Em không giữ lời khi nào?
Mạc Tiểu Bắc không biết là mình trúng kế, nàng ngẩng đầu dùng ánh mắt có chút buồn bực nhìn Vương Tử Quân.
- Em còn nói nữa? Khi ở huyện Lô Bắc anh có mua cho em một chiếc áo đỏ, em đã đồng ý hôm nay mặc cho anh xem, em lại nói sẽ mặc nếu anh thích, nhưng hôm nay sao anh không thấy đâu?
Vương Tử Quân búng ngón tay, giống như cáo đang bắt gà vậy.
Gương mặt Mạc Tiểu Bắc chợt đỏ bừng, nàng dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Vương Tử Quân, sau đó ngập ngừng nói:
- Anh đúng là vô lại, chỉ biết trêu chọc em.
Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc, hắn cũng không khỏi nghĩ đến chiếc áo màu đỏ mình mua trước đó, mà hắn cũng hiểu lời nói của nàng. Nàng là một cháu gái được cưng chiều nhất ở Mạc gia, nếu nàng thật sự mặc chiếc áo đỏ kia trong hôn lễ, chỉ sợ sẽ tạo thành đủ mọi tiếng chê cười.
Nhưng không phải là vào một ngày giống như thế này ở kiếp trước thì cô gái kia mực một bộ quần áo như vậy cả ngày sao? Hơn nữa nàng còn nói có thể mặc áo đỏ để gả cho mình chính là chuyện vui nhất của cả đời, hắn nghĩ đến những chuyện kiếp trước, thế là không nhịn được phải nói:
- Anh cũng không trêu chọc em, ở huyện Lô Bắc, thậm chí cả tỉnh Chiết Giang, có thể được mặc một bộ quần áo đỏ như vậy để gả ra ngoài chính là tâm nguyện của biết bao cô gái.
Mạc Tiểu Bắc nhìn chút cảm tình khó thể nói nên lời trên mặt Vương Tử Quân, nàng không khỏi vươn tay ra cầm lấy bàn tay của hắn. Nàng không biết nên an ủi hắn như thế nào, nhưng nàng cảm thấy tâm tính lương thiện của mình sinh ra một cảm nhận cực kỳ sâu sắc.
Mạc Tiểu Bắc khẽ cởi nút áo, một chiếc áo màu đỏ có hình rồng phượng xuất hiện trên người nàng, sau đó nàng khẽ nằm xuống bên cạnh Vương Tử Quân, cặp mắt lẳng lặng nhìn hắn.
Vương Tử Quân đang vô tình chìm đắm trong những chuyện cũ vào kiếp trước, hắn chợt chậm rãi tỉnh táo trở lại, hắn cảm nhận được những nhịp hít thở nhẹ nhàng của mình, một cảm giác khó hiểu chợt bùng lên trong lòng. Hắn không nói gì, hắn khẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn cô gái dịu dàng xinh đẹp nằm ngay bên cạnh mình, vô tình trong lòng chợt bùng lên cảm tình dịu dàng vô hạn.
Hình ảnh mà Vương Tử Quân vừa thấy chợt biến mất không còn, lúc này hắn chỉ muốn nằm ở bên cạnh Mạc Tiểu Bắc như thế này, mãi mãi như thế này, không bao giờ rời xa.
Hai người lẳng lặng hít thở, trong tiếng hít thở đó, hai người như cảm thấy nhịp tim của đối phương. Tuy hai bên không mở miệng thế nhưng lúc này lại thầm sinh ra cảm giác như hòa tan vào với nhau.
- Thực tế thì anh không xứng với em...
Những lời nói thế này chợt phát ra khỏi miệng Vương Tử Quân, hắn nói rất nhẹ nhàng và tự nhiên, không chút che giấu, trong lòng lại càng sinh ra một ý nghĩ, đó là nếu không nói ra những lời này thì càng thêm khó chịu.
- Không được nói những lời này.
Không chờ Vương Tử Quân nói hết lời, Mạc Tiểu Bắc xòe bàn tay ra che miệng Vương Tử Quân, nhưng khi bàn tay trắng nõn thon dài của nàng rơi lên miệng hắn, hắn lại dùng tay gỡ bàn tay của nàng ra.
- Tiểu Bắc, sau thời điểm này, em sẽ không bao giờ được nghe anh nói những lời thế này.
Ánh mắt Vương Tử Quân càng thêm kiên định, tuy lý trí nói cho hắn biết làm như vậy là không hay, nhưng xúc động trong lòng lại dày vò hắn, đốc thúc hắn nói ra, nói ra thì hắn sẽ được giải thoát.
Một bàn tay kiên định khác lại duỗi tới, bàn tay của Vương Tử Quân cũng nhanh chóng thu về.
- Tiểu Bắc, em có biết chiếc xe hôm nay không?
Giọng nói của Vương Tử Quân chợt có chút trầm thấp, nhưng khi mở miệng nói đến chữ xe thì hắn chợt cảm thấy cơ thể bên cạnh có hơi run. Khi hắn còn chưa kịp phản ứng, một cặp môi lạnh như băng mang theo một nụ hôn ngọt ngào đã đặt lên môi hắn.
- Em yêu anh.
Một âm thanh trong trẻo vang lên bên tai Vương Tử Quân, thế là hắn chợt ngây dại trong âm thanh dịu dàng tràn đầy tình cảm như vậy.
Mạc Tiểu Bắc dùng môi mình bao phủ bờ môi của Vương Tử Quân, nàng không có chút kinh nghiệm, lúc này nàng nằm sấp trên người tình nhân, dùng phương pháp của mình để che giấu đi những đau đớn trong lòng. Nàng không muốn nghe hắn nói những lời vô căn cứ, nàng muốn hắn cứ yên lặng, vì hắn thẳng thắn sẽ làm cho hai bên có hố sâu ngăn cách.
Vương Tử Quân thật sự chống đỡ không được, mái tóc của Mạc Tiểu Bắc chảy xuống mặt hắn, che một phần gương mặt, lại càng làm cho tình huống trở nên động tình. Hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó bùng nổ, như gió thổi mây tuôn, từng luồng khí nóng bốc lên hừng hực, hắn không thể chờ được nửa mà lột trần Mạc Tiểu Bắc, không kiêng nể gì cả. Nhưng đúng lúc này hắn chợt khựng lại, vì hắn thấy được bộ dạng điên cuồng của mình qua con người của nàng.
Vương Tử Quân sợ làm cho Mạc Tiểu Bắc sợ hãi, hắn muốn dịu dàng hơn một chút, hắn giang hai tay ôm lấy nàng, miệng hắn như một đóa hoa áp lên cơ thể mềm mại của nàng. Lúc ày nàng cố gắng đẩy hắn ra, nhưng lại giống như càng ôm chặt thêm, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mê muội run rẩy, từng tấc da thịt phải tiếp xúc với cặp môi nóng bỏng của hắn.
Vương Tử Quân là một người đã có kinh nghiệm, đã phát sinh quan hệ với nhiều phụ nữ, nhưng hắn biết không có bất kỳ người đàn ông nào có đủ định lực khi đứng trước một cô gái thanh xuân xinh đẹp như vậy. Giống như một bó củi khô bị người ta vứt vào trong một góc trải qua bao năm tháng, bây giờ một ngọn lửa bùng lên, bó củi nhanh chóng bắt lửa và cháy hừng hực. Vương Tử Quân thô bạo đẩy Mạc Tiểu Bắc ngã xuống giường, hắn tiến lên như gió, vuốt mái tóc vương trên mặt, trên mắtt nàng. Sau đó hắn giống như một con thú đói tiến lên thôn phệ con mồi, ngụp lặn thật sâu trê cơ thể Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc nhắm mắt lại thật chặt, hai bà tay lớn của Vương Tử Quân di chuyể qua từng tấc da thịt trên người nàng, sau đó chậm rãi tiến lên đỉnh núi cao ngất. Đỉnh núi đỏ hồng, ẩ giấu vẻ quyến rũ vô hạn, ánh sáng rực rỡ, hắn chợt trở nên cực kỳ dịu dàng, giống như chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm vỡ một thứ gì đó.
Vô tình bà tay Vương Tử Quân đưa xuống bên dưới, cũng giữ chặt lấy người phụ nữ trong lòng, miệng đưa lên ngực, trước tiên dùng miệng chặn miệng của Mạc Tiểu Bắc, sau đó mới chậm rãi đưa xuống bên dưới. Nàng vùng vẫy trong lòng hắn nhưng lại vấp phải hai cánh tay tràn đầy lực lượng, vì thế mà hành vi phản kháng của nàng thật sự không có tác dụng, tan thành mây khói, tâm tình mềm nhũn tan vào trong bể tình ngàn dặm, hận không thể giết chết đối phương.
Một đêm triền miên.
Sau một đêm điên cuồng, Vương Tử Quân mở mắt, hắn cảm thấy toàn thân cực kỳ thoải mái, tinh thần sảng khoái. Hắn khẽ nghiêng đầu, thấy Mạc Tiểu Bắc đang nằm bên cạnh như một con mèo nhỏ, nàng lẳng lặng ghé vào lòng hắn, làn da như ngọc chợt bừng sáng, quyến rũ vô hạn.
Tối qua hầu như...Vương Tử Quân nghĩ đến tình hình tối qua mà khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn không ngờ sự việc lại là như vậy. Những phản hồi từ một cô gái lần đầu tiên yêu thương này đã làm cho hắn cảm nhận được một tình yêu mãnh liệt.
Vương Tử Quân khẽ ve vuốt mái tóc của Mạc Tiểu Bắc, hắn cảm thấy mình giống như rất muốn nằm xuống cảm nhận tình cảm dịu dàng của nàng cho đến mãi mãi...
Không biết bao lâu sau, Vương Tử Quân chợt cảm thấy Mạc Tiểu Bắc nằm như một cô bé gái chợt nhúc nhích, khóe miệng hắn chợt nở nụ cười, hắn chậm rãi nhắm mắt, giả vờ như còn chưa tỉnh ngủ.
Khi Vương Tử Quân nhắm mắt lại thì cảm thấy một bàn tay nhỏ bé khẽ ve vuốt ngực mình, một cảm giác tê dại bùng lên không khỏi làm cho hắ có chút xúc động. Khi hắn mở mắt ra thì thấy Mạc Tiểu Bắc đang tươi cười nhì mình, hai mắt như trăng khuyết lại chứa vài phần nghịch ngợm.
- Em đúng là.
Vương Tử Quân sao không biết được Mạc Tiểu Bắc đã hiểu mình giả vờ ngủ, hắn cười lớn một tiếng rồi ôm lấy nàng. Tất nhiên nàng cũng không cho hắ toại nguyện, nàng cố gắng rút người ra, sau đó những bàn tay mềm mại liên tục đánh khẽ xuống ngực Vương Tử Quân. Lúc này hắ cũng không phản kháng, cứ để tùy ý nàng làm gì thì làm, nàng giống như biến thành một nha đầu điên khùng, thế là trong lòng hắn chợt tràn đầy ý nghĩ thương tiếc.
Vui vẻ luôn qua nhanh, chỉ sau nháy mắt thì tiếng pháo ngày tết đã vang lên sau lễ kết hôn của Vương Tử Quân. Giống như biết rõ tình hình của Vương Tử Quân vào lúc này, trước khi đến tết thì dù là Tần Hồng Cẩm, Y Phong hay Trương Lộ Giai cũng không gọi điện thoại cho hắn, giống như bọn họ thật sự mai danh ẩn tích rồi vậy.
Bọn họ không gọi điện thoại đến thì Vương Tử Quân cũng không thể không gọi đi, nhưng mỗi người ở đầu dây bê kia đều có những suy nghĩ khác biệt, điều này làm cho Vương Tử Quân sinh ra chút thương cảm, đồng thời cũng cảm thấy có chút an ủi.
Không cần đi làm, không cần đi học, chỉ hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã, đó chính là khoảng thời gian sau khi cưới, Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc là một đôi vợ chồng son, bọn họ đều phải đến thăm họ hàng thân thích một lần, thậm chí là những nhân thích mà kiếp trước Vương Tử Quân cũng không nhớ.
Người thân ở thành phố Giang Thị, còn có người thân ở thủ đô, mãi đến tận ngày mùng sáu thì mới xem như xong tất cả, chỉ là hết ngày mùng sáu thì xem như đã kết thúc tất cả kỳ nghĩ. Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đang được tận hưởng cảm giác nằm ở nhà không làm gì, bây giờ chợt sinh ra cảm giác không muốn đi học tập công tác.
- Em chuyển nghề nhé?
Mạc Tiểu Bắc gối đầu lên tay Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Mạc Tiểu Bắc nếu chuyển nghề đi theo mình thì quá tốt, khi Vương Tử Quân đang định tán thành thì đột nhiên thấy trong mắt Mạc Tiểu Bắc có chút gì đó không nở. Hắn nghĩ đến tình huống mình gặp mặt nàng lần đầu tiên, cô gái này giống như một người điên cuồng công nghệ, thế là trong lòng hắn chợt mềm nhũ.
Vương Tử Quân ôm lấy Mạc Tiểu Bắc không nói gì, thế nhưng một phần tình cảm dịu dàng lại bắt đầu khởi động trong lòng hai người bọn họ.
- Anh cảm thấy phương diện máy tính còn chưa được hoàn thiện, em nên tiếp tục cho ra cống hiến.
Vương Tử Quân khẽ nắm mũi Mạc Tiểu Bắc, hắn dùng giọng nghiêm trang nói.
Những ngày này nếu như nói Mạc Tiểu Bắc có gì đó bất mãn với Vương Tử Quân, chính là những lúc hắn không có việc gì làm thường véo mũi mình, hành vi mờ ám này làm cho nàng cảm thấy không thoải mái. Tuy rất phản đối nhưng lúc này nàng cũng không lên tiếng, cứ để tùy ý Vương Tử Quân thích làm gì thì làm.
- Anh chị, các anh chị còn chưa chịu thức dậy sao?
Một tiếng hô lớn vang lên, Tô Ah chạy từ bên ngoài vào trong phòng với vẻ mặt vui sướng. Nha đầu này đột nhiên chạy vào làm cho Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc sợ đến mức vội vàng buông nhau ra.
- Ôi, giờ còn chưa thức dậy sao?
Tô Anh cũng mặc kệ hai người kia xấu hổ, nàng vừa giả vờ che mắt vừa cười lớn nói.
Mạc Tiểu Bắc cũng rất thích biểu hiện không lớn không nhỏ của Mạc Tiểu Bắc, nàng cũng không nói gì, chỉ khẽ kéo tay Vương Tử Quân rồi cười với Tô Anh. Vương Tử Quân thì không khách khí như vậy, hắn duỗi tay gõ một ngón lên trái của Tô Anh rồi cả giận nói:
- Cả ngày chỉ biết hô to gọi nhỏ, hèn gì bị người ta gọi là nha đầu điên khùng, thế này thì sao có thể lấy chồng được?
Tô Anh nghe thấy Vương Tử Quân mở miệng dạy bảo mình thì chợt nhảy dựng lên như hổ, sau đó giương nanh múa vuốt nhào về phía Vương Tử Quân, hai người quấn lấy nhau đùa giỡn.
- Anh chị, đừng cả ngày cứ ở mãi trong thế giới của hai người, càng như thế này càng phải ra ngoài một chút. Em có vài vé xem ca nhạc lấy được từ bố, nếu không tối nay chúng ta đi xem ca nhạc nhé? Em nghe nói ngôi sao Liên sẽ đến biểu diễn.
Vương Tử Quân nhìn Tô Anh đưa ra hai tấm vé như hiến vật quý, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, mình cũng nên ra ngoài thư giãn một chút, thế là hắn nhah chóng cầm vé rồi nói:
- Cám ơn ý tốt của em, chúng tôi nhất định sẽ đi, em đi trước đi.
Hành động qua cầu rút ván của Vương Tử Quân làm cho Tô Anh bất mãn, sau khi nàng lên tiếng tố cáo không ít khuyết điểm của Vương Tử Quân với Mạc Tiểu Bắc thì mới cười lớn đi ra.
Tết đúng là thời điểm mà người ta cực kỳ rảnh rỗi, thế cho nên chương trình ca nhạc lần này tụ tập không ít người. Vương Tử Quân dừng xe lại, hắn phát hiện ngoài cung văn hóa thành phố Giang Thị đã đầy người.
- Nghe nói Chấn Thiên sẽ đến.
- Tôi rất thích anh ấy, không biết hôm nay có gặp mặt không, nếu được gặp thần tượng thì hay quá.
Vương Tử Quân tất nhiên không dám chạy chiếc xe sang của mình, không phải, hắn chỉ sợ dừng lại sẽ trở thành mục tiêu để mọi người nghi ngờ. Tất nhiên hắn cũng không dám chạy chiếc xe của Vương Quang Vinh, dù bản số xe chỉ xếp hạng mười trong tỉnh, thế nhưng một chiếc xe như vậy cũng cực kỳ quyến rũ với ánh mắt mọi người.
May mà tập đoàn Quân Thành ở Giang Thị cũng khôg thiếu xe cho Vương Tử Quân sử dụng, sau khi khóa cửa chiếc Santana, hắn kéo tay Mạc Tiểu Bắc đi về phía phòng kiểm phiếu. Mạc Tiểu Bắc mặc một chiếc áo đỏ, tay khẽ cầm tay Vương Tử Quân, gương mặt lạnh nhạt có ẩn giấu chút hạnh phúc.
Hai người Vương Tử Quân vừa đến phòng kiểm phiếu, bọn họ đang định ngồi xuống thì có người hô lớn:
- Ôi, anh chị đến rồi à, trùng hợp thế nhỉ?
Âm thanh này vang lên làm cho Vương Tử Quân nở nụ cười, thì ra là Tô Anh. Cô nàng này cho mình vé, Vương Tử Quân thầm nghĩ và cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt oán giận nhìn Tô Anh, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Anh đi đến nói chuyện rôm rả với Mạc Tiểu Bắc mà thôi.
Vương Tử Quân thật sự không có cảm giác gì với những trò ca nhạc thế này, nhưng thấy bộ dạng hưng phấn của Tô Anh thì hắn chợt cảm thấy mình già rồi. Đặc biệt là tên ca sĩ Chấn Thiên Nam vừa mới xuất hiện thì các cô gái bên dưới đã gào thét lên như bị điên, điều này càng làm cho hắn sinh ra cảm giác lạc lỏng.
May mà ở bên cạnh hắn có một người cũng không mấy hứng thú là Mạc Tiểu Bắc, hắn nhìn thấy nàng bắt đầu chán nản cúp mắt xuống, thế là hắn hạ quyết tâm, sau khi dặn dò vài câu nói Tô Anh chú ý an toàn, hắn nắm tay Mạc Tiểu Bắc rời khỏi tụ điểm ca nhạc.
- Kẹo hồ lô này rất ngon, em nếm thử xem.
Sau khi đi ra ngoài thì Vương Tử Quân thuận tay mua hai cây kẹo đường hồ lô, một cây đưa cho Mạc Tiểu Bắc, một cây thì tự tặng cho chính mình.