháp cao siêu. Có vài lần tiệc rượu trước bản thân đều từ chối không đi, là do Trình Đức Huyền đi thay mình dự tiệc. Người này nghĩ lại tất là đi dự những tiệc rượu đó, thiếp mời ngày hôm nay đều dựa vào trước đây, nên cũng nhận được lời mời.
Tuy nói hắn không thích thú với Trịnh Thành Hòa, thậm chí là tương đối ghét, nhưng những người được mời tới yến tiệc hôm nay, vẫn còn coi trọng yến tiệc lần này như thế, rõ ràng là thời cơ buôn bán lớn cho tương lai của Lô Linh Châu. Dương Hạo lại không tiện nói nhiều gì. Hắn âm thâm hừ một tiếng lạnh lùng liếc nhìn tên Trịnh Thành Hòa béo lùn như quả dưa hấu một cái khinh miệt, rồi ôn hòa đỡ bàn tay nhỏ nhắn của Chiết Tử Du. Bàn tay nàng thon đẹp, làn da mềm mại nõn nà như ngọc, thật khiến cho người khác được thích thú.
Dương Hạo quay lại cười nói dịu dàng: “Tử Du, chúng ta đi thôi.”
“Vâng….” Chiết Tử Du như một người vợ đang ngại ngùng, được hắn nắm tay dìu từng bước đi về phía cửa lớn của tiểu bàn lầu, trong lòng chỉ biết tự than: “Hỏng rồi, hỏng rồi, chết rồi, chết rồi, Chiết Tử Du ta lần này sắp thành một người đệ nhất Phủ Cốc rồi…..”