Rạng sáng, báo cáo quân Tào đánh lén đội vận chuyển lương đội liền đặt ở trên bàn Lưu Cảnh, kết quả không khiến Lưu Cảnh bất ngờ, hắn biết rõ vận chuyển lương thảo đối với mình rát trọng yếu, trước sau phái ra hai vạn quân đội bảo hộ đội lương thực, quân Tào làm sao có thể chiếm được tiện nghi..
Kết quả như hắn đoán trước, ba nghìn quân Tào bị hai đội quân của Trương Nhậm và Triệu Vân hợp lực, quân Tào toàn quân bị diệt, chủ tướng quân địch Hạ Hầu Lan bị bắt.
Tuy nhiên trong báo cáo Triệu Vân nói, Hạ Hầu Lan và y là đồng hương, thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, khẩn cầu Lưu Cảnh tha cho người này một mạng, Lưu Cảnh trầm ngâm một lát, lập tức phân phó thân binh nói:
- Nhanh đem tù binh Hạ Hầu Lan tới gặp ta!
Đương nhiên hắn sẽ cho Triệu Vân mặt mũi, hơn nữa Hạ Hầu Lan này nếu nguyện đầu hàng mình, có lẽ còn có thể từ trong miệng y biết được một ít tình báo quan trọng, hắn cảm giác, lần này quân Tào quấy rầy đường vận chuyển lương có phần có vài phần kỳ quái.
Lưu Cảnh quay đầu cười nói với Pháp Chính:
- Hiếu Trực không phát hiện lần này dường như quân Tào còn vội vàng hơn ta sao?
Pháp Chính gật gật đầu:
- Lần này quân Tào phái binh quấy nhiễu đường vận chuyển lương quả thật có điểm kỳ quái, theo lý, lão nên biết chúng ta bảo vệ đường vận chuyển lương nghiêm mật, phái ba nghìn người đi quấy rầy đường vận chuyển lương, hiệu quả cũng không lớn, hơn nữa ba nghìn người tương đương đi chịu chết, lão chỉ cần ổn định đầu trận tuyến cùng chúng ta giằng co, thời gian lâu dài, chúng ta tự nhiên sẽ không đủ lương thảo mà rút quân, lúc này đây lão quả thật không cần phải xuất binh quấy rầy đường vận chuyển lương của chúng ta, cảm giác, cảm thấy phương diện này dường như có dấu diếm một mục đích.
Pháp Chính vừa mới nói tới đây, một gã thân binh ở ngoài trướng vải bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, quân Tào phái người đến truyền tin!
Lưu Cảnh ngẩn ra, lập tức nói:
- Đưa người đưa tin vào!
Một lát, một gã đưa tin được dắt vào lều lớn, quì một gối thi lễ:
- Phụng mệnh Thừa tướng truyền tin cho Lưu Châu Mục.
Y từ trong người lấy ra một phong thư, hai tay trình lên, Lưu Cảnh tiếp nhận thư nhìn nhìn, quả nhiên là tự tay Tào Tháo viết, hắn mở ra đọc kỹ một lần, trong thư Tào Tháo chỉ trích hắn là trọng thần địa phương của triều đình, chưa phụng chỉ đã tự tiện vượt biên dụng binh, đây là coi rẻ Thiên tử, giao trách nhiệm hắn lập tức rút quân về phía nam, ở cuối thư, Tào Tháo đề xuất chỉ cần hắn đồng ý rút quân, sẽ tấu Thiên tử gia phong hắn làm Ích Châu Mục, cũng cam đoan hắn rút quân an toàn.
Lưu Cảnh cười cười, nói với người đưa thư:
- Ta sẽ không viết hồi âm rồi, mời chuyển cáo Thừa tướng, ta là vì hộ tống dân chúng Tam Phụ trở về quê mới suất quân Bắc thượng, đợi dân chúng Tam Phụ được bố trí ổn thỏa rồi, dĩ nhiên là ta rút quân, xin Thừa tướng không cần phải lo lắng.
Người đưa thư thi lễ:
- Ta nhất định chuyển cáo, cáo từ!
Lưu Cảnh sai người đưa y đi ra ngoài, lúc này mới đem thư đưa cho Pháp Chính:
- Hiếu Trực xem thư đi! Thật có điểm kỳ quái.
Pháp Chính tiếp nhận thư nhìn một lần, trầm tư chốc lát nói:
- Chỉ trích Châu Mục tự tiện xuất binh Bắc thượng kỳ thật không có ý nghĩa gì, nhưng cuối cùng hy vọng chúng ta rút quân, lão cam đoan quân đội an toàn, ta cảm thấy đây mới là trọng điểm của phong thư, cũng là mục đích Tào Tháo viết phong thư này, vấn đề là.... tại sao lão phải bắt Châu Mục rút quân?
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Ta cũng hơi kỳ quái, rõ ràng toàn bộ chiến cuộc Tào Tháo cũng không rơi vào thế hạ phong, thậm chí đã phát hiện nhược điểm của ta, hẳn là yếu thế, trăm phương nghìn kế ngăn ta ở lại Tây Thành mới đúng, không ngờ lại cam đoan ta rút quân an toàn, chẳng lẽ là lão giả bộ?
- Ta cảm thấy việc này không giống nguyên tắc làm việc của Tào Tháo.
Pháp Chính có chút nghi ngờ nói:
- Thần cảm giác việc này tất có kỳ quái, chúng ta không ngại xem chừng một chút, xem sẽ phát sinh chuyện gì?
.....
Lúc chạng vạng tối, hơn mười thân binh của Hạ Hầu Lan được áp giải tới. Hạ Hầu Lan chừng bốn mươi tuổi, tuy rằng y họ Hạ hầu, nhưng không có quan hệ gì với gia tộc Hạ Hầu, y là người Chân Định quận Thường Sơn, đồng hương của Triệu Vân, trên thực tế sau khi y bị bắt, liền tỏ vẻ nguyện ý đầu hàng quân Hán với Triệu Vân, khẩn cầu Triệu Vân biện hộ tha cho y một mạng.
Hạ Hầu Lan bị áp vào lều lớn, quỳ xuống dập đầu nói:
- Tướng đầu hàng Hạ Hầu Lan bái kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh đọc thư Triệu Vân, biết Hạ Hầu Lan này đã có ý quy hàng, nhưng Hạ Hầu Lan không phải Vương Bình, chỉ là tướng bình thường, Lưu Cảnh đối với y không có hứng thú. Lưu Cảnh ngồi xuống lãnh đạm nói:
- Hạ Hầu tướng quân miễn lễ, mời ngồi!
Có binh lính lấy chiếu, Hạ Hầu Lan nơm nớp lo sợ ngồi xuống, có vẻ vô cùng co quắp, Lưu Cảnh cười cười hỏi:
- Ta có chút nghi vấn, không biết Hạ Hầu tướng quân có thể giải thích không?
- Ty chức biết thì sẽ nói!
Lưu Cảnh gật gật đầu liền hỏi:
- Ta muốn biết, chỗ Tào Tháo đến tột cùng là xảy ra chuyện gì mà khiến cho lão phải vội vã đánh lén đường vận chuyển lương của ta như vậy, Hạ Hầu tướng quân có thể cho ta một lời giải thích không?
Hạ Hầu Lan mờ mịt, y chỉ phụng mệnh quấy nhiễu đường vận chuyển lương thực của quân Hán, nào biết xảy ra chuyện gì?
- Việc này..... Tào Thừa tướng bình thường sẽ không giải thích gì thêm với đại tướng.
Vừa nói xong, Hạ Hầu Lan chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nói:
- Ty chức nghĩ ra rồi.
- Ngươi nói đi!
Lưu Cảnh chăm chú nhìn y.
Hạ Hầu suy nghĩ một chút nói:
- Tào doanh âm thầm lưu truyền một lời đồn, nói huyện Ký bị kỵ binh người Đê tập kích, tình thế có chút không ổn, ta cũng nghe binh lính đưa lương thực ở huyện Ký nói vậy, rằng người Đê vô cùng hung hăng ngang ngược trên đường vận chuyển lương, hẳn là thật.
Lưu Cảnh nhớ tới trước khi hắn xuất binh, Đê Vương Dương Thiên Vạn từng phái huynh đệ Qua Viên tìm đến hắn, đề xuất muốn xuất binh trợ chiến, bởi vì Mã Siêu nói người Khương và người Đê không đang tin nên hắn liền không để ở trong lòng, chẳng lẽ thật sự là để người Đê xuất binh sao?
Hắn lại nhìn thoáng qua Pháp Chính, thấy vẻ mặt Pháp Chính nghi hoặc, Lưu Cảnh liền trấn an Hạ Hầu Lan vài câu, phong y đảm nhiệm phó Giáo Úy, làm thuộc cấp của Triệu Vân. Hạ Hầu Lan vạn phần cảm kích lui xuống. Hạ Hầu Lan vừa đi, Lưu Cảnh liền nói với Pháp Chính:
- Khó trách Tào Tháo cam đoan ta rút quân an toàn, bọn họ quả nhiên có vấn đề, xem ra thời vận của chúng ta chuyển biến rồi.
Pháp Chính trầm ngâm một chút nói:
- Việc này có khả năng, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, binh bất yếm trá, Tào Tháo dụng kế đến gạt chúng ta.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Chúng ta cứ tiếp tục xem chừng một chút, tuy nhiên một khi tình báo là thật, quả thật là người Đê tập kích huyện Ký, vậy cơ hội này chúng ta nhất định phải bắt lấy, đây là cơ hội ngàn năm có một để chúng ta đánh bại quân Tào.
......
Sau nửa đêm, Lưu Cảnh đang ngủ say lại bị thân binh dồn dập tiếng kêu đánh thức rồi,
- Châu Mục! Châu Mục! Có việc quan trọng.
Lưu Cảnh lập tức tỉnh táo, hỏi:
- Chuyện gì?
- Vừa mới nhận được tình báo khẩn cấp của thám báo, Tào Tháo rút quân rồi.
- Cái gì?
Lưu Cảnh lập tức ngồi dậy, trong lòng của hắn hết sức kinh ngạc, mặc thêm quân bào bước nhanh ra trướng ngủ hỏi:
- Là lúc nào?
- Chính là vừa rồi, hẳn là vào lúc canh ba bắt đầu rút quân!
Lưu Cảnh nhìn nhìn bóng đêm, phỏng chừng chưa tới canh bốn, hắn lập tức phân phó nói:
- Nhanh mời Pháp quân sư và Triệu tướng quân đến lều lớn, nói có chuyện quan trọng cần thảo luận.
Lúc này Bàng Thống đi quận Võ Đô thúc giục lương thực, tạm thời không ở trong doanh, quân sư trong quân doanh cũng chỉ có Pháp Chính, không bao lâu, Pháp Chính và Triệu Vân đi vào lều lớn, trong đại trướng đã đốt ánh đèn, đèn đuốc sáng trưng, Lưu Cảnh mời hai người ngồi xuống, nhân tiện nói:
- Vừa mới nhận được tình báo, Tào Tháo đã rút lui về phía bắc rồi.
Triệu Vân nhíu mày:
- Chẳng lẽ là để tiến công Ký Thành cùng lúc sao?
- Rất có khả năng này!
Lưu Cảnh trầm giọng nói:
- Ký Thành là hậu cần lương thực quan trọng của Tào Tháo, nếu mất Ký Thành, toàn bộ chiến cuộc sẽ thay đổi, Tào Tháo rút quân trở về cũng hợp tình lý rồi.
Lưu Cảnh khoanh tay đi hai bước lại nói:
- Chúng ta không biết có bao nhiêu kỵ binh người Đê tập kích Ký Thành, theo suy đoán lẽ thường, tất nhiên Ký Thành có trọng binh phòng hộ, nhưng vì điều này mà Tào Tháo rút quân, chứng tỏ số lượng kỵ binh người Đê không phải ít, mấu chốt là, chúng ta muốn nhân cơ hội truy kích quân Tào hay không, cùng với kỵ binh người Đê nam bắc giáp công chủ lực quân Tào, đây là cuộc chiến để chúng ta cướp lấy Lũng Tây, thậm chí là cơ hội cướp lấy Quan Trung.
Nói đến đây, Lưu Cảnh quay đầu nhìn Pháp Chính, Pháp Chính trầm tư thật lâu sau mới chậm rãi nói:
- Thần vẫn là ý kiến nhất quán, có thể bắt lấy cơ hội này, nhưng nhất định phải cẩn thận, nhất định phải xác định tính chính xác rồi mới xuất binh, phòng ngừa trúng kế của Tào Tháo.
Lúc này, ngoài trướng vải có thân binh bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, có một sứ giả tên là Qua Viên cầu kiến, nói Châu Mục biết y.
Lưu Cảnh mỉm cười, nói với Triệu Vân và Pháp Chính:
- Đang nói tới mấu chốt, người mấu chốt đã tới rồi.
Hắn lập tức phân phó thân binh:
- Dẫn y đến lều lớn!
Một lát, thân binh dẫn Qua Viên vào lều lớn, Qua Viên quì một gối ôm quyền nói:
- Tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh cười khoát tay:
- Xin đứng lên!
Qua Viên đứng dậy thi lễ với Pháp Chính và Triệu Vân, lúc này mới khó nén hưng phấn nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, chúng ta đã xuất binh tấn công Ký Thành rồi, cung quân Hán phối hợp tác chiến đánh quân Tào.
- Các ngươi xuất binh bao nhiêu?
- Hồi bẩm Châu Mục, chúng ta xuất ba vạn kỵ binh, do huynh trưởng ta tự mình suất lĩnh, ba ngày trước, ba nghìn kỵ binh tiên phong tập kích ở Ký Thành, chỉ tiếc bị quân Tào phát hiện, không thể phá thành, ngày hôm qua huynh trưởng ta đã dẫn ba vạn kỵ binh chủ lực tiến vào quận Thiên Thủy, nghe theo sắp xếp của Châu Mục bất cứ lúc nào.
Lưu Cảnh âm thầm gật đầu, khó trách Tào Tháo phải lui binh, ba vạn kỵ binh quả thật là uy hiếp rất lớn, hắn ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:
- Vậy kế hoạch của các ngươi là gì?
Qua Viên hơi ngượng ngùng cười nói:
- Không dối gạt Châu Mục, chúng ta muốn cướp lấy lương thực Tào Tháo cất giữ trong Ký Thành, đáng tiếc bị trinh sát tuần tra quân Tào phát hiện, quân tiên phong không thể kịp thời cướp lấy thành trì, bên trong thành chỉ có sáu ngàn quân coi giữ, nhưng chúng ta không công thành được, hiện tại ý của huynh trưởng ta, nguyện ý vâng theo sắp xếp của Châu Mục?
Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:
- Hiện tại các ngươi đóng quân ở đâu?
- Bây giờ đang trú binh ở bờ Nam Vị Thủy, cách phía tây Ký Thành ba mươi dặm
Lưu Cảnh bước nhanh đến trước sa bàn, nhìn địa hình, dùng cây gỗ chỉ một cái trấn nhỏ phía tây Ký Thành:
- Ở đây sao?
Lần đầu tiên Qua Viên nhìn thấy loại sa bàn này, trong lòng của y hết sức kinh ngạc, nhìn theo hướng cây gỗ Lưu Cảnh chỉ một lúc lâu, gật gật đầu:
- Đúng vậy, quả thật xung quanh có một trấn nhỏ, tuy nhiên mọi người trên trấn đều chạy hết.
Lưu Cảnh chăm chú nhìn sa bàn thật lâu, nếu quân Tào rút lui về phía bắc, kỵ binh người Đê quả thật có thể tiến hành chặn phía nam Ký Thành lại, nghĩ vậy, Lưu Cảnh chậm rãi nói:
- Ta nghĩ để các ngươi chặn quân Tào từ phía bắc, phối hợp với ta nam bắc giáp công chủ lực quân Tào, các ngươi làm được không?
- Đương nhiên có thể, chỉ có điều...
- Chỉ là cái gì?
Ánh mắt Lưu Cảnh sắc bén nhìn chăm chú vào y.
Trong mắt Qua Viên hiện lên một tia tham lam, cười khan một tiếng nói:
- Người Hán các ngươi thường nói, không có lợi không dậy sớm, chúng ta cực cực khổ khổ từ Hà Hoàng tới, hao hết mã lực, Châu Mục nên cho một chút tiền vất vả đi!
Lưu Cảnh cười lạnh trong lòng một tiếng, hắn biết tên gia hỏa này sẽ không vô duyên vô cớ trợ giúp mình, nói trắng ra là, bọn họ muốn mượn gió bẻ măng, Mã Siêu nói đúng, không đủ ích lợi, đừng mơ tưởng khiến tên gia hỏa này ra sức xuất binh.
Lưu Cảnh dấu diếm thanh sắc hỏi:
- Các ngươi muốn điều kiện gì?
Qua Viên khom người thi lễ nói:
- Người Đê chúng ta luôn sảng khoái, ăn ngay nói thật, chúng ta có hai điều kiện, thứ nhất hy vọng lương thực bên trong Ký Thành thuộc về chúng ta, cỏ khô có thể không cần, tiếp theo, chúng ta hy vọng về sau có thể dùng chiến mã đổi sắt thô.