con người vĩnh viễn luôn không chừng mực, vấn đề là phải như thế nào biến nó thành sự thật, hơn nữa lại là sự thật mà mình chờ mong. Nhưng sự thật không phải bữa tiệc mừng công, thất bại vĩnh viễn giống như một chén canh trong bữa cơm, Sầm Vật Cương hiểu điều này.
Thế cục Mật Đông bây giờ cần một người có lực để khống chế, người có bản lĩnh có không ít, thế nhưng ai dám tiến hành ma xát với một người có đại thế ở Mật Đông như Vương Tử Quân? Hơn nữa lãnh đạo trung ương có không ít người ủng hộ Vương Tử Quân.
- Bí thư Sầm, nếu như không có việc gì khác thì tôi đi trước. Sầm Vật Cương khẽ gật đầu mà không nói gì thêm, lúc này lão không còn gì để nói. Thành công sẽ làm vua, thua làm giặc, bây giờ thế của Vương Tử Quân đã thành, không cần phải làm gì cho mệt.
Nửa giờ qua đi và Sầm Vật Cương vẫn còn ngồi trâm ngâm, thư ký cần điện thoại đi đến rồi cung kính nói: - Bí thư, là điện thoại của trưởng ban Thạch.
Sầm Vật Cương tiếp điện thoại, lão đùng giọng kiên định nói: - Trưởng ban Thạch, tôi cảm thấy đồng chí Vương Tử Quân không những có sức khỏe tốt, còn là một người chú trọng đại cục, cực kỳ thích hợp với gánh nặng ở Mật Đông. Bây giờ chỉ có một vị đồng chí trẻ trung khỏe mạnh như Vương Tử Quân mới có thể làm chủ đưa Mật Đông thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại.
...
Mười ngày sau Thạch Kiên Quân đến Mật Đông tuyên bố bổ nhiệm Vương Tử Quân là ủy viên tỉnh ủy, thường ủy tỉnh ủy, bí thư tỉnh ủy Mật Đông.
- Bí thư Vương, vì để cho tất cả thanh niên trong tỉnh có một ngày thanh niên ý nghĩa, tỉnh đoàn chúng tôi tổ chức hoạt động lần này. Bí thư Triệu và toàn thể đồng chí tỉnh đoàn chúng tôi cực kỳ hy vọng ngài có thể rút chút thời gian cấp bách đến tham gia mít tinh. Văn Ngư Nhi mặc một bột trang phục công sở màu đen, dáng người hoàn mỹ biểu hiện đúng chỗ, mái tóc dài sau lưng lại càng có bộ dạng khôn khéo giỏi giang.
Vương Tử Quân lúc này tuy nghe báo cáo nhưng trong đầu lại nghĩ về Văn Ngư Nhi. Cũng không phải nói là hắn có tình cảm gì với nàng, chỉ cảm khái thời gian qua nhanh, mới bốn năm qua đi mà cô gái trẻ trung ngày nào đã trở thành một mỹ nữ người dẫn chương trình nổi tiếng Mật Đông.
- À, cô liên hệ với Tiểu Tả, để cậu ấy sắp xếp thời gian. Tiểu Tả chính là thư ký hiện tại của Vương Tử Quân.
Văn Ngư Nhi biết bây giờ mình phải đi, lúc này thời gian của người đàn ông trước mặt quá eo hẹp, quý giá, là người vận hành cả Mật Đông, tất cả trọng trách trên người anh ấy. Nếu so sánh với trước kia, năm tháng cũng không đặt nặng vết tích lên mặt người này, ngược lại khi càng lên cao thì càng trưởng thành ổn định hơn, nìhn qua giống như núi non trùng điệp, căn bản là có sự quyến rũ làm cho người ta khiếp sợ.
Nếu như có thể nằm trong vòng tay của người này, dù chỉ là một ngày đông giá rét cũng ấm áp như mùa xuân.
- Tiểu Ngư Nhi, vài ngày trước tôi có đến thủ đô họp và gặp bố cô, ông ấy rất quan tâm đến cuộc sống của cô. Cô cũng không còn nhỏ nữa, nên suy nghĩ đến chuyện thành gia lập thất. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt biến đổi của Văn Ngư Nhi rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân có thể cảm nhận được cảm giác của Văn Ngư Nhi với mình. Hắn vốn cho rằng năm tháng qua đi thì cô gái trẻ kia sẽ dần có tâm ý khác hẳn, sẽ trưởng thành hơn. Nhưng thời gian qua đi hắn mới ý thức được điều này là áp lực của mình.
Hôm nay thừa cơ hội Văn Ngư Nhi đến phòng làm việc của mình, hắn không nhịn được phải nói như vậy.
Hai mắt Văn Ngư Nhi chợt xuất hiện một làn mây mỏng, nhưng ngay sau đó nàng lại mỉm cười nói: - Bí thư Vương, tôi cũng muốn tìm người kết hôn, thế nhưng trong lòng lại có một hình bóng quá lớn.
- Thì cứ chầm chậm mà tìm. Tuy Văn Ngư Nhi che giấu như Vương Tử Quân là người thông minh, sao không hiểu rõ ý nghĩ của nàng? Hắn thầm thở dài một hơi, khó trách hắn xem phim Thần Điêu Đại Hiệp và cảm thấy Dương Quá thấy có áp lực với tình cảm của Quách Tương, có lẽ tâm tình này không kém của mình lúc hiện tại bao xa.
Vương Tử Quân không tiếp tục ở đề tài này, hắn có chút xấu hổ, lúc này Văn Ngư Nhi chợt nói: - Tôi nghe nói trưởng ban Tả sắp xuống tuyến dưới rèn luyện, lần này ngài sẽ công khai chọn thư ký cho mình có phải không?
- Tôi có nên tìm không thư ký ở Mật Đông hay không? Vương Tử Quân căn bản có trăm cái cớ để trả lời câu hỏi của Văn Ngư Nhi, thế nhưng cuối cùng hắn phải trả lời xác thực, cũng không quên những gì nên nói cho Văn Ngư Nhi.
Văn Ngư Nhi chợt run lên, nàng sững sốt một lát rồi không nhịn được phải nói - Điều này...Những gì bọn họ nói là thật sao?
Vương Tử Quân gật đầu: - Là sự thật, Tiểu Ngư Nhi, những điều này cô không cần quan tâm, nên làm tốt công tác của mình là được.
Văn Ngư Nhi không nói gì, lòng nàng lạnh như băng. Bốn năm trước khi bố nàng bị điều về thủ đô, bố vốn muốn đưa nàng đi theo, thế nhưng nàng cứng nhắc muốn ở lại Mật Đông.
Tuy Văn Ngư Nhi không nhất định thường xuyên về thăm bố, thế nhưng nàng ở lại Mật Đông cảm thấy có anh ấy là quá mỹ mãn rồi. Dù sao thì nàng hít thở chung bầu không khí với hắn vẫn cảm thấy có hương vị khác hẳn, chỉ sợ là bản chất tinh khiết của mình không còn mà thôi.
Nghĩ đến việc Vương Tử Quân sắp phải đi, Văn Ngư Nhi cảm thấy mũi có hơi run, sau đó nàng ngẩng đầu lên dùng giọng khó khăn nói: - Chúc mừng anh.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt khổ sở của Văn Ngư Nhi, hắn chuẩn bị khuyên nàng vài câu, thế nhưng sau đó có tiếng gõ cửa vang lên. Sau đó Phương Anh Hồ đi vào nói: - Bí thư, các đồng chí đều rất muốn ngài nói vài lời, ngài có thể làm cho mọi người thỏa mãn được không?
Phương Anh Hồ bây giờ so sánh với năm xưa thì già hơn một chút nhưng sức khỏe và tinh thần thì lại không giảm. Hắn thấy Văn Ngư Nhi đứng bên cạnh Vương Tử Quân, thế là cười nói: - Tiểu Ngư Nhi, cô vội vàng chạy đến đây có phải là muốn bắt lính bí thư Vương không? Tôi nói cho cô biết, có đơn vị đã cho ra ý kiến, nói là bí thư Vương thường tham gia hoạt động của tỉnh đoàn, căn bản không quan tâm đến đơn vị của bọn họ.
- Chú Phương, nếu chú cảm thấy cháu có năng lực, mong chú cho ra điều lệnh, để cháu đến công tác ở phòng tổ chức của chú. Văn Ngư Nhi cười cười rồi dùng giọng đùa giỡn nói với Phương Anh Hồ.
- Tiểu Ngư Nhi, nếu cháu thật sự muốn đến công tác ở phòng tổ chức, bây giờ chú có thể cho người chuẩn bị điều lệnh cho cháu. Phương Anh Hồ cười hì hì nói tiếp: - Nhưng chỉ sợ bí thư Kim không chịu thả người, dù sao thì tỉnh đoàn cũng là của bí thư Kim.
- Chú Phương, ngoài mặt thì chú nói rất hay đấy. Văn Ngư Nhi trừng mắt nhìn Phương Anh Hồ, sau đó nàng nhanh chóng đi ra ngoài như một cánh bướm.
Phương Anh Hồ nhìn Văn Ngư Nhi mà không khỏi bật cười. Sau khi Văn Ngư Nhi rời đi, Phương Anh Hồ mới nói với Vương Tử Quân: - Bí thư, nói thật thì chúng tôi cũng không nỡ để ngài đi, thế nhưng ngài đi chyến này là đại bàng vung cánh trên trời xanh, tôi bây giờ cũng muốn đi theo ngài.
- Được rồi trưởng phòng Anh Hồ, tôi cũng không đi quá xa, sau này nếu nhớ tôi thì đến Ma Đô gặp mặt. Vương Tử Quân vỗ vỗ vai của Phương Anh Hồ rồi cười nói.
Phương Anh Hồ gật đầu nặng nề, không lên tiếng nữa. Trước kia hắn có cảm xúc phức tạp với vị lãnh đạo trẻ tuổi này, nhưng sau khi người này làm chủ Mật Đông, chẳng những không vì lý do trước kia mình là thư ký trưởng của Sầm Vật Cương mà gạt mình sang bên cạnh, ngược lại còn sắp xếp mình vào một ban ngành quan trọng như phòng tổ chức, thế nên hắn càng thêm kính phục vị lãnh đạo trẻ tuổi này.
Bốn năm qua Phương Anh Hồ đi theo Vương Tử Quân nhìn thấy sự biến hóa của tỉnh Mật Đông, xu thế phát triển của Mật Đông là không thể đỡ nổi, liên tục tiến bước; trong thời gian bốn năm đã có không ít người trở nên giàu có, trong đó có những người bạn học của hắn năm xưa.
Dựa theo ý nghĩ của Phương Anh Hồ, bí thư Vương có xu thế tiến lên khó thể đỡ được, không ngờ trong thời gian này thượng cấp lại bổ nhiệm bí thư Vương đến làm bí thư thị ủy Ma Đô.
Đại bàng giương cánh dù thế nào cũng phải bay xa ngàn dặm, lúc này tuy Phương Anh Hồ rất muốn đi theo Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng biết người muốn đi cùng bí thư Vương là quá nhiều, căn bản mang đi không hết.
- Bí thư ngài nói rất đúng, điều này...Thiếu chút nữa thì tôi quan, chúng ta mau đi nhanh lên thôi, các đồng chí còn đang chờ trong phòng họp. Phương Anh Hồ nói rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Phương Anh Hồ còn chưa đi ra ngoài thì chợt nghe Tần Hoài Chung nói: - Trưởng phòng Phương, ngài mời người mà sao lâu như vậy, vừa rồi chủ tịch Trình và bí thư Kim mới gọi điện thoại đến, nói là để tôi giúp đỡ anh.
- Thư ký trưởng Hoài Chung, anh đến đúng lúc, một người tôi khó thể đưa bí thư đi được, hai người chúng ta cùng mời sẽ hay hơn. Phương Anh Hồ khoát tay áo với Tần Hoài Chung, sau đó thuận tay cầm cặp công văn của Vương Tử Quân lên.
Tần Hoài Chung bây giờ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, nói về vị trí thì không dưới Phương Anh Hồ, thế nhưng dù sao thì Phương Anh Hồ cũng có tư chất quá cao, thế nên Tần Hoài Chung vẫn rất tôn trọng Phương Anh Hồ. Sau khi nghe lời phân phó của Phương Anh Hồ, hắn nhanh chóng tiến lên cười nói với Vương Tử Quân: - Bí thư, các đồng chí đều đang chờ ngài.
Vương Tử Quân cười cười, hắn đứng lên khỏi ghế. Hội nghị lần này vốn cũng không sắp xếp hắn lên tiếng, thế nhưng chủ tịch Trình Húc đã cho người đến mời, hắn không thể không sang xem thế nào.
Dù sao thì bốn năm qua Trình Húc kia cũng phối hợp với mình rất tốt, nhiều phương diện cho ra những ý kiến rất hay.
Khi nhóm ba người bọn họ đến ngoài phòng họp, trưởng phòng tuyên truyền Xà Lê Hoa đi ra tiếp đón. Nàng thấy người đến là Vương Tử Quân thì cười hì hì nói: - Bí thư, các đồng chí đều đang chờ ngài.
Cửa phòng được mở ra, bầu không khí lặng ngắt như tờ. Phòng họp số một của tỉnh ủy Mật Đông có thể chứa hơn một ngàn người, thế nhưng người nào ở nơi nà cũng ngồi yên trên ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân.
- Bốp, bốp, bốp! Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, đám cán bộ vốn đang ngồi nhanh chóng đứng lên vỗ tay nhiệt liệt.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên từ khi Vương Tử Quân từ ngoài cửa đi lên đài chủ tịch, khi hắn giơ tay lên thì tiếng vỗ tay không giảm xuống, ngược lại còn lớn hơn.
Tiếng vỗ tay chỉ dừng lại khi Vương Tử Quân đưa hai tay lên lần thứ năm. Sau tiếng vỗ tay thì âm thanh cực kỳ tĩnh lặng, tất cả mọi người đứng đó đều sợ ngồi xuống sẽ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.
- Bây giờ mời bí thư Vương phát biểu vài lời. Trình Húc đưa mắt nhìn hội trường rồi trầm giọng tuyên bố.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn đám người bên dưới đài chủ tịch, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Hôm nay tôi đến đây không chuẩn bị bản thảo, tôi sẽ nói vài lời với mọi người, coi như ngẫu hứng phát biểu...
- Những năm qua tỉnh Mật Đông phát triển quá rõ ràng, chúng ta hầu như đã hoàn thành nhiều mục tiêu... Giọng điệu của Vương Tử Quân rất bình thường, ánh mắt có biểu hiện bình thường thế nhưng đám người tham gia hội nghị giống như nghe tuyên cáo của cả thế giới.
Cửa bị đẩy ra Vương Tử Quân được nhóm người Trình Húc, Kim Chính Thiện vây quanh đi ra khỏi phòng họp, đám cán bộ đi theo sau lưng như thủy triều. Ánh mặt trời sáng loáng trên mặt đất, không gian càng thêm chói lọi.