[Dịch] Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 160 : Thả dây dài câu cá lớn




Hạ Khẩu chính là Vũ Hán thời nay, khi Hoàng Tổ chủ quản Giang Hạ, Hạ Khẩu còn chưa có xây thành, nhưng cũng là chỗ có người ở đông đúc, bởi vì Hạ Khẩu là nơi giao hội của Trường Giang và Hán Thủy, làm Hạ Khẩu có vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu.

Mấy tháng trước Hoàng Tổ, từ từ đem trọng tâm quân sự Giang Hạ chuyển dời đến Hạ Khẩu, trú binh gần một vạn người, hơn một nghìn chiến thuyền.

Ở bến thuyền phía tây Hạ Khẩu, thả neo dày đặc mấy trăm thương thuyền, trên mỗi thuyền đều treo lá cờ song lý (hai con cá chép) của Đào gia, chở vải vóc và hàng hóa, đây chính là hơn bốn trăm thuyền thương thuyền của Đào gia bị Hoàng Xạ giam giữ, hơn một trăm người giúp việc và quản sự cũng bị bắt vào lao ngục.

Đây là sự thật, mặc dù Đào gia giàu ngang một nước, nhưng không có quyền thế làm hậu thuẫn, chính là một con dê béo đợi làm thịt, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị kẻ có quyền lực giết thịt.

- Phụ thân, đây chính là bốn trăm hai mươi chiếc thuyền, thu hoạch phong phú!

Hoàng Xạ chỉ vào chi chít những con thuyền cười nói với phụ thân Hoàng Tổ.

Hoàng Tổ khoanh tay hí mắt nhìn mấy trăm thuyền, độ nước rất sâu, có vẻ chúng chuyên chở hàng hóa nặng.

- Những thuyền này ngoại trừ chuyên chở vải bố thô, còn có gì không?

- Còn có hai trăm xấp tơ lụa, rất ít, hài nhi đã dỡ hàng rồi.

Trên mặt Hoàng Tổ lộ ra vẻ không hài lòng, mới hai trăm xấp tơ lụa, quá ít, hơn nữa y cần vải bố thô làm cái gì, tuy nặng, lại không đáng tiền, cái y muốn là lương thực, là tiền.

Trong yết hầu Hoàng Tổ thô lỗ than thở một câu, quay đầu lại nói với Hoàng Xạ:

- Phái người đi nói cho Đào gia, ta có thể đem thuyền hàng hóa hoàn trả cho bọn họ, người cũng có thể phóng thích, nhưng bọn họ nhất định phải dùng năm vạn thạch lương thực để đổi, ta biết rằng bọn họ ở Giang Đông có kho hàng, có lương thực.

- Nhưng, Đào Trạm thì sao, còn huynh đệ của hài nhi, không trao đổi sao?

- Khốn khiếp!

Hoàng Tổ tức giận mắng một tiếng.

- Lưu Cảnh ở Sài Tang, bọn họ có thể đem Đào Trạm cho ngươi sao? Còn nữa, huynh đệ ngươi hẳn là không có liên can đến Đào gia, bọn họ không có gan này!

Về tung tích của Hoàng Dũng, Hoàng Tổ đã có chút tuyệt vọng, hôm trước lão phái người đi Giang Đông, yêu cầu chuộc đứa con, nếu Hoàng Dũng không ở Giang Đông, như vậy chính là Lưu Cảnh nói dối.

Trong lòng Hoàng Tổ có một cảm giác không ổn, thứ tử đã chết trong tay Lưu Cảnh, nếu không Lưu Biểu sao lại không đề cập tới việc này, vậy chỉ có một giải thích, y đã thấy thủ cấp của nhi tử.

Hoàng Tổ sắc mặt âm trầm như nước, sau một lúc lâu, lại lạnh lùng nói:

- Đổi lương thực với Đào gia cũng không có nghĩa là tha cho bọn họ, chỉ cần Đào gia lại xuất hiện thuyền, tiếp tục giam cho ta!

Lúc này, ở xa xa một tên binh sỹ chạy tới, tiến lên quỳ một gối bẩm báo.

- Khởi bẩm Thái Thú, huyện Dương Tân có tình báo khẩn cấp truyền đến.

Tên binh sỹ đem tình báo đưa lên cho Hoàng Tổ, Hoàng Tổ triển khai nhìn một lần, nhịn không được bật cười.

- Lưu Cảnh dùng một tên ngu xuẩn đi tiêu diệt phiến loạn, kết quả bị đánh cho sợ chết khiếp, Liêu Hóa kia ba trận chiến đều bại, bảy trăm thủ quân chỉ còn lại có hai trăm người, huyện Dương Tân rất nhanh sẽ không giữ được.

Hoàng Xạ trầm tư một lát, lại hỏi phụ thân:

- Như vậy huyện Dương Tân đã cầu viện Lưu Cảnh chưa?

- Sao có thể không cầu viện, phát đến ba lượt thư cầu viện, nếu đánh mất huyện Dương Tân, Lưu Cảnh hắn giao phó với Lưu Biểu như thế nào?

Hoàng Tổ tâm tình đặc biệt tốt, y liền hận không thể dứt khoát với lũ thổ phỉ đó, không thì ngay cả Sài Tang cũng một đòn đánh hạ, Hoàng Xạ lại tương đối âm trầm, y lại ngẫm nghĩ một chút, ấp a ấp úng nói:

- Phụ thân, hài nhi cảm giác phương diện này có cơ hội.

Hoàng Tổ lập tức tỉnh ngộ, y vỗ trán thật mạnh một cái.

- Con mẹ nó, ta tại sao không có nghĩ đến!

Y lập tức ra lệnh cho tả hữu:

- Nhanh đi tìm Châu Quận thừa đến gặp ta.

....

Châu gia lại an tĩnh một thời gian ngắn, trong lúc Lưu Cảnh đặc biệt tới bái phỏng qua Châu gia, tỏ vẻ nguyện ý giải hòa với Châu gia, cũng chuẩn bị sắp xếp cho con cháu Châu gia vào quan trường Sài Tang, nhưng gia chủ Châu Cốc chỉ tỏ vẻ, Châu gia không có ý định đặt chân vào quan trường, tỏ vẻ cảm tạ đối với sự thăm dò của Lưu Cảnh, thái độ làm được rất đủ, nhưng quan hệ lẫn nhau lại không có thực sự cải thiện.

Sau đó song phương đều bình tĩnh trở lại, Lưu Cảnh không đi tìm Châu gia nữa, mà Châu gia cũng khép mình một cách dị thường, cấm con cháu thực hiện tất cả hoạt động công cộng, toàn bộ Châu gia liền dường như biến mất khỏi thành Sài Tang.

Nhưng đây chẳng qua là đang yên lặng ở thành Sài Tang, trên thực tế, Châu Cốc từ trước đến nay vẫn âm thầm lui tới cùng người huynh đệ Châu Bính, đem tình huống phát sinh ở thành Sài Tang truyền đến Vũ Xương, Châu Cốc hiểu rõ, lợi ích của Châu gia nằm ở Vũ Xương, trên người Hoàng Tổ, y và Lưu Cảnh chỉ có thể là kẻ thù.

Trong phòng, Châu Hâm thở dài nói:

- Gia chủ, cái tên Đào Quần kia hiện tại đã trở thành phế vật, cả ngày say rượu, đệ đã tìm không thấy y, hơn nữa y cũng không đồng ý phản đối Đào Thắng nữa, làm người ta thất vọng.

- Chuyện này có thể lý giải, Đào Thắng cấu kết với Lưu Cảnh đem con của Đào Quần đánh thành trọng thương, y sao có thể có dũng khí nữa, nhưng thật ra ta quan tâm y có khai chúng ta ra hay không.

Châu Cốc khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ lạnh lùng nói.

- Đại ca xin yên tâm, đệ đã xác nhận qua, y nói đã thiêu hủy thư, coi như chuyện gì cũng không có xảy ra, đệ tin tưởng tuy rằng y không dám đắc tội Lưu Cảnh, nhưng đồng dạng cũng không dám đắc tội Hoàng Tổ, nhìn theo tình hình bây giờ, Lưu Cảnh với Châu gia không có bất kỳ sự theo dõi nào, chính là nói hắn vẫn chưa có sinh lòng nghi ngờ.

Châu Cốc gật gật đầu, đây cũng là chỗ y thoáng an tâm, sau lần trước Lưu Cảnh tới bái phỏng, y cho rằng Lưu Cảnh sẽ phái người giám thị Châu gia, nhưng bọn họ cẩn thận quan sát vài ngày, bên ngoài Châu gia cũng không có bất kỳ nhân vật khả nghi nào.

Nếu Lưu Cảnh hoài nghi Châu gia, cho dù không động thủ với Châu gia, giám thị cũng nhất định sẽ có, điều này nói rõ Lưu Cảnh bận việc nắm trong tay Sài Tang, còn chẳng quan tâm uy hiếp của Hoàng Tổ.

Có lẽ hắn cho rằng song phương đã đạt thành thỏa hiệp, sẽ không phát sinh cuộc chiến đoạt thành lần nữa, Châu Cốc cười lạnh một tiếng, chỉ có thể nói Lưu Cảnh này thật không hiểu rõ Hoàng Tổ, Hoàng Tổ là ai, ở trước mặt ích lợi thiết thân, y sẽ bị một cái gọi là thỏa hiệp trói tay trói chân sao?

- Sáng hôm nay, ta nhận được thư của Nhị đệ, bảo ta chặt chẽ chú ý hướng đi của quân đội Lưu Cảnh, chuyện này ta liền giao cho đệ rồi.

......

- Giết!

Trên giáo trường tiếng kêu rung trời, nóng nực không chịu nổi, hơn hai nghìn binh sỹ huấn luyện ở dưới trưa hè nóng bức, từng tên mồ hôi đầm đìa, múa may trường mâu, hình thành một mâu trận khí thế đồ sộ.

Một bên, Ngụy Diên đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng thái độ y lại vô cùng nghiêm khắc, tay cầm roi dài, rống to:

- Khí thế đâu? Lấy khí thế ra đi!

- Con mẹ nó, thương pháp của ngươi không đúng, lão tử đã dạy rõ ràng cho ngươi rồi, đi qua một bên, luyện một trăm lần!

Ngụy Diên đem một tên binh sỹ từ trong đội ngũ lôi ra, lệnh cưỡng chế y một mình luyện tập.

- Một trăm lần! Y hét lớn:

- Thiếu một lần, xem lão tử ta phạt ngươi như thế nào!

Các binh sỹ đều thành thói quen Ngụy Diên nghiêm khắc rống mắng, tuy thái độ y hung ác, nhưng cực kỳ chăm chỉ, thương pháp y dạy cũng cao minh hơn thương pháp đại chúng nhiều lắm, nếu sử dụng thuần thục, trên chiến trường lực sát thương sẽ lộ ra rõ rệt.

Ngụy Diên thân là giáo đầu, cùng các binh sỹ huấn luyện đến khi mặt trời đã khuất, so với binh sỹ càng khổ càng mệt, khiến binh sỹ thật sự phục sát đất.

Ngụy Diên lau mồ hôi trên trán, trong lòng y cũng có một cảm giác thành tựu lớn lao, y nhiều năm qua buồn bực thất bại, tự cho là tài cao, bướng bỉnh không chịu thuần phục, khinh thường những lũ thượng cấp tiểu nhân kia, cho nên nhiều lần bị thượng cấp làm khó dễ, thậm chí ngay cả tính mạng đều thiếu chút nữa đã đánh mất.

Cho đến khi gặp Lưu Cảnh, tự nhận là biến chuyển cả đời Ngụy Diên, y hiện tại đã được đề bạt làm Quân hầu, không chỉ có như thế, còn đem quyền huấn luyện hai nghìn quân đội giao cho y, đây là tín nhiệm cỡ nào, việc này khiến trong lòng Ngụy Diên có một sự cảm động của kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.

Lúc này xa xa truyền đến một loạt âm thanh ủng hộ, Ngụy Diên hướng phương xa nhìn lại, ánh mắt lộ ra ý mỉm cười, ở sàn đấu võ bên kia, Lưu Cảnh phóng ngựa lao nhanh, không ngừng nghiêng người giương cung bắn tên.

Trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi, hắn đã bắn ra hai mươi tên, trên người rơm cách sáu mươi bước cắm đầy mũi tên.

- Không tồi!

Ngụy Diên thấp giọng tán thưởng.

Y tận mắt nhìn thấy tiễn pháp của Lưu Cảnh tiến bộ thần tốc, mỗi ngày khắc khổ huấn luyện, trong gần nửa tháng, hắn từ một nén nhang bắn mười mũi tên, tiến bộ đến bắn ra hai mươi mũi tên, Ngụy Diên đương nhiên biết, đây là tiến bộ không giống bình thường.

Không chỉ có tiên phap, sức mạnh của hắn đang vững bước thăng tiến, so với cuộc chiến Tân Dã lần trước lại có sự nâng cao rất lớn.

Lúc này, Lưu Cảnh phóng ngựa chạy gấp, ở ngoài tám mươi bước rút tên giương cung, kéo cung cong như vầng trăng, tên giống như sao băng, một mũi tên bắn về phía người rơm, "Vút!" một tiếng ở giữa trước ngực, tiễn lực mạnh mẽ, bắn thủng người rơm, xung quanh lại vang lên một tràng âm thanh ủng hộ.

Một mũi tên này ngay cả Lưu Cảnh cũng có chút đắc ý, hắn tìm được xúc cảm tốt nhất rồi, mũi tên đâm thủng ngực người rơm cách tám mươi bước, đây là chưa bao giờ có, lúc này, hắn bỗng nhiên thấy Ngụy Diên ở phía xa hướng bên này nhìn xung quanh, dường như lắc lắc đầu, trong lòng Lưu Cảnh cảm thấy kỳ quái, thu cung chạy về hướng Ngụy Diên.

- Văn Trường cảm thấy không ổn chỗ nào?

Lưu Cảnh cười hỏi.

Ngụy Diên cũng không nịnh hót, thẳng thắn nói:

- Một mũi tên bắn trúng chỉ là may mắn, phải trăm mũi tên trúng chín mươi chín mới thật là bản lĩnh, Tư Mã cảm thấy có thể để ta khen sao?

Lưu Cảnh cũng thản nhiên cười.

- Đúng là may mắn, lại để cho ta bắn mũi tên thứ hai, thì tìm không được loại cảm giác này rồi, ngươi nói không sai, không đáng khen.

- Một khi đã như vậy, mấy tên binh sỹ ở đằng kia.

Ngụy Diên chỉ vào hai mươi mấy tên binh sỹ đứng xung quanh bia bắn tên, nói:

- Có thể để cho bọn họ tiếp nhận huấn luyện của ty chức hay không, mà không phải một mặt nghĩ một đằng nói một nẻo để nịnh hót lấy lòng, ảnh hưởng việc huấn luyện của binh sĩ.

Lưu Cảnh giờ mới hiểu được, vì sao Ngụy Diên vẫn bị thượng cấp ghét bỏ, nhiều lần bị làm khó dễ, người này nói chuyện quả thật dễ dàng đắc tội với người khác, mặc dù là lời nói thật, nhưng phương thức lại không đúng.

Ngay cả trên mặt hắn đều có điểm không nhịn được, tuy nhiên Lưu Cảnh hiểu rõ người này, cũng sẽ không cùng y so đo, hắn cười cười.

- Hai mươi mấy người thám tử đó, bây giờ là tạm thời nghỉ ngơi tối sẽ xuất phát, huấn luyện thì không cần.

Hắn quay đầu lại vung tay lên.

- Các ngươi đều về doanh đi!

Hai mươi mấy binh sỹ vây xem đều rời khỏi giáo trường về doanh, Ngụy Diên này mới ý thức được chính mình nói chuyện quá thẳng thắng, vội vàng áy náy nói:

- Ty chức luôn luôn không giữ mồm giữ miệng, nghĩ cái gì thì nói cái đó, thế nào cũng không đổi được, mong Tư mã chớ trách!

Lưu Cảnh vỗ vỗ bờ vai của y cười nói:

- Tính tình của ngươi ta biết rõ, tuy rằng lời nói không dễ nghe, nhưng nói cũng đúng, bên này binh sỹ huấn luyện mồ hoi nhễ nhại, bọn họ lại ở một bên vây xem, quả thật không ổn, yên tâm đi! Ta sẽ không để ở trong lòng.

Trong lòng Ngụy Diên cảm kích, lại sẽ không biểu đạt đề xuất chỉ yên lặng gật gật đầu, Lưu Cảnh lại hướng hai nghìn binh sỹ nhìn lại, thấy bọn họ từng tên ngăm đen, mỗi người tràn đầy tinh thần, cao to lực lưỡng, không khỏi khẽ mỉm cười.

- Luyện tốt không thể được, còn phải huấn luyện thể lực, ta tính toán tối nay để cho bọn họ hành quân đường dài.

- Tư mã chuẩn bị đi đâu?

- Đi huyện Dương Tân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.