[Dịch] Bất Hủ Đan Thần

Chương 578 : Diễn giải




Hách Liên Lam Phượng rất rõ ràng tình huống của mình, một bước sai, từng bước sai, mấm móng tai họa chôn xuống năm đ ó hôm nay rốt cục bộc phát, đây cũng không phải là chuyện màđan dược, ngoại lực có thể trợ giúp được.

- Ma khí là âm, âm chuyển dương biến, Hạo Nhiên trường tồn, Tâm ma vùi mầm tai họa, bước một bước, đi càng thêm khó, khó, khó, đan dược vô dụng, ngoại lực bất lực, ma tâm vấn đạo, đạo có thể tồn tại, ngộ đạo tại tâm, một lòng quan tâm Thuần dương, nhất niệm cảm ngộ quan tâm. Như thế nào là ma? Như thế nào là đạo? Trên đại ma đạo là gì? Thiên địa chi ma, tâm ma làm trọng, luyện hóa tâm ma, dùng ma để vấn đạo...

Giống như là tản bộ nói chuyện phiếm, hoặc như là lầm bầm lầu bầu, ngay tại lúc Hách Liêm Lam Phượng nghi hoặc trong nội tâm, Hách Liên Hồng Liên tức giận muốn phát tác ra, Trình Cung đột nhiên mở miệng.

Trình Cung vừa mở miệng nói, Hách Liên Lam Phượng lập tức hóa đá, tuy rằng thân thể vẫn đi theo Trình Cung như trước, nhưng bộ pháp đã thành tản bộ, trong lòng cũng khiếp sợ tột đỉnh, bởi vì câu nói đầu tiên của Trình Cung đã điểm trúng vấn đề của nàng, nửa bước Thuần Dương, chính là nan đề khó khăn trong đời nàng, hơn nữa còn là Tâm ma, phương diện tâm tình này, không phải ngoại lực có thể trợ giúp.

Khiến nàng khiếp sợ nhất chính là, trong lời nói của Trình Cung lại ẩn chứa chí lý của Ma đạo, còn có vài phần nàng cũng đã từng gặp qua bên trong Vạn ma Thánh điển Nguyên Thủy Ma Tông, nhưng cảm giác trong lời nói của Trình Cung còn chứa ẩn ý nhiều hơn thánh điển nàng đã từng gặp rất nhiều.

Chỉ vài chục bước và mấy câu nói, đã hoàn toàn hấp dẫn tâm tình Hách Liên Lam Phương, bởi vì trong đó có quá nhiều vấn đề tu luyện trước kia nàng suy nghĩ qua, còn nhiều cái khác nữa mà trước kia nàng mờ mịt chưa tiếp xúc qua. Cái này giống như là một người hành tẩu đang tuyệt vọng giữa sa mạc mênh mông, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một ốc đảo trong xanh, nguồn nước dồi dào.

- Ân? Kỳ quái, như thế nào mà rất tương tự với công pháp mẫu thân giáo hóa mình, có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, nhưng lại càng huyền diệu hơn, thằng này đang làm cái gì?

Hách Liên Hồng Liên nghe được cái hiểu cái không, dùng cảnh giới và tu vi của hắn, căn bản không có biện pháp đắm chìm trong đó, nhưng nàng vẫn thật sự tựa hồ như nắm bắt được mấy cái gì đó ẩn ẩn trong lời nói này, cái này khiến nàng không nhịn được, ý niệm thầm nghĩ, cắt ngang lời nói của Trình Cung.

Thời gian dần trôi qua, một cảnh tượng kỳ quái xuất hiện trong thành, Trình Cung đi song song với Hách Liên Lam Phượng, mà Hách Liên Hồng Liên thì đi theo phía sau, nói chuyện rất tùy ý mà ngoại nhân không thể nghe được. Hách Liên Lam Phượng không ngừng gật đầu, thần sắc gần như sùng bái, mà biểu lộ Hách Liên Hồng Liên thì rất phong phú́, nhíu mày một hồi, lại vểnh miệng lên một hồi, có lúc còn chợt lắc đầu, lộ ra thần sắc buồn rầu.

Đây là thành thị do Trình Cung tự tay kiến tạo ra, tuy rằng bọn hắn tùy ý đi lại trong thành, nhưng lại không có bất kỳ người nào hỏi thăm. Nói đùa, Trình đại thiếu làm chuyện gì, há lại cần ngươi quản? Ký hiệu trên Dịch Thư Của Lý Dật Phong thay đổi, hắn như đang mê muội nhìn trận pháp thay đổi.

Đối với Trình Cung mà nói, hiện giờ muốn hắn dùng lực lượng để trợ giúp Hắc Liên Lam Phượng, hắn thật sự không làm được. Cho dù tu vi hiện giờ của hắn là Địa Anh, thậm chí Thiên ngoại hóa thân đã đạt đến Thiên Anh, nhưng khoảng cách với Hách Liên Lam Phượng vẫn cực lớn. Nhưng năm đó hắn đã xem qua quy tắc chung về Ma đạo, về phần thánh điển ma đạo khác, cũng không biết hắn đã nhìn qua bao nhiêu rồi. Hơn nữa, tuy rằng lực lượng của hắn vẫn còn trong giai đoạn khôi phục, nhưng kiến thức, tri thức đối với Ma đạo cũng rất hiểu rõ. Hách Liên Lam Phượng còn xa mới bằng hắn được.

Chính vì như thế, hắn có thể một câu mà nói toạc ra vấn đề của Hách Liên Lam phượng, mới có thể như là lão sư chỉ điểm đệ tử, giảng giải, phân tích vấn đề của nàng.

Tri thức bản thân uyên bác, tâm tình, tâm tính cũng hiểu rõ Ma đạo, Trình Cung tuyệt đối có tư cách diễn giải cho Hách Liên Lam Phượng. Loại kỳ ngộ này, coi như là một bước lên trời. Dù là Thiên Anh cao cao tại thượng cũng rất khó gặp. Tại Cửu Châu đại địa, loại cơ duyên này có thể xưng là đạo duyên, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Đừng nói là Hách Liên Lam Phượng, coi như là các tồn tại cao cấp nhất của mấy thế lực lớn tại Cửu Châu cũng không có kỳ ngộ này. Bởi vì chỉ khi đạt đến cảnh giới này, bọn hắn mới có thể chính thức minh bạch tầm quan trọng của đạo duyên.

Giống như bình thường, Đạo duyên liên quan đến một ít đạo của người cảm ngộ, so với khổ tu mấy ngàn năm thì có tác dụng hơn nhiều. Huống chi lúc này Trình Cung chính đang chuyên môn giảng giải Ma đạo cho Hách Liên Lam phượng, so với giảng giải đạo duyên bình thường thì hữu hiệu hơn nhiều, xóa tan mây mù gặp trời xanh, trực chỉ Ma đạo chi tâm, trực chỉ bổn nguyên.

Ngay từ đầu, Hách Liên Lam Phượng còn đi song song với Trình Cung, thời gian dần trôi qua, lúc này đã như là đệ tử đi theo lão sư,, vãn bối đi theo trưởng bối rồi, đi theo sau lưng Trình Cung chăm chú lắng nghe. Hành vi này của nàng hoàn toàn là một bản tâm, giờ phúc này, trong mắt nàng, Trình Cung như là một Thiên Anh sư trưởng cao lớn năm đó, mà khi ấy nàng cũng chỉ là một cô bé con, khiến nàng không tự chủ được lui lại sau lưng, lắng nghe lời dạy dỗ.

Hết thảy những cái này cũng giống như nhập ma, hành động hoàn toàn theo bản tâm. Về phần Hách Liên Hồng Liên, thời gian dần trôi qua, tắc thì lại càng đi phía sau, khoảng cách càng ngày càng lớn. Nàng cũng đắm chìm trong thế giới của mình, mỗi một hồi nàng mới có thể nghe một hai lời, nhưng một hai lời này cũng làm đầu nàng to như cái đấu, khó có thể lĩnh ngộ, chỉ có thể dốc sức liều mạng ghi nhớ, dốc sức liều mạng cảm ngộ. Kể từ đó, nàng không thể không dần kéo khoảng cách ra xa. Những lời nói kia của Trình Cung giống như là có ma lực, nàng không dám đi nghe một cách không kiêng nể gì như lúc đầu, chỉ có thể lựa chọn nghe ít đi một ít, tận lực ghi nhớ, cảm ngộ chút ít tin tức trong đó.

Thời gian dần trôi qua, một cảnh tượng có ý tứ xuất hiện. Hách Liên Lam Phượng giống như đệ tử đang cung kính đi theo phía sau Trình Cung, Hách Liên Hồng Liên thì càng đi phía sau trăm mét, thỉnh thoảng còn điều chỉnh khoảng cách, tựa như sợ tới gần sẽ bị thanh âm của Trình Cung làm bị thương.

Tại biên giới Nam hoàng Yêu thú sâm lâm, có một tòa cung điện cực lớn đang phiêu phù giữa không trung, đây chính là đại bản doanh tạm thời của yêu tộc, cũng là đầu mối chỉ huy sở tại công chiếm Nam Chiêm Bộ Châu. Sở chỉ huy của yêu tộc này, tự nhiên không phải Tiểu Linh Đài kia của Chu Dật Phàm có khả năng sánh bằng. Bản thân cung điện cực lớn này là một kiện Đạo khí, là Hạ phẩm Đạo đài chân chính.

Đạo đài và Linh đài hoàn toàn bất đồng, coi như là Thiên Anh cường đại, trừ phi là có cơ duyên, bằng không thì cũng không có khả năng có được.

Bên trong Đạo đài chẳng những có không gian cực lớn mà còn có một nơi tu hành có thể ngưng tụ được nguyên khí, cường đại đến mức thậm chí có thể trở thành sơn môn một phương, có thể trực tiếp dùng Đạo đài để khai tông lập phái, thành lập sự nghiệp to lớn. Hơn nữa Đạo đài công phòng nhất thể, vô cùng diệu dụng, cái này cũng chính là một kiện Đạo khí khác trong miệng Côn Bằng thái tử, Hạ phẩm Đạo Đài Cửu Long Hành cung.

Đạo đài này là bảo bối Yêu tộc lưu truyền từ xưa tới nay, tuy rằng cũng không phải thật sự dùng chín đầu rồng để luyện chế thành, nhưng lại dùng chín đầu Giao Long sắp hóa thành Thiên Giao Long, cộng thêm vô số tài liệu, luyện chế trăm năm mới trở thành Cửu Long hành cung này.

Loại Đạo đài này so với Trung phẩm Đạo khí bình thường thì hiếm càng thêm hiếm, trân quý hơn nhiều, không gian bên trong cực lớn, có thể so với một tòa thành thị có thể chứa nạp trăm vạn người, bên trong cần gì có nấy. Mà lúc này, trong nội cung, hành cung trọng yếu nhất tại Cửu Long hành cung này, hào khí lại lộ ra áp lực vô cùng trầm trọng.

Côn Bằng thái tử ngồi ở chủ vị, ba người Chu Dật Phàm, Võ Thân Vương và Nguyệt Minh thái tử ngồi ở dưới, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi. Một vị Đại yêu vương Yêu tộc vừa mới hồi báo lại tình hình chiến đấu tại Nam Hoàng Song Long thành. Yêu thú vô cùng vô tận, được xưng như là sóng triều mà hiện giờ lại tổn thất quá ba thành. Một thành trong đó là Song long thành tổn thất, hai thành còn lại dĩ nhiên là Đan Thành tổn thất, cộng với Song long thành bị công phá, có hai thành yêu thú nhảy vào Lam Vân đế quốc. Kể từ đó, yêu thú tại Nam Hoang chỉ còn lại một nửa mà thôi.

Tuy rằng một nửa còn lại cũng là một con số vô cùng khổng lồ, đủ để bất luận kẻ nào cũng thấy khủng bố, nhưng Côn Bằng thái tử lại không thể không hạ lệnh đình chỉ công kích Đan thành. Hắn nhìn chằm chằm vào Song Lonh thành, muốn đối phó với Trình Cung, lại không nghĩ Trình Cung có thể kiến tạo nên Song long thành khủng bố đến như vậy tại Nam hoàng này, quả thật tạo nên một tràng giết chóc. Chiếu theo tốc độ tình huống này, lần này cho dù tập hợp tất cả yêu thú lại, cũng khó có thể rung chuyển Đan thành và Song long thành rồi.

Mà tin tức từ nơi khác truyền đến cũng không có chút lạc quan. Cường giả cường đại xuất hiện trong Đông nam Man tộc thành, cộng với đại đế của thành sống lại, sức chiến đấu kinh người chưa từng có, muốn đột phá từ nơi này thì quả thực là không thể. Mà đột phá vài chỗ khác cũng không mang lại hiệu quả lớn, huống chi còn do ông trời con của Trình gia, những đoàn yêu thú quy mô nhỏ tại những nơi khác cũng không có tư cách gì.

Vừa nghe thủ hạ báo cáo tình hình chiến đấu mới nhất xong, Côn Bằng thái tử cũng thể không hạ lệnh cho yêu thú đình chỉ chiến đấu tại đại bộ phận Nam Hoang, nếu cứ đánh như vậy, số lượng yêu thú cũng tổn hao sạch sẽ, hắn chưa bao giờ sợ hao tổn hết số yêu thú này, nhưng lúc này thì hoàn toàn có thể, đây quả thực là một châm chọc thiên đại đối với hắn. Bên trong Cửu Long hành cung, giờ phút này chính là lúc hạ mệnh lệnh, nhưng Côn Bằng thái tử vẫn có cảm giác bị Trình Cung làm nhục nhã như trước, cảm giác như có mười mấy cái quạt to quạt trùng trùng điệp điệp bên tai hắn.

Im lặng, trầm mặc, nặng nề, áp lực, qua một hồi lâu, hai con mắt híp lại của Côn Bằng thái tử chậm rãi mở ra, hai mắt bắn ra tinh mang, nhìn quét qua ba người.

- Bên trong Lam Vân đế quốc còn có đại lượng yêu thú, Vương đình Thảo nguyên cũng đã nằm trong tầm khống chế của ta, còn kiềm chế hơn mười chiến trường khác tại Lam Vân đế quốc, mấy trăm triệu yêu thú tại Nam hoang. Cho dù tiếp tục chiến đấu trong tình huống Trình Cung chiếm thế chủ động như trước kia, các ngươi phải làm thế nào? Một khi yêu tộc hành động thất bại, các ngươi tự nhận có ai có năng lượng quyết phân thắng bại với Trình Cung? Ai có năng lực đả bại hắn tại chiến trường thế tục?

- Một khi Yêu tộc ta thất bại, Trình Cung sẽ xuất động đại quân vô địch thế tục chiếm giữ Đan thành và Song long thành, đừng nói các ngươi tranh đoạt Nam Chiêm Bộ Châu với hắn mà ngay cả địa bàn các ngươi chiếm được tại Nam Chiêm Bộ Châu cũng mất đi, đến lúc đó không chỉ là Yêu tộc ta bị chê cười mà các ngươi cũng bị chê cười, triệt để mất đi quyền khống chế Nam Chiêm Bộ Châu.

Rốt cục Côn Bằng thái tử cũng đã mở miệng ra, thanh âm vẫn lãnh ngạo như trước, so với bình thường thì nhiều hơn không ít.

Đây cũng là hành động bất đắc dĩ, dưới tình huống hiện giờ, chỉ dựa vào một mình Yêu tộc mà chiến đấu với Trình Cung và toàn bộ Lam Vân Đế quốc tại thế tục thì đã có có chút khó có thể chèo chống. Tuy rằng hắn cũng không coi bọn người Chu Dật Phàm, Võ Thân Vương và Nguyệt Minh thái tử vào đâu, thậm chí có chút xem thường, nhưng ở phương diện chiến đấu thế tục thì bọn hắn còn có một ít tác dụng. Nguyệt Minh thái tử Đồ Đằng đế quốc, Chu Dật Phàm khống chế Tây Chu hành tỉnh, đồng thời âm thầm điều khiển hai hành tỉnh khác ở chung quanh, cùng với một ít thế lực quanh thân, có thể so với một tiểu quốc.

Về phần Võ Thân Vương, không nói hắn có được ba thế lực Nam Cương thần giáp, Bà La Đa Thần Miếu, Thiên Ma tông cường đại ủng hộ. Mà hắn còn khống chế hải ngoại đảo quốc và hai tỉnh vùng duyên hải. Trước khi Yêu tộc và Trình Cung lâm vào tình thế ngươi chết ta sống, bọn hắn cũng không có cử động gì. Ngay từ đầu Côn Bằng thái tử đã không đặt bọn hắn vào mắt, cho dù sau lưng bọn hắn có chút thế lực. Nhưng so với đại bộ phận Nam Chiêm Bộ Châu hắn chiếm cứ, cho dù phân ra nhỏ thì bọn hắn cũng không bằng một ít. Nhưng trước khác nay khác, nếu thật sự không liên hợp cùng một chỗ với bọn hắn để đối phó với Trình Cung và Trình gia, chỉ sợ Yêu tộc sẽ thật sự lưỡng bại câu thương với Trình Cung rồi.

- Thái tử nói không sai, hiện giờ mọi người đã ngồi chung thuyền, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, ta đã truyền lệnh tới tất cả lực lượng khác tại Tây Chu hành tỉnh, tập kết một trăm năm mươi vạn đại quân, chia làm ba đường, một đường tiến công một hành tỉnh khác tại Lam Vân Đế quốc, một đường thì tụ hợp với đại quân Yêu tộc trong Lam Vân đế quốc, đường còn lại tắc thì tiến công Song long thành này. Nếu Song long thành bị công phá, dù Trình Cung có năng lực chiến trường kinh thế hãi tục đến thế nào thì cũng chỉ thất bại mà thôi!

Chu Dật Phàm vô cùng quyết đoán, nói rất dứt khoát.

- Hắn muốn tính toán cái gì? Dù ai khống chế Nam Chiêm Bộ Châu thì cũng dứt khoát không có phần của hắn a, trăm vạn đại quân trên biển của ta tùy thời đều có thể tiến vào đất liền, còn có ba mươi vạn hải quân có thể dọc theo đường biển mà phối hợp tiến công vào duyên hải thành phố, hơn trăm vạn đại quân che dấu tại hai tỉnh duyên hải tùy thời đều có thể thuyên chuyển.

Võ Thân Vương hung dữ nói, bị Trình Cung thiêu cháy suýt chết, ngay cả đồ vật trong không gian Nguyên giới cũng bị cướp đi. Nếm phải nhiều thiệt thòi như vậy, Võ Thân Vương đã muốn phát điên rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.