[Dịch] Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 166 : Lạt Sát Xảo Kế (Xảo Kế Giết Người)




Trong khi Tông Chính Lương, Thiết Sĩ Tâm và Từ Đạo Phúc tại trạm quan sát

trên đỉnh Chung Lâu cử hành hội nghị quân sự khẩn cấp, Yến Phi và Lưu Dụ

đang phục trên mái một toà lâu phòng kín đáo quan sát Chung Lâu từ xa.

Toàn bộ Dạ Oa Tử mờ mờ tối, chỉ có tại Chung Lâu đèn đóm sáng trưng, cửa

vào có hai đội kỵ binh trấn giữ, nhìn trang phục cũng biết chúng không thuộc về

cùng một đạo quân.

Lưu Dụ thấp giọng nói: ʺDạ Oa Tử là địa phương tối an toàn trong tập, địch

nhân lại không sử dụng Đại Lâu Phòng làm phòng tác chiến.ʺ

Yến Phi nói: ʺTheo bọn ta đoán thì không ngoài hai nguyên nhân: trước hết đó là

do hai đại thế lực đề phòng lẫn nhau, nên Dạ Oa Tử trở thành khu đệm (phi

quân sự); một nguyên nhân nữa là do binh lực không đủ, hầu hết nhân số phải

phòng thủ bên ngoài Tập, quân đội phải đóng ở ngoại vi.ʺ

Lưu Dụ vui mừng nói: ʺBọn ta sẽ làm cho chúng phải ôm hận, mỗi khi chúng

không phòng bị bọn ta phản công, làm chúng thần hồn nát thần tính, ngủ không

an giấc, chỉ cần chúng ta chiếm được tiểu Kiến Khang, sẽ có thể nhẹ nhàng thu

phục Dạ Oa Tử.ʺ

Yến Phi nói: “Giả như bọn ta tiến chiếm Dạ Oa Tử, chính là rước lấy việc hai bên

địch nhân đoàn kết nhất trí phản công lại bọn ta. Kế hay hơn cả là khiêu khích

Bắc phương quân, chỉ cần bọn ta ám sát thành công Thiết Sĩ Tâm, Bắc phương

quân sẽ suy giảm sức chiến đấu. Như vậy Từ Đạo Phúc chỉ có ngồi đó mà kêu

trời.”

Lưu Dụ gật đầu nói: ʺTa cứ tưởng bọn ngươi chưa có tính toán chu toàn. Tình

huống hiện thời tuyệt không giản đơn như biểu hiện bề ngoài. Liên quân Kinh

Châu và Lưỡng Hồ bang, là do Từ Đạo Phúc mà tới, Thiết Sĩ Tâm và Tông

Chính Lương đều là kẻ thông minh, nên chẳng ngu xuẩn đến mức nhúng tay

vào việc này, vả lại Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn khẳng định là đã kết

minh.ʺ

Yến Phi biến sắc nói: “Ngươi phân tích rất kỹ càng, tình huống đúng là như vậy.

Có thể thấy nếu mục tiêu của bọn ta chỉ là Thiết Sĩ Tâm, Từ Đạo Phúc sẽ không

hỏi đến.”

Lưu Dụ định nói tiếp, Yến Phi đặt tay lên vai gã nhẹ giọng nói: “Bọn người trên

Chung Lâu đang đi xuống.”

Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi: “Ngươi có thể nhìn xuyên qua tường Chung Lâu?”

Yến Phi nhạt giọng đáp: “Ta không nhìn thấy cũng chẳng nghe được, chỉ là có

cảm giác như vậy, thật không có cách nào giải thích được.”

Ba người trước sau rời khỏi Chung Lâu, nhưng vẫn tiếp tục bàn bạc, cũng

không lập tức lên ngựa mà bọn thủ hạ đang giữ ở bên cạnh.

Lưu Dụ cảm thấy đầu váng tai ù, cảm ứng của Yến Phi đã đạt đến mức thông

huyền, nếu huyền giác võ học siêu phàm này áp dụng vào kiếm thuật, thì kiếm

pháp đó sẽ như thế nào? Chẳng trách y có thể đánh cùng cường địch như Mộ

Dung Thùy bất phân thắng bại.

Yến Phi hạ giọng nói: ʺNgười râu dài là Thiết Sĩ Tâm, người mặc áo choàng đen

là Từ Đạo Phúc, còn người kia là Tông Chính Lương, y đeo trên người bộ cung

lớn nên dễ nhận ra. Theo ta thấy Biên Hoang Tập cuối cùng cũng khổ tận cam

lai, lão Thiên gia bắt đầu chiếu cố đến bọn ta, cố tình để ta trông thấy bọn chúng

đêm nay, tương lai không phải giết lầm người.ʺ

Lưu Dụ trong lòng thầm thở dài, không ai hiểu rõ vị hảo bằng hữu này hơn gã.

Yến Phi nhân chuyện Mộ Dung Thuỳ đoạt chủ tì Kỷ Thiên Thiên đưa đi, kích

động bản tính tàn nhẫn của dòng máu người Hồ trong người chàng. Chàng từ

người chán ghét chiến tranh, biến thành người sẵn sàng mạo hiểm bất chấp thủ

đoạn chiến tranh để đạt mục tiêu. Yến Phi tịnh không phải là cao thủ tầm

thường, chàng khả dĩ có thể xem là thích khách đáng sợ nhất võ lâm, lại cũng là

mãnh tướng vô địch tại chiến trường.

Gã thấy rõ Yến Phi hoàn toàn nắm vững hư thực của ba người kia, vì vậy phát

sinh cảm giác tất thắng.

Từ Đạo Phúc lên ngựa trước tiên, cùng thủ hạ cưỡi ngựa trở về, tiếng vó ngựa

phá vỡ không gian tĩnh mịch của Cổ Chung trường, như thể bất tất phải thúc

ngựa chạy nhanh, tạo nên một cảm giác rất dị dạng, vẻ như Từ Đạo Phúc vào

giây phút đó chẳng màng đến hối hả tranh đoạt, mà giống như muốn phát tiết

ưu tư trong lòng.

Thiết Sĩ Tâm và Tông Chính Lương đưa mắt nhìn Từ Đạo Phúc đi khỏi, nhưng

vẫn chưa có ý lên ngựa, thầm nói chuyện riêng.

Yến Phi chăm chú quan sát kỹ càng bọn chúng.

Lưu Dụ có cảm giác như đang quan sát con mồi. Nếu đối phương không trụ

được ở Biên Hoang Tập, tịnh không phải là do chiến lược hay thua kém về một

phương diện nào, mà dẫn tới thất bại là do không nhìn thấu được bí mật và bố

trí của hoang nhân ở trong tập, đó chính là đạo lí mãnh hổ bất cập địa đầu trùng

(mãnh hổ cũng thua con trùng ở địa phương). Nói: ʺTa trong lòng có một nghi

hoặc, luôn muốn hỏi ngươi.ʺ

Yến Phi song mục không hề rời hai người kia, vẻ như đã quan sát đối phương

đầy đủ, gật đầu nói: ʺNói đi!ʺ

Lưu Dụ nói: “Trước khi Biên Hoang Tập bị vây hãm, ngươi ủng hộ ta trở về

Nghiêm Lăng gặp Huyền Soái, phải chăng đã dự cảm không chống được giáp

kích của Tôn Ân và Mộ Dung Thuỳ, vì vậy bảo ta ly khai để bảo toàn mạng nhỏ,

tương lai còn vì bọn ngươi báo thù?”

Yến Phi quay sang nhìn gã đáp: “Đó hoàn toàn không phải dự cảm, mà là phân

tích lý tính, ngươi là hy vọng sau cùng của Huyền Soái và An Công, nếu vì Biên

Hoang Tập hy sinh thì thật là lãng phí.”

Lưu Dụ cười khổ nói: “Quả nhiên là như vậy.”

Thiết Sĩ Tâm và Tông Chính Lương cuối cùng cũng lên ngựa, không nhanh

không chậm nhằm hướng Bắc Đại nhai li khai.

Yến Phi vỗ vỗ vai Lưu Dụ nói: “Bọn ta đi thôi!”

Thuyết Thư quán của Trác Cuồng Sinh ở Dạ Oa Tử trên đoạn đường bên trong

Tây Đại nhai , là kiến trúc một toà hai gian, gian bên ngoài chính là đại đường

(phòng lớn) của Thuyết Thư quán, gian trong chính là cư thất (nơi ở).

Hai người đặt chân vào hậu viện, cổng sau lập tứ mở ra, hai chiến sĩ xuất hiện,

cúi mình thi lễ, nhường hai người đi vào.

Vào đến bên trong, khoảng bảy tám chiến sĩ nghênh đón bọn họ, một người nói:

ʺTuần binh vừa đi khỏi chưa lâu, khoảng một thời thần thì phía sau sẽ có địch

nhân đi tuần lại ờ vùng phụ cận.ʺ

Yến Phi gật đầu đáp lại, cùng Lưu Dụ tiến nhập ngoạ thất (phòng ngủ), giường

ngủ được đẩy ra, xuất hiện cửa vào mật thất, thấy có ánh đèn, ẩn ước có tiếng

nói chuyện truyền ra.

Lưu Dụ có cảm giác nắm được trong tay toàn bộ nỗ lực của liên quân Biên

Hoang, theo Yến Phi đi vào mật thất.

Có cảm giác mật thất chìm đắm trong không khí phiền muộn, hình dáng trông

như hầm rượu của Bàng Nghĩa, với hệ thống thông gió hoàn hảo. Trong mật

thất một bên đặt một chiếc bàn gỗ hình chữ nhật, xung quanh có sáu, bảy chiếc

thái sư ỷ, phía bên kia trên mặt đất trải khoảng mười chiếc chiếu, lúc này có

năm chiến sĩ đang ôm chăn ngủ say.

Trác Cuồng Sinh, Phí Chính Thanh và Trình Thương Cổ ngồi quanh bàn nói

chuyện, Trác Cuồng Sinh trông thấy hai người, mừng rỡ reo lên: ʺ Tốt quá bọn

ngươi đến rồi! Bọn ta đang muốn tìm người nói chuyện.ʺ

Phí Nhị Phiết sắc mặt trắng nhợt, hiển thị nội thương vẫn chưa thuyên giảm, bất

quá tinh thần xem ra không tệ, thương thế có nhiều khởi sắc.

Trong mật thất có hai đống vũ khí, nước uống và lương thực, làm người ta liên

tưởng đến cuộc chiến Biên Hoang Tập sắp sửa nổ ra.

Hai người ngồi xuống, Phí Nhị Phiết và Trình Thương Cổ thân thiết hướng về

Lưu Dụ hỏi han, như thể gặp người thân, nguyên nhân là do gã và Đại Giang

bang đã kiến lập quan hệ mật thiết.

Trác Cuồng Sinh hân hoan nói: “Bọn ta đã nghĩ ra đại kế thu phục Biên Hoang

Tập, các ngươi cùng đến tham tường.”

Trình Thương Cổ cười nói: “Cái đầu của ta và Nhị Phiết làm sao nghĩ ra được

việc này, chớ có dìm bọn ta xuống nước.”

Yến Phi thầm nghĩ Trác Cuồng Sinh có lẽ là hoang nhân sáng ý nhất Biên Hoang

Tập, Dạ Oa Tử, Cổ Chung trường và Chung Lâu hội nghị đều do đầu óc siêu

việt của y nghĩ ra. Nếu không có y trợ lực, Kỷ Thiên Thiên không thể hoàn

thành cương vị chủ soái kháng địch. Từ góc độ này mà xét, việc Tôn Ân giết

chết Nhậm Danh đích thị là giúp bọn chàng một việc lớn, bằng không thiên tài

Trác Cuồng Sinh sẽ giúp Nhậm Danh lật đổ Biên Hoang Tập. Cười nói: “Bọn ta

đang nghe đây.”

Trác Cuồng Sinh mục quang hướng lên người Lưu Dụ, hưng phấn nói: ʺNhìn

thấy Lưu lão huynh y ước quay lại, thật là làm mọi người cao hứng, nhân vì bọn

Nhiếp Thiên Hoàn không hề hay biết, đội hùng sư trên mặt nước của bọn ngươi

đã được đưa đến tiểu hồ, cộng thêm phần chắc thắng cho việc phản công Biên

Hoang Tập của bọn ta.ʺ

Lưu Dụ bị sự hưng phấn của y kích thích, hùng tâm bừng bừng, như thể toàn

thân máu huyết dâng trào, nguy hiểm càng lớn, lạc thú càng nhiều, đó là một lạc

thú không hề tầm thường, cho dù thắng bại khó lường, từng bước hướng tới

mục tiêu quân sự mang đến tư vị khoái lạc.Tại Nghiêm Lăng phải đối mặt với

cuộc đấu tranh nhân sự vô vị không thể tránh khỏi quả là làm cho người ta chán

nản.

Phí Nhị Phiết nói: ʺTrác danh sĩ của bọn ta thường đi đây đó, đương nhiên

không thể đánh giá sai lầm.ʺ

Trác Cuồng Sinh ho một tiếng, nói: “Kinh Châu quân và Lưỡng Hồ bang đang

nhanh chóng tiếp cận, ngắm đúng mâu thuẫn của người Yên và Thiên Sư quân,

đích thị là chĩa mũi nhọn vào Từ Đạo Phúc.”

Yến Phi gật đầu nói: “Bọn ta cũng nghĩ như vậy. Chậc! Không! Chỉ Lưu Dụ nghĩ

đúng như vậy.”

Trác Cuồng Sinh nhìn Lưu Dụ nói: “Đấy gọi là anh hùng có cùng sở kiến.”

Lại nói: ʺĐó là điều cốt yếu cho thắng bại của bọn ta, hai quân Kinh Hồ vội vã

đến đây, đương nhiên phương diện chuẩn bị không thể chu đáo, tại địa phương

khác vấn đề hiển nhiên không lớn, nhưng ở biên hoang, không thuận tiện bổ

cấp, vì vậy chỉ có thể dựa vào đường thuỷ hoặc đường bộ để vận lương.ʺ

Trình Thương Cổ nói: “Đường bộ tịnh không dễ đi, nhân vì đường đi bị hư

hỏng, đối với khinh kỵ khoái mã đương nhiên không có vấn đề, nhưng đối với

xe la chở hàng nặng thì muôn vàn khó khăn, phí thời gian công sức. Do vậy

tuyến vận lương của địch nhân đến biên hoang phải là Dĩnh Hà.”

Lưu Dụ đập tay xuống bàn, nói: ʺĐúng vậy! Kinh Châu quân toàn là kỵ binh,

theo ta quan sát, bọn chúng chỉ có khoảng hơn mười ngày lương khô. Chiến

thuyền Lưỡng Hồ bang khả năng mang nhiều lương hơn một chút, nhưng cũng

sẽ nhanh chóng ăn hết. Do đó bọn chúng tất ỷ lại vào việc vận chuyển lương

thực đều đặn từ Nam phương.ʺ

Quay sang Trác Cuồng Sinh giơ ngón tay cái nói: ʺÝ kiến của Trác tiên sinh,

không hẹn mà gặp là chiến lược của bọn ta ngày trước ứng phó địch nhân Bắc

phương xâm nhập, trước để địch nhân xâm nhập, sau dùng thuỷ sư công kích

lương thuyền đối phương, cắt đường vận chuyển lương thực của địch nhân, kế

này vạn vô nhất thất.ʺ

Yến Phi gật đầu nói: “Chẳng trách Nhiếp Thiên Hoàn xây dựng mộc trại, đích

thị dùng để tích trữ lương thực.”

Trác Cuồng Sinh nói: ʺHiện tại bọn ta suy đoán chiến lược của Kinh Hồ lưỡng

quân áp dụng đối với Biên Hoang Tập, bọn chúng chính thị muốn thay thế

Thiên Sư quân, đương nhiên chúng không tấn công ào ạt Biên Hoang Tập,

nhưng sẽ toàn diện phong toả tuyến giao thông thuỷ nối với Nam phương,

Thiết Sĩ Tâm chắc chắn minh bạch cần hợp tác với bên nào. Vì vậy Kinh Hồ

lưỡng quân sau khi thể hiện uy thế và thực lực công hãm Biên Hoang Tập, tất

phái mật sứ tới gặp Thiết Sĩ Tâm, thương thảo điều kiện hợp tác, đó là lúc cơ hội

đã đến với bọn ta.ʺ

Yến Phi và Lưu Dụ nhìn nhau, cùng không minh bạch ‘cơ hội đã đến’ mà Trác

Cuồng Sinh đề cập là cơ hội gì?

Trình Thương Cổ thở dài nói: ʺ Lão Trác dùng kế che trời (che trời qua biển –

một trong ba mươi sáu kế Tôn Tử), nhưng cũng không hoàn toàn là không có

khả năng.ʺ

Lưu Dụ giật mình thốt: “Ta đã minh bạch rồi, diệu kế của Trác tiên sinh đưa

người của bọn ta, giả làm mật sứ của Kinh Hồ liên quân đến gặp Thiết Sĩ Tâm

và Tông Chính Lương.”

Yến Phi dựa hẳn người vào ghế, vừa cười vừa nói: “Lão Trác đi nhiều hiểu rộng

mưu kế quả nhiên không thể tưởng tượng được, nhưng không phải là không thể

thực hiện.”

Trác Cuồng Sinh đắc ý nói: “Đương nhiên là rất hiện thực, nhân vì bên ta có lão

Đồ, y tối am hiểu tình hình quân Kinh Châu, đóng giả ai, nói cái gì, đều do y

đưa ra chủ ý.”

Yến Phi nhíu mày hỏi: “Bọn ta phái đi mật sứ giả thì chiếm được tiện nghi gì

chứ?”

Trác Cuồng Sinh ngồi lại ngay ngắn nói: “Giết Thiết Sĩ Tâm không phải là đại

tiện nghi sao?”

Phí Nhị Phiết tiếp lời: “Bất luận ám sát thành công hay không, Thiết Sĩ Tâm và

Kinh Hồ liên quân khó mà hoà hoãn cùng nhau, hảo mộng của Kinh Hồ liên

quân thế là tan vỡ, biến thành ác mộng. Bọn ta hoàn thành cắt đứt đường vận

lương của chúng, đưa Dương Toàn Kỳ và Nhiếp Thiên Hoàn vào thế tiến thoái

lưỡng nan.”

Lưu Dụ cau mày nói: “Thiết Sĩ Tâm và Tông Chính Lương khẳng định cùng tiếp

mật sứ, bọn chúng hai người đều là nhất đẳng cao thủ, giết bọn họ tịnh không

dễ, chạy thoát còn khó hơn lên trời.”

Trác Cuồng Sinh không để ý, ngắm Yến Phi nói: “Phái xuất Biên hoang Đệ nhất

cao thủ của bọn ta thì sao?”

Yến Phi và Lưu Dụ nghe xong quay mặt nhìn nhau.

Phí Nhị Phiết nói: “Có nhớ lúc bọn ta diệt Hoa Yêu đã đoạt được một bao đồ

không? Trong đó có đủ dược vật để dịch dung và tài liệu, nếu tiểu đệ tập làm

thử, khả dĩ giúp Tiểu Phi của chúng ta biến thành người khác, đảm bảo không ai

nhận ra y.”

Trình Thương Cổ nói: “Một khi bọn ta phái cao thủ giám sát chặt chẽ Kinh Hồ

quân, bọn ta có thể ngăn mật sứ của chúng vĩnh viễn không đến được Biên

Hoang Tập, đảm bảo đại kế của bọn ta không bị phá.”

Trác Cuồng Sinh nói: ʺBọn ta khả dĩ có thể dự đoán được lộ tuyến mà Kinh Hồ

quân lựa chọn, bọn chúng tất muốn giấu tai mắt của Từ Đạo Phúc, sẽ không đặt

chân lên đông ngạn Dĩnh Thuỷ, phải vòng qua phía Bắc Biên Hoang Tập mà

đến, chỉ cần bọn ta theo hướng đó mai phục ở những điểm cao, mật sứ tất theo

đường đó mà đến. Đến khi bắt được mật sứ y nhiều khả năng mang theo mật

hàm, tín vật hoặc cái gì đó giống như vậy, Tiểu Phi theo đó hoá trang, đàng

hoàng đi vào tập ám sát Thiết Sĩ Tâm. Chỉ cần Tiểu Phi đắc thủ, Biên Hoang Tập

lại là địa bàn của y, ngày trước Phù Kiên không làm gì được y, ngày nay địch

nhân chẳng lẽ còn lợi hại hơn Phù Kiên sao?ʺ

Yến Phi đồng ý nói: “Kế đó rất tuyệt diệu, lần này bọn ta đến tìm lão nhân gia

ngươi, chính yếu là muốn biết làm sao ám sát Thiết Sĩ Tâm tại Chung Lâu.”

Trác Cuồng Sinh vui mừng nói: ʺVề phương diện này ngươi đã tìm đúng người

rồi, ta tại Chung Lâu có chỗ ẩn thân, vị trí tại nấc thang đá đầu tiên của Chung

Lâu, có thể chứa được một người. Bất quá đây chỉ là hạ sách, nhân vì ngươi

không thể biết chắc khi nào Thiết Sĩ Tâm sẽ tới Chung Lâu, vả lại cầu thang và

bên ngoài lâu còn có người cảnh giới, thêm nữa ngoài Thiết Sĩ Tâm và Tông

Chính Lương, nhiều khả năng còn xuất hiện Từ Đạo Phúc khó đối phó hơn.ʺ

Lưu Dụ nói: “Giả như Yến Phi ám sát thành công Thiết Sĩ Tâm, tình huống gì sẽ

xảy ra?”

Trác Cuồng Sinh cười khẽ nói: “Yên binh sẽ bị hãm vào tình trạng hỗn loạn chưa

từng thấy, Hoàng Hà bang chúng chiếm đại đa số sẽ tận lực tấn công Kinh Hồ

quân để báo cừu cho Thiết Sĩ Tâm, Từ Đạo Phúc chắc vừa kinh vừa hỉ, tuy bất

minh bạch hành động ngu xuẩn của Kinh Hồ quân, cũng không thể không thừa

cơ cùng Tông Chính Lương liên thủ đối phó Kinh Hồ quân.”

Yến Phi lắc đầu nói: “Lão Trác ngươi đã đánh giá thấp Từ Đạo Phúc rồi, y tất sẽ

toạ thị bàn quan, dự đoán bọn ta giở trò, thậm chí dự đoán người hành thích

chính là Yến mỗ.”

Trình Thương Cổ nói: “Lão Trác luôn là người như vậy, rất biết cách phóng hoả,

nhưng lại không biết cách thu thập kết quả. Vì vậy mọi người phải nghiên cứu

cặn kẽ, việc cần là bàn cách an bài thỏa đáng cục diện sau khi ám sát Thiết Sĩ

Tâm, tránh khả năng được không bằng mất.”

Mục quang Yến Phi hướng về Lưu Dụ, kỳ vọng gã sẽ có giải pháp.

Lưu Dụ trầm ngâm một lúc, nói: “Theo như bọn ta định kế hoạch lúc đầu, sau

khi ám sát Thiết Sĩ Tâm, lập tức các huynh đệ trong tiểu Kiến Khang phát động

phản kích, các huynh đệ bên ngoài tập sẽ vượt sông phối hợp tấn công bến tàu.

Đây là kế rất gọn gàng và tiện lợi, nhưng khó tránh tổn thất nhiều sinh mạng

các huynh đệ, đây là một biện pháp trong khi không có biện pháp.”

Trác Cuồng Sinh cười nói: “Ta đích thị chưa nói hết. Cứ cho là Từ Đạo Phúc

đoán được là do bọn ta giở trò thì sao chứ? Y lẽ nào đi gặp Tông Chính Lương

để tố cáo chân tướng sự việc? Y chẳng phải là ngu ngốc như vậy, mà còn cố làm

cho Tông Chính Lương tin đó là do quân Kinh Hồ làm. Có thế mới đồng tâm

hiệp lực, cùng kháng ngoại địch.”

Phí Nhị Phiết gật đầu nói: “Có đạo lý.”

Trác Cuồng Sinh đắc ý nói: “Không chỉ là có đạo lý, mà là cực kỳ có đạo lý.”

Yến Phi nhìn Lưu Dụ nói: “Ngươi chắc hiện tại minh bạch tại sao trong mắt

hoang nhân, lão Trác chính là một gã cuồng thông minh.”

Lưu Dụ hân hoan nói: “Trác tiên sinh vẫn là người có tấm lòng vì mọi người.”

Trác Cuồng Sinh vui vẻ nói: “Ngươi thật coi trọng ta quá.”

Lưu Dụ quay sang nhìn Yến Phi nói: “Ngươi đóng giả mật sứ đi gặp Thiết Sĩ

Tâm, Yên binh nhất địch tra xét toàn thân ngươi, xác định không có vũ khí ám

khí, nói không chừng còn dùng thủ pháp độc môn cấm chế võ công của ngươi,

sau mới gặp ngươi nói chuyện. Ngươi có biện pháp đối phó không?”

Yến Phi nói: “Tôt nhất là chúng dùng biện pháp như thế đối phó ta, Thiết Sĩ

Tâm sẽ không có tâm đề phòng. Yên tâm đi! Ta có cách che giấu võ công rất vi

diệu, các loại thủ pháp cấm chế đều chẳng ảnh hưởng đến ta.”

Trác Cuồng Sinh vỗ bàn thốt: “Vì vậy nhân tuyển cho giả mật sứ, ngoài Yến Phi

ngươi tuyệt không còn ai.”

Lưu Dụ nói: “Ngươi phải lưu ý nhãn thần, nhân vì Tông Chính Lương đã trông

thấy ngươi, ôi chao!”

Chúng nhân quay mặt nhìn Yến Phi, chỉ thấy chàng nhãn thần ảm đạm, không

còn vẻ sáng rỡ thường ngày, vô cùng thần kỳ.

Yến Phi nói: “Tông Chính Lương bất ngờ ở phía sau tấn công ta, bất quá nếu y

mặt đối mặt với ta, ta khẳng định không qua mắt được y.”

Chúng nhân không hề có một mảy may hoài nghi, nhân vì đó là sự thật nhãn

tiền.

Lưu Dụ nói: “Sau khi ám sát Thiết Sĩ Tâm, tình thế phát triển khó bề dự liệu,

nhưng không ngoài một vài tình huống. Bọn ta phải cân nhắc từng tình huống

cụ thể, định ra phương pháp ứng biến, như thế khả dĩ có thể vạn vô nhất thất.”

Phí Nhị Phiết gật đầu nói: “Đúng là Lưu huynh suy nghĩ rất chu toàn, chỉ có

biến hoá linh hoạt như vậy, mới có thể là kế sách vẹn toàn.”

Trác Cuồng Sinh khẩn trương như thể không đợi được, nói: “Bọn ta lập tức triệu

tập Chung Lâu hội nghị ở bên ngoài Chung Lâu để đề ra quyết định cuối cùng.”

Yến Phi nói: “Nói thế nghĩa là bọn ta lập tức tới tiểu Kiến Khang cử hành Chung

Lâu hội nghị. Nhân vì các đầu lĩnh đều đang ở đó.”

Trình Thương Cổ nói: “Ta phải ở đây trông nom Phí gia, để Lưu Dụ đại biểu

Hán bang và Đại Giang bang nói chuyện.”

Lưu Dụ trong lòng cảm động, biết rằng Trình Thương Cổ không muốn vượt

mặt Giang Văn Thanh, lại qua Giang Văn Thanh biết Lưu Dụ và bọn họ có quan

hệ mật thiết, do vậy lúc này quyết định không nghĩ đến địa vị của mình, tin

tưởng gã Lưu Dụ không thể không tính đến lợi ích của bọn họ.

Trác Cuồng Sinh chăm chú nhìn Lưu Dụ đầy thâm ý, nói: “Sự việc không thể tri

trì, bọn ta đến tiểu Kiến Khang thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.