[Dịch] Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 521 : Huynh đệ tranh giành ngôi vị




Thành Đô, huynh đệ Lưu thị tranh đoạt chức vụ Châu Mục đã đánh nhau được hơn một tháng, song phương phân biệt rõ ràng, Lưu Tuần lấy Thục quận làm căn cơ, chiếm cứ Thành Đô, được đến Trương Nhậm, Đổng Hòa, Phí Quan và Vương Luy ủng hộ, có quân đội hơn hai vạn người, y đã ở Thành Đô kế nhiệm ngôi vị Ích Châu Mục.

Mà Lưu Vĩ cũng không yếu thế, gã lấy Quận Quảng Hán làm căn cơ, chiếm cứ Miên Trúc, được Hoàng Quyền, Lưu Ba, Lôi Đồng, Dương Bái và văn võ đại tướng ủng hộ, có quân đội một vạn năm ngàn người, hơn nữa gã còn có ba nghìn tư quân binh lính chiêu mộ lúc lâm thời, gần như đạt tới quân số hai vạn.

Quan trọng hơn là, gã được ủng hộ của Tào Tháo, triều đình đã phong gã làm Ích Châu mục, điều này khiến Lưu Vĩ chiếm được ưu thế trên mặt pháp lý, gã mới là người được triều đình thừa nhận làm Ích Châu Mục, còn Lưu Tuần không phải. Cũng chính dựa vào điểm này, khiến quân đội Lưu Vĩ sĩ khí dâng cao, tinh thần hăng hái, trong ba lần giao phong thì gã thắng hai lần, quân đội tấn công tới dưới thành Thành Đô.

Hơn một tháng tranh đoạt chiến khiến cho hai bên chết rất nhiều, tổn thất nghiêm trọng, mọi người phải bỏ quê hương đi tha phương, nông nghiệp bị tàn phá nặng nề ngay cả nền thương nghiệp vốn rất phát triển nay cũng rất tiêu điều, nhà nào nhà nấy đóng cửa không ra, tửu quán và cửa hàng đều ngừng kinh doanh.

Bóng đêm bao phủ Thành Đô, trên đầu thành, Lưu Tuần đang yên lặng nhìn chăm chú vào quân doanh cách chỗ này tầm ba dặm. Cảnh vật tối như mực chỉ mơ hồ có thể thấy hình dáng, còn có những ngọn đèn lốm đa lốm đốm.

Trong lòng Lưu Tuần sầu lo vạn phần, hai vạn quân của y trong mấy lần giao tranh đã tổn thất quá nữa, hiện giờ trong tay có không đủ một vạn quân, có thể bảo vệ Thành Đô không, y đã cũng không nắm chắc nữa rồi. Hiện tại hy vọng duy nhất của y chính là Hán Trung Ngô Ý trở về cứu viện đúng lúc.

Ngay tại nửa tháng trước, y đã nhận được tin tức của Ngô Ý, quân đội của Ngô Ý bị Trương Lỗ cuốn lấy ở núi Định Sơn, không thể thoát thân, chỉ có thể tận lực tranh thủ đánh bại Trương Lỗ, rồi trở về Ba Thục trợ chiến.

Chuyện càng làm cho Lưu Tuần khó có thể tiếp nhận là, triều đình không ngờ sắc phong Lưu Vĩ làm Ích Châu Mục, cứ như vậy, y đã trở thành loạn thần tặc tử. Lẽ nào phải để cho tên đệ đệ ngu xuẩn ác độc kia kế thừa sự nghiệp của phụ thân? Nghĩ như vậy, Lưu Tuần liền không kìm nổi thở dài một hơi.

- Công tử đang oán hận triều đình sao?

Trương Nhậm đi đến bên cạnh Lưu Tuần cười nói.

Lưu Tuần gật gật đầu:

- Năm trước phụ thân đã báo cho triều đình thế tử mới, mời triều đình sắc phong, triều đình lại làm như không thấy, nay lại cho một người vô đức vô năng làm Ích Châu Mục, điều này làm cho ta khó có thể chịu nổi!

- Việc này không quan hệ đến triều đình, là ý của Tào Tháo, kỳ thật Tào Tháo cũng không chắc sẽ hiểu rõ tình huống huynh đệ các ngươi, lão chỉ nghe lời nói một bên của Hoàng Quyền để ủng hộ ai mà thôi.

- Hoàng Quyền?

Lưu Tuần có chút kinh ngạc nhìn Trương Nhậm:

- Làm sao lại liên quan tới y cơ chứ?

Trương Nhậm cười lạnh một tiếng:

- Kỳ thật luận về kinh nghiệm từng trải, luận tài cán, thì như thế nào cũng không tới phiên Hoàng Quyền tiếp nhận chức vụ Biệt Giá Ích Châu. Lúc ấy rất nhiều người cũng hoài nghi, Hoàng Quyền sớm đã bí mật đầu hàng Tào Tháo, nguyện ý làm con cờ cho Tào Tháo xếp vào Ích Châu, cho nên y mới có thể được phong làm Ích Châu Biệt Giá.

Lưu Tuần gật gật đầu, oán hận nói:

- Ta hiểu rồi, cứ như vậy chuyện Tào Tháo hiểu rõ Ích Châu là do báo cáo của Hoàng Quyền. Hoàng Quyền nói Lưu Vĩ là người hiền đức nhân từ, còn ngược lại Lưu Tuần ta bị ý gán cho là ngu ngốc vô năng, cho nên Tào Tháo đã tin vào lời nói một chiều của y.

Trương Nhậm lắc lắc đầu:

- Ta cảm thấy hoàn toàn ngược lại mới đúng, Hoàng Quyền cấp báo cáo cho Tào Tháo, nhất định là nói Lưu Vĩ cực kỳ ngu ngốc ngu xuẩn, nguyện ý trung thành với Tào Tháo, lúc này mới khiến Tào Tháo cảm thấy Lưu Vĩ dễ dàng khống chế. Đối với Tào Tháo mà nói, một Lưu Cảnh đã khiến đầu lão lớn như cái đấu, làm sao lão có thể cho phép xuất hiện tình huống như thế lần thứ hai ở Ích Châu. Vì vậy Tào Tháo thừa nhận Lưu Vĩ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Tuy là nói như vậy, nhưng Lưu Tuần vẫn là cảm thấy trong lòng buồn bực không vui, sau một lúc lâu lại hỏi:

- Tướng quân cảm thấy Lưu Cảnh sẽ nhân cơ hội tiến công Ba Thục sao?

Trương Nhậm không nói gì, khóe miệng dần dần lộ ra một nụ cười khổ, y phải trả lời thế nào đây? Y đã sớm biết Lưu Cảnh nhất định sẽ tiến công Ba Thục, cũng đoán được Bàng Hi đã sớm đầu hàng Lưu Cảnh, nếu không Lưu Cảnh sẽ không để cho Bàng Hi đi tiếp nhận quận Kiến Bình. Thế nhưng chủ công lại không chịu tin tưởng, hơn nữa Bàng Hi lại là nhạc phụ của Lưu Tuần,

khiến y khó có thể trả lời.

Lưu Tuần quay đầu lại nhìn y một cái, thấy y vẻ mặt chua xót, tim nhảy dựng lên, thấp giọng nói:

- Ý của tướng quân là Lưu Cảnh đã tiến quân vào Ba Thục sao?

Trương Nhậm yên lặng gật đầu, trầm ngâm một chút lại nói:

- Ta hoài nghi Quân Kinh Châu của Lưu Cảnh đã cùng quân đội của Ung Khải giao chiến, nếu không viện quân của Ung Khải đã sớm đến nơi rồi, công tử không cảm thấy kỳ quái sao?

Hai hàng lông mày của Lưu Tuần nhăn lại, Trương Nhậm nhắc nhở, y cũng lập tức cảm thấy hơi kỳ quái, y biết rằng Lưu Vĩ đã sớm cấu kết với Ung Khải, chỉ cần gã gặp khó khăn, Ung Khải sẽ lập tức xuất binh, hiện tại quân đội của Ung Khải chậm chạp chưa tới mặc dù sẽ có các loại nguyên nhân khác nhau, nhưng khả năng gặp phải quân Kinh châu là lớn nhất.

Nhưng Ung Khải không quan trọng, trọng yếu chính Quân Kinh Châu đã tiến vào Ba Thục, huynh đệ bọn họ còn ở nơi này nội đấu, nhất định sẽ tạo cho cơ hội cho Lưu Cảnh lấy được Ba Thục mà không mất công sức.

Đúng lúc này, trên tháp quan sát đầu thành bỗng nhiên vang lên tiếng chung rất lớn, đây là tiếng chuông báo hiệu đã xảy ra tình huống bất thường, Lưu Tuần và Trương Nhậm đều ngây ngẩn cả người, đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía tháp quan sát. Chỉ nghe thấy binh lính hô to:

- Công tử, trong quân doanh địch dưới thành có động tĩnh, có quân đội đánh tới rồi.

Lưu Tuần thò người ra nhìn về phía quân doanh nơi xa, quả nhiên thấy quân doanh của địch bắt đầu hỗn loạn, mấy con hỏa long đang tấn công đại doanh tới tấp, quân đội tập kích ước chừng có hơn vạn người, đây rõ ràng chính là trận thế đánh lén, đội quân tiên phong đã vọt vào trong đại doanh quân địch.

Trương Nhậm cũng nhìn ra đây là chiến pháp bí mật đánh úp doanh trại địch, y lập tức hưng phấn quát to:

- Đội quân này nhất định là quân của Ngô Ý đến cứu việc chúng ta!

Trên đầu thành tiếng hoan hô lập tức vang lên hoan hô, trong lòng Lưu Tuần kích động dị thường, nhưng lại có một chút lo lắng:

- Ta lo đây là kế dụ rắn khỏi hang của Lưu vĩ!

- Công tử không cần lo lắng, Lưu Vĩ là kẻ ngu xuẩn, hắn sẽ không nghĩ ra loại kế sách này đâu.

Dứt lời, Trương Nhậm chắp tay xin xuất chiến:

- Xin cho ty chức suất quân xuất chiến, tiền hậu giáp kích, nhất định sẽ khiến quân địch đại bại!

Lưu Tuần do dự một chút, rốt cục hạ quyết tâm, lập tức ra lệnh, mệnh Trương Nhậm dẫn tám ngàn quân ra khỏi thành tác chiến.

Cửa thành mở rộng ra, Trương Nhậm giục ngựa xông lên đầu tiên, huy động thiết thương, huy động lớn thiết thương, đánh tới đại doanh của Lưu vĩ.

Đội quân từ phía sau đột nhiên xông vào đại doanh của Lưu Vĩ đúng là quân đội của Ngô Ý từ Hán Trung chạy tới. Ngô Ý cũng không thể hoàn toàn triệt thoái, y chỉ có thể lệnh cho Đại Tướng Dương Hồng suất quân giằng co với Trương Lỗ ở núi Định Quân như cũ. Còn y thì dẫn mười ngàn quân chạy về Ba Thục, trợ giúp Lưu Tuần tranh giành ngôi vị.

Lúc này, Ngô Ý cũng biết được triều đình đã sắc phong Lưu Vĩ làm Ích Châu Mục, điều này làm y vô cùng phẫn nộ, so với ai khác Ngô Ý là người hiểu rõ Lưu Vĩ nhất. Gã vừa tham lam ngu xuẩn, lại lòng lang dạ sói, nếu để gã làm người đứng đầu Ích Châu thì đó là nỗi bất hạnh lớn nhất của dân chúng xứ Ích Châu.

Cùng lúc đó, Ngô Ý cũng rất lo lắng chuyện Lưu Cảnh đã tiến vào Ba Thục, thật sự nếu không bình ổn được cuộc nội chiến giữa hai huynh đệ, Ba Thục hoàn toàn xong rồi.

Y suất lĩnh mười ngàn nhân ngày đêm hành quân, thừa dịp bóng đêm yểm hộ, đánh lén đại doanh của Lưu Vĩ.

Trong đại doanh của Lưu Vĩ đã loạn thành một bầy, rất nhiều doanh trướng bị đốt cháy, lửa cháy ngút trời, khói đặc tràn ngập, lính ở đại doanh chạy trốn ra bốn phía, từng nhánh quân đội đang ở trong đại doanh tả hữu đột kích. Trong quân trướng của Lưu Vĩ bị đánh đến tán loạn. Đại tướng Cao Bái dẫn dắt hơn ngàn người đau khổ ác chiến ới quân đội của Ngô Ý bí mật đánh úp doanh trại địch trong bóng đêm, song phương rất khó phân biệt rõ địch ta, chiến đấu diễn ra vô cùng hỗn loạn.

Mà đúng lúc này, mặt khác của quân doanh cũng bắt đầu rối loạn, Trương Nhậm suất lĩnh tám ngàn quân giết vào địch doanh, hai chi quân đội tiền hậu giáp kích, khiến quân đội Lưu Vĩ hai mặt thụ địch, trong lúc hỗn loạn chỉ giữ vững được một lát, liền hoàn toàn buông xuôi.

Lưu Vĩ đang mặc kim khôi ngân giáp, đang ngồi trên lưng ngựa chỉ huy binh lính chống đỡ quân đội của Ngô Ý đánh lén, gã lớn tiếng quát to:

- Không được hỗn loạn, nhanh chóng bày trận phòng ngự!

Trong đại doanh người hô ngựa hý, đè nén tiếng la của gã, ngoại trừ hơn trăm người bên người ai cũng không nghe thấy gã quát to, mắt nhìn thấy quân đội Ngô Ý đã giết vào đại doanh, chung quanh lửa đã lan đến nơi, Lưu Vĩ vừa tức vừa vội, đúng lúc này, một tên binh lính chạy vội tới.

- Châu Mục, phía tây cũng có quân địch sát nhập đại doanh rồi, là quân đội của Trương Nhậm!

Lưu Vĩ lập tức ngây dại, quân địch từ hai bên đánh tới, gã còn có thể ngăn cản được sao? Lúc này, nhóm thân binh của gã đều lo lắng quát to lên:

- Châu Mục đi mau, nếu ngươi không đi sẽ không kịp nữa đâu.

Lưu Vĩ quay đầu ngựa nhằm phía bắc mà chạy ra khỏi đại doanh, hiện tại hai mặt đều có quân địch bí mật đánh úp doanh trại, gã chỉ có thể phá vây từ hướng bắc, ở phía sau gã còn có hơn ngàn binh lính đi theo.

Vừa mới chạy tới trước cửa đại doanh ở phía bắc, bỗng nhiên xuất hiện quầng lửa lớn, một chi quân đội giết tiến vào, đại tướng dẫn đầu tay cầm lớn thiết thương, thân cao tám thước có thừa, cưỡi ở một trên lưng một con tuấn mã màu đen, uy phong lẫm lẫm, người này đúng là người được xưng đệ nhất đại tướng Ba Thục, Trương Nhậm.

Trương Nhậm tuổi chừng hơn bốn mươi, cũng từng theo học Hà Bắc Ngọc Chân tử, y là tục gia đệ tử, xuất đạo khá sớm nhưng cũng đã học được tinh túy võ học của Ngọc Chân tử. Mười ba thức Bách Điểu Triều Phượng thương đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, tung hoành Ba Thục hai mươi năm, chưa bao giờ gặp được đối thủ xứng tầm, được xưng là Tây Xuyên Thương Vương.

Trương Nhậm không chỉ có võ nghệ cao cường, cũng rất có đầu óc, y biết rằng dưới tình thế cấp bách Lưu Vĩ tất nhiên sẽ phá vây ở phía Bắc liền dẫn ba nghìn quân chờ sẵn ở ngoài cửa doanh trại, mắt thấy Lưu Vĩ chạy trốn tới, Trương Nhậm rốt cuộc kìm nén không nổi sự kích động, suất quân chạy ra đón đánh.

- Nhị công tử, đầu hàng đi! Ta tha cho ngươi một mạng.

Trương Nhậm dùng trường thương chỉ vào mặt Lưu Vĩ quát.

Lưu Vĩ không không ngờ tới sẽ gặp Trương Nhậm ở chỗ này, gã đã sợ tới mức kinh hồn táng đảm, lúc này, gã phát hiện số binh lính chặn đánh ở bên ngoài cửa doanh trại cũng không nhiều lắm liền quay đầu hô với đám binh lính phía sau:

- Các huynh đệ, cùng nhau xông lên giết địch!

Bọn lính reo hò xông tới, mấy chục tên thân binh theo vây quanh Trương Nhậm, Lưu Vĩ nắm lấy cơ hội này, liền thúc chiến mã xông về nơi ít người, múa may đại đao chém lung tung:

- Mau tránh ra, người nào ngăn ta giết không tha!

Đúng lúc này, bên cạnh gã truyền đến một tiếng cười lạnh, vừa quay đầu lại, đã thấy Trương Nhậm ra hiện ở bên cạnh mình từ lúc nào. Lưu Vĩ sợ tới mức hồn bay phách lạc, vung đao bổ thằng vào Trương Nhậm. Trương Nhậm dùng trường thương ngăn cản, giơ tay bắt được tấm lụa buộc giáp quanh người Lưu Vĩ giật mạnh tay một cái đã bắt sống Lưu Vĩ để sang lưng ngựa mình.

Bọn lính thấy Lưu Vĩ đã bị bắt cũng không có tâm tái chiến, đều quỳ xuống đầu hàng, Trương Nhậm đem Lưu Vĩ ném xuống đất quát:

- Trói lại!

Mấy tên lính xông lên, đem Lưu Vĩ trói lại, lúc này, Trương Nhậm suất quân giết thẳng vào quân doanh, bắt giữ lính đào ngũ, Lưu Vĩ bị trói ở trên một chiếc xe bò, bốn phía đều có binh lính chạy trốn, trong lòng của gã vạn niệm đều hóa thành tro bụi cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, “Huynh trưởng chắc không giết mình đâu, thôi thì làm phú ông cũng được.’

Thế nhưng vừa nghĩ đến điều này, gã bỗng nhiên cảm thấy ngực bị đau nhức, phát hiện thấy một mũi đao từ từ lộ ra trước ngực, gã chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy thấy bên cạnh có một bóng đen mơ hồ đang cười dữ tợn với gã.

Lưu Vĩ bỗng nhiên nhận ra người này, kẻ này chính là thị vệ tâm phúc của huynh trưởng Lưu Tuần. Lưu Vĩ lập tức hiểu được, đây là huynh trưởng không cho mình cơ hội sống sót, gã hét to một tiếng, từ trên xe bò rơi xuống đất, hoàn toàn mất mạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.