Chủ dịch quán thấy đúng là Trương Thừa đặt rượu thịt nên không hỏi nhiều nữa, để bọn họ mang vào dịch quán, bước vào cửa chính, người trung niên khẽ cười nói:
- Trương công tử không nhớ ta sao?
Trương Thừa áy náy đáp:
- Ta nhìn các hạ rất quen, chỉ là không nhớ ra đã gặp ở đâu?
- Ta làm Thương Tào ở phủ Đô đốc, họ Tưởng, chúng ta đã từng quen biết.
Trương Thừa vỗ trán, gã nhớ ra rồi, người này tên là Tưởng Hoán, biệt hiệu Tưởng Cốc thần, năm kia đã gặp y không chỉ một lần ở phủ Đô đốc, sau đó nghe nói được điều đi, không ngờ lại ở Thành Đô, hơn nữa nhìn bộ dạng, hẳn là thống lĩnh tình báo của Giang Đông ở Ích Châu.
Gã vội nói:
- Ta nhớ ra rồi, ngươi là Cốc thần.
Người trung niên cười ha hả:
- Đúng vậy!
Y khép nụ cười lại, nghiêm nghị nói với Trương Thừa:
- Ngô hầu có lệnh khẩn cấp cho các ngươi, ta muốn gặp Lã tướng quân.
Trương Thừa gật đầu:
- Xin mời!
Trong phòng, Lã Phạm một mình uống rượu buồn, việc liên minh trở nên bế tắc, nếu chậm chễ không giải quyết được, gã sẽ chuẩn bị phải về phục mệnh, gã biết rằng Lưu Cảnh chắc chắn sẽ không nhượng bộ, nhưng Ngô hầu cũng không chịu nhượng bộ, gã ở lại Thành Đô cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đúng lúc này, Trương Thừa bước nhanh tới cửa, khom người nói:
- Tướng quân, người của tửu quán Giang Nam có việc gấp cầu kiến.
Lã Phạm cũng hơi ngây người, gã làm Chính sứ, đương nhiên càng hiểu rõ địa vị của tửu quán Giang Nam, gã lập tức ý thức được hẳn là Giang Đông có truyền tin đến, chỉ có điều gã hơi nghi ngờ tin tức đến bằng cách nào? Gã cũng mới đến Thành Đô ba ngày, sao tin tức của Giang Đông lại tới nhanh như vậy?
- Mời hắn vào!
Một lát sau, Trương Thừa dẫn trưởng quầy Tưởng Hoán vào phòng, Tưởng Hoán quỳ xuống hành lễ nói:
- Ti chức tham kiến Lã tướng quân!
- Hóa ra là Tưởng cốc thần.
Lã Phạm mỉm cười:
- Xin miễn lễ!
Tưởng Hoán đứng thẳng dậy, rút ra một bức thư tình báo đưa cho Lã Phạm.
- Đây là thư bồ câu khẩn mà Giang Đông truyền đến một canh giờ trước, đây là lần đầu tiên, ty chức không dám chậm trễ liền lập tức đưa tới.
Lã Phạm cũng có chút khiếp sợ trong lòng, lại là thư bồ câu, phải biết rằng từ Giang Đông đến Ba Thục đâu chỉ ngàn vạn dặm, thư bồ câu ít nhất phải trung chuyển vài lần, hơn nữa rủi ro cực lớn, tình huống này rất ít khi xảy ra, giờ lại đưa thư bồ câu đến, điều này chứng tỏ nội dung trong thư cực kỳ quan trọng.
Gã nhận lấy thư tình báo, lập tức mở ra xem một lượt, hồi lâu không nói gì, lúc này, Trương Thừa ra hiệu cho Tưởng Hoán lui ra, đợi trong phòng chỉ còn lại y và Lã Phạm, y mới hỏi:
- Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì?
Lã Phạm thở dài:
- Quân Tào phản công Hợp Phì, tình thế Hợp Phì nguy cấp, hiện Ngô hầu cũng đích thân dẫn viện quân tới Hợp Phì rồi, người hy vọng chúng ta lập tức ký hiệp ước đồng minh với Lưu Cảnh.
- Nhưng quận Kỳ Xuân thì làm thế nào?
Trương Thừa bối rối hỏi.
Lã Phạm trầm ngâm:
- Trong thư Ngô hầu không đề cập, nhưng người đã bảo chúng ta lập tức ký kết, vậy thì quận Kỳ Xuân hẳn là từ bỏ, Tương tham quân thấy thế nào?
Trương Thừa gật đầu:
- Tướng quân nói đúng, Lưu Cảnh không thể trả quận Kỳ Xuân cho chúng ta, Ngô hầu vội vã kết minh, chỉ có thể là chúng ta từ bỏ quận Kỳ Xuân thôi.
Lã Phạm chắp tay bước mấy bước, lại cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng thở dài nói:
- Ta đoán Lưu Cảnh vẫn chưa biết sự việc ở Hợp Phì, chúng ta cũng đừng thể hiện quá nóng vội, ngày mai tiếp tục bàn bạc với phủ tướng quân, có điều hôm nay ta muốn đi thăm Thượng Hương công chúa, xem người có thể giành lấy chút lợi ích cho Giang Đông không.
Tôn Thượng Hương đã sớm biết việc Lã Phạm tới Thành Đô, phu quân cũng chuyển thư nhà của mẫu thân cho nàng, theo lý, Lã Phạm là người mai mối nàng và Lưu Cảnh, lại là nguyên lão Giang Đông, quan hệ với phụ thân vô cùng tốt, lão giống như bậc cha chú của mình, tới Thành Đô chắc chắn phải tới thăm mình, đây là lẽ thường tình, Tôn Thượng Hương cũng nóng ruột muốn biết một số việc của quê nhà qua lời Lã Phạm.
Tuy nhiên Tôn Thượng Hương chờ ba ngày rồi vẫn không thấy Lã Phạm tới gặp mình, điều này làm cho nàng có chút không vui. Buổi chiều, đúng lúc Tôn Thượng Hương chuẩn bị đi thăm Đào Trạm, bà quản gia bỗng đến bẩm báo có khách quý Giang Đông tới thăm, điều này khiến nàng rất xúc động, nhưng cũng có hơi bực mình.
Tôn Thượng Hương định nói không gặp nhưng nghĩ lại, nàng vẫn nên kìm nén tâm trạng không vui trong lòng lại, tới khách quý đường.
Trong quý khách đường, Lã Phạm đang chuyên tâm uống trà, lúc này, gã nghe thấy tiếng ngọc bội kêu, chỉ thấy mười mấy thị nữ vây quanh Thượng Hương công chúa xinh đẹp bước vào, Lã Phạm vội đứng dậy thi lễ:
- Vi thần tham kiến Thượng Hương công chúa!
- Lã tướng quân không cần đa lễ, mời ngồi!
Tôn Thượng Hương được gả cho Lưu Cảnh cũng gần ba năm, tính cách đáo để của nàng khi còn nhò cũng đã giảm đi nhiều, mực dù trong tâm khảm vẫn thẳng thắn ngay thẳng như cũ, nhưng trước mặt người ngoài, nàng lại có thêm thái độ ung dung của quý phu nhân, nàng biết trong một số trường hợp nàng đại diện cho Lưu Cảnh, nên cũng phải chú ý chút lễ nghĩa, kể cả trước mặt đồng hương cũng không ngoại lệ.
Lã Phạm thấy Tôn Thượng Hương cười chúm chím, phong thái thong dong, trong lòng không khỏi kinh ngạc, đây là Thượng Hương công chúa trước đây luôn hấp tấp dẫn theo một đám nữ kỵ binh khiến người Giang Đông đau đầu sao? Hoàn toàn cảm giác là một người khác.
Gã khẽ thở dài một tiếng trong lòng, Công chúa của bọn họ đã trưởng thành rồi, đây mới là người con gái đẹp nhất Giang Đông, lúc này. Tôn Thượng Hương sai thị nữ dâng trà lên, rồi mới mỉm cười hỏi:
- Lã Công tới Thành Đô khi nào? Chỉ có một mình Lã Công sao?
Lã Phạm vội khom người đáp:
- Vi thần tới đây ba ngày trước, vì bận công sự nên không đến thăm Công chúa trước, lần này tới Thành Đô, ngoài vi thần ra còn có Trưởng công tử của Trương quân sư, hắn là Phó sứ.
- Ra là thế.
Tôn Thượng Hương cười hỏi:
- Sao Trương công tử không đến gặp ta?
Lã Phạm nhất thời không biết trả lời thế nào, Trương Thừa không cùng đến với gã là vì có chút xấu hổ, năm đó Tôn Sách muốn thông gia với Trương Chiêu, gả muội muội Thượng Hương Hứa cho Trương Thừa, hai bên đều đã hứa hẹn, do Tôn Sách qua đời nên hôn sự này lại bị bỏ mặc đấy, Trương Chiêu cũng không nhắc tới.
Nhưng Lã Phạm là người trong cuộc, gã rất rõ căn nguyên hậu quả, Trương Chiêu rất muốn thông gia với Tôn thị, chỉ là Ngô lão phu nhân phản đối hôn sự này, bà thấy tuổi tác hai người chênh lệch hơn mười tuổi, không phù hợp, vì Ngô lão phu nhân phản đối nên Tôn Quyền cũng làm bộ như không biết, hơn nữa Tôn Quyền muốn thông gia với danh môn ở Ngô Quận là Cố thị, tức là con trai của Cố Ung, vì thế hôn sự này đã thất bại.
Chuyện này Tôn gia từ lâu đã không để ở trong lòng nữa, nhưng Trương gia vẫn không quên, Trương Thừa không chịu đi cùng mình, chứng tỏ trong lòng vẫn nhớ đến chuyện này, Lã Phạm gượng cười giải thích:
- Bởi vì ngày mai phải bàn bạc chuyện liên minh với phủ tướng quân, Trương công tử phải chuẩn bị rất nhiều tài liệu, cho nên không có thời gian tới bái kiến Công chúa, xin Công chúa thứ lỗi.
Tôn Thượng Hương cũng chỉ là buột miệng thì hỏi, chứ không để tâm, nàng cũng không biết trước đây giữa mình và Trương Thừa còn có hôn ước, tuy nhiên kể cả biết thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, dù sao nàng đã được gả cho Lưu Cảnh từ lâu rồi. Tôn Thượng Hương hỏi tiếp:
- Mẫu thân của ta dạo này sức khỏe ra sao?
- Lão phu nhân mặc dù sức khỏe yếu, nhiều bệnh nhưng vấn đề không lớn, an dưỡng cẩn thận cũng sẽ trường thọ, xin Công chúa yên tâm, Ngô hầu và các tộc nhân khác đều khỏe, có cả thư lão phu nhân gửi Công chúa, Công chúa đã nhận được rồi chứ!
- Lưu tướng quân đã đưa cho ta, đa tạ Lã Công mang thư tới đây.
Im lặng một lát, Lã Phạm lại chậm rãi nói:
- Lần này vi thần đi sứ Thành Đô là phụng mệnh Ngô hầu, muốn kết minh với Châu Mục, hai nhà cùng chống lại Tào Tháo, nhưng ý của Ngô hầu là hai bên tốt nhất đạt được hiệp ước liên kết với tư thái bình đẳng, vì thế vi thần vẫn đang đàm phán với phủ tướng quân, chỉ có điều...
Không đợi Lã Phạm nói hết, Tôn Thượng Hương đã quyết đoán xua tay ngăn y lại, nàng nghiêm nghị nói:
- Ta hiểu ý của Lã Công, nhưng khi ta và phu quân thành hôn đã có ba chương ước pháp, ta tuyệt đối không tham gia vào việc giữa hai nhà Lưu – Tôn, nếu Lưu tướng quân nể mặt ta chiếu cố Giang Đông, đó là tâm ý của ngài, không liên quan đến ta, xin Lã Công chuyển lời đến huynh trưởng ta, ta là vợ của Lưu tướng quân, nếu nhất định muốn ta ra mặt, ta sẽ chỉ nghiêng về phía Lưu tướng quân, ngược lại gây bất lợi cho Giang Đông, do đó trước mặt ta tốt nhất đừng nói đến việc làm mọi người đều không vui.
Lã Phạm sau một lúc mới âm thầm thở dài, lời này gã cũng không dám nói với Ngô hầu…
Đêm đến, sau một cuộc ân ái triền miên, Lưu Cảnh cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi, hắn nhắm mắt lại, Tôn Thượng Hương thì như một con mèo lười biếng rúc sát vào người chồng, ánh đèn bên giường le lói, làm cho làn da nhẵn nhụi mà đàn hồi của nàng nổi lên một lớp sáng bóng mỡ màng, nàng cũng khép hờ hai mắt lại, còn đắm chìm trong sự vui sướng âm ỉ bên người.
Lưu Cảnh khẽ vuốt tóc nàng, dịu dàng nói:
- Chúng ta rất cố gắng rồi, trời xanh chắc sẽ cho chúng ta một đứa con thôi!
- Chàng vẫn chưa gắng sức đủ mà!
Tôn Thượng Hương hé miệng cười nói:
- Thiếp nghe đại tỷ nói, trước đây hai người để có được Trí nhi, đó mới gọi là vất vả, chàng hiện giờ là đang lười biếng thì có.
- Nàng muốn ta mệt chết à!
Lưu Cảnh trở mình ấn nàng xuống dưới người mình, hôn môi nàng, cười hì hì hỏi:
- Nương tử còn muốn nữa không?
Đôi mắt Tôn Thượng Hương như sao sáng, mơ màng, nàng khẽ gật đầu, Lưu Cảnh quay người thổi tắt đèn, lại một lần nữa chìm trong ân ái với Tôn Thượng Hương.
- Phu quân, hôm nay Lã Công tới thăm thiếp.
Trong bóng đêm, Tôn Thượng Hương khẽ nói.
- Ta biết, lúc ở Tương Dương y cũng nói với ta muốn tới thăm nàng.
Lưu Cảnh dùng giọng điệu cười nhạo nói tiếp:
- Nghe nói toàn thể già trẻ Giang Đông đều mong ngóng nàng có thể ôm con về thăm nhà mẹ đẻ.
Tôn Thượng Hương nhéo cánh tay hắn một cái, hờn dỗi nói:
- Chàng đang cười nhạo thiếp sao?
- Không có! Ta nào dám cười nhạo hiền thê.
- Tha cho chàng không dám đó!
Tôn Thượng Hương lại cúi đầu thở dài:
- Hôm nay ôm heo nhỏ, bỗng nhiên thiếp cũng muốn một đứa con gái, thiếp sẽ trang điểm cho nó như công chúa, thiếp còn dạy nó học nữa.
- Nàng không muốn dạy nó luyện võ ư?
Lưu Cảnh cười tiếp lời.
- Không dạy!
Tôn Thượng Hương lắc đầu.
- Không phải người đàn ông nào cũng sẽ giống phu quân ta, thích một cô gái luyện võ.
Lưu Cảnh thấy xúc động khó tả, hắn thương hại vuốt ve khuôn mặt của Tôn Thượng Hương.
- Sẽ có mà, trời xanh nhất định sẽ cho chúng ta một đứa con gái.
- Vâng!
Tôn Thượng Hương đáp lại một tiếng, dụi mặt vào vai chồng, dịu dàng nói:
- Ngủ đi! Tối nay chàng rất mệt rồi.
Lưu Cảnh vẫn đang nghĩ đến Giang Đông, hôm nay hắn vừa nhận được tin tình báo, Trương Liêu dẫn năm mươi ngàn đại quân tấn công Hợp Phì, cứ như thế thì Giang Đông sẽ cấp thiếp hy vọng mình xuất binh, mâu thuẫn của quận Kỳ Xuân cũng tự nhiên được tháo gỡ dễ dàng.
Hắn vốn nghĩ rằng Tôn Thượng Hương sẽ nhắc chuyện kết minh Giang Đông với mình, không ngờ nàng không hề đề cập tới, khiến Lưu Cảnh vô cùng cảm động.
Hắn cúi đầu nhìn thê tử, thấy nàng đã ngủ liền cẩn thận đặt đầu nàng xuống gối, còn hôn lên má nàng, không lâu sau, hắn cũng chìm trong giấc ngủ thật say.