[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh

Chương 160 : Giết gà dọa khỉ




Sau khi đi ra khỏi cục thương mại thì đã hơn mười hai giờ trưa, dù phó cục trưởng Địch Quan Long của cục thương mại nhiệt tình giữ nhóm Vương Tử Quân ở lại dùng cơm trưa, nhưng Vương Tử Quân vẫn lên tiếng từ chối.

Sau khi lên xe, lái xe Mã Hiểu Dũng chừng ba mươi tuổi chợt nghiêng đầu hỏi:

- Chủ tịch Vương, chúng ta về văn phòng khối chính quyền sao?

Vương Tử Quân nhìn về phía Tôn Hạ Châu, sau đó nở nụ cười nói:

- Cũng không về ăn cơm, không bằng như thế này, lái xe Mã, anh quen thuộc huyện thành, dứt khoát hôm nay cho anh làm chủ, chúng ta tìm một địa điểm nào đó có vài món đặc sản, tôi mời khách, ba người ăn một bữa cơm ngon.

Mã Hiểu Dũng vừa nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì vui sướng đồng ý, sau đó hắn nhấn chân ga, chạy đi như bay.

Mã Hiểu Dũng chính là một người thôn Bắc Quan huyện Lô Bắc, bố là trưởng thôn Bắc Quan, nhà cũng có một xưởng sản xuất nhỏ. Từ khi hắn còn mặc tã đã lớn lên ở huyện thành này, sau khi xuất ngũ thì bố là trưởng thôn thông qua quan hệ đã đẩy còn mình vào trong khối chính quyền huyện để làm lái xe.

Mà hành động của thôn trưởng cũng làm cho nhiều người khó hiểu, trong nhà có xưởng sản xuất khá tốt, cần gì phải đẩy con mình vào làm công cho đảng? Những người có quan hệ tốt với vị trưởng thôn này thì lại nói, với gia cảnh nhà anh, đừng nói là con anh, dù cháu anh không làm gì cả vẫn sống khỏe, anh không nuôi nổi bọn họ sao? Cần gì phải đẩy con mình vào trong địa phương như khối chính quyền huyện rồi lại bị quản thúc, coi như làm khổ con mình?

Trưởng thôn Mã nghe người ta nói vậy cũng chỉ nở nụ cười, cũng không phản biện, nhưng trong lòng thầm không cho là đúng. Lão sắp xếp cho con mình vào công tác ở khối chính quyền huyện cũng không phải hướng về phía tiền lương hai ba trăm đồng một tháng của công tác lái xe, lão cần chính là thể diện. Dù thế nào thì con mình cũng đang công tác ở khối chính quyền huyện, nơi kia là chỗ mà dân chúng bình thường có thể tiến vào sao? Như vậy là đủ rồi, có một con trai đi công tác ở trong khối chính quyền, trưởng thôn Mã cũng cảm thấy mất đi nhiều lo lắng, khí thế cũng mạnh mẽ lên, trong lòng càng thoải mái.

Vương Tử Quân để cho Mã Hiểu Dũng chọn địa điểm dùng cơm thật sự xem như chọn đúng người. Mã Hiểu Dũng cua tay lái vài lượt thì đến một quán ăn nhỏ, hắn tìm địa điểm dừng xe, lại nói chủ tịch Vương chờ một chút, hắn vào trong nói một tiếng với ông chủ quán.

Vài phút sau Mã Hiểu Dũng đi ra, hắn mở cửa xe, nói với Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, tôi đã nói ông chủ sắp xếp một phòng, anh có thể thoải mái dùng bữa.

Vương Tử Quân lúc này mới hiểu ra, thì ra Mã Hiểu Dũng này thấy trong quán cơm có quá nhiều người, suy xét đến vấn đề mình là phó chủ tịch, thế nên tranh thủ chạy xuống sắp xếp.

Vương Tử Quân thầm cảm thán, tiểu tử này không đơn giản chút nào. Dù hắn vừa đến huyện Lô Bắc được hai ngày, không ai chú ý đến hắn làm gì cho mệt, nhưng hắn vẫn rất hưởng thụ sự cẩn thận của Mã Hiểu Dũng. Đợi đến khi nhóm Vương Tử Quân từ trong xe chui ra, Mã Hiểu Dũng đưa mọi người đi thẳng vào phòng đã chuẩn bị sẵn.

Quán thịt dê Triệu gia này cũng không có mặt tiền quá lớn, nhưng được cái hậu viện lại rộng rãi, những món ăn được nấu bằng củi, chế biến sạch sẽ, lửa liếm đáy nồi. Mùi hương bùng lên thật sự nồng đậm, khói bay lượn lờ, mùi thơm tỏa ra khắp bốn phía, chỉ cần nhìn tình cảnh mê người cũng phải chảy nước miếng.

Một lúc sau ông chủ gõ cửa đi vào trong phòng, vài món thịt dê được đặt lên mặt bàn, còn có vài dĩa rau xanh, ớt đỏ. Ba người bị món ăn làm cho thèm nhỏ dãi, Vương Tử Quân lại mở miệng nói một câu:

- Lúc này không ăn thì còn đợi đến khi nào nữa đây?

Vương Tử Quân là người vung đũa gắp món đầu tiên.

Mã Hiểu Dũng và Tôn Hạ Châu lúc đầu còn có chút gò bó, nhưng khi thấy chủ tịch Vương tỏ ra rất tự nhiên thì cũng thoải mái hơn, ba người ăn uống như gió cuốn mây tan, chỉ sau một lát đã sạch sẽ không còn gì. Thêm vài món nữa được đưa vào phòng, nhóm ba người Vương Tử Quân lại tiếp tục ăn uống say sưa.

- Hạ Châu, cậu quay về cần nhanh chóng làm ra một phần thông báo, chúng ta cần phải có lời khen ngợi cục trưởng cục thương mại Trương Thắng Lợi, vì trời lạnh thế này ai cũng vào trong phòng sưởi ấm, chỉ có anh ấy không hề nà giá lạnh, xâm nhập tuyến dưới kiểm tra nghiên cứu, dù chỉ là việc nhỏ nhưng đáng quý ở phương diện tinh thần. Những đồng chí như vậy thật sự không có nhiều, huyện Lô Bắc chúng ta muốn phát triển kinh tế thì cần phải có những con chim đầu đàn. Vì vậy chúng ta cần phải khen ngợi vị cục trưởng Trương này, anh ta biết công tác đến nơi đến chốn, tập trung tinh thần cho sự phát triển của cả huyện.

Vương Tử Quân vừa ăn súp dê vừa nói với Tôn Hạ Châu.

Tôn Hạ Châu dù công tác ở văn phòng khối chính quyền không lâu nhưng bây giờ cũng hiểu ý của chủ tịch Vương, ngày đầu tiên chủ tịch Vương xuống cục thương mại nghiên cứu kiểm tra nhưng cục trưởng lại đi mất, rõ ràng là trốn đi mà còn nói xuống tuyến dưới xem xét công tác, đây không phải là xem thường chủ tịch vương sao? Chủ tịch Vương trong lòng không thoải mái là rất bình thường, mà văn bản kia nếu được cho ra thì rõ ràng là tra thuốc nhỏ mắt cho Trương Thắng Lợi.

Nhưng dựa vào suy tính của Tôn Hạ Châu, chủ tịch Vương có thể cho ra tin vắn như vậy là biện pháp tốt, thế nhưng không nhất định sẽ có thể truyền xuống bên dưới, vì văn kiện này còn cần được lãnh đạo ký tên, in ấn và phát hành.

Văn phòng khối chính quyền nằm dưới sự quản lý của phó chủ tịch thường vụ Đỗ Tự Cường, Trương Thắng Lợi là ai? Chính là con giun trong bụng của Đỗ Tự Cường, quan hệ hai bên tương đối mật thiết, chỉ sợ phần tin vắn này của chủ tịch Vương sẽ không thể nào phát ra đúng chỗ được.

Tôn Hạ Châu có hảo cảm với vị phó chủ tịch Vương trẻ tuổi này, nhưng hắn cẩn thận xem xét lại, bữa cơm này ăn xong cũng không đến mức bán rẻ thân mình. Hơn nữa hắn cũng chưa thấy rõ tính nết của lãnh đạo, nếu khyên giải cũng không biết là họa hay phúc. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó quyết định quay về sẽ cứ làm và giao cho Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Vương, anh cứ yên tâm, tôi quay về sẽ đánh máy và đưa bản thảo cho anh xem xét.

Biến hóa của Tôn Hạ Châu chỉ là có hơi nhíu mày, nhưng Vương Tử Quân lại nhìn thấy rõ ràng, trong lòng cũng hiểu rõ, xem ra Trương Thắng Lợi vẫn có lực ảnh hưởng ở huyện Lô Bắc này, chính mình muốn ép đối phương thì cũng không phải dễ dàng. Nhưng càng là như thế thì càng làm bùng phát khí thế của Vương Tử Quân.

Đây là lần đầu tiên hắn xuống đơn vị nghiên cứu kiểm tra sau khi nhận chức, tất nhiên anh chưa quay về khối chính quyền huyện thì sợ rằng tin tức đã truyền khắp nơi rồi. Mình ngồi chờ trong phòng làm việc của đối phương cả giờ mà nhân vật chính không xuất hiện, chỉ sợ tin tức này được người ta truyền ra ngoài cực kỳ sinh động, một vị phó chủ tịch như mình cũng rất mất mặt.

Những chuyện này có vẻ khá nhỏ, nhưng đối với một người mới từ bên ngoài đến như mình thì rõ ràng là đả kích không nhỏ. Nếu như mình cứ nén giận với sự kiện này, chỉ sợ chờ đợi chính mình là những sự việc còn trầm trọng hơn.

Nếu quá cường thế là không tốt, nhưng nếu làm một người quá yếu thế thì cũng bị người ta khinh thường.

Ba người từ trong phòng đi ra, Vương Tử Quân đến quầy trả tiền thì được biết đã có người thanh toán rồi. Vương Tử Quân nhìn gương mặt với nụ cười ngây ngô của Mã Hiểu Dũng, hắn khẽ vỗ vai của đối phương rồi nói:

- Đã nói là tôi mời khách, sao lại đổi thành anh trả tiền?

Mã Hiểu Dũng cười cười, lại tùy tiện nói:

- Không có gì, chủ tịch Vương, anh không cho tôi trả tiền thì rõ ràng là xem thường tôi, tôi chính là một thôn dân điển hình của thôn Bắc Quan.

Mã Hiểu Dũng đã sớm trả tiền, đây cũng là thật lòng thật dạ, hắn không quan tâm đến chút tiền như vậy. Vương Tử Quân là một phó chủ tịch huyện, đừng nói là dùng một bữa thịt dê không mất tiền, mình bỏ tiền mời cũng là một vinh hạnh. Theo như những gì bố Mã Hiểu Dũng nói, kinh tế phát triển không là vấn đề, thơm lây chính trị mới là tốt.

Vương Tử Quân cũng không quá khách khí, hắn biết rõ quan trường có một quy củ, có đôi khi không thể luôn cao cao tại thượng, làm quan cũng có lúc thông thoáng, vào thời điểm thích hợp cũng phải cho người bên dưới nịnh bợ mình. Nếu không thì càng lên cao càng lạnh, quần chúng cơ sở sẽ càng xa rời anh.

Không biết có phải vì bữa cơm vừa rồi hay không mà ba người bắt đầu cười cười nói nói, có vẻ quen thuộc hơn rất nhiều. Mã Hiểu Dũng kéo cửa xe, hắn chờ Vương Tử Quân lên xe rồi hỏi:

- Chủ tịch Vương, bây giờ chúng ta đi nơi nào?

- Đã ăn no, bây giờ chúng ta cũng không đi đâu, về văn phòng thôi, coi như thoải mái nghỉ một giấc.

Vương Tử Quân đã tìm được điểm đột phá, hắn vung tay lên với Mã Hiểu Dũng, sau đó thản nhiên nói.

Khí trời giấc chiều càng thêm lạnh, phòng làm việc của Vương Tử Quân vẫn lạnh tanh như thường, ngoài vài nhân viên đến đưa nước nóng, căn bản không ai đến quấy rầy.

Khi sắc trời dần ảm đạm, Tôn Hạ Châu đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân để đưa bản thảo cho lãnh đạo. Bản thảo này chỉ có hai trang, nội dung dù có chút khô cứng nhưng Tôn Hạ Châu vẫn sắp xếp rất tốt, rất có ý.

Trước nay Vương Tử Quân cũng không thích những văn bản quá sức tưởng tượng, cũng không thích sửa văn bản từng chữ từng câu. Hắn nhìn qua một lượt, sau đó cảm thấy văn bản khá lưu loát, thế là cũng không sửa chữa mà nói với Tôn Hạ Châu:

- Tiểu Tôn, cậu công tác khá tinh tế, tôi còn đang nghĩ sao cậu còn chưa đưa tìm tôi, thì ra là vì hoàn thành thứ này. Rất tốt, tôi rất hài lòng, thế này đi, cậu đưa đến cho khoa thông tin, cho bọn họ nhanh chóng phát ra.

Tôn Hạ Châu lần đầu tiên liên hệ với Vương Tử Quân, dù chính mình đã sửa lại nhiều lần nhưng vẫn có chút không yên. Thấy chủ tịch Vương nói lời khẳng định với bản thảo của mình, hắn cũng có chút vui mừng. Hắn vui vẻ rời khỏi văn phòng của Vương Tử Quân, nhưng có âu nói bên miệng mà chẳng dám nói ra, đó là văn kiện mình làm ra thì rất tốt, nhưng có dễ dàng được phát ra hay không thì lại là vấn đề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.