[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh

Chương 279 : Có tài khống chế




Mùa hè khá nóng, lúc này khu vườn nhỏ của Vương lão gia tử đã đầy màu xanh, những dây thường xuân và giàn nho càng có sức sống mạnh mẽ, đã bò ra đến tận ngoài tường.

Khi Vương Quang Vinh chạy đến căn biệt thự thì thấy Vương lão gia tử đang cuốc đất, dù lúc này ánh mặt trời đã bị giàn nho chặn lại, thế nhưng trời nóng mà làm việc tay chân cũng làm cho Vương lão gia tử đổ mồ hôi đầm đìa.

- Bố, trời nóng thế này cũng nên nghỉ ngơi một chút, không phải buổi sáng rèn luyện một chút thì đã được rồi sao?

Vương Quang Vinh vừa bưng trà nước xuống bày đặt ra trên bàn đá ở bên cạnh, lão vừa dùng giọng kháng nghị nói.

Vương lão gia tử tiếp nhận ly trà của Vương Quang Vinh rồi uống vào vài ngụm, sau đó mới hạ cây cuốc trong tay xuống:

- Giàn nho này cần bón phân, nếu để muộn vài ngày thì sẽ ảnh hưởng đến sức sống.

Vương Quang Vinh cũng không đến thảo luận với bố mình xem cây nho cần chăm sóc như thế nào, lão biết rõ Vương lão gia tử tuy lớn tuổi nhưng bản sắc khó sửa, tính tình vẫn như trước, chính mình dù nói ba hoa chích chòe thế nào thì ông cụ vẫn làm theo ý mình mà thôi.

- Sao con có thời gian rảnh đến đây? Vừa mới tiến lên làm thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, đáng lý ra phải bận rộn mới đúng chứ?

Vương lão gia tử ngồi xuống ghế trúc rồi chậm rãi hỏi.

Vương Quang Vinh làm quản gia của văn phòng tỉnh ủy, tất nhiên cũng không phải dùng hai chữ bận rộn đơn giản để miêu tẩ, nhưng lúc này lão cần phải đến đây một lần.

- Bố, hôm nay bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân của thành phố Hồng Ngọc gọi điện thoại đến nói, Tử Quân quyết định ở lại huyện Lô Bắc.

Vương Quang Vinh chỉ trần thuật lại một sự thật, thế nhưng lông mày nhíu lại, điều này nói rõ ý nghĩ của thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Chiết Giang, đó là không hy vọng con trai của mình rời khỏi tỉnh Chiết Giang.

Vương lão gia tử vẫn thản nhiên nằm trên ghế trúc, giống như không nghe thấy những lời của Vương Quang Vinh, nhưng Vương Quang Vinh hiểu rõ tính khí của Vương lão lại biết rất rõ lúc này bố mình đang suy tư điều gì.

Nửa ngày sau Vương lão gia tử mới mở mắt ra nói:

- Cũng tốt.

Vương Quang Vinh dù thếnafo cũng không ngờ mình đến đây cầu cứu bố, thế nhưng lại nhận được đáp áp "cũng tốt" như vậy. Những lo nghĩ trong lòng lão thật sự không thể nào lái đi đâu được, lão cũng bất chấp nhiều như vậy, lão tranh thủ trầm giọng nói:

- Bố, Tử Quân còn trẻ, nếu đi đến tỉnh Sơn Nam, con cảm thấy nó không có lợi ích gì, dù sao thì nơi đó...

- Thanh niên thì cần trải qua mưa gió mới coi như là từng trải, bị vùi dập nhiều cũng tốt, chẳng lẽ con không thấy Vương Tử Quân phát triển quá thuận lợi ở Chiết Giang sao?

Vương lão gia tử hếch chân lên khẽ nói:

- Một người phát triển quá thuận lợi trên con đường quan trường cũng không phải là chuyện gì tốt, con cần nhớ rõ một câu tức nước vỡ bờ, vui quá hóa buồn, sự vật phát triển đến một mức cực điểm sẽ có xu thế chuyển hóa theo hướng ngược lại. Nếu sớm muộn gì đã đã bị ngăn trở, vậy không bằng ngăn trở sớm hơn một chút, như vậy mới có thể làm cho hắn nhanh chóng thành công.

- Với lực lượng của Vương gia chúng ta, muốn giúp đỡ Tử Quân đi lên cấp phòng cũng không phải chuyện khó, nhưng nếu trên đó nữa thì sao? Quang Vinh, trong nhà tuy có thể cung cấp cho Tử Quân một sân khấu tốt, nhưng thành công của một người thì cũng cần phải xem vào vận mệnh của mình. Phải có năng lực cá nhân, phải mượn thêm cả ngoại lực, chỉ như vậy mới có thể lên cao tiến xa, Tử Quân xuống tuyến dưới rèn luyện là ý của bố, nó là cháu của bố, bố không đau lòng sao?

Vương lão gia tử nói rồi đưa mắt nhìn Vương Quang Vinh lúc này vẫn còn chưa nhất trí:

- Bây giờ con dù là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, nhưng nói ra thì cơ hội cho con xuống làm chủ một phương là rất nhỏ, con biết khuyết điểm của mình là ở chỗ nào không?

Thư ký trưởng Vương tất nhiên biết rõ khuyết điểm lớn nhất của mình là gì, tuy lão có địa vị cao, nhưng lại là một cán bộ chuyển hình từ công tác giáo dục, nếu muốn chủ trì công tác của một tỉnh thì thật sự rất khó. Vì lão không có lý lịch tham chính, cũng không có kinh nghiệm được tôi luyện qua hai cấp xã huyện.

- Chuyện của Tử Quân thì con không cần quan tâm, dù có té ngã vài lượt ở tỉnh Sơn Nam cũng không phải là chuyện xấu, dù sao thì Tử Quân còn trẻ, hơn nữa nếu nó ở lại tỉnh Chiết Giang thì chỉ là một cán bộ cấp phó, đến tỉnh Sơn Nam vào đúng thời điểm đặc thù lúc này sẽ không thể không là một nhân vật chủ chính một phương.

Vương lão gia tử chợt đứng lên khỏi ghế, lão nhìn gương mặt đã hiểu ra vấn đề của Vương Quang Vinh, sau đó cười hì hì nói:

- Lý lịch có đôi khi là rất quan trọng.

Khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy lại khôi phục bình tĩnh, thư ký trưởng Vương cũng bắt đầu quay lại với công tác của mình, nhưng sự kiện Vương Tử Quân ở lại huyện Lô Bắc lại được rất nhiều người chú ý.

Lâm Trạch Viễn chỉ hỏi Vương Quang Vinh một câu, sau đó cũng không tiếp tục nói gì thêm. Nhưng Lâm Dĩnh Nhi lại gò ép hỏi cha mình, sau đó chỉ nghe Lâm Trạch Viễn nói một câu:

- Ở lại huyện Lô Bắc là rất tốt.

Trật tự ở huyện Lô Bắc đã nhanh chóng khôi phục lại chỉ sau một đêm, lúc này thành phố Hồng Ngọc sắp mất đi quyền quản lý với huyện Lô Bắc đã chính thức bổ nhiệm Vương Tử Quân làm người chủ trì công tác của huyện Lô Bắc. Dù không xác định Vương Tử Quân là bí thư huyện ủy huyện Lô Bắc, thế nhưng đã giao tất cả quyền lực ở huyện Lô Bắc cho phó bí thư Vương Tử Quân.

Tin đồn bí thư Vương sắp trở thành bí thư huyện ủy Lô Bắc đã ngày càng kịch liệt, những người đến báo cáo công tác với bí thư Vương thật sự còn nhiều hơn cả đèn kéo quân. Lúc này đám cán bộ huyện Lô Bắc đều mẫn cảm ý thức được một vấn đề, đó là đợi đến khi huyện Lô Bắc sát nhập vào thành phố An Dịch, như vậy huyện Lô Bắc sẽ nghênh đón thời đại của một vị bí thư mới.

Thời gian trôi đi như nước lũ cuồn cuộn, khi cầu đường An Lô được khởi công hơn nửa năm và sắp hoàn thành thì thành phố An Dịch chính thức tiến lên cấp phó bộ, mà huyện Lô Bắc càng được ghi rõ sẽ sát nhập vào thành phố An Dịch.

Khi văn kiện được đưa xuống, tất cả quan viên của toàn huyện Lô Bắc kể cả vương tử quân đã hoàn thành giai đoạn quá độ, từ hôm nay trở đi quan hệ tổ chức của bọn họ sẽ chuyển từ tỉnh Chiết Giang sang tỉnh Sơn Nam.

Khi con đường An Lô được thông xe thì động mạch thúc đẩy phát triển kinh tế của huyện Lô Bắc đã bắt đầu phát huy tác dụng, từng chiếc xe tải và xe khách qua lại thật sự làm cho cả huyện Lô Bắc bừng bừng sức sống.

Trong nhóm thường ủy huyện Lô Bắc, ngoài hai vị lãnh đạo bí thư Hầu Thiên Đông và chủ tịch Lưu Thành Quân đã rời đi, tất cả các cá nhân khác đều không thay đổi. Trong thời gian Vương Tử Quân chủ trì công tác huyện Lô Bắc, rất nhiều người biết ý cúi đầu xuống thấp, đặc biệt là hai người có lập trường khác biệt với Vương Tử Quân là Trần Lộ Dao và Tôn Quốc Lương, lúc này càng an phận và để mặc cho người ta quyết định giống như biến thành tượng gỗ. Đối với những vấn đề về nhân sự, trên cơ bản không ai dám phản nghịch lại ý kiến của Vương Tử Quân, không có bất kỳ ý kiến nào trái chiều.

Nhưng đến thời điểm cuối hè đầu thu, Trần Lộ Dao lớn tiếng đưa ra một ý kiến trái chiều với Vương Tử Quân, dù vấn đề vẫn được thông qua, thế nhưng cũng có không ít người cảm thấy hướng gió đang sắp thay đổi.

Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình rồi lẳng lặng hút thuốc, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, hắn tất nhiên biết rõ vì sao Trần Lộ Dao lại có chuyển biến lớn như vậy.

- Cốc, cốc, cốc!

Tiếng gõ cửa trong trẻo vang lên, Tôn Hạ Châu nhanh chóng tiến vào, phía sau lưng của Tôn Hạ Châu chính là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Tiếu Tử Đông.

- Bí thư, nghe nói ngài lại thăng chức.

Tiếu Tử Đông dù nói lời báo hỉ thế nhưng trên mặt không có nụ cười xứng đáng.

Vương Tử Quân chợt cười lớn, hắn ném cho Tiếu Tử Đông một điếu thuốc rồi nói:

- Tin tức của anh là rất đúng, đã được thông qua, tôi sẽ là chủ tịch huyện Lô Bắc.

Từ phó bí thư lên chủ tịch huyện, đây tuyệt đối là thăng chức, nhưng đối với một người có quan hệ cực kỳ thân mật với Vương Tử Quân như Tiếu Tử Đông, đây rõ ràng không phải là mục tiêu mà Vương Tử Quân mong muốn. Vương Tử Quân đã chủ trì công tác của huyện Lô Bắc, tiến lên cũng chỉ có thể là vị trí bí thư huyện ủy mới đúng. Không ngờ đến thời điểm cuối cùng thì sự việc lại phát triển theo chiều hướng như vậy, biến đổi quá đột ngột, Vương Tử Quân chỉ được bổ nhiệm làm chủ tịch huyện Lô Bắc, điều này làm cho cục diện chính trị ở huyện Lô Bắc vốn bình tĩnh lại bùng lên những con sóng thật mạnh.

Chủ tịch huyện và bí thư tuy cũng đều là lãnh đạo cùng cấp, thế nhưng nói trắng ra thì bí thư huyện ủy mới thật sự là người khống chế tất cả sự việc trong huyện, chủ tịch huyện nếu so với bí thư huyện ủy thì tất nhiên sẽ tự nhiên sinh ra yếu thế.

Cảm giác yếu thế này rất khó thay đổi.

- Thành phố An Dịch đang làm gì? Bọn họ nếu không tin được đám cán bộ đến từ tỉnh Chiết Giang như chúng ta, như vậy thì đuổi thẳng về, cần gì phải làm như vậy?

Tiếu Tử Đông khẽ đóng cửa lại, hắn dùng giọng tức giận nói.

Vương Tử Quân đã khôi phục lại bình tĩnh, hắn cười nhạt một tiếng nói:

- Tử Đông, anh cũng đừng nói như vậy, tổ chức bổ nhiệm thế nào thì cũng có suy xét và quyết định, mình không thể nào đứng lên chọn ba lấy bốn được. Các đồng chí giống như những viên gạch, cần đâu thì đặt vào đấy. Hơn nữa tôi tiến lên vị trí chủ tịch huyện cũng xem như là đề bạt đặc biệt, anh nói xem có đúng không?

Vương Tử Quân khẽ hít vào một hơi thuốc lá, giọng điệu khá thản nhiên.

Tiếu Tử Đông nhìn hình bóng trẻ tuổi của Vương Tử Quân, trong lòng khẽ động, hắn luôn tỏ ra bất bình vì phó bí thư Vương Tử Quân không được đề bạt lên làm bí thư huyện ủy, nhưng hắn thật sự đã quên không chú ý đến độ tuổi của vị lãnh đạo này.

Từ cấp phó huyện chỉ mất một năm đã tiến lên cấp chính huyện, điều này dù là ở tỉnh Chiết Giang hay Sơn Nam cũng đều là trường hợp đặc biệt. Nhưng điều này cũng không thể trách được Tiếu Tử Đông, ai bảo vị lãnh đạo này quá trưởng thành, quá chói mắt, thế cho nên ai đối mặt cũng quên đi mất độ tuổi của Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương, tôi cảm thấy anh tiến lên làm bí thư huyện ủy thì thích hợp hơn.

Tiếu Tử Đông dùng giọng không cam lòng nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Tôi cũng hiểu được như vậy, Tử Đông, nói một câu thật lòng, anh có hứng thú làm trợ thủ cho tôi không?

Làm trợ thủ? Chỉ sau nháy mắt thì Tiếu Tử Đông đã hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, đó chính là để mình tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ. Đối với một vị chủ nhiệm văn phòng huyện ủy thì tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ đã là đề bạt lên cấp, hơn nữa nếu cùng công tác với Vương Tử Quân, Tiếu Tử Đông sẽ không bao giờ từ chối.

- Tôi bất cứ lúc nào cũng nghe theo sự điều khiển của bí thư Vương, nhưng còn có chủ tịch Đỗ, anh thấy thế nào?

Tiếu Tử Đông dù khó giấu được niềm vui, thế nhưng hắn vẫn có chút cố kỵ. Khi Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân rời khỏi huyện Lô Bắc, Đỗ Tự Cường dần đứng về phía Vương Tử Quân, cũng trở thành một thành viên quan trọng của thuộc phái Vương Tử Quân. Những tháng qua ý kiến của Vương Tử Quân được chứng thực rõ ràng, tất cả cũng nhờ vào sự phối hợp tuyệt đối của Đỗ Tự Cường.

Bây giờ nếu đưa Tiếu Tử Đông lên làm phó chủ tịch thường vụ, như vậy không phải sẽ chuyển vị trí của Đỗ Tự Cường sao? Tiếu Tử Đông tất nhiên cũng rất quân tâm đến cảm nhận của Đỗ Tự Cường.

Vương Tử Quân nở nụ cười tán dương nhìn Tiếu Tử Đông, hắn khẽ nói:

- Đồng chí Tự Cường sẽ tiến lên tiếp nhận vị trí của tôi, sẽ là phó bí thư chủ khảo khối tư pháp.

- Vậy thì được, tôi chủ yếu là sợ làm cho anh khó xử mà thôi, bí thư Vương.

Tiếu Tử Đông cười ha hả nói tiếp:

- Chủ tịch Đỗ chuyển vị trí, như vậy sẽ trở thành lãnh đạo trực tiếp của con gái, chắc chắn anh ấy sẽ rất vui.

Vương Tử Quân cười cười, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, cũng không nói thêm điều gì. Tiếu Tử Đông khẽ gạt tàn rồi nói tiếp:

- Bí thư Vương, tôi mạo muội hỏi một câu, ai là người tiếp nhận vị trí của tôi?

- Đây không phải là vấn đề mà chúng ta có thể suy xét.

Vương Tử Quân phất phất tay nói:

- Vị trí chủ nhiệm văn phòng huyện ủy sẽ do bí thư huyện ủy tự quyết định.

Tiếu Tử Đông không nói thêm điều gì, lúc này hắn cũng cảm thấy không hiểu bí thư Vương đang làm gì, nếu như muốn làm cho vị bí thư huyện ủy sắp đến nhận chức mất đi chút quyền, như vậy tranh thủ vị trí chủ nhiệm văn phòng huyện ủy sẽ rất quan trọng. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại bày tỏ rõ thái độ là không hứng thú gì với vị trí chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, cuối cùng là vì sao?

- Bí thư Vương, đã có nhân tuyển cho vị trí bí thư huyện ủy chưa?

Dù biết lúc này không nên hỏi vấn đề này, thế nhưng Tiếu Tử Đông vẫn không nhịn được phải hỏi một câu.

Lúc này tâm tư của Vương Tử Quân đã sớm bay đến thời điểm hai ngày trước, tối hôm đó Trịnh Đông Phương lại gọi điện thoại đến. Trong lúc gọi điện, Trịnh Đông Phương nói cho hắn biết, văn kiện bổ nhiệm hắn làm thay mặt chủ tịch huyện Lô Bắc sẽ nhanh chóng được đưa xuống. Tuy Trịnh Đông Phương nói rất bình tĩnh, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể nghe thấy trong lời nói của đối phương có chút tức giận.

Trịnh Đông Phương là một vị bí thư thành phố cấp phó bộ, là một người quyền cao chức trọng, tất nhiên sẽ có lực ảnh hưởng không nhỏ ở tỉnh Sơn Nam. Không ngờ lúc bổ nhiệm nhân sự thì chính lão cũng khốn đốn, đối phương cướp đi vị trí bí thư huyện ủy mà lão đã đồng ý cho Vương Tử Quân, như vậy không tức giận được sao?

Vương Tử Quân không hỏi, hắn biết rõ Trịnh Đông Phương sẽ nói, quả nhiên một lát sau bí thư Trịnh nói, nhưng có một vấn đề làm cho Vương Tử Quân khó tin: Trịnh Đông Phương nói ra một cái tên rất quen thuộc với mình.

Dương Quân Tài, là một vị trưởng phòng trên bộ và ủy ban trung ương, lần này xuống tuyến dưới với mục đích là mạ vàng lý lịch. Trịnh Đông Phương cũng không giới thiệu nhiều về Dương Quân Tài, nhưng lúc cuối cùng lại dùng giọng cực kỳ ẩn giấu yêu cầu Vương Tử Quân nhất định phải xử lý tốt mối quan hệ với Dương Quân Tài.

Vương Tử Quân không ngờ chính mình sẽ có cơ hội cộng sự với nhân vật đời thứ ba của một Dương gia trước nay luôn nắm quân quyền, với thực lực của Dương gia, hèn gì có thể nhổ răng cọp của thành phố An Dịch, chiếm được vị trí tốt của mình.

Hai bên có thể sống trong hòa bình, xem như láng giềng hữu nghị, nhưng nếu đối phương quá kiêu ngạoi, khinh người quá đáng, Vương Tử Quân cũng không phải là một quả hồng cho người ta thích nắn bóp sao cũng được. Ý nghĩ này lóe lên trong đầu hắn, thế là trong lòng không khỏi bùng lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ.

Vương Tử Quân khẽ đặt điện thoại xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn thật sự không ngờ Mạc Tiểu Bắc lại đến tìm mình.

Nói về Mạc Tiểu Bắc thì những ngày qua thật sự có chút xuất quỷ nhập thần, vài tháng không lộ diện, bây giờ chợt gọi điện thoại đến, lại nói chủ yếu về những phương diện liên quan đến máy tính. Nào có người yêu nào như vậy? Vương Tử Quân thậm chí cảm thấy giống như sau khi đính hôn thì trình tự của mình lại càng thất bại thì phải.

Vương Tử Quân nghĩ đến Mạc Tiểu Bắc mà chậm rãi đi ra ngoài phòng làm việc của mình, hắn từ hành lang nhìn xuống, thấy một chiếc xe jeep màu xanh đang đứng bên cạnh một bồn hoa bên dưới sân văn phòng huyện ủy. Mạc Tiểu Bắc mặc một bộ quân phục màu xanh, đang đứng bên cạnh chiếc xe jeep với tư thế rất tiêu chuẩn, gương mặt hơi nghểnh lên, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.

- Đi lên đây.

Vương Tử Quân nhìn thấy Mạc Tiểu Bắc vẫn không nhúc nhích, thế là chợt hô lớn, âm thanh của hắn không những làm kinh động đến Mạc Tiểu Bắc, còn làm cho không ít người đi trên hành lang cảm thấy giật mình.

"Chủ tịch huyện hôm nay làm sao vậy? Vì sao lại có biểu hiện như thế?"

Đám nhân viên công tác không hiểu đầu đuôi thế nào, vì vậy cũng chỉ có thể nhanh chóng bỏ đi, nhưng ánh mắt đều không tự chủ được phải quét qua Mạc Tiểu Bắc đang đứng thẳng như trụ sắt, không biết vi quan quân xinh đẹp kia là thần tiên phương nào.

Lúc này Mạc Tiểu Bắc đang đứng căn bản không ngờ vương tử quân lại có gan lớn tiếng như thế với mình, nàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nàng nói với Vương Tử Quân:

- Anh xuống đây, tôi có chuyện muốn nói với anh.

Vương Tử Quân nhận được một câu trả lời như vậy, hắn chỉ có thể lắc đầu, sau đó đi xuống dưới lầu.

- Đã lâu không gặp, nha đầu, những ngày qua đi đâu vậy, còn tưởng rằng cô đã mất tích rồi.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghiêm trang của Mạc Tiểu Bắc, trong lòng không khỏi bùng lên ý nghĩ trêu chọc.

- Tôi đến thủ đô, rất bận rộn, thế nào, anh hy vọng tôi mất tích sao?

Mạc Tiểu Bắc vẫn trả lời rất ngắn gọn, nhưng cặp mắt sáng ngời như điện lại có chút gì đó dịu dàng khó ngờ.

- Xem cô nói gì kìa, tôi đúng là oan như Thị Mầu. Thế này đi, tôi vừa vặn đang rảnh, lúc này cũng đến giờ cơm, tôi đưa cô đi dùng cơm.

Vương Tử Quân khẽ vung tay lên, chuẩn bị leo lên chiếc xe jeep của Mạc Tiểu Bắc.

- Đừng lên xe, chút nữa tôi còn phải quay về.

Mạc Tiểu Bắc phất phất tay rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.

- Cô đến tìm tôi có việc gì?

Vương Tử Quân thật không ngờ vị hôn thê của mình lại không nể mặt như thế, nhưng cô nàng dù sao cũng là vợ tương lai của mình, cũng nên kết nối tình cảm một chút.

- Tên Dương Quân Tài kia không tốt đẹp gì, anh cần phải chú ý.

Mạc Tiểu Bắc nói rồi mở cửa xe, nàng nhảy lên xe, hạ cửa kính xuống, nhìn sâu vào mắt Vương Tử Quân, lại nói:

- Tôi đi đây.

Mạc Tiểu Bắc khoát tay với Vương Tử Quân, chiếc xe jeep màu xanh phóng ra khỏi khu văn phòng hu như một tia chớp.

Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc chạy đi như gió cuốn mà lắc đầu, lại thở dài một hơi, nha đầu này cũng hơi quá, nàng vội vàng chạy từ thủ đô đến huyện Lô Bắc, chẳng lẽ chỉ ví nói cho mình những lời này?

- Đúng là, gọi điện thoại không được sao? thế nào lại tự mình chạy đến? Hoặc là, cô ấy nhớ đến mình?

Trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ, Vương Tử Quân thầm oán trách mình nhưng cũng thầm nở nụ cười vui vẻ. Đây là tính cách của Mạc Tiểu Bắc, nàng luôn thích dùng cách của mình, không thích lãng mạn, cũng không thích đi đường vòng, nàng thích trực tiếp.

Chiếc xe jeep màu xanh nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Vương Tử Quân, tuy lúc này trước mắt hắn không còn thứ gì, tếh nhưng ánh mắt nhìn về phương xa của hắn càng thêm sáng rực.

- Chủ tịch Vương, trưởng phòng tổ chức thị ủy đã cho ra thông báo, nói rằng ngày mai bí thư sẽ đến nhận chức.

Tôn Hạ Châu bước đến trước mặt Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói.

Chút tình cảm trong lòng Vương Tử Quân chợt tiêu tán trong nháy mắt, hắn trầm ngâm một lát, cuối cùng dùng giọng nhàn nhạt phân phó:

- Cậu thông báo cho tất cả lãnh đạo đơn vị ban ngành và xã thị trấn trong huyện, tám giờ ngày mai tập họp ở phòng họp lớn của huyện ủy, chờ bí thư đến.

Tôn Hạ Châu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, trong lòng thở dài một hơi, vừa rồi hắn nhận được thông báo thì trong lòng có chút lo lắng, hắn chỉ ngại chủ tịch Vương hành động theo cảm tính, sẽ làm ra chút vấn đề. Bây giờ thấy phản ứng và biểu hiện của chủ tịch Vương thật sự rất tự nhiên, thế là hắn chợt ý thức được ý nghĩ của mình quá hẹp, khí độ của chủ tịch Vương thật sự không phải là thứ mà mình có thể so sánh được.

Huyện Lô Bắc thật sự bùng lên những động tĩnh không nhỏ đối với tin tức về vị bí thư huyện ủy sắp đến nhận chức, có người xoa tay chờ được bí thư ưu ái, có người lại tính toán thờ ơ lạnh nhạt, cũng có người chỉ hiếu kỳ muốn xem vị bí thư kia rốt cuộc là ai.

- Bố, bố xem kìa, sao lại không nghe con nói như vậy, bố uống nhiều quá rồi.

Sau khi từ cục công an về nhà, Đỗ Tiểu Trình thấy Đỗ Tự Cường nằm trên ghế sa lông, thế là mở miệng với bộ dạng chỉ hận không rèn sắt thành thép.

Đỗ Tự Cường có thể nói là cái gì cũng không sợ nhưng lại sợ đứa con bảo bối của mình, lão ngẩng đầu lên dùng giọng có chút sợ hãi nói:

- Tiểu Trình, hôm nay bố có hơi vui, uống nhiều một chút, hì hì, uống nhiều một chút.

- Uống nhiều một chút mà mùi rượu như vậy sao? Uống thì uống, còn nói dối làm gì?

Đỗ Tiểu Trình vừa nói lấy một trái táo từ dĩa trái cây ở bên cạnh ra, nàng đưa vào trong tay của Đỗ Tự Cường rồi nói:

- Bố này, lần sau nếu còn uống nhiều như vậy, sẽ cho đứng ở ngoài luôn, không cho vào nhà nữa.

Đỗ Tiểu Trình vừa lên tiếng hờn dỗi vừa quay sang nhìn người mẹ vẫn còn rất quyến rũ của mình:

- Mẹ, sao ngài không quan tâm gì hết vậy, đồng chí Đỗ nếu tiếp tục uống nhiều như vậy, sợ rằng sức khỏe sẽ giảm sút trầm trọng mất.

- Được rồi, con gái, bố làm kiểm điểm với con vậy, lần này cũng vì cục trưởng Trương Tân Dương quá nhiệt tình, con gái bảo bối của bố là thủ hạ của người ta, bố đây không phải không nể mặt, thế là uống thêm hai ly, lần sau sẽ không như thế này, sẽ không như thế này nữa.

Đỗ Tự Cường dùng ánh mắt tràn đầy nụ cười và yêu thương nhìn con gái, sau đó lên tiếng.

- Hừ, còn muốn dùng cả cục trưởng Trương để dọa con? Không, bố rõ ràng là đang khoe khoang, lúc này bố đã là phó bí thư chủ khảo khối tư pháp của huyện Lô Bắc, đang muốn nói con gái sau này nên chú ý hơn, có phải không?

Đỗ Tiểu Trình lên tiếng hỏi, sau đó lại tiến lên nhéo lỗ tai của Đỗ Tự Cường.

- Không dám, không dám, bố nào dám tính toán thiệt hơn với con gái bảo bối chứ?

Đỗ Tự Cường liên tục khoát tay, sau đó cười lớn giải thích với con gái.

- Bố không nói thì con cũng biết, nhưng này, bố ở bên ngoài cứ làm phó bí thư, nhưng ở trong nhà chúng ta, mẹ nói Đỗ Tiểu Trình con chính là bí thư, tất cả lấy Đỗ Tiểu Trình làm trung tâm, tất cả đều phải nghe theo chỉ huy của Tiểu Trình.

Đỗ Tiểu Trình vừa trêu chọc bố mình vừa cười gập cả người, vất vả lắm nàng mới ngừng cười, sau đó vung hai bàn tay thon dài dùng giọng nghiêm trang nói:

- Đúng rồi, bố à, con nghe nói vị bí thư huyện ủy sắp được điều về huyện Lô Bắc có địa vị rất lớn, nghe nói là người từ thủ đô xuống.

Vẻ mặt Đỗ Tự Cường chợt biến đổi, bộ dạng cười hi hi ha ha vừa rồi đã biến thành ngưng trọng:

- Con nghe ai nói vậy?

- Hừ, người địa cầu ai mà chẳng biết, bố còn muốn gạt con? Còn có người nói vị bí thư này thật sự có hậu trường cực kỳ cứng nhắc ở thủ đô, nếu không thì sẽ chẳng thể nào ép cho bí thư Vương đun sôi nước thì vịt bay mất. Nghe người ta nói lần này bí thư kia đến nhận chức ở huyện Lô Bắc, những ngày tiếp theo sẽ không tốt đẹp gì với bí thư Vương.

Đỗ Tiểu Trình cũng không quan tâm đến lời trách mắng của bố, nàng vẫn dùng giọng không che đậy miệng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.