[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 179 : Ở lại không giống nhau




Trong trại của Xích Trung đang bố trí lại hương án, nghênh đón khâm sứ. Thánh chỉ có nhiều loại, không nhất định mỗi thánh chỉ đều có quy cách nghênh đón long trọng như vậy. Có cái chỉ cần cúi đầu nghe chỉ, còn không cần quỳ xuống.

Nhưng lần này Dương Hạo đón chỉ, nghi thức truyền chỉ rất long trọng, Xích Trung là quan trên, vừa nhìn tình hình thì hiểu được tầm trọng đại của nó, cho nên vội vàng nghênh tiến khâm sai truyền chỉ, mời trà và ngồi ghế trên. Vừa vội vàng ra lệnh cho người bày lại hương án, rồi phái người đi mời Dương Hạo về tiếp chỉ.

Dương Hạo và Chiết Tử Du đang nấn ná ở sườn núi. Sự xa lạ sau những tháng ngày dài xa cách dường như đã biến mất. Ở trong lòng hắn, Chiết Tử Du là hồng nhan, là tri kỷ, dù khác nhau về giới tính song vẫn cảm thấy như hai người bạn thân, người nàng giống như nụ cười của nàng, luôn khiến cho người ta có cảm giác như đang tắm mình vào gió xuân.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, vừa đi đến giữa sườn núi, thì gặp một quân sĩ đến tìm họ, Dương Hạo vội vàng theo binh sĩ đó về quân doanh để tiếp chỉ, nhiều dân chúng biết tin đều xúm nhau lại ngoài nha môn, được một lát, người càng ngày càng nhiều, rồi đông nghìn nghịt.

Bích Túc và Diệp đại thiếu đứng một chỗ thảo luận.

Bích Túc bị kích động nói: “Quan Gia có chỉ, tất nhiên là ca ngợi Dương Hạo rồi, lần này chắc chắn là đi nhận chức ở Khai Phong, đó là dưới chân thiên tử, một nơi phồn hoa, ta vẫn muốn đi phủ Khai Phong xem xem”.

Diệp đại thiếu cười mỉa mai: “Khắp phủ Khai Phong là quan, ngươi đến đó người ta cũng chẳng thèm chú ý tới ngươi. Thà làm một cái đầu gà còn hơn đi theo đít trâu, cứ ở nơi này làm quan phụ mẫu có phải tốt hơn không. Dương Hạo tốt nhất là nên đi Quảng Nguyên làm quan, nếu thăng quan sát hoặc là cử quan, Diệp gia ta cũng theo đó mà ủng hộ”.

Chiết Tử Du đứng ở phía trước, đằng sau nàng, là mấy tên người Hán, giống như mọc rễ vậy, cắt đứt sự khai thác thông tin của nàng và dân chúng. Tất cả mọi người đều đợi tin tức ngoài nha môn , Chiết Tử Du cũng thế.

Sự ngợi khen long trọng này, nàng sớm đã đoán được. Nàng sống ở phiên trấn nhà làm quan. Nàng sớm biết rằng, cho dù là Trình Đức Huyền có đem dân di dời về hướng đông, làm tổn hao binh tướng, dân chúng thương vong hơn nửa, vẫn là do Dương Hạo hiến kế, đoạt lễ cải mệnh, dẫn bọn họ tây phản, kết quả chí ít cũng là giống nhau… Triệu Quan Gia sẽ khen thưởng.

Đường đường đế vương, ý chí tứ hải, điều lo lắng là thắng bại toàn cục, sẽ không so đo tính toán được mất với hạ thần. Dù sở dụng không thuộc mình, cũng phải bình tĩnh lại để bàn bạc, huống chi là Dương huynh lập công, Triệu Quan Gia không phải là một ông vua ngu đần.

Cho nên nàng không lo lắng là thánh chỉ này sẽ bất lợi cho Dương Hạo, nàng lo lắng chính là, thánh chỉ này để biểu hiện sự coi trọng đối với việc di dân Bắc Hán, phần thưởng ban cho việc di dân của Dương Hạo quá cao, nếu, hắn bị điều đi Trung Nguyên làm quan, thì làm sao đây?

Chiết Tử Du chưa bao giờ nhìn thẳng vào tình ý của bản thân như có như không, mãi cho đến khi lại một lần nữa nhìn thấy Dương Hạo, cuối cùng cũng không thể làm tắt đi ngọn lửa tình, nó lại bốc cháy lên, chẳng lẽ vừa gặp lại chia lìa sao? Thân phận của mình, nếu còn có cơ hội gặp lại hắn? việc đại sự hôn nhân của nhị tiểu thư Phủ Châu Chiết Phủ, chẳng lẽ lại qua loa? Khi đó mình sống ở đâu?

Trong lúc nhất thời, Chiết Tử Du loạn nghĩ, nụ cười hồn nhiên tự tại đã biến mất, con ngươi vẫn nhìn chằm chằm vào cửa nha môn, cảm giác lo được lo mất, trong đầu nghĩ: “Dương Hạo à, ngươi con người ma quỷ, còn muốn tra tấn bổn cô nương bao lâu nữa”.

***

Mũi tên bằng nanh sói bay vút qua, xoẹt qua tai cắm xuống đất, con dê vàng đang cúi đầu ăn cỏ giật mình, rồi co chân chạy. Tiếng quát xa xa, đột nhiên phi ra một con tuấn mã, một đoàn cầm lửa đuổi theo.

Cỏ xanh mơn mởn trên thảo nguyên, dãy núi xa xa bị bao phủ bởi mây trắng. Chỉ thấy một mảnh thảo nguyên bát ngát, một con dê hòa vào hư ảo, chạy thoắt ẩn thoắt hiện trong bụi cỏ, để lại phía sau lớp bụi mù, kỵ sĩ lập tức như phi trong không trung, giống như đám mây đỏ, cố gắng đuổi theo mục tiêu. Một dê một người, một trước một sau, thu hút ánh mắt của bọn kỵ sĩ đứng xa xa.

Trước mắt bọn kỵ sĩ là một bạch y thiếu nữ đang buông cung xuống, má cô nương đỏ ửng lên. Nàng mắt ngọc mày ngài, người diễm lệ, nàng cất cung, cho tên vào lọ đựng đeo sau lưng, trông rất hiên ngang, trang phục làm tăng thêm phần khí khái của nàng.

Nàng mặc một bộ đồ săn màu trắng, cổ bẻ, thắt lưng màu lam bò tót, chiếc quần kỵ sĩ màu trắng, cưỡi ngựa trắng, khăn lụa trắng buộc qua tóc, bên phải thái dương có đeo một con bướm kết nho nhỏ, trông rất thanh khiết.

Phía sau có một kỵ sĩ đuổi theo, rồi tới bên cạnh nàng, đó là một ngũ quan tuấn tú, mày ngài rậm rạp, mũi thẳng miệng vuông, hai mắt rất có thần. Hắn mỉm cười nói: “Đông Nhi cô nương, không cần giận dữ, tuy mũi tên này không bắn trúng, vì vừa cưỡi ngựa vừa bắn tên, ngươi đã là nữ tử thông minh nhất mà Hưu Ca từng gặp rồi. Mũi tên thiếu chính xác một chút, ngươi cần phải chú ý lúc kéo cung”. Hưu Ca nói rồi, liền nhoài người về phía Đông Nhi, một tay giúp nàng kéo cung, tay kia giúp nàng điều khiển dây cung. Đông Nhi hơi ngượng rụt người lại, rồi nói: “Hưu Ca đại nhân”.

Tiếng nói nhỏ nhẹ, Da Luật Hưu Ca liền rụt tay lại, mặt lộ vẻ hơi xấu hổ.

Hắn liền cười ha ha, rồi tiện tay kéo cung của mình, bắn tên, dùng ngọc bản móc lấy dây cung, “za” một tiếng bắn phát ra, rồi quay sang nói với Đông Nhi: “Đó, ngươi xem, tư thế chuẩn xác phải là như vậy. Còn nữa, mắt phải nhìn theo điểm nhắm”.

Đông Nhi chăm chú nhìn tư thế của hắn, thử bắt chước, Da Luật Hưu Ca mừng rỡ: “Không tồi, không tồi, chính là như thế này, nhưng lực cánh tay cần mạnh một chút, nếu không thì mũi tên dù bắn trúng cũng chỉ làm thương phần da lông, nó vẫn chạy trốn được”.

“Đa tạ Hưu Ca đại nhân chỉ điểm”. Đông Nhi cười cảm ơn, mắt nàng như tuyết có nắng, sáng long lanh, Da Luật Hưu Ca thấy nao nao trong người, quên mất hạ thế cung xuống.

Con tuấn mã phi như bay trở về, đến gần kỵ sĩ quần áo đỏ thì ghìm ngựa lại, con ngựa hí dài một tiếng, nhẩy hai chân trước lên.

“Bụp” con dê vàng bị mũi tên bắn trúng khụy xuống, xuất hiện một bộ quần áo đỏ cưỡi ngựa, giống như ngọn lửa đang cháy. Nàng giống như Đông Nhi, đều là tiểu mỹ nhân khiến người ta ngưỡng mộ, khác nhau ở chỗ, nàng xem ra giống ngọn lửa, giống như mặt trời đỏ, cho dù là ai thì cũng không có khả năng tồn tại sự coi thường nàng, nhưng lại không có mấy ánh mắt dám nhìn thẳng nàng, mà La Đông Nhi thì lại giống như ánh trăng mát, dịu dàng, khiến cho người ta cảm thấy sự đoan trang.

“Tài bắn cung, cưỡi ngựa của nương nương, Da Luật Hưu Ca khâm phục vạn lần”. Da Luật Hưu Ca chắp tay cười nói.

“Hừ! Đại Dịch Ẩn học được cách khen người ta từ khi nào vậy?” Tiêu Hậu bĩu môi, đảo mắt qua nhìn La Đông Nhi, hiểu ý liền cười: “Đông Nhi, làm nữ thị vệ của ta, không tinh thông cưỡi ngựa bắn cung không được. Đại Dịch Ẩn là chim ưng trên thảo nguyên, có tài bắn cung cưỡi ngựa rất giỏi, có rảnh, ngươi có thể lãnh giáo hắn”.

“Vâng, tuân lệnh nương nương dặn dò”. La Đông Nhi chắp tay thi lễ. Tiêu Hậu thuận tay cởi bội đao ngà voi bên eo, ném cho Đông Nhi, Đông Nhi bắt được, tiểu đao không to, là công cụ mà quý nhân dùng để xé thịt dê, nhưng sắc bén không thua gì binh khí, nó lại còn là một trang sức quý giá, chuôi đao sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. “Đao nhỏ này tặng ngươi. Hưu Ca, lát nữa hãy dạy cho cô ta cách làm dê, luộc, trưa nay, ta muốn thử tài nghệ của Đông Nhi”.

“Tuân lệnh”. Da Luật Hưu Ca mừng rỡ, nương nương cho hắn cơ hội, hắn nào không biết? Dựa vào thân phận hắn, nếu muốn cưỡng bức Đông Nhi, sợ Tiêu Hậu cũng sẽ không để ý. Nhưng hắn thực sự rất yêu Đông Nhi, càng không chiếm được, càng yêu thương như nữ thần, một khi để mặt nàng nhăn nhó, hắn đến một ngón tay cũng không dám chạm vào nàng.

Lần tự tử trước ở Trục Lãng Xuyên do Dương Hạo gây ra, Da Luật Hưu Ca ngẫm lại, chắc chắn Đông Nhi sẽ không có hành động gì dại dột. Chỉ cần chăm sóc tốt cho nàng, khiến cho nàng từ nay về sau ở lại Thượng Kinh, ngày tháng trôi đi, còn sợ nàng không quên cái tên quan Đại Tống kia sao? Da Luật Hưu Ca chỉ nghĩ dựa vào tài năng của mình sẽ lấy được lòng người con gái vừa kính vừa yêu này, hắn rất tin tưởng hắn có thể làm được.

Người chăn nuôi trên thảo nguyên chỉ dựa vào một thanh tiểu đao, thì có thể trong thời gian một nén hương đã làm sạch sẽ một con dê, phân thịt ra rõ ràng, sạch sẽ, thậm chí một giọt máu cũng không để lại trên cỏ.

La Đông Nhi thịt động vật lớn nhất là gà, còn giết động vật lớn như dê thì chưa bao giờ, nàng lo lắng, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Da Luật Hưu Ca thì con dê kia cũng được làm thịt sạch sẽ, thấy một tay nàng có máu tươi, trên má cũng có vài vết, Da Luật Hưu Ca liền cười nói: “Ha ha, Đông Nhi cô nương, ngươi ra bờ sông rửa mặt sạch sẽ đi”.

“Còn dê thì sao?” Đông Nhi nhìn thấy một cái nồi cách đó không xa, có chút khó xử nói.

Da Luật Hưu Ca cười rồi nhỏ giọng nói: “Không sao, ta đến luộc dê là được rồi. Ngươi cho thêm ít muối vào rồi đi đi”.

“Đa tạ Hưu Ca đại nhân”. La Đông Nhi nhanh nhẹn xoay người, đi về phía dòng sông quấn quanh thảo nguyên.

“Ào ào” Đông Nhi dùng hai tay lấy nước ở sông lên té vào mặt, nàng bỗng thấy khuôn mặt ngốc nghếch của mình ở mặt nước, nàng còn nhìn thấy cảnh trời xanh mây trắng ở trên mặt nước. Nàng cảm thấy mặt mình không giống với trước đây, nàng bây giờ ánh mắt sáng long lanh, nàng bây giờ mới có chút thần khí. Còn nàng trước kia giống con búp bê gốm bị sứt mẻ, nàng bây giờ và trước kia hoàn toàn là hai người khác nhau.

Nàng nhìn mình trong nước, thở dài, không biết đi bao dặm đường rồi, mới đến nơi này. Nơi này là Thượng Kinh của người Khiết Đan, không biết cách Trung Nguyên có xa lắm không. Hoàng hậu nương nương đối đãi rất tốt, nơi này không biết tốt hơn mấy lần so với ngôi nhà trước đây, nhưng hắn không ở đây, nàng đột nhiên nhớ tới mùa đông, nàng ngồi xổm ở đầu cầu giặt quần áo, hắn từ trên cầu đi đến, gửi một cái hôn gió tới nàng, hai mắt nàng sáng lên, sau đó nhìn vào mặt nước xem lại dung nhan của mình, môi anh đào nhẹ cong lên, bắt chước cách hôn gió của Dương Hạo, nàng cười và hôn gió với mình qua mặt nước, mỹ nhân trong nước hai má đỏ ửng, như trái đào, nở nụ cười nghịch ngợm với nàng.

“Hạo ca ca, một ngày nào đó, ta phải rời hỏi nơi này đi tìm ngươi, cho dù tuổi tác có cao, dù đường xá có xa xôi, nhưng trái tim này của Đông Nhi không già…”

***

Dương Hạo đi ra khỏi nha môn, giật mình hoảng hốt.

Dân chúng ngoài nha môn vốn đang bàn tán sôi nổi như chợ, vừa thấy Dương Hạo bước ra với bộ áo quan màu đỏ tươi, đầu đội mũ cánh chuồn, chỉnh tề cầm thánh chỉ đi ra, rồi sững lại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn.

Ở phía sau hắn, Xích Trung quân chủ mặc giáp trụ chỉnh tề, quân đô hầu Mã Tông Cường, kinh sư truyền chỉ thái giám, cùng với tám cấm quân thị vệ cao lớn, nói về dáng người, nói về tướng mạo, thậm chí còn hơn Dương Hạo, nhưng đứng ở đó, giống như cây cà bị sương phủ, không có chút khí thế nào, hơn nữa mũ quan lại không giống Dương Hạo, hai cánh mũ như tai mèo, không hợp với bộ quần áo và dáng người, khiến cho người ta thấy buồn cười. Người nhận ra hắn, hiểu được người này chính là một vị khâm sai khác Trình Đức Huyền. Ánh mắt của Chiết Tử Du dừng ở bên hông Dương Hạo, ở đó có một miếng ngọc bội con cá bạc, lòng nàng vui mừng nhảy cẫng lên: “Bộ quần áo quan đỏ tươi, miếng bội cá bạc, phải chăng đã nhận chức quan lục phẩm?”

Dương Hạo yên lặng nhìn dân chúng, hít một hơi sâu, giơ thánh chỉ lên cao, lớn tiếng nói: “Thánh thượng có hồng ân, Dương Hạo nhận chức Bằng vệ lang!”

Dân chúng đông nghìn nghịt, không biết Bằng vệ lang là chức quan gì, nín thở nghe ngóng. Dương Hạo lại nói:

“Thánh Thượng ở Lô Hà Lĩnh, thiết Lô Lĩnh Châu, chức Bằng vệ lang của Dương Hạo là đoàn luyện sử quyền tri Lô Lĩnh tri phủ, soái nhất châu sở thuộc, tổng lý nhất châu quân chính!”

Chiết Tử Du nghe xong lông mày hơi nhướn lên, tỏ vẻ mãn nguyện. Nhưng vô số dân chúng vẫn đang ngơ ngác đứng đó, như vịt nghe sấm, hiếu kỳ nhìn Dương Hạo. Trong đám người không thiếu người được đi học, đương nhiên không thể nghe không hiểu, nhưng số người nghe hiểu rất ít, vì vậy đám người khổng lồ, bọn họ xôn xao bàn tán.

Dương Hạo quay đầu nhìn văn võ bá quan, vén quan bào lên, nhún người nhảy lên một hòn đá bên cạnh cửa nha môn, nói lớn:

“Mọi người nghe rõ đây. Quan Gia lập một châu ở Lô Hà Lĩnh, Dương Hạo ta là tri phủ kiêm đoàn luyện sứ của Lô Lĩnh này! Chính là quan phụ mẫu ở đây!”

Lúc này dân chúng mới nghe hiểu, đám người đứng lên, những tràng hoan hô liên tiếp, Dương Hạo đứng trên hòn đá chắp tay thi lễ, dân chúng liền quỳ xuống hô to: “Phủ tôn đại nhân, phủ tôn đại nhân!”

Dương Hạo đứng trên hòn đá, hoan hỷ nói: “Cái này để lại, để lại sau, dân chúng kính yêu ta như vậy ta cảm kích lắm lắm”.

Hắn chậm rãi buông tay xuống, hai mắt rưng rưng nói: “Lão nương, Đông Nhi, Dương Hạo lập tức sẽ trở về, áo gấm về cố hương, đi tế bái các ngươi, đưa các ngươi đến Lô Hà Lĩnh an nghỉ, chúng ta mãi mãi bên nhau, không bao giờ…rời xa nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.