Vương Tử Quân nghĩ vậy mà có chút xem thường Tiết Nhất Phàm, nhưng lúc này nghe thấy nàng chào hỏi thì hắn vẫn nhàn nhạt đáp lời:
- Nói đúng ra thì người bận rộn nhất phải là giám đốc Tiết.
- Hì hì, chủ tịch Vương thật sự rất biết nói đùa, tôi là một người đi xin cơm ăn làm sao có thể sánh với ngài? Chủ tịch Vương, tôi đến tìm ngài chủ yếu vì chuyện tập đoàn Lam Hà chúng tôi muốn được vay tiền, bây giờ lãnh đạo thị ủy đã thông qua, anh xem có thể tác động với phòng tài chính...
- Liên quan đến phòng tài chính thì chị phải đi tìm chủ tịch Lưu Nham Phú.
Vương Tử Quân khẽ cau mày rồi thản nhiên nói.
- Ôi, anh xem kìa, sao tôi lại quên mất điều này như vậy? Đều tại tôi dạo này đầu óc suy nghĩ rối loạn, còn tưởng rằng phòng tài chính nằm dưới sự quản lý chỉ đạo của phó chủ tịch thường vụ.
Tiết Nhất Phàm vỗ vỗ đầu, bộ dạng có chút tự trách.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Tiết Nhất Phàm mà khóe miệng khẽ lộ ra nụ cười nhạt, hắn biết rõ Tiết Nhất Phàm tất nhiên không quên, chẳng qua cô nàng muốn thông qua thủ đoạn này để làm khó mình mà thôi.
- Phân công của khối chính quyền có chút biến hóa, điều này cũng không trách được giám đốc Tiết. Phân công khác nhau cũng là vì công tác cách mạng, chỉ là sau này giám đốc Tiết nên quản lý tốt văn phòng của mình, nếu văn phòng của công ty mà không biết rõ phân công của khối chính quyền thành phố, như vậy có phải thất trách rồi không?
Tiết Nhất Phàm thật sự rất phản cảm với Vương Tử Quân, hơn nữa cảm giác phản cảm này đã thâm căn cố đế trong lòng nàng. Người này đến thì vài lần cho ra tuyệt chiêu, từng chiêu từng chiêu đều mạnh mẽ có lực, nhanh chóng biến thành một nhân vật phong vân một cõi ở thành phố Đông Bộ. Nhưng đối phương cũng là một tên khốn không lương tâm, không những cản trở kế hoạch cho vay của tập đoàn Lam Hà, làm cho đến tận bây giờ mới được thông qua, hơn nữa còn làm cho Lý Khang Lộ giao chiến vài lần và mất hết mặt mũi. Nhưng những tình huống đó lai làm cho người này biểu hiện rõ phong cách cá nhân của mình: Dứt khoát hẳn hoi, dám nghĩ dám làm. Phẩm cách này của đối phương rất dễ được lãnh đạo thượng cấp thưởng thức, điều này càng làm cho Tiết Nhất Phàm cảm thấy không thoải mái.
Tất nhiên nếu Tiết Nhất Phàm là người thường, nàng cũng không dám biểu hiện cảm xúc của mình ra ngoài. Nàng có thể tỏ ra ngang ngược như vậy cũng là vì Tiết Diệu Tiến đang ngồi trên vị trí bí thư thị ủy. Nếu như không có ông bố ngồi ở vị trí ka, dù thế nào thì nàng cũng không dám đắc tội với một vị phó chủ tịch thường vụ như Vương Tử Quân.
Chỉ là Tiết Nhất Phàm cũng không ngờ mình vạch áo cho người xem lưng, không những làm cho Vương Tử Quân rơi vào tình huống xấu hổ, ngược lại còn bị tên này chụp lấy bím tóc nói lời phê bình. Đối phương nói mình nên tăng cường quản lý xí nghiệp, điều này làm cho nàng cảm thấy mất hết hứng thú.
- Chủ tịch Vương nói đúng, rõ ràng là tác phong công tác của nhân viên chúng tôi là không tốt, cảm ơn ngài đã nhắc nhở.
Tiết Nhất Phàm nói đến điều này thì châm một điếu thuốc thơm, sau đó gương mặt như ẩn như hiện dưới làn khói thuốc, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc.
- À, một xí nghiệp có thành công hay không, tác phong công tác chính là một phần cực kỳ quan trọng. Giám đốc Tiết là người có nhiệm vụ chấn hưng tập đoàn Lam Hà, cũng không thể phớt lờ ở phương diện này được.
Vương Tử Quân khoát tay rồi chuẩn bị bỏ đi.
- Chủ tịch Vương, tôi nghe nói thị ủy sắp cho xây dựng khách sạn năm sao ở khu dân cư Bằng Hộ phải không?
Tiết Nhất Phàm cũng không chờ Vương Tử Quân trả lời, nàng nói tiếp:
- Chủ tịch Vương là người phụ trách công trình này, đến lúc đó mong lãnh đạo cũng đừng quên tập đoàn Lam Hà chúng tôi, chúng tôi tình nguyện cống hiến tất cả sức lực để tham gia vào công tác cải tạo khu dân cư Bằng Hộ.
Tiết Nhất Phàm nói xong thì nói lời tạm biệt rất nhã nhặn, nàng đi về khu văn phòng khối chính quyền, bộ dạng ngẩng đầu vênh mặt không coi ai ra gì, giống hệt như một con thiên nga trắng kiêu ngạo.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến tình huống gặp mặt ngẫu nhiên như thế này, nhưng cũng có người rất quan tâm, có kẻ hữu tâm thúc đẩy.
Lúc này những lời nói của Tiết Nhất Phàm giống như phát ngôn cho thái độ của bí thư Tiết.
"Khu dân cư Bằng Hộ rất có thể sẽ xây dựng khách sạn năm sao!"
Tin tức này truyền ra thì có không ít người tán thành, lý do của bọn họ cũng rất buồn cười, nhưng nếu nhìn từ phương diện nào đó cũng đủ chứng minh lực ảnh hưởng hùng mạnh của bí thư Tiết trong thị ủy.
Khi tin đồn ngày càng bùng phát mạnh mẽ, hội nghị thường ủy được tổ chức, nội dung cuộc họp chính là xem xét phương án cải tạo khu dân cư Bằng Hộ của khối chính quyền thành phố.
Bí thư thị ủy Tiết Diệu Tiến ngồi ở chiếc ghế chủ vị, dù hắn không nói lời nào nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể nhìn vào sự phản ứng của các vị thường ủy chung quanh để cảm nhận được vấn đề. Lúc này bí thư Tiết chính là trung tâm của hội nghị, dù là ai cũng phải đưa mắt nhìn về phía bí thư.
- Hạng mục cải tạo khu dân cư Bằng Hộ chính là một nhiệm vụ công tác trọng điểm của thành phố Đông Bộ chúng ta trong năm nay. Chủ tịch Vương, anh mau nói ra phương án của khối chính quyền, sau đó để cho mọi người nghị luận một chút.
Tiết Diệu Tiến cũng không nói quá nhiều lời khách sáo, hắn trực tiếp tiến vào chủ đề.
Khi nghe thấy bí thư Tiết Diệu Tiến gọi tên mình thì Vương Tử Quân cười nói:
- Bí thư Tiết, sau khi anh cho ra yêu cầu cải tạo khu dân cư Bằng Hộ thì chủ tịch Nhâm cực kỳ coi trọng, tôi thấy chuyện này nên để chủ tịch Nhâm nói thì hay hơn.
Trước khi tham gia hội nghị, tuy Nhâm Xương Bình không muốn lấy bản thiết kế ra, thế nhưng Vương Tử Quân đã đặt sẵn ở phòng hắn, thế nên không cầm theo là không được. Bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân đẩy nhiệm vụ sang người mình, hắn thật sự cảm thấy mình thở hổn hển. Lúc này xem như hắn bị ép lên Lương Sơn, ai bảo hắn đã lên tiếng ủng hộ phương án của Vương Tử Quân ở hội nghị văn phòng chủ tịch? Bây giờ nếu ra sức khước từ thì còn ra thể thống gì nữa?
- Bí thư Tiết, chúng tôi đã trải qua nghiên cứu thật cẩn thận các phương án cải tạo khu dân cư Bằng Hộ, tổng cộng có hai phương án: Một là xây dựng một khách sạn năm sao; hai là xây dựng một khu thương mại cho người đi bộ. Sau khi đưa ra thảo luận ở hội nghị văn phòng chính quyền, sau khi được nghiên cứu kỹ càng, cuối cùng khối chính quyền chúng tôi cho ra một nhận thức chung: Trước mắt chúng tôi cảm thấy xây dựng khu thương mại dành cho người đi bộ là thích hợp nhất.
Nhâm Xương Bình cũng không lên tiếng giới thiệu về quy hoạch của Vương Tử Quân, chỉ đơn giản nói vài lời giới thiệu mà thôi. Nếu nhìn vào phương diện này thì ai cũng có thể thấy chủ tịch Nhâm cũng không quá chào đón phương án của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghe thấy Nhâm Xương Bình lên tiếng giới thiệu bằng giọng điệu cứng nhắc như vậy, thế là không khỏi cười lạnh. Sau khi Nhâm Xương Bình dùng giọng khô cằn giới thiệu xong thì hắn cũng không nói một lời, hắn bình tĩnh ngồi trên vị trí của mình, căn bản là không nóng không vội.
- Chủ tịch Nhâm, tôi cũng có chút hiểu biết vê phương diện phát triển kinh tế, theo tôi được biết thì xây dựng khách sạn năm sao và khu thương mại cũng không thua kém nhau bao nhiêu, nhưng nếu nói về phương diện hiệu quả và lợi ích thì khách sạn năm sao lại tốt hơn rất nhiều. Thế cho nên tôi cũng không hiểu rõ vì sao khối chính quyền lại phủ quyết phương án xây dựng khách sạn năm sao?
Bí thư ủy ban kỷ luật La Kiến Cường chờ Nhâm Xương Bình nói xong thì mở miệng đặt ra nghi vấn.
Đối với người trong quan trường thì có một câu vè thuận miệng như thế này: "Phòng tổ chức là chim khách, ủy ban kỷ luật là quạ đen!" Không có bất kỳ người nào muốn mình là đích nhắm của ủy ban kỷ luật, căn cứ vào điều này mà phó bí thư thị ủy kiêm bí thư ủy ban kỷ luật La Kiến Cường cũng có lực ảnh hưởng mạnh hơn các vị thường ủy bình thường khác khá nhiều. Hắn vừa mở miệng đã làm cho bầu không khí chợt biến đổi, không ít ánh mắt nhìn về phía hắn, ai cũng tỏ ra nghiền ngẫm.
Ngày trước Nhâm Xương Bình và La Kiến Cường thật sự có chút vấn đề, nhưng lúc này nghe thấy La Kiến Cường chất vấn thì hắn lại rất vui mừng. Thầm nghĩ, con bà nó La Kiến Cường, từ khi tôi quen biết anh đến nay, anh chưa từng làm gì tốt đẹp cho tôi, hôm nay anh đặt vấn đề như vậy, tôi thật sự không nhịn được phải vỗ tay tán dương.
Nhâm Xương Bình thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói:
- Tôi cũng đã xem xét phương án xây dựng khách sạn năm sao, thế nhưng cảm thấy khu thương mại dành cho người đi bộ sẽ phù hợp với điều kiện phát triển kinh tế của thành phố chúng ta hơn.
Nhâm Xương Bình trả lời có chút khô cằn, phong cách như vậy rất phù hợp với tác phong thường ngày của hắn. Nếu những người quen thuộc với Nhâm Xương Bình có mặt ở đây, bọn họ sẽ mười phần cho rằng chủ tịch Nhâm hôm nay khá thất thường.
- Bí thư Tiết, chủ tịch Nhâm, phương diện cải tạo khu dân cư Bằng Hộ có liên quan rất rộng, trách nhiệm lớn, tôi cảm thấy không thể nóng đầu cho ra quyết sách được. Nếu hội nghị hôm nay thảo luận về vấn đề cải tạo khu dân cư Bằng Hộ, vậy cũng không nên chỉ nghe một phương án. Dù hội nghị khối chính quyền không thông qua phương án xây dựng khách sạn năm sao, nhưng chúng ta cũng cần lấy nó để thảo luận, như vậy mới nhìn rõ ưu khuyết điểm, mới là quyết sách khoa học, đây mới thật sự là có trách nhiệm.
La Kiến Cường giống như căn bản không thèm nể mặt Nhâm Xương Bình, hắn mở miệng rất áp bức.
Gia tăng đề tài thảo luận, thế là phương án xây dựng khách sạn năm sao lại được đặt vào trong hội nghị thường ủy. Các vị thường ủy cũng không cảm thấy hành vi có vẻ khác thường này có vẻ gì khác lạ, vài người còn cảm thấy lời đề nghị của La Kiến Cường là cực kỳ bình thường.
Tiết Diệu Tiến nhìn thoáng qua La Kiến Cường, sau đó lại nhìn lên mặt Nhâm Xương Bình:
- Chủ tịch Nhâm, anh cảm thấy lời đề nghị của bí thư La thế nào?
Nhâm Xương Bình tuy rất muốn để cho phương án khách sạn năm sao được thông qua ngay lập tức, thế nhưng lúc này cũng phải đi theo trình tự, hắn trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Tiết, tôi nghe theo anh.
Nhâm Xương Bình nói xong thì thầm mắng Vương Tử Quân, nếu không phải bị đối phương mân mê làm loạn, mình cần gì phải rơi vào tình huống bị La Kiến Cường dắt mũi đưa đi trong hội nghị thường ủy thế này? Sao lại bị động như vậy? Nhưng dù trong lòng hắn cực kỳ khó chịu thì cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Tiết Diệu Tiến gật đầu nói:
- Đèn không khơi không sáng, nếu không kiểm tra sẽ không thấy rõ vấn đề, làm gì cũng phải tiếp thu ý kiến của quần chúng. Nếu đã như vậy thì chúng ta cùng nhau thảo luận về hai phương án này.
Vẻ mặt La Kiến Cường lộ ra nụ cười, bộ dạng rõ ràng là người thắng. Hắn được bí thư Tiết tán thành, lại làm mất mặt Nhâm Xương Bình, rõ ràng cực kỳ sảng khoái. Khi hắn đang chuẩn bị dựa theo kế hoạch để gọi Lý Khang Lộ đang đứng bên ngoài phòng họp để tiến vào báo cáo cho các vị thường ủy thị ủy, chợt thấy có người đứng lên nói:
- Nếu bí thư Tiết và các vị thường ủy đã muốn thảo luận về kế hoạch xây dựng khách sạn năm sao, như vậy tôi sẽ báo cáo cho mọi người rõ ràng.
"Ai vậy? Nếu anh báo cáo thì tôi sao có thể gọi Lý Khang Lộ đi vào?"
La Kiến Cường nghe được âm thanh kia thì trong lòng có chút khó chịu, hắn quay đầu nhìn, chợt thấy Vương Tử Quân đang nở nụ cười đứng lên, trong tay còn có một xấp tài liệu dày cộp.
- Chủ tịch Vương, phương án xây dựng khách sạn năm sao cũng không phải do anh nói ra, bây giờ anh báo cáo phương án này, hình như có vẻ không phù hợp.
La Kiến Cường là phó bí thư thị ủy kiêm bí thư ủy ban kỷ luật, hơn nữa hắn là người rất được bí thư thị ủy coi trọng, tác phong công tác thật sự vượt qua thử thách. Bây giờ hắn nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy, thế là dùng giọng không khách khí cắt ngang.
Nụ cười trên mặt Vương Tử Quân vẫn không chút biến đổi, hắn dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn La Kiến Cường rồi nói:
- Bí thư La, thị ủy là một chỉnh thể, khối chính quyền cũng là một chỉnh thể, lúc này có hai phương án, dù là ai đưa ra thì cũng đều là kế hoạch cải tạo của khối chính quyền thành phố. Bí thư La không phải là người của ban ngành khối chính quyền thành phố, anh nói vậy rốt cuộc có ý gì?
La Kiến Cường vốn cho rằng mình nói như vậy sẽ làm cho Vương Tử Quân không thể xuống đài, không ngờ đối phương lại lên tiếng đánh ngược lại, đưa mình lên khung nướng, căn bản chịu không nổi.
"Rốt cuộc có ý gì?"
Những lời này thật sự giống như kim châm vào tim, La Kiến Cường là một phó bí thư thị ủy, hắn bị một vị thường ủy có vị trí thấp hơn mình là Vương Tử Quân lên tiếng chất vấn như vậy thì vẻ mặt rất xấu hổ. Hắn vỗ tay lên mặt bàn, vẻ mặt biến thành màu gan heo:
- Vương Tử Quân, dựa theo lời của anh, như vậy tôi là người có rắp tâm bất lương sao?
- Ôi, tôi cũng không nói như vậy. Bí thư La, anh cũng đừng nghĩ quá nhiều, tôi là người nói vô tâm, nếu anh cứ khăng khăng cho rằng như vậy thì tự mình suy diễn mà thôi, không liên quan đến tôi. Nếu ngài nghe không rõ câu nói của tôi, tốt nhất nên mua một bộ máy trợ thính.
Vương Tử Quân tỏ ra rất vô tội, lại dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn La Kiến Cường.
Bí thư La Kiến Cường đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, nhưng nghênh đón hắn là ánh mắt không chút sợ hãi của đối phương. Hắn là phó bí thư thị ủy, lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy, không ngờ tên kia lại làm cho hắn không thể nào xuống đài được.
- Anh...Anh...
La Kiến Cường giận tím mặt, hắn dùng ngón tay chỉ vào Vương Tử Quân, tức giận đến mức nói không nên lời.
- Ngồi xuống.
Tiết Diệu Tiến quét mắt nhìn La Kiến Cường rồi lạnh lùng nói.
Dưới ánh mắt của Tiết Diệu Tiến, La Kiến Cường dù thật sự khonng tình nguyện nhưng cũng không khỏi ngồi xuống vị trí của mình, khóe miệng của hắn co giật, thật sự là có một cảm giác căm phẫn khó hiểu.
- Bí thư La, nơi này là hội nghị thường ủy, các anh cãi vả nhau thì còn ra thể thống gì? Sau này chú ý kỷ luật cho tôi.
Tiết Diệu Tiến nói rồi nhìn sang Vương Tử Quân nói:
- Chủ tịch Vương, cho dù bí thư La là người sai trước, thế nhưng anh cũng không nên nói những lời như yêu cầu bí thư La mua máy trợ thính, như vậy sẽ gây bất lợi cho đoàn kết ban ngành.
- Bí thư Tiết, tôi xin nhận kiểm điểm, nhưng tôi cũng có thể đảm bảo với bí thư Tiết và các vị thường ủy, những lời vừa rồi tôi cũng không phải châm chọc bí thư La bị nghễnh ngãng. Chẳng qua tôi cảm thấy buồn bực vì bí thư La ngồi gần như vậy mà không nghe rõ lời tôi, xuất phát từ góc độ quan tâm đến đồng sự cho nên tôi mới đề xuất bí thư La mua máy trợ thính để đề phòng, cũng mong mọi người đừng hiểu lầm.
Huyệt thái dương của La Kiến Cường chợt lồi lên, những lời này của Vương Tử Quân nào phải là kiểm điểm, rõ ràng là châm chọc thính lực của mình có vấn đề. Hơn nữa đối phương lại nói ra những lời châm chọc rất đường hoàng, giống như mình đang xuyên tạc ý tốt của đối phương.
"Ôi, loại người như thế này không nên chọc vào!"
Khoảnh khắc này La Kiến Cường thầm sinh ra cảm thán, trước kia chỉ cảm thấy đối phương có chút thủ đoạn và linh hoạt, bây giờ xem ra người này cũng không phải mạnh mẽ theo kiểu thông thường.
Đám người Tiết Diệu Tiến đã có sẵn ý nghĩ của mình, càng có vài thường ủy đã cho ra quyết định, chỉ cần không phải xuất hiện tình huống khó khăn sẽ không ai đứng ra tranh chấp với Vương Tử Quân. Bây giờ La Kiến Cường mới thấy có chút hối hận, đối phương nói năng rất lợi hại, miệng lưỡi như dao, ra tay mà không để lại chút dấu vết nào.
- Được rồi, cũng đừng nhắc đến vấn đề này nữa. Chủ tịch Vương, anh trước tiên nói về phương án khách sạn năm sao cho mọi người được biết đi.
Tiết Diệu Tiến biết không nên tiếp tục cho Vương Tử Quân lên tiếng, nếu Vương Tử Quân nói càng nhiều, như vậy chỉ sợ La Kiến Cường sẽ ngồi không yên. Nếu như để cho hai người này cấu véo nhau, chỉ sợ sau này sẽ thành trò cười cho người trong nghề. Hơn nữa hai người kia cải vã nhau trong hội nghị thường ủy, chẳng phải đã nói rõ bí thư Tiết căn bản không có lực khống chế ban ngành sao?
- Cám ơn bí thư Tiết đã tín nhiệm ban ngành khối chính quyền.
Vương Tử Quân nghiêm trang cảm tạ bí thư Tiết, sau đó hắn lấy từ trong cặp của mình ra một bản thiết kế. Khi nhân viên công tác đưa bản thiết kế lên treo ở bức tường đối diện, đám thường ủy của khối chính quyền thành phố thật sự phát hiện nó không khác gì bản thiết kế của Lý Khang Lộ ở cuộc họp trước đó.
Nhâm Xương Bình nhìn bản thiết kế giống hệt như của Lý Khang Lộ đang treo trên tường, hắn thầm nghĩ, Vương Tử Quân rõ ràng không phải là một kẻ tầm thường, cực kỳ kín kẽ, lại có thể chuẩn bị tốt như vậy.
- Bí thư Tiết, chủ tịch Nhâm, nếu tất cả mọi người muốn tham khảo, tôi sẽ nói rõ phương án xây dựng khách sạn năm sao, coi như giới thiệu cho mọi người được rõ.
Vương Tử Quân chậm rãi đứng lên, sau đó hắn đi đến bên dưới bản thiết kế rồi cười nói.
Lý Khang Lộ ngồi trong một gian phòng cách phòng hội nghị thường ủy không xa, hắn đang uống trà nhưng trong lòng rối như mèo cào. Trên tay trái của hắn là một bản thiết kế quy hoạch khu dân cư Bằng Hộ.
- Chủ tịch Lý, đã lâu rồi ngài không triệu kiến tôi, điều này làm tôi thầm nghĩ, không biết mình phạm vào sai lầm gì làm cho chủ tịch Lý mất hứng như vậy?
Phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy Triệu Dao Vũ ngồi bên cạnh Lý Khang Lộ, hắn cười ha hả hỏi Lý Khang Lộ.
Triệu Dao Vũ chính là phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy, có cấp bậc chính cục. Hắn đã đi theo Tiết Diệu Tiến khá nhiều năm, dù không có khả năng trở thành thư ký trưởng thị ủy nhưng cũng xem như là một nhân vật lớn ở thành phố Đông Bộ. Đây vốn không phải là phòng làm việc của hắn, thế nhưng thấy Lý Khang Lộ đến đây, hắn tranh thủ thời gian chạy đến nói chuyện với lãnh đạo.
Lý Khang Lộ thật lòng cũng không mấy thích thú Triệu Dao Vũ, hơn nữa lúc này tâm sự nặng nề, thế cho nên cũng mất kiên nhẫn với những lời nói của Triệu Dao Vũ, nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế nói:
- Thư ký trưởng Triệu, anh xem mình nói gì kìa, anh là lãnh đạo thị ủy, tôi đi tìm anh cũng phải nghĩ đến tình huống bí thư Tiết đang phân công anh công tác bận rộn chứ? Nếu anh làm thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền, cho dù anh có tránh mặt thì tôi cũng sẽ dùng trăm phương ngàn kế tìm ra cho bằng được.
Tuy thư ký trưởng khối chính quyền cũng là cấp chính cục thế nhưng nói về thực quyền thì lại kém hơn thư ký trưởng thị ủy rất nhiều. Dựa vào kinh nghiệm công tác lâu năm, Triệu Dao Vũ tất nhiên biết rõ lời nói của Lý Khang Lộ là trêu đùa cho vui, thế nên hắn cười nói:
- Chủ tịch Lý, đó là an nói, nếu anh trở thành người chủ trì công tác của khối chính quyền thành phố, như vậy ngài nên thực hiện lời hứa, triệu hồi tôi sang, tôi sẽ cố gắng phục vụ cho chủ tịch Lý.
Chủ trì công tác của khối chính quyền thành phố chính là chủ tịch, Triệu Dao Vũ coi như đã hết lời tâng bốc Lý Khang Lộ. Nhưng lúc này tâm tư của Lý Khang Lộ cũng không đặt ở nơi đây, hắn căn bản rất mất kiên nhấn với những lời nói của Triệu Dao Vũ, chẳng qua không muốn phát tiết bất mãn mà thôi.
- Thư ký trưởng Triệu, anh đúng là nhân tài, tôi tặng anh hai câu: Một người bút pháp thần kỳ sinh hoa, một người khua môi múa mép như gà, ha ha ha...
Lý Khang Lộ cười lớn chỉ vào Triệu Dao Vũ, bộ dạng tràn đầy cảm xúc.
Dưới tình huống Triệu Dao Vũ liên tục nói lời nịnh hót thì Lý Khang Lộ đã dần bình tĩnh trở lại. Chỉ là những lời nịnh nọt của Triệu Dao Vũ giống như ăn mía, sau nhiều lần nhai nuốt thì sẽ nhanh chóng nhạt nhẽo, cuối cùng chỉ còn lại đống cặn. Vài chục phút trôi qua, Lý Khang Lộ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vẻ mặt có vài phần nôn nóng, hắn vô thức cầm bản thiết kế lên xem, càng cảm thấy bất an.
Chuyện gì xảy ra? Vì sao bây giờ mình còn chưa được gọi vào? La Kiến Cường kia đang làm gì? Kế hoạch đã vạch ra tốt đẹp như vậy, chỉ cần tùy vào hoàn cảnh sử dụng là xong, vì sao đến bây giờ còn chưa thấy gì?
Lý Khang Lộ thầm phàn nàn La Kiến Cường, đồng thời hắn cũng không quên an ủi chính mình. Biết đâu hội nghị thường ủy hôm nay tăng cường thảo luận về một đề tài nào đó, mọi người cùng lên tiếng đã kéo dài thời gian, dù thế nào thì các vị thường ủy cũng phải hợp mưu hợp sức, cũng phải cho ra ý kiến và phương án hay nhất chứ? Hơn nữa trước nay anh Tiết đều khống chế hội nghị thường ủy rất tốt, nếu như hội nghị kéo dài cũng là bình thường, có lẽ vì mình quá nóng lòng mà thôi.
Vài chục phút có dài hay không? Điều này phải xem anh đang ngồi trong nhà cầu hay đang xếp hàng bên ngoài. Lúc này tâm tính của Lý Khang Lộ là như vậy, hắn thậm chí còn sinh ra một ý nghĩ xấu xa, đó là đám thường ủy kia đang ở trong một nhà xí tập thể, dù có lên tiếng hay không cũng là như vậy, dù có gì trong bụng hay không cũng thế, chỉ cần bí thư Tiết lên tiếng là phải đứng lên. Còn hắn là người chờ bên ngoài nhà xí tập thể đó, đám người bên trong nào biết hắn nóng lòng như lửa đốt chứ? Đúng là con bà nó.
Lý Khang Lộ so sánh như vậy thì cảm thấy rất dễ chịu, khi thấy Triệu Dao Vũ vẫn chưa có ý bỏ đi, hắn bắt đầu chủ động nói chuyện với thư ký trưởng Triệu