[Dịch] Bất Hủ Đan Thần

Chương 405 : Thất Huyền Kiếm Trận đấu với Thiên Cương Địa Sát Trận.




Chính lúc Phùng Lăng đang lớ ngớ chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, thì vị Tạp Lỗ vận hết sức tay chân chuẩn bị xông lên kia, thanh linh khí trung phẩm trong tay gã đột nhiên biến mất, hai tay cung kính tiếp nhận lấy lệnh bài. Đi cùng với sức mạnh và thuật vận chuyển thần niệm đặc biệt của gã, lệnh bài đó toát lên một uy lực áp chế hết sức độc đáo và kỳ lạ.

-Oanh!

Lúc này, đám người Man đang tiến công Đan Thành, còn có người Man vòng ngoài, cả Tạp Lỗ và sáu tên hộ pháp sau lưng, cùng lúc khụy gối. Trong miệng nói tiếng đặc thù của người Man, vô cùng cung kính và thành khẩn.

Bởi vì vừa rồi khi Phó giáo chủ Man Thần Giáo nhận lệnh bài xong, gã liền kích hoạt sức mạnh bên trên nó, trên đó chính là sức mạnh của thần linh.

Cảnh tượng này khiến cho Phùng Lăng bên cạnh phải ngẩn tò te ra, y đang thầm đắc ý bản thân biết tùy cơ ứng biến, lâm trận liên minh, lôi kéo được gã đần Tạp Lỗ, ai ngờ đâu giờ chuyện lại diễn biến thành ra thế này.

Thần, thần chó má, chẳng qua cũng giống như Thái Thượng Trưởng Lão thôi, giả vờ lừa thần gạt quỷ bọn người Man này thôi. Gã Tạp Lỗ này đã là Lục Địa Thần Tiên rồi, chẳng lẽ ngay cả điều này cũng không hiểu sao, người Man đúng là người Man, đầu óc ngắn quá, đúng là một bầy ngu xuẩn.

Nhưng những điều này y chỉ dám nghĩ thầm trong bụng, tín ngưỡng vốn vô cùng thần kỳ, y cũng chẳng muốn vì một câu tùy tiện nói ra mà phải đắc tội với đám người Man óc ngắn này. Lợi dụng bọn chúng được thì lợi dụng, nên lúc vừa đến Phùng Lăng mới nói chuyện với gã Tạp Lỗ này.

Bởi vì ấn tượng của y rất sâu đậm, Bành Dũng nói với y lúc trước đã bị Trình Cung hãm hại, dời hoa tiếp mộc. Y nghe rồi rất tức giận, tuy nói là trúng độc, nhưng suy cho cùng cũng là do bản thân bọn họ. Lần này y đã rút kinh nghiệm, không để Trình Cung có cơ hội, nhưng thật không ngờ sau khi y đã đàm phán xong tất tần tật, Trình Cung buông có một câu, cả đám người Man hùng hổ như vũ bão ban nãy thoáng chốc quỳ rạp hết xuống đất.

Hơn nữa, sau khi đám người Tạp Lỗ xác nhận đây là lệnh bài thật, không nói gì thêm lập tức rút quân rời đi.

Đừng nói là Phùng Lăng, ngay cả người đứng sau lưng Trình Cung là Man Ngưu Vương Lý Hằng cũng đứng ngẩn ngơ như trời chồng, đám người Man khí thế như sấm….thế….cứ vậy mà đi à?

Chuyện này thật khó tin mà, tấm lệnh bài mà Đại thiếu đưa cho bọn chúng là gì vậy, nhìn bộ dạng quỳ gối vừa rồi của chúng, chẳng lẽ đó là tín vật thần linh của Man Thần Giáo trong truyền thuyết?

Thế nhưng, sao Đại Thiếu lại có được tín vật của Man Thần Giáo chứ?

Người vốn dĩ không còn ôm bất kỳ hy vọng nào, chuẩn bị chìm suồng liều mạng chiến đấu là Man Ngưu Vương Lý Hằng, lúc này trong lòng y chỉ có một cảm giác, chỉ có mình không dám nghĩ, chứ không có chuyện Đại Thiếu không làm được.

Ngay cả bí mật của thần linh Man Thần Giáo mà Đại Thiếu cũng có liên hệ tới, điều này quá thần kỳ rồi.

Chơi trò gì vậy? Diễn tuồng hả? Bành Dũng mở to hai mắt, đây là sao chứ, đám nhãi nhép này sao bỏ đi hết vậy nè. Vừa rồi bọn chúng còn thề sống thề chết, hùng dũng chuẩn bị xông lên liều mình, sao giờ đều rút về hết cả rồi.

Nếu Trình Cung sớm quen biết với bọn họ, đám người Man Thần Giáo này sẽ không tấn công, còn nếu không quen biết, tại sao hắn lại có cái lệnh bài này. Trông thái độ của Tạp Lỗ, chắc hẳn đó là lệnh bài cao quý của thần linh, cái tên bại gia tử ăn chơi trác táng này, sao lại có mối quan hệ với nhân vật đỉnh cao nhất của Nam Diêm Bộ Châu được nhỉ?

Trước đó là quan hệ với Nguyên Thủy Ma Tông, thậm chí ngay cả thánh nữ của Nguyên Thủy Ma Tông cũng ở lại bên cạnh hắn giúp sức, giờ lại còn có Man Thần Giáo nữa.

Những nhân vật cao cao tại thương kia, sao cứ phải có quan hệ với hắn nhỉ? Hắn chỉ là con kiến nhỏ nhoi thôi mà!!

- Đại Thiếu, bọn chúng…rút đi thật rồi!

Thật sự trông thấy bọn Tạp Lỗ rút quân, trực tiếp lui về, Man Ngưu Vương Lý Hằng tuy đã trải qua nhiều phong ba bão táp,nhưng lần này y cũng không kiềm được mà kích động kêu lên.

Bản thân Man Tộc vốn rất khỏe mạnh cường tráng, nhưng từ sau Man Hoang Đại Đế, Man Tộc liền dần dần tụt hậu, Man Tộc của bây giờ chẳng qua là có thế lực lớn mạnh mà thôi. Man Tộc ở Nam Hoang vốn gần như bị lãng quên đi mất, mãi đến mười mấy năm trước thần linh kia của bọn họ xuất hiện, thiết lập ra Man Thần Giáo. Từ đó Man Thần Giáo trở thành một trong những thế lực đỉnh phong ở Nam Diêm Bộ Châu, bên cạnh đó người Man sau khi có được tín ngưỡng này họ càng trở nên đáng sợ hơn nữa, theo Man Ngưu Vương Lý Hằng nhận thấy rằng, cho dù tất cả lực lượng của Đan Thành tập trung hết lại đây, Trình Cung có biện pháp đối phó với vị Lục Địa Thần Tiên Tạp Lỗ này đi nữa, nhưng kết cục tốt nhất vẫn là hai bên cùng trọng thương mà thôi.

Lại cộng thêm chuyện hai gã Phong Vân Kiếm Tông kia nữa, một cuộc chiến đấu vốn dĩ đã vô vọng rồi, thoáng chốc ván bài lật ngửa lại, trong lòng y vui mừng và kích động vô cùng.

- Vậy ngươi còn đợi gì nữa, Thuần Ma Sát!!

Trình Cung vừa nói dứt lời, thân hình bỗng tăng tốc, tốc độ, sức mạnh, chớp mắt cứ như hỏa dược bùng nổ, bùng phát sức mạnh kinh người, thanh Ẩn Linh Đao trong tay dung hòa làm một với cơ thể, trực tiếp bổ thẳng về phía Phùng Lăng.

Lần trước sau khi giết chết Âu Dương Bảo Ngọc và có được lệnh bài Man Thần từ tên đó, lúc này vừa hay lại được việc. Mà đợi sau khi Phùng Lăng tự cho thông minh tấu hài xong xuôi, hắn mới lấy ra, để cho Phùng Lăng bị một phen sốc nặng.

Dù sao tên Phùng Lăng này cũng mới trở thành Lục Địa Thần Tiên mà thôi, tâm cảnh vẫn chưa đạt tới trình độ nhất định, phải biết rằng có một số Lục Địa Thần Tiên già cõi tuy có sức mạnh yếu hơn gã, nhưng cái cảm giác ngồi trên cao nhìn xuống thấu hiểu thế sự trần gian đó cũng còn mạnh hơn gã mấy trăm lần.

Về phần Tạp Lỗ, gã là người Man Tộc, bản thân gã có phải là Lục Địa Thần Tiên hay không, địa vị của Lục Địa Thần Tiên ở Nam Diêm Bộ Châu như thế nào, gã vốn không quan tâm, gã chỉ tín ngưỡng duy nhất có mỗi thần linh của Man Thần Giáo thôi.

Nếu không Trình Cung cũng không đợi đến phút chót mới lấy lệnh bài Man Thần đó ra, bởi vì trong lời nói lúc trước của Âu Dương Bảo Ngọc, cộng thêm sự suy đoán của bản thân Trình Cung, vị thần linh này hẳn là người ít nhất đã đạt tới trình độ Thiên Anh tồn tại rồi. Tồn tại như vậy, há có thể tùy tiện quan tâm thế sự bên dưới trần gian, cho nên xuất sứ của lệnh bài Man Thần này nhất thời sẽ không thể bị vạch trần ngay được. Mà nếu để phút cuối mới lấy lệnh bài ra, còn có thể tạo ảnh hưởng to lớn đối với Phùng Lăng nữa.

Một khi bọn Tạp Lỗ lui về, Trình Cung cũng chẳng buồn do dự gì thêm nữa, đối mặt với đám người Phong Vân Kiếm Tông thì chỉ có ngươi chết ta sống mà thôi, không phải phí lời làm gì.

Chỉ có điều hắn vừa bay lên, đã sử dụng thuật Phá Không Thích mô phỏng thần thông Thuần Ma Sát của Nguyên Thủy Ma Tông, bởi lẽ bản thân hắn cũng biết một ít về công pháp của Nguyên Thủy Ma Tông, nếu muốn mô phỏng cũng có bảy tám phần chính xác. Kỳ thật cho dù có một số điểm hơi khác biệt, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là Trình Cung học chưa tới.

-Rầm rầm…!

Thân thể Phùng Lăng được bao quanh bởi bảy luồng sáng của Thất Huyền Kiếm, thoáng chốc ngưng tụ ra trước mặt, trực tiếp đỡ lấy một đòn của Trình Cung.

Trình Cung ra đòn mạnh như ba mươi con rồng, thân người của Phùng Lăng bị tấn công đến nỗi bay lùi về sau mấy ngàn mét.

- “Thuần Ma Sát, không ngờ lại là Thuần Ma Sát, coi bộ Nguyên Thủy Ma Tông có ưu đãi đặc biết đối với hắn rồi. A, Thất Huyền Kiếm Trận.”

Phùng Lăng vô cùng bất ngờ, gã ngạc nhiên về mối quan hệ giữa Trình Cung và thần linh Man Thần Giáo, gã kinh ngạc trước chiêu thức bí truyền của Nguyên Thủy Ma Tông. Nhưng dù gì gã cũng là đại trưởng lão của Phong Vân Kiếm Tông, đường đường là một Lục Địa Thần Tiên tầng thứ năm mà, trong nháy mắt gã liền tập trung sức mạnh vào Thất Huyền Kiếm.

Bảy thanh kiếm hình thành một kiếm trận khổng lồ, kiếm khi tung hoành, trong nháy mắt chúng bao trùm lấy Trình Cung bên trong.

- Ngươi có kiếm trận, vậy thì để ngươi thưởng thức đao trận của bổn Đại Thiếu ta, Thiên Cương Địa Sát Trận.

Phùng Lăng kinh nghiệm lão luyện, Trình Cung cũng chỉ là lợi dụng Phá Không Thích mô phỏng Thuần Ma Sát, uy lực tuy cũng không tồi, nhưng dù sao Trình Cung chỉ là cố tình làm vậy thôi, căn bản hắn không thể đả thương Phùng Lăng được.

Thấy Phùng Lăng dở chiêu Thất Huyền Kiếm Trận ra, Trình Cung cũng trực tiếp xài chiêu Thiên Cương Địa Sát Trận. Trước kia lúc đối mặt với Chu Dật Phàm, mặc dù Trình Cung đã chuẩn bị sẵn tư thế để triển khai Thiên Cương Địa Sát Trận, nhưng chỉ có bản thân hắn mới hiểu rõ, lúc đó chẳng qua là nỏ mạnh hết đà, một khi Chu Dật Phàm thật sự động thủ, hắn sẽ nhanh chóng trốn vào trong không gian ngoại đỉnh thôi.

Nhưng giờ hoàn toàn khác rồi, tuy hắn có chút giấu giếm, cố ý khống chế sức mạnh ở mức “tam thập long”, nhưng sức mạnh “tam thập long” thúc đẩy, uy lực thế trận của Thiên Cương Địa Sát này cũng dần tăng lên theo. Một cái thế trên đón Thiên Cương, dưới dẫn Địa Sát, hoàn toàn bao trùm bảo vệ lấy Trình Cung.

-Ầm ….ầm..….

Thất Huyền Kiếm Trận đang được triển khai vận chuyển, mỗi lần Thất Huyền Kiếm bùng kích, đều chấn động tới Thiên Cương Địa Sát Trận của Trình Cung phải chao đảo rung chuyển, nhưng trận thế đó khá là kiên cố, 107 thanh đoãn đao lấy Ẩn Linh Đạo làm hạt nhân, cấu thành một đại trận phòng ngự siêu vững chắc, cương khí trên trời và sát khí dưới đất, không ngờ thật sự được dẫn dụ và dung hòa vào trong trận Thiên Cương Địa Sát thật, khiến cho trận thế hình thành một vòng tuần hoàn bền vững nhất, kiên cố nhất.

Sức tấn công đến tuy mạnh, nhưng trận thế đủ kiên cố, nhất thời cũng thật không tài nào phá vỡ.

- Đồ ngu, đối thủ của ngươi là bổn vương.

Trình Cung đấu với Phùng Lăng, thân hình Bành Dũng cũng muốn đuổi tới giúp sức, trường kiếm trong tay khẽ rung chuyển, trên không đã xuất hiện vô vàn ánh hào quang, Vạn Kiếm Xuyên Không. Tuy chưa lĩnh ngộ được ý cảnh thật sự của Vạn Kiếm Xuyên Không, nhưng dựa vào sức mạnh mà âm Trường Túc đã đánh vào cơ thể của gã, lúc này Bành Dũng gã hoàn toàn có thể thi triển mạnh bạo, trong nháy mắt đã xuất chiêu Vạn Đạo Kiếm Khí.

Nhưng kiếm khí của gã chưa kịp bùng phát, Man Ngưu Vương Lý Hằng đã nhào tới, Man Vương phủ (rìu Man Vương) bổ từ trên trời bổ xuống.

Cú này trực tiếp nhắm thẳng vào gã, nếu gã tiếp tục truy kích Trình Cung nữa, vậy thì gã nhất định sẽ bị Man Vương phủ đả thương, thậm chí là một nhát chí mạng. Sức mạnh của Man Ngưu Vương Lý Hằng nào phải chuyện đùa, đối mặt với gã, cho dù là Lục Địa Thần Tiên tầm thường cũng phải cẩn thận, há dám khinh suất.

- Tên đần, ngươi mới là đồ ngu, đi chết cho ta.

Bị tên Man Ngưu Vương chửi mình là “đồ ngu”, lại bị y cản đường cản lối, chẳng tài nào đối đầu với tên Trình Cung mà gã hận thấu xương, Bành Dũng máu sôi sùng sục, thần thông Vạn Kiếm Xuyên Vân vẫn chưa hoàn toàn được phóng thích, lúc này bèn khẽ xoay chuyển, thoáng chốc tất cả lao thẳng về phía Lý Hằng.

Lý Hằng đã trải qua trận chiến Lang Vương, sau đó lại theo được Trình Cung dùng Nguyên Dịch và Chuyên Sinh Đan chạy chữa thương thế, giúp y không những hồi phục thương tích, sức mạnh còn tăng lên đáng kể, thậm chí còn giúp y tăng tốc luyện hóa Man Vương Phủ nữa.

Lúc này thanh Man Vương Phủ đã được luyện hóa triệt để, nếu không vừa rồi y cũng không thể một mình đối chọi với cả ba tên hộ pháp Man Thần Giáo được, phải biết rằng bất kỳ hộ pháp nào của Man Thần Giáo, cũng chẳng thua kém gì so với Vương giả của Nam Hoang đâu, tuyệt đối cùng hạng tồn tại với Bán Bộ Thần Tiên đỉnh nhất đấy.

Vạn Đạo Kiếm Khí, vô khổng bất nhập, bốn phương tám hướng, nhưng thân thể Man Ngưu Vương Lý Hằng lúc này đã hòa làm một với Man Vương Phủ, Man Thần Phủ trực tiếp đỡ lấy tất cả các thanh kiếm đang lao tới, hơn nữa thế cục như chẻ tre tát nước vậy, đánh nát hết thẩy kiếm khí.

-Bùm…!

Cuối cùng trên ngàn thanh kiếm khí bỗng chốc tập trung lại làm một, va chạm sát lá cà với Man Thần Phủ, cả người Lý Hằng bị chấn động lùi ra sau hơn ba ngàn mét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.