[Dịch] Bất Hủ Đan Thần

Chương 358 : Tiểu Lang Vương bị ăn!




Cộng thêm lực lượng của hắn cũng tăng vọt, nếu như dựa theo phụ thân nói, rất nhanh cũng có thể trở thành lục địa thần tiên. Giờ phút này trong mắt hắn, Trình Cung hoàn toàn bị hắn dẫm dưới chân, cho nên hắn nhịn không được, muốn tìm mặt mũi vừa mất đi, hảo hảo nhục nhã Trình Cung một hồi.

Thời điểm Bạch Kiếm đắc ý nói xong, Bạch Nhân Long thì khẽ nhíu mày nhìn Trình Cung, ghế tiêu dao, cùng nhóm người kia lần nữa. Vừa rồi mình còn chú ý nhìn qua, Trình Cung không có khả năng lập tức rời đi, trừ khi hắn có thể xé rách không gian, nhưng cho dù Địa Anh cũng không làm được, hắn càng không có khả năng.

Hắn từ bên trong đi ra, chẳng lẽ hắn tiến vào…? Lập tức Bạch Nhân Long nghĩ đến bảo tàng bên trong kia, mí mắt nhịn không được nhảy lên, trong nội tâm lo lắng.

- Đúng vậy, ngươi đã đoán đúng, ngươi nói ngươi bố trí chút ít cấm chế chó má kia dùng được cái rắm, còn nữa, bảo tàng nhiều như vậy, sao ngươi không thu lại. Có phải không biết thu những vật kia hay không, ngươi nên nói sớm a, nói sớm ta đã giúp ngươi thu lại toàn bộ. Nói thật, ta thật đúng là cần phải cảm tạ ngươi. Mặc dù nói sau này Nam hoang sẽ là địa bàn của bản đại thiếu, nhưng bảo tàng tốt như vậy, điêu dân như ngươi thấy sẽ không chủ động nộp lên, hiện tại bản đại thiếu phát hiện nên thu, càng nói rõ về sau, hết thảy thứ tốt trong Nam Hoang đều là của bản đại thiếu. Vừa rồi các ngươi ở đằng kia nói này nói nọ, còn có Nam Hoang về sau quy ngươi, con mẹ nó đầu óc ngươi không có vấn đề chứ, Nam Hoang này là địa bàn của bản đại thiếu, con mẹ nó ngươi lại ở đây trang bức. Trước kia bản đại thiếu đã nói qua, nếu như các ngươi làm không được, thì mượn đầu phụ tử các ngươi dùng một lát.

Biểu lộ trên mặt Lang Vương Bạch Nhân Long Trình Cung thấy rõ ràng, cười ha hả gật đầu nói, mà ngay cả đến cuối cùng nói mượn đầu phụ tử các ngươi dùng một lát, cũng là mỉm cười nói.

Người khác còn không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Bạch Kiếm thì nổi giận không thôi, bởi vì lúc này Trình Cung căn bản không nhìn hắn, từ đầu đến cuối hoàn toàn coi hắn là không khí. Cho dù vừa rồi hắn đứng ra nói chuyện, Trình Cung cũng không nhìn hắn.

- Phụ vương, ta muốn giết hắn, giết hắn đi, ta muốn đích thân giết hắn.

Bạch Kiếm đã phẫn nộ tới cực điểm, một tay cầm Chuyển Sinh Đan, không ngừng hấp thu tinh hoa trong đó, một tay đã nâng lên, một móng vuốt cực lớn đã hình thành, lần này nếu vỗ xuống, coi như là Thoát Tục kỳ đỉnh phong cũng khó chống cự.

Bạch Kiếm là vì Trình Cung bỏ qua, cộng thêm sự tình trước kia lập tức nổi giận, nhưng Bạch Nhân Long lại thiếu chút nữa kinh hô lên. Không, bảo tàng kia là mình vất vả gần hai mươi năm mới lấy được, bảo tàng kia là mình phát hiện, ai cũng không thể cướp đi.

Tiểu hỗn đãn này, hắn là muốn chết. Chuyển Sinh Đan có khí tức sinh mệnh, Nguyên dịch kia cũng không có biện pháp thu nhập trong không gian giới chỉ, trừ khi có Đạo khí, có thể cho tánh mạng tiến vào, nhưng Lang Vương không tin Trình Cung có loại bảo vật kia. Nhưng không tin là không tin, nếu như hắn không có đi, tại sao có thể biết rõ bên trong là Nguyên dịch cùng rất nhiều Chuyển Sinh Đan, biết không có thể lấy đi.

Vốn là phản ứng đầu tiên của Bạch Nhân Long chính là muốn xông lên hỏi cho minh bạch, thậm chí bắt Trình Cung đi đến bảo tàng nhìn một cái, nhưng thấy Bạch Kiếm phẫn nộ ra tay, hắn cường hành ngăn chặn lửa giận của mình.

Huyết Y lão tổ, phục dụng Ngưng Anh đan thành tựu lục địa thần tiên một mực không có xuất hiện. Hiện tại Bạch Kiếm đã có thể đối kháng nửa bước thần tiên bình thường, trong tay lại có Chuyển Sinh Đan, có lực lượng cung cấp không ngừng, để hắn thử Trình Cung này trước cũng tốt.

Bạch Nhân Long đề phòng Huyết Y lão tổ, dù nói thế nào lục địa thần tiên là lục địa thần tiên, thấy Bạch Kiếm phẫn nộ lao ra hắn cũng không ngăn trở, đồng thời mệnh lệnh cả thủ hạ tất, bắt lấy những những người khác đi theo Trình Cung.

Mặc kệ Trình Cung này tiến vào bảo tàng hay chưa, hiện tại mình không thể mạo hiểm, trước bắt lấy bọn hắn rồi nói sau. Bắt hết bọn chúng, thành đã bị vây, không sợ hắn còn bịp bợm.

- Giết...

Thời điểm Bạch Kiếm phẫn nộ ngưng tụ lực lượng, chuẩn bị thi triển thần thông, thủ hạ của Lang Vương đã từ bốn phương tám hướng phóng tới đám người Bàn Tử.

- Đại thiếu?

Bàn Tử, Sắc Quỷ, Trình Lập, Trình Trảm vẫn ngồi như trước, chỉ là đồng thời nhìn về phía Trình Cung, bọn hắn chờ Trình Cung quyết định.

- Giết!

Trình Cung nói xong, đã ngưng tụ Huyết Thương Khung Đại Thủ Ấn chuẩn bị ra tay.

Đây hết thảy đều là sự tình trong chốc lát, nhưng vào lúc này, tiểu gia hỏa gắt gao ôm lấy cánh tay Trình Cung, đột nhiên ngáp một cái, ánh mắt mê hoặc tỉnh lại.

Nó vừa tỉnh dậy thì nhìn thấy Bạch Kiếm giơ Chuyển Sinh Đan, vô cùng phẫn nộ xông lại, vận đủ pháp lực muốn thi triển thần thông.

- Đằng!

Con mắt tiểu gia hỏa này mãnh liệt mở ra, thoáng cái có tinh thần.

Lập tức buông cánh tay Trình Cung ra, thân thể duỗi thẳng. Nháy mắt sau đó, thân thể tiểu gia hỏa này mãnh liệt lao về phía trước, giờ khắc này chút ít đồ án chung quanh thân thể của nó xoay chuyển, giống như thời điểm nó muốn tiến vào không gian ngoại đỉnh vậy.

- Rống!

Tất cả mọi người chỉ thấy Trình Cung vừa mới nâng tay lên, đột nhiên từ trên tay của hắn xuất hiện một cái miệng khổng lồ, từ trong tay của hắn lao ra, lập tức trở nên vô cùng to lớn, vậy mà một ngụm nuốt Bạch Kiếm vào trong. Tốc độ quá nhanh, không có người nhìn rõ chuyện gì xảy ra, thậm chí ngay cả Bạch Nhân Long ở phía sau cầm Man Vương Phủ, chuẩn bị tùy thời ra tay cũng không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn Bạch Kiếm bị nuốt xuống.

Cái miệng khổng lồ này hình như là do yêu thú biến hóa, sau đó lập tức trở về trên cổ tay Trình Cung.

Lần này quá mức kinh người, khắp nơi đều an tĩnh.

- Ức…

Một tiếng ợ không lớn, nhưng mọi người lại nghe được rất rõ ràng.

Chỉ thấy tiểu gia hỏa này thỏa mãn dùng tay xoa lấy bụng, như là người uống say, lắc lư hai cái lui về phía sau, bốn trảo mở ra, ôm cổ tay Trình Cung lần nữa, lại ngủ.

Ngoại nhân không thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Trình Cung vừa mới nâng tay lên, dưới tình huống ngay cả pháp lực chấn động cũng không có, thì có một cái miệng khổng lồ nuốt Bạch Kiếm vào bụng.

- Trời của ta ơi, cái kia là vật gì?

- Một kích mà Bạch Kiếm phát ra kia, cho dù ta cũng không có nắm chắc tiếp được, hắn đưa tay lên là tiêu diệt.

- Cái gì tiêu diệt, đó là nuốt mất, Trình Cung này có phải là người hay không a, chẳng lẽ hắn là Đại yêu vương hay sao?

- Quá kinh khủng, đây là lực lượng gì? Thần thông có thể giết chết người, nhưng không đến mức nuốt mất a, hơn nữa vừa rồi cảm giác cái miệng khổng lồ kia tuyệt đối không phải thần thông ngưng tụ, là vật sống.

- Giết, giết như thế nào, quá kinh khủng.

Đừng nói người trong Man Ngưu thành cùng thủ hạ của Lang Vương chấn kinh, lần này ngay cả đám người Sắc Quỷ cũng mơ hồ, bà mẹ nó, đại thiếu có chiêu số mới, chẳng lẽ vừa mới đi ra ngoài đã thu phục được một yêu thú cấp Yêu Vương? Loại chuyện này ở người khác xem ra quả thực là sự tình vô nghĩa, nhưng bọn hắn xem ra lại không có gì, đối với đại thiếu, chuyện như vậy cũng rất bình thường.

Ít nhất bọn hắn biết một chút, trước khi rời đi, đại thiếu không có chiêu này.

- Móa nó, nuốt tươi sống, về sau các ngươi cẩn thận một chút, vạn nhất ngày nào đó làm đại thiếu mất hứng, đại thiếu cho yêu thú này nuốt mất bọn ngươi, cho dù không giết chết cũng rất dọa người. Ha ha, các ngươi thấy ta muốn học chiêu này thế nào, về sau hỏi đại thiếu một chút xem có được hay không, nếu được mà nói sẽ rất thú vị.

Bàn Tử không tim không phổi nói.

- Ngươi có nhân tâm hay không vậy, hết chuyện hay sao lại muốn ăn thịt người.

Sắc Quỷ nói xong, trong nội tâm lại cân nhắc đến đối thoại vừa rồi, vừa rồi nhất định đại thiếu đã nhận được cái gì đó, hơn nữa thứ này là do Lang Vương phát hiện. Lang Vương kia mấy lần nói lên bảo tàng, cần phải có quan hệ cùng cái này.

- Giết, bành bành...

Bất luận là địch nhân hay là người một nhà, đều bị biến cố ngoài ý muốn này hấp dẫn, nhưng mà có ngoại lệ. Hai huynh đệ Túy Miêu cùng Mãnh Hổ lại ở thời điểm xung yếu nhất ra tay, khi đối phương còn kinh hãi, bọn hắn đã giết qua.

Lập tức Tử Kim Bàn Long Thương, Lôi Mộc Thương đánh mấy người phía trước nổ tung, lúc này mới khiến những người khác tỉnh táo lại, vội vàng chặn đường bọn hắn.

Cổ hơi thở này, phải…

Lúc này, Man Ngưu Vương Lý Hằng đang quỳ trên mặt đất, đã không muốn sống nữa mãnh liệt tỉnh táo lại, trong mắt mang theo vô cùng rung động nhìn cái miệng khổng lồ kia.

Hắn nhìn không phải cái kia lớn nhỏ, không phải Bạch Kiếm bị nuốt mất hay không, mà là cổ khí tức kia.

Năm đó sở dĩ huynh đệ bọn hắn chọn chỗ này dựng Man Ngưu thành, là bởi vì ở chỗ này, trong lúc vô tình Man Ngưu Vương cảm nhận được một cổ lực lượng, lúc ấy hắn chỉ là Thoát Tục kỳ đỉnh phong, đạt được truyền thừa Man Ngưu Vương một mực không có lĩnh ngộ, nhưng ở thời điểm này lực lượng của hắn đạt đến trình độ Vương giả, chính là nửa bước thần tiên, siêu việt Thoát Tục kỳ đỉnh phong.

Hơn nữa hắn còn cảm nhận được một cổ khí tức, làm hắn cảm giác được toàn thân thoải mái, rồi từ sâu trong nội tâm cảm nhận được một loại sợ hãi.

Lúc ấy không chỉ là hắn có cảm giác, một đám huynh đệ bọn hắn có không ít người tăng lên, bọn hắn cảm nhận được một cổ lực lượng tinh thuần phát ra từ dưới đất, nhưng không cảm nhận được vẻ thoải mái khi lực lượng thông suốt, rồi lại sợ hãi phát ra từ nội tâm như Man Ngưu Vương.

Lúc ấy đám người bọn họ phát hiện bí mật này, vì vậy thành lập Man Ngưu thành ở chỗ này, lúc ấy bởi vì Lí Hằng vừa mới đạt được truyền thừa Man Ngưu Vương, vì vậy khi dựng thành đã lấy danh hào hắn làm tên.

Sau đó một thời gian ngắn, Man Ngưu thành nhanh chóng phát triển, nhưng Man Ngưu Vương lại nhiều lần ngăn trở mọi người đào móc bảo tàng phía dưới. Về sau hắn bế quan muốn đột phá, giao quyền hành cho Lang Vương, Bạch Nhân Long âm thầm làm trái, rốt cục động đến bảo tàng kia.

Đúng vậy, chính là cổ khí tức này, là khí tức mà năm đó mình cảm nhận được! !

- Kiếm nhi... Kiếm nhi...

Lang Vương đứng ngốc ở đó, thấy phía dưới bắt đầu chiến đấu, hắn mới kịp phản ứng. Tại sao có thể như vậy, chết, bị giết, không, là bị ăn sạch. Cái kia rốt cuộc là yêu thú gì, tại sao có thể như vậy, cho dù Yêu Vương cũng không có thể ở trước mặt mình ăn tươi con của mình.

Đúng vậy, là ở trước mặt mình ăn tươi con mình.

Bạch Nhân Long cũng sắp phát điên, Bạch Kiếm là hắn tự mình nuôi lớn, năm đó hắn lựa chọn một nữ nhân thích hợp sinh cho hắn một đứa con trai ưu tú, sau khi nhi tử ra đời, hắn liền giết chết nữ nhân kia. Ở hắn xem ra, cường giả không nên có vướng víu cùng mềm yếu.

Khổ cực hơn hai mươi năm, mắt nhìn nhi tử có thiên phú hơn mình, tuyệt đối có thể trùng kích lục địa thần tiên, thậm chí cảnh giới cao hơn, lại vào ngày mình đắc ý nhất, đỉnh phong nhất, ở trước mắt mình… bị nuốt mất.

- Chết, ngươi đi chết đi, trả mệnh cho con ta...

Bạch Nhân Long điên cuồng gầm rú, Man Vương Phủ trong tay hóa thành một đạo quang mang bổ về phía Trình Cung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.