Một chuyện nhỏ mà lại phát sinh phiền toái, Vương Tử Quân lập tức nói với Mạc Tiểu Bắc: - Chúng ta đi thôi.
Mạc Tiểu Bắc nhìn thấy Vương Tử Quân quay đầu thì cũng buông tay người phụ nữ kia rồi rời đi. Người phụ nữ kia nhìn Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc bỏ đi thì thẹn quá hóa giận, đỏ mặt tía tai. Nàng nhìn thoáng qua người đàn ông nhà mình, lại phát hiện ánh mắt của chồng đang đi theo bóng lưng của người phụ nữ phía bên kia, thế là không khỏi nổi nóng.
- Hừ, anh thì nói hay lắm, con trai và vợ bị người ta ức hiếp nhưng anh không dám làm gì, có phải thấy người ta xinh đẹp thì động sắc tâm hay không? Tôi nói cho anh biết, nếu như hôm nay không làm cho ra lẽ, tôi sẽ đưa con đi tìm bố tôi.
Người phụ nữ lớn tiếng ồn ào làm cho Hào Yếu Kim cảm thấy bực mình, thế nhưng hắn không muốn gây chuyện, thế là trầm ngâm giây lát rồi nói: - Được rồi, không phải là cho bọn họ biết tay sao? Cứ giao cho anh.
Một chuyện nhỏ xảy ra căn bản không làm ảnh hưởng đến tâm tư đưa con trai đi chơi của Vương Tử Quân. Sau khi xuống khỏi tàu lượn thì hắn cười nói: - Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về nghỉ ngơi thôi, anh biết rõ một địa phương vừa mở quán lẩu, chúng ta cùng nhau đi nếm thử.
- Tốt quá, con muốn ăn lẩu. Tiểu Bảo Nhi chợt nhảy lên, con trẻ là như vậy, chỉ hai ba phút là quên đi chuyện không vui.
Sau khi chạy ra bãi đậu xe, Mạc Tiểu Bắc chạy theo đường mà Vương Tử Quân chỉ, thế nhưng còn chưa chạy ra khỏi khu công viên vui chơi được hai trăm mét thì một chiếc xe cảnh sát chạy đến.
- Cho xem giấy phép lái xe, giấy tờ xe. Sau khi cản xe lại, một tên cảnh sát hơn hai mươi tuổi trầm giọng nói với Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc nhìn tên cảnh sát mà trầm ngâm giây lát, sau đó lấy giấy phép và giấy tờ xe ra đưa cho đối phương. Trước kia giấy phép lái xe của Mạc Tiểu Bắc là đặc chế, nhưng khi vị trí của Vương Tử Quân biến đổi, nàng đổi giấy phép đặc chế thành loại thường.
Viên cảnh sát giao thông nhìn thoáng qua giấy tờ xe, sau đó lại nhìn Mạc Tiểu Bắc, cuối cùng nhìn giấy tờ xe. Sau khi thấy xe thuộc về thư viện tỉnh, hắn trầm giọng nói: - Dùng xe công vào việc riêng.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt tên cảnh sát giao thông, hắn đoán người này căn bản cố ý gây chuyện cho mình, thế nên hắn trầm ngâm giây lát cũng không lên tiếng.
- Có vấn đề gì thì anh cứ nói. Mạc Tiểu Bắc nhìn thoáng qua viên cảnh sát giao thông rồi thản nhiên nói.
- Đội trưởng Lý, liên quan đến phương diện sử dụng xe công vào việc riêng. Tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi cũng không nói lời nào, hắn trầm giọng nói với viên cảnh sát giao thông trung niên. Viên cảnh sát trung niên nhìn qua Mạc Tiểu Bắc và Vương Tử Quân, sau đó thản nhiên nói: - Xe của đơn vị nào?
- Thư viện tỉnh. Viên cảnh sát giao thông cười khẽ nói.
- Giữ xe lại, để lãnh đạo của bọn họ đến lấy xe. Bây giờ trong tỉnh đang nắm chặt công tác sử dụng xe công, bọn họ biết mà vẫn còn tái phạm, tuyệt đối không thể tha thứ. Viên cảnh sát trung niên nói rồi nhìn Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc: - Mời xuống xe.
- Anh nói đây là xe công dùng vào việc riêng, thế chiếc xe kia là có chuyện gì xảy ra? Cũng đang chấp hành công vụ sao? Mạc Tiểu Bắc nói rồi chỉ về phía một chiếc xe đang bật đèn báo hiệu dừng xe ở cách đó không xa.
- Đang chấp hành công vụ. Viên cảnh sát trung niên dùng giọng đông cứng nói: - Tôi cho cô biết, bây giờ cô quản việc của mình là được, không nên nói đến người khác.
- Vì sao lại không? Tôi cùng bọn họ đi đến đây, ý của anh là bọn họ mang theo vợ con của mình đi chơi là chấp hành công vụ sao? Mạc Tiểu Bắc hừ lạnh một tiếng rồi trầm giọng nói.
Viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi thực tế rất có hảo cảm với Mạc Tiểu Bắc, dù sao thì ai cũng thích những người phụ nữ xinh đẹp. Nhưng bây giờ thấy đại đội trưởng của mình có hại, hắn cảm thấy đây là lúc mình nên biểu hiện: - Chị nói người ta sai là sẽ sai sao? Tôi nói cho chị biết, bây giờ chúng tôi giữ xe của chị theo luật, mời chị xuống xe.
Mạc Tiểu Bắc tức giận không khỏi xiết chặt nắm đấm, chuẩn bị lên tiếng lý luận. Vương Tử Quân khoát tay áo với Mạc Tiểu Bắc, sau đó hắn nhìn viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi: - Cậu muốn giữ xe tôi vì lý do xe công dùng vào việc riêng sao? Được rồi, tôi giao xe cho anh.
Vương Tử Quân nói rồi quay sang Mạc Tiểu Bắc: - Chúng ta thật sự dùng xe công vào việc riêng, nên tiếp nhận kiểm điểm thì kiểm điểm, đi thôi.
Mạc Tiểu Bắc tuy có tính tình cứng rắn thế nhưng căn bản là Vương Tử Quân nói gì nghe nấy, nàng thu dọn đồ đạc của mình rồi xuống xe.
- Mẹ, làm sao vậy? Tiểu Bảo Nhi không biết có chuyện gì xảy ra thế là khẽ hỏi.
- Không có việc gì, xe của chúng ta hết xăng, các đồng chí cảnh sát giúp đỡ chúng ta đưa xe về, chúng ta bắt xe khác thôi. Vương Tử Quân sờ lên mặt Tiểu Bảo Nhi rồi vừa cười vừa nói.
Viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi không biết thế nào, thế nhưng viên cảnh sát trung niên lại thấy sự việc không giống như bình thường. Nếu là người thường, xe công bị giữ lại thì cũng phải cầu xin tha thứ, nhưng người này không những biết sai, còn chủ động dâng xe lên, không khác thường sao?
Nếu là tình huống bình thường thì viên cảnh sát trung niên sẽ coi như việc lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Thế nhưng sau khi nghĩ đến lời ủy thác của người ta, hắn không khỏi thầm nghĩ: Được, nếu tiểu tử này biết sai thì không có vấn đề, không quá cứng nhắc cũng đỡ phiền!
- Tích cực phối hợp công tác với cục công an chính là nghĩa vụ của mỗi công dân, anh làm không tệ. À, Tiểu Trương, lái xe đi. Viên cảnh sát trung niên vung tay lên lớn tiếng nói.
- Nếu các anh đã giữ xe của tôi, phải đưa cho chúng tôi hóa đơn chứ? Vương Tử Quân nhìn thoáng qua viên cảnh sát trung niên rồi thản nhiên nói.
Viên cảnh sát trung niên dùng ánh mắt cẩn thận quan sát Vương Tử Quân, hắn cảm thấy người này có vài phần quen mặt thế nhưng nghĩ mãi mà không ra một người đàn ông nha nhã thế này rốt cuộc là người nào, khi nào thì mình đã gặp người này?
- Cho một hóa đơn tạm thời. Viên cảnh sát trung niên biết rõ nhiệm vụ của mình là gì, thế cho nên cũng không phản đối chuyện ghi hóa đơn.
Sau khi Tiểu Lý ghi hóa đơn cho Mạc Tiểu Bắc, hai chiếc xe chạy đi như bay, lúc này trong tay Vương Tử Quân là một tờ hóa đơn tạm thời.
- Ôi, thật sự rất tốt, vừa rồi còn rất lợi hại, bây giờ phải đi bộ quay về. Một giọng nói hả hê vang lên sau lưng, sau đó là nụ cười đắc ý. Một chiếc xe Audi màu đen nhanh chóng chạy qua người Vương Tử Quân.
- Đó là người do bọn họ đưa đến. Mạc Tiểu Bắc nhìn Vương Tử Quân rồi thản nhiên nói: - Bây giờ chúng ta nên làm gì?
- Chúng ta bắt xe đi dùng cơm. Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Sau khi quay về anh sẽ thừa nhận sai lầm, viết một bản kiểm điểm sẽ lấy xe ra được.
Vương Tử Quân nói rồi vung tay lên bắt xe taxi.
Xe taxi căn bản là không có khách, khi thấy Vương Tử Quân khoát tay thì chuẩn bị dừng lại, nhưng khi thấy rõ ba người Vương Tử Quân thì nhấn chân ga chạy đi như bay.
Vương Tử Quân nhìn chiếc xe taxi phun khói chạy như bay, hắn càng không thoải mái, nhưng hắn cũng không có ý nghĩ gì khác. Nhưng khi mà liên tục có ba chiếc taxi còn trống không dừng lại, hắn chợt biết sự việc căn bản là không tầm thường.