[Dịch] Bất Hủ Thần Vương

Chương 119 : Chấn nhiếp Tống Lam




Tống Lam ngạo khí mười phần, liếc nhìn Nhậm Thương Khung, lộ ra một tia mỉm cười không dễ dàng phát giác được.

- Nhậm Thương Khung, vừa ăn cướp vừa la làng, ngươi là loại người như thế sao?

Nhậm Thương Khung ngửa mặt lên trời cười cười:

- Tống Lam, Hắc Hùng lãnh chúa này nếu không phải trúng độc, ngươi cảm thấy chút bản lãnh kia của ngươi có thể giữ được nó hay sao?

- Thì tính sao? Chỉ có thể chứng minh vận khí của ta so với ngươi tốt hơn, để cho ta gặp một đầu Yêu tộc lãnh chúa bị thương mà thôi.

Tống Lam cười lạnh.

- Rất tốt, Tống Lam, nghe khẩu khí của ngươi, phải chăng là muốn ỷ mạnh cướp đoạt?

Tống Lam thản nhiên nói:

- Ta nhìn thấy, bằng thực lực mà lấy. Ngươi nếu như không phục, có thể cạnh tranh một chuyến, ta tốn chút thời gian cũng không ngại.

- Ân, để ta đoán xem. Ta ra tay tranh đoạt, ngươi liền có cớ hướng ta ra tay, ở trong này đánh chết ta, rồi lại đổ trách nhiệm lên đầu ta, nói ta mạnh mẽ tranh đoạt con mồi của ngươi, ngươi bất đắc dĩ phản kích, đúng không?

Tống Lam trong lòng rùng mình, nàng thật đúng có ý định như vậy. Không ngờ Nhậm Thương Khung lại trực tiếp vạch trần.

Bất quá mặt nàng không đổi sắc, thản nhiên nói:

- Hoặc là cút ngay, hoặc là ra tay cướp đoạt. Nếu như ngươi thắng được ta, cũng có thể đem ta đánh chết, đem tội lỗi đổ lên đầu Tống Lam ta.

Nhậm Thương Khung cười ha ha:

- Nói hay lắm, ta cũng muốn như vậy. Chỉ tiếc, việc này cho dù thiên không biết, địa không biết, vẫn không thể gạt được tai mắt người thứ ba.

Người thứ ba?

Tống Lam rùng mình, cảnh giác nhìn lại bốn phía.

Bắc Cung Dao chậm rãi đi ra, nhàn nhạt nói:

- Tống tiểu thư, Hắc Hùng lãnh chúa này, xác thực chính là ta cùng với Nhậm huynh liên thủ bắt được. Nếu như Tống tiểu thư hiếu thắng phá hư quy củ. Căn cứ quy tắc. Ai dám mạnh mẽ tranh đoạt con mồi, đối phương có thể trực tiếp chém giết.

Bắc Cung Dao vừa hiện thân, nội tâm Tống Lam liền thầm kêu không ổn. Ý thức được thế cục hôm nay, quyền chủ động đã không ở trong tay của nàng.

Bắc Cung Dao cùng Nhậm Thương Khung, bất kỳ một cái nào, Tống Lam đều cảm giác mình có đủ thực lực đối phó, nhưng nếu hai người kia liên thủ, nàng muốn thắng là chuyện hoang đường.

Tay phải nhẹ nhàng đè lại chuôi kiếm, thần sắc nghiêm nghị bỗng nhiên lạnh lùng cười nói:

- Bắc Cung tiểu thư, lúc nào ngươi đã sa đọa đến mức cùng người liên thủ rồi? Hơn nữa còn là kẻ bất tài này?

Nhậm Thương Khung ung dung cười cười, cũng không thèm trả lời lại.

Bắc Cung Dao nhẹ nhàng lắc đầu:

- Tống tiểu thư nói chuyện như vậy, làm cho người ta khó hiểu. Nếu Nhậm huynh bất tài, ta và ngươi ở Thiết Giao Đảo thí luyện đều dưới hắn, như vậy phải gọi là gì?

Tống Lam á khẩu không trả lời được, lập tức chán nản. Dậm chân nói:

- Bắc Cung Dao, ngươi thật muốn che chở tiểu tử kia?

Bắc Cung Dao nhẹ nhàng thở dài:

- Tống tiểu thư lại lầm rồi. Lần này không phải Nhậm huynh cùng ngươi tranh dành, mà là ta cùng Tống tiểu thư tranh dành. Hắc Hùng lãnh chúa này, chính là con mồi của ta, Nhậm huynh chỉ là trượng nghĩa ra tay mà thôi.

Tống Lam lúc này triệt để choáng váng.

Bắc Cung Dao nói rất chậm rãi, thần sắc nghiêm nghị, ở trên khí độ cùng khí thế, hoàn toàn áp đảo Tống Lam nàng.

Nhậm Thương Khung lộ ra vẻ đùa cợt, chắp tay trước ngực, vẻ mặt mây trôi nước chảy.

Một cái là kẻ thù không đội trời chung, một cái là đối thủ mà nàng kiêng kỵ nhất. Trước mắt, Bắc Cung Dao cùng Nhậm Thương Khung rõ ràng đã liên thủ, Tống Lam lập tức cảm nhận được một cổ áp lực cường đại trước nay chưa có.

Ba người đứng thành hình chữ "Phẩm", khí thế không ngừng công phạt lẫn nhau.

Nhậm Thương Khung bỗng nhiên quát:

- Tống Lam, một là chiến, hai là xéo đi chỗ khác. Nhậm Thương Khung ta thề, một khi động thủ, tuyệt không ngại dùng hết thủ đoạn giết ngươi. Chớ quên, Tống gia ngươi đã từng hạ độc thủ với Nhậm thị ta là như thế nào! Hôm nay có cơ hội khó được này, ta nhất định sẽ mượn gió bẻ măng!

Đây cũng không phải là đe dọa, cừu hận của Nhậm thị cùng Tống gia, sớm đã là cục diện không chết không ngớt. Khó có khi cùng Bắc Cung Dao liên thủ, loại tình huống này, Nhậm Thương Khung nếu như động thủ sẽ không nương tay.

Ánh mắt Tống Lam gắt gao nhìn Bắc Cung Dao. Chỉ cần Bắc Cung Dao hơi lộ ra một ít do dự hoặc là không muốn tham chiến, nàng sẽ bất ngờ công kích, tận lực giết chết một người trong đó.

Nhưng mà, biểu lộ của Bắc Cung Dao giống như một tòa băng sơn, từ đầu đến cuối chưa từng có bất cứ ba động gì. Nhưng cổ khí thế kia, làm cho nàng không dám tùy tiện động thủ.

- Khanh!

Một tiếng giống như rồng ngâm vang lên, trường kiếm của Nhậm Thương Khung đã ra khỏi vỏ, chỉ hướng Tống Lam, khí thế không ngừng áp tới.

Mặc dù cách nhau rất xa, nhưng Tống Lam cũng có thể cảm giác được cổ sát ý lạnh lùng này, tuyệt không phải giả dối. Cổ sát khí âm trầm này, phảng phất như vạn quân lao đến, cảnh giới đã hoàn toàn vượt ra khỏi thế hệ đồng lứa, giống như một sát thủ đã trải qua nhiều năm giết người vậy!

Tống Lam đứng trước sát khí kia, lòng cao ngạo rốt cục xuất hiện một khe hở. Khe hở này giống như đê sông rạn nứt, một khi xuất hiện, nước sông nhân cơ hội mà vào, lập tức phá tan phòng ngự kiên cố kia.

Tống Lam hét lên một tiếng, dậm chân nói:

- Các ngươi tốt nhất đừng nên đơn độc gặp ta!

Nói xong, thân ảnh lóe lên, sau đó biến mất trong rừng rậm rạp.

Nhậm Thương Khung cười ha ha, thu kiếm vào vỏ, hướng Bắc Cung Dao nhếch miệng cười cười:

- Thật hy vọng nàng cường ngạnh một chút, như vậy liền có lý do xuất thủ. Đúng rồi, Bắc Cung tiểu thư, nếu thật ra tay, ngươi có cùng ta liên thủ giáp công không?

Bắc Cung Dao thản nhiên nói:

- Nhậm huynh thâm tàng bất lộ, thực cần ta ra tay sao?

Giằng co vừa rồi, Bắc Cung Dao cũng bị khí thế cường đại của Nhậm Thương Khung chấn nhiếp, lần đầu đứng trước khí thế của nam nhân này, mới biết được Vân La thịnh hội lần này, người có tư cách đạt quán quân xác thực không phải là Tống Lam, cũng không phải Bắc Cung Dao nàng, mà là Nhậm Thương Khung!

Hắc Hùng lãnh chúa trúng độc, căn bản không có sức phản kháng, bị Nhậm Thương Khung một kiếm vung thành hai đoạn. Nhậm Thương Khung thuần thục lấy ra yêu đan lớn bằng nắm tay, linh lực tinh thuần kia, còn mang theo nhiệt độ nóng hổi của cơ thể, phát ra vầng sáng nhàn nhạt, cho thấy khí chất bất phàm của nó.

- Bắc Cung tiểu thư, mời nhận lấy.

Bắc Cung Dao không từ chối, bỏ vào trong túi.

- Thí luyện còn chưa kết thúc, Nhậm huynh, hẹn gặp lại.

Nhậm Thương Khung tự nhiên biết rõ, Bắc Cung Dao không có khả năng một đường cùng hắn đồng hành, cởi mở cười cười, ôm quyền nói:

- Bảo trọng.

Bắc Cung Dao nhẹ nhàng gật đầu, nhấc chân đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại, nhưng không quay đầu, ngữ khí giống như u tuyền:

- Nhậm huynh, lần này liên thủ, rất thống khoái, đa tạ.

- Ha ha, ta cũng vậy.

Nhậm Thương Khung cười to lên, thân ảnh khởi động, nhanh chóng biến mất giữa rừng sâu.

Qua trận này, Nhậm Thương Khung rất cẩn thận, ban ngày săn giết, buổi tối nghỉ ngơi, không hề có chút nôn nóng nào.

Đã có đại thu hoạch từ yêu quật, Nhậm Thương Khung một người nhận được một nửa yêu đan. Một nửa khác thì bốn người kia chia đều.

Nhậm Thương Khung cũng không cảm thấy có gì quá đáng. Dù sao, trận chiến này, hắn lập công lớn nhất. Bốn người khác mặc dù ra tay, nhưng chỉ là đi nhặt thành quả.

Nói trắng ra là, bốn người kia chia xẻ chiến lợi phẩm của hắn, mà không phải Nhậm Thương Khung hắn chiếm tiện nghi của tộc nhân.

Đương nhiên, Nhậm Thương Khung cũng không phải là người không biết tiến thoái, sau khi chia được nhiều yêu đan như vậy, săn giết tiếp theo, hắn cố ý chia chiến lợi phẩm cho bốn người kia nhiều hơn, như thế khi hết một tháng, mọi người đều vui vẻ.

Một tháng lại trôi qua, Đồng Giao Đảo thí luyện, thu hoạch của bọn hắn rõ ràng còn hơn Thiết Giao Đảo!

Đây đối với võ giả thí luyện mà nói, quả thực là không thể tin được. Bởi vì ai cũng biết, độ khó của Đồng Giao Đảo gấp đôi Thiết Giao Đảo.

Ở Đồng Giao Đảo, bảo vệ tánh mạng ít nhất chiếm đi một nửa tinh lực, thời gian săn giết tự nhiên sẽ ít đi.

Một tháng này, quả nhiên như Nhậm Thương Khung sở liệu, võ giả có thể kiên trì đến cuối cùng, chỉ có ba mươi bảy người. Những người khác hoặc là rời khỏi, hoặc là thành thức ăn cho Yêu tộc.

Ba mươi bảy người kiên trì tới cùng, có năm cái đến từ Nhậm thị gia tộc.

Bởi vậy, Nhậm thị gia tộc không muốn nổi tiếng cũng khó khăn!

Khi đám võ giả biết được Nhậm thị gia tộc có năm người tham gia Đồng Giao Đảo thí luyện, toàn bộ đều bình yên vô sự, kiên trì đến cuối cùng, lập tức đều kinh ngạc vô cùng.

- Làm sao có thể? Năm người, một cái không lọt, đều kiên trì đến cuối cùng? Bọn hắn không phải là tìm được một nơi kín đáo rồi trốn vào đó chứ?

- Ha ha, cũng không phải là không có khả năng này.

- Vô nghĩa, có người chứng kiến năm người bọn họ tụ tập lại với nhau. Bởi vậy. . .

- Năm người tụ tập cùng một chỗ, càng không có khả năng. Sao có thể trùng hợp như vậy được?

Một mảnh nghị luận, nhưng ai cũng không dám nói hai chữ "Ăn gian". Bởi vì, Thiên Các rất nghiêm mật, không thể nào tồn tại ăn gian.

Thành tích của Đồng Giao Đảo thí luyện, bắt đầu thống kê.

Lần này, Nhậm thị không muốn nổi tiếng cũng khó a.

Nhậm Thanh Vân, Nhậm Tinh Hà, Nhậm Cao Ca cùng với Nhậm Thanh Nguyệt, số lượng yêu đan của mỗi người, đều vượt qua ba trăm miếng, điểm tích lũy của mỗi người, đều cao hơn năm ngàn.

Cái này còn chưa tính nhân đôi lúc trước.

Phải biết rằng, kiên trì hết tháng, điểm còn có thể nhân đôi!

Bởi vì bắt đầu từ Đồng Giao Đảo, người kiên trì đến cuối không nhiều, bởi vậy công bố thành tích, là công bố từ thấp đến cao.

Mà để cho mọi người cảm thấy kinh khủng, là bốn người của Nhậm thị này, rõ ràng xuất hiện sau Cao Hồng Tinh cùng Vũ Phi Dương rất lâu.

Xuất hiện càng sau, ý nghĩa điểm rất cao!

Căn cứ mọi người tính toán, sau bốn người này, chỉ còn lại ba danh ngạch. Vậy thì bốn người này, đều chiếm từ vị trí thứ tư đến vị trí thứ bảy trong danh sách!

Đây là yêu nghiệt bực nào?

Nhậm thị, nổi danh!

Bất quá, hiện tại mọi người còn không có tâm tư đi để ý chuyện này. Bởi vì kích động nhất, chính là ba vị trí đứng đầu.

Tên ai sẽ xuất hiện cuối cùng? Ai sẽ là quán quân của Đồng Giao Đảo?

- Đứng thứ ba, Tống Lam, yêu đan sáu trăm hai mươi miếng, tổng điểm tích lũy, tám ngàn một trăm điểm!

Tống Lam, đứng thứ ba!

Biểu lộ tràn đầy tự tin của Tống Lam thoáng cái ngưng lại. Lúc này, nàng có thể nói là phát huy đến cực hạn, điểm tích lũy này, hoàn toàn vượt qua điểm tích lũy của quán quân Thiết Giao Đảo.

Người nào không biết, độ khó của Đồng Giao Đảo hơn xa Thiết Giao Đảo? Bởi vậy, trước khi thành tích của nàng công bố, nàng nghĩ trăm phần trăm sẽ đạt được vô địch.

Không nghĩ tới, thành tích lại tàn khốc như thế, đứng thứ ba!

Tống Lam bắt đầu cảm thấy ảo não, lo lắng. Vì từ những chuyện phỏng vấn được, có thể thấy phần lớn phụ nữ đều rơi vào trạng thái đau khổ dằn vặt. Có lẽ ở một số người, biểu hiện bề ngoài của họ rất “phớt đời”, rằng thế nào cũng được, nhưng thẳm sâu trong lòng họ là xiết bao đau khổ khôn nuôi. Nhưng tôi rất hiếm khi nghe nói sau khi xảy ra "chuyện tình một đêm”, đàn ông lại trở nên đau khổ và ân hận (trừ phi vì chuyện đó mà họ bị mắc bệnh kín). Tôi cho rằng ở một mức độ nào đó đã phản ánh được một số vấn đề đáng suy ngẫm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.