Đám đàn ông đứng ở phía sau đều cười lên ha hả không chút kiêng nể, bọn họ tất nhiên hiểu ý nghĩa câu nói của tên đồng bọn, cả đám không khỏi cười lên rất kiêu ngạo.
Vẻ mặt Tôn Quốc Lĩnh trở nên rất khó coi, hắn là phó chủ tịch thành phố Đông Bộ, tuy hắn cũng không phải là những người đứng trên đỉnh danh vọng, thế nhưng dựa vào địa vị của hắn ở thành phố Đông Bộ cũng đủ để giải quyết đám côn đồ này. Hắn chợt nổi giận, sau đó lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đi.
- Ôi, ghê thật, còn có điện thoại nữa cơ, chúng mày tiến lên nhìn dùm anh, để xem cái điện thoại này là thật hay giả.
Khi thấy Tôn Quốc Lĩnh lấy điện thoại ra thì tên đàn ông kia không khỏi ngây người. Dù sao thì vào những năm này người có thể sử dụng điện thoại cũng thật sự rất tốt, chỉ có hai tình huống xảy ra, một là có tiền hoặc là có quyền. Hắn thấy mình có xung đột với loại người này, chợt sinh ra cảm giác tức giận, hắn muốn gọi đám người phía sau lên ngăn cản đối phương gọi điện thoại, sau đó chính mình nhanh chóng chuồn đi.
Tôn Quốc Lĩnh tất nhiên không để cho đám người kia cướp điện thoại của mình, khi tên đàn ông kia đưa tay qua thì hắn vung tay lên đẩy ra. Thế là đám người ở phía sau ào lên, thậm chí muốn cướp điện thoại trên tay của hắn.
- Trưởng phòng Tôn, sao anh lại ở chỗ này?
Khi Tôn Quốc Lĩnh đang cực kỳ căm tức thì đột nhiên có một người lên tiếng.
"Trưởng phòng Tôn, đây là gọi mình sao?"
Tôn Quốc Lĩnh nghĩ đến vấn đề mình không còn là cục trưởng nhiều năm, không phải mình gặp lại bộ hạ cũ ở đây đấy chứ? Đúng lúc hắn đang buồn bực thì thấy một tên thanh niên trẻ tuổi mặc áo lông dày tiến lên cản tay đám đàn ông kia lại, sau đó nói:
- Các anh muốn làm gì? Tôi nói cho các anh biết, đây là trưởng phòng Tôn của phòng giáo dục, nếu còn bất kính với trưởng phòng Tôn, cẩn thận cảnh sát đến thu nhập các người.
Đám đàn ông nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân, cả đám đưa mắt nhìn nhau, sau đó tên đàn ông dẫn đầu dám người chợt cười dài nói:
- Đúng là nhà quan có khác, có lẽ cũng là phó phòng phải không? Nếu không sao tôi còn chưa từng thấy ông anh trên tivi? Nhưng dù ông anh là cấp phó cũng không có vấn đề, anh em nể mặt một chút, đi, chúng ta tiếp tục đi tặng bánh trôi.
Đám đàn ông du công kia nghênh ngang bỏ đi, Tôn Quốc Lĩnh lúc này mới đi về phía Vương Tử Quân, vừa rồi ánh đèn có chút u ám, hắn cũng không thấy rõ Vương Tử Quân là ai.
- Đa tạ anh đã giải vây cho bố tôi, nhưng bố tôi cũng không phải là phó phòng giáo dục.
Cô gái vừa rồi còn có vẻ linh hoạt hơn cả Tôn Quốc Lĩnh, vì thế trước khi Tôn Quốc Lĩnh đi về phía Vương Tử Quân thì nàng đã nhanh chóng lên tiếng.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt đắc ý của cô gái trước mặt, hắn cười nhạt nói:
- Tôi biết rõ chức quan của bố cô cao hơn phó phòng giáo dục.
- Chủ...Chủ tịch Vương!
Lúc này Vương Tử Quân đã lấy chiếc mũ xuống, Tôn Quốc Lĩnh nhờ vào ánh đèn mà nhìn thấy người đến là Vương Tử Quân, thế là vẻ mặt có chút nghi ngờ.
- Chủ tịch Tôn, chỗ này cũng không phải địa điểm nói chuyện, tôi thấy chúng ta nên tìm chỗ nào đó nói vài lời.
Vương Tử Quân cười cười với Tôn Quốc Lĩnh, sau đó hắn thản nhiên nói.
Tôn Quốc Lĩnh nhìn đám người chung quanh còn chưa tản ra, hắn cười ha hả nói:
- Anh nói rất đúng, đây là nhà bố vợ tôi, chúng ta vào uống ly trà nhé?
- Không cần, người nhà của anh đang vui vẻ, tôi cũng không muốn vào quấy rầy. Anh xem, tôi còn có nhiệm vụ chính trị cần làm, em gái của tôi muốn đến đây dạo chơi.
Vương Tử Quân chỉ về phía Lâm Dĩnh Nhi rồi dùng giọng thoải mái nói.
Tôn Quốc Lĩnh cố tình muốn nói vài lời với Vương Tử Quân, nhưng hắn thầm nghĩ đây cũng không phải nhà mình, thế là cười cười nói:
- Vậy ngày mai chúng ta đi làm rồi trò chuyện sau.
Hai người bắt tay nhau rất ăn ý, sau đó chào tạm biệt.
- Bố, bố vừa rồi gọi người kìa là chủ tịch Vương? Chẳng lẽ anh ta cũng là chủ tịch thành phố sao?
Cô gái nhìn Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi bỏ đi, sau đó nàng dùng giọng nghi ngờ hỏi Tôn Quốc Lĩnh.
Tôn Quốc Lĩnh lúc này có tâm tình rất tốt, hắn nghe thấy con gái hỏi như vậy thì vỗ vỗ đầu con nói:
- Hiểu Đồng, con nói rất đúng, anh ấy không những là phó chủ tịch, còn là lãnh đạo của bố con, chính là phó chủ tịch thường vụ thành phố.
- Ủa, sao kỳ quái như vậy? Vừa rồi vì sao con lại nghe thấy anh nấy gọi bố là phó phòng, đột nhiên sao lại hạ cấp của bố xuống như vậy? Chẳng lẽ hai người là phó chủ tịch thành phố mà đều sợ đám côn đồ kia sao? Đúng là khó thể tin được.
Tôn Quốc Lĩnh cười ha hả nói:
- Sợ? Tất nhiên sẽ không sợ bọn họ, nhưng nếu hai vị phó chủ tịch sinh ra xung đột với một đám côn đồ thì chỉ sợ ngày mai sẽ trở thành tin tức được truyền đi khắp đường lớn ngõ nhỏ. Nếu chỉ là một phó phòng thì khác, cấp bậc không lớn mà cũng chẳng nhỏ, chẳng những làm cho đám côn đồ kia kiêng kỵ bỏ đi, hơn nữa cũng không làm cho nhiều người chú ý.
- Thì ra lại có nhiều ý nghĩa như vậy.
- Anh rể, tập đoàn Cảnh Lam thật sự quá hống hách, bọn họ cho ra mức đền bù tổn thất quá thấp.
Em vợ Tôn Quốc Lĩnh đi ra dùng giọng ai oán nói.
Tôn Quốc Lĩnh khẽ cười nói:
- Em xem mình kìa, sợ thành bộ dạng gì rồi? Tập đoàn Cảnh Lam của Đỗ Gia Hào tuy lợi hại nhưng sự việc này cũng không thể không có thể lật ngược thế cờ.
- Có thể lật ngược thế cờ sao? Như vậy thì quá tốt rồi, chúng ta có thể mua được nhà tốt để ở, nếu như thật sự đền bù tổn thất với giá cả như bọn họ đưa ra vào lúc này, thật sự chẳng mua được gì cả.
Em vợ Tôn Quốc Lĩnh cảm thán một tiếng, sau đó kéo Tôn Quốc Lĩnh nói:
- Anh rể, ba thiếu một, anh vào cùng chơi đùa một chút cho vui.
...
- Anh Tử Quân, em đi theo anh ra ngoài có phải quá rêu rao rồi không?
Lâm Dĩnh Nhi đi trên đường mà cảm xúc có vẻ giảm xuống khá mạnh.
- Nào có, em nghĩ rằng anh là ngôi sao à?
Vương Tử Quân cười cười với Lâm Dĩnh Nhi:
- Có phải em thấy anh không đi vào làm khách của chủ tịch Tôn, thế nên ngại mình làm vướng bận?
Lâm Dĩnh Nhi cắn miệng không lên tiếng.
- Nha đầu ngốc, em đúng là đa tâm. Hôm nay là tết nguyên tiêu, gia đình người ta đang đoàn viên, anh đi vào làm gì?
Vương Tử Quân kéo mũ của Lâm Dĩnh Nhi rồi nói tiếp:
- Thời gian rảnh rỗi cũng không nên nói chuyện công, cũng không nên nói chuyện chuyên môn.
- Anh đúng là nói như khướu, em giống như bị anh làm cho biến thành đứa ngốc rồi.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng say đắm oán trách:
- Hèn gì mẹ nói đàn ông làm chính trị không có một người nào là đơn giản, trong lòng như tổ ong vò vẽ. Trước kia em còn không tin, nhưng bây giờ xem như em đã tin.
Vương Tử Quân bị những lời trêu chọc của Lâm Dĩnh Nhi làm cho nở nụ cười, hắn khẽ gõ tay lên đầu nàng, sau đó cười cười đi về phía trước.
...
Vương Tử Quân nâng ly nước, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, hắn đang đi về phía phòng họp của khối chính quyền thành phố. Lúc này trong khu văn phòng đã không còn nhiều không khí ngày tết, nhân viên công tác tới lui đều có vẻ vội vàng hẳn lên.
- Chào chủ tịch Vương!
- Chào buổi sáng chủ tịch Vương!
Đám nhân viên công tác đi qua bên cạnh Vương Tử Quân liên tục chào hỏi, nhưng những người lên tiếng chào hỏi cũng phải có chút thân phận ở trong cơ quan. Có những nhân viên công tác tư biết mình căn bản không có tư cách chào hỏi, khi đối diện với lãnh đạo chỉ có thể cung kính đứng sang một bên với vẻ mặt khiêm tốn, sau khi nhìn Vương Tử Quân gật đầu đi qua mới tiếp tục đi làm công tác của mình.
Cửa phòng họp lúc này đang đóng chặt, khi Vương Tử Quân đi đến cửa thì nhân viên công tác đứng bên cạnh nhanh chóng mở cửa ra.