Bành Dũng vừa mới nghe xong bọn người Trương Vi, Bành Uyên nói ra tiền căn hậu quả mua tòa nhà này, hắn đối với năng lực làm việc của hai đồ đệ rất hài lòng, vốn là muốn mượn chuyện này khoa trương bọn hắn thoáng một phát, đây cũng là làm cho mình nở mày nở mặt, lại không nghĩ rằng Âm Huy nói như thế.
Nghe Âm Huy nói dùng thần niệm điều tra hoàng cung, Bành Dũng giật mình vội hỏi:
- Huy thiếu, Lam Vân Đế Quốc không phải như quốc gia bình thường khác, hôm nay cũng có hai vị trấn quốc thần tiên, tuy Phong Vân Kiếm Tông chúng ta không e ngại bọn họ, nhưng mà không cần phải theo chân bọn họ phát sinh xung đột. Lần này mục đích chúng ta tới là vì tiêu diệt Trình gia, Trình Cung này dám can đảm sát hại ái đồ của Đại trưởng lão. Mặc dù Mã Huân là ngoại môn đệ tử của Phong Vân Kiếm Tông ta, nhưng mà tuyệt đối không thể cho hắn luyện thành khôi lỗi sử dụng, lần này diệt Trình gia hắn chính là cảnh cáo tất cả thế lực cùng quốc gia khác ở Nam Chiêm Bộ Châu, bất luận kẻ nào, bất luận thế lực gì, bất kỳ quốc gia nào nếu như dám mạo phạm Phong Vân Kiếm Tông ta, hậu quả sẽ như Trình gia.
- Chuyện của ta còn chưa tới phiên ngươi để ý tới, về phần các ngươi muốn giết Trình Cung chó má gì đó, không có quan hệ gì với ta.
Hôm nay tính tình của Âm Huy không có tốt lắm, nói mấy câu xong trực tiếp đứng dậy đi đến nội viện:
- Lựa chọn một phòng tốt, sau đó đặt Mỹ Ngọc Cốt Sàn của ta xuống nghi ngơi mới được.
Nghe Âm Huy nhắc đến Mỹ Ngọc Cốt Sàn, thân thể Trương Vi cũng khẽ run lên, có mấy người trong mắt càng lộ ra thần sắc vô cùng tức giận.
Mặc dù Âm Huy này là người của Phong Vân Kiếm Tông, nhưng lại ở bên trong số ít người không tu luyện công pháp của Phong Vân Kiếm Tông, ngược lại là tu luyện một công pháp tà môn vô cùng huyết tinh, tàn bạo, ác độc… Mỹ Ngọc Cốt Sàn trong miệng hắn, chính là một chiếc giường lớn mà hắn dùng vô số xương cốt mỹ nữ bị hắn hại chết luyện thành.
Đối với Âm Huy, Phong Vân Kiếm Tông cũng có rất nhiều bất mãn, nhưng ai bảo cha của hắn là Âm Trường Khiếu, coi như là tông chủ cũng không làm gì được hắn cả. Vốn là đoạn thời gian trước hắn ra ngoài lịch lãm, gần đây vừa trở về, lần này nghe nói Bành Dũng ra ngoài làm việc nên yêu cầu tông chủ cho đi theo.
- Được rồi, vốn cũng không trông cậy vào hắn làm cái gì, Trương Vi, Bành Uyên, các ngươi đã điều tra rõ ràng chưa?
Trong lòng Bành Dũng có rất nhiều bất mãn, cũng không thể nói ra được, lúc nãy rõ ràng còn nói chuyện rất tốt, sao vừa mới vào không bao lâu Âm Huy liền lộ ra không kiên nhẫn. Trong lòng nghĩ vậy cũng chỉ có thể phất phất tay, sau đó nhìn về phía Trương Vi cùng Bành Uyên.
- Toàn bộ đã tìm hiểu tinh tường, chúng ta tùy thời có thể động thủ.
Trương Vi tự tin nói, tùy tiện lấy ra chút vàng, những chuyện này đã có người nói với nàng rành mạch.
- Ân.
Bành Dũng rất hài lòng gật đầu nói:
- Hai người các ngươi làm việc không tệ, sau lần lịch lãm rèn luyện này, ta sẽ hướng tông chủ đề cử cho các ngươi, để các ngươi được tông môn ủng hộ, trùng kích Thoát Tục kỳ. Thời gian động thủ còn không gấp, đợi đến lúc đêm khuya nói sau, dù sao ở đây cũng là Vân Ca Thành, mà Trình gia này cũng là trọng thần Lam Vân Đế Quốc.
- Tam trưởng lão cứ việc yên tâm.
Nói đến chuyện này, Vân Nguyệt Thiên cười nói:
- Quan hệ giữa Trình gia này cùng Hoàng thất Lam Vân Đế Quốc đã là thủy hỏa bất dung, lần trước ở Vân Đan Tông ta đã thấy rõ ràng, ta nghĩ hiện tại nếu như vị hoàng đế kia của Lam Vân Đế Quốc biết chúng ta muốn tiêu diệt Trình gia mà nói, nhất định sẽ cảm tạ chúng ta.
- Ah!
Tam trưởng lão thật bất ngờ, lập tức nói:
- Như thế rất tốt, ngược lại giảm đi không ít phiền toái.
Đêm dài vắng người, trăng sáng sao thưa, lúc này có chín đạo quang mang bay đến trước cửa Trình phủ, đây chính là ba vị trưởng lão Phong Vân Kiếm Tông Tam trưởng lão Bành Dũng, Chương Gia, Vân Nguyệt Thiên, mang theo sáu gã Siêu Phàm kỳ trực tiếp ngự kiếm mà đến. Ở phía sau bọn họ, mười hai vị Phạt Mạch kỳ đỉnh phong cũng cấp tốc bay theo, rất nhanh đã tới.
Phong Vân Kiếm Tông tự cho mình là môn phái tu chân lánh đời, Ngự Kiếm Thuật là kiến thức cơ bản mà tất cả người đạt đến Siêu Phàm kỳ phải học tập, mà tập thể bọn hắn ngự kiếm mà đi hoặc là đột nhiên đã đến, cũng xác thực vô cùng có khí thế.
- Hừ, thậm chí có tiểu trận pháp quấy nhiễu tinh thần lực cùng thần niệm, một gia tộc thế tục có thể có thủ đoạn như thế, xác thực là tốt vô cùng. Chương Gia, Vân Nguyệt Thiên, hai người các ngươi mỗi người dẫn đầu một nhóm người theo hai bên giết vào, không để lại một người sống. Hôm nay chính là muốn cho tất cả mọi người Nam Chiêm Bộ Châu một cái chấn nhiếp, Trình gia này có tồn tại Thoát Tục kỳ, tất cả mọi người cẩn thận chút. Trương Vi, Bành Uyên các ngươi cùng ta giết vào từ cửa chính.
Tam trưởng lão nói xong, đã trực tiếp dẫn người đi vào.
Một gia tộc như Trình gia, cho dù nhân số gia tộc không nhiều, nhưng nô bộc, đầy tớ, thị vệ cộng lại vài trăm người cũng là ít, có khi hơn ngàn người thậm chí nhiều hơn. Nhưng một câu nói của Tam trưởng lão cũng đã phán định tử hình tất cả mọi người. Giờ phút này hắn ngự kiếm mà đi, cao cao tại thượng nhìn Trình phủ đã đen kịt một mảnh giống như là nhìn huyệt động của một con sâu cái kiến.
Nếu như người có cảnh giác, chú ý cẩn thận cần phải sớm phát hiện không đúng, bởi vì Trình phủ lớn như vậy, dù sao đi nữa cũng không có thể tất cả địa phương đều đen kịt một mảnh. Nhưng mà người của Phong Vân Kiếm Tông đã sớm thành thói quen, trực tiếp dùng kiếm trong tay giải quyết vấn đề, căn bản không có đi lo lắng nhiều như vậy.
- Không có ai. . . Không có ai. . .
- Tại sao có thể như vậy, ở đây một người cũng không có.
- Trưởng lão, không có phát hiện bất kỳ người nào.
- Sư tôn, không có ai.
Sau một khắc, người xông vào liền phát hiện, Trình phủ to như vậy vậy mà không có một người, thậm chí ngay cả vật còn sống cũng không có.
- Tại sao có thể như vậy, Trương Vi, Bành Uyên, chuyện gì xảy ra?
Tam trưởng lão Bành Dũng cho tới giờ khắc này, mới ý thức được tình huống không đúng, trước kia hắn căn bản chẳng muốn đi cân nhắc chuyện khác. Ở trong mắt hắn xem ra, cho dù Thoát Tục kỳ đỉnh phong của Trình gia kia, cũng chưa chắc cần mình động thủ, có Chương Gia như vậy là đủ rồi. Thoát Tục kỳ đỉnh phong bình thường, căn bản không có biện pháp so sánh cùng mười hai tên trưởng lão của Phong Vân Kiếm Tông.
- Bành bành bành. . .
Nhưng vào lúc này, hậu viện Trình phủ có ánh lửa chớp động, hào quang lập tức bay thẳng lên trời.
Người của Phong Vân Kiếm Tông giờ phút này cũng ý thức được không tốt, nguyên một đám đều hơi khẩn trương lên, coi chừng đề phòng, đột nhiên phát hiện bên kia có động tĩnh, có mấy người không cần nói đã vọt tới.
Pháo hoa rực rỡ tươi đẹp, chói mắt, vậy mà ở trên không trung hợp thành ba chữ.
- Con mẹ ngươi.
Ba chữ này to lớn như thế, sáng rực như thế, hơn nữa ngưng tụ trên không trung sau khi nổ tung, thật lâu chưa tán đi, toàn bộ Vân Ca Thành đều có thể chứng kiến ba chữ này.
- Mau nhìn, mau nhìn, vậy mà có thể sử dụng pháo hoa hình thành chữ trên không trung, quá ngưu bức.
- Bà mẹ nó, đây không phải là phương hướng Trình phủ sao, Trình đại thiếu đang chơi cái gì vậy.
- Thật sự là quá thần kỳ, sao đột nhiên Trình đại thiếu phóng ba chữ này, chẳng lẽ hắn muốn mắng ai?
- Chẳng lẽ bởi vì đoạn thời gian trước mất mặt mũi, trong lòng khó chịu, vậy này chẳng phải là đang mắng Võ Thân...
- Chớ nói lung tung, người ta cũng không có chỉ mặt gọi tên, ngươi muốn chết hay sao mà nói nhiều như vậy.
. . .
Pháo hoa vừa bay lên, lập tức kinh động đến Vân Ca Thành, vô số người đi ra quan sát pháo hoa, nhao nhao nghị luận. Những người khác căn bản không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ có đám người Tam trưởng lão đang ở bên trong Trình phủ thì minh bạch.
Nguyên một đám người Phong Vân Kiếm Tông nhìn ba chữ này, đều giận đến kiếm khí toàn thân bộc phát, hận không thể lập tức tìm được Trình Cung cùng người Trình gia, nhưng giờ phút này bọn hắn lại có hỏa không chỗ phát.
- Hỗn đãn, còn chưa từng có người dám như thế đối với Phong Vân Kiếm Tông ta, cho dù Nguyên Thủy Ma Tông cũng không dám.
Chương Gia tức giận tiện tay bổ ra một kiếm, một loạt phòng ốc ở trước mắt lập tức bị một đạo kiếm khí này của hắn san thành bình địa.
- Không có phát hiện có người.
Lúc này, người vừa rồi tiến lên cũng đuổi trở về, thấy sắc mặt Tam trưởng lão, Chương Gia trưởng lão, Vân Nguyệt Thiên trưởng lão không tốt, cẩn thận nói.
- Lật tung Vân Ca Thành, cũng muốn tìm hắn ra.
Vân Nguyệt Thiên căm hận nói, lập tức hắn nghĩ đến một việc:
- Đúng rồi, lần trước ta muốn giết Trình Cung kia lại bị Thánh nữ Nguyên Thủy Ma Tông ngăn lại, lần này trước khi chúng ta tới cũng gặp phải người của Nguyên Thủy Ma Tông, xem ra quan hệ của Trình Cung này cùng Nguyên Thủy Ma Tông không giống bình thường, rất có thể Trình gia bọn hắn chính là Nguyên Thủy Ma Tông nâng đỡ lên.
- Sư tôn, còn có một địa phương khác tên là Đổ Thần phủ.
Trương Vi cũng rất gấp, loại vũ nhục này đệ tử Phong Vân Kiếm Tông chưa từng chịu qua, mặc dù một đệ tử bình thường bọn hắn đi ra ngoài du lịch, đó cũng là cao cao tại thượng. Hôm nay vậy mà lại để cho sư tôn chịu vũ nhục theo, Trình Cung này quả thực nên bầm thây vạn đoạn.
Trong lòng Bành Dũng cũng căm tức một hồi, nhưng rất nhanh hắn bình tĩnh tâm tư, tại sao mình dễ dàng bị khơi mào lửa giận như vậy. Có lẽ là bởi vì bị một quần là áo lượt thế tục chọc ghẹo, cho nên mới như thế.
- Bọn hắn đã sớm có chuẩn bị, đi nơi kia thì có ích lợi gì, lần sau trước khi nói chuyện phải dùng đầu óc một chút.
Vốn là ý thức được trong lòng có chút xúc động khó khống chế, nhưng Bành Dũng nghe Trương Vi nói xong, lửa giận trong lòng lại bốc lên, lời nói cũng trở nên lãnh khốc hơn rất nhiều.
- Vâng. . .
- Bành bành bành. . .
Nhưng vào lúc này, bọn hắn lại nghe tới thanh âm rất nhỏ, sau đó đến tiếng vang trên không trung, trên không trung lập tức có quang hoa chói lọi, trong vòng trăm dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
- Chó con, đến đây đi!
Lần này là xuất hiện năm chữ ở không trung, điều này làm cho một ít người thích xem pháo hoa vui vẻ không thôi, lại làm cho người thích cân nhắc phỏng đoán đều nghị luận, thảo luận đây là Trình Cung thật muốn gây hấn Vũ Thân Vương, hay là đang làm cái gì. Tóm lại, toàn bộ Vân Ca Thành đều bị ánh pháo hoa này giày vò, nhưng chỉ có những người Phong Vân Kiếm Tông ở Phủ Trấn Quốc Công mới minh bạch chuyện gì xảy ra.
- Đáng giận, đáng giận, tên hỗn đản này. . .
Bành Uyên tức giận đến toàn thân run rẩy, há chỉ có hắn, tất cả người của Phong Vân Kiếm Tông đều hận đến gần tức chết.
Có mấy cái Siêu Phàm kỳ nhịn không được nóng tính, cũng học Chương Gia, phát tiết tức giận lên công trình kiến trúc bên trong Trình phủ, kiếm khí tung hoành, rất nhiều tòa nhà phòng ở hóa thành phế tích.
. . .
Có người tức đến gần chết, cũng có người đã cười đến gập lưng.
- Ha ha, ngươi, ngươi rất xấu. . .
Biểu hiện của Đông Phương Thanh Mai là kích động nhất, ở trên đỉnh hoa thuyền cực lớn nhìn mấy chữ lấp lánh trên hư không, nàng cười đến nỗi thiếu chút nữa bò trên mặt đất.
Tiểu Tuyết cũng hé miệng cười cười, mà ngay cả Đông Phương Linh Lung gần đây đạm mạc, quạnh quẽ, trong mắt cũng lộ ra rất là ngoài ý muốn, thần sắc mỉm cười.
- A, thực chỉ có ngươi mới nghĩ ra được.
Hách Liên Hồng Liên nhịn không được cảm thán.