Nếu so sánh với Liên Giang Hà thì tâm lý của Tiếu Tử Đông phức tạp hơn nhiều, lần này hắn hẹn gặp mặt Vương Tử Quân, chính là muốn làm cho mối quan hệ giữa hai bên thêm thân mật, cũng để cho mình có một minh hữu. Nhưng lúc này uy thế mà Vương Tử Quân biểu hiện ra lại làm cho hắn sinh ra một nhận thức rất sâu.
Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, bí thư ủy ban tư pháp, đây là hai chức vụ có mặt trong thường ủy huyện ủy, nhìn qua thì không khác gì nhau nhưng thực tế xét về lực ảnh hưởng thì Tiếu Tử Đông và Vương Tử Quân có sự chênh lệch không nhỏ, thế là ý nghĩ thành lập liên minh lại biến thành thái độ muốn dựa dẫm.
Có sự giúp đỡ của Vương Tử Quân, sau này Tiếu Tử Đông có lẽ sẽ công tác khởi sắc hơn trong huyện ủy.
- Bí thư Vương, Liên Giang Hà tôi thật sự không biết nói gì hơn về đại ân của anh, sau này anh cứ xem vào biểu hiện của tôi. Bí thư Vương, Giang Hà tôi xin mời anh một ly.
Liên Giang Hà nói rồi nâng ly rượu lên, sau đó cũng đứng lên.
Vương Tử Quân thấy Liên Giang Hà đứng lên thì cũng đứng lên theo, Tiếu Tử Đông tất nhiên cũng không thể ngồi. Ba chiếc ly thủy tinh cụng vào nhau giữa không trung rồi phát ra một tiếng vang trong trẻo.
Hội nghị cán bộ toàn huyện Lô Bắc được tiến hành, đám cán bộ kéo về huyện dự hội nghị, hơn một ngàn cán bộ khắp nông thôn tụ tập vào hội trường.
Đối với một huyện thì hội nghị cán bộ đầu năm thật sự là một công tác rất quan trọng, huyện ủy chính quyền đã có hội nghị tổng kết vào cuối năm, bây giờ lại tiếp tục có những sắp xếp cụ thể cho hội nghị cán bộ đầu năm, đồng thời cũng tiến hành khen ngợi những đơn vị có thành tích trong năm qua.
Thời tiết vẫn giá lạnh, mười mấy lò than bùng lên ánh lửa xanh được đặt khắp hội trường, bầu không khí vì thế mà có hơi ấm lên một chút.
Sau khi vị chủ trì lên tiếng, chủ tịch huyện Lưu Thành Quân bắt đầu cho ra những lời phát biểu triển khai mở rộng công tác và tiến hành tổng kết. Những chiếc loa lớn liên tục phát ra âm thanh khàn khàn của chủ tịch huyện.
Vương Tử Quân ngồi trên đài chủ tịch, hắn nhìn đám người đông nghịt bên dưới, trong lòng chợt bùng lên chút cảm giác mình là lãnh đạo. Hội nghị lần này hắn cũng có phân công nhiệm vụ, hắn lật qua lật lại bản thảo mà Tôn Hạ Châu đã viết, trong lòng không kìm được chút kích động.
Biết đâu đây là lần đầu tiên Vương Tử Quân được lên tiếng trên phương diện lãnh đạo huyện ủy, lúc này hắn cũng tự giễu cợt chút tâm tình không bình tĩnh của mình, đúng lúc Lưu Thành Quân đã nói đến những lời cuối cùng.
- Hôm nay là ngày khởi đầu của cả năm mới, các đồng chí, chúng ta thừa dịp này mà mở ra ngọn gió đông để cải cách...
Sau khi Lưu Thành Quân nói ra những lời như vậy thì Vương Tử Quân thấy đám cán bộ ngồi bên dưới có hơi ngẩng đầu ưỡn ngực, tinh thần tăng tiến. Xem ra đám người bên dưới đã tham gia nhiều hội nghị giống như thế này, cũng biết đó là chủ tịch huyện sắp kết thúc bài diễn văn của mình.
- Chủ nhiệm Tiếu, thư ký của khối văn phòng huyện chẳng lẽ không thay đổi ý gì đó mới mẻ sao? Tôi nhớ năm ngoái chủ tịch làm báo cáo cũng có đoạn cuối giống thế này, năm nay chẳng lẽ lại tiếp tục như vậy?
Vì âm thanh của Lưu Thành Quân tạo nên sứt hút tuyệt đối với đám cán bộ bên dưới, thế nên những vị thường ủy trên đài chủ tịch cũng không quá cố kỵ khi khẽ nghiêng đầu trò chuyện vài câu với nhau.
Tiếu Tử Đông ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, mà bên cạnh hắn chính là trưởng phòng thị ủy Vũ Trạch Huy, người vừa lên tiếng hỏi là Vũ Trạch Huy. Trong số những vị thường ủy huyện ủy, Vương Tử Quân vì có thời gian gia nhập ngắn nhất, thế cho nên bị xếp vào vị trí cuối cùng.
Tiếu Tử Đông khẽ nhíu mày với lời nói dí dỏm của Vũ Trạch Huy, sau đó lại cười xấu hổ giải thích:
- Tất cả đều đã là như vậy, mọi người cũng quen rồi.
Vũ Trạch Huy còn định lên tiếng thì những tiếng vỗ tay như sóng triều đã vang lên ầm vang dưới đài.
- Lúc này mời đồng chí thường ủy huyện ủy, bí thư ủy ban tư pháp, phó chủ tịch Vương Tử Quân phát biểu và tổng kết về tình hình trật tự trị an của huyện Lô Bắc chúng ta.
Chủ trì hội nghị lần này chính là phó bí thư Trần Lộ Dao, bây giờ hắn đang lớn tiếng tuyên bố.
Sau khi nghe xong lời tuyên bố của Trần Lộ Dao, Vương Tử Quân sửa sang lại y phục, sau khi nhân viên công tác đưa micro đến, hắn khẽ thử giọng, sau đó bắt đầu đọc theo đúng bản thảo có sẵn.
- Thưa các đồng chí, tôi xin tổng hợp lại tình hình trật tự trị an trong năm qua...
Âm thanh của Vương Tử Quân không nhanh không chậm, những lời nói trong trẻo thông qua micro được truyền đi khắp bốn phía.
Vương Tử Quân lần này tuy có thể lên tiếng mà không cần nhìn vào bản thảo, có thể nói tùy ý, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định dùng bản thảo. Dù sao thì trong quan trường cũng không thích ứng với những biểu hiện quá mới, không phải đó là chuyện tốt.
Khi Vương Tử Quân lên tiếng thì tất cả cán bộ bên dưới cũng nhìn về phía vị thường ủy huyện ủy trẻ tuổi trên đài, hội nghị lần này cũng chính là thời điểm mà Vương Tử Quân lộ mặt là một vị lãnh đạo khối tư pháp.
Khi Vương Tử Quân đọc được một nửa bản thảo thì thấy trong cặp của mình có chút chấn động, bên trong là chiếc điện thoại di động, lúc này điện thoại chấn động, rõ ràng là có người gọi điện thoại đến.
Vương Tử Quân dù có chút hối hận là không tắt điện thoại, thế nhưng hắn cũng không quá quan tâm. Hắn vẫn dùng giọng không nhanh không chậm để báo cáo, giống như chưa từng có chuyện gì từng phát sinh.
Một vị thường ủy huyện ủy trẻ tuổi đã làm cho người ta phải chú ý, bây giờ đến lượt Vương Tử Quân báo cáo lại càng làm cho mọi người bên dưới phải tập trung vào hắn.
Khi Vương Tử Quân đọc xong báo cáo thì đám cán bộ bên dưới lại vỗ tay nhiệt liệt, khi Trần Lộ Dao đọc ra danh sách các đơn vị và cá nhân tiên tiến, Vương Tử Quân lặng lẽ lấy điện thoại ra xem, xuất hiện một số điện thoại lạ.
“ Là số điện thoại thành phố Giang Thị, ai gọi cho mình? “
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong lòng, Vương Tử Quân lặng lẽ rời khỏi vị trí của mình, hắn đi ra phía sau nghe điện thoại.
Vương Tử Quân gọi đi nhưng không ai nhấc máy, mãi đến khi hắn chuẩn bị dừng gọi thì bên kia có một người lớn tiếng nói:
- Alo!
Lên tiếng là một người phụ nữ, hơn nữa tuổi còn không nhỏ, Vương Tử Quân hỏi là ai đầu dây thì đối phương đã dùng giọng mất kiên nhẫn nói:
- Đây là điện thoại công cộng, vừa rồi có một cô gái đến đây gọi điện thoại.
“ Một cô gái, là ai? Tần Hồng Cẩm sao? “
Vương Tử Quân chợt nhớ đến người phụ nữ làm hắn nóng ruột nóng gan theo bản năng, nhưng điều này hình như là không thể, vì Tần Hồng Cẩm có điện thoại, thế nào cũng không dùng điện thoại công cộng, vậy thì là ai khác?
Vương Tử Quân đang buồn bực thì người phụ nữ bên kia đã nói:
- Tôi nhớ cô ấy còn gửi đi một tin nhắn, không biết có phải là gửi cho anh không?
“ Gửi một tin nhắn? “
Vương Tử Quân khẽ động tâm, vậy là hắn lấy điện thoại của mình ra, phát hiện có một tin nhắn chưa đọc, bên trong viết:
“ Anh Tử Quân, em đã nói muốn xuống huyện của anh thể nghiệm cuộc sống, bây giờ em đang ngồi xe, lát nữa anh phải đón em, Lâm Dĩnh Nhi! “
“ Nha đầu này muốn xuống đây thể nghiệm cuộc sống, Lâm Trạch Viễn đồng ý sao? “
Vương Tử Quân vừa nghĩ đến bộ dạng dịu dàng sáng lạn của Lâm Dĩnh Nhi thì thầm nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ Lâm Trạch Viễn đúng là, Lâm Dĩnh Nhi được Lâm Trạch Viễn nuông chiều thành quen, ngay cả những chuyện thế này cũng đồng ý, xem ra làm quan lớn cũng có điểm yếu.
Nhưng bây giờ Vương Tử Quân cũng không liên lạc được với Lâm Dĩnh Nhi, thế là chỉ có thể chuẩn bị chào đón. Cùng hắn thì hắn chiêu đãi nàng hai ngày, đợi đến khi nàng không còn hứng thú với một huyện nghèo thì tiễn chân đi.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Vương Tử Quân lại đi về phía đài chủ tịch, lúc này Trần Lộ Dao đã đọc xong danh sách đơn vị và được khen thưởng, sau đó sẽ là danh sách cá nhân tiên tiến. Vương Tử Quân nhìn qua số lượng cả trăm cán bộ tiên tiến mà không khỏi thầm nghĩ, văn kiện này đọc cũng cần vài phút, xem ra Trần Lộ Dao cũng đã tốn không ít nước bọt, cũng phải chịu khổ.
- Các đồng chí, văn kiện của huyện ủy đã được phân phát cho từng người, vì vấn đề thời gian nên tôi sẽ không đọc danh sách cá nhân tiên tiến, bây giờ tôi tuyên bố hạng mục thứ tư của hội nghị hôm nay, sẽ là lễ trao giải cho các đơn vị và cá nhân tiên tiến.
Trần Lộ Dao vung tay lên rất lão luyện, sau đó bỏ qua chuyện đọc danh sách cá nhân tiên tiến.
Trần Lộ Dao quả nhiên là lãnh đạo lâu năm, quyết định vứt bỏ đi một quá trình buồn tẻ, xem ra gừng càng già càng cay, sau này mình phải chịu khó học hỏi. Vương Tử Quân thầm tự định giá, nhưng hắn cũng đứng lên theo đám người Hầu Thiên Đông.
Có vài nữ cán bộ mặc sườn xám thống nhất lần lượt xếp thành hàng theo tiếng nhạc, những nữ cán bộ này không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đi đứng cũng không đều. Nhưng Vương Tử Quân lại có chút vui vẻ vì một đội hình không chuyên nghiệp như vậy.
Khi các vị thường ủy nhận lấy những món quà từ tay các nữ nhân viên mặc sườn xám thì tiếng nhạc vang lên, mười một vị cán bộ đi đến theo đúng trình tự, bọn họ chính là những đại biểu đơn vị được nhận phần thưởng năm nay, là mười một người, tương ứng với mười một vị thường ủy huyện ủy.
Vương Tử Quân cũng có quen biết vài vị cán bộ đang đi lên đài, một người là cục trưởng cục công an Liên Giang Hà, một người khác chính là cục trưởng cục điện lực Ngụy Sinh Tân. Nhưng hai người này cũng không đứng trước mặt Vương Tử Quân, bọn họ phân biệt đứng trước mặt Lưu Thành Quân và phó bí thư huyện ủy Trần Lộ Dao.
Sau khi giao những phần thưởng cho đám đại biểu đơn vị, Vương Tử Quân cùng bắt tay một vị cán bộ gầy còm, hắn nhìn vẻ mặt kích động của đối phương mà khẽ mỉm cười.
Khi tiếng nhạc tiếp tục vang lên, Vương Tử Quân lại phải nhận lấy một phần thưởng dành cho cá nhân tiên tiến, lúc này một đội cá nhân tiên tiến cũng đã đi lên.
- À!
Vương Tử Quân chuẩn bị phát thưởng thì hai mắt chợt tỏa sáng, trước mặt hắn là một nữ cảnh sát mặc đồng phục, đầu đội mũ. Nói thật lòng thì cô gái này không xinh đẹp nhưng lại có làn da trắng nõn, dáng người đẹp đẽ, màu da và vóc dáng trời sinh cho kẻ “ gây tai vạ “ . Hơn nữa nàng mặc đồng phục cảnh sát rất đẹp, gương mặt xinh xắn cũng thu hút ánh mắt của đám người đối diện.
Cô gái cảnh sát lúc này cũng đứng thẳng người, ánh mắt nhìn về phía bí thư Vương, nếu so với đám đại biểu cá nhân tiên tiến lên đài thì nàng thật sự giống như hạc giữa bầy gà. Vương Tử Quân trố mắt nhìn một lát, khi thấy các vị thường ủy khác đã bắt đầu phát thưởng, hắn cũng đưa giấy chứng nhận đến cho cô nàng.
Nhưng điều làm cho Vương Tử Quân buồn cười chính là, khi hắn đưa giấy chứng nhận vào trong tay cô gái cảnh sát, hắn cảm nhận được chút lực kéo từ tay của đối phương. Nàng khẽ cười với Vương Tử Quân, thế là giấy chứng nhận đã vào tay nàng.
Vương Tử Quân cười một tiếng và bắt tay với cô gái cảnh sát, nhưng khi cô gái xoay người với nụ cười thản nhiên lại làm cho trái tim của Vương Tử Quân đập lên khá mạnh.
Chẳng lẽ mình cũng thích phụ nữ mặc chế phục? Vương Tử Quân thầm chế giễu chính mình, đúng là không còn gì khác để nghĩ.
Kết thúc hội nghị chính là lời phát biểu của Hầu Thiên Đông, cũng coi như là kết thúc công tác. Nhưng Hầu Thiên Đông lại nói ra nhiều khuyết điểm, nói ra nhiều sai lầm, nói nhiều phê bình, đồng thời cũng yêu cầu ban ngành cải cách, cố gắng phấn đầu vì một năm tươi sáng hơn.
Kết thúc hội nghị, Vương Tử Quân và đám thường ủy nối đuôi nhau đi ra, rời khỏi phòng họp, lên một chiếc xe bốn mươi lăm chỗ của văn phòng huyện ủy.
Hội nghị cán bộ toàn huyện kết thúc, giống như tất cả công tác của một năm đã được tổng kết và mục tiêu năm mới đã định, sau khi quay về huyện ủy thì khoảng sân trở nên yên ắng hơn.
Vương Tử Quân từ chối vài lời dùng cơm, hắn dùng một bữa đơn giản ở nhà ăn huyện ủy, sau đó lấy chìa khóa xe từ trong tay Tiểu Thái, hắn thầm tính toán đúng thời gian, có lẽ lúc này Lâm Dĩnh Nhi cũng đã đến rồi.
Cả huyện Lô Bắc chỉ có một bến xe rách mướp, nhưng bến xe này lại chính là địa phương phồn hoa nhất huyện, dù là vào mùa đông thì dòng người nơi đây vẫn tấp nập, là điểm tập kết hàng hóa. Những quầy hàng ven đường, những sạp báo, tủ thuốc lá, giày dép đều tập trung vào chỗ này.
- Tút, tút, tút...
Vương Tử Quân nhìn những tiểu thương bán hàng lấn chiếm cả lề đường mà thầm nhíu mày, ai bày hàng ra đây cũng là những người khó khăn, nhưng bày hàng lại làm ảnh hưởng đến trật tự giao thông, cũng cần có người quản lý.
Vương Tử Quân chợt sinh ra một ý nghĩ, hắn khó khăn chạy qua một con đường dày đặc hàng quán, sau đó dừng xe trong bến. Bến xe huyện thành cũng không được quản lý nghiêm, cũng không ai quan tâm đến xe vào xe ra.
Thời gian chờ đợi khá buồn chán, khi Vương Tử Quân vô thức đốt một điếu thuốc thì một chiếc xe khách kiểu cũ chạy vào bến.
Trong đám hành khách xuống xe, Vương Tử Quân thoáng phát hiện ra Lâm Dĩnh Nhi đang mặc một chiếc áo lông màu xanh nhạt, bộ dạng có vẻ non nớt thẹn thùng. Dù dòng người xuống xe chen chúc nhau nhưng Lâm Dĩnh Nhi vẫn như một con bướm đẹp đẽ, thật sự rất bắt mắt.
Lâm Dĩnh Nhi xuống xe và liên tục giậm chân với cặp giày thêu hoa đẹp đẽ xuống đất, rõ ràng huyện Lô Bắc là khá lạnh, thế nên lúc này cô gái đáng yêu kia mới nhận ra được uy lực của thời tiết.
Vương Tử Quân nở nụ cười, hắn xuống xe, nhưng sau đó lại nhanh chóng đeo lên mặt chiếc kính râm đã chuẩn bị từ trước. Khi tin tức về mình liên tục xuất hiện và bùng nổ ở huyện Lô Bắc, hắn đã để cho Tôn Hạ Châu mua cho mình một chiếc kính râm để làm công cụ xuất hành.
- Lâm Dĩnh Nhi.
Một âm thanh vui mừng vang lên sau lưng Vương Tử Quân, khi âm thanh vang lên thì một cô gái mặc áo đỏ đã mỉm cười vọt về phía Lâm Dĩnh Nhi.
- Giang Gia Kỳ!
Lâm Dĩnh Nhi cũng vui mừng hoan hô một tiếng, sau đó nàng cũng chạy về phía cô gái kia, hai cô gái ôm lấy nhau vui sướng.
Giang Gia Kỳ dù không thật sự sặc sỡ lóa mắt như Lâm Dĩnh Nhi nhưng bộ dạng cũng là mày thanh mục tú, cả hai là những cô gái xuất chúng, bây giờ đứng cùng một chỗ thật sự làm cho người ta cảm thấy vẻ đẹp và nguồn vui.
- Này, Lâm Dĩnh Nhi, cậu thật sự đến đây, mình còn tưởng rằng cậu đang gạt mình.
Sau khi hai bên ôm nhau một lúc, cô gái kia cũng phát hiện có nhiều ánh mắt nhìn mình, thế là nhanh chóng phân khai. Cô gái được gọi là Giang Gia Kỳ vừa lên tiếng vừa muốn tiếp nhận những thứ trong tay của Lâm Dĩnh Nhi.
- Cậu đúng là, mình lừa gạt cậu khi nào? Nhưng mùa đông ở đây cũng quá lạnh.
Lâm Dĩnh Nhi tiện tay phân phát một trong số hai chiếc túi trong tay cho Giang Gia Kỳ.
- Đi thôi, Dĩnh Nhi, đây cũng không phải chỗ nói chuyện, chúng ta tìm một chỗ ấm áp trò chuyện nhé?
Giang Gia Kỳ vừa nói vừa muốn kéo Lâm Dĩnh Nhi ra khỏi bến xe.
Lâm Dĩnh Nhi cắn cắn môi, sau đó nàng kéo tay Giang Gia Kỳ:
- Kỳ Kỳ, chờ chút, mình gọi một người khốn kiếp, mình sẽ cho anh ta thêm một, không, cho thêm năm phút, nếu như không thấy mặt, mình sẽ đảm bảo cho anh ta biết tay.
“ Một người khốn kiếp? Mình có biệt hiệu như vậy từ khi nào? “
Vương Tử Quân sờ lên mũi, trong lòng thầm buồn cười.
- Một người khốn kiếp? Ha ha ha, Dĩnh Nhi, có phải là một người đàn ông không?
Thiếu nữ mười tám mười chín rất thích chọc ghẹo về vấn đề này, sau khi nghe Lâm Dĩnh Nhi nói chờ một người như vậy, Giang Gia Kỳ tiến đến bên tai Lâm Dĩnh Nhi và khẽ hỏi.
- Ôi, không đúng, không đúng, nếu cậu còn nói bậy như vậy, mình sẽ không tha cho cậu.
Lâm Dĩnh Nhi chợt đỏ mặt, nàng vừa nói vừa nhào về phía Giang Gia Kỳ, hai cô gái xinh đẹp lại quấn với nhau. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn bộ dạng vui vẻ của Lâm Dĩnh Nhi, trong lòng cảm thấy ấm áp, thế là hắn tiên lên mở lời:
- Dĩnh Nhi, cô đang nói ai là kẻ khốn kiếp thế?
Lâm Dĩnh Nhi đang vui đùa ầm ĩ với Giang Gia Kỳ, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng thì chợt dừng động tác tay lại, nàng nở nụ cười xảo quyệt rồi thuận tiệng lên tiếng bịa đặt:
- Nói đến anh, anh thấy thế nào?
- Thì ra là thế.
Vương Tử Quân khẽ cười rồi đi về phía Lâm Dĩnh Nhi.
Khi thấy nụ cười sáng lạn của Vương Tử Quân thì Lâm Dĩnh Nhi mới có phản ứng, nàng chợt lao về phía Vương Tử Quân, cặp môi vểnh lên:
- Anh là tên vô lại, chỉ biết ức hiếp tôi.
Giang Gia Kỳ thấy có mặt người ngoài thì cũng dừng động tác tay lại, nàng dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Vương Tử Quân đang đeo kính râm, thầm nghĩ đối phương đúng là biết cách ăn mặc, mùa đông mà còn đeo kính râm.
- Giang Gia Kỳ, đây là một kẻ khốn kiếp, sau này cứ gọi là kẻ khốn kiếp là được.
Lâm Dĩnh Nhi thấy bạn mình đứng yên không lên tiếng thì quay lại cầm lấy tay Giang Gia Kỳ, nàng nũng nịu nói.
Giang Gia Kỳ và Lâm Dĩnh Nhi là hai cô gái trẻ ngây thơ khờ dại, nhưng khi đứng trước mặt đàn ông cũng biết ẩn giấu theo bản năng. Vương Tử Quân cười nhạt một tiếng, hắn tiến lên gật đầu với Giang Gia Kỳ:
- Cô là bạn học của Dĩnh Nhi sao? Tôi họ Vương, sau này cứ gọi là anh Vương.
- Chào anh Vương.
Giang Gia Kỳ dùng giọng ngọt ngào và biết điều chào hỏi Vương Tử Quân.
- Dĩnh Nhi, em xem người ta yểu điệu thục nữ thế nào kìa, em cần học hỏi một chút, nếu không sau này sẽ khó gả ra ngoài.
Vương Tử Quân nhìn về phía Lâm Dĩnh Nhi rồi thản nhiên nói.
Vương Tử Quân tuy từ đầu đến cuối không giới thiệu về mình với Giang Gia Kỳ, nhưng hắn cũng nói gần nói xa, biểu hiện mối quan hệ của mình với Lâm Dĩnh Nhi.
Lâm Dĩnh Nhi có hơi trố mắt, hai con ngươi có bùng lên chút sương, ánh mắt bừng ra chiếu lên mặt Vương Tử Quân. Lâm Dĩnh Nhi bị kích động mà có chút thất vọng, vẻ mặt cũng lạnh hơn một chút, nàng đứng ngây người không lên tiếng.
Vương Tử Quân giống như cũng chú ý đến sự biến hóa tâm tình của Lâm Dĩnh Nhi, hắn không muốn nghĩ nhiều, cũng không đành lòng để cho một cô gái mất hứng, thế là hắn cố gắng mang trên mặt chút nghi vấn và dùng giọng đã biết còn hỏi nói:
- Dĩnh Nhi, làm sao vậy? Đây không phải chỗ nói chuyện, em còn chưa ăn cơm, hay chúng ta tìm chỗ nào dùng cơm rồi nói sau vậy?
Lâm Dĩnh Nhi lúc này mới chớp mắt, nàng lộ ra nụ cười lạnh nhạt:
- Tùy anh vậy.
Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh của cô gái xinh đẹp đáng yêu kia có chút chua xót thì trong lòng có chút không đành lòng, hắn tiến lên nhận lấy túi trong tay của Lâm Dĩnh Nhi và Giang Gia Kỳ, sau đó không khỏi phân trần:
- Đưa cho anh.
Vương Tử Quân cầm lấy hai túi đi đến phía chiếc xe của mình, đúng lúc này chợt nghe thấy tiếng còi xe vang lên đầu cổng, khi âm thanh vang lên thì một chiếc xe hơi màu trắng chạy đến như bay, phóng nhanh về phía ba người Vương Tử Quân.
- Két...
Tiếng thắng gấp vang lên chói tai, sau đó chiếc xe dừng lại bên cạnh ba người Vương Tử Quân, cửa sổ chậm rãi mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi thò đầu ra.
- Giang Gia Kỳ, đây là bạn của em sao? Lên xe đi.
Tên đàn ông trẻ tuổi nói, âm thanh tăng lên gấp đôi.
Giang Gia Kỳ thấy người đàn ông kia thì trong mắt có chút đáng ghét, đúng lúc này tên kia đã bước xuống xe, gương mặt điển trai, cao hơn mét bảy, đứng giữa trời đông sinh ra cảm giác ngọc thụ lâm phong.
- Vừa ra khỏi cửa thì gặp anh Ninh, nếu không anh sẽ không đến nhanh như vậy. Gia Kỳ, em nên cùng bạn lên xe, trong xe ấm áp hơn.
Tên đàn ông vừa nói vừa mở cửa xe ra.
Tên đàn ông được gọi là anh Nịnh nhìn Lâm Dĩnh Nhi bằng ánh mắt rừng rực lửa, sau khi nghe lời của tên kia thì hai mắt càng tỏa sáng:
- Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Huy nói rất đúng, bên ngoài rất lạnh, mời hai em lên xe ngồi.
Giang Gia Kỳ thấy tên Tiểu Huy kia liên tục dùng mắt ra hiệu cho mình, vẻ từ chối trong mắt chợt giảm xuống:
- Dĩnh Nhi, nếu anh Ninh đã nhiệt tình như vậy, chúng ta theo anh ấy về khách sạn nhé?
Lâm Dĩnh Nhi cũng rất ghét ánh mắt của anh Ninh kia, nàng nào có tâm tư đi xe của đối phương? Sau khi nghe lời cô bạn thì nàng quay sang nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt với tình huống trước mắt, trong mắt anh Ninh và tên Tiểu Huy kia lại có chút mờ ám, thứ đó nào có thể che giấu được hắn? Thấy Lâm Dĩnh Nhi nhìn mình thì hắn thản nhiên nói:
- Dĩnh Nhi, ngồi xe của anh, anh đã đặt khách sạn rồi.
Vương Tử Quân vừa nói vừa đi về chiếc Santana của mình.
Lâm Dĩnh Nhi cười nói với Giang Gia Kỳ:
- Gia Kỳ, anh ấy chạy xe đến, chúng ta ngồi xe của anh Quân.
Tên đàn ông gọi là anh Ninh thấy mỹ nữ làm minh say lòng lại đi theo một tên đàn ông đeo kiếng đen, thế là vẻ mặt trở nên khó coi. Ánh mắt Tiểu Huy thì càng chớp động, hắn đi đến bên cạnh Giang Gia Kỳ nói:
- Em đi khuyên cô bạn của em, để cho cô ấy ngồi xe của anh Ninh, nếu anh Ninh mất hứng mà nổi giận sang phía anh, như vậy anh cũng thảm thương.
Giang Gia Kỳ nhìn gương mặt anh tuấn của Tiểu Huy, nhưng nàng còn do dự thì Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi đã đến bên cạnh chiếc Santana, Lâm Dĩnh Nhi tiến lên xe ngồi ở phía sau, đồng thời còn vẫy vẫy tay với nàng.