Bên trong đại trướng, bảy mưu sĩ gồm Trình Dục, Trần Quần, Lưu Diệp, Mao Giới, Giả Quỳ, Tân Bì, Dương Tu cùng các huynh đệ Hạ Hầu và mười mấy tướng lĩnh trọng yếu như Trương Liêu, Hứa Chử, Tào Hồng, Trương Hợp, Lý Điển, Vu Cấm v.v… cùng nhau tụ họp.
Ánh đèn sáng tỏ trong đại trướng nhưng không gian lại yên tĩnh không một tiếng động, quân doanh xảy ra bệnh dịch hẳn là chuyện lớn, chính vì việc này đã dẫn tới đề xuất rút quân.
Người đưa ra đề nghị này là mưu sĩ trọng yếu của Tào Tháo, tên là Trần Quần. Lý do Trần Quần đưa ra ý kiến lui binh cũng rất đầy đủ, thuyền bè yếu kém, bệnh dịch mới bùng phát đã lan tới tận Nam chinh, không thể giành thắng lợi được. Y đề xuất rút quân về tu dưỡng, để Kinh Châu và Giang Đông tranh chấp với nhau. Ba năm sau mới lại chinh phạt Kinh Châu.
- Các vị, Trần tham quân cho rằng chúng ta đang rơi vào tình cảnh bất lợi, khó mà đột phá được nơi hiểm yếu của Trường Giang, giờ lại mới xuất hiện dịch bệnh, y đề nghị tạm thời rút quân về phía bắc, sau mấy năm nghỉ ngơi chỉnh đốn lại xuôi xuống phía nam chinh phạt Lưu Cảnh, ta muốn biết, trong các chư vị đang ngồi đây còn có bao nhiêu người đồng ý rút quân?
Tiếng Tào Tháo không lớn nhưng cả đại trướng lại nghe rất rõ, mặc dù lão trưng cầu ý kiến mọi người nhưng giọng điệu lại hết sức nghiêm nghị, tất cả mọi người đều hiểu, đây là Thừa tướng đang khiển trách Trần Quần.
Trần Quần lại không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống đất, như thể lời khiển trách của Tào Tháo không hề liên quan đến y.
Lúc này, Trình Dục đứng lên nói:
- Thừa tướng, vi thần có lời muốn nói.
- Trọng Đức cứ nói!
Trình Dục chậm rãi nói:
- Trận chiến Quan Độ năm Kiến An thứ năm, binh tinh lượng thực của Viên Thiệu đầy đủ, chiến tướng ngàn tên, mưu sĩ nhiều không kể, lấy thế lôi đình đè bẹp phía nam, nhưng phía quân ta thì triều đình rối loạn, lòng người bất ổn, tướng sĩ binh giáp không đủ, lương thực cắt đứt, thế nhưng chính trong hoàn cảnh khó khăn này, chúng ta lại chuyển bại thành thắng, lấy yếu thắng mạnh, vậy là dựa vào cái gì? Còn cả năm ngoái nữa, đại quân đánh Ô Hoàn ở phía bắc, tương tự cũng gặp mưa to mấy ngày liền, lương thảo gián đoạn, bị ép giết ngựa làm thức ăn, còn phải hành quân ngàn dặm khiến quân số giảm quá bán, nhưng chúng ta vẫn đánh bại Ô Hoàn, giải trừ được mối lo sau này, vậy là dựa vào cái gì?
Đại trướng yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng Trình Dục khảng khái nói:
- Hiện tại lương thảo chúng ta đầy đủ, sĩ khí dâng cao, binh nhiều tướng mạnh gấp đôi quân địch, chưa đánh trận nào, nói gì rút quân?
Rốt cuộc Trần Quần không nhịn được liền phản bác:
- Lưu Cảnh và Tôn Quyền không phải Viên Thiệu, cũng sẽ không tái phạm sai lầm của Viên Thiệu, Trọng Đức biết rõ quân ta khó vượt được vùng hiểm yếu của Trường Giang, biết rõ thủy quân kém xa Giang Hạ Giang Đông nhưng lại muốn cưỡng chiến một trận, trận này nếu bại tất sẽ khiến chiến quả hai mươi năm qua của Thừa tướng đều hủy hoại trong chốc lát, cũng chắc chắn thay đổi vận mệnh thiên hạ, tại sao không thể thong dong chuẩn bị chiến tranh, không phải khuất phục binh sĩ bằng chiến tranh, hoặc giành thắng lợi với thế tuyệt đối, sao cứ phải mạo hiểm một trận?
Giờ bệnh dịch đã xuất hiện, một khi bùng lên thì tướng sĩ trong doanh trại liệu còn có bao nhiêu người qua được về cố hương, còn bao nhiêu người có thể gặp lại thê nhi, Trọng Đức coi hai trăm nghìn tướng sĩ là mạng chó lợn hay sao?
Lời nói này của Trần Quần khiến mọi người trong trướng đều tỏ ra giận dữ, Tào Tháo cũng giận tím mặt, chỉ tay vào Trần Quần quát:
- Cút ra khỏi trướng cho ta!
Trần Quần ngã quỵ xuống đất, khóc không ra tiếng:
- Những lời trung nghĩa của vi thần, mong Thừa tướng suy nghĩ lại!
Mấy tên thị vệ lôi Trần Quần đứng dậy, kéo ra ngoài, Tào Tháo hừ một tiếng thật mạnh, khoanh tay quay lưng đi, lát sau, Trần Quần bị lôi ra ngoài rồi, Tào Tháo mới lạnh lùng nói với mọi người:
- Ai còn dám nói rút quân, chém ngay không tha!
……
Trong đại doanh cuối cùng đã yên tĩnh lại, một mồi lửa đã thiêu rụi hài cốt và vật phẩm của các binh lính nhiễm bệnh, chuyện dịch bệnh cũng không bị lộ ra, quan hệ giữa mưu sĩ Lưu Diệp và Trần Quần rất tốt, đợi lúc đêm tối vắng người, gã ra khỏi đại trướng của mình, bước nhanh tới trước doanh trướng của Trần Quần, không ngờ bị mấy tên lính ngăn lại.
- Lưu Chủ bộ, Thừa tướng có lệnh, bất cứ ai cũng không được gặp Trần tham quân!
Lưu Diệp ngẩn người, giờ mới biết Trần Quần đã bị giam lỏng rồi, không biết làm sao, gã bèn thở dài xoay người đi bách bộ men theo doanh trại, thực ra gã cũng hiểu tình hình hiện nay không lạc quan tý nào.
Thừa tướng một lòng muốn tiêu diệt toàn bộ quân Giang Hạ, bất chấp khó khăn thực tế mà ôm lấy chút hy vọng may mắn vượt sông, cũng không phải là cách giành thắng lợi. Thực ra quân Tào đã bị thủy quân Giang Hạ phong tỏa ở Phàn Thành, Lưu Diệp ý thức được trận chiến này không hề lạc quan.
Sở dĩ gã đề nghị Quân Tào trở về Phàn Thành, vòng qua quận An Lục để xuống phía nam tiến đánh Giang Hạ, thực ra chính là hy vọng quân Tào có thể có đường lui, cho dù thất bại cũng trực tiếp rút quân được từ Nhữ Nam, không đến mức toàn quân bị diệt.
Nhưng Thừa tướng rõ ràng đã bị ma nhập, căn bản không xét tới mạo hiểm nữa, ngay cả Trần Trường Văn dám nói thẳng cũng bị giam lỏng, điều này khiến cho Lưu Diệp vô cùng lo lắng, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
- Tử Dương huynh sao lại thở dài?
Tiếng cười nhẹ vang lên bên tai.
Lưu Diệp vừa quay đầu lại đã thấy Dương Tu đứng đó, Dương Tu cũng giữ chức Chủ bộ, cùng xử lý chính vụ với Lưu Diệp, hai người có quan hệ rất tốt, Lưu Diệp gượng cười lắc đầu:
- Chỉ là có chút cảm xúc trong lòng nên thở dài.
Dương Tu cười đầy thâm ý, đi thẳng tới cạnh đại trướng:
- Tử Dương huynh không ngại thì vào trong trướng của ta ngồi một lát, chúng ta cùng trò chuyện.
Trong lòng Lưu Diệp buồn bực đang muốn tìm người nói chuyện, gã vui vẻ gật đầu, cùng Dương Tu đi về phía đại trướng, hai người ngồi xuống, Dương Tu rót cho gã một cốc trà nóng, vừa cười vừa nói:
- Tử Dương huynh chắc là thở dài vì chuyện của Trần tham quân?
- Lúc nãy ta đến gặp Trường Văn nhưng y bị giam lỏng rồi, ta đau lòng nên thở dài thôi.
- Không đến nỗi giam lỏng đâu, Thừa tướng chỉ là không muốn y tiếp xúc với người khác mà thôi, đợi chuyện này qua đi sẽ không sao nữa, Tử Dương huynh chớ có lo lắng.
Lưu Diệp chẳng qua do tức giận trong lòng nên mới nghĩ vấn đề quá nghiêm trọng, được Dương Tu nhắc nhở, dần dần gã đã tỉnh táo lại.
Gã cũng ý thức được mình hơi cực đoan, chỉ là phát biểu ý kiến bất đồng thôi, Thừa tướng không đến mức giam lỏng Trần Quần, nếu là Viên Thiệu thì còn có thể, chứ Thừa tướng không hẹp hòi đến thế.
Tuy nhiên, Lưu Diệp cũng hơi khó hiểu, Thừa tướng đã không phải là người hẹp hòi, sao không cho người khác tiếp xúc với Trần Quần?
Dương Tu liếc nhìn Lưu Diệp cười một cái:
- Tử Dương huynh đang thắc mắc tại sao Thừa tướng lại không cho mọi người đến gặp Trần Trường Văn phải không?
- Đúng là như thế!
- Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, vì Thừa tướng cũng muốn rút quân rồi.
Lưu Diệp kinh ngạc:
- Chuyện này, sao Đức tổ nhìn được ra?
Dương Tu khẽ vuốt chòm râu dài cười nói:
- Nếu Thừa tướng thật sự không muốn rút quân thì từ chối thẳng thừng Trần Trường Văn là được, cần gì phải kéo mọi người tới bàn bạc? Thừa tướng muốn rút quân, nhưng với thân phận của người lại không thể đưa ra ý kiến, vì thế mới triệu tập mọi người lại, nếu mọi người cùng nhất trí yêu cầu rút quân thì người có thể gắng gượng rút quân rồi.
Thế nhưng ngoài Trần Trường Văn ra, những người khác đều không muốn rút quân, cho nên Thừa tướng mới giả bộ đem nhốt Trần Trường Văn, còn không cho ai gặp y để thể hiện mình giận dữ và kiên định tác chiến cỡ nào, thật ra không phải vậy.
Lưu Diệp khẽ thở dài:
- Người ta nói Dương Đức tổ hiểu rõ Thừa tướng như lòng bàn tay, quả nhiên đúng như thế!
Nhưng Lưu Diệp lại nhíu mày:
- Thật ra ta cũng không hiểu nổi, tại sao Thừa tướng muốn rút quân, lẽ nào người cũng thấy trận chiến này không cầm chắc thắng.
Dương Tu khẽ mỉm cười:
- Thật ra những điều Trần Trường Văn nói cũng chính là tâm can của Thừa tướng, nên Thừa tướng mới giận tím mặt thế!
Nói đến đây, Dương Tu cũng thở dài:
- Đáng tiếc Thừa tướng không thắng nổi thể diện, người vẫn kiên trì đến cùng, chỉ có điều trận chiến này kết quả cuối cùng ra sao? Thật sự khó đoán trước được.
Lưu Diệp quay đầu nhìn ra ngoài trướng, giờ gã mới nhận ra bên ngoài đang mưa phùn.
……
Đầu thu ở phương nam không dễ chịu như phương bắc, toàn mưa phùn nhẹ bất ngờ, quét sạch không khí nóng bức cuối cùng của mùa hạ. Ở phương nam, mưu thu rất được mọi người chào đón, nhưng mưa thu như vậy cũng khiến những bà nội trợ buồn phiền, đó là quần áo dễ ẩm mốc, ngay cả đồ dùng gia đình và những vật dụng không dùng cũng sẽ phủ một lớp rêu xanh.
Còn đối với những thương khách đi xa, tiết trời mưa thu như vậy khiến đường lầy lội khó đi, làm mọi người phải than vãn.
Trên con đường phía đông thị trấn Xích Bích, một đội quân hơn hai vạn người đang hành quân trên con đường lầy lội bùn đất, đế giày ai cũng dính đầy bùn, quân phục ướt sũng trong mưa phùn, không ít binh lính đều khẽ phàn nàn trận mưa thu không lớn lắm nhưng lại không dễ buông tha này.
Lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vang đến, có người hô to:
- Châu Mục đến rồi!
Đám đông binh lính đều né ra tránh đường, chỉ thầy một đoàn kỵ binh mấy trăm người từ xa tới, tốc độ chiến mã thật ra không nhanh lắm, chân và mình ngựa vấy đầy bùn đất, đại tướng dẫn đầu đúng là Châu Mục Lưu Cảnh, hắn không đi thuyền tới mà là hành quân đường bộ.
Hiện giờ Lưu Cảnh đã nhận được tin chính xác, hai trăm nghìn chủ lực của Quân Tào đã tới Ô lâm – Xích Bích, đặt đại doanh ở vùng đất trống hơn mười dặm ven sông, vì thế hắn cũng di chuyển năm vạn đội quân chủ lực Giang Hạ tới Xích Bích, bao gồm ba vạn thủy quân và hai vạn lục quân, còn Đại đô đốc thủy quân Giang Đông là Chu Du cũng dẫn ba vạn thủy quân đi thuyền tới Xích Bích, tám vạn liên quân Kinh Ngô nghênh chiến hai trăm ngàn quân Tào.
Từ Hạ Khẩu tới Xích Bích không xa, chỉ hơn trăm dặm, hành quân một ngày là đến. Khi cách thị trấn Xích Bích còn năm dặm nữa thì Lưu Cảnh phi ngựa chậm lại, mấy người cưỡi ngựa phía trước đang đứng đón sẵn, dẫn đầu là đại tướng Thái Tiến đã được thăng chức làm Biệt bộ Tư mã, vết thương của y đã bình phục, trước mắt chỉ huy ba nghìn quân thường trú ở thị trấn Xích Bích, vừa nãy nghe nói Châu Mục đến nên y đặc biệt tới đây đón tiếp.
- Ty chức tham kiến Châu Mục!
Thái Tiến thi lễ trên ngựa.
- Thái Tư Mã khổ cực rồi!
Lưu Cảnh đáp lễ cười hỏi:
- Doanh trướng dựng thế nào rồi?
Sáu ngày trước Thái Tiến nhận nhiệm vụ xây dựng đại doanh, y vẫn bận rộn cho đến hiện giờ liền vội vàng đáp:
- Hồi bẩm Châu Mục, đại doanh đã dựng xong rồi, theo kiến trúc quy mô một trăm ngàn quân, các binh sĩ có thể vào nghỉ ngơi ngay để khôi phục thể lực.
Lưu Cảnh gật đầu cùng đi với Thái Tiến.
- Gần đây bên bờ Xích Bích có tin gì không?
Lưu Cảnh hỏi.
Thái Tiến cười khổ:
- Chỉ biết hai trăm ngàn chủ lực của quân Tào đóng ở bờ bên kia, sau đó không còn tin tức gì nữa. Quân Tào tuần tra rất nghiêm ngặt, nhiều thám báo của chúng ta đã bị bắt, hơn nữa thuyền bè giấu ở bờ sông đều bị trinh sát của quân Tào tìm ra và thu được, các huynh đệ cũng không quay về.
- Bờ sông bên kia đã xuất hiện những con thuyền nhỏ của quân Tào sao?
Lưu Cảnh đã nghe nói quân Tào ở Ô lâm – Bồ Kỳ đã vận chuyển những con thuyền trong đầm Vân Mộng đến Trường Giang, hắn rất quan tâm đến việc liệu quân Tào ở phía Xích Bích có làm như vậy không.
- Điều này… vẫn chưa phát hiện ra.
Hai người đi được một đoạn thì Lưu Cảnh liền chuyển chủ đề đến việc nhà, hắn quan tâm hỏi:
- Muội muội của ngươi giờ thế nào?
Muội muội mà Lưu Cảnh nói đến chính là Thái Thiếu Dư, trước kia Lưu Cảnh dẫn nàng tới Giang Hạ, Thái Thiếu Dư đã tới ở nhà Thái Tiến, Lưu Cảnh cũng có nghe nói nàng không ổn lắm.
Thái Tiến thở dài:
- Quan hệ giữa muội ấy và phụ thân đã rạn nứt rồi.