[Dịch] Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 219 : Rút lui




Canh bốn, mưa đã tạnh, trên trời những bông tuyết bay lả tả. Trận tuyết đầu tiên ở Tương Dương rốt cuộc đã tới, Từ Thứ và Đào Trạm được hơn một trăm binh sĩ bảo vệ rời khỏi Hán Thủy, đang đi về hướng Phàn Thành.

Từ Thứ ngồi trên lưng ngựa, trong ánh mắt không che được nỗi lo lắng. Lý Thanh đã nói sơ lược cho anh ta nghe về những việc đã xảy ra.

Mặc dù Lý Thanh không biết cụ thể xảy ra việc gì, nhưng Từ Thứ đã biết cuộc triệu kiến lúc đêm khuya, cùng đôi ba câu nói về việc Lưu Tông bị bắt làm con tin hợp lại, liền đoán được phần nào. Việc này đương nhiên bởi Lưu Biểu muốn hạ thủ Lưu Cảnh.

Nhưng Từ Thứ nghĩ trăm lần không giải đáp nổi, việc đàm phán về Giang Hạ còn chưa chính thức bắt đầu, vì sao Lưu Biểu đã vội vàng hành động như vậy? Việc này không phù hợp với tính cách hàng ngày của ông ấy, ngược lại giống như một tên nhóc con nóng nảy đầu chưa ráo máu. Lưu Biểu hiển nhiên không phải loại con nít như vậy.

Vậy chuyện gì đã xảy ra? Từ Thứ hiện tại nóng lòng muốn gặp Lưu Cảnh, mới có thể biết rõ hơn về chân tướng mọi việc.

Trong xe ngựa, Đào Trạm cũng trầm tư không nói. Nàng không hiểu vì sao Lưu Cảnh muốn bọn họ phải gấp rút trở về, trong lòng nàng cũng có một phần lo lắng.

Nàng là con gái thương nhân, nàng biết trong kinh doanh ngươi lừa ta gạt, đoạt lợi vô tình, trên mặt trận quyền lực, ngoại trừ vô tình tranh quyền đoặt lợi, càng nhiều hơn là máu tanh chết choc. Lưu Cảnh dù sao mới chỉ là chàng trai mười chín tuổi, chàng có thể tranh đấu được với những kẻ sành sỏi lõi đời đó hay sao?

Hôm nay, nàng cùng Hoàng Nguyệt Anh ở chung một ngày, từ đáy lòng nàng vô cùng hâm mộ cuộc sống của Hoàng Nguyệt Anh, giúp chồng dạy con, vô lo vô nghĩ, vừa không cần lo lắng an nguy của trượng phu trên lĩnh vực quyền lực, cũng không cần nghĩ ngợi về vận mệnh của mình và đứa nhỏ. Một cuộc sống thật yên bình, tĩnh lặng như vậy cũng chính là một loại hạnh phúc.

Tuy nhiên nghĩ về một mặt nào đó, trượng phu của Hoàng Nguyệt Anh làm sao nguyện ý trải qua cuộc đời bình thản như vậy. Lần này anh ta tới đất Thục, chẳng phải là tìm cơ hội xuất sĩ hay sao?

Cho nên yên ổn của Hoàng Nguyệt Anh cũng chỉ là tạm thời. Nói cho cùng, cuộc sống an bình chẳng qua chỉ là ước vọng của nữ nhân mà thôi, là một loại ước vọng không thực tế.

Nam nhân tầm thường lại vô lo vô nghĩ, bình thản vô vi. Nhưng Đào Trạm nàng và Hoàng Nguyệt Anh nguyện ý gả cho nam nhân tầm thường như vậy sao?

Khóe miệng của Đào Trạm không khỏi lộ ra nụ cười khổ, nếu nàng đã chọn Lưu Cảnh, vậy nên chấp nhận cuộc sống của chàng mà đừng nghĩ đến việc thay đổi nó, chỉ có thuận theo nó, cố gắng trợ giúp chàng mới là việc Đào Trạm nàng nên làm.

Lúc này, xe ngựa dừng lại, Đào Trạm nhìn qua tấm màn che thấy năm thuyền lớn đen nhánh, bọn họ đã tới rồi.

…..

Khi tên lính sau cùng lên chiếc thuyền lớn nhất, năm chiếc thuyền bắt đầu chậm rãi khởi động, không chút do dự lướt thẳng về hướng Giang Hạ.

Từ Thứ rửa mặt chải đầu sơ qua liền theo sau binh lính chạy tới khoang của Lưu Cảnh. Trong khoang Lưu Cảnh đang cúi đầu viết thư, Từ Thứ không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên.

Một lát sau, Lưu Cảnh viết xong hàng chữ cuối cùng, lại đọc sơ qua một lần, đợi cho mực khô liền bỏ vào phong thư dùng dán lại.

Trước tiên hắn giao phong thư cho một tên lính, dặn dò:

- Hỏa tốc chuyển thư tới Lộc Môn thư viện ở Long Trung, giao thư này cho Bàng Đức Công, mọi việc trong thư hết thảy đều nhờ ông ấy, ta đợi ông ấy trong bữa tiệc ở Giang Hạ.

Tên lính thi lễ, vội vàng rời đi. Lưu Cảnh lại giao phong thư thứ hai và thứ ba cho một tên lính khác:

- Đây là quân báo, trước tiên đem giao cho Lưu Biệt Giá châu nha, nói vừa nhận được tình báo khẩn cấp của Sài Tang, quân Giang Đông tăng binh Bành Trạch, ta phải lập tức trở về, sau đó mời ông ấy dẫn ngươi đi gặp Châu mục, gặp mặt liền giao thư này cho Châu mục.

Hai tên đưa thư đều rời khỏi khoang thuyền, Lưu Cảnh lúc này mới quay sang Từ Thứ cười khổ một tiếng, nói:

- Đi thật vội vàng, rất nhiều chuyện chỉ có thể thông qua viết thư để bù lại.

- Tư mã, vừa rồi ta nghe nói Lưu Tông cũng ở trên thuyền?

Từ Thứ có chút kinh ngạc hỏi thăm.

Lưu Cảnh gật đầu:

- Gã đang chính là bùa hộ mệnh trên đường của chúng ta, nếu không, chúng ta trở về khó tránh bị Trương Doãn chặn lại. Chỉ cần có Lưu Tông trong tay ta, Trương Doãn sợ ném chuột vỡ đồ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Nhưng Tư mã hẳn cũng hiểu rõ con người của Trương Doãn, y nhiều khi làm việc không từ thủ đoạn. Nếu y làm bộ như không biết Lưu Tông nằm trong tay chúng ta, cưỡng ép động thủ, chúng ta phải đối phó thế nào?

Từ Thứ lại lo lắng hỏi.

- Cho nên ta mới viết một phong thư gửi gấp cho Châu mục, để ông ấy hiểu rõ có khả năng sẽ xảy ra việc như vậy. Trong thư ta đã hứa, chỉ cần ta bình an trở về Giang Hạ, Lưu Tông cũng sẽ bình an trở về. Nếu không mọi người cùng nhau đi luôn. Ta tin tưởng ông ấy sẽ cảnh báo cho Trương Doãn. Trương Doãn vừa mới nhậm chức, y không dám chống lại lời cảnh cáo của Châu mục đâu.

Từ Thứ gật đầu cười nói:

- Tư mã đã suy xét mọi việc thật chu toàn. Kỳ thật chúng ta tăng thêm tốc độ vượt qua huyện Nghi Thành, Trương Doãn chưa chắc có thể phản ứng kịp. Gã thế nào cũng không nghĩ ra, chúng ta mới tới hai ngày liền trở về. Nói không chừng Trương Doãn đang ở trên đường đến Tương Dương chúc thọ đó.

- Nguyên Trực nói không sai, rất có khả năng này. Chẳng qua vẫn nên phòng bị bất chắc, “tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền”

(*Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Trong đây có thể hiểu là đối với mọi chuyện thì phải suy xét tỉ mỉ mới có thể duy trì bền vững đến mai sau.)

Hai người ngầm hiểu mỉm cười. Từ Thứ ngồi xuống, anh ta càng quan tâm hơn là chuyện gì đã xảy ra, khiến Lưu Cảnh suốt đêm trốn về, liền hỏi:

- Tư mã có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?

Sắc mặt Lưu Cảnh trở nên ngưng trọng, khẽ thở dài:

- Lưu Biểu đêm nay muốn bắt ta, ta may mắn bắt được Lưu Tông mới có thể thoát khỏi Lưu phủ.

- Là vì sao? Việc đàm phán về Giang Hạ còn chưa bắt đầu, Lưu Biểu liền gấp gáp đưa ra hạ sách này, việc này thật không hợp lẽ thường.

Từ Thứ lòng tràn đầy nghi hoặc, đây chính là điều anh ta nghĩ mãi không có lời giải đáp.

Lưu Cảnh ngược lại đoán được phần nào. Hắn thở dài một tiếng tiếp tục nói:

- Tối nay Thái Tiến đến nói cho ta biết, Hoàng Xạ và Thái Mạo cấu kết với nhau, đem một người nhốt trong Kiếm quán Thái thị. Ta đến Kiếm quán mới biết bọn họ bắt được Lục Tích. Nếu ta đoán không sai, hẳn là Lưu Biểu chỉ trích ta tư thông cùng Giang Đông, ý đồ mưu đoạt Kinh Châu. Chính bởi vậy ông ấy mới có động sát cơ.

Từ Thứ thở dài:

- Ta nghĩ cũng chỉ có thể vì nguyên nhân này, so với Giang Hạ thì Kinh Châu quan trọng hơn. Hẳn là ông ta phát hiện ngươi có dã tâm đoạt Kinh Châu mục nên mới muốn động sát cơ. Diệt trừ ngươi, Giang Hạ tự nhiên cũng rơi vào tay ông ta. May mắn Tư mã có thể bắt được Lưu Tông, nếu không đêm nay thật sự quá nguy hiểm rồi.

Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:

- Đây là ông trời chiếu cố ta.

Hai người nhìn nhau, cùng vỗ tay cười lớn.

Từ Thứ lại bảo:

- Kỳ thật hiện tại quyền chủ động đã ở trong tay chúng ta, ta đoán không sai thì Lưu Biểu rất nhanh sẽ phái người đến Giang Hạ đàm phán. Khi đó chính là lúc Tư mã bay cao.

Lưu Cảnh khoanh tay, đứng trước cửa sổ, dừng bên dòng sông lớn tối mịt. Điều Từ Thứ nói không sai, Lưu Biểu nhất định sẽ phái người đến đàm phán, thời khắc này hắn cực kỳ mong chờ.

……….

Ở nơi khác trong khoang thuyền, Đào Trạm đang cùng Tiểu Bao Tử, a Kiều sửa soạn mớ hành lý lộn xộn. Các nàng phải gấp gáp rời khỏi phủ Gia Cát, tất cả quần áo đều trực tiếp nhét vào trong bao. Điều này khiến người luôn gọn gàng sạch sẽ như Đào Trạm cảm thấy không quen. Trở lại khoang thuyền việc đầu tiên nàng làm chính là lấy tất cả mọi thứ ra, sắp xếp lại từng thứ một.

- Tiểu Bao Tử, em không đi hầu hạ công tử của em sao. Cả ngày cứ cùng ta ở một chỗ thế?

Đào Trạm nhìn Tiểu Bao Tử, hé miệng cười hỏi.

- Em không muốn ở cùng chỗ với công tử!

Tiểu Bao Tử cong môi nói:

- Cả ngày cái mặt trầm xuống, khiến người ta sợ hãi. Hôm nay tâm tình của công tử khẳng định không tốt, em càng không dám đi. Chẳng bằng ở lại đây cùng mọi người vui vẻ hơn.

- Nhưng quần áo của công tử ai sẽ gấp, trà ai sẽ pha. Nếu em là tiểu nha hoàn bên cạnh chàng, việc này hẳn không cần ta nhắc nhở mới đúng.

Tiểu Bao Tử giảo hoạt cười:

- Em mới hiểu rõ công tử đó! Mọi người có tin không, công tử lập tức sẽ đến chỗ này.

Vừa dứt lời, ngoài buồng đã vang lên giọng nói của Lưu Cảnh:

- Cửu Nương, ta có thể vào không?

Cả ba cô gái cùng cười ra tiếng, Đào Trạm cố nín cười, đáp:

- Chàng vào đi!

Lưu Cảnh vào trong, thấy khắp nơi là quần áo, cũng không nhịn được bật cười:

- Đây là muốn mở cửa hàng quần áo cũ hay sao?

Đào Trạm vội vàng đem vài món áo lót thu lại. Bấy giờ mới cười bảo:

- Nếu chàng nguyện ý làm tiểu nhị, thiếp mở một cửa hàng quần áo cũ cũng không sao.

Lưu Cảnh ngồi xếp bằng xuống, nhìn thoáng qua hai nha hoàn vẫn cười không ngừng, Tiểu Bao Tử kịp phản ứng, kéo nhẹ a Kiều, hai nha hoàn biết điều vội vàng rời khỏi căn buồng.

Rất nhanh đã nghe thấy tiếng kêu vui sướng của hai tiểu nha hoàn “AA.A.A..! Tuyết rơi rồi!

Đào Trạm khoác thêm một chiếc áo dày, bước nhanh về phía cửa sổ, mở tấm gỗ chắn cửa, gió lạnh thổi vào cuốn theo từng bông tuyết trắng.

Nàng vội vàng đóng cánh cửa sổ lại, cười nói:

- Tuyết thật lớn, phỏng chừng ngày mai có thể thấy tuyết đọng rồi.

- Ta cũng thích tuyết đọng, đặc biệt là hồi nhỏ.

- Đúng vậy! Khi còn nhỏ thiếp mong nhất là tuyết rơi, vừa đến mùa đông mỗi ngày đều ghé ra cửa sổ hi vọng nhìn thấy tuyết rơi. Đáng tiếc tuyết ở Giang Hạ thường không lớn, thiếp liền mong khi nào lớn có thể đi phương bắc, nhìn một mảng tuyết lớn mênh mông thật sự.

Lưu Cảnh đến phía sau nàng, đặt tay lên hai vai nàng, dịu dàng nói:

- Tương lai ta sẽ cùng nàng đi phương bắc ngắm tuyết, đi Liêu Đông xem băng tuyết. Nơi đó ngọc thụ quỳnh chi, khắp nơi đều là băng tuyết.

- Đây là thật lòng sao?

- Đương nhiên, nàng cảm thấy… không thể sao?

Đào Trạm cúi thấp, đầu khẽ lắc:

- Thiếp không biết. Chẳng qua thiếp cảm thấy… Thiếp nhìn không tới ngày đó.

- Sao nàng lại có ý nghĩ như vậy?

Lưu Cảnh chăm chú nhìn Đào Trạm mà hỏi.

- Thiếp không biết, có lẽ đêm nay thiếp có chút thương cảm.

Lưu Cảnh kéo Đào Trạm quay lại, để nàng đối mặt với mình, thấp giọng hỏi:

- Nói cho ta biết, nàng hôm nay thế nào?

Đào Trạm lắc đầu:

- Thiếp không sao, chỉ là đêm nay thiếp có chút lo lắng cho chàng. Tuy nhiên… thiếp tin tưởng chàng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì không may.

- Vì sao tin tưởng như vậy?

- Thiếp cũng không biết, chính là cứ tin tưởng vậy thôi!

Đào Trạm cười cười, cắn môi dưới giải thích:

- Có lẽ con người của thiếp khá ích kỷ, chung quy trước tiên luôn nghĩ về mình. Nếu như chàng xảy ra chuyện gì, thiếp về sau sẽ làm sao đây?

Lưu Cảnh thân mình chấn động. Lời nói của Đào Trạm tuy sơ sài nhưng cất giấu trong đó tình yêu sâu đậm dành cho hắn, hắn không khỏi cúi đầu nhìn lại nàng.

Vừa lúc Đào Trạm cũng đang nhìn hắn, mắt không chuyển nhìn thẳng vào mắt hắn. Tận sâu trong đôi mắt xinh đẹp nổi lên từng đợt nhu tình. Trong nháy mắt, Lưu Cảnh chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chảy xuyên qua toàn thân, trái tim dường như ngừng đập.

Hắn nhẹ nhàng nắm cổ tay nàng, cẩn thận kéo nàng vào ngực. Đào Trạm như muốn đẩy hắn ra, nhưng trên tay không có chút khí lực, dần dần, nàng không khước từ nữa, rúc thật sâu vào lồng ngực hắn, đem mặt dán trên cổ hắn, khuôn mặt nóng bừng trong lòng lại kích động khẩn trương, ngực khẽ phập phồng.

Lưu Cảnh ôm eo nàng, cúi đầu nhìn nàng, tâm Đào Trạm dần bị lửa trong mắt hắn hòa tan, nàng cũng si ngốc nhìn ái lang của mình.

Hắn cúi đầu, tiến gần đến môi nàng. Lúc này Đào Trạm không cự tuyệt, nàng thẹn thùng vô hạn, đôi môi đã chạm vào nhau. Lưu Cảnh ôm lấy nàng, chậm rãi ngã ra sàn phòng.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ho khan trầm thấp. Đối với Đào Trạm mà nói, tiếng ho này tựa như sấm sét nổ trên đỉnh đầu. Nàng lập tức bừng tỉnh, sợ hãi lập tức ngồi dậy, vỗ ngực, thở gấp, lại vội vàng sửa sang đầu tóc rối bời. Không kìm lòng được đưa mắt lườm Lưu Cảnh một cái, dường như nàng oán giận sự lỗ mãng của hắn khiến người khác biết được.

Nhưng ở bên ngoài lặng ngắt như tờ, cũng không có người nhìn trộm. Lúc này Đào Trạm mới yên tâm, lại vụng trộm liếc mắt nhìn hắn, hé miệng cười nói:

- Được rồi! Chúng ta nói việc chính. Hôm nay thiếp đã thay chàng hỏi Nguyệt Anh xem Khổng Minh tiên sinh có đồng ý không rồi.

Lưu Cảnh thu lại trái tim vui đùa, hỏi:

- Nàng ấy nói thế nào?

- Đầu tiên, Khổng Minh tiên sinh cũng không muốn sống quãng đời còn lại trong núi rừng. Y tới đất Thục kỳ thật chính là muốn tìm cơ hội ở đất Thục. Nhưng ngày hôm qua Nguyệt Anh nhận được hồi âm của y, dường như đối với Lưu Chương rất thất vọng.

Lưu Cảnh gật đầu. Hắn tin tưởng Gia Cát Lượng từng lựa chọn qua, không chọn Lưu Chương đã nằm trong dự liệu của hắn:

- Sau đó rồi sao?

Hắn lại hỏi.

- Sau đó Lục Tích đến thăm, nhưng Nguyệt Anh không để gã vào nhà. Gã để lại cho Khổng Minh một phong thư do huynh trưởng viết liền rời đi.

Lưu Cảnh biết, huynh trưởng ở Giang Đông của Gia Cát Lượng chính là Gia Cát Cần. Ông ấy tất nhiên cũng đề cử tiểu đệ mình với Tôn Quyền. Tuy nhiên Lục Tích hiện tại đã không cách nào khuyên Gia Cát Lượng nữa rồi. Nghĩ một chút, cũng là Thái Mạo trời đất đưa đẩy làm sao, thay mình làm một việc tốt.

- Còn nói gì nữa không?

Đào Trạm ngẫm nghĩ một chút lại cười nói:

- Thiếp mời Nguyệt Anh đến Giang Hạ. Nàng ấy nói đợi đứa nhỏ lớn hơn một chút thì sẽ tới, hơn nữa sẽ mang theo vị hôn phu tới. Mặt khác, Nguyệt Anh cũng đáp ứng, sẽ khuyên bảo hôn phu đến thăm Giang Hạ, du lịch một lần.

Kỳ thật Hoàng Nguyệt Anh ban đầu nói chuyện, bảo đợi Đào Trạm lập gia đình thì nàng sẽ cùng vị hôn phu tới Giang Hạ chúc mừng. Lời này Đào Trạm ngại ngùng nên không nói ra.

Lưu Cảnh cũng biết, Gia Cát Lượng không phải dễ mời như vậy, cần phải bàn bạc kỹ hơn, ngược lại không thể gấp gáp, bởi vậy hắn cũng không muốn hỏi nhiều.

Đúng lúc này, bên ngoài căn phòng truyền đến tiếng người chèo thuyền hô lớn:

- Gió nổi lên, giương buồm!

Đây là thuyền muốn tăng tốc, Lưu Cảnh cười vỗ tay Đào Trạm:

- Ta đi xem một chút!

Trong lòng Đào Trạm mặc dù không đành, nhưng hai người ở cùng phòng lâu sẽ khiến người khác cười chê, liền gật đầu, choàng cho hắn một chiếc áo khoác, khẽ nói:

- Bên ngoài gió lớn, phải tự mình chú ý đấy.

Lưu Cảnh hôn lên trán nàng, liền đứng dậy bước nhanh ra ngoài khoang thuyền.

Đào Trạm nhìn bóng dáng ái lang rời đi, trong lòng nàng cũng mong mỏi thời khắc của đêm động phòng hoa chúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.