Hạ Khẩu, từng chiếc chiến thuyền mang theo thủy quân từ Nghi Thánh tới, chầm chậm cập bờ. Từng tốp binh lính xuống thuyền, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hoàng Hộc lâu trên đỉnh núi. Đó là một tòa thành quân sự được xây dựng cao lớn và kiên cố, nơi cao nhất là một tòa thiếu vọng lâu cao năm tầng, đứng ở trên đỉnh lầu là có thể thu hết Trường Giang vào trong mắt.
Bốn phía tòa thành có trang bị máy bắn đá cỡ lớn và thạch pháo, có thể bắn tảng đá lớn ra bến tàu, phá hủy tất cả thuyền cập bờ.
Trên bến tàu Hạ Khẩu chật ních binh lính thủy quân tới từ Nghi Thành, bọn họ nhanh chóng xếp hàng, không ít người lòng còn lo lắng. Dù sao gia quyến đều ở tại huyện Nghi Thành, cho dù cấp trên luôn trấn an rằng Tương Dương không dám động vào gia quyến của bọn họ, nhưng đám binh lính không quá an tâm, nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Lúc này tiếng trống vang lên từ phía đông, đó là mệnh lệnh xuất phát. Nhiều đội binh lính nhanh chóng chạy tới phía đông, vượt qua núi Hoàng Hộc, đi tới đại doanh thủy quân mới xây dựng ở phía đông thành Hạ Khẩu.
Ở một góc phía tây của bến tàu, rất nhiều dân chúng Hạ Khẩu đứng xem. Lý Phù đứng giữa đám người, ánh mắt phức tạp nhìn một chiếc thuyền lớn cập bờ, dù vài ngày trước y bị Lưu Cảnh đuổi đi, nhưng y không nổi giận, y cảm thấy Lưu Cảnh lòng rất minh bạch.
Hơn nữa khi y biết Lưu Cảnh suất quân đến chinh phạt thủy quân Kinh Châu, y mới hiểu lúc ấy Lưu Cảnh đang suy xét chuyện thủy quân Kinh Châu, không rảnh bận tâm bắc chinh, như vậy hiện tại thì sao? Chiến dịch Nghi Thành đã chấm dứt, hắn liệu có cân nhắc thêm không?
Lý Phù thật sự không cam lòng, y không muốn cơ hội khôi phục Viên thị Hà Bắc này chút nào. Lúc này thuyền lớn chậm rãi cập bờ, y thấy Lưu Cảnh đi xuống, đám người lập tức xôn xao, hơn mười vị quan viên Hạ Khẩu và tùy tùng lập tức xuyên qua đám người tiếp đón.
Lý Phù nhanh chóng trà trộn vào trong đám tùy tùng cùng đi nghênh đón. Một tên lính thấy y ăn mặc không đúng, đang định ngăn cản thì y trừng mắt:
- Ta chính là Giang Hạ Binh Tào tòng quân Lý Phù, có quân tình khẩn cần bẩm báo Thái thú, làm trễ quân tình ngươi gánh trách nhiệm được không?
Y là Chủ bạc dưới trướng Viên Thượng, tự có một loại uy nghiêm của quan lại, binh lính ngẩn ra rồi để y đi.
Lưu Cảnh xuống thuyền, đối mặt với đám quan viên Hạ Khẩu ra nghênh đón, hắn miễn cưỡng mỉm cười, chào từng người một. Đúng lúc này, một gã nam tử chạy ra khỏi hàng ngũ quan viên, quỳ xuống đất hô to:
- Lưu thái thú, sao không nghe lời này của ta!
Thân binh bên cạnh quá sợ hãi, vội nhào tới ấn tên nam tử này xuống đất. Bọn quan viên ngơ ngác nhìn nhau, không ai ngờ trong đám người của mình lại xuất hiện một kẻ xa lạ.
Lưu Cảnh nhận ra Lý Phù, lệnh cho thân binh ngừng lại, hắn tiến lên, cười lạnh nói:
- Lý chủ bạc chẳng lẽ muốn ám sát ta?
- Không dám! Ta có lời không nói như xương cá mắc cổ họng, không phun không vui!
- Ngươi không phải là nghĩ cách khuyên ta xuất binh cứu Viên thị Hà Bắc các ngươi sao, còn có thể nói gì được nữa?
- Ta muốn nói về An Lục Quận!
Lưu Cảnh biến sắc, chăm chú nhìn Lý Phù một lúc lâu rồi lệnh cho tả hữu:
- Dẫn y lên thuyền!
Bọn lính đẩy Lý Phù lên thuyền lớn, Lưu Cảnh khách khí nói vài câu với đám quan viên rồi cũng lập tức xoay người bước lên thuyền.
Trong khoang thuyền rộng rãi, Lý Phù bị thân binh đẩy vào, Lưu Cảnh khoát tay cho bọn lính ra ngoài, lúc này hắn mới chỉ vào một chiếc ghế, cười thản nhiên nói:
- Mời ngồi!
Lý Phù cũng không khách khí ngồi xuống, y không chờ Lưu Cảnh hỏi mà nói thẳng luôn:
- Ta vừa nghe được một tin, quân Tào tăng binh cho Nam Dương, không biết là thật hay không?
- Là thật thì sao? Mà không thật thì sao?
Lưu Cảnh chăm chú nhìn y.
- Là thật thì chứng minh quân Tào e ngại quân Giang Hạ bắc thượng, cho nên đã tiên hạ thủ vi cường xuất binh Nam Dương, kiềm chế quân Giang Hạ?
- Tại sao lại là kiềm chế quân Giang Hạ mà không phải là quân Kinh Châu?
- Rất đơn giản, Lưu Kinh Châu là kẻ chỉ biết nói suông, cho dù khỏe mạnh cũng sẽ không xuất binh Hứa Đô, huống chi nay y bệnh nặng, lại càng không có khả năng xuất binh bắc thượng. Mà Lưu Bị không đủ binh lực, có tâm mà vô lực. Nếu quả thật có người xuất binh bắc thượng thì chỉ có thể là Giang Hạ, cho nên quân Tào xuất binh Nam Dương thì như vậy Tương Dương sẽ cầu cứu Giang Hạ, khiến quân của Thái thú không cách nào bắc thượng được.
Lưu Cảnh gật đầu, người này có suy nghĩ tỉnh táo, giải thích khá đáng tin, hắn cũng cho là hiện giờ quân Tào không định tấn công Kinh Châu, tăng binh Nam Dương thực tế là để phòng ngự.
- Vậy ngươi nhắc tới An Lục Quận là có chuyện gì?
Lưu Cảnh nhàn nhạt hỏi.
Lý Phù thở dài:
- Ta biết Thái thú chủ yếu lo lắng xuất binh bắc thượng sẽ mất công, mất không binh lực, kỳ thực ta có một kế có thể giúp Thái thú bắc thượng kịp mà được cả lợi ích.
- Kế sách gì?
- Rất đơn giản, Thái thú xuất binh công chiếm Nhữ Nam, rồi lập tức kỵ binh bắc thượng uy hiếp Hứa Đô. Nếu quân Tào có phòng bị thì sẽ lập tức quay đầu trở về An Lục Quận, như vậy thì trông giống là bất cứ lúc nào cũng có thể bắc phạt, nhưng trên thực tế thì Thái thú đã chiếm lĩnh An Lục Quận thành công, đây chính là kế giả đạo diệt quắc.
Lưu Cảnh nhìn chằm chằm y, một lúc sau bỗng bật cười, nói:
- Nếu Lý chủ bạc nguyện ý cược với ta một lần, ta sẽ đồng ý với kế sách của ngươi.
Lý Phù mừng rỡ, vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Xin lắng tai nghe!
- Rất đơn giản, nếu Viên thị chưa bị diệt, ta chuẩn bị xuất binh Nhữ Nam, cũng uy hiếp Dĩnh Xuyên, xem như cho ngươi một ơn huệ. Ta sẽ đưa ngươi số tiền lớn để ngươi xuất cảnh, nhưng nếu trong vòng nửa năm mà huynh đệ Viên thị bị Tào Tháo giết chết, Viên thị bị diệt sạch, vậy ngươi nhất định phải hiệu trung với ta, ta tiếp tục để ngươi làm chủ bộ quân Giang Hạ, ngươi có muốn đánh cuộc không?
Lý Phù trầm tư một lát, nếu Viên thị diệt vọng y cũng chẳng còn chỗ để đi, hơn nữa Lưu Cảnh là một chủ công không tệ, đáng để mình nguyện trung thành. Y không chút do dự nói:
- Vậy một lời đã định!
- Được! Một lời đã định.
…
Lý Phù lui ra, Lưu Cảnh khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn về phương bắc hồi lâu không nói. Hắn biết rằng từ Hạ Khẩu lên bắc thượng, có thể chạy thẳng tới Hứa Đô. Trong lịch sử Lưu Bị từng khuyên Lưu Biểu thừa dịp Tào Tháo viễn chinh Ô Hoàn mà tấn công Hứa Xương, nhưng cuối cùng Lưu Biểu không làm.
Nguyên nhân vì sao thì không ai rõ, có lẽ cũng chính như lời Quách Gia nói, Lưu Biểu chỉ giỏi nói suông chứ không làm. Nhưng điều khiến Lưu Biểu lo lắng là binh lực ở Kinh Châu rỗng, bị Giang Đông thừa dịp xâm lược. Ngay khi chưa đạt thành hòa giải hoặc một loại ký kết ngầm nào với Giang Đông thì đó quả thực rất có thể.
Như vậy về mình thì sao? HIện giờ Lưu Cảnh hắn gặp được cơ hội và lựa chọn như thế này, hắn nên làm thế nào? Nếu dồn binh lên bắc, như vậy sau khi trở về Giang Hạ sẽ không còn là Giang Hạ của hắn nữa, thậm chí hắn có chia nửa binh bắc thượng thì rất có khả năng bị Thái Mạo thừa cơ xâm lược.
Hoặc làm như đề nghị của Lý Phù, chỉ phái hai nghìn kỵ binh tiến binh tốc độ cao bắc thượng, tập kích quận Nhữ Nam và quận Dĩnh Xuyên, tạo nên ảnh hưởng lớn ép Tào Tháo phải lui binh.
Nhưng như vậy thì toàn bộ Hà Bắc sớm muộn gì cũng sẽ bị Ô Hoàn phá hủy hoàn toàn, trăm vạn người Hán sẽ bị bắt cướp, bị biến thành nô lệ.
Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Lưu Cảnh chần chừ, ở một mức độ nào đó, hắn ủng hộ việc Tào Tháo tiêu diệt Ô Hoàn, cho dù Tào Tháo là kẻ địch lớn nhất của hắn. Nếu nếu đem ý chí mở rộng tới khắp thiên hạ mà không phải chỉ khu vực Kinh Châu, như vậy Tào Tháo chinh phạt Ô Hoàn cũng hoàn toàn phù hợp lợi ích của y.
Nhưng kế giả đạo diệt quắc của Lý Phù cũng khiến hắn động tâm. Hắn luôn suy xét mưu An Lục Quận, chỉ là nhất thời chưa tìm được lý do, tuy đã nghĩ tới không ít kế sách, ví dụ như giả quân Tào tấn công An Lục Quận, rồi cho quân Giang Hạ tới cứu viện…
Nhưng những kế sách đó đều có chỗ thiếu sót, một khi bị bóc trần sẽ khiến Lưu Cảnh mất hết danh dự, mất nhiều hơn là được. Mà phương án của Lý Phi lại hoàn toàn tránh được những nguy hiểm đó, là quang minh chính đại xuất binh rồi quay về. Suy nghĩ một lúc lâu, Lưu Cảnh quay đầu hạ lệnh:
- Mời ba vị tướng quân Ngụy Diên, Trần Sóc và Liêu Hóa tới đây.
Không bao lâu, Ngụy Diên, Trần Sóc và Liêu Hóa lần lượt đi vào khoang thuyền của Lưu Cảnh. Lưu Cảnh mời bọn họ ngồi xuống, cười hỏi Trần Sóc trước:
- Thế nào, các huynh đệ vừa lòng với điều kiện quân doanh Hạ Khẩu chứ!
Trần Sóc gật đầu:
- Điều kiện rất tốt, tất cả mọi người đều rất hai lòng, chỉ là các huynh đệ còn lo lắng cho gia quyến ở huyện Nghi Thành. Nếu chẳng may Tương Dương dùng gia quyến của tướng sĩ để uy hiếp, thuộc hạ sợ lòng quân không yên.
Lưu Cảnh mỉm cười:
- Ngươi hãy về nói cho các tướng sĩ biết, đứa con trai cả của Thái Mạo đang làm con tin trong tay ta, dù thế nào Thái Mạo cũng không dám đả động gì tới huyện Nghi Thành. Mà còn có Phùng Nghị tướng quân suất lĩnh một nghìn quân đội đóng ở huyện Nghi Thành, hoàn toàn không phải lo gì.
Trần Sóc cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Thuộc hạ lại quên mất là Thái Dật đang ở trong tay chúng ta, như vậy thì không sao rồi. Kỳ thật chúng ta cũng sợ di chuyển gia đình quân nhân đi sẽ hao tài tốn của.
- Ngươi hiểu được là tốt rồi, chuyện này hãy giải thích rõ cho các binh sĩ biết, ta hứa hẹn sẽ đảm bảo sự an toàn cho gia quyến bọn họ!
- Có lời hứa hẹn của Thái thú thì còn gì là không thể tin. Thuộc hạ lập tức đi nói chuyện với các binh lính.
Lưu Cảnh cười cười, lại chuyển chủ đề lên chuyện khác, cười nói với Trần Sóc:
- Quân Giang Hạ có một truyền thống là thế này, khi đã gia nhập quân Giang Hạ thì nhất định phải tiến hành huấn luyện một tháng. Thủy quân Kinh Châu cũng không phải ngoại lệ, cho nên ta gọi ngươi và Ngụy tướng quân tới chính là muốn thương lượng về chuyện huấn luyện này với các ngươi.
Trần Sóc im lặng không nói gì, gã đương nhiên biết huấn luyện của quân Giang Hạ đó là gì, chính là chỉnh đốn quân đội, đó chính là hoàn toàn phá hủy các phe phái thế lực trong thủy quân, sau khi huấn luyện xong rồi sẽ biến thủy quân thành một đội quân hoàn toàn mới.
Mặc dù gã biết là sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi nó thực sự đến vẫn khiến Trần Sóc buồn bã. Nhưng gã cũng hiểu được rằng nếu Lưu Cảnh tìm cả gã và Ngụy Diên tới thảo luận việc này, đó chính là nói cho gã biết gã vẫn là chủ tướng của đội quân này.
Trần Sóc chậm rãi gật đầu:
- Thuộc hạ không có ý kiến!
- Tốt! Chuyện này cứ quyết định vậy đi, cụ thể huấn luyện thế nào thì Ngụy tướng quân có kinh nghiệm phong phú, do y hoàn toàn phụ trách, Trần tướng quân hiệp trợ. Chuyện này ta giao cho hai vị đó.
Trần Sóc lòng có chút đắng chát, do Ngụy Diên toàn quyền phụ trách, như vậy có nhiều chuyện sẽ không theo gã. Nhưng gã lại chẳng thể làm được gì, chỉ phải gật đầu đồng ý:
- Thuộc hạ sẽ toàn lực phối hợp Ngụy tướng quân!
Ngụy Diên đứng dậy cáo từ, hai người lập tức rời đi, trong khoang thuyền chỉ còn lại Lưu Cảnh và Liêu Hóa. Liêu Hóa ý thức đượcmình sắp được Lưu Cảnh giao cho nhiệm vụ quan trọng, y ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm nghị.
Sau một lúc lâu, Lưu Cảnh mới chậm rãi nói với y:
- Quả thật có một chuyện lớn phải giao cho ngươi, ngươi hãy dẫn hai nghìn kỵ binh đi Nhữ Nam một chuyến, sau đó…