Đổng Quốc Khánh nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, bầu không khí trong phòng chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc.
- Thư ký trưởng Đào rất thích hợp cho công tác hiện tại...
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi dùng giọng nghiêm túc nói.
Đổng Quốc Khánh chợt híp mắt, hắn không ngờ mình hạ thấp tư thái để nói chuyện thì Vương Tử Quân lại cho ra kết quả như vậy. Cái gì là rất thích hợp với công tác hiện tại? Đáp án đã quá rõ ràng: Không phải nói Đào Chính Đào nếu tiếp nhận công tác khác, chẳng phải có chút bất đắc dĩ, không đủ trình độ sao?
Đối với sự kiện liên quan đến Đào Chính Đào thì Đổng Quốc Khánh căn bản chẳng quá quan tâm, vì hắn không có cảm giác gì với vị thư ký trưởng này. Nhưng tuyến trên cho hắn thời gian hơi gấp, có vài việc hắn cần nhanh chóng quyết đoán. Hắn đã hạ quyết tâm trước khi đưa Tiết Diệu Tiến rời khỏi sân khấu chính trị của thành phố Đông Bộ sẽ làm tốt một bản kế hoạch điều chỉnh ban ngành, mà vị chủ tịch thành phố Nhâm Xương Bình đã căn bản là bí thư thị ủy.
Điều chỉnh ban ngành một thành phố cũng không đơn giản, Đổng Quốc Khánh đã chọn Nhâm Xương Bình, vì thế ở vài sự việc hắn phải sáng tạo điều kiện có lợi cho đối phương, ví dụ như phân công Đào Chính Đào vào lúc này.
- Có thể làm tốt công tác hiện tại thì thật sự không dễ dàng, Đào Chính Đào là cán bộ công tác lâu năm ở thành phố Đông Bộ, trước nay luôn công tác cẩn trọng, thành tích rõ ràng.
- Tất nhiên cũng tồn tại vài vấn đề, nhưng dù sao khuyết điểm cũng không che lấp được ưu điểm.
- Đồng chí như vậy thì chúng ta cần phải rèn luyện nhiều hơn, anh thấy thế nào, chủ tịch Vương?
Đổng Quốc Khánh nhíu mày, giọng điệu vô tình trở nên rất kiên quyết.
Vương Tử Quân nhìn Đổng Quốc Khánh rồi thản nhiên nói:
- Thảo luận về nhân tài, mỗi người là một cơ thể không thể nào phục chế, tính cách khác biệt với nhau. Nếu nhìn vào câu nói tính cách quyết định vận mệnh, cây ớt sẽ không thể trở thành cây bí, mà cây bí sẽ không phải là cây ớt. Làm một lãnh đạo phải biết sử dụng những cái mới, đưa người thích hợp lên vị trí thích hợp, như vậy mới có thể nói là sử dụng nhân tài, tận dụng nhân tài, phát huy tính năng mạnh mẽ của cây bí, cũng biểu hiện đầy đủ tính cách cây ớt.
Vương Tử Quân tuy không lớn tiếng nhưng giọng điệu mạnh mẽ có lực, ăn nói khí phách. Đổng Quốc Khánh không ngờ Vương Tử Quân lại khách khí đối chọi gay gắt như thế, hắn nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân mà có chút tức giận.
- Có một số việc mỗi người có một cách nhìn riêng, đối với con người cũng như vậy. Đối đãi với đồng chí nhiều khi giống như người mù, mặc cho anh khách quan thế nào, thời gian trao đổi dù sao cũng chỉ có hạn, dưới tình huống hai bên không đủ liên hệ, anh không thể nào đối đãi toàn diện cho được. Chủ tịch Tử Quân, tôi cảm thấy anh nên tăng cường công tác tìm hiểu đồng chí Đào Chính Đào...
Đổng Quốc Khánh cười châm trà cho Vương Tử Quân, lại nói.
- Tôi sẽ cố gắng nhiều hơn.
Vương Tử Quân tiếp nhận ly trà uống một ngụm rồi không nói gì thêm.
Lần này Đổng Quốc Khánh tìm gặp nói chuyện với Vương Tử Quân chủ yếu là giảm chút lực cản khi phân công công tác khối chính quyền thành phố Đông Bộ, không ngờ Vương Tử Quân lại không nể mặt mình, điều này làm hắn vừa thất vọng vừa phẫn nộ.
Vương Tử Quân không đồng ý thì thế nào? Dù là Tiết Diệu Tiến đến bây giờ cũng chưa cản được, chuyện này đã quá rõ ràng rồi. Đổng Quốc Khánh không phải loại người không quả quyết, nếu Vương Tử Quân đã không cùng lập trường với mình, hắn cũng không tiếp tục thảo luận. Thế là nói thêm vài câu với Vương Tử Quân, sau đó để đối phương rời khỏi phòng làm việc của mình.
Khối chính quyền thành phố không có ngọn gió không lọt tường, sau khi Đổng Quốc Khánh tìm vài vị phó chủ tịch thành phố đến nói chuyện, vấn đề phân công công tác của khối chính quyền thành phố lại được lan truyền rộng rãi.
Trong những lời nghị luận kia thì điều mọi người quan tâm nhiều nhất chính là Đào Chính Đào lấy thân phận thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố để chủ quảnn công tác xây dựng. Vào tình huống này mà Đào Chính Đào lại chủ quản công tác xây dựng cực kỳ quan trọng của khối chính quyền thành phố, đây đã là một tình huống quá rõ ràng.
Đào Chính Đào thật sự rất đắc ý dưới ánh mắt chú ý của mọi người, trong thời gian một ngày thì hầu như tất cả lãnh đạo đơn vị ban ngành trong thành phố đều gọi điện thoại cho hắn. Tuy đám lãnh đạo kia vẫn xưng hô với hắn như bình thường, thế nhưng vào lúc này hắn lại mơ hồ cảm nhận ẩn ý trong lời nói của đối phương.
Ngoài vấn đề gọi điện thoại đến, người đến phòng làm việc của Đoạn Chính Đào cũng càng nhiều hơn, dù là những phó thư ký trưởng trước nay không phục tùng cũng tìm đến, vẻ mặt đám người này cực kỳ sáng lạn, tươi cười rạng rỡ.
- Thư ký trưởng Đào, đám anh em chúng tôi đã theo ngài không ít năm, sau này lãnh đạo cũng nên quan tâm đến chúng tôi nhiều hơn, chúng tôi thật sự đều phải dựa vào ngài.
- Đúng, thư ký trưởng, chúng tôi là những cán bộ do một tay ngài đề bạt lên, sau này ngài cũng không thể nào mặc kệ chúng tôi được.
Vài vị chủ nhiệm trong văn phòng khối chính quyền thành phố tập trung lại thảo luận vô cùng thân mật, tuy trước kia bọn họ cũng rất nịnh hót Đào Chính Đào thế nhưng nào được như lúc này.
- Thư ký trưởng Đào, chúng ta đóng cửa lại nói với nhau, thật sự anh nên cẩn thận một chút với chủ tịch Vương, tôi nghe nói khi trưởng phòng Đổng tìm gặp anh ấy nói về sự kiện của ngài, anh ấy đã ném phiếu chống.
Một vị phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách của thành phố khẽ đóng cửa phòng làm việc của Đào Chính Đào rồi nói với mọi người.
Đào Chính Đào nhìn gương mặt ngưng trọng của tên phó chủ nhiệm kia mà trong lòng thầm cười lạnh, nhưng hắn cũng không mở miệng mà chờ cho đối phương nói tiếp. Dù sao đối với hắn đứng đây nghe những lời đánh giá của bọn họ với mình cũng không phải là điều gì xấu.
- Tôi cũng có nghe nói về vấn đề này, nhưng khi đó hình như trưởng phòng Đổng thật sự rất mất hứng.
Đồng chí là bí thư đảng ủy của phòng quản lý sự vụ cơ quan trầm ngâm một chút rồi lên tiếng.
Hai người này mở miệng thì những người khác cũng cảm thấy có chút khó khăn, nhưng bây giờ bọn họ hiểu rõ mình không thể nào không thể hiện lập trường của mình. Tuy bọn họ không muốn đắc tội với Vương Tử Quân, thế nhưng bọn họ cũng không muốn đắc tội với Đào Chính Đào. Dù sao bây giờ danh tiếng của Đào Chính Đào cũng rất mạnh, hơn nữa lại là thủ trưởng trực tiếp của bọn họ, nếu như không mở miệng nói theo Đào Chính Đào, chỉ sợ được không bù mất.
- Các anh đã quá lo lắng rồi, có chủ tịch Nhâm và trưởng phòng Đổng giúp đỡ, Vương Tử Quân dù là phó chủ tịch thường vụ thành phố, chỉ sợ lên tiếng phản đối cũng không có mấy tác dụng.
- Tôi cảm thấy thật sự là như vậy.
Đào Chính Đào nghe những lời nịnh nọt của đám người chung quanh thì trong lòng thầm sảng khoái, hắn dù không quá quan tâm đến những lời như vậy, thế nhưng dù là ai cũng thích nghe những lời êm ái lọt tai. Sau khi đám người bên cạnh mở miệng thì Đào Chính Đào cười ha hả nói:
- Các anh chú ý một chút, không cần đem những lời nghị luận ở đây nói ra bên ngoài, nếu không cũng đừng trách tôi không khách khí với các anh.
- Mặt khác các anh cũng phải nhớ kỹ cho tôi, chủ tịch Vương nói chuyện với trưởng phòng Đổng chỉ là nói ra ý kiến hiện tại của mình, tôi tin tưởng đến lúc họp bàn thì chủ tịch Vương sẽ giúp đỡ tôi.
Đào Chính Đào nói rất đường hoàng nhưng càng như vậy càng làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, rất nhiều người nhìn vẻ mặt của Đào Chính Đào mà gương mặt chợt bến đổi.
- Chủ tịch Vương sẽ không thay đổi nhanh như vậy chứ?
Một tên cán bộ đứng trong góc khẽ quay sang hỏi đồng bạn của mình.
- Hì hì, những chuyện này ai mà biết được, nhưng anh Đào đã nói rõ như vậy, anh còn chưa hiểu sao? Bây giờ bí thư Tiết đã không quan tâm đến tình huống của thành phố Đông Bộ, mà chủ tịch Nhâm lại có quan hệ tốt với bí thư Phạm, lại có sự giúp đỡ của trưởng phòng Đổng, anh cảm thấy chủ tịch Vương sẽ như thế nào?
Dù là lên tiếng hỏi ngược lại nhưng thật sự là người này đã giải thích rõ ràng, tên cán bộ kia có chút nghi vấn, hắn trầm ngâm một chút rồi cũng không nói gì thêm.
Đổng Quốc Khánh tìm vài vị phó chủ tịch để nói chuyện, phần lớn bọn họ nói chuyện với trưởng phòng Đổng xong thì đều đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Nhưng ngoài Trương Thông và Lưu Nham Phú còn có tư tưởng cố định, đám người khác đều có ý nghĩ lập lờ nước đôi.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến vấn đề này, dù hắn có quan hệ rất tốt với vài vị phó chủ tịch thành phố, thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ giúp đỡ mình một cách vô điều kiện, dù sao thì bọn họ cũng có tính toán riêng của mình. Chính hắn dù là phó chủ tịch thường vụ, nhưng lúc này thế cục ở thành phố Đông Bộ đang biến đổi từng ngày, ai cũng phải tìm con đường phù hợp cho mình.
Tất nhiên sẽ không ai đám đắc tội một vị đại thần từ trên tỉnh xuống có nhiệm vụ quan trọng là phân phối ban ngành thành phố Đông Bộ như Đổng Quốc Khánh, bọn họ thật sự rất quan tâm đến tình huống mình sẽ đứng đối lập với trưởng phòng Đổng.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi văn phòng khối chính quyền cho ra thông báo, ba giờ chiều nay sẽ tổ chức hội nghị văn phòng chủ tịch bàn về việc phân công cho các vị phó chủ tịch.
Triệu Quốc Lương đi vào trong phòng báo cáo cho Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói:
- Đồng thời có nghe nói trưởng phòng Đổng sẽ tham gia hội nghị lần này.
Hội nghị văn phòng chủ tịch bình thường tập hợp các vị chính phó chủ tịch trong thành phố, lần này Đổng Quốc Khánh hạ mình tham gia, mục đích thế nào thì đã quá rõ ràng rồi.
- Đổng Quốc Khánh này thật sự là khinh người quá đáng, hắn dựa vào cái gì để tham gia hội nghị văn phòng chính quyền của chúng ta?
Khi Triệu Quốc Lương đi vào phòng báo cáo thì Lưu Nham Phú cũng có mặt, hắn đang bàn với Vương Tử Quân về vài vấn đề, bây giờ nghe xong lời của Triệu Quốc Lương thì vỗ bàn thật mạnh nói.
- Anh Lưu, anh tức giận cũng không được gì, anh không biết tính chất của tổ công tác sao? Đừng nói là hội nghị văn phòng chủ tịch, dù là một cuộc họp nghiệp vụ của phó chủ tịch, nếu cảm thấy cần thì thế nào bọn họ cũng tham gia.
Vương Tử Quân cười khoát tay áo với Lưu Nham Phú rồi cười ha hả nói.
Lưu Nham Phú cười lạnh một tiếng:
- Chủ tịch Tử Quân, Đổng Quốc Khánh này có tướng ăn tướng ở rất xấu, hắn giúp đỡ Nhâm Xương Bình thì giúp Nhâm Xương Bình, nhưng ngay cả những chuyện thế này cũng tự mình ra tay, cũng không biết khi Nhâm Xương Bình tiến lên sẽ làm một vị bí thư thị ủy như thế nào...
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không lên tiếng thừa nhận câu nói của chủ tịch Lưu Nham Phú.
Khi hai người Vương Tử Quân và Lưu Nham Phú đang trò chuyện thì phó chủ tịch Trương Thông đi đến, hắn nhìn thoáng qua Lưu Nham Phú ở bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, anh nhận được thông báo họp chưa?
- Đã nhận được!
Vương Tử Quân chờ Trương Thông ngồi xuống ghế thì mỉm cười trả lời.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi đã đụng mặt vài vị phó chủ tịch trên bậc cầu thang, cũng dò xét ý nghĩ của bọn họ. Ngoài anh Chúc căn bản không nói lời nào, các vị còn lại thật sự dùng những lời lẽ rất ẩn giấu, tôi thấy cũng không quá an toàn...
Trương Thông tiếp nhận ly trà từ tay Vương Tử Quân, hắn uống một ngụm, sau đó dùng giọng không chút cố kỵ nhìn về phía Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
- À, thật không?
Vương Tử Quân cười nhạt một tiếng, vẻ mặt không chút biến đổi.
- Anh xem, tôi còn có thể nói lời bịa đặt sao? Tôi thấy những người này bây giờ đang quyết định cho mình, đừng nghĩ bọn họ hùng dũng mạnh mẽ, đến đúng thời điểm lại mềm trứng dái...
- Chủ tịch Trương, mỗi người đều có chí hướng riêng, chúng ta cũng không cần biết chí hướng của bọn họ là thế nào, thế nên cứ để tùy ý bọn họ.
Vương Tử Quân khẽ cười với Trương Thông, sau đó khẽ mở miệng khuyên giải.
Trong số những phó chủ tịch có quan hệ gần thì Vương Tử Quân thân mật nhất với Lưu Nham Phú, người hắn cực kỳ không tín nhiệm chính là Trương Thông. Mối quan hệ giữa hắn và Trương Thông chủ yếu trên quan hệ kết hợp vài lợi ích với nhau. Trương Thông sở dĩ phải hợp tác và thân cận như vậy, cũng là vì hắn sợ những gì Vương Tử Quân nắm trong tay. Nếu không thì chỉ sợ người này còn chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Tuy điều này ai cũng thầm hiểu rõ nhưng Vương Tử Quân lại không ngốc nói trắng ra.
Trương Thông sở dĩ nói như vậy không nằm ngoài phương diện muốn biểu hiện trước mặt Vương Tử Quân, bây giờ hắn đã đạt được mục đích, tất nhiên sẽ không tiếp tục lên tiếng ở chủ đề này.
Trương Thông nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân mà trong lòng sinh ra chút nghi ngờ. Với những gì hắn hiểu về Vương Tử Quân, đây là một người chưa từng thích bị hại. Lúc này Vương Tử Quân có quan hệ không hài hòa với Nhâm Xương Bình, nhưng hiện tại hắn lại có biểu hiện quá bình tĩnh trước sức édp nặng nề của Nhâm Xương Bình và Đổng Quốc Khánh.
- Này cậu kia, cậu đến nhìn xem, cậu quét dọn phòng họp thế nào mà vẫn còn bẩn như vậy? Nếu để cho các vị chủ tịch thấy được như vậy, cuộc họp sẽ thế nào? Một gian phòng không quét dọn cho tốt thì sao trị cả thiên hạ? Cậu đừng tưởng chuyện quét dọn phòng họp là đơn giản, tôi nói cho cậu biết, việc nhỏ làm không xong thì đến bao giờ mới làm được chuyện lớn?
Đào Chính Đào chỉ vào một vệt nước trên bàn, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, hắn trầm giọng nói lời phê bình với một nhân viên công tác tên là Tiểu Lý vừa đến nhận việc ở khối chính quyền thành phố chưa được bao lâu.
Tiểu Lý thấy thư ký trưởng phê bình thì cũng không dám phản bác, nhanh chóng sửa sai và cúi đầu nhận lỗi.
- Thư ký trưởng, Tiểu Lý còn trẻ, làm việc có chút hấp tấp nhưng thái độ công tác là rất tốt. Đây là một mầm tốt, chỉ cần thư ký trưởng dạy bảo vài năm, sau này văn phòng khối chính quyền thành phố sẽ có thêm những cán bộ nghiệp vụ nòng cốt.
Phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền thành phố là Lưu Đắc Lôi có quan hệ khá tốt với Tiểu Lý, khi thấy Tiểu Lý đứng yên không biết làm sao thì vội vàng lên tiếng.