Lôi Yên Hồng có thể đi đến vị trí hiện tại thì căn bản cũng là người thông minh, nàng đã biết được đáp án từ miệng Vân Lợi Quảng. Sau khi trầm ngâm giây lát thì cười khanh khách nói: - Cám ơn chủ tịch Vân, tôi biết nên làm thế nào.
- Được rồi, tôi cúp máy đây. Vân Lợi Quảng tuy thích lúc không có việc gì làm thì nói vài câu với người phụ nữ mặc dù không xinh đẹp nhưng vẫn còn vài phần quyến rũ này, thế nhưng bây giờ hắn có việc, hơn nữa còn là việc lớn, vì vậy nhanh chóng cúp điện thoại.
Vân Lợi Quảng nhìn thoáng qua thời gian trò chuyện, phát hiện mình nói với Lôi Yên Hồng hơn ba phút, thế là không khỏi lắc đầu.
- Tiểu Đạt, Cổ Dương còn chưa nói gì sao? Vân Lợi Quảng sợ chính mình không để ý chuyện chung quanh nên hỏi thư ký.
Thực tế khi hỏi vấn đề này thì Vân Lợi Quảng cảm thấy giọng điêuj của mình có vài phần khô cằn, hắn làm lãnh đạo, không thích biểu hiện sự gò bó trước mặt thư ký. Nhưng có một câu nói thế này: Trong mắt thư ký không có vĩ nhân, Vân Lợi Quảng cũng không ngoại lệ, những bệnh tật nhỏ trên người hắn vẫn để lộ ra rất rõ ràng.
- Chủ tịch Vân, trưởng ban Cổ còn chưa gọi điện thoại đến, nếu không thì tôi gọi điện thoại hỏi xem thế nào? Thư ký dùng giọng trưng cầu ý kiến hỏi Vân Lợi Quảng.
Vân Lợi Quảng khoát tay nói: - Thôi khỏi, chờ chút nữa xem sao.
Ba phút sau Cổ Dương cũng gọi điện thoại đến, nói là tối nay chủ tịch Vương có chút việc riêng, căn bản có hẹn với con trai, hình như là sinh nhật của Mạc Tiểu Bắc. Nếu như không có chuyện gì quan trọng thì để mai đi làm sẽ nói sau.
Vân Lợi Quảng cảm thấy rất thất vọng, thế nhưng ngay sau đó hai mắt lại lóe lên linh quang, hắn nắm chặt thời điểm nói: - Tiểu Cổ, chủ tịch Vương có nói tổ chức tiệc mừng ở nơi nào không?
Cổ Dương dùng giọng có chút khó khăn nói: - Chủ tịch Vân, chuyện này tôi...
Vân Lợi Quảng cười cười nói: - Tiểu Cổ cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không làm cho cậu phát sinh vấn đề.
Cổ Dương bên kia trầm mặc giây lát rồi khẽ nói: - Hôm nay tôi đi làm có nghe chủ tịch Vương gọi điện thoại cho nhà hàng tây Tước Sĩ.
- Cám ơn Tiểu Cổ, tiểu tử cậu đầu óc linh hoạt, làm việc rất tốt, tôi xem trọng cậu. Vân Lợi Quảng nói hai câu tán thưởng Cổ Dương rồi đặt điện thoại xuống. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với thư ký Tiểu Đạt: - Cậu gọi điện thoại về nhà nói người nhà chuẩn bị một chút, tôi sẽ đi ăn cơm tây.
Nhà hàng Tước Sĩ ở phía tây thành phố Rừng Mật, vì là nhãn hiệu quốc tế thế nên thuộc địa điểm tiêu phí xa hoa ở Mật Đông. Chỉ cần đi vào bên trong sẽ nghe nhạc nhẹ du dương đầy sức quyến rũ mang phong cách châu Âu, hấp dẫn rất nhiều cặp nam nữ trẻ tuổi đến đây dùng cơm.
Tất nhiên trong đám người đến đây phần lớn là đàn ông trẻ tuổi, tuy đám đàn ông kia không thích dùng cơm Tây vì giá cả đắt đỏ, thế nhưng bọn họ lại thích ngắm những cô gái xinh đẹp làm cho người ta khó quên ở nơi này, đây cũng là một hưởng thụ rất xa hoa.
- Chào mừng ngài, hoan nghênh đại giá quang lâm. Một nữ tiếp tân mặc váy dài dùng tiếng Trung có vài phần đông cứng lên tiếng chào hỏi, điều này làm cho người ta cảm thấy rất dễ nghe. Tuy đã tiến vào mùa đông thế nhưng nữ tiếp tân ăn mặc không quá kín vẫn làm bừng bừng khí thế.
Vương Tử Quân đeo vào cặp kính ngụy trang đã nhiều ngày chưa dùng, hắn cùng Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi dắt tay nhau đi vào nhà hàng. Những ngày qua vì tình hình công tác bận rộn thế cho nên thời gian hắn và Mạc Tiểu Bắc dùng cơm chung với nhau cũng dần ít đi.
Lần này vì tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho vợ Mạc Tiểu Bắc nên Vương Tử Quân phải về sớm, hôm nay căn bản không có thời gian rảnh.
- Bố, con muốn ăn bánh ngọt. Tiểu Bảo Nhi nhìn chiếc bánh ba tầng của nhà hàng mà không khỏi thèm chảy nước miếng.
Mạc Tiểu Bắc vì khống chế ẩm thực của Tiểu Bảo Nhi mà cho ra hạn chế riêng, điều này làm coh Tiểu Bảo Nhi thích ăn ngọt cảm thấy không được tự nhiên. Vương Tử Quân căn bản biết rõ sở thích của con trai, thế là khoát tay áo nói: - Được rồi, hôm nay con ăn gì cũng được.
- Mẹ, nếu như ngày nào cũng là sinh nhật mẹ thì hay quá. Tiểu Bảo Nhi nhìn Mạc Tiểu Bắc đứng bên cạnh mình rồi dùng giọng tham lam nói.
Mạc Tiểu Bắc hoàn toàn không biết mình đã làm cho tiểu tử thông minh này được nuông chiều thái quá, nàng cúi người xoa bóp mũi nhỏ của con mình rồi hạnh phúc nở nụ cười.
Trước khi đến thì Vương Tử Quân đã đặt phòng sẵn, mặc dù giá cả xa xỉ thế nhưng hắn thầm nghĩ cùng vợ con của mình ăn cơm cũng không là vấn đề. Tuy hắn đeo kính thế nhưng tỉ lệ người ở thành phố Rừng Mật nhận ra mình là rất lớn, thế nên vẫn cẩn thận thì hơn.
- Xin hỏi...Hình như trước kia tôi từng gặp ngài ở nơi nào rồi thì phải? Nữ nhân viên phục vụ ngoại quốc đặt một ly trà trước mặt Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi.
Vương Tử Quân nhìn cô gái có làn da trắng nõn trước mặt mình, hắn cười ha hả nói: - Trước kia tôi từng đến đây dùng cơm rồi.
Khi nhân viên phục vụ nở nụ cười xin lỗi thì Mạc Tiểu Bắc lại nở nụ cười thận trọng. Sau khi nữ nhân viên phục vụ rời đi thì Mạc Tiểu Bắc khẽ nói: - Anh biết không, hai ngày trước một người đồng sự của em có nói đến một câu chuyện cười, đó là một người bạn đã cưới phải một người vợ rất ghen. Hai người kia cùng đi ăn cơm, có một nhân viên phục vụ hỏi rằng hình như đã gặp người bạn học của đồng sự em ở nơi nào nhưng không nhớ.
Mạc Tiểu Bắc nói đến đây thì nở nụ cười khanh khách. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng vui mừng của vợ thì cũng có vài phần vui sướng. Tuy hai bên đã cưới nhau hơn chục năm thế nhưng Mạc Tiểu Bắc lại giống như hai người mới gặp nhau ở Mật Đông này vậy.
- Mẹ, cuối cùng thì thế nào? Tiểu Bảo Nhi nhìn Mạc Tiểu Bắc rồi dùng giọng tò mò hỏi.
- À, không có gì. Mạc Tiểu Bắc nhìn bộ dạng cực kỳ tò mò của con trai, lúc này nàng chợt cảm thấy sự việc mình kể không thích hợp cho con nít nghe, thế là nàng nhìn thoáng qua Tiểu Bảo Nhi rồi nghiêm túc nói.
Lần này người cười lớn là Vương Tử Quân, hắn nhìn gương mặt khó hiểu của con trai rồi nói: - Được rồi, chúng ta không nói về chuyện này nữa, lát nữa chúng ta ăn bánh ngọt, đồng thời đi siêu thị dạo một vòng, mua vài món đồ chơi con thích.
- Bố thật tốt quá. Tiểu Bảo Nhi nghe nói mình sắp có đồ chơi thì nhanh chóng quên đi sự việc vừa rồi làm cho Mạc Tiểu Bắc có vài phần xấu hổ.
- Tử Quân, em nghe nói anh chuẩn bị điều chỉnh phân công của phó chủ tịch? Sau khi cơm được đưa lên thì Mạc Tiểu Bắc cầm dĩa bạc của mình rồi khẽ hỏi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tuy đến bây giờ hắn cũng chưa từng bàn luận về chuyện công tác cho Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng hắn cũng không bất ngờ vì Mạc Tiểu Bắc biết điều này. Dù sao thì sự việc ở cơ quan cũng không có gì là bí mật, vì có liên quan đến phương diện nhân sự, thế cho nên chỉ cần có quyết định là tin đồn xuất hiện khắp nơi.
- Bố có gọi điện thoại cho em, nói là anh nên thận trọng một chút. Mạc Tiểu Bắc bày ra gương mặt nghiêm túc: - Nghe bố nói hình như bí thư Sầm sắp tiến lên một bước.
- Điều này anh biết rõ ràng, cho nên trước đó anh phải điều chỉnh ban ngành của mình. Vương Tử Quân cười cười nói: - Em đừng lo, không cần quá lo lắng đâu.
Mạc Tiểu Bắc không nói thêm điều gì, nàng tuy quan tâm đến Vương Tử Quân thế nhưng cũng không hỏi đến việc công tác. Nếu không phải lần này Mạc Đông Tường gọi điện thoại đến chúc mừng sinh nhật và nó như vậy, nàng cũng không nói đến chủ đề này với Vương Tử Quân.
- Cốc cốc cốc. Khi Vương Tử Quân chuẩn bị dùng cơm thì có tiếng gõ cửa vang lên, hắn thuận miệng nói một câu mời vào. Lúc này Vân Lợi Quảng và một người phụ nữ trung niên cười ha hả đi vào phòng.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi nghe vợ nói gặp con trai của ngài ở ngoài cổng, thế cho nên tôi mới đến xem. Vân Lợi Quảng vừa vào cửa thì đã cười ha hả nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Vân Lợi Quảng, hắn nghĩ đến phương diện Vân Lợi Quảng gọi điện thoại cho mình khi chuẩn bị đi về nhà, cũng hiểu Vân Lợi Quảng làm ra sự kiện vô tình này có tám phần là cố ý. Nhưng hắn chỉ cần hiểu trong lòng là được, vạch trần cũng không hay.