[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh

Chương 323 : Trước khi làm chuyện xấu là anh hùng, sau khi làm chuyện xấu là cẩu hùng




Gương mặt Trương Lộ Giai lộ ra nụ cười ngọt ngào xúc động lòng người, hai mắt sáng linh động, đầy ẩn tình, làn da cũng cực kỳ trắng, thật sự giống như một khối ngọc không chút tì vết, lại có dáng người thon thả, khí chất trang nhã, rung động lòng người. Đáng lý ra một tiểu mỹ nhân như vậy, nếu xét trên phương diện trí thông minh, chưa nói rằng ngu ngốc, ít nhất cũng không nên thông minh như vậy mới đúng? Nhưng khốn nổi ông trời lại rất quan tâm đến cô gái xinh đẹp này, không những cho nàng vẻ đẹp, hơn nữa còn tài hoa hơn người, điều này khó tránh làm cho đám đàn ông sinh ra những ý nghĩ kỳ quái.

Trương Lộ Giai nhìn tình huống đám học viên trong lớp ồn ào hô hào, vẻ mặt nàng có chút xấu hổ, nàng khẽ nhíu mày rồi cười nói:

- Vị học viên nào muốn mời tôi dùng cơm? Tôi sẽ cảm thấy rất hân hạnh, thế nhưng hôm nay ban thủ lĩnh Vương Tử Quân đã nói trước, anh ấy sẽ mời tôi dùng cơm, thế cho nên các anh cũng đừng tiếp tục ồn ào nữa.

Tiếng cười vang lên rộn rã bên dưới chợt dừng lại, từng đôi mắt hoài nghi đều chuyển sang nhìn về phía Vương Tử Quân. Bọn họ vốn cho rằng người xuất hiện sau đó sẽ là Thạch Nham Phong, nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ, ai cũng nghĩ rằng Thạch Nham Phong sẽ đứng lên gặt hái thành công, ngược lại bị Vương Tử Quân nhanh chân tiến lên cướp đoạt không một tiếng động.

Khi Lý Tùng Mai nói xong thì Thạch Nham Phong cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để lên tiếng, thế nhưng lời nói của Trương Lộ Giai lại giống như một cây búa đập mạnh vào lòng hắn. Khoảnh khắc này hắn thật sự không dám tiếp nhận một kết quả: Cô gái mà hắn nhung nhớ bao ngày qua lại bị người khác cướp đi mất.

Vương Tử Quân lúc này cũng sững sờ, hắn còn đang rất mâu thuẫn, vì chuyện Trương Thiên Tâm hẹn mình và Trương Lộ Giai đi dùng cơm còn chưa nói ra, bây giờ không ngờ Trương Lộ Giai rơi vào tình huống đâm lao phải theo lao thì không nói nhiều mà trực tiếp kéo mình ra làm lá chắn.

- Không còn việc gì thì mọi người có thể giải tán.

Trương Lộ Giai khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó bước ra khỏi phòng. Lúc này ánh mắt của đám người trong phòng nhìn về phía Vương Tử Quân cũng cang thêm sắc bén.

- Hì hì, thì ra ban thủ lĩnh là người thích hoạt động bí mật. À, rất tốt, mưu kế này áp dụng rất tốt, có câu gần ban công sẽ thấy được trăng sớm hơn.

Vương Tử Quân không hề quan tâm, thế nhưng Hào Nhiếp Quân lại giống như rất muốn bám theo không tha, lúc này bày ra bộ dạng thi nhân để lên tiếng châm chọc.

Đám học viên trong phòng chợt cười vang, Hào Nhiếp Quân lại ôm quyền chắp tay với bốn phía giống như cực kỳ đắc ý vì những lời vừa rồi của mình. Vương Tử Quân dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Hào Nhiếp Quân, một cảm giác tức giận chợt bùng lên trong lòng, hắn không nói lời nào mà đi về phía Hào Nhiếp Quân.

Nhìn thấy Vương Tử Quân đi về phía Hào Nhiếp Quân, không ít người ngậm miệng lại, càng có người thấy giống như sắp có gì đó phát sinh, thế là ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân.

- Thế nào, muốn đánh người sao? Hồng nhan dù thế nào cũng sẽ gặp tri kỷ, ban thủ lĩnh ngài đã ra tay còn sợ người ta nói ra nói vào à? Tôi thấy cũng có một loại người thế này, khi làm chuyện xấu thì tỏ ra mình là anh hùng, khi làm xong chuyện xấu thì biến thành cẩu hùng.

Hào Nhiếp Quân nói với gương mặt tràn đầy khiêu khích, giọng điệu châm chọc lỗ mãng, hắn vừa nói vừa chỉ vào mặt mình:

- Ban thủ lĩnh, nếu anh muốn đánh nhau thì cứ đánh vào chỗ này, tôi cũng không tin anh có gan như vậy.

Hào Nhiếp Quân thấy Vương Tử Quân nổi giận đùng đùng đi đến, trong lòng thật sự có ý nghĩ bỏ cuộc giữa chừng, thế nhưng bây giờ đứng trước mặt bao người, Hào Nhiếp Quân hắn sao có thể tự làm mất mặt như vậy được?

Vương Tử Quân nở nụ cười không quan tâm, hắn hỏi ngược lại;

- Anh thật sự cho tôi đánh sao?

- Còn không phải sao, chỉ cần ban thủ lĩnh dám, tôi sẽ cho đánh, đánh vào chỗ này.

Hào Nhiếp Quân vừa nói vừa nghểnh mặt lên.

- Vậy thì được rồi.

Vương Tử Quân nói, bàn tay vung ra, một tát rất mạnh đánh lên mặt Hào Nhiếp Quân. Một tát giòn tan vang lên, chỉ sau nháy mắt thì trên mặt Hào Nhiếp Quân đã xuất hiện một dấu bàn tay đỏ ửng.

- Anh...Anh dám đánh người? Ông sẽ không để cho mày yên.

Hào Nhiếp Quân bị Vương Tử Quân cho một tát mà ngây cả người, hắn bụm lấy gương mặt nóng rát, sau đó thở hổn hển nói. Nhưng hắn dù có kêu gào cũng không dám nhào sang đánh Vương Tử Quân, vì trong lòng hắn thật sự có chút kiêng kỵ.

Không ai ngờ lúc này Vương Tử Quân lại ra tay, hơn nữa còn không chút nương tay, từng cặp mắt sững sờ nhìn hai người Vương Tử Quân và Hào Nhiếp Quân, cùng đợi sự việc tiến triển thêm một bước.

- Không để yên? Tôi mới là người không cho anh yên, vừa rồi anh nói gì thì mọi người đều nghe thấy rõ ràng, anh là một cán bộ đảng viên, anh mở miệng nói bậy, ảnh hưởng đến sự trong sạch của người khác. Tôi thấy nên phản ánh chuyện này với lãnh đạo trường đảng, chẳng lẽ thành phố Đỗ Dương các anh không còn cán bộ kế tục? Lại phái đến một cán bộ với tố chất thấp kém thế này?

Vương Tử Quân cũng không nói lớn tiếng, thế nhưng lại rất đủ độ nặng, ngón tay chỉ vào mặt Hào Nhiếp Quân, giọng điệu cực kỳ khí phách.

Gương mặt Hào Nhiếp Quân chợt trở nên cực kỳ khó coi, hắn vừa rồi chỉ là thuận miệng nói cho sướng mà thôi, coi như vài câu ghép Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai. Đây vốn không là gì, nhưng Vương Tử Quân cho hắn một bạt tai, sự việc chợt biến thành lớn. Đến lúc đó Vương Tử Quân dù bị xử phạt thì cũng chỉ là ra tay vì tức giận, tối đa cũng chỉ bị phán là trẻ tuổi khó kiềm chế, cần tu dưỡng thêm. Nhưng sự việc liên quan đến Hào Nhiếp Quân thì lại khác, chưa nói đến những thứ khác, hắn sẽ đánh mất mối quan hệ tốt đẹp với các giảng viên trong trường. Đừng nói Trương Lộ Giai là người được sủng ái trong trường đảng, cho dù nàng là giảng viên bình thường thì trường đảng vì thể diện của mình cũng không bỏ qua cho hắn.

Nếu trường đảng phản ứng lên tỉnh ủy, như vậy phòng tổ chức tỉnh ủy chắc chắn sẽ ra tay xử lý, đến lúc đó chẳng những là Hào Nhiếp Quân, chỉ sợ cả thành phố Đỗ Dương cũng phải chịu sự phê bình nghiêm khắc. Sau khi sự việc xảy ra theo chiều hướng như thế, Hào Nhiếp Quân xem như chọc vào tổ ong vò vẽ, đừng nói là tiếp tục học tập để tiến bước phát triển, có thể tiếp tục ở lại trường đảng hay không cũng là vấn đề cực kỳ khó khăn.

Vẻ mặt Hào Nhiếp Quân chợt biến đổi, lúc đỏ lúc trắng, hắn suy xét nặng nhẹ, nhưng càng suy xét thì càng cảm thấy bất lợi với mình.

Hào Nhiếp Quân tự nghĩ mình là người có khát vọng chính trị rộng lớn, trên quan trường đều là nhìn vào nhau chằm chằm, anh chết tôi sống. Chính mình đến trường đảng học tập vì chút chỉ tiêu làm cho người ta ghen ghét, nếu đối phương mượn cơ hội mà nắm chặt tóc của mình không buông tha, chuyện bé xé ra to thì thế nào? Mình có chuyện lớn cần làm, quyết không thể nào lật thuyền trong mương như thế này được.

Lúc này ánh mắt đám học viên khác nhìn về phía Vương Tử Quân càng thêm quái dị, trước kia Vương Tử Quân tuy trở thành lớp trưởng nhưng luôn có bộ dạng tươi cười hớn hở, dù gặp chuyện gì cũng tỏ thái độ rất tốt, nhưng lúc này không ít người ý thức được một vấn đề, đó chính là vẻ ngốc nghếch trên mặt Vương Tử Quân đã không còn, lại chuyển biến thành một người tâm cơ sâu sắc, ra tay sấm sét, thì ra cũng là một lão quan trường xảo quyệt nham hiểm.

Có một số người biết rõ thân phận của Vương Tử Quân thì càng cảm khái, người có thể nắm quyền một phương quả nhiên cực kỳ có khí phách.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng không biết phải làm sao của Hào Nhiếp Quân, hắn lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn khắp bốn phía, sau đó ánh mắt rơi lên người Trương Thư Chí:

- Anh Trương, anh không phải là em họ của phụ đạo viên Trương sao? Thế nào, cậu làm em họ kiểu gì vậy?

Trương Thư Chí vốn không có cảm tình gì với Vương Tử Quân, cũng có chút hảo cảm với Hào Nhiếp Quân mà thôi, hắn thấy hai tên kia va chạm vào nhau thì thật sự giống như xem kịch vui, nhưng không ngờ bây giờ Vương Tử Quân lại chĩa mũi dùi sang bên mình.

Trương Thư Chí nghe câu chất vấn của Vương Tử Quân mà trong lòng thầm hối hận, hắn biết rõ tên kia muốn đẩy mình lên đầu súng, nhưng lúc này hắn không lên đầu súng là không được, ai bảo hắn vào những lúc nhàn rỗi không có việc làm cứ bô bô mình là em họ của Trương Lộ Giai? Nếu như vào lúc mấu chốt thế này mà hắn khôn tỏ thái độ, chưa nói đến chuyện Trương gia sau này sẽ cho hắn biết tay, chỉ sợ đám học viên trong trường đảng sẽ coi thường hắn. Nếu hắn thật sự là em họ của Trương Lộ Giai, sao có thể để cho người ta làm ô nhục chị gái của mình?

"Con bà nó, đúng là đánh rắn dập đầu!"

Trương Thư Chí cắn răng, hắn đi đến trước mặt Vương Tử Quân và Hào Nhiếp Quân, sau đó chỉ vào mặt Hào Nhiếp Quân và chửi ầm lên:

- Con bà nó, mày dám nói bậy bạ về chị họ của tao, có phải thấy Trương gia chúng tao dễ ức hiếp phải không? Bây giờ ông đi gọi điện thoại cho lãnh đạo thành phố các người, để xem bọn họ phái loại người gì đến đây?

Trương Thư Chí vừa lên tiếng thì bầu không khí đã ngưng trọng càng thêm cô đọng, nhưng Hào Nhiếp Quân vừa rồi chỉ có chút không yên, bây giờ hắn lại càng thêm sợ hãi. Nếu chuyện này bị Trương Thư Chí chọc ra biến thành đại sự, như vậy tương lai của hắn sẽ coi như xong.

- Ban thủ lĩnh, trưởng phòng Trương, tôi sai rồi, tôi vừa rồi là nói không nghĩ kỹ, hai vị đại nhân có đại lượng, nể tình chúng ta là bạn học, bỏ quá cho một lần.

Vẻ mặt Hào Nhiếp Quân biến đổi dữ dội, hắn ôm quyền với hai người Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói.

Cúi đầu chịu thua, Hào Nhiếp Quân thật sự là người co được giãn được. Hắn cúi đầu nhận thua trước mặt bao người, hơn nữa lại bị cho một tát, như vậy chẳng khác nào ném mặt mình xuống đất cho Vương Tử Quân chà đạp trước mặt bao người. Nếu bây giờ Vương Tử Quân và Trương Thư Chí còn không chịu bỏ qua thì thật sự rất quá đáng.

Hào Nhiếp Quân cũng xem như là một nhân vật, dựa vào kinh nghiệm của mình thì Trương Thư Chí biết đối phương sẽ không bao giờ bỏ qua sự việc lần này. Dù biết đánh hổ không chết sẽ sinh ra hậu hoạn, thế nhưng bây giờ hắn cũng không thể tiếp tục ra tay. Hắn nhìn gương mặt đầy vẻ cầu xin của Hào Nhiếp Quân, hắn chợt sinh ra cảm giác không biết làm sao cho phải.

- Biết sai có thể sửa thì đều là đồng chí tốt, thực tế sự việc hôm nay cũng là tôi có chút xúc động, tôi là một người đàn ông thì không có vấn đề, chủ yếu là suy xét đến phụ đạo viên Trương mà thôi. Nhiếp Quân, anh cũng đừng quá so đo với tôi.

Lúc này gương mặt tràn đầy khí lạnh của Vương Tử Quân đã trở nên tươi cười.

- Không có gì, anh cho một tát làm tôi tỉnh táo hẳn, tôi bây giờ thật sự rất hối hận vì những lời nói không kịp suy nghĩ vừa rồi của mình.

Hào Nhiếp Quân giống như đã vứt bỏ thể diện của mình, bây giờ vò sứt lại mẻ, dù dấu bàn tay trên mặt còn rất rõ ràng, thế nhưng trên mặt lại xuất hiện nụ cười tươi rói như hoa.

Vương Tử Quân cười cười dùng giọng ôn hòa nói:

- Chuyện này căn bản cũng không có vấn đề gì, mọi người ở cùng một chỗ với nhau, đầu lưỡi sao không có lúc đụng răng? Chút ma xát nhỏ cũng không tính là gì. Nhưng tôi cảm thấy đồng chí Nhiếp Quân dù sao cũng phải xin lỗi phụ đạo viên Trương một tiếng, dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến thanh danh của người ta, anh cảm thấy thế nào?

Hào Nhiếp Quân vốn nghĩ rằng mình hạ thấp tư thái đến đũng quần thì sự việc sẽ nhanh chóng trôi qua, nhưng không ngờ Vương Tử Quân này hết lần này đến lần khác lại không buông tha, nhất quyết ép mình chết đuối mới chịu. Vì sao hắn không muốn xin lỗi Trương Lộ Giai? Nói ra một lời xin lỗi cũng không là vấn đề, vấn đề là khi sự việc này rơi vào trong tai Trương Lộ Giai, sau khi chấm dứt huấn luyện ở trường đảng, khi đó sẽ có lời bình với từng cán bộ, nếu như Trần Lộ Dao là người thích trả thù, như vậy sẽ cho mình những lời bình luận không tốt, điều này càng là một đòn chí mạng.

Hào Nhiếp Quân nghĩ đến những vấn đề hiểm ác bên trong mà không khỏi sinh ra ý nghĩ từ chối ngay, thế nhưng nhìn ánh mắt không cho từ chối của Vương Tử Quân, hắn sợ mình phản đối thì Vương Tử Quân và Trương Thư Chí có thể kết hợp để ép mình chết tươi.

- Tôi...Tôi, ngày mai sẽ xin lỗi trước mặt phụ đạo viên Trương.

Hào Nhiếp Quân giống như ngậm một quả trứng trong miệng, lời nói lắp bắp và không được thoải mái.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu cười, sau đó hắn nói với Trương Thư Chí:

- Thiên Tâm mở tiệc đón gió cho tôi, chúng ta đi chứ?

Trương Thư Chí tất nhiên biết rõ Thiên Tâm là ai, hắn thật sự không ngờ Vương Tử Quân cũng quen biết Trương Thiên Tâm, hắn ngẩn ngơ và nói:

- Anh có quen biết với Trương Thiên Tâm?

- Từ nhỏ đã chơi đùa cùng nhau, nhưng khi Trương lão gia tử bị điều đến tỉnh Sơn Nam thì ít qua lại.

Vương Tử Quân dùng giọng tùy ý nói.

Trương Thư Chí rất muốn đi cùng Vương Tử Quân, thế nhưng nghĩ đến tình huống bình thường Trương Thiên Tâm cũng không chào đón mình, thế là có chút miễn cưỡng, hắn uyển chuyển từ chối:

- Ban thủ lĩnh cứ đi chơi vui vẻ, hôm nay tôi có chút việc, đợi hôm nào đó đẹp trời sẽ mời ban thủ lĩnh và Thiên Tâm đến dùng bữa.

Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không cưỡng ép, hắn nói lời vừa rồi cũng không phải mời Trương Thư Chí, hắn chỉ muốn mượn lời đối thoại với Trương Thư Chí để xóa đi những ảnh hưởng của sự việc vừa rồi, cũng cho đám học viên trong lớp biết, từ nhỏ mình đã là bạn của Trương Lộ Giai.

Dù Vương Tử Quân vừa rồi đã cho Hào Nhiếp Quân một tát vì tội nói bậy bạ, thế nhưng đối với đàn ông thì đây lại là thuốc kích thích trong những lúc trà dư tửu hậu, tin đồn thất thiệt sẽ không thiếu, sẽ có nhiều kẻ thêm mắm dặm muối, sẽ nhanh chóng bị miêu tả cực kỳ đặc sắc. Dù hắn không quan tâm đến đám người rảnh rỗi như vậy, thế nhưng vì cảm nhận của Trương Lộ Giai, hắn không thể không quan tâm được.

Một tình huống khôi hài và vớ vẩn nhanh chóng kết thúc, đám học viên nhanh chóng rời khỏi phòng học, nhưng ánh mắt mọi người nhìn về Vương Tử Quân thì có chút khác thường. Bọn họ là những người chìm nổi trong quan trường nhiều năm, đã thắm thiết cảm nhận được trên người vị chủ tịch huyện trẻ tuổi này có một hương vị khác lạ.

Vương Tử Quân chào hỏi vài câu với các vị học viên, sau đó hắn rời khỏi phòng học, đi ra đường định bắt taxi, đột nhiên thấy chiếc xe Santana màu trắng của Trương Lộ Giai lù lù chạy đến.

Khi Trương Lộ Giai thò gương mặt dò xét nhìn ra ngoài, Vương Tử Quân đã mở cửa xe ngồi vào bên trong. Lúc này Trương Lộ Giai vẫn ăn mặc giống như trước đó, thế nhưng Vương Tử Quân ngồi trên vị trí tay lái phụ thì cảm thấy giống như một bức tranh xinh đẹp xuất hiện trước mặt.

- Vừa rồi tôi lấy cậu ra làm tấm mộc, cậu cũng không trách gì đấy chứ?

Trương Lộ Giai chạy xe đi được hơn mười mét thì đột nhiên nghiêng đầu nở nụ cười bất cần nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân thấy nụ cười của Trương Lộ Giai thì trong lòng đột nhiên có cảm giác khác thường, cảm giác này làm cho hắn sinh ra đau nhức, nhưng hắn là người sông lại sau hai đời, hắn nhanh chóng che giấu ý nghĩ của mình, hắn chỉ cười khẽ nói:

- Chị Lộ Giai, chị chỉ thật sự cầu thị, nào có phải lấy tôi ra làm tấm mộc?

- Xì!

Trương Lộ Giai khẽ cười một tiếng:

- Cậu thật sự là nói gì cũng được, được rồi, cậu đã muốn mời chị dùng cơm, tôi sẽ cho cậu cơ hội.

- Cám ơn chị Lộ Giai, lần này tôi mời khách nhưng cần gọi thêm một người đến thanh toán.

Vương Tử Quân nói rồi lấy điện thoại ra bấm số của Trương Thiên Tâm.

Vài tiếng chuông vang lên, bên kia có người nghe máy, nhưng Vương Tử Quân lại có thể nghe được vài âm thanh phụ nữ. Hắn là người từng trải, tất nhên sẽ hiểu âm thanh kia có ý nghĩa thế nào.

Trời lặn về tây, lúc này chỉ còn lại chút ánh sáng cuối cùng trong ngày xuyên thấu qua cửa sổ. Vương Tử Quân cảm nhận được luồng sáng màu đỏ máu, hắn thầm nghĩ, xem ra người này thật sự là lửa đốt trong lòng, giữa ban ngày ban mặt mà đã khó thể nào kìm chế được rồi.

- Thiên Tâm, tôi và chị Lộ Giai đang trên đường, cậu sắp xếp chỗ nào?

Vương Tử Quân lúc này cũng không dông dài, hắn tranh thủ thời gian lên tiếng hỏi.

- Sảnh Phúc Đức trong khách sạn Phúc Đức, tôi đã sắp xếp xong, cậu và chị cứ chờ một lát, tôi sẽ đến ngay.

Trương Thiên Tâm lúc đầu lên tiếng còn tỉnh táo, nhưng ngay sau đó lại có hơi thở dốc, giống như có thứ gì đó làm hắn cảm thấy khó thể áp chế.

- Được rồi.

Vương Tử Quân đang định cúp điện thoại, hắn hạ điện thoại xuống chuẩn bị bấm nút tắt, đúng lúc nghe thấy âm thanh của Trương Thiên Tâm trong điện thoại:

- Bảo bối...Anh...

Vương Tử Quân nghe được âm thanh này từ đầu dây bên kia mà không khỏi cười khổ, trong lòng thầm nghĩ Trương Thiên Tâm này thật sự là thứ gì cũng có thể làm, không chịu tắt điện thoại được sao?

Trương Lộ Giai tất nhiên sẽ không biết Vương Tử Quân vừa nghe được một "khúc nhạc" hay trong điện thoại, sau khi Vương Tử Quân cúp điện thoại thì nàng khẽ hỏi:

- Cậu còn hẹn cả Thiên Tâm?

- Không phải, là hôm nay cậu ấy đến trường đảng tìm tôi, hẹn hai người chúng ta hôm nay đi ăn cơm tối.

Vương Tử Quân tranh thủ ném những suy nghĩ rối loạn ra khỏi đầu mình, hắn khẽ cười nó với Trương Lộ Giai.

Đức Phúc xem như là khách sạn nổi tiếng trong thành phố Sơn Viên, không những lắp đặt trang thiết bị xa hoa, ngay cả các nữ nhân viên phục vụ mặc sườn xám cũng thon thả xinh đẹp, cực kỳ tươi mát. Dưới sự dẫn dắt của nhân viên, Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai đi vào đại sảnh Đức Phúc.

Khi nhân viên dùng tay đẩy cánh cửa đại sảnh Đức Phúc, ngay cả Vương Tử Quân cũng phải dừng bước. Đại sảnh Đức Phúc này trên trăm mét vuông, một cái bàn đủ cho hai mươi người dùng cơm vũng vàng chiếm giữ vị trí trung tâm đại sảnh, xung quanh là những chiếc ghế đẹp đẽ, nước sơn đen bóng, có vẻ thần bí và cao quý, thậm chí trên mặt bàn còn có hình thêu chín con rồng.

Vương Tử Quân cũng thầm hiểu vì sao Trương Thiên Tâm lại sắp xếp dùng cơm ở chỗ này, thế là hắn cũng không khách khí, tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế, sau đó cười nói với Trương Lộ Giai:

- Thiên Tâm tâật sự là người rất biết cách tìm chỗ.

Trương Lộ Giai cũng hiểu rõ em trai của mình là hạng người gì, nàng nhìn Vương Tử Quân ngồi xuống đã làm người ta cảm thấy không giận mà uy, cảm thấy em mình dù thế nào cũng không thể so sánh với người này. Loại cảm giác này làm cho nàng cảm thấy có chút đáng tiếc, cũng có chút vui mừng.

- Nó sao, làm gì cũng mạnh tay mạnh chân, tiền đến cũng nhanh như đi còn nhanh hơn.

Trương Lộ Giai dùng giọng yêu thương để trách em trai mình một câu, sau đó cầm lấy menu trên bàn lật qua lật lại xem xét.

Khi Vương Tử Quân đang cố gắng tìm kiếm chủ đề thì lại nghe có người bên ngoài nói:

- Anh Đậu, anh phải nói người trong sảnh Đức Phúc dọn ra, tôi muốn mời khách, nếu anh để tôi mất mặt với khách, khách sạn Đức Phúc này đừng hòng có thể tiếp tục mở cửa.

Vương Tử Quân cũng không thèm quan tâm đến âm thanh kia, dù là ở thành phố Giang Thị hay Sơn Viên, tình huống tranh đoạt một cái phòng cũng là rất nhiều. Trương Thiên Tâm cũng không phải kẻ vô danh ở tỉnh Sơn Nam, đã có thể quyết định vị trí, như thế cũng có xu thế bảo toàn.

Nhưng khi ánh mắt của Vương Tử Quân rơi nhìn về phía đối diện, hắn chợt phát hiện gương mặt tràn đầy nụ cười của Trương Lộ Giai có chút tái nhợt, gương mặt mượt mà chợt tái xám làm cho người ta cảm thấy xúc động.

Chẳng lẽ người lên tiếng ở bên ngoài có liên quan gì đến Trương Lộ Giai? Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, chợ nghe thấy bên ngoài tiếp tục có người lên tiếng:

- Anh Đậu, anh đừng ấp a ấp úng nữa, để tôi xem là ai ở bên trong mà không thèm nể mặt tôi?

Khi giọng nói kia kết thúc thì cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông cao lớn mặc tây trang đi vào trong phòng. Dưới ánh đèn sáng rực, gương mặt người đàn ông đẹp trai này thật sự rất sáng lạn, nhưng ánh mắt lại quá cao ngạo lại làm cho người ta nhìn vào và phát sinh phản cảm.

Khi người đàn ông đi vào nhìn thấy Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai thì chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn bĩu môi dùng giọng khinh thường nói:

- Tôi còn tưởng là ai, thì ra là cô, đang đi ước hẹn với tình nhân sao? Hừ, cô cũng không phải là loại người ba trinh chín liệt, còn suốt ngày tỏ ra mình không ăn khói lửa nhân gian.

Người đàn ông kia lên tiếng xong thì cười lên ha hả.

Người đàn ông nói bằng giọng điệu cực kỳ mỉa mai, nhưng Vương Tử Quân cũng có thể nghe thấy trong lời nói của đối phương tràn đầy ghen ghét. Khi trong đầu hắn đang lóe lên nhiều ý nghĩ và chuẩn bị đứng lên, lại nghe thấy Trương Lộ Giai dùng giọng lạnh lùng nói:

- La Xương Hào, tôi không muốn gặp lại anh, anh cút đi ngay cho tôi.

- Cút đi? Hì hì, người ta nói phụ nữ thường hay trở mặt vô tình, quả nhiên là như vậy. Trương Lộ Giai, thế nào, có mới thì nới cũ sao?

La Xương Hào tiếp tục nở nụ cười tràn đầy khiêu khích, giống như lúc này thật sự muốn cãi vả một trận với Trương Lộ Giai vậy.

"Người này là chồng trước của chị Lộ Giai? Như vậy chị Lộ Giai đã ly hôn?"

Vương Tử Quân mơ hồ nghĩ đến đám hỏi trong ký ức kiếp trước, hai hàng chân mày khẽ cau lại, nhưng lúc này mặc kệ đối phương là ai, hăn cũng không thể cho đối phương tiếp tục ở lại.

- Này, tên mặt trắng này cũng xem như có dũng khí, cũng không biết chú đã thử cảm giác ăn hàng thừa của anh chưa? Anh nói cho chú biết, tiểu tử à, đi lại trong thành phố Sơn Viên này phải chú ý đấy.

La Xương Hào nở nụ cười khiêu khích với Vương Tử Quân, sau đó hắn lại cười hì hì nói với Trương Lộ Giai:

- Tiểu Giai, nói cho em biết một tin tức tốt, anh sắp làm cha, chúc mừng anh đi, ha ha ha.

- Mời anh ra ngoài.

Vương Tử Quân vung tay lên lạnh lùng nói.

- Đuổi anh ra ngoài, chú em, chú thật sự rất to gan, chú biết anh là ai không, mà dám khoa tay múa chân với anh? Trương Lộ Giai, cô nói cho cậu trai này biết đi chứ, đỡ cho hắn không biết mình chết như thế nào?

La Xương Hào chửi ầm lên, bàn tay cũng vung lên muốn chụp vào cổ áo của Vương Tử Quân.

Sau khi trọng sinh thì Vương Tử Quân trở nên ổn định hơn rất nhiều, dưới tình huống bình thường thì hắn sẽ không ra tay đánh người. Nhưng lúc này hắn đã thật sự không nhịn được, hắn đang định ra tay thì chợt nghe thấy Trương Thiên Tâm từ bên ngoài xông vào quát lớn:

- La Xương Hào, mày là thằng khốn nạn, mày đứng đây uy phong lắm sao? Ông đấu với mày.

Trương Thiên Tâm vừa nói vừa xông vào như một mãnh hổ nổi giận, hắn vung nắm đấm muốn đánh La Xương Hào.

Có một người đàn ông trung niên mập mạp cùng theo sát Trương Thiên Tâm vào phòng, hắn nhanh chóng chen vào chính giữa Trương Thiên Tâm và La Xương Hào, sau đó lên tiếng:

- Hai vị công tử, xin hai anh cho tôi chút thể diện, chúng ta có gì cứ từ từ thương lượng, tất cả đều có thể thương lượng.

Tên mập này nói chuyện tràn đầy nụ cười nhưng lại ra tay không chút do dự, nhanh chóng và trực tiếp đẩy hai người Trương Thiên Tâm và La Xương Hào ra cách xa nhau.

La Xương Hào thấy Trương Thiên Tâm chạy vào thì vẻ mặt chợt biến đổi, có thể thấy hắn thật sự có chút e ngại Trương Thiên Tâm. Nhưng dù thế nào thì hắn cũng là một người kiêu ngạo, khi tên mập đẩy hai người ra xa, hắn cười khiêu khích nói:

- Cậu em vợ, vài ngày không gặp mà càng ngày càng nóng tính và hùng hổ, nhưng cậu hùng hổ thì có được gì, tôi dù thế nào cũng từng là anh rể của cậu, ai bảo chị cậu là người không có trứng, bây giờ tôi lại sắp làm cha, ha ha ha.

Trương Lộ Giai nghe được câu nói kia của La Xương Hào thì cơ thể càng thêm run rẩy, bộ ngực càng nhanh chóng phập phồng, tâm tình hạ thấp đến cực điểm.

Ánh mắt La Xương Hào luôn đặt lên người Trương Lộ Giai, lúc này thấy Trương Lộ Giai tỏ ra xấu hổ, hắn không khỏi tiếp tục lên tiếng:

- Lộ Giai, cô nếu thật sự không gả được thì cứ theo chân anh, dù không có danh phận nhưng cũng xem như đến giúp tôi chăm con, tôi cũng có thể nuôi cô một cách danh chính ngôn thuận.

- La Xương Hào, anh đừng ngậm máu phun người, chị của tôi đã đến bệnh viện kiểm tra, chị ấy không có chút vấn đề, nếu có vấn đề thì đó là vấn đề của anh.

Gương mặt Trương Thiên Tâm đỏ bừng bừng, hắn vừa nói vừa cầm một cái đĩa ném về phía La Xương Hào.

La Xương Hào tránh đi có hơi chậm, thế là cái đĩa đánh lên vai, một âm thanh giòn tan vang lên, cái đĩa rơi xuống vỡ nát. Lúc này La Xương Hào chỉ vào Trương Thiên Tâm nói:

- Cậu em vợ, thẹn quá hóa giận sao? Hì hì, anh nói cho cậu biết, anh không có vấn đề, anh đây muốn làm cha, mà con cũng đã được bốn năm tháng rồi. Thế nào, muốn xông lên cắn anh sao? Muốn căn thì cứ há miệng ra, để ông xem răng của chú cứng rắn đến mức độ nào.

Lúc này ánh mắt của Trương Thiên Tâm thật sự giống như một ngọn lửa, nếu như cho hắn một con dao, sợ rằng hắn đã trực tiếp băm nát tên khốn La Xương Hào. Nhưng lúc này không những có tên mập trung niên, đám bảo vệ cũng chạy đến chặn lại, Trương Thiên Tâm có muốn tiến lên cũng không được.

Vương Tử Quân vươn tay đỡ lấy cơ thể run rẩy của Trương Lộ Giai, hắn quay sang nói với Trương Thiên Tâm:

- Thiên Tâm, có một thợ săn bắn súng cực chuẩn, trăm phát trăm trúng, ngày nào đi săn cũng thắng lợi trở về. Một hôm hắn bắn hết đạn, đành phải quay về, trên đường về thấy một con thỏ chạy qua, hắn giơ súng theo bản năng, con thỏ nhanh chóng ngã xuống đất. Cậu có biết vì sao tên thợ săn đưa khẩu súng không có đạn lên mà con thỏ lại ngã xuống chết ngất không?

Trương Thiên Tâm không biết Vương Tử Quân vì sao lại kể ra một câu chuyện vào tình huống giương cung bạt kiếm thế này, hăn sững sờ và vô thức hỏi lại:

- Vì sao?

- Vì hắn căn bản không phải là người nổ súng.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Trương Thiên Tâm, sau đó nghiêm trang nói.

Trương Thiên Tâm không phải kẻ ngu, hắn là người cực kỳ linh hoạt, bây giờ đã hiểu ý của Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng cười ngất:

- Đúng vậy, tôi sao lại không nghĩ ra nhỉ? Tên thợ săn kia đã hồ đồ, ít nhất cũng có người cắm sừng lên đầu hắn, vậy mà còn vui mừng khi ôm con của người ta, ôi, thật sự là con bà nó quá đáng thương.

Câu chuyện của Vương Tử Quân cũng không quá mức đáng cười, thế nhưng phối hợp với những lời vừa rồi của La Xương Hào lại làm cho người ta cảm nhận được hương vị. Ông chủ mập thì không có vấn đề, vẻ mặt nghiêm túc không xuất hiện nụ cười, thế nhưng vài tên bảo vệ lại không thể nhịn được, cả đám thật sự rất muốn cười, thế cho nên đã có một tràng cười được phát ra.

Hai mắt La Xương Hào chợt đỏ hồng, hắn chỉ tay vào Vương Tử Quân rồi hổn hển nói:

- Tiểu tử, mày chờ đó cho tao, ông không chặt đứt chân mày, sẽ không phải họ La.

- Nếu muốn thay tên đổi họ thì không cần nói với tôi, chỉ cần bố anh đồng ý, tôi cũng không có ý kiến gì khác.

Vương Tử Quân căn bản không có hảo cảm với La Xương Hào, lúc này hắn càng dùng giọng khinh thường nói. Vương Tử Quân thấy Trương Lộ Giai có thể rời khỏi loại cặn bã như vậy, coi như cũng là một giải thoát.

La Xương Hào tuy nảy sinh ý nghĩ ác độc, thế nhưng nếu bàn về công phu ngoài miệng thì lại kém xa Vương Tử Quân. Sau khi nghe được câu nói đầy châm chọc của Vương Tử Quân, hắn tuy hận không thể nhai nuốt Vương Tử Quân, thế nhưng dựa vào một mình hắn thì thật sự không được.

- Tiểu tử, chờ đó cho anh.

La Xương Hào vung tay áo lên, hắn quay đầu đi ra ngoài phòng, khi đến bên cửa chợt có người nói:

- Tên nào không có mắt dám chọc giận La công tử? Để tôi cho hắn một bài học.

Khi âm thanh này vang lên, một đám người đi vào với bộ dạng tiền hô hậu ủng.

Chính giữa nhóm người này là một hình bóng quen thuộc, người này thật sự làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất khó quên. Hắn nhìn bộ dạng đầy khí thế của đối phương, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ thế giới này quá nhỏ, không phải oan gia thì không gặp mặt sao?

Dương Quân Tài đang hưởng thụ cảm giác tiền hô hậu ủng, lúc này gương mặt chợt biến đổi, hắn không ngờ lại gặp mặt Vương Tử Quân ở nơi này. Lúc này tuy hắn đã lập được quyền uy của mình ở huyện Lô Bắc, nhưng bây giờ đối mặt với Vương Tử Quân thì trong lòng cũng sinh ra cảm giác ớn lạnh.

- Vừa rồi ai nói muốn sửa trị tôi? Là chính ủy Lý sao?

Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Toàn Thành mặc đồng phục cảnh sát, hắn lạnh giọng hỏi.

Một câu nói vừa rồi của Lý Toàn Thành chỉ là cố gắng nịnh nọt La công tử mà thôi, cũng không ngờ lại đụng mặt Vương Tử Quân. Tuy hắn rất muốn nói một tiếng cứng ngắc, thế nhưng khi đối mặt với ánh mắt của Vương Tử Quân, trong lòng chợt sinh ra rung động khó hiểu:

- Chủ...Chủ tịch Vương, tôi vừa rồi không biết là anh.

Tuy Dương Quân Tài vẫn còn cảm giác sợ hãi với Vương Tử Quân, nhưng bây giờ hắn được Tề Chính Hồng giúp đỡ dần nắm chặt quyền lực ở huyện Lô Bắc, hắn nghe thấy Lý Toàn Thành trả lời như vậy thì trong lòng không khỏi sinh ra lửa giận. Hắn khẽ ho một tiếng rồi nói:

- Chủ tịch Vương, anh vừa rồi đã nói sai rồi, bây giờ đồng chí Lý Toàn Thành đã là cục trưởng cục công an.

Vương Tử Quân dù biết sau khi mình rời khỏi huyện Lô Bắc thì các cán bộ ở lại sẽ bị Dương Quân Tài mượn cớ điều chỉnh, nhưng lúc này nghe nói Lý Toàn Thành đã là cục trưởng cục công an, hắn cũng không khỏi cảm thấy trong lòng có hơi lạnh. Hắn khẽ gật đầu nói:

- Làm cục trưởng cục công an thì càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, bí thư Dương, tôi có khách ở đây, cũng không thể giữ anh ở lại.

Dương Quân Tài cười ha hả nói:

- Chủ tịch Vương bận rộn rồi, à, ngày mai anh có thời gian rảnh không, dù sao chúng ta cũng là bạn bè cũ, anh đang học tập ở trường đảng, tôi dù thế nào cũng phải đến thăm anh chứ?

Dương Quân Tài nói như vậy với mục đích gì, Vương Tử Quân sao không hiểu rõ cho được? Hắn khẽ nhìn Dương Quân Tài rồi nói:

- Không cần, bí thư Dương nên đặt tất cả tinh lực lên chuyện đại sự của mình thì hay hơn.

La Xương Hào vốn đang chuẩn bị xé toang da mặt với Vương Tử Quân, bây giờ thấy khách quý mình muốn mời cơm lại đấu tranh náo nhiệt với Vương Tử Quân, hắn đã từ trong trạng thái phẫn uất bình tĩnh trở lại. Nhưng khi hắn đang suy đoán thân phận của Vương Tử Quân, lại chợt nhớ đến câu chuyện cười của đối phương vừa rồi.

"Không phải mình nổ súng, chẳng lẽ đứa con trong bụng kia không phải là hạt giống của mình gieo xuống?"

La Xương Hào càng nghĩ càng uất ức, trong lòng càng cảm thấy vướng mắc, càng cực kỳ khó chịu.

- Chủ tịch Vương, tôi đang muốn thông báo cho anh biết vài tình huống, trong tỉnh cực kỳ xem trọng "công trình 315" sắp được áp dụng ở huyện chúng ta, trước mắt không những dựng lên danh tiếng tốt với cục chăn nuôi của tỉnh, ngay cả khối chính quyền tỉnh cũng xem công trình này là một trong mười công trình trọng điểm của thành phố An Dịch. Tôi tin tưởng đợi đến khi chủ tịch Vương quay về huyện Lô Bắc, sẽ phát hiện huyện Lô Bắc có sự biến đổi rất lớn.

Dương Quân Tài nói đến công trình 315 thì gương mặt tràn đầy hưng phấn.

"Công trình 315?"

Vương Tử Quân nghe được chủ đề trong miệng Dương Quân Tài, trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, cũng không nói gì thêm.

- Chủ tịch Tử Quân, anh cứ an tâm học tập, huyện Lô Bắc đã có tôi cáng đáng. Đúng rồi, sau khi công trình 315 được tỉnh nghiệm thu, tôi nhất định sẽ cho tổ kiểm sát báo cáo, tuy chủ tịch Vương đang học tập ở trường đảng tỉnh ủy, thế nhưng vẫn không quên kiến thiết kinh tế huyện Lô Bắc, đến lúc đó hy vọng chủ tịch Vương có thể quan tâm nhiều hơn.

Dương Quân Tài nói, sau đó hắn cười hì hì bước ra ngoài.

Đám người đi theo sau lưng Dương Quân Tài phần lớn đều cúi đầu, nhưng Vương Tử Quân có thể nhận ra trong số đó ngoài Lưu Truyền Pháp thì còn có vài vị lãnh đạo ban ngành trong huyện. Xem ra sau khi mình rời khỏi huyện Lô Bắc, Dương Quân Tài đã tiến hành thay máu ban ngành, lực khống chế đã gia tăng rất nhiều.

Khi Vương Tử Quân đang suy xét xem công trình 315 là thứ gì, lúc này Dương Quân Tài và La Xương Hào đi ra khỏi đại sảnh Đức Phúc, nhưng bầu không khí trong đại sảnh vẫn rất nặng nề.

- Tử Quân, Thiên Tâm, hai cậu cứ ăn, tôi có chút không thoải mái, tôi về nghỉ ngơi trước.

Hai mắt Trương Lộ Giai lúc này đỏ ửng, nàng lên tiếng cũng không chờ hai người Vương Tử Quân đồng ý, thế là xách túi đi ra ngay.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Trương Thiên Tâm, tỏ ý bảo đối phương đuổi theo, thế nhưng Trương Thiên Tâm lại khoát tay:

- Tử Quân, tôi đi cũng như không, từ nhỏ chị gái đã có quan hệ tốt với cậu, tôi thấy cậu đi khuyên nhủ là thích hợp hơn cả.

Vương Tử Quân nghe Trương Thiên Tâm nói như vậy thì cũng chỉ có thể đứng lên đuổi theo, nhưng khi hắn đi đến cửa khách sạn thì thấy xe của Trương Lộ Giai đã chạy mất. Hắn không còn cách nào khác, đành phải bắt một chiếc taxi chạy theo xe của nàng.

Lúc này thành phố Sơn Viên cũng không có quá nhiều xe, khốn nổi xe của Trương Lộ Giai chạy rất nhanh, dù không đến mức quá nhanh. Khi Vương Tử Quân đuổi theo đến nơi, chiếc xe Santana màu trắng đã dừng lại ở một quán bar tên là Thượng Thành.

Trương Lộ Giai đến nơi này để uống rượu phát tiết, điều này làm cho Vương Tử Quân yên tâm hơn. Hắn đút năm mươi đồng cho tài xế taxi, sau đó cất bước vào trong quán bar mở loại nhạc nhẹ êm tai này. Lúc này thành phố Sơn Viên cũng chỉ vừa xuất hiện quán bar, thế cho nên bên trong bố trí khá tốt, có vài chục người bên trong quán. Vương Tử Quân đi tìm kiếm, đúng lúc thấy Trương Lộ Giai ngồi trong góc, trước mặt nàng là một chai rượu đã mở nắp.

- Chị Lộ Giai, chúng ta về thôi, loại đàn ông kia căn bản không đáng để chị như vậy.

Vương Tử Quân khẽ ngồi xuống bên cạnh Trương Lộ Giai rồi khẽ nói.

- Tử Quân, tôi không phải vì hắn, cậu nếu còn coi tôi là chị thì uống vài ly, nếu không thì cậu đi đi.

Lúc này Trương Lộ Giai rõ ràng đã có vài phần men say.

- Tất cả đều đã kết thúc...

Trương Lộ Giai lẳng lặng nói, trên gương mặt xinh đẹp không có chút biểu cảm, giống như một con búp bê trong siêu thị, thậm chí cũng không thèm nháy mắt. Nàng vung tay chụp lấy chai rượu rồi rót cho Vương Tử Quân một ly đầy.

Có câu: "Tâm bệnh cần tâm y", trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân khẽ cầm ly rượu lên uống một ngụm, lại suy nghĩ xem mình nên nói sao cho tốt. Nhưng hắn uống một ngụm lại làm cho bụng mình nóng lên, mắt đã ươn ướt, rượu này không phải là nhẹ, hắn dù uống ít rượu nhưng cũng cho ra phán đoán như vậy.

- Ực, ực!

Hai tiếng ực ực vang lên, Trương Lộ Giai đã uống cạn ly rượu của mình, hèn gì vừa rồi nàng có chút men say, thì ra uống rượu theo kiểu như vậy.

- Chị Lộ Giai, chị đừng uống nữa, chị cần gì phải làm khổ cơ thể mình như thế?

Vương Tử Quân giữ lấy bình rượut trong tay của Trương Lộ Giai rồi nói.

- Tử Quân, cậu..Đừng quan tâm đến tôi, tôi muốn uống.

Trương Lộ Giai đưa tay ra, lại giữ lấy bình rượu, nhưng lúc này Vương Tử Quân lại dùng lực quá lớn, hắn đẩy tay ra.

Trương Lộ Giai đã cởi bỏ áo lông trên người, thế là bộ ngực no đủ càng không bị gò bó, Vương Tử Quân vì đẩy tay quá mạnh, vì vậy bàn tay rơi vào ngực trái của nàng.

Vương Tử Quân thấy mình động vào nơi không đúng, thế là vội vàng rụt tay ra, nhưng cảm giác mềm mại tuyệt vời vẫn lưu lại trong lòng.

- Tiểu bại hoại, đàn ông không kẻ nào tốt, thì ra cậu cũng không phải loại thành thật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.