[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 11 : Đại thúc là người xấu




Tấn công đến ngày thứ ba, tường thành của Cam Châu đã bị phá vỡ trở phế thành như bị vứt bỏ cả nghìn năm rồi.

Sự phòng ngự của Cam Châu không thể so sánh với Huyện Châu, Ngân Châu được. Càng là những nơi gần kề văn minh Trung Nguyên, lối kiến trúc của thành phố càng giống với đặc điểm Trung Nguyên, còn ở thảo nguyên, trăm năm trước coi là nơi chăn nuôi, dựng lều dựng trại, rồi lại nhổ trại, nói đi là đi, di cư là di cư, toàn Trung Nguyên rời đi, nên phong cách chiến đấu là đi tấn công, dùng tấn công để phá phòng ngự, tận dụng thế yếu của đối phương hoặc là ở thảo nguyên triển khai kế hoạch quyết chiến với đối phương, hoặc là lợi dụng sự rộng lớn của thảo nguyên để trốn tránh, căn bản không tồn tại cách nói cư thành mà thủ.

Còn giờ, người Khiết Đan từ dân tộc Hung Nô, bộ lạc liên minh của Đột Quyết phát triển chính thể trở thành đế quốc chính thể, bắt đầu kiến tạo thành lũy. Thành trì của hành lang Hà Tây sớm vì Hán Đường đến nay Tây Vực hưng thịnh bắt đầu xây dựng, nhưng phòng ngự của thành trì thực sự là rất có hạn.

Dương Hạo chắc chắn về phòng ngự Cam Châu rằng ngày thứ hai sẽ phá được nó, sau khi giết tiến vào thành Cam Châu xong, nhưng hắn chưa bại lộ năng lực công thành mạnh mẽ của mình, rất nhiều trọng hình vũ khí công thành và vũ khí viễn trinh sắc bén, chỉ là vì khống chế thủ quân đầu thành, hạn chế sát thương, hắn không có dự định phá thành.

Hồi Hất Cam Châu là một vương quốc độc lập, cư dân chủ yếu là người Hồi Hất, ảnh hưởng của Dương Hạo ở đây có hạn, nếu như tấn công phá thành, hùng hổ tiến vào, quân đội thủ thành sẽ từ sáu vạn trở thành toàn dân là binh, hao tổn của chiến trận càng nghiêm trọng hơn, hơn nữa Hồi Hất Cam Châu dựa vào du mục là chính, lực cơ động rất mạnh, một khi Cam Châu bị phá, khả hãn chết trận, các bộ lạc sẽ nhân loạn mà phá vây, chạy trốn khắp nơi, lúc đó, độ khó truy đuổi thêm cao, nhanh nhất cũng cần thời gian hai ba năm mới có thể đào tạo được giống ngựa hoang này quy phụ.

Thế là Dương Hạo khống chế được hỏa lực công thành, thành Cam Châu luôn có nguy cơ, nhưng nguy mà không ngã, kể từ đó làm cho Dạ Lạc Hất khả hãn và Hồi Hất quân dân lòng thủy chung vẫn duy trì một tia ảo tưởng, nắm vững vương thành của họ.

Sự tấn công vẫn còn đang tiếp tục, Dương Hạo khoanh chân ngồi trong lán trên chiếc đệm trắng, trước xe gài Lang đầu đại độc của lộc ngưu cửu vĩ, bên cạnh có chén rượu nho ngon, các binh sĩ lần lượt tiến công.

Ô ô ….

Tiếng kèn tù và bỗng vang lên, Mục Vũ phi như bay đến hét lớn: “Đại nhân, Hồi Hất viện quân tới rồi, hướng tây bắc có bảy tám nghìn tên”.

Dương Hạo khẽ cười: “Đến được là tốt, đợi chúng ba ngày, cuối cùng cũng đến rồi”.

Hắn lập tức chỉnh lại quần áo, lớn giọng: “Truyền lệnh: Mộc Ân dẫn quân ngăn chặn, Ngải Nghĩa Đào, Mộc Khôi nhanh chóng bọc đánh viện quân hai cánh, chuẩn bị khống chế Khẩu trương phố, Hà Tất Ninh, Lý Hoa Đình thủ trận, tạm hoãn công thành, đổi công sang thủ, ngăn cản Dạ Lạc Hất xuất binh tiếp ứng, lập tức đem trọng giáp, thiết kỵ, mạch đao điều lại đây, liệt trận Cam Châu bắc thành môn hạ”.

Theo từng lời quân lệnh, binh lính đánh như bay về, mỗi chi đội như những bánh răng chiến khổng lồ trong tay Dương Hạo, gắt gao hùng hổ, bắt đầu chuyển động.

Bụi đất xa xa tung mù trời, một tên thiết kỵ xuất hiện từ hướng tây bắc, thấy chúng xông đến, dự định đánh trống làm cho tinh thần quân đội của Dương Hạo thêm hăng hái mà công thành, nếu như Dương Hạo đã dùng toàn lực mà công thành thì sẽ không có chút phản ứng gì ngược lại, vừa kết thúc quân đội, điều động tiết tấu, đổi công làm thủ, vừa triệu tập sung túc binh lực tiến hành ngăn chặn.

Chiến thuật của người Hồi Hất không thể nói là cao minh, song lại rất hữu hiệu, đây chính là sự thể hiện năng lực kỵ binh cơ động.

Các binh lính Hồi Hất mũi cao tóc xoăn, sát khí đằng đằng, chiến đao vung lên sáng loáng, bộ đội sở thuộc Mộc Ân ở cùng nhau, chỗ vó ngựa tung bay, nhanh chóng bao vây lấy quân địch, bụi đất cuồn cuộn, thiên quân vạn mã tập trung tác chiến.

“U…u…u…”

Tuy rằng viện quân chỉ có bảy tám nghìn tên, nhưng sự xuất hiện của viện quân khiến sĩ khí quân Hồi Hất thủ thành dao động, người Hồi Hất ở đầu thành mong viện quân đến từ xa, chúng reo hò ầm ĩ, quơ đao thương lên chào đón, hò hét, toàn thành Cam Châu trở nên phấn khởi, Dạ Lạc Hất lập tức ra lệnh mở thành tiếp ứng, trong ngoài kết hợp, triển khai phản kích bắc thành.

Dây treo của cầu treo chầm chậm buông xuống, uỳnh một tiếng cầu được hạ xuống, dừng ở con sông bảo vệ thành, cửa thành được mở…

Hà Tất Ninh đang công bắc thành, nhận được lệnh của tướng lĩnh Dương Hạo lập tức thu binh, chuẩn bị đội nhân mã, bụi gai bay nhanh đến trận địa phía trước, đội quân công thành vứt bỏ vũ khí tấn công thành trì, vừa quay trở lại bổn trận, hình thành thế trận phòng ngự bán nguyệt, thất vương phi A Cổ Lệ của Dạ Lạc Hất đích thân dẫn năm nghìn tinh binh, giơ loan đao xông tới cầu treo.

Phốc phốc phốc…

Các dũng sĩ Hồi Hất cưỡi trên lưng ngựa đồng loạt ngã xuống, đuôi thương rơi xuống đất, cự mã thương cắm thẳng xuống đất gãy đôi.

Tiếp đó, một A Cổ Lệ thân bào trắng, lụa trắng che mặt cưỡi chiến mã khỏe mạnh múa loan đao trong tay, bất chấp vũ tiễn Hạ Châu quân cường liệt, xông tới quân trận của Hà Tất Ninh.

Keng keng keng

Tiếng giao tranh kiếm đao vang lên, ánh gươm sáng loáng, cơ thể A Cổ Lệ vương phi trong chiếc áo bào rộng thùng thình, không thể nhìn được cơ thể mềm mại của nàng, nhưng động tác khi nàng múa đao, cúi người, ngửa mặt chém thì khuôn mặt xinh đẹp như ẩn như hiện trong chiếc áo bay bay, vừa nữ tính vừa mạnh mẽ hung hãn, máu tươi vấy ra càng khiến cho nàng mang một sự ma lực.

Dương Hạo đứng ở xa cũng chú ý tới cuộc chiến này, thấy dẫn quân xung phong là một người phụ nữ trẻ, song xem ra còn hung hãn hơn rất nhiều những nam tử trên thảo nguyên, Dương Hạo liếm môi theo bản năng, trên môi hắn vẫn còn vị ngọt ngọt của rượu nho: “Mẹ nó, đây là nữ tiên…thực hung hãn, có khi còn cuồng dã hơn cả Oa oa”.

Hà Tất Ninh đứng trước trận, nhìn bao quanh, thấy nữ nhi thân áo bào trắng, khuôn mặt thanh tú dũng mãnh, Hà Tất Ninh cũng không khỏi kinh hãi: “Khó trách đại soái nói gì toàn dân giai binh, quân địch bén thé không chờ ta phá thành, nữ nhân Hồi Hất này, khủng vậy”.

Thấy nữ tử áo trắng thế như trẻ che, đã dẫn quân phá tan bụi gai, vọt vào tiền quân, Hà Tất Ninh lập tức giương đao, đích thân tiến đến nghênh chiến…

Hậu phương quân trận Hà Tất Ninh, mạch đao trận và trọng giáp kỵ binh đã tiến vào trận địa, cách thành một mặt, Hà Tất Ninh và A Cổ Lệ vương phi đang khổ chiến, cách tây bắc một mặt, Mộc Ân dẫn binh đang cản trở viện quân Hồi Hất, mạch đao thủ liệt trận vu tiền, vung đao tạo thế đề phòng, phía sau các lão gia bắt đầu mặc áo giáo tòng quân hỗ trợ.

Tác chiến của họ với ưu thế là rất rõ ràng, nhưng tình thế xấu cũng vô cùng rõ ràng, trong nghìn bước, bọn họ phản kích hai lần, sau đó thở phì phò như trâu ngựa, thích hợp với điều kiện tác chiến hà khắc vô cùng, để tiết kiệm được nhân lực mã lực, không đến bước tác chiến, họ cũng sẽ không phủ thêm áo giáp, nhưng điều không dám nói là một khi để cho họ ung dung phát huy đường sống, lực sát thương của họ quả thực chính là vũ khí lạnh trên chiến trường.

Đao như núi, tên như mưa, tiếng chết rung trời.

Tay Mộc Ân một trường mâu đã bị nhuốm máu, cho dù có hộ binh kiệt lực bảo vệ, nhưng người hắn cũng xuất hiện rất nhiều vết thương có nặng có nhẹ, quân địch với thế hung hãn, nếu như không phải là đại soái sớm đã để dư lực, thương xúc ứng chiến thì binh lực của hắn có hạn sẽ không tài nào cẩn được thế công mạnh mẽ như vậy.

Thấy bị Mộc Ân và Hà Tất Ninh kẹp trọng giáp kỵ binh ở giữa đã giả dạng sẵn sàng, phía xa bụi tung mù trời, Mộc Khôi và Ngải Nghĩa Đào cơ động khinh kỵ đi vòng tới đây, Dương Hạo lập tức hạ lệnh cho Mộc Ân thu quân, lấy đại cờ làm tín hiệu, quân đội Mộc Ân bắt đầu lui lại hai bên, viện quân bị rơi rớt hơn nghìn thi thể thì tăng tốc đột phá.

Cuộc chiến bắt đầu.

Dương Hạo cố ý để cho chúng tấn công vào, chúng đến chân thành Cam Châu, vội bảo đến bắc thành Cam Châu nhìn về thế cục vương tộc, quý tộc thủ lĩnh và các tướng sĩ đích thân thấy một cuộc chém giét.

Quân địch coi thường trọng giáp kỵ binh mà lao đến, ban đầu như những chiếc xe tăng hạng nặng lao đến tấn công, tên cắm lên người như muỗi đốt, lập tức rút cung tên ra, loan đao chém vào áo giáp, hỏa hoa trung rào rào, không phải đao đoạn, mà chính là bị chấn động rời tay bay lên, còn trọng giáp kỵ binh giống như một ngọn núi sắt, lao ầm ầm về phía trước, bị đâm cho họ ngã ngựa.

Phía sau trọng giáp kỵ binh, đám mạch đao tập hợp thành giảo thịt cơ, mạch đao thi nhau rơi, thu gặt tính mạng nhân và mã, mạch đao múa may, cứa vào cổ quân địch, và chỉ để lại một đống huyết nhục.

Người ở đầu thành tận mắt chứng kiến cảnh tượng chém giết chưa bao giờ thấy, vừa nãy còn thế tấn công sắc bén, viện quân Hồi Hất Hạ Châu quân thế ngang nhau, giờ hai nhánh quân kỳ dị kết hợp lại giống như một đám đợi làm thịt sơn dương, hoàn toàn mất hết sức đánh trả, thấy cảnh tượng khủng khiếp vậy, người đầu thành mặt lấm lét, tim đập thình thịch…

Khinh kỵ binh Hạ Châu khống chế hai mặt, khiến cho quân địch không còn đường nào mà tránh né, Hồi Hất viện quân chỉ có thể kiên trì giống bươm bướm bình thường nhằm phía nghênh diện mà lao đến núi sắt và đao luân, bị trấn áp, cắn nát, trọng giáp kỵ binh và mạch đao thủ lội theo địch, khinh kỵ binh hai bên tập kích dày đặc, thu dọn chiến trường, thu thập tàn quân còn lại.

Dạ Lạc Hất đứng ở đầu thành trừng trừng nhìn viện quân khổng lồ, gần bảy tám nghìn viện quân sau khi trải qua cuộc giao tranh giờ chẳng còn là bao.

Đây mới thực ý nghĩa toàn quân bị diệt, không một ai sống sót, thậm chí đến chiến mã cũng không may mắn còn thừa lại, Dạ Lạc Hất tay vịn vào bờ tường, đôi vai run rẩy, đôi chân mềm nhũn, vừa nãy viện quân còn hùng hổ, đằng đằng sát khí lao đến nơi này, giờ đây tất cả đã bị nhuốm đỏ, một màu đỏ kinh sợ thấm vào đất.

Dạ Lạc Hất hồn bay phách lạc, đến mức quên khuấy đi việc lệnh thu quân, các tướng lĩnh thuộc hạ cũng ngẩn ra ở đó, như rơi từ thiên đường xuống địa ngục, từ vui mừng hoan hỉ trở nên méo xệch, đặc biệt là vừa nãy chứng kiến tận mắt quân Hạ Châu khi đang tấn công, chiến lực đáng sợ không thể kháng lại nổi, bị rung động lòng người, khiến chúng khó lấy lại bình tĩnh được.

Năm nghìn binh mã của A Cổ Lệ dưới thành vẫn đang giao chiến, chúng không nhìn thấy tình hình phía trước, vẫn đang liều mạng tiếp ứng cho cái đám không thể nào có được viện quân, mãi đến lúc này, Dạ Lạc Hất như vừa tỉnh dậy sau giấc mơ, giọng run run nói: “Thu binh! Thu binh!”

Tất cả nhìn thấy vừa nãy như một cơn ác mộng, nó khiến bọn chúng mỗi người có một giấc mơ, nhanh chóng, mấy nghìn người đầu thành đều gặp ác mộng…

****

Trong đại mạc, dưới ánh trăng chiếu rọi ảo ảnh như nấm mồ.

Xung quanh, cảnh tượng yên ắng như tờ, lạc đà an nhàn nghỉ ngơi, các binh sĩ vây quanh lửa trại, không khí đè nặng mọi người không ai nói một câu.

Trong lán, con trưởng của Dạ Lạc Hất - A Lý vương tử và mấy thủ lĩnh bộ lạc mặt mày trầm lắng, cây đuốc lay động trong gió, gương mặt bọn chúng lúc sáng lúc tối.

“Không xong rồi, chúng ta không thể viện quân Cam Châu nữa, cần đợi viện quân của bộ lạc khác tới, tập hợp đông đủ số nhân mã đồng thời tập kích đánh không cùng hướng vây lấy thành Cam Châu, để chúng không thể chiếu cố, duy chỉ như vậy, chúng ta mới có thể xông vào thành hội hợp với Đại hãn”.

A Lý vương tử nói rồi trầm giọng dặn dò: “Từ nay trở đi, lương thực mang theo phải tiết kiệm hết sức, đợi đến khi viện quân đến”.

Dương Hạo trong lán cũng tập trung quân.

Dương Hạo cao giọng nói: “Trận chiến hôm nay, trong khoảnh khắc diệt được bảy nghìn viện quân, muốn trốn cũng không biết trốn đi đâu, để cho thủ quân Cam Châu tận mắt chứng kiến, chấn động này không thể so sánh nổi, chúng rất khó lại có lòng tin xông ra quyết chiến với ta. Nhưng hồi khí người sẽ không vứt bỏ Cam Châu, hơn nữa càng không đầu hàng, họ duy sơn có thể hô một lần chính là lợi dụng hành lang Cam Châu rộng lớn, họ chẳng có cách nào tăng tốc tập hợp đông đủ viện quân, đó chính là nhược điểm, tập hợp đủ viện quân, đồng thời tấn công các thành, ý đồ hợp với thủ quân”.

Dương Hạo mỉm cười, nói: “Vô phương, chà, tiếp theo, điều chúng ta phải làm chính là để chúng vứt bỏ quyết chiến với ta, mà đi theo thành tử thủ. Dạ Lạc Hất muốn thủ, thì để hắn chết thành thủ là được rồi”.

Đám sĩ tướng cười phá lên, Dương Hạo lại điềm đạm nói: “Lại có viện quân, đều thả nước khiến chúng tấn công vào thành hợp với Dạ Lạc Hất, tiếp theo cần phải làm gì, thì lòng chư vị cũng biết rồi đấy, cho dù chúng có bị ta dắt mũi đi, thì chúng ta cũng phải theo hàng theo lối, từng bước mà đến. Đối với Dạ Lạc Hất Cam Châu khả hãn, vây mà không đánh, còn với Long gia Nghiêm Châu thì đánh mà không vây, còn quy nghĩa quân hai châu Qua Sa chỉ cắt đoạn mà không đánh, ba tòa thành trì cùng tiến hành một lúc”.

Chúng tướng bàn tán xôn xao, Dương Hạo lại nói: “Ở đây, để tướng quân Trương Phố chủ trì đại cục, ba vị tướng Ngải Nghĩa Đào, Mộc Ân, Lý Hoa Đình…”

Ba người cùng chắp tay: “Có mạt tướng”.

Dương Hạo mỉm cười: “Các người theo bổn tướng đi Túc Châu, giờ quay về chuẩn bị, suốt đêm rút binh, ngày mai khởi hành…”

Chúng tướng chắp tay tuân mệnh, Dương Hạo nói: “Được rồi, chinh chiến ngày đêm, cũng đã mệt mỏi rồi, mọi người quay trở về nghỉ đi, từ ngày mai trở đi, làm như vậy là được, luân phiên nhau nghỉ ngơi”.

Các tướng lĩnh vâng lệnh rồi lục tục đi, Dương Hạo bưng trà lên rồi cân nhắc lại một lần nữa, lần này hắn đi về phía tây, lần này thống lĩnh tám vạn đại quân, sau khi được Lương Châu, không chút khách khí lạc lung đăng hai vạn quân Thổ Phiên cũng mang ra, trên núi làm kẻ trộm còn cần đến cái gì gọi là danh trạng chứ, hai vạn binh này so với số binh Hạ Châu càng quen thuộc và thích ứng được với quân sinh lực của địa lý tây vực, không thể không dùng.

Vận dụng binh lực là đầy đủ, nhưng trận này vô cùng phức tạp, lúc đầu càn quét người Khương Hoành sơn cùng đánh Ngân Châu đều đơn giản là một chiến dịch một đối một, cho đến sau khi đánh bại lqdue, tuy dùng minh tu sạn đạo, chiến lược ám độ trần chiến, vừa tỏ vừa mờ hai chiến tuyến, nhưng vẫn là tác chiến một đối một, còn giờ thì khác biệt hẳn, hắn cần dựa vào thương vong nhỏ nhất dùng cách đánh không đả thương nguyên khí, đồng thời nhằm vào ba chiến tuyến, thực lực ba cái không giống, dùng chiến lược khác nhau, hơn nữa cần đồng bộ mà tiến hành, giờ có thể để cho Cam Châu không chiến mà hàng, mức độ phức tạp trong đó lại là xa với tất cả chiến tranh đã từng trải qua.

Cam Châu, Túc Châu, Qua Châu, Sa Châu đóng với thủ lĩnh của thế lực nơi này, có quan hệ trong đó, trong lòng Dương Hạo vẫn loại bỏ một lần, lúc hắn muốn nói điều gì đó mà không nói được. Hắn thấy một người con gái bước đi nhẹ nhàng, Dương Hạo há hốc mồm thấy nàng xinh tươi, gương mặt trẻ trung xinh đẹp như hoa đào, nhanh chân đi vào trong lán, vừa thấy Dương Hạo trừng mắt, người con gái áo trắng đưa tay, nhẹ nhàng xoay người cười nói: “Đẹp không?”

Khăn tiêu dao, túi thúy ngọc, áo bào trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú, mắt sáng lấp lánh, Dương Hạo chau mày nói: “Trời đã tối muộn rồi nàng còn mặc vậy làm gì?”

Người con gái nói: “Là chàng nói cần phải bí mật ở Nghiêm Châu, bảo thiếp phải cải trang thành một mỹ nữ dịu dàng mà, nên thiếp ăn mặc thế này cho chàng xem”.

Dương Hạo nhướn nhướn cái mũi, mặt lộ ý cười: “Dù sao khắp noi đều là người ngoài, song cũng không nhất thiết phải canh chừng đến thế, nhưng…Diễm Diễm, nàng ăn mặc như vậy, thực là khác quá”.

Đường Diễm Diễm vui sướng khi nghe được câu nói đó, phất ống tay áo, vui mừng tự khen nói: “Có thật không? Vừa nãy ta mới nhận được phần thưởng, cũng cảm thấy mình rất xinh”.

Dương Hạo cười méo mó nói: “Đúng vậy, nhìn nàng hôm nay thế này, ta bỗng hiểu ra rằng, tại sao có vài bậc quyền quý danh sĩ thích thiếp đồng rồi”.

Đường Diễm Diễm tỏ thái độ buồn nôn: “Ọe ọe, cưng chiều thiếp đồng…thực buồn nôn”.

Dương Hạo không cho là đúng nói: “Có gì mà buồn nôn ở đây chứ? Căn cứ vào các bậc danh sĩ đều thích thiếp đồng mà, cho nên thường nhận người trẻ xinh xắn làm tiểu đồng, buổi sáng thì mài mực pha trà, buổi tối thì…hắc hắc…phong nhã quá à”.

Đường Diễm Diễm có vẻ căng thẳng, vội chạy tới bên hắn, kéo tay hắn nói: “Chàng không được học theo họ, nếu không, nếu không thì…sau này không được gặp ta nữa”.

Dương Hạo cười ha ha: “Tại sao hồi trẻ không sớm gặp nàng nhỉ?”

Mặt Đường Diễm Diễm đỏ lựng lên, lắc đầu chối từ: “Không được là không được, còn có lý do gì nữa chứ?”

“Là…không có, ah không phải…không phải”. Đường Diễm Diễm vừa lắc đầu bỗng ý thức được lại vội phân bua.

Dương Hạo cười phá lên, giữ chặt eo nàng, thơm nhẹ một cái lên má xinh xắn của nàng nói: “Yên tâm đi nàng yêu, quan nhân của nàng sẽ không thích thiếp đồng đâu”.

Đường Diễm Diễm nhướn nhướn cái mũi, hừ nói: “Thế này còn chấp nhận được”.

Dương Hạo cười tủm tỉm, nói: “Vì…Diễm Diễm của nhà ta khi trang điểm ăn mặc vào còn đẹp hơn cả thiếp đồng xinh xắn nhất, quan nhân hà tất phải cưỡi ngựa tìm ngựa nữa”.

Đường Diễm Diễm bị hắn tung hứng, mơ màng thích thú nói: “Người ta…người ta có thể là một người phụ nữ chân chính…”

Dương Hạo sờ vào cái bụng của nàng xoa xoa, còn tay kia khẽ giữ lấy eo nàng, hắn hít hít xung quanh Diễm Diễm, khẽ thủ thỉ: “Nàng đương nhiên là phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ rất đáng yêu. Chuyện phụ nữ đợi đàn ông, chuyện nàng có thể làm một thiếp đồng đợi người đàn ông, nàng cũng vẫn có thể làm được, Diễm Diễm ah, tối nay, làm thiếp đồng ngoan của quan nhân có được không…”

“Không…không được đâu”.

Đường Diễm Diễm xấu hổ mặt đỏ như gấc, vùng khỏi tay hắn toan chạy, nhưng nàng vừa chạy thì gặp ngay Cẩu Nhi cũng chạy đến, không để ý dẫm phải áo của nàng.

“A” một tiếng, báo ngoài của nàng bị vướng, lộ da thịt trắng ngần.

Gió lùa vào trong, mát mát…

Dạ thịt trắng nõn nàng khiến người ta si mê, mặt Cẩu Nhi cũng đỏ lên không kém liền quỳ ở trên lang đầu đại độc, lấy tay bịt lấy tai, xấu hổ nói: “Đại thúc là người xấu…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.