Qua một hồi lâu, Lưu Biểu mới miễn cưỡng hỏi: - Vậy việc thương lượng với Giang Đông tiến triển như thế nào rồi?
- lLúc cháu gần đi vẫn chưa có tin tức.
Ngay sau đó, hai người đều không nói gì nữa, không khí trong phòng có chút lúng túng, Lưu Cảnh lại thở dài, phá vỡ không khí xấu hổ, áy náy nói với Lưu Biểu: - Cháu cáu giận hấp tấp, ghét cái ác như kẻ thù, hôm nay vừa tới Tương Dương đã gây ra tai họa cho bá phụ rồi.
- Chuyện gì? Lưu Biểu hơi ngẩn ra.
- Hôm nay cháu vào thành thì bị Thái Trung làm khó, trong lúc nóng giận đã xảy ra tranh chấp, cháu trong lúc giận dữ đã đánh hắn trọng thương.
Lưu Biểu ngẩn ra: - Tại sao?
- Bởi vì mấy chục tên binh lính thủ thành chạy tới bến tàu nghênh đón cháu, Thái Trung ghen ghét, phái người bắt những binh lính này trở về, đánh mỗi người trăm côn, tội danh là tự ý rời bỏ cương vị, trên thực tế những binh lính này cũng không phải đang trực, cháu tức giận liền đi lý luận với hắn, nhưng Thái Trung nói những câu ác độc, cho nên cháu trong lúc giận dữ đã không kìm nổi mà động thủ.
Lưu Biểu cũng không biết lúc ấy phát sinh chuyện gì, nhưng ông biết giữa Lưu Cảnh và Thái Trung có mối hận cũ, nếu hai người bọn họ phát sinh xung đột, cũng không kỳ quái.
- Chuyện này nói sau đi! Trong lòng Lưu Biểu nghĩ đến chuyện bốn ngàn tù binh, việc nhỏ về Thái Trung không thể khiến cho ông coi trọng rồi.
..
Lưu Cảnh cáo từ, đêm nay hắn không ngụ tại Châu Mục phủ, mà là trở về Phàn Thành. Lưu Biểu tâm sự nặng nề, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng.
Mấy tháng này tính tình của Lưu Biểu cũng trở nên vô cùng vội vàng xao động dê giân, đã không có sự bình tĩnh và lý trí như trước, bản thân ông cũng cảm giác được, rất nhiều chuyện, trước đây ông có thể khắc chế được tâm tình của mình, nhưng hiện tại thì ông khắc chế không được, rất dễ tức giận.
Tính tình hoài nghi của Lưu Biểu cũng biến hóa theo tuổi tác càng ngày càng già đi, bắt đầu từ mùa xuân năm nay, hắn đột nhiên già yếu rất nhanh, tóc bị rụng rất nhiều, làn da tái nhợt thiếu sức sống, bộ mặt nhão chảy xệ, nếp nhăn khắp mặt.
Càng nghiêm trọng là sức khỏe của ông chuyển biến xấu, ngay tại năm trước ông còn có thể cưỡi ngựa thẳng đến Nam Quận, nhưng hiện tại, ông đi trăm bước đã mệt mỏi thở hồng hộc rồi.
Lưu Biểu cũng từng hoài nghi là mình trúng độc, nhưng kiểm tra nhiều lần cũng không hề trúng độc, hơn nữa ông cũng cẩn thận quan sát người chung quanh, cũng không có người nào khả nghi, chỉ có thể nói là con người quá sáu mươi thì sẽ già rất nhanh.
Chính vì cảm thấy mình sống không lâu nữa, Lưu Biểu mới gấp rút an bài hậu sự, ông phải giữ lại một Kinh Châu toàn vẹn cho con trai, không thể để Lưu Cảnh cát cứ Giang Hạ.
Hôm nay chẳng qua chỉ là buổi gặp mặt đầu tiên của ông và Lưu Cảnh, song phương cũng triển khai giao thủ vô hình, dù Lưu Biểu không hề chiếm được chút tiện nghi nào, nhưng ông vẫn có rất nhiều tin tức.
Đầu tiên là Lưu Biểu biết rằng, Lưu Cảnh muốn lấy giải hòa là phương thức giải quyết vấn đề Giang Hạ, cho nên hắn mới tìm kiếm lý do giải thích việc đoạt quyền tại Vũ Xương, mới đích thân đến Tương Dương.
Trong lòng Lưu Biểu cũng có cân nhắc, nếu Lưu Cảnh suất quân đánh bại quân Giang Đông, đã thành lập nên danh vọng, muốn hoàn toàn cướp đoạt quyền lợi Giang Hạ của hắn là không thể nào.
Vấn đề hiện tại là, song phương đều phải tự nhượng bộ bao nhiêu? Dính đến binh quyền, quyền sở hữu tài sản, quản hạt quyền, quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên Giang Hạ, lúc này đây Tương Dương có năng lực cầm lại bao nhiêu?
Trong lòng Lưu Biểu có chút phiền não, Lưu Cảnh vào lúc mấu chốt nhắc tới tù binh Kinh Châu khiến cho ông lo lắng việc đàm phán lại có chút không đủ rồi.
Lúc này, một gã thị vệ ở ngoài cửa bẩm báo: - Khởi bẩm Châu Mục, Thái Hòa tướng quân có chuyện khẩn cấp cầu kiến!
Lưu Biểu ngẩn ra, lại là chuyện gì xảy ra đây? Lại là Thái Hòa, ông trầm ngâm một chút, nói:
- Để hắn tiến vào!
Một lát, Thái Hòa vội vàng đi tiến gian phòng, quỳ xuống khóc không ra tiếng: - Thần huynh Thái Trung vô tội bị Lưu Cảnh đánh gãy hai chân, tính mạng bị đe dọa, khẩn cầu Châu Mục làm chủ cho thần huynh!
Lưu Biểu lập tức tâm phiền ý loạn, lúc này Thái Mạo không đến sắp xếp lo giải nạn thay mình, ngược lại còn sai khiến tộc đệ đến mang thêm việc rắc rối cho mình, đây chính là việc một quân sư nên làm sao?
Mặt Lưu Biểu dần dần kéo dài, nhưng ông nén giận không phát tác, dùng giọng điệu vô cùng lãnh đạm, nói: - Chuyện này ta biết rồi.
Bên trong Thái phủ loạn thành một mớ, Thái Trung bị thương làm rối loạn cuộc sống của mọi người, có người quan tâm thương thế của gã, hỏi thăm đại phu về kết quả khám và chữa bệnh, có người âm thầm vui mừng, nhưng cũng hỏi thăm tình hình thương thế của gã, chỉ có điều trong lòng khao khát gã không thể trị được mà bỏ mình.
Cũng có không ít con cháu Thái gia căm tức mặt mũi bị nhục, hận Lưu Cảnh đến nghiến răng nghiến lợi. Trong phòng nhỏ ở Đông viện Thái phủ, vài con cháu Thái gia đang tụ cùng một chỗ đàm luận việc này.
Thái Tiến ngồi một góc nhỏ không nói được một lời, năm nay y đã mười chín tuổi, tháng ba năm ngoái y bị điều nhập làm thị vệ quân của Lưu Biểu, tháng trước được đề thăng làm Quân hầu. Hơn một năm nay, y cũng khắc khổ luyện võ, võ nghệ tăng mạnh.
Không chỉ có võ nghệ tăng cường, tính cách của y cũng dần dần thành thục, không còn là thiếu niên đệ nhất cao thủ Kinh Châu ngày ngày đắc chí như hai năm trước nữa, sau một lần luận võ với Lưu Cảnh đã phá vỡ lòng hư vinh của y, khiến cho y dần dần trở nên lý trí bình tĩnh, loại biến hóa này khiến sư phụ y Văn Sính rất hài lòng.
Quan hệ giữa Thái Tiến và Thái Trung không tốt, y xem thường nhân phẩm Thái Trung. Thái Trung cũng không ưa gì y, hai người gặp mặt phần lớn là gườm gườm nhìn nhau.
Như hôm nay Thái Trung bị đánh trọng thương, Thái Tiến cũng không biểu hiện tức giận gì, mà y cũng không biểu hiện sự vui sướng ra ngoài, nên trầm mặc không nói, ở trong chuyện này, y gần như là không nói một lời nào.
- Lão Tam, chuyện này ngươi thấy thế nào?
Vài con cháu Thái gia có quan hệ tốt hơn thấy y trầm mặc ít lời, liền hỏi y.
Thái Tiến cười lạnh một tiếng, nói: - Thẳng thắn mà nói, ta cũng không thù hận gì Lưu Cảnh, Ngũ thúc ở Giang Hạ phạm vào sai lầm lớn, làm cho hai vạn quân bị đắm, tội nên chém đầu, nhưng y chỉ bị phạt một cách qua loa, trong quân từ trên xuống dưới đều cực kỳ bất mãn, bao gồm ta, hôm nay y bị Lưu Cảnh đánh gãy hai chân, lý do là truy trách tội của y ở Giang Hạ, tuy rằng không nên do Lưu Cảnh xử phạt, nhưng lòng ta cũng rất sung sướng.
- Lão Tam, lời này của ngươi nếu để gia chủ nghe được, chắc hẳn sẽ xử phạt ngươi đấy.
- Hừ
Thái Tiến khinh thường hừ một tiếng: - Vậy thì có sao, cũng không phải chỉ một mình ta nghĩ như vậy, Thái gia được xưng Kinh Châu đệ nhất thế gia, chẳng lẽ người nào cũng ngu xuẩn vô trí giống Thái Trung như vậy sao?
Người theo số đông, vài con cháu Thái gia này đều không quen nhìn Thái Trung bình thường ngang ngược càn rỡ, Thái Tiến đã nói đúng lòng của bọn họ.
Lúc này, một gã con cháu Thái gia chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nói với Thái Tiến: - Tam ca, không phải ngươi và Lưu Cảnh đa hẹn một năm rưỡi sau lại luận võ sao? Có phải là gần tới rồi đúng không!
Thái Tiến yên lặng gật đầu, y đương nhiên sẽ không quên, thời gian y và Lưu Cảnh ước luận võ là mồng một tháng mười, kỳ thật đã qua rồi, hơn một năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, ngay cả bản thân y không biết ước định này còn có ý nghĩa hay không.
..
Thái Mạo vội vàng đi vào hậu trạch Thái phủ, vừa rồi lão đi một chuyến đến Thái lý, bẩm báo thúc phụ tình huống Thái Trung bị thương.
Trên đường về, lão lại nhận được một tin tức, tộc đệ Thái Hòa của lão tự tiện chạy tới khóc lóc kể lể với Lưu Biểu rồi, làm lão vô cùng căm tức, lão muốn giáo huấn tên ngu ngốc này một trận!
Vừa đi vào sân, vài thê thiếp của Thái Trung lập tức vây quanh lão mà khóc lóc kể lể, Thái Mạo tâm phiền ý loạn, đành phải kiềm chế phiền não trấn an các nàng vài câu, lúc này mới đi đến trước phòng bệnh, nhìn thấy trưởng tử Thái Dật của lão, Thái Mạo lập tức hỏi: - Tình huống của Ngũ thúc con như thế nào rồi?
- Hồi bẩm phụ thân, vừa rồi Trương y chính đến khám bệnh rồi, ông ta nói tính mạng có thể không sao, nhưng thương thế quá nặng, chỉ sợ sau này Ngũ thúc không thể đi lại được nữa.
- Nghiêm trọng như vậy sao? Thái Mạo nhướn mày, chỉ là gãy chân mà thôi
Thái Dật thở dài:
- Phụ thân, xương cốt hai chân của ngũ thúc cũng bị gãy, xương bánh chè cũng bị đánh nát rồi, thương thế vô cùng nghiêm trọng
- Đáng chết!
Thái Mạo cúi đầu mắng một tiếng, Lưu Cảnh này rõ ràng chính là muốn đẩy Thái Trung vào chỗ chết, lão lại hỏi: - Lục thúc con có ở nhà không?
Lục thúc chính là Thái Hòa, Thái Dật vội vàng nói: - Thúc ấy vừa trở về, ở trong phòng bệnh.
- Gọi hắn đến thư phòng gặp ta!
Thái Mạo không còn lòng dạ nào đi thăm thương thế của Thái Trung, xoay người vội vàng đi đến thư phòng mình.
Tâm trạng hôm nay của Thái Mạo quả thật rất xấu, Lưu Cảnh đến gây ra nhiều chuyện liên tiếp, thậm chí đa đánh gãy hai chân của Thái Trung, đây chẳng phải là hắn ra oai phủ đầu Thái Mạo lão sao?
Khiến Thái Mạo phiền lòng chính là thái độ của Nhị thúc lão, từ trước thái độ Nhị thúc đều rất rõ ràng, thậm chí chuyện đám hỏi của Lưu Tông cũng vô cùng quyết đoán kiên quyết, nhưng hôm nay thái độ của ông ta lại mờ ám, không ngờ lo lắng Lưu Cảnh trở thành chủKinh Châu.
Tuy rằng Thái Mạo cũng hiểu sẽ có loại khả năng này, nhưng không thể bởi vì có khả năng này mà nhân từ nương tay, hơn nữa Lưu Kỳ có thể trở thành chủ Kinh Châu, chẳng lẽ bởi vì điều tốt này Thái gia phải âm thầm qua lại cùng với Lưu Kỳ sao?
Đây là điểm mà Thái Mạo có phần bất mãn Nhị thúc, rõ ràng là đã đem tiền đồ của Thái gia đều đặt hết trên người Lưu Tông, vậy thì phải toàn lực ứng phó tranh thủ cho Lưu Tông thượng vị, như vậy địch nhân của Lưu Tông cũng là trách nhiệm mà Thái gia không thể chối từ, Lưu Cảnh chính là một trong những kẻ thù chủ yếu.
Thái Mạo lần đầu tiên có bất đồng với Nhị thúc Thái Huấn, còn lần này, lão không muốn tiếp tục nghe theo Nhị thúc khuyên bảo nữa.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Thái Hòa: - Gia chủ, tiểu đệ đã đến!
- Tiến vào
Thu lại suy nghĩ, Thái Mạo lại nghĩ đến Thái Hòa tự tiện chạy tới chỗ Lưu Biểu khóc lóc kể lể, trong lòng của lão lại căm tức.
Thái gia phần lớn văn võ kiêm toàn, lấy theo văn là chính, Thái Hòa và tộc huynh Thái Trung là số ít hai võ tướng, hai người bọn họ được xưng là Tương Dương nhị hổ, đây thật ra là tên hiệu của bọn họ lúc tuổi còn trẻ, lúc tuổi còn trẻ hung ác tàn bạo, ức hiếp lương thiện, người Tương Dương đều hận thấu xương.
Tuy nhiên theo tuổi càng lớn, đảm nhiệm quân chức trọng yếu, ở phương diện ức hiếp lương thiện cũng thu liễm rất nhiều, ít nhất sẽ không công khai làm ác, võ nghệ của Thái Hòa và Thái Trung không chênh nhau lắm, nhưng Thái Hòa không giống Thái Trung lỗ mãng ngu xuẩn như vậy, làm việc khá kiềm chế, y từng đảm nhiệm An Lục Quận Đô úy, hiện làm tì tướng Vương Uy, rất được Thái Mạo coi trọng.
Thái Hòa tiến vào phòng khom người thi lễ: - Tiểu đệ tham kiến huynh trưởng!
Thái Mạo lạnh lùng hỏi: - Nghe nói ngươi đi tìm Lưu Biểu để cáo trạng?
Thái Hòa nghe giọng điệu huynh trưởng lãnh đạm, trong lòng y không yên, thấp giọng nói: - Tiểu đệ thật sự tức giận, chỉ muốn cho Châu Mục chính mắt nhìn tình trạng thê thảm của Ngũ Ca.
- Càn quấy!
Không đợi y nói xong, Thái Mạo vỗ bàn thật mạnh một cái, cả giận nói: - Vì sao ngươi không bẩm báo ta mà tự tiện đi tìm Châu Mục?
Thái Hòa sợ tới mức tim nhảy dựng lên, đồng thời cũng hổ thẹn, khiếp đảm, cúi đầu thật sâu, nhỏ giọng giải thích: - Tiểu đệ vốn là nghĩ thương lượng với đại ca, nhưng đại ca đi Thái lý, hơn nữa tộc nhân đều hết sức phẫn nộ, nhất trí yêu cầu mời Châu Mục đến phân xử, tiểu đệ chẳng qua là nghe thỉnh cầu của mọi người, nên mới đi tìm Châu Mục.
Thái Hòa giải thích khiến cơn giận của Thái Mạo giảm đi, nếu như là yêu cầu của mọi người, vậy còn có thể lý giải, lão chỉ sợ Thái Hòa cũng trở nên ngu xuẩn giống Thái Trung.
- Vậy Châu Mục đồng ý sang đây xem không?
Thái và lắc đầu, thở dài nói: - Châu Mục nói lão không khoẻ, mấy ngày sau mới nói tiếp.
Thái Mạo không khỏi cười lạnh một tiếng: - Hiện tại ngươi đã hiểu ngươi làm một chuyện ngu xuẩn rồi chứ?