Nhậm Thương Khung cũng không phải gấp, đường phải đi từng bước một, cơm cần ăn từng miếng.
- Được rồi, Tiểu Bạch, ngươi đừng nói với ta, phương pháp bố trí Truyền Tống Trận ngươi cũng không biết nha?
Tiểu Bạch cười hì hì nói:
- Hắc hắc, nếu như thế, ta sao dám xưng Linh Thú thủ hộ không gian này chứ? Yên tâm đi, phương pháp bố trí Truyền Tống Trận ta biết rõ. Bất quá vẫn phải chờ ngươi tiến vào Thần Thông cảnh rồi nói sau.
Những lời này giống như thuốc an thần, để cho Nhậm Thương Khung thêm an tâm. Bỗng nhiên lại nhớ tới một vấn đề:
- Tiểu Bạch, ngươi nói ngươi ở không gian kia, ăn linh lực mà sống. Hơn nữa ngươi nói có khả năng đã ăn hơn mười vạn năm, vậy tại sao tu vi của ngươi. . .
- Vì cái gì tu vi của ta không cao hơn ngươi nhiều lắm đúng không?
- Đúng vậy.
Nhậm Thương Khung không hiểu, muốn nói Linh Thú hơn mười vạn năm, dù một ngày chỉ tu luyện một khắc, cũng tích lũy cả vạn năm ah. Tuế nguyệt làm người già, lời này không sai, nhưng đối với tu sĩ mà nói, hơn mười vạn năm cũng tạo ra vô số lão quái đẳng cấp cao ah.
- Ai. . .
Đôi cánh Tiểu Bạch vỗ hai cái, chán nản, thất vọng nói:
- Thời gian quá lâu, rất nhiều chuyện ta đã quên. Thời điểm chủ nhân không gian đó nhặt được ta, ta còn là một ấu thú, thần thức còn chưa mở ra. Bất quá ta nhớ rõ, khi đó hình như ta bị trúng kỳ độc. Thời điểm chủ nhân của không gian này nhặt được ta, hắn cũng trúng độc, bị người ám toán. Rồi hắn lại mở ra cho ta một pháp trận, trừ độc, rèn luyện linh thể cho ta. Hắn nói thiên phú của ta rất cao, là huyết mạch Thần Thú biến chủng. Cái linh trận kia một bên có thể trừ độc, một bên còn có thể rèn luyện huyết mạch của ta. Hắn còn nói, đợi linh lực của linh trận bị ta ăn hết, độc trên người ta, còn có huyết mạch của ta, cũng rèn luyện xong rồi.
- Ách. . .
Nhậm Thương Khung có chút mơ hồ:
- Tiểu Bạch, ta còn chưa hiểu vì sao tu vi của ngươi lại kém như vậy ah.
- Rất đơn giản, linh lực của linh trận kia, bị ta dùng cho trừ độc cùng rèn luyện huyết mạch, cũng như ngươi tu luyện Bất Hủ Đế Khí Quyết, trụ cột rất chắc, nhưng tu vi cảnh giới còn không phải là Thiên Nhân cảnh?
Khẩu khí Tiểu Bạch một bộ ta rất ngưu bức:
- Ngươi xem, ta vừa thoát khỏi không gian kia, ăn một ít hạ lưu Linh dược, liền tấn chức Thiên Yêu. Lại nói tiếp, thực lực của ta bây giờ, còn mạnh hơn ngươi!
- Ah nguyên lai như vậy. Đúng rồi Tiểu Bạch, cái không gian kia đã tự thành một thế giới, ngươi vì cái gì không ở đó tu luyện?
- Không ăn không uống, lại không có ai nói chuyện giải buồn, ngươi không hiểu cảm giác ấy đâu. Nói sau, linh lực nơi đó mặc dù sung túc, nhưng lại cuồng bạo, ta cũng không dám trực tiếp hấp thu. Không tới Thần Thông cảnh, cùng đừng nghĩ chuyện này.
- Nha. . .
Nhậm Thương Khung lầm bầm:
- Cũng cần Thần Thông cảnh sao? Nói như vậy, cái không gian kia, ngay cả hấp thu linh khí cũng phải cần Thần Thông cảnh? Nếu không, tư cách hấp thu cũng không có?
Tiểu Bạch mắt trợn trắng lên:
- Giờ ngươi mới hiểu được à?
- Thật là biến thái.
Nhậm Thương Khung đối với không gian thần kỳ kia, tạm thời xem như hết hy vọng. Mà Nhậm Thương Khung lại nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt lập tức khó chịu:
- Đợi một chút, Tiểu Bạch ngươi mới vừa nói cái gì? Ăn một ít hạ lưu Linh dược?
Tiểu Bạch cười gian hai tiếng, bộ như "Ta nói đó, ngươi muốn cắn ta sao".
- Không có lương tâm ah.
Nhậm Thương Khung vẻ mặt bi phẫn:
- Đây chính là bảo bối mà ta ẩn giấu ah, Tiểu Bạch, ngươi thật vong ân.
- Ách, lão đại, ta đả kích ngươi rồi. Đăng Thiên Môn linh dịch cùng Xích Vương Kim Cương Đan còn có chút ý tứ, những thứ khác, thật sự rất cặn bã. Ăn rất là chán. Đúng rồi, lão đại không phải nói, nếu ta lăn lộn với ngươi, sẽ cho Linh dược để ta ăn no sao?
Nhắc đến ăn, hai mắt Tiểu Bạch lập tức sáng người.
- Ngươi nói nó hạ lưu, aii, ta không có gì cho ngươi ăn nữa rồi.
Nhậm Thương Khung cố ý chọc nó.
- Cái đó sao được? Lão đại, ngươi lúc trước dụ dỗ ta, nên chịu trách nhiệm lời nói của mình chứ!
Tiểu Bạch nóng nảy:
- Lão đại, ngươi có tin ta trở mặt với ngươi không?
- Hắc hắc. . .
Nhậm Thương Khung cũng cười gian.
Tiểu Bạch rất buồn rầu, hề hề hỏi:
- Lão đại, ta sai rồi, còn không được sao? Đồ đạc của ngươi đều nhất đẳng. Ta. . .
- Tiểu Bạch, không phải ngươi cũng có thể tự mình săn mồi sao, ta thấy ngươi cũng rất thích ăn yêu đan mà.
Nhậm Thương Khung đối với điểm này cũng rất hiếu kỳ.
- Tự mình săn mồi, cái kia rất mệt ah!
Tiểu Bạch lười biếng ngáp một cái:
- Muốn tự mình động thủ săn mồi, hơn nữa yêu tính của yêu đan quá mạnh mẽ, ăn xong rồi còn phải luyện hóa yêu khí, chuyển thành linh khí mới có thể hấp thu. Quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, trực tiếp thôn phệ Linh dược là đơn giản nhất.
- Ngươi. . .
Nhậm Thương Khung lại một lần nữa bó tay rồi, thở dài:
- Không nghĩ tới, khế ước của ta lại để ngươi lười biếng!
Tiểu Bạch không cho là nhục, lười biếng duỗi lưng một cái:
- Lão đại, chờ ngươi sống hơn mười vạn năm, cũng sẽ lười như vậy, aii. . .
- Hãy bớt sàm ngôn đi.
Nhậm Thương Khung lộ ra khẩu khí của lão đại, nghiêm mặt nói:
- Muốn ăn Linh dược, phải nghe lời ta.
- Có Linh dược không?
Tinh thần Tiểu Bạch hăng hái lên.
- Hắc hắc, không nói gạt ngươi, ta hiện tại đã là cung phụng của Thiên Các Bách Thảo Đường. Những thứ khác không nói, Linh dược, cho ngươi ăn no khẳng định là không có vấn đề.
Nhậm Thương Khung vì cái gì đáp ứng lời mời của Minh Hoa Đà, đương nhiên là nhìn trúng quyền lực của cung phụng Bách Thảo Đường!
- Có thể ăn no?
Tiểu Bạch càng hăng hái, truy vấn:
- Lão đại, ngươi không lừa ta chứ? Không cần tự mình săn mồi, ngươi có thể cho ta ăn no?
- Nói nhảm, ta có thể bạc đãi ngươi hay sao?
Tiểu Bạch hắc hắc vui vẻ:
- Hắc hắc, ta biết ngay mà, lão đại là người rất nghĩa khí.
Nhậm Thương Khung vỗ đỉnh đầu của nó một cái:
- Bớt sàm ngôn đi, ta có một đạo lữ, đã ở Vân Bích Nhai, qua lâu như vậy, phải đi xem nàng tiến triển như thế nào.
- Oa, lão đại, ngươi hình như mới mười mấy tuổi a, có đạo lữ rồi hả?
Tiểu Bạch thoáng cái buồn khổ vô cùng:
- Ta sống hơn mười vạn năm, ngay cả muội tử là cái dạng gì cũng không biết.
- Sắc điểu (là con chim háo sắc).
Nhậm Thương Khung ngồi lên lưng Tiểu Bạch, cười nói:
- Đi, chúng ta đi xem.
Theo như quy củ khảo hạch, thu phục Linh Thú, phải tự thân mình làm, không thể tổ chức thành đoàn thể. Bởi vậy, sau khi Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao đến Vân Bích Nhai, liền tách ra hành sự.
Nhậm Thương Khung đối với thực lực của Bắc Cung Dao hiểu rất rõ, bởi vậy căn bản không lo lắng cho Bắc Cung Dao. Dùng thực lực của Bắc Cung Dao, cùng thất chuyển Kim Đan bình thường, cũng có thể chính diện đối kháng, thậm chí chiến thắng.
Vân Bích Nhai này, yêu thú mặc dù nhiều, nhưng Thiên Yêu cấp bậc Kim Đan, cũng không nhiều lắm. Dùng thực lực Bắc Cung Dao, thu phục một đầu Linh Thú, tuyệt đối là dễ như trở bàn tay.
Chỉ là, vượt quá dự kiến của Nhậm Thương Khung chính là, Bắc Cung Dao lúc này đang gặp một chút phiền toái.
Đầu yêu cầm này, dáng người thon dài, toàn thân tuyết trắng, lông chim bóng loáng như gương, ngoại hình hết sức xinh đẹp. . .
Sau khi Bắc Cung Dao tiến vào Vân Bích Nhai, một đường xâm nhập, gặp phải Thiên Yêu chí ít có hơn mười đầu, nhưng không có con nào làm nàng hứng thú.
Nhưng mà, yêu cầm này, làm cho Bắc Cung Dao thích thú vô cùng!
Đầu yêu cầm này, hết sức cao ngạo, sau khi biết ý đồ của Bắc Cung Dao, bi phẫn phản kích, cùng Bắc Cung Dao đại chiến.
Một người một yêu, từ đỉnh núi đánh tới nhai cốc, lại từ nhai cốc đánh tới vực sâu, đánh mấy canh giờ, nhưng khó phân thắng bại!
- Nhân loại đáng ghét!
Đầu yêu cầm này, chính là thất cấp Thiên Yêu, hơn nữa trời sinh Băng thuộc tính, ở Vân Bích Nhai cũng coi như là vương giả.
Nhưng mà, một võ giả tuổi trẻ, lại có thể cùng nó đấu ngang nhau.
Bắc Cung Dao tự nhiên không hiểu yêu cầm này nói thầm cái gì, ánh mắt bình tĩnh lại kiên nghị, cầm kiếm mà đứng. . . Chăm chú nhìn đầu yêu cầm này.
Bất luận nó bay đến nơi nào, nàng cũng quyết đuổi theo:
- Võ giả nhân loại này, rõ ràng còn chưa tới Thiên Nhân cảnh, lại có thể đấu ngang tay cùng ta. Nhất định là đỉnh cấp thiên tài của Thiên Các.
Yêu cầm này nói thầm trong lòng, trong nội tâm nó kỳ thật cũng cân nhắc nặng nhẹ. Ở Vân Bích Nhai, vô luận nó tu luyện như thế nào, cuối cùng chỉ có thể hoạt động ở Vân Bích Nhai, không thể nào thoát khỏi cấm chế của Thiên Các.
Mà làm khế ước thú với cường giả, mặc dù có chút mất mặt, nhưng chỗ tốt rất nhiều. Một phương diện, có thể thoát khỏi địa phương quỷ quái này, thứ hai, có thể lợi dụng thực lực cường giả, tăng lên thực lực bản thân.
Không thoải mái duy nhất chính là, mất tự do.
Nhân loại võ giả cùng Yêu tộc, quan hệ vẫn luôn là chế ước cùng phản chế ước. Yêu tộc khống chế nhân loại, dùng yêu hóa thần thông.
Mà nhân loại khống chế yêu thú, cũng có nhiều thủ đoạn.
Ánh mắt Bắc Cung Dao tập trung Thiên Yêu này, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Trên người của ngươi có yêu khí lạnh thấu xương, thiên phú khó được. Đi theo ta tu luyện, rất có lợi. Khu trừ yêu khí, linh khí sung túc, tương lai có thể thành đại đạo, so với cuộc sống ở đây thì tốt hơn nhiều?
- Nói nhảm!
Thiên Yêu hừ nhẹ một tiếng, nó đối với ngôn ngữ nhân loại, nghe là hiểu, dù sao ở Vân Bích Nhai tu luyện, trải qua vô số lần khảo hạch, học được nhiều lắm.
Bất quá, ngôn ngữ Yêu tộc của nó, Bắc Cung Dao lại nghe không hiểu. Trừ khi song phương thành lập quan hệ khế ước, dựa vào thần thức trao đổi, mới có thể hiểu được.
- Thiên Yêu ở Vân Bích Nhai này, ta gặp được hơn trăm đầu, nhưng không có một đầu để cho ta động tâm. Mà ngươi, tư chất cùng tu vi, đều rất xứng với ta.
Bắc Cung Dao vẫn nhàn nhạt như trước:
- Chủ động quy hàng, cùng bị động hàng phục, đãi ngộ là hoàn toàn bất đồng. Ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi hôm nay dù dùng hết thần thông, cũng chạy không thoát lòng bàn tay của ta.
- Ha ha, A Dao, nói hay lắm!
Trong hư không, Tiểu Bạch giống như lợi tiễn xuyên phá Vân Không, từ trong hư không bắn tới. Nhậm Thương Khung ngồi trên lưng Tiểu Bạch, như là thiên thần đến thế gian, uy nghi vô cùng.
Bắc Cung Dao thấy Nhậm Thương Khung đến, lộ ra một tia tự tin vui vẻ.
Tiểu Bạch thấy Thiên Yêu kia trắng như tuyết, dáng người ngạo nhân, ánh mắt lười biếng lập tức sáng rỡ, hai cánh mở rộng, ngửa mặt lên trời rít gào.
Nhất thời, toàn bộ sơn cốc tràn đầy một cổ thiên địa uy áp, làm cho Thiên Yêu này sắc mặt đại biến.
- Đây là quái vật gì, sao lại khủng bố như vậy!