“Dương khâm sai đã trở lại rồi”.
Dân chúng trong cốc nhìn thấy Dương Hạo thì chạy tới, chào hỏi hắn. Dương Hạo ghìm ngựa, chiến mã cũng đi chậm lại, mỉm cười ý chào hỏi bách tính.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một khuôn mặt đang cười, rất quen, nụ cười ấm áp như gió mùa xuân ấy vẫn lưu luyến trong đầu hắn. Dương Hạo cũng cười với người đó. Chiến mã vì đi chậm không quen, lắc đầu khiến hắn giật mình, hắn lắc mạnh chiến mã, quay đầu lại nhìn.
Lý Quang Sầm ngừng chiến mã hỏi: “Hạo Nhi, sao vậy?”
Dương Hạo cũng không quay đầu lại nói:
“Nghĩa phụ, các ngươi về trước, ta đi gặp một cố nhân”.
Nói xong thúc ngựa về phía cô nương mặc bộ đồ đen.
Chiết Tử Du đứng ở dưới một gốc cây, chăm chú nhìn hắn.
Dương Hạo phi ngựa đến bên nàng rồi xuống ngựa, tiến đến hai bước, thở hổn hển nhìn nàng.
Chiết Tử Du không xinh đẹp như Đường Diễm Diễm, mắt sáng, không giống vẻ hiên ngang Đinh Ngọc Lạc, mà giống một cành mai trong tuyết. Cô ấy càng nhìn càng dịu dàng, càng nhìn càng đẹp, chỉ cần ngươi chú ý, cảm giác từ cô ấy mang đến sẽ khiến ngươi hoan hỷ.
Khí chất, dung nhan, dáng người, động tác của nàng thực sự nói không nên lời, có năm sáu phần giống với La Đông Nhi, điểm bất đồng chính là, La Đông Nhi điềm đạm đáng yêu, giống bông hoa quỳnh khó thấy nhưng luôn phảng phất mùi thơm, mà Chiết Tử Du có nét ung dung đại khí hơn nàng.
Bất kể thế nào, tính tình trẻ con giống Đông Nhi, cũng là người thiếu nữ sau khi Dương Hạo tới thế giới này mới nảy sinh tình cảm, lúc này nhìn thấy cô ấy, lai nhớ tới người đã khuất Đông Nhi, Dương Hạo rất xúc động.
Chiết Tử Du khoanh tay đứng dưới bóng cây, lòng tràn ngập sự vui sướng khi Dương Hạo chạy lại, thấy mắt hắn có sự hoan hỉ, nàng liền cười, rồi thấy ánh mắt hắn buồn, Chiết Tử Du nghĩ ngay là hắn đang nghĩ điều gì. lòng nàng hơi xót xa, ngoài sự dịu dàng còn ẩn chứa sự tiếc thương.
Dương Hạo cuối cùng cũng nói:
“Ta…sao lại nhìn thấy ngươi ở nơi này?”
Chiết Tử Du hé miệng cười:
“Ngươi đã nói, nếu chúng ta có duyên, thì có thể gặp lại mà”.
“Là…ta…ta …”
Dương Hạo rong ruổi một hồi, lòng lại thấp thỏm, lòng bàn tay bất giác đã toát mồ hôi, Chiết Tử Du nhìn bộ dáng của hắn, vô cùng đắc ý vì mình đã làm cho hắn trở nên như vậy, mắt nàng chớp chớp, làm cái mặt xấu, thản nhiên cười, nói:
“Không hỏi ta tại sao lại xuất hiện ở nơi này?”
“À…đúng, ngươi sao lại xuất hiện ở đây?”
Dương Hạo vừa hỏi, thì mới thực sự tỉnh lại:
“Đúng rồi, ngươi sao lại xuất hiện ở đây?”
Chiết Tử Du cười, lộ hàm răng trắng bóng ra, cười nói:
“Bổn sơn nhân thần cơ diệu kế mà, ha ha, rất nhiều người nhìn thấy chúng ta rồi, có đi cùng nhau không?”
“Được!” Dương Hạo vui vẻ đồng ý, bỏ cương ngựa cho Chiết Tử Du trèo lên, vỗ vỗ vào hông ngựa, con ngựa liền phóng về đoàn người Lý Quang Sầm, Dương Hạo chắp tay vái chào, rồi hai người cùng đi trên một con đường nhỏ lên sườn núi.
Lý Quang Sầm đã nhìn thấy. Nửa đời bôn ba, giờ cuối cùng cũng ổn định được, lại được Dương Hạo gọi một tiếng “Nghĩa phụ” khiến hắn tưởng nhớ lại quá khứ, hắn giờ rất mong những ngày còn sống, có thể hưởng thụ những ngày tháng chơi đùa cùng con cháu.
Bích Túc nhanh như khỉ, bước đi như bay, từ trên sườn núi phi xuống dưới, xa xa nhìn thấy Dương Hạo và Chiết cô nương cùng rẽ vào một con đường nhỏ lên sườn núi, hắn vẫy tay gọi, chạy theo, nhưng chân không bước nổi một bước, hai chân cọ quậy trên không.
Bích Túc quay đầu nhìn, chỉ thấy sau hắn có hai tên đàn ông, thân hình cường tráng, sừng sững như núi, trong đó có một tên đang dùng hai ngón tay ngoắc áo hắn lên, nhấc bổng người hắn khỏi mặt đất.
Bích Túc trừng mắt định quát, sau đó thay đổi ngay bộ dáng, khiêm nhường hỏi:
“Hai vị huynh có gì chỉ bảo?”
Tên râu quai nón nhếch miệng cười:
“Vị nhân huynh này, khinh công thật siêu phàm”.
Bích Túc chắp tay nói:
“Quá khen, quá khen, hai vị nhân huynh, các ngươi xem…chúng ta phải chăng nên đững xuống đàng hoàng nói chuyện?”
“Hay là ngồi xuống nói chuyện đi”.
Tên kia cười lớn, ném hắn xuống đất, vai của Bích Túc bị bàn tay to của hắn ném mạnh, văng sang bên đường, ngồi luôn lên một hòn đá.
“Hai vị…rốt cuộc là định chỉ bảo điều gì?”
Bích Túc bị hai bọn chúng nhấc bổng lên không trung, thì có chút lo sợ: Hai tên vạm vỡ này, chẳng phải có ý gì đấy chứ? Hôm trước vừa có một tên lưu manh có ý đồ bất chính với một phu nhân, và đã bị Xích Trung phạt quân pháp rồi, chỉ là không biết nếu ta bị bọn chúng ức hiếp, Xích tướng quân có phạt bọn chúng không…
Tên bên trái nói với hắn:
“Ngươi có phát hiện ra không, con kiến nhỏ như vậy, nhưng lại có thể thồ được những thứ lớn hơn, nặng hơn cơ thể nó mấy lần?”
“A, ta có chú ý…nhưng điều này có liên quan gì đến ta, hai vị nhân huynh?”
Tên bên phải nói:
“Thì có liên quan khỉ gì đến ngươi, hai anh em chúng ta chỉ là xem ngươi một tiểu hòa thượng rất có tuệ căn, cho nên muốn mời ngươi cùng cân nhắc, con kiến này…nó làm thế nào mà có thể thồ được vật nặng hơn nó? Ngươi xem, ngươi xem, ở đó có một con kiến. Lại đây, ba anh em chúng ta thử xem…”
Hai tên to béo vạm vỡ vòng tay qua cổ Bích Túc, Bích Túc không chịu được liền cong lưng xuống. Lúc Diệp đại thiếu đang thở hồng hộc từ trên sườn núi xuống, thì phát hiện ra Bích Túc bị hai tên “nhỏ xinh” kia ôm chặt lấy, ba người cúi đầu, tập trung tinh thần nhìn cái quái gì đó…
***
Chiết Tử Du nhướn nhướn mũi, cười nói: “…chính là như này này. Ngươi biết Cửu thúc ta làm gì ở phủ Chiết đại tướng quân mà, có lúc ta cũng lợi dụng mối quan hệ của ông ấy để đi đến Bạch Hoa Ô, nghe người ta nói về chuyện của ngươi, mới hiểu được khâm sai Dương Hạo ngươi, chính là Đinh Hạo Phách Châu”.
Nàng giơ tay lên, sửa lại một bên mái tóc, cười nói:
“Chẳng qua, ta cũng không ngờ lại đến nơi này, người nhà ta đông, vì kiếm kế sinh nhai, đành làm ăn buôn bán”.
“Ừ!” Dương Hạo gật gật đầu, nói:
“Đúng vậy, biển người mênh mông, ta cũng thật không ngờ lại có cơ hội gặp ngươi”.
Chiết Tử Du ánh mắt chợt lóe, thản nhiên nói:
“Cho nên ta mới nói, đây là duyên phận. Chỉ là…ta không ngờ ngươi lại đổi thành tên Dương Hạo, nếu như không phải là... không phải là ta nghe thấy người ta nhắc đến ngươi, thì ta đến Lô Hà Lĩnh, cũng chưa chắc sẽ tìm ngươi”.
“Đinh Hạo…” Dương Hạo cười chua xót nói: “Một lời khó nói hết, ta không muốn lại nhắc tới những chuyện quá khứ kia nữa. Chiết cô nương, nhà ngươi buôn bán gì vậy?”
“Cái gì có thể kiếm tiền thì bán cái đó”.
Chiết Tử Du trêu trọc nói:
“Nhà ta đông người, có cả bá phụ, thúc phụ ta, người rất đông, mỗi người lại có một cái nhà to, cùng kinh doanh một nông trường cỏ lớn. Nhưng chỉ dựa vào cái này không được, buôn bán cả những thứ khác nữa, rất nhiều thứ, giờ không thể kể hết. Gia phụ đã qua đời, giờ đại ca ta đã kết hôn, để kiếm sống, đại ca ta phải ra ngoài bôn ba. Lần này, vận chuyển lương thực, nông cụ cho Lô Hà Lĩnh, ta đi theo giúp đỡ một tay”.
Dương Hạo gật đầu, khâm phục nói: “Thật khó cho ngươi, nữ nhi còn trẻ như vậy, phải vì kế sinh nhai của gia tộc bôn ba, màn trời chiếu đất, thật sự khâm phục”.
Chiết Tử Du cười nói: “Ha ha, làm gì giỏi như ngươi nói. Kỳ thực chuyện trong gia tộc, cũng chẳng đến lượt ta lo, thỉnh thoảng ra ngoài, mục đích là du ngoạn mà thôi. Chẳng qua…”
Nàng liếc mắt nhìn Dương Hạo một cái, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Lần này đến, chính bởi vì…muốn gặp ngươi…”
Dương Hạo có chút cảm động, khẽ mấp môi, nhưng lại không nói gì.
Con đường phía trước hẹp dần, hai bên cỏ dại mọc thành bụi, Chiết Tử Du chủ động đi về phía trước, mắt nhìn xung quanh, rồi quay ra hỏi:
“Dương…người ta hay là không gọi chức quan của ngươi nữa, hay là gọi tên ngươi giống trước đây, được không?”
Dương Hạo cười nói: “Thế nào cũng được”.
Chiết Tử Du nói:
“Sau khi ta đến đây, đã đi xung quanh xem dân chúng nơi này. Hiện giờ họ mặc dù ổn định, nhưng sau một thời gian dài không có nghề nghiệp là không thể được, ta nghe cửu thúc nói, Chiết đại tướng quân giờ bận chuyện chiến sự, tạm thời không chăm nom được tình hình ở đây. Nhưng…hắn đã dặn dò, điều đến đây các quan lại của Phủ cốc để đăng kí hộ tịch cho dân chúng, xác định quê quán, để cho sĩ nông công thương, các ngành các nghề, có thể an cư mà lạc nghiệp”.
“Có chuyện đó sao?”
Dương Hạo vui mừng:
“Chốc nữa ta về, ta cũng sẽ đi gặp người Phủ cốc, nghe xem ý của Chiết đại tướng quân”.
Dương Hạo nói:
“Kỳ thực dân chúng đã rời đến Phủ cốc, bố trí thế nào là chuyện của các quan, ta không có quyền can thiệp. Nhưng ta có cảm tình với dân chúng, nếu như không thể tận mắt chứng kiến họ bố trí ổn thỏa, ta thực sự không yên tâm.
Chiết đại tướng quân có thể lo liệu được cho dân chúng, đó còn gì bằng. Nhưng tình hình nơi này tương đối đặc biệt, nếu sắp xếp bình thường theo Phủ Châu, mà sắp xếp dân chúng trăm nghề, chỉ sợ là không thỏa đáng, ta muốn đợi Chiết đại tướng quân trở về, báo với hắn tình hình này”.
Chiết Tử Du quay đầu cười nói:
“Ta biết ngươi xưa nay đa trí, ngươi có cách gì tốt hơn sao?”
Dương Hạo nói: “Nơi này đồng cỏ xanh rì, đất đai phì nhiêu, lại có dãy núi trùng điệp và con sông lớn đầy cỏ lau. Theo lý mà nói, để mấy vạn dân chúng có cơm ăn, có thể sắp xếp một bộ phận người làm nghề nông, một bộ phận khác chăn thả gia súc, một bộ phận đánh bắt cá và săn bắn, những người còn lại kinh doanh. Nhưng nơi này là địa bàn gần Lân Châu, Phủ Châu và người Đảng Hạng, ngươi là người Phủ Châu, hẳn là hiểu được, tuy ba vị tiết độ sứ đều là quan Đại Tống, nhưng…lẫn nhau, thì lại không được hòa thuận…”
Vì Chiết Tử Du là họ hàng xa với Chiết đại tướng quân, Dương Hạo không nói quá rõ ràng, Chiết Tử Du cười nói:
“Có gì là không hòa thuận. Ba thế lực tây bắc bây giờ, thế lực Hạ Châu Lý Thị mạnh nhất, cho nên hai nhà Chiết Dương đã liên minh để đối kháng với Lý Thị, nhưng hai nhà Chiết Dương cuối cùng liên minh mà phi một nhà, hàng xóm mà, chung sống tương đối thân thiết, cũng không thể không có hiềm khích của một nhà. Người nhà ta giờ chiếm đất đai nhà ngươi, ngày mai người nhà ngươi lại chạy đến ôm hai bó lúa sau vườn nhà ta, tranh cãi cũng không thể tránh được”.
Nàng cười khanh khách nói: “Chiết đại tướng quân và Dương đại tướng quân không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà phá vỡ đi sự đồng minh của hai nhà, để tránh Hạ Châu thừa cơ, đành ràng buộc người lẫn nhau, cố gắng không để họ tiếp xúc. Cho nên…mảnh đất màu mỡ Lô Hà Lĩnh này, vì nằm trong địa bàn ba thế lực, mới rảnh rỗi như vậy”.
Dương Hạo cười nói: “Cô nương quả thực rất thông minh, lại là người Phủ Châu, theo tại hạ thấy thực không tồi, đây cũng là điều băn khoăn của Dương mỗ ta. Bất kể để bọn họ chăn thả cũng tốt, trồng trọt cũng được, thế cần được mở rộng ra, nay các nơi để tránh những xung đột lớn, đều ràng buộc người mình không được đi quá xa, nhưng người bình thường chăn thả, đánh cá ở vùng biên giới, xung đột của dân chúng thì phải làm thế nào?
Hạ Châu, Phủ Châu, Lân Châu đều có trọng binh nắm giữ, có sự kiêng dè lẫn nhau, còn có thể khống chế sự phát triển của tình thế. Mấy vạn dân Lô Hà Lĩnh này có cái gì? Nhất thời xảy ra xung đột, dân chúng tây bắc nhanh nhẹn dũng mãnh, phần nhiều là cùng tộc tụ thành trại, cùng họ tụ thành khu, một lòng một dạ, lúc đó ngay cả ba vị tiết độ sứ không xuất binh, dân chúng Lô Hà Lĩnh cũng nhận sự ức hiếp của các thôn trại.
Còn nữa, coi là hai vị tiết độ sứ Lân Châu, Phủ Châu sáng suốt, có thể ràng buộc bộ hạ và dân chúng, nhưng phía tây phải làm sao? Ở đó là biên giới của Đảng Hạng Thất Thị, bọn chúng đói khát, ngay cả Hạ Châu cũng dám cướp bóc, thị trấn Phủ Châu, Lân Châu cũng dám cướp, Lô Hà Lĩnh nuôi bò dê, trồng hoa màu, gần bọn chúng trong gang tấc, lại không có trọng binh bảo vệ, bọn chúng có thể bỏ qua miếng thịt mỡ ngay miệng được không?”
Nghe đến đây, Chiết Tử Du bỗng cảm giác cách nghĩ của mình vẫn hơi trẻ con, chủ ý của cô ấy vốn là lợi dụng ảnh hưởng của mình, muốn huynh trưởng quan tâm hơn tới dân chúng Lô Hà Lĩnh, đồng thời lập một võ trang tự bảo vệ mình của Lô Hà Lĩnh.
Nhưng mà, huynh trưởng của nàng ở nhà là huynh trưởng, ở ngoài là chủ của Phủ Châu.
Không có lợi ích nào có được, khiến hắn phái đại quân đến đây vì hy sinh cho người khác, nếu đại ca của nàng đồng ý, các tướng lĩnh có thể can tâm tình nguyện không? Tạm thời đề nghị bảo vệ thì có thể được, nếu như kéo dài thì sao, thì đây không phải là kế sách lâu dài.
Còn nữa, thuế má thu được ở Lô Hà Lĩnh, những thứ mà dân chúng cống nạp thì để cung cấp cho quân sự bảo vệ, tương đương với việc trực tiếp nhập mấy vạn dân Hán dưới quyền quản lý của mình. Lúc đó…đất đai chiếm cứ của Lô Hà Lĩnh có một bộ phận thuộc Lân Châu, Lân Châu có tới phân đất không? Trực tiếp biến dân chúng thành con dân của mình, Triệu Quan Gia phủ Khai Phong nhìn mà không thấy sao?
Nghĩ đến đây, Chiết Tử Du có sự khâm phục với Dương Hạo, nàng vừa suy tư vừa hỏi: “Như vậy, ngươi có cách gì vẹn toàn không?”
Dương Hạo nói qua qua về dự định của mình cho Chiết Tử Du nghe, Chiết Tử Du không ngờ Dương Hạo lại có cách ly kì như vậy, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nó lại là một đạo lý.
Nàng trước đây chưa từng nghe nói có nơi nào, một thành trì của mấy vạn dân, bản thân lại hoàn toàn vứt bỏ đi công nông mục ngư, chuyên tâm vào phát triển buôn bán, hình thành nên khu vực đặc biệt có nhiều chức năng, lại có thể bảo đảm cho nó thịnh vượng phát đạt. Nhưng đặc khu này, làm như vậy lại là hoàn toàn có lợi, các nơi đều tiếp thu, đều hưởng ứng.
Kế hoạch đó của hắn, dân tình Bắc Hán có thể phát huy tác dụng mà muốn làm nhưng không thể làm, Lô Hà Lĩnh nói ngắn gọn là một nơi không chịu sự quản thúc của ai, nơi không chịu sự quản thúc của ai mà lại tồn tại. Đặc biệt là cái kế của hắn là không phát triển quân đội, đây là điều mà bất cứ nơi nào cũng muốn có.
Đương nhiên, ngoài Hạ Châu Lý Thị ra, bọn chúng sẽ không hoan nghênh sự xuất hiện của Lô Hà Lĩnh, tổn hại duy nhất của Lô Hà Lĩnh là lợi ích, ba thế lực là Hạ Châu Lý Thị, lớn mạnh là Đảng Hạng Thất Thị, Lân Châu Dương Thị, Phủ Châu Chiết Thị. Nguyên nhân chính là vậy, Lô Hà Lĩnh bị vây bởi Đảng Hạng Thất Thị và Lân Châu, Phủ Châu, đương nhiên sẽ nhận sự bảo vệ của ba thế lực.
Chiêu thức ấy của Dương Hạo, chẳng những đem vị trí của Lô Hà Lĩnh được hóa giải, bố trí thỏa đáng cho mấy vạn dân chúng, hơn nữa lấy những điều kiện vốn không phải, bất lợi của Lô Hà Lĩnh hoàn toàn chuyển thành điều kiện có lợi. Cái đầu của tên này rốt cuộc là lớn bằng gì không biết, tại sao hắn lại có thể nghĩ ra một cách biết sắt thành vàng như vậy được chứ?
Một Chiết Tử Du luôn khoe khoang tài trí chưa hề bị hắn làm cho phục, ngược lại cô ta còn vui mừng hơn khi biết được cách đó. Đàn bà thường hẹp hòi mà, chỉ có hai loại người mạnh hơn họ, nàng chẳng những không có chút gì ghen tị, mà còn cảm thấy vui vì hắn, nàng sẽ ủng hộ hắn. Một loại là đàn bà, còn loại khác…không phải là quan thì còn có thể là ai?
Vậy Dương Hạo thì sao?
Chiết Tử Du ngoái đầu lại cười, phát hiện ra mình không nói gì được một lúc lâu rồi, Dương Hạo đi theo sau nàng, ánh mắt trùng xuống, cứ như đang nhìn nàng…
Mặt Chiết Tử Du nóng ran lên, vội quay đầu lại, làm như không có chuyện gì nói: “Ừ, người ta là con gái, cũng không biết lời ngươi nói có đạo lý hay không, nghe…cũng được đấy. Ta nghĩ, nếu như có đạo lý, Chiết đại tướng quân cũng sẽ đồng ý theo cách của ngươi”.
Miệng nói chuyện là thế, nhưng Chiết Tử Du tự nhiên lại nhớ tới Dương Hạo ở Quần Phương Các và Đường Tam.
Mặt Chiết Tử Du hơi nóng lên, mùi thơm ngát phảng phất ở mũi, tràn vào trong lòng nàng. Mắt nàng đỏ, cắn môi, dứt dứt dây cỏ dại, đi phía trước, vòng eo thon, một cảm giác say lòng người mở ra, toát lên ở trước mắt Dương Hạo, bao phủ trái tim hắn.