[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh

Chương 1774 : Chết kín miệng.




Lỗ Đỉnh Thành thấy Vưu Kim Đỉnh nôn nóng như vậ thì không khỏi cảm thấy xem thường người đồng bạn hợp tác với mình này, nhưng hắn xem thường người ta cũng không thể đắc tội, dù sao thì người này còn nhiều tác dụng.

- Tất nhiên là không liên lụy đến ngài, ngài nghĩ lại mà xem, ngài chỉ là người lãnh đạo các hạng mục, ngài có thể kiểm chứng được chất lượng của nó sao? Là ngài sao? Lỗ Đỉnh Thành giống như một người anh tri âm, lão mỉm cười nói.

Vưu Kim Đỉnh lúc này cũng không còn được tỉnh táo như trước, hắn nói theo bản năng: - Đúng vậy, tôi cũng không phải là người điều tra chất lượng công trình, đừng nói là một khu chung cư, dù là một gian phòng nhỏ thì tôi cũng không biết chất lượng của nó như thế nào.

- Như vậy thì đúng rồi, hơn nữa công trình được khoán trắng, phương diện kiểm tra giám sát đều có ban ngành tương quan, ngài chỉ là lãnh đạo, ngài quản những phương diện này sao?

Vưu Kim Đỉnh nhìn gương mặt tươi cười của Lỗ Đỉnh Thành, hắn giống như bắt được hy vọng cuối cùng, hắn hầu như dùng giọng cực kỳ nôn nóng nói: - Tôi căn bản cho ra những chỉ thị với sự kiện này, thế nên cuối cùng xử lý thế nào thì tôi cũng không biết.

- Chủ tịch Vưu, ngài là người phụ trách chủ yếu của thành phố Linh Long ở phương diện xây dựng đô thị, ngài có nhiều công tác, dù sao thì nơi này có nhiều công trường, ngài nói xem có phải là ngài phải đến xem xét từng nơi hay không? Lỗ Đỉnh Thành nói mà càng thêm xem thường Vưu Kim Đỉnh, nhưng nụ cười trên mặt hắn càng thêm sáng lạn.

Vưu Kim Đỉnh đã hiểu tất cả tính toán của Lỗ Đỉnh Thành, hắn nở nụ cười nói: - Tuy tôi rất muốn làm như vậy nhưng năng lực có hạn, anh cũng biết rồi đấy, sức khỏe của tôi cũng không còn tốt, không còn là cán bộ thanh niên.

- Ha ha ha, chủ tịch Vưu, anh nói vậy người khác tin nhưng tôi căn bản là không tin, tinh lực của anh cũng không phải là người thường có thể so sánh được. Lỗ Đỉnh Thành nói đến đây thì trên mặt treo nụ cười mà bất kỳ người đàn ông nào trên đời cũng hiểu được.

Nếu là trước kia thì Vưu Kim Đỉnh nhất định sẽ trêu chọc vài câu với nụ cười này của Lỗ Đỉnh Thành, thế nhưng bây giờ hắn không có tâm tình như vậy. Hắn miễn cưỡng nở nụ cười với đối phương: - Anh Lỗ của tôi ơi, đến lúc nào rồi mà anh còn nói như vậy.

- Hì hì, binh pháp không phải dạy chúng ta cần phải bảo trì sự bình thản sao? Càng vào lúc này thì chúng ta càng bình thản mới được. Lỗ Đỉnh Thành nói đến đây thì cười nói: - Bí thư Đồ có lẽ không thể tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy được nữa, tuy đáng tiếc nhưng có liên quan gì đến ngài? Ngài nói xem có đúng không?

Vưu Kim Đỉnh khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói ra những lo lắng của mình: - Anh Lỗ, sự việc khác thì dễ nói, thế nhưng có một chuyện phiền toái. Anh cũng biết vì chuyện này mà tôi nhiều lần cho ra sắp xếp, nếu có người cắn tôi, lúc đó tôi cũng khó thoát tội.

- Ngài cứ yên tâm, những người nên hy sinh thì tôi sẽ làm tốt công tác với gia đình bọn họ, nên cho ra bao nhiêu tiền thì tập đoàn Đỉnh Duyệt chúng tôi cũng không tiếc, hơn nữa còn là gấp đôi. Ngài yên tâm, sẽ có những người phải gánh vác chuyện này. Lỗ Đỉnh Thành nói rất tự tin, rõ ràng không phải lần đầu tiên làm như vậy.

Tâm tình của Vưu Kim Đỉnh thả lỏng xuống một chút, hắn lấy thuốc ra châm một điếu, sau đó mới trầm giọng nói: - Anh Lỗ, có những lời này của anh thì tôi cũng yên tâm hơn, nhưng tôi đang lo lắng người ta sẽ níu lấy không tha, căn bản rất phiền toái.

Lỗ Đỉnh Thành lúc này càng có thêm vài phần khinh bỉ Vưu Kim Đỉnh, thầm nghĩ người này không có khả năng đảm đương, nếu như ai đi theo thì sẽ không bị hại sao?

Vưu Kim Đỉnh luôn chú ý đến vẻ mặt của Lỗ Đỉnh Thành, khi hắn thấy Lỗ Đỉnh Thành không nói lời nào, hắn cho rằng Lỗ Đỉnh Thành có ý nghĩ ném xe bảo vệ tướng hay không, nếu như vậy thì hắn thật sự phiền toái.

- Anh Lỗ, lần này công ty của anh liên hợp khai phá khu vực thôn Trương Trang, nếu như chúng ta không cho ra biện pháp nào hay để đối phó, như vậy chỉ sợ tập đoàn Đỉnh Duyệt...

Lỗ Đỉnh Thành không khỏi nhíu mày, lão tuy không muốn nhưng nếu như chuyện này bị người ta nắm chặt không tha, chỉ sợ những thủ đoạn của hắn sẽ không có nhiều tác dụng. Người có khả năng nắm bắt không bỏ qua chính là Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Vưu, tôi biết ngài lo lắng đến ai, nhưng ngài cứ yên tâm, ngay sau đó vị chủ tịch Vương kia sẽ không còn tâm tư để quan tâm đến tôi. Lỗ Đỉnh Thành nói rồi lấy ra một tấm hình từ bên dưới hộc bàn công tác nói: - Anh xem, người trên ảnh này là ai?

Vưu Kim Đỉnh nhìn kỹ tấm ảnh, hắn chợt có chút kinh hoảng, thế nhưng sau đó nở nụ cười: - Cái này từ đâu ra?

- Hì hì, anh cũng đừng quản chuyện này, anh cảm thấy tấm hình này có lực sát thương ra sao? Lỗ Đỉnh Thành nhìn Vưu Kim Đỉnh rồi cười ha hả hỏi.

Vưu Kim Đỉnh trầm ngâm giây lát rồi lắc đầu: - Vấn đề tác phong cuộc sống cũng không đủ để nắm bắt anh ta, hơn nữa đây chỉ là một động tác ôm, cũng không thể nói là anh ta có vấn đề gì được.

- Hì hì, tôi cũng không nói dựa vào tấm hình này có thể làm gì được anh ta, tôi cần chính là làm cho anh ta gặp phải phiền toái, làm cho anh ta sứt đầu mẻ trán, đến khi đó cũng không còn thời gian quan tâm đến chuyện của tôi. Lỗ Đỉnh Thành nói rồi trong mắt lóe lên cái nhìn độc ác.

Vưu Kim Đỉnh nhìn ánh mắt của Lỗ Đỉnh Thành, hắn không khỏi thầm nghĩ sau này mình liên hệ với đối phương nên cẩn thận, nếu không sẽ bị người ta hại chết không có chỗ chôn.

Đừng ép người này, vì đến khi đó chuyện gì cũng có thể làm được.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Lỗ Đỉnh Thành cầm điện thoại lên, sau đó alo hai tiếng, cuối cùng nở nụ cười nhàn nhạt. Lão nói một câu biết rồi, sau đó cúp điện thoại.

- Thật đáng tiếc cho Cát Quang Quế. Khi Vưu Kim Đỉnh đang do dự hỏi Lỗ Đỉnh Thành xem có chuyện gì xảy ra hay không, lúc này Lỗ Đỉnh Thành chợt nói.

Vưu Kim Đỉnh cũng không xa lạ gì Cát Quang Quế trong miệng của Lỗ Đỉnh Thành. Vì hắn là phó chủ tịch thành phố chủ quản công tác xây dựng, hắn sao không biết đến những người phụ trách của mình? Bây giờ Cát Quang Quế đã chết, điều này làm cho hắn không khỏi cảm thấy tim đập nhanh, da đầu run lên.

Vưu Kim Đỉnh biết rõ Cát Quang Quế là người thế nào, căn bản là một người cực kỳ lạc quan, năm xưa từng chịu nhiều khổ nạn, nhưng bây giờ sao lại nhảy lầu?

Khi Vưu Kim Đỉnh có chút không thể tin thì điện thoại vang lên, hắn cầm điện thoại, nghe máy rồi nghe thấy bên kia vang lên giọng nói của vị phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân thành phố thường theo sát bên mình: - Chủ tịch Vưu, Cát Quang Quế nhảy lầu rồi.

- Tình hình thế nào? Vưu Kim Đỉnh tuy đã biết kết quả nhưng vẫn không thể không trầm giọng nói.

- Rơi từ tên cao tám mươi mét xuống đất, còn như thế nào nữa? Chỉ có thể xử lý hậu sự mà thôi. Sau khi phó thư ký trưởng bên kia nói xong thì lên tiếng; - Vừa rồi văn phòng thị ủy gọi điện thoại đến, nói là mời ngài đi qua, bí thư Đồ sẽ tổ chức hội nghị thường ủy khẩn cấp


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.