- Bí thư La, ly rượu này đại biểu cho tâm ý của tôi, nếu không có ngài thì chuyện kia của tôi xem như thất bại rồi. Nói lời cảm tạ với ngài rõ ràng không đủ, chưa nói những gì khác, sau này bí thư La cứ nhìn vào biểu hiện của tôi là được.
La Kiến Cường ngồi trên ghế, gương mặt tràn đầy nụ cười. Tuy những lời cảm tạ đã được hắn nghe thấy rất nhiều, thế nhưng lời nói của phó bí thư Trần Tiến Lượng của huyện Lâm Hoàn càng làm cho hắn cảm thấy thoải mái hơn.
Tất nhiên có thể đẩy một cán bộ thuộc dòng chính của mình lên vị trí chủ tịch huyện, đây là một chuyện làm cho người ta cực kỳ vui sướng. Nhưng càng vui vẻ hơn chính là hắn đã lợi dụng được tên Vương Tử Quân kia, bây giờ xem như đối phương đang rất bức bối.
- Anh Trần, rượu này của anh tôi uống, thế nhưng cũng đừng nói lời cảm tạ, anh em chúng ta có cảm tình thế nào? Nếu anh nói như vậy rõ ràng là không hay.
La Kiến Cường cũng không đứng lên, hắn tiếp nhận ly rượu được Trần Tiến Lượng đâng lên bằng hai tay, sau đó cười tủm tỉm nói.
Trần Tiến Lượng rất vui vẻ với lời nói của La Kiến Cường, hắn cầm ly rượu khác kính lãnh đạo rồi nói:
- Anh La, tiểu đệ nói sai, lúc này xin tự phạt một ly.
La Kiến Cường nhìn Trần Tiến Lượng uống cạn ly rượu, lúc này mới nâng ly uống một ngụm, sau đó tùy ý đặt ly xuống bàn nói:
- Anh Trần, anh không chỉ nên kính rượu tôi, anh còn phải đa tạ anh Mục, nếu như không có anh ấy biên tập cho anh mồi lửa cuối cùng, anh cũng không thuận lợi chiến thắng như vậy.
- Vâng, bí thư La, tôi nhất định sẽ dựa theo chỉ thị của ngài, sẽ làm tốt công tác với anh Mục.
Trần Tiến Lượng thấy La Kiến Cường cho ra chỉ thị thì vỗ ngực kiên quyết nói.
- Bí thư La, tôi chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, chính thức có tác dụng chính là mưu kế của anh, nếu không thì dù tôi có viết thế nào cũng không hữu dụng.
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi ngồi trên bàn rượu, hắn deo một cặp kính, khi Trần Tiến Lượng mời rượu La Kiến Cường thì hắn chỉ cười tủm tỉm ngồi nhìn. Lúc này thấy La Kiến Cường nởi lửa trên người mình, hắn vội vàng đứng lên nói.
- Anh Mạc, lãnh đạo đã nói rồi, quá khiêm tốn thì sẽ là kiêu ngạo. Ân tình của bí thư La thì tôi cả đời khó quên, nhưng anh Mục là người viện thủ, tôi cũng ghi nhớ trong lòng, chưa nói những thứ gì khác, ly rượu này tôi kính anh...
Trần Tiến Lượng ở huyện Lâm Hoàn là người nổi tiếng không phối hợp nâng ly ở các bữa tiệc, nhưng bây giờ hắn lại tỏ ra rất hào sảng.
Điều này ứng với một câu nói: "Có thể uống cũng không uống", không phải tửu lượng thấp, căn bản là mình có thể uống nhưng phải xem uống với ai.
La Kiến Cường cười ha hả nhìn hai người Trần Tiến Lượng và anh Mục uống rượu, nụ cười trên mặt rất sáng lạn. Tuy hắn đã nghe được nhiều lời giống như Trần Tiến Lượng trong miêng kẻ khác, nhưng bây giờ hắn vẫn cảm thấy rất thoải mái.
- Anh Mạc, thành thật một chút, ống hết ly rượu này đi.
La Kiến Cường nhìn thoáng qua anh Mạc rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Đối mặt với tình huống cường thế của La Kiến Cường, anh Mạc đành phải ngửa mặt lên uống cạn ly với Trần Tiến Lượng.
Nhờ có La Kiến Cường làm chủ đạo mà bầu không khí trên bàn tiệc càng thêm nhiệt liệt. Sau khi trải qua vài vòng rượu thì Trần Tiến Lượng cười tủm tỉm nói:
- Bí thư La, hai ngày nay gương mặt Lâm Khiếu Đông giống như hết đường con cháu vậy, đừng nói đến vấn đề nổi giận hay không, hôm qua hắn đi tìm gặp em trai, đã cho tên kia một tát trước mặt bao người.
- Một tát thì đáng là gì? Lúc này vị trí chủ tịch huyện đến tay lại bay mất, nếu là tôi thì dù thế nào cũng phải đánh cho tên kia gãy hai chân.
Sau khi uống vào bụng vài ly thì anh Mạc có vẻ nói hơi nhiều, thấy Trần Tiến Lượng mở miệng thì cũng lên tiếng góp vui.
- À, nên nắm chặt tóc người này kéo lên tường, sau đó cho người ta húc vào đến chết, ha ha ha...
Trần Tiến Lượng nở nụ cười hả hê, hắn vung vẫy ly rượu mời anh Mạc.
Tuy lúc này vị khách chủ yếu nhất là La Kiến Cường, thế nhưng trên bàn rượu có một quy củ không thể xem thường, đó chính là thân phận của khách trên bàn rượu quyết định tất cả. Nếu khách là người quyền cao chức trọng, như vậy càng không dám mời nhiều. Vì thế lúc này Trần Tiến Lượng muốn tỏ vẻ biết ơn, chỉ có thể chĩa mũi dùi vào người tổng biên tập Mạc của nhật báo Đông Bộ.
Sau khi uống thêm vài ly thì bầu không khí trên bàn rượu đã tiến vào giai đoạn xưng huynh gọi đệ, anh Mạc đã không còn biểu hiện như lúc đầu, trên mặt đã có ba phần cảm giác say, hắn vung vẫy ly rượu trong tay nói:
- Anh Trần, chủ tịch Trần, anh nói Lâm Khiếu Đông đang rất bực bội, theo tôi thấy thì người buồn bực nhất chính là chủ tịch Vương của chúng ta. Có lẽ bây giờ anh ấy đã quay về vị trí của mình, lại vô tình bị người ta đưa lên đầu súng, thật sự rất ngột ngạt.
Nghe anh Mạc nói về Vương Tử Quân thì vẻ mặt Trần Tiến Lượng tràn đầy ngưng tụ. Dù sự kiện này hắn thực hiện theo lời của La Kiến Cường, thế nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng hắn không kiêng kỵ Vương Tử Quân. Dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng là một phó chủ tịch thường vụ trong thành phố Đông Bộ, uy tín của đối phương cũng đang không ngừng tăng trưởng.
Ba bốn người còn lại đang nâng ly cũng khẽ dừng lại, bọn họ đưa mắt nhìn anh Mạc và Trần Tiến Lượng, bọn họ nghe được lời của anh Mạc, nhưng lại không sinh ra cảm giác kiêng kỵ gióng như Trần Tiến Lượng.
Khi thấy bầu không khí trên bàn tiệc chợt biến đổi, Trần Tiến Lượng nhanh chóng điều chỉnh tâm tính của mình. Dù hắn thật sự cảm thấy không thoải mái vì lời nói của anh Mạc, nhưng có La Kiến Cường ngồi ở chỗ này, hắn ít nhiều cũng có chút kiêng kỵ. Nếu như hắn biểu hiện cảm giác hối hận của mình, như vậy chẳng phải là có ý kiến với La Kiến Cường sao?
Người kiếm ăn trong quan trường cần phải biết cách ăn uống nhỏ nhẹ, nếu không biết xử lý những thứ nhỏ nhặt thì căn bản sẽ gặp thiệt thòi ở những chuyện lớn. Việc cũng đã làm, nếu mình lại bày tỏ bộ dạng hối hận, chẳng phải uổng phí công sức trước đó sao? Chính mình thật lòng muốn theo sát bước tiến của bí thư La, không phải chỉ vì gây ra chút ấn tượng cho lãnh đạo sao? Hắn là người chìm nổi quan trường nhiều năm, hắn biết rõ ấn tượng tốt xấu của thượng cấp với hạ cấp quan trọng như thế nào. Ấn tượng tốt thì nhìn sự việc giống như không thành lại có thể thành công; nếu là ấn tượng xấu, dù anh có bảy mươi hai phép thần thông cũng căn bản chỉ làm hư việc mà thôi.
Trần Tiến Lượng có ý nghĩ như vậy, nhưng chỉ sau nháy mắt thì hắn đã khôi phục lại bộ dạng sáng lạn như thường, hắn nâng ly lên với anh Mạc, sau đó lại nói:
- Tổng biên tập Mạc, đây không phải làm phiền anh sao? Tôi mời anh một ly.
- Cốp!
Hai ly rượu cụng vào nhau, tình cảnh này rơi vào trong mắt La Kiến Cường thì càng có thêm lực tương tác.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên bên hông thư ký của La Kiến Cường, hắn là tâm phúc của La Kiến Cường, thế cho ênn cũng được phá lệ ngồi trên bàn tiệc. Nhưng vị thư ký này rất khôn khéo, cũng hiểu quy củ ăn nhiều nói ít, rất ít khi chen lời các vị lãnh đạo. Chỉ là lúc này điện thoại lại giống như đường dây nóng, vài phút đã vang lên vài lần, mọi người thấy vậy cũng khó thể trách được.
Thư ký tiện tay móc điện thoại ra nhìn thoáng qua dãy số, nhưng ngay sau đó hắn đã trợn trừng mắt, hắn đang ngồi chợt đứng lên nói:
- Bí thư La, bí thư La...
La Kiến Cường hôm nay uống không nhiều cũng không ít, đầu óc có hơi quay cuồng, hắn vung tay lên phân phó:
- Có lời cứ nói, đừng như đàn bà, có gì mà rối cả lên như vậy?
- Trưởng phòng Tưởng nhắn tin đến nói sự việc đã được quyết định, thư ký trưởng Lỗ của văn phòng khối chính quyền thành phố sẽ xuống nhận chức vụ chủ tịch huyện Lâm Hoàn, bí thư Trần sẽ được điều đi làm phó cục trưởng cục quản lý thành phố.
Viên thư ký tuy cảm thấy tin tức này không được tốt, thế nhưng La Kiến Cường nổi giận, hắn cũng không thể không nói, vậy là nói ra tin tức mình vừa nhận được.
Trần Tiến Lượng đang cười hì hì chợt ngây cả người, lúc này hắn đã không còn cảm giác với ly rượu trên tay, hắn dùng ánh mắt chán nản nhìn viên thư ký của La Kiến Cường, trong lòng lạnh như băng.
La Kiến Cường đang dùng đũa đưa thức ăn lên miệng nhưng đã khựng lại, việc này sao lại có thể rơi vào tình huống khó tưởng như vậy? Trước đó hắn đã liên hệ với bí thư Tiết, khi đó bí thư Tiết rất vui vẻ. Dù bí thư chưa tỏ thái độ rõ ràng, thế nhưng cũng không phản đối, chỉ nói tổ chức sẽ xem xét. Nhưng vì sao mới một ngày trôi qua mà sự việc đã diễn tiến như vậy rồi?
Chưa nói đến chuyện điều một người hoàn toàn mới đến làm chủ tịch huyện Lâm Hoàn, hơn nữa còn điều Trần Tiến Lượng đến làm phó cục trưởng cục quản lý thành phố, đây tuyệt đối là chèn ép. Trần Tiến Lượng là phó bí thư huyện ủy chủ quản khối tư pháp, tuyệt đối được coi là người nắm quyền lực. Bây giờ bí thư Trần bị điều đến cục quản lý thành phốm tuy phó cục trưởng bình thường đều là cấp chính cục, nhưng nếu đẩy Trần Tiến Lượng đến vị trí này mà nói bên trong không có bất kỳ nguyên nhân gì, chỉ sợ dù là ai cũng cảm thấy cực kỳ khó tin.
- Lấy điện thoại ra đây.
Vẻ mặt La Kiến Cường chợt biến đổi, thật sự không dễ nhìn. Hắn nhận điện thoại trong tay của thư ký, sau đó ngón tay nhanh chóng bấm số.
Trần Tiến Lượng dùng ánh mắt cực kỳ lo lắng nhìn La Kiến Cường gọi điện thoại, trong lòng thầm suy đoán, hắn tình nguyện tin tưởng tin nhắn mà thư ký của bí thư La vừa nhận được chỉ là một trò đùa cho vui mà thôi.
- Trưởng phòng Tưởng, tôi là anh La, anh đã dùng cơm chưa? Nếu có thời gian thì cùng dùng cơm.
Vẻ mặt La Kiến Cường vừa rồi còn lạnh như tiền, bây giờ khi điện thoại vừa được nối thông thì nhanh chóng nở nụ cười, gương mặt biến đổi cực nhanh, thật sự thích hợp với hai chữ "trở mặt". Chỉ sau vài giây ngắn ngủi mà gương mặt của bí thư La đã biến chuyển cực kỳ khác nhau.
Không biết Tưởng Tuệ Minh ở đầu dây bên kia nói ra những gì mà nụ cười trên mặt La Kiến Cường ở bên này càng thêm sáng lạn. Dù lúc này Trần Tiến Lượng thật sự nóng lòng như lửa đốt cũng không dám truy vấn xem tin tức vừa rồi là thật hay giả.
- Trưởng phòng Tưởng, vừa rồi tôi đã đọc tin nhắn, đó không phải là nói đùa đấy chứ? Nếu anh muốn tôi mời khách, tôi sẽ đảm bảo thực hiện, cũng mong anh đừng trêu chọc tôi.
La Kiến Cường nói rất tùy ý nhưng bàn tay cầm điện thoại lại cực kỳ dùng sức, hành động đó của hắn đã chứng minh cảm giác gấp gáp và cực kỳ coi trọng tin tức vừa nhận được.
- Cái gì? Đó là quyết định của bí thư Tiết sao? Tôi có thể hiểu phương án điều động Lỗ Học Niên xuống làm chủ tịch huyện Lâm Hoàn, thế nhưng tiểu Trần đang công tác tốt ở huyện Lâm Hoàn, vì sao lại điều đến làm phó cục trưởng cục quản lý thành phố?
La Kiến Cường chợt đẩy mạnh âm thanh lên vài phần, một câu hỏi như vậy thật sự làm tan chảy khối băng trong lòng Trần Tiến Lượng.
Kết cục của sự việc đã định giống như không cho anh chút hoài nghi nào khác, nếu như vừa rồi Trần Tiến Lượng còn cảm thấy có chút hoài nghi và chờ mong, nhưng nội dung cuộc điện thoại vừa rồi của La Kiến Cường đã thật sự giống như giáng một búa tạ vào lòng hắn. Trần Tiến Lượng chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, gan bàn chân sinh ra cảm giác lạnh lẽo, cơ thể chao đảo như đứng trên mây.
- Vương Tử Quân nói cục quản lý thành phố có chút rối loạn, cần người tăng cường quản lý, thế là muốn dịch chuyển Trần Tiến Lượng sang sao? Nhưng chuyển thì chuyển, vì sao lại từ một vị phó bí thư huyện ủy thành phó cục trưởng cục quản lý thành phố? Đây không phải là lấy tài lớn dùng vào việc nhỏ sao?
La Kiến Cường thật ự quá lên với điện thoại, hai mắt đang híp lại cũng trừng lên.
Tưởng Tuệ Minh ở đầu dây bên kia không biết nói gì đó mà La Kiến Cường ở bên này chậm rãi bình tĩnh lại, hắn khẽ nói với Tưởng Tuệ Minh:
- Trưởng phòng Tưởng, tôi sẽ liên hệ chuyện này với bí thư Tiết, khi nào rảnh, tôi sẽ mời anh dùng cơm, hôm nay xem như thiếu nợ anh một phần nhân tình.
La Kiến Cường cúp điện thoại, bầu không khí trong phòng vắng lặng như tờ. La Kiến Cường nhìn thấy mọi người đứng lên không nói lời nào, hắn nở nụ cười miễn cưỡng nói:
- Thế nào vậy? Mọi người sao lại không ngồi xuống?
Lúc này Trần Tiến Lượng tuy tâm tình loạn như ma nhưng dù sao cũng là người lăn lộn quan trường lâu năm, hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn khoát tay nói:
- Đều ngồi xuống đi, tất cả ngồi xuống, ai còn đứng là phạt một ly.
Mọi người nghe thấy La Kiến Cường nhắc nhở như vậy thì đều ngồi xuống. Đối với bọn họ thì Trần Tiến Lượng làm chủ tịch huyện cũng được, làm phó cục trưởng cũng được, cũng không liên quan gì đến bọn họ, nhưng bọn họ thật sự không có tâm tư vui vẻ sảng khoái như vừa rồi.
La Kiến Cường không nói gì thêm, những người khác mà kể cả Trần Tiến Lượng cũng không dám hỏi nhiều, nhưng bầu không khí hài hòa trên bàn tiệc cũng đã không còn.
Nửa giờ sau bữa tiệc rượu kết thúc, gương mặt La Kiến Cường thật sự có vài phần men say, xem ra cũng uống không ít. Sau khi được đám người bao quanh đưa ra khách sạn, hắn được thư ký đỡ lên xe.
Trần Tiến Lượng nhìn chằm chằm vào La Kiến Cường, hắn hy vọng lãnh đạo có thể cho mìn một chỉ thị rõ ràng, nhưng hắn lại thất vọng vì xe của lãnh đạo đã chạy đi, hắn cũng không nhận được bất kỳ lời hứa hẹn nào từ lãnh đạo.
La Kiến Cường đi thì những người khác cũng nhanh chóng giải tán. Trần Tiến Lượng đứng ở bãi đậu xe trống trải, lúc này hắn thật sự rất ão nảo, rất chán nản. Hắn được điều động làm phó cục trưởng cục quản lý sự vụ thành phố, biết đâu nó sẽ là một dấu chấm hỏi, sẽ là dấu ngoặc bao quanh chính mình? Hắn nghĩ đến tình huống bổ nhiệm buồn cười như vậy mà không khỏi thở hổn hển.
Tuy La Kiến Cường không nói đến một chữ nào có liên quan, thế nhưng Trần Tiến Lượng lại thầm hiểu. Hắn nghĩ đến vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi với nụ cười vui vẻ trên môi, trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
"Sớm biết có ngày hôm nay thì trước đó không nên nghe lời La Kiến Cường!"
Trần Tiến Lượng thầm nghĩ như vậy, hắn thật sự rất hối hận. Nhưng hắn giống như một quân cờ bị La Kiến Cường nắm chặt trong tay, dưới sự chỉ huy của bí thư La, hắn nào dám không nghe?
Không thể không nghe, đây có lẽ là nổi khổ của mình, dù Trần Tiến Lượng là phó bí thư huyện ủy Lâm Hoàn, thế nhưng ở nhiều sự kiện hắn rơi vào tình thế rất bất đắc dĩ.
Bí thư La không phải dễ chọc vào, chủ tịch Vương cũng không phải đối tượng mình có thể rờ đến. Dựa theo ý nghĩ của La Kiến Cường thì dù Vương Tử Quân biết mình bị người ta lợi dụng đưa lên đầu súng, nhưng vì liên quan đến thể diện mà sẽ nén giận áp chế sự việc. Không ngờ chủ tịch Vương là người có thù tất báo, trực tiếp rút củi đáy nồi, làm cho La Kiến Cường bày ra trăm phương ngàn kế nhưng cuối cùng đều là phí công.
Thần tiên đánh nhau thì kẻ gặp nạn đều là tiểu nhân vật, Trần Tiến Lượng nở nụ cười tự chế giễu chính mình, miệng há hốc, mắt lại giống như bị xát ớt, cay xè và đau nhức...
Một năm đẹp nhất là mùa xuân, lúc này thành phố Đông Bộ giống như đang lên dây cót vào mùa xuân, vận chuyển rất nhanh. Vương Tử Quân là một vị phó chủ tịch thường vụ, hắn cũng bận rộn cả ngày, đôi khi cảm thấy con người sinh ra chỉ để lăn lộn với đống công tác bù đầu.
- Chủ tịch Vương, đây là văn bản phòng giám sát thành phố đưa đến xin chỉ thị, mong anh xem qua một chút.
Lý Cẩm Hồ cầm đến một phần văn bản đưa đến bàn làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đã cơi bỏ trang phục dày cộp vào mùa đông, lúc này mặc một bộ tây trang màu đen thật sự rất có khí độ, rất hiên ngang. Sau khi tiếp nhận văn kiện của Lý Cẩm Hồ và xem qua vài lượt, Vương Tử Quân cười nói:
- Hiệu suất công tác của phòng giám sát là không tệ, cứ xử lý theo phương án của bọn họ là được.
- Tôi sẽ truyền lời lại cho bọn họ.
Lý Cẩm Hồ cười cười, khi thấy tờ nhật báo Đông Bộ trên bàn làm việc của Vương Tử Quân, hắn cười nói:
- Chủ tịch Vương, gần đây nhật báo Đông Bộ đưa tin rất chất lượng, xem ra vị tổng biên tập mới nhận chức có chút tài năng, rõ ràng nắm chắc hạng mục công tác của mình.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Lý Cẩm Hồ, lại dùng giọng thầm hiểu nói:
- Sự thật chứng minh luân chuyển cán bộ sẽ sinh ra kết quả rất tốt, cây chuyển chết nhưng người chuyển sống. Một cán bộ ở trên một vị trí quá lâu sẽ dễ dàng sinh ra cảm giác buồn ngủ, sẽ hình thành một xu hướng tư duy không hay. Nếu chúng ta đổi vị trí công tác cho bọn họ, như vậy kết quả sẽ khác hẳn. Khi đối mặt với cương vị mới thì bọn họ sẽ có áp lực mới, sẽ làm cho bọn họ sinh ra cảm giác gấp gáp, sép bọn họ phải học tạp để thích ứng với công tác mới. Ngoài ra cương vị mới còn làm cho người ta sinh ra cảm giác mới lạ, cảm giác này làm cho người ta bừng bừng khí thế, mang đến tinh thần và nhiệt tình; quan trọng nhất chính là có thể làm cho cán bộ thoát khỏi các mối quan hệ rắc rối phức tạp, có thể vùng ra khỏi mạng lưới quan hệ và lợi ích, chuyên tâm công tác. Vì vậy nhìn từ phương diện nào đó, phương án luân chuyển phân công cũng là một biện pháp rất hay để bảo vệ cán bộ.
- Vâng, chủ tịch Vương, anh nói rất đúng, không biết gần đây anh có nghe qua chuyên mục như vậy trên đài phát thanh không? Nhiều phương diện công tác được đề cao rất mạnh. Nếu có một chủ biên có khả năng như anh Mạc, có lẽ đài phát thanh thành phố Đông Bộ chúng ta sẽ phát triển tốt, sẽ đẩy mạnh công tác tuyên truyền.
Lý Cẩm Hồ nhếch miệng cười, nụ cười khôi hài.
Đài phát thanh và nhật báo Đông Bộ đều tiến hành trao đổi cán bộ, tổng biên tập nhật báo Đông Bộ đến làm phó giám đốc nắm nghiệp vụ của đài phát thanh thành phố, còn vị phó giám đốc lại đến nhật báo Đông Bộ làm phó tổng biên tập.
Luân chuyển cán bộ như vậy, ngoài các cán bộ của chính ban ngành bị luân chuyển thì căn bản không được coi trọng trong thành phố Đông Bộ, thế cho nên cũng ít người biết được chân tướng sự thật. Tuy đổi chỗ và cấp bậc hai bên không quá thay đổi, nhưng chức vụ tổng biên tập nhật báo Đông Bộ và phó giám đốc đài phát thanh rõ ràng không cùng một cấp bậc.
Vương Tử Quân cười cười, hắn không nhắc đến vấn đề này, đối với hắn thì sự việc liên quan đến vị tổng biên tập Mạc kia đã qua, những gì nên nhớ đã nhớ, hắn cũng không phải loại người nắm mãi không buông.
- Đúng rồi, chủ tịch Vương, phòng xây dựng cho ra báo cáo, nói công tác phía bên kia đã chuẩn bị tốt, bọn họ hỏi khi nào thì làm công tác tiếp theo.
Lý Cẩm Hồ hít vào một hơi thuốc thật sâu rồi nói với vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Công tác di dời giải tỏa đã làm rất tốt, bây giờ chỉ cần xác định đơn vị xây dựng là có thể thi công. Nhưng xác định đơn vị xây dựng cũng không phải là một sự kiện đơn giản.
Những năm nay đám người đầu cơ luồn cúi luôn học thuộc hai câu về thuận miệng thế này: Muốn giàu phải sửa đường, muốn phát tài phải trả giá, đồng thời bọn họ cũng phải phát huy nội dung của nó đến cực hạn, cố gắng áp dụng và diễn giải đến cực hạn. Vương Tử Quân tuy không là cán bộ chủ quản khối xây dựng, thế nhưng hắn biết công trình kia là một cái bánh ngọt lớn, đám người xông đến như vịt đồng, xua đi còn không kịp. Bất kỳ người nào cũng muốn cắt ra một miếng bánh bỏ vào trong bụng, nếu như có thể độc chiếm được thì lại càng hay. Tuy đám người kia chưa ai nói rõ ràng vấn đề với Vương Tử Quân, thế nhưng điện thoại của hắn lại bận rộn, phần lớn là điện thoại đến từ các vị lãnh đạo đơn vị ban ngành.
Những cuộc điện thoại kia cũng không đi thẳng vào vấn đề, nhưng ý nghĩa lại rất rõ ràng. Vương Tử Quân dù có chút phản cảm với những cuộc gọi như vậy nhưng cũng phải đối phó với từng người một.
- Chủ tịch Vương, sự việc này cũng không phải dễ xử lý.
Lý Cẩm Hồ thấy Vương Tử Quân không nói gì thì trầm ngâm một lát rồi nói.
- Thế nào? Cẩm Hồ, bây giờ có người chào hỏi anh rồi sao?
Vương Tử Quân cũng không có quá nhiều cố kỵ với Lý Cẩm Hồ, thế là dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.
- Công trình thế này sẽ hấp dẫn rất nhiều người. Chủ tịch Vương, tôi cũng không nhớ rõ nhà mình có người thân ở thành phố Đông Bộ, xem ra một khi anh đặt mình vào đúng vị trí phù hợp, sợ rằng bà con cô bác sẽ lục tục xuất hiện.
Lý Cẩm Hồ đưa tay ra bất đắc dĩ rồi nói tiếp:
- Chủ tịch Vương, tôi cũng không nhận ra những người thân thích kia, nhưng bọn họ thật sự là thân thích trong nhà, chẳng qua chỉ là nhiều năm chưa lui tới mà thôi.
- Giàu có ở thâm sơn cùng cốc thì vẫn có họ hàng, Cẩm Hồ anh đã là thư ký trưởng, tất nhiên sẽ xuất hiện nhiều bà con cô bác hơn.
Vương Tử Quân biết rõ Lý Cẩm Hồ buồn bực không làm gì được, thế nhưng cũng không tiện vạch ra mà cười cười nói giỡn.
- Chủ tịch Vương, vài người thân thích đó của tôi, nói trắng ra phải là thân thích của ngài. Mục đích bọn họ tìm đến tôi chỉ đơn giản là muốn nói vài lời trước mặt ngài, muốn tìm được chén canh trong lúc phân chia hạng mục mà thôi.
- Hạng mục trung tâm thương mại dành cho người đi bộ thật sự hấp dẫn người ta quá lớn, càng là hạng mục như vậy thì càng có nhiều mối nguy hiểm. Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy ngài nên thúc đẩy mạnh mẽ chuyện này cho xong.
Lý Cẩm Hồ nói xong ý nghĩ của mình, sau đó ném ánh mắt về phía Vương Tử Quân.
"Thúc đẩy mạnh mẽ cho xong? Lý Cẩm Hồ muốn mình chọc vào tổ ông vò vẽ này sao? Có rất nhiều người muốn tham gia hạng mục xây dựng trung tâm thương mại, nhưng cũng chỉ có một hạng mục mà thôi, nói cách khác thì đám người kía sẽ có phần lớn không được như ý, như vậy chẳng phải dây vào không có chỗ tốt sao?"
Tuy Vương Tử Quân không muốn tiếp thu ý kiến của Lý Cẩm Hồ, thế nhưng hắn vẫn tiếp nhận ý nghĩ quan tâm của đối phương. Hắn cười cười nói với Lý Cẩm Hồ:
- Cẩm Hồ, tôi biết chuyện này, anh cứ yên tâm, tôi hiểu rất rõ.
Thấy Vương Tử Quân nói đầy tự tin như vậy thì Lý Cẩm Hồ cũng không nói tiếp, khi hai người đang đổi chủ đề thì điện thoại của Vương Tử Quân vang lên. Vương Tử Quân nhìn thấy đó là dãy số lạ, cũng không muốn nghe máy.
Nhưng số điện thoại kia vẫn rất cố chấp, dù Vương Tử Quân không nghe thì vẫn tiếp tục gọi đến. Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn nhấc điện thoại lên nói:
- Alo!
- Chủ tịch Vương, vì sao không tiếp điện thoại của em? Có phải xem thường một cô giáo như em không?
Trong điện thoại vang lên giọng nói trong trẻo của Lâm Dĩnh Nhi.
- Nào dám, nào dám? Thật sự là vừa rồi có hơi bận.
Vương Tử Quân khẽ cười, hắn tùy ý tìm một lý do nói với Lâm Dĩnh Nhi.
- Hừ, coi như bỏ qua cho anh, anh tưởng em không biết mình nghĩ gì sao? Được rồi, coi như em đại nhân không chấp tiểu nhân, không trừng phạt anh. Nhưng trưa hôm nay anh phải mời cơm, thế nào?
Lâm Dĩnh Nhi nói như vậy thì Vương Tử Quân cũng biết nàng đang ở thành phố Đông Bộ, thế là hắn có chút trầm ngâm, lại nói:
- Em muốn ăn gì? Anh sẽ cho em no nê.
- Vậy thì tốt quá, em công tác ở thôn rất đói bụng, lần này vào thành phố muốn ăn một bữa cơm ngon nhà phú hào như anh. Anh nên chuẩn bị sẵn tiền, đúng rồi, điện thoại công cộng chỉ có thể gọi được như vậy mà thôi, cũng không thể nói nhiều thêm, lát nữa em nghĩ kỹ xem nên đi đâu dùng cơm, sau đó sẽ gọi điện thoại cho anh.
Lâm Dĩnh Nhi ở đầu dây bên kia nói xong thì cúp điện thoại, Vương Tử Quân nghe thấy tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, thế là trong đầu xuất hiện bộ dạng của Lâm Dĩnh Nhi:
"Nha đầu kia đến tìm mình không phải có chuyện gì phát sinh đấy chứ?"
- Chủ tịch Vương, tối nay ngài có rảnh không?
Đến giờ tan tầm giữa trưa, Vương Tử Quân cũng chưa nhận được điện thoại của Lâm Dĩnh Nhi, lúc này phó chủ tịch Trương Thông lại bất ngờ đi đến phòng làm việc của hắn. Hắn nhìn gương mặt hình cầu với nụ cười phơi phới của Trương Thông, đành phải mỉm cười nói:
- Chủ tịch Trương, tối hôm nay thật sự là không có thời gian.
- Chủ tịch Vương, anh cả ngày bận rộn, công tác không dứt ra được, không có thời gian là bình thường. Nhưng tôi đây thật sự rất mong muốn anh bớt chú thời gian, vì tổng giám đốc Đinh của tập đoàn Chấn Nguyên hôm nay chạy từ trên tỉnh xuống Đông Bộ, thật sự muốn đến nói lời thăm hỏi với anh.
Trương Thông cũng không lùi bước vì lời từ chối của Vương Tử Quân, hắn vẫn lên tiếng tận tình khuyên bảo.
Đinh Xuyên Trụ của tập đoàn Chấn Nguyên, Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, lại nói:
- Chỉ sợ chỉ có thể xin lỗi giám đốc Đinh mà thôi, hôm nay thật sự là đã có hẹn.
Trương Thông lần này đến mời Vương Tử Quân thật sự cảm thấy sẽ không có vấn đề, nhưng không ngờ Vương Tử Quân lại từ chối gọn gàng linh hoạt như vậy. Hắn nghĩ đến tình huống Đinh Xuyên Trụ gọi điện thoại đến và mình vỗ ngực đảm bảo sẽ mời được Vương Tử Quân, thế là vẻ mặt chợt biến thành màu đỏ tím.
Nhưng dù vẻ mặt rất khó coi thì hắn cũng không dám nói gì trước mặt Vương Tử Quân, chỉ sau nháy mắt hắn đã trở nên bình thường, hắn khẽ cười nói:
- Chủ tịch Vương, hôm nay anh không có thời gian, vậy ngày mai thì thế nào? Tôi thấy nên hẹn trước với anh thì hay hơn, giám đốc Đinh đến thành phố Đông Bộ chúng ta cũng không dễ dàng gì, ngài cũng phải nể mặt một chút chứ phải không?
Vương Tử Quân nhìn Trương Thông pha trò mà cười cười, sau đó hàm hồ suy đoán:
- Chủ tịch Trương nói đúng, tôi sẽ cố gắng tuân theo chỉ thị của anh, sẽ cố gắng không để giám đốc Đinh chờ lâu.
- Ôi, chủ tịch Vương, anh xem mình nói gì kìa? Tôi nào dám cho ra chỉ thị với anh, tôi chỉ đến xin phép anh mà thôi, nếu nói chỉ thị thì anh phải ra lệnh cho tôi mới đúng.
Trương Thông giống như đã quên cảm giác khó chịu vừa rồi, trên mặt hắn xuất hiện cảm giác rất thân mật, hắn dùng giọng nóng sốt nói với Vương Tử Quân.
Hai người lại buôn chuyện thêm vài câu, Trương Thông lên tiếng cáo từ rời khỏi phòng. Tuy Trương Thông đến chỉ nói về vấn đề dùng cơm, thế nhưng mục đích thật sự vẫn mơ hồ di động. Đinh Xuyên Trụ vì sao lại vội vàng chạy đến thành phố Đông Bộ? Không phải vì hạng mục trung tâm thương mại kia sao?
Vương Tử Quân khẽ viết bốn chữ tập đoàn Chấn Nguyên vào sổ tay rồi khép lại, dù Đinh Xuyên Trụ là người mánh khóe thông thiên thì hắn vẫn không muốn dây dưa vào đối phương.
Giữa trưa Vương Tử Quân không nhận được điện thoại của Lâm Dĩnh Nhi, tuy hắn khá sốt ruột và liên tục an ủi mình, Lâm Dĩnh Nhi đã lớn và không có vấn đề, thế nhưng cũng có chút không yên lòng.
- Chủ tịch Vương!
Triệu Quốc Lương đẩy cửa đi đến rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.
- Quốc Lương, giữa trưa không có chuyện gì, cậu nghỉ ngơi đi.
Triệu Quốc Lương hỏi thì Vương Tử Quân hiểu ngay, hắn phất phất tay với Triệu Quốc Lương rồi đi ra khỏi phòng làm việc.
Thái Thần Bân đã khởi động xe, sau khi Vương Tử Quân lên xe thì trực tiếp chạy về phía khu nhà thường ủy thị ủy. Sang năm mới thì phòng quản lý sự vụ cơ quan đã quét dọn sạch sẽ một căn nhà trong khu thường ủy thị ủy, Vương Tử Quân cũng không muốn ở lâu trong khách sạn Đông Bộ, thế là chuyển vào khu nhà thường ủy thị ủy.
Lâm Dĩnh Nhi không gọi điện thoại, rốt cuộc là vì vấn đề gì? Vương Tử Quân đang suy tư vài chuyện, hắn chợt nghĩ đến Lâm Dĩnh Nhi, hôm nay không phải chủ nhật, nàng chạy đến thành phố làm gì?
- Dừng xe.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua cửa sổ rồi trầm giọng phân phó cho Thái Thần Bân.
Thái Thần Bân dừng xe lại rất vững vàng, hắn khẽ xin chỉ thị:
- Chủ tịch Vương, chúng ta đi sang bên kia sao?
- Trước tiên chờ một chút.
Vương Tử Quân nhìn Lâm Dĩnh Nhi đang ôm một chiếc thùng trắng ở bên ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười.
Vương Tử Quân đeo kính đã để sẵn trên xe, hắn đẩy cửa đi ra ngoài. Bây giờ là thời điểm tan tầm giữa trưa, người đi như dệt, xe cộ không thiếu. Lâm Dĩnh Nhi mặc một bộ quần áo màu xanh da trời, thật sự đầy sức sống thanh xuân.
- Tiên sinh, lúc này thành phố Đông Bộ còn nhiều em nhỏ không thể đến trường, mong ngài nghĩ cho các em mà ủng hộ một chút.
Lâm Dĩnh Nhi vừa khẽ buông thùng vừa cười nói với một người đàn ông trung niên vừa đi qua.
Dưới nụ cười sáng lạn của Lâm Dĩnh Nhi, người đàn ông kia móc ra một tờ mười đồng bỏ vào trong rương. Nàng cúi đầu nói cảm ơn, sau đó tiếp tục đi về phía trước.