- Trời ạ, đây không phải là Nhạc Uyển Uyển của Đan sư liên minh sao, nàng... Nàng sao sẽ...
- Điều này cũng quá thần kỳ đi, trước chiến đấu lại làm một màn như thế, mỹ nữ chúc phúc lang quân a.
- Mỹ nữ xinh đẹp như vậy, thời điểm muôn người chú ý này, aaa, Trình đại thiếu đúng là không phải chơi bình thường. Nghe nói hắn đã có rất nhiều nữ nhân, không nghĩ tới Nhạc Uyển Uyển này cũng nằm trong số đó, thực sự là tiện sát nhân a!
- Đoán chừng là cố ý, nhưng điều này có tác dụng với Côn Bằng Thái tử sao?
- Mặc kệ nó, mau đánh đi, mẹ nó, hắn xuất hiện là ta thua một ván.
- Có phải Đan sư liên minh nghĩ thông qua chuyện này rồi hay không, biểu đạt ý gì, nhưng mà không đúng a, người thừa kế sáu thế lực lớn Trung Châu đều tới, bọn họ không thể trực tiếp tham dự đến tranh chấp trên Cửu Châu đại địa như vậy.
...
Chung quanh kinh thán, ước ao, đố kị, suy đoán, nói cái gì cũng có.
Nhưng Trình Cung thân là người trong cuộc, lại không biết chuyện gì.
- Mỹ nữ, chúng ta... Quen biết sao?
Khi Nhạc Uyển Uyển gần kề bên cạnh Trình Cung, cảm nhận được khí tức thiếu nữ độc nhất trên người nàng, hai gò má cách nhau rất gần, khi nàng đeo hạt châu này cho mình, Trình Cung vô cùng kinh ngạc cười hỏi.
Đây đến cùng là chuyện gì a!
- Chờ ngươi thắng rồi ta sẽ cho ngươi biết, đan dược ngươi luyện chế tốt như vậy, hẳn phải biết bản mạng chân hỏa chín tầng điệp đi, nhất định phải nhớ đó!
Nhạc Uyển Uyển khống chế thanh âm. Dùng âm thanh chỉ có Trình Cung có thể nghe được nói xong, nhìn về phía Trình Cung cười cười, xoay người không nhìn tất cả, cất bước đã trở lại Đạo khí hạ phẩm của nàng, cũng không về không gian bí cảnh của Đường Hạo Nhiên, ngồi ở bên trên giống như vừa nãy nghiên cứu đan dược, hai tay chống cằm nhìn về phía Trình Cung.
- Ngươi đùa bỡn thủ đoạn gì cũng vô dụng đối với ta, yêu tộc ta đã làm sẽ làm đến cùng, ngươi có thể ứng đối hay không ứng đối đều là chuyện của ngươi. Hôm nay Côn Bằng Thái tử ta muốn chiến một trận, ta muốn tự tay giết chết ngươi, đạp lên thi thể của ngươi đi tới con đường của đại đế, Kim Bằng vạn dặm!
Cho dù tâm tình Côn Bằng Thái tử tốt, dưới tình huống như vậy cũng nhịn không được nữa, khi Nhạc Uyển Uyển vừa rời khỏi hắn đã đâm ra một kiếm, thời gian dưới một kiếm này giống như muốn đảo ngược vậy, có thể tưởng tượng được một kiếm này nhanh bao nhiêu. Hoàn toàn là phát huy Kim Sí Đại Bàng trong chớp mắt bay vạn dặm đến mức tận cùng.
Đùa bỡn thủ đoạn cái con mẹ ngươi a, Trình đại thiếu thầm nói, bản đại thiếu cũng đang dự định mượn ngươi tới tôi luyện bản thân, bây giờ nào có tâm tình làm loại mê hoặc này với hắn, nhưng Trình Cung cũng sẽ không đi giải thích cái gì cho Côn Bằng Thái tử, căn bản không cần phải như vậy. Hơn nữa mỹ nữ chúc phúc, dù thế nào cũng không phải là chuyện xấu đi, chí ít Trình Cung cũng không có cảm giác được nguy hiểm và ác ý, hơn nữa hắn cũng nghĩ kỹ, nghe ý tứ trong lời nói của mỹ nữ. Hạt châu này còn có quái lạ, nếu như có lợi đó là nhân phẩm mình tăng vọt, nếu như muốn tính toán mình, khà khà, Trình đại thiếu không tin hạt châu này còn có thể tính toán được mình ở bên trong Hư Không Âm Dương đỉnh, coi như Hư Không Âm Dương kiếp cũng không được, huống hồ một hạt châu.
Kim Bằng kiếm của Côn Bằng Thái tử nhanh, tốc độ Trình Cung cũng không chậm, Phá Kiếp thương trong tay dưới lực lượng mạnh mẽ của Trình Cung thôi thúc, đặc biệt là pháp lực của Trình Cung. Lấy lực lượng thân thể thôi thúc Phá Kiếp thương này gia tốc xoay tròn, cắn nát tất cả nguyên khí chung quanh, mũi thương của Phá Kiếp thương ngưng tụ một điểm đen vô cùng đáng sợ.
Bên trên ánh chớp chớp động, một thương không kém chút nào tiến lên nghênh tiếp.
Ầm...
Hai cỗ lực lượng mạnh mẽ, mặc dù chỉ là thăm dò, nhưng tốc độ và lực lượng cũng đã đạt đến một loại cực hạn, không trung lập tức bị xé rách. Hư không trở nên u ám vô cùng.
Tuy hư không bị nổ nát lập tức hợp lại, thế nhưng vô số người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Khủng bố, tuyệt đối là khủng bố. Vẻn vẹn chỉ là lần va chạm thứ nhất, không ngờ đã bùng nổ kinh khủng như vậy, lực lượng kinh người, chuyện này thực sự làm cho người ta giật mình. Ở giữa sân có không ít Thiên Anh tầng thứ tám trở lên, thậm chí có không ít Thiên Anh đỉnh phong cũng đều âm thầm líu lưỡi.
Thiên Anh đỉnh phong chiến đấu là có thể đánh nát một ít không gian, khiến hư không xuất hiện, nhưng lần đầu va chạm liền xuất hiện vết rách hư không lớn như vậy, khủng bố như vậy, ở cảnh giới Thiên Anh đúng là chưa từng gặp.
Loại chiến đấu của hai người, tuyệt đối không thể đánh trên mặt đất, bằng không sẽ giống như tình huống của Bà La Đa Thần Miếu, vạn dặm, thậm chí trong vòng mấy vạn dặm sinh linh đồ thán. Tình huống Bà La Đa Thần Miếu đặc biệt, thuộc về thế lực tu chân, nhưng chung quanh Nam Hoang đều là thế giới của người bình thường, một khi khai chiến, Chấp pháp giả không thể nào mặc kệ.
Hơn nữa hai người đều có dự định, Song Long thành, Đan thành ở một bên, Trình Cung không thể nào đi phá hoại, mà bây giờ Côn Bằng Thái tử cũng xem thường mượn những tiểu kế này, vì lẽ đó hai người càng đánh càng cao, dần dần đã ở trên không trung vạn trượng, đại địa đã ở phía dưới.
Hư không vạn trượng, cương phong loạn lưu, cực kỳ mạnh mẽ, Thiên Anh bình thường cũng phải lo lắng tự vệ, nhưng giờ khắc này hai người lại điên cuồng chém giết trong cương phong loạn lưu.
Vừa nãy một kích kia quá nhanh, tựa hồ đã đến cực hạn, nhưng hiển nhiên Côn Bằng Thái tử hiểu được rất nhiều biện pháp siêu việt tốc độ cực hạn, tốc độ điều khiển Kim Bằng kiếm càng lúc càng nhanh. Thân thể Trình Cung cường hãn dị thường, chỉ bằng vào thân thể cũng có thể xé rách hư không, hiện tại lại có đầy đủ đan dược bổ sung, lực lượng cũng dâng trào mãnh liệt, không ngừng lấy công pháp tốc độ khác nhau ứng đối.
- Chuyện gì xảy ra, sao hai người kia càng đánh càng chậm?
- Đúng vậy, động tác chậm như vậy, coi như Địa Anh bình thường cũng nhanh hơn bọn hắn.
- Đang làm cái gì vậy, lẽ nào là thi đấu hữu nghị, rõ ràng có vấn đề?
- Sao lại thế nhỉ, vẫn chưa đụng tới liền lùi lại, lại chậm như thế, đang diễn kịch.
...
Bên trong một đám tán tu, có một ít người càng xem càng căm tức, bởi vì giờ khắc này Trình Cung và Côn Bằng Thái tử ở trong mắt bọn họ, động tác như lúc càng chậm, càng ngày lúc thong thả.
- Hừ, vô tri!
Đang ở trong không gian mật cảnh, Thiên Ngữ rất khinh bỉ nói một tiếng.
- Ngu xuẩn!
Trong lòng Đường Hạo Nhiên cũng đang khó chịu, hắn cũng chưa nói, chỉ là âm thầm mắng một câu, trong lòng thì không ngừng hồi tưởng tình cảnh vừa nãy Nhạc Uyển Uyển đi tới đeo hạt châu cho Trình Cung.
Càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, tại sao lại như vậy, phương diện nào mình không bằng tên kia, Nhạc Uyển Uyển không có hứng thú với những chuyện khác ngoại trừ đan dược, sao sẽ đối với hắn như vậy, thực sự là kỳ quái.
Lời của bọn hắn nói tự nhiên những tán tu kia không nghe được, bọn họ càng lúc càng bất mãn, cảm giác như bị trêu chọc, bởi vì trong thần niệm, Trình Cung với Côn Bằng Thái tử ngay cả va chạm vũ khí cũng không có, tới tới lui lui giống như là đùa giỡn.