[Dịch] Bất Hủ Đan Thần

Chương 188 : Tạo phản bởi vì ngươi!




Người không biết đột nhiên nghe âm thanh như thế đều hoảng hồn, không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, bình thường có thể có động tĩnh lớn như thế chỉ có trống làm bằng Man Hoàng da ngoài hoàng cung, nhưng trống này cũng không phải là tùy tiện có thể gõ vang.

Cũng có một chút người lợi hại, nghe xong là biết phía nha môn Tri Phủ truyền đến, lần này khiến cho nha môn Tri Phủ trở thành tiêu điểm cho toàn bộ Vân Ca Thành, cho dù người bình thường không biết cũng sẽ rất nhanh biết rõ thanh âm này là từ nơi này truyền tới.

- Lớn mật, người nào dám đến trước nha môn Tri Phủ nháo sự.

Nhưng vào lúc này, có một gã thống lĩnh mang theo hơn mười người đi ra, nha môn bình thường có thể có một ít binh lính, bộ khoái cũng không tệ rồi, nhưng trong nha môn Tri Phủ đế đô thì toàn bộ đều là quân chính quy, dù sao Chu Duệ còn kiêm Tư Mã tướng quân. Lần này Trình Cung tới không chỉ mang theo Bàn Tử cùng Sắc Quỷ, phía sau của hắn còn đi theo Trình Lập cùng một đám thành viên Huyết Chiến, mà ngay cả lão Mã cũng lăn lộn ở trong đó.

- Bắt lại.

Trình Cung nhìn cũng không nhìn bọn hắn, phóng ngựa trực tiếp vào trong.

- Hả?

Tên thống lĩnh kia thoáng cái ngẩn người, bởi vì lời kịch này hắn quá quen thuộc, đây là lời bọn hắn thường xuyên nói. Hắn ngược lại cũng không nhận ra Trình Cung đến, nhưng mà bọn hắn xem khí thế những người này liền không phải người bình thường, cho nên những lời này hắn liền nhịn xuống chưa nói, lại không nghĩ rằng bị Trình Cung nói.

Càng làm cho hắn không nghĩ tới chính là, những người này so với trong tưởng tượng của hắn thì hung hãn hơn nhiều lắm, không nói hai lời liền vọt lên.

Không nghĩ tới nhất chính là, hắn cùng thủ hạ của hắn còn chưa kịp chống cự đã bị bắt toàn bộ.

Thống lĩnh này trơ mắt nhìn bọn người Trình Cung lướt qua hắn trực tiếp phóng ngựa nhảy vào trong nha môn, thần sắc tràn đầy kinh hãi, những người này rốt cuộc là người nào, vậy mà phóng ngựa nhảy vào nha môn Tri Phủ. Đây cũng không phải là nha môn Tri Phủ bình thường, chẳng lẽ bọn hắn không biết? Xem điệu bộ này không có khả năng không biết ah.

Còn có, mình nói như thế nào cũng là thống lĩnh, hơn nữa cho dù ở trong thống lĩnh cũng coi như là nhân tài kiệt xuất, là võ giả Phạt Mạch kỳ, thậm chí ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có đã bị mấy cái thoạt nhìn chỉ là binh lính bình thường bắt lại. Mình cùng thủ hạ cũng đều đã tham gia chiến đấu, cũng không phải binh sĩ trói gà không chặt bình thường, tại sao có thể như vậy.

Nha môn Tri Vân Ca Thành Phủ rất lớn, phản ứng cũng coi như nhanh chóng, bọn người Trình Cung vừa nhảy vào đại môn, một cánh cửa bên trong đã đóng lại.

- Đánh nát nó đi.

Chỉ là đây cũng không phải là cửa thành, trải qua pháp lực đặc thù gia trì qua, hay sử dụng kim loại luyện chế qua, tuy rất dầy nhưng cũng chỉ là cửa gỗ mà thôi.

- Ha ha, cái này thoải mái, ta đến. Chuyện này ta sớm nghĩ đã lâu, mịa nó, rốt cục có cơ hội.

Bàn Tử nói xong, thân thể to lớn trực tiếp nhảy lên, hắn vừa nhảy lên thì thân thể con ngựa kia rõ ràng cao lên một tí, nhẹ nhõm thoải mái thở ra tiếng phì phì trong mũi.

Hiện tại Bàn Tử cũng đã tiếp cận tồn tại Phạt Mạch kỳ, mỗi ngày dựa vào Sơn Hà Đồ tu luyện tiến bộ rất nhanh, hắn cũng không có lấy Trảm Long Đao ra, trực tiếp dùng nguyên cương hộ thể vọt tới.

- Oanh!

Cánh cửa cực lớn trực tiếp bị Bàn Tử đụng bay, sau đó đổ ầm ầm vào trong bên.

- Quá thống khoái.

Bàn Tử rất thoải mái nói, từ khi bị Đỗ gia đuổi ra khỏi cửa, sau đó lăn lộn bên ngoài, hắn không ít làn ăn thiệt thòi từ nha môn. Nếu không có Trình Cung cho hắn chỗ dựa, có lẽ hắn sớm đã bị giam lại, hiện tại rốt cục có thể phát tiết một phen.

Bọn hắn xông vào sân nhỏ bên trong, giờ phút này từ bên trong vọt ra mấy trăm tên lính, còn có một chút tên nỏ xuất hiện ở nóc phòng cùng trên vách tường chung quanh, chỉ là những người kia hiển nhiên cũng nhận được qua mệnh lệnh, bày ra tư thế nhưng nhưng không có lập tức công kích. Chỉ là mỗi cái đều khẩn trương, hiếu kỳ, kinh ngạc nhìn bọn người Trình Cung, loại chuyện này cho dù người ở trong nha môn cả đời cũng là lần đầu gặp được, dưới tình huống không có tạo phản, coi như là hoàng tử hoàng tôn cũng không dám lớn lối như vậy ah.

Nơi này chính là nha môn Tri Phủ, là địa phương thể hiện quyền uy của hoàng đế, trùng kích ở đây sẽ như tạo phản, ai điên cuồng dám làm chuyện này như vậy.

- Đều nói Trình gia đại thiếu coi trời bằng vung, hôm nay xem như thấy được, thậm chí ngay cả nha môn cũng dám trùng kích, thật sự là cả gan làm loạn, coi trời bằng vung.

Lúc này, từ sau viện đi ra một người gầy yếu thoạt nhìn chỉ có hơn ba mươi tuổi, nhưng tuổi thật của hắn cũng đã hơn năm mươi, mặt không có ba lượng thịt, hốc mắt hãm sâu, ánh mắt lại mang theo tinh mang, tuy gầy còm nhưng một thân quan phục tam phẩm lộ ra uy nghiêm vô cùng.

Tri Phủ bình thường là tứ phẩm, nhưng Vân Ca Thành không giống bình thường, so với Tổng đốc nhị phẩm chỉ kém một bậc mà thôi, người này đúng là Tri Phủ Vân Ca Thành Chu Duệ. Chu Duệ đã từng là Tướng quân lãnh binh, cho nên hắn đồng thời kiêm nhiệm Tư Mã tướng quân mới thuận lý thành chương, cho nên trên người hắn cũng không có khí chất văn sĩ như quan văn bình thường, tuy gầy còm nhưng làm cho người ta cảm giác cũng tuyệt đối là Đại Tướng.

Trình Cung lẳng lặng nhìn những binh lính này, tốc độ phản ứng thật đúng là không chậm, xem ra Chu Duệ này trị quân quả nhiên rất có nghề, trách không được ngay cả gia gia cũng tán thưởng hắn. Bất quá hiện tại hắn cũng tức giận đến quá sức, nếu không sẽ không nói liên tục hai câu coi trời bằng vung, từ đó có thể biết phẫn nộ trong lòng hắn.

Trình Cung cười to:

- Ha ha, coi trời bằng vung, cái từ này rất dễ nghe, ta thích, vốn đại thiếu rất thích coi trời bằng vung.

Chu Duệ nghe Trình Cung nói mà khẽ nhíu mày, Trình Cung này có thể chiến thắng tứ đại tài tử, có thể thi đậu trạng nguyên, tuyệt đối không phải loại người không có đầu óc. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại làm ra vẻ ngông cuồng như vậy.

Cho dù muốn giả bộ cũng sẽ không nên như thế, chẳng lẽ hắn thật sự là một thiên tài quần là áo lượt? Sự tình của Trình Cung, Chu Duệ không chỉ là nghe nói, thân là Tri Phủ Vân Ca Thành, quan trọng nhất với tư cách là người Hoàng đế coi trọng, hắn tự nhiên biết rõ quan hệ của Trình gia cùng hoàng gia không tốt, cho nên sự tình Trình gia hắn cũng đặc biệt lưu tâm. Những chuyện gần đây của Trình Cung hắn cũng một mực nghiên cứu, nhưng mà càng nghiên cứu càng cảm giác nhìn không thấu. Nói Trình Cung không phải quần là áo lượt ai cũng không tin, nhưng hắn là quần là áo lượt, lại hết lần này tới lần khác không giống quần là áo lượt bình thường.

Thiên tài quần là áo lượt, quần là áo lượt thiên tài phá gia chi tử, đây là ý nghĩ mà giờ phút này đột nhiên xuất hiện trong đầu Chu Duệ.

- Thích? Ta xem là ngươi điên rồi, trùng kích nha môn là trọng tội mưu phản.

Mặc kệ ngươi là thật quần là áo lượt hay giả quần là áo lượt, có ý đồ khác cũng tốt, giả ngây giả dại cũng tốt, ngày hôm nay Bổn tướng quân ngược lại là muốn chiếu cố ngươi.

Mưu phản, cái từ này cũng không phải là tùy tiện nói, bất luận là nói người hay bị nói người, bởi vì cái này can thiệp quá lớn.

Trước kia có người muốn lật đổ Trình gia nên từng nói như thế, nhưng kết quả cũng không quá tốt.

Bởi vì cho dù Hoàng đế không hài lòng thế nào, hắn cũng khó có khả năng ủng hộ thuyết pháp này, trừ khi hắn muốn buộc Trình gia tạo phản.

- Đát đát đát

Những con ngựa khác đứng thẳng bất động, binh sĩ chung quanh đều khẩn trương nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ, Trình Cung thoáng ruổi ngựa đi đến Chu Duệ, tiếng vó ngựa lộ ra đặc biệt vang dội.

Binh sĩ bên người Chu Duệ tiến lên bảo hộ chỗ xung yếu, Chu Duệ lại khoát tay ngăn bọn hắn lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trình Cung.

Trên cao nhìn xuống, Trình Cung cầm roi ngựa trong tay chỉ Chu Duệ:

- Tại đây là địa phương nào?

- Hừ!

Chu Duệ hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi không phải coi trời bằng vung sao, bổn quan còn muốn hỏi ngươi.

- Hỏi cái con mẹ ngươi!

Trình Cung vô cùng hung hăng càn quấy dùng roi ngựa chỉ Chu Duệ, lại chỉ đại đường phía sau hắn nói:

- Vốn đại thiếu đương nhiên biết rõ đây là đâu, nhưng ngươi lại không biết. Ngươi ngay cả mình làm ăn cái gì cũng không biết, thân là Tri Phủ Vân Ca Thành, Vân Ca Thành bị ngươi quản rối tinh rối mù, hơn mười vạn người sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng, chịu đủ dày vò không ai để ý tới. Ông nội của ta chính là Trấn Quốc Công, kết quả ngay cả người trong Trấn Quốc Công Phủ của chúng ta dưới ban ngày ban mặt bị người bắt đi, gia gia là Trấn Quốc Công, thiên hạ binh mã Đại nguyên soái, phụ thân ta là Đại tướng quân trấn thủ Đông Nam Man tộc, Nhị thúc ta chính là Đại tướng quân trấn thủ Tây Phương Đồ Đằng Đế Quốc, vốn đại thiếu là tân khoa trạng nguyên Văn Khúc Tinh chuyển thế. Nha hoàn kia mặt ngoài là nha hoàn, trên thực tế là nhân vật trọng yếu của Trình gia chúng ta, môt khi nàng bị bắt đi tiết lộ tình báo gì, tội này ngươi đảm đương được hay sao hả?

Bàn Tử sớm đã báo án, cầu bọn hắn lập tức tìm tiểu Tuyết bị bắt đi về, nhưng nha môn ở đây lại làm ngơ, loại chuyện này không về bọn hắn quản. Loại người bình thường mất tích này, từ trước tới nay đều do nha huyện phía dưới cai quản.

Trên thực tế Vân Ca Thành to như vậy, trừ khi hoàng thân quốc thích hoặc là người có thế lực lớn xảy ra chuyện gì, nếu không Chu Duệ xác thực không cần quản. Bởi vì từng khu phía dưới đều có nha môn xử lý những chuyện này, cộng thêm thân phận cùng tính tình đặc biệt của Chu Duệ, vương công quý tộc bình thường cũng không muốn đơn giản trêu chọc hắn, cho nên bọn hắn cũng đã sớm quen như thế.

Nhưng đây chỉ là luật bất thành văn, bọn hắn không cần quản không có nghĩa là bọn hắn không có trách nhiệm quản, nếu quả thật tìm đến bọn hắn mà nói, bọn hắn nhất định phải quản, chỉ là trước kia còn chưa từng có người tới mà thôi.

- Ngươi biết ngươi họ gì sao? Ngươi họ Chu, là quốc họ, là hoàng thân quốc thích, cũng bởi vì như vậy càng cần phải làm chủ cho dân. Đang làm Tri Phủ, có người báo án ngươi lại đánh người ra, vốn đại thiếu liên tiếp gõ mười tám tiếng trống, vậy mà ngươi không thăng đường. Mặc kệ có chuyện gì ngươi đều phải thăng đường, ta nói không sai chứ?

Trình Cung ở Đỗ gia có thể nói làm Đỗ Đạo Khôn hôn mê, phương diện khẩu tài hắn tự nhiên không sợ bất luận kẻ nào, ngay từ đầu trước hết thăng cấp sự tình, tăng độ cao lên, bay lên đến trình độ quốc gia.

Đồng thời cũng ném sự tình khu mẹ goá con côi ra ngoài, sau đó thì bắt đầu chỉ vào Chu Duệ mà mắn.

- Không thăng đường không nói, lại còn chỉ huy quân đội bao vây, ta xem người muốn tạo phản là ngươi.

Trình Cung nói xong, cầm roi ngựa trong tay chỉ một vòng:

- Các ngươi nghĩ cho kỹ, chẳng lẽ các ngươi muốn tạo phản cùng Chu Duệ, vốn đại thiếu chính là tân khoa trạng nguyên, ba ngày cưỡi ngựa dạo phố còn chưa có chấm dứt, bởi vì biết người trong nhà gặp chuyện không may nên tới báo án, mà các ngươi lại dám như thế, có biết vốn đại thiếu cưỡi ngựa dạo phố chính là nâng quốc uy hay không, thể hiện Hoàng uy, chẳng lẽ các ngươi muốn phản quốc, muốn bất kính với hoàng thượng.

Chu Duệ là một người phi thường nghiêm khắc, đối với Trình Cung hắn vẫn khinh thường, kể cả mới vừa nói ra hai chữ mưu phản này, hắn cũng trải qua nghĩ sâu tính kỹ. Ở trong mắt hắn xem ra, dính đến mưu phản, ngay cả Trình lão gia tử cũng phải cẩn thận, huống chi xuất từ trong miệng của mình. Lần này tự nhiên sẽ không có kết quả gì, nhưng lời này truyền đi liền không giống với lúc trước, hạt giống Trình gia mưu phản xem như gieo xuống, về sau còn có chỗ trọng dụng.

Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, sau khi hắn nói xong câu đầu tiên, sau đó căn bản không có cơ có thể nói, mà Trình Cung mỗi một câu lại đem lý đoạt tận. Trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố, trong ba ngày giống như trẫm đích thân tới, đại biểu Hoàng uy, nếu như tùy tiện ảnh hưởng là tội khi quân. Trong nội tâm Chu Duệ cũng có chút hối hận, như thế nào lại quên chuyện này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.