Tống Phúc đang kỳ quái, thời điểm định hỏi thăm đột nhiên chim bồ câu bên hông hắn phát ra tín hiệu, hắn vội vàng lấy vật dụng phát tín hiệu ra. Sau đó Vân Cáp lao xuống dưới, sau khi Tống Phúc xem xong, thần sắc biến đổi, lập tức lấy Vân Cáp thả ra, người trực tiếp lao ra ngoài.
- Ngươi muốn làm gì? Xảy ra chuyện gì rồi hả?
Tống Bảo Gia đường đường là Hình bộ thượng thư, xem xét liền phát hiện tình huống không đúng, vội vàng đuổi theo.
Tống Phúc căn bản không có dừng lại, tức giận đến bờ môi run rẩy:
- Đỗ gia, nếu các ngươi dám tổn thương Bàn Tử, lão tử không để yên cho các ngươi.
Nhưng vào lúc này, một một quản sự của Tống gia chạy tới, đến bên cạnh Tống Bảo Gia nói vài câu. Tống Bảo Gia thấy Tống Phúc muốn lao ra ngoài, thân hình khẽ động ngăn ở trước người Tống Phúc.
- Không được, ngươi không thể đi.
- Đó là huynh đệ ta.
Tống Phúc nghe xong lập tức nóng nảy.
Tống Bảo Gia thực sự rất kiên trì:
- Ngươi tuyệt đối không thể đi, nếu như ngươi lo lắng Bàn Tử có việc, ta có thể lập tức đuổi qua, ta sẽ qua thương lượng cùng Đỗ Liêm, sẽ tốt hơn ngươi đi.
- Không được.
Tống Phúc vô cùng kiên trì:
- Huynh đệ của ta đã xảy ra chuyện, ta phải đi qua, nếu như Bàn Tử có chuyện gì, ta giết Đỗ gia hắn.
- Đồ hỗn trướng.
Tống Bảo Gia phẫn nộ quát:
- Đó là nhà Lễ bộ Thượng thư, trọng thần triều đình, há lại cho ngươi hồ ngôn loạn ngữ. Huống chi tình huống ngươi bây giờ, không thích hợp xuất đầu lộ diện, lập tức đi vào cho ta.
- Ta cho rằng ta cho phụ thân biết thân thể của ta khôi phục, ta có thể tu luyện, người sẽ không giống như trước kia, nếu như bình thường ta cũng không nói cái gì, nhưng lần này tuyệt đối không được. Huynh đệ của ta đã xảy ra chuyện, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản ta, ta cũng không cần mượn tay người khác, cho dù lão tử ta cũng không được. Nếu như hôm nay ta không thể đi, ta còn có mặt mặt gì gặp đại thiếu, Túy Miêu, Bàn Tử, có lẽ hắn không có nguy hiểm, nhưng ta muốn thấy bọn họ. Nếu như ngay cả bọn hắn cũng không thể nhìn, ta sống còn có ý nghĩa gì.
Lần đầu tiên, qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Tống Phúc chính diện nói ra lời nói đối với Tống Bảo Gia.
- Đại thiếu gia, hiện tại thời buổi rối loạn, ngươi cũng đừng có náo loạn.
Lúc này, vừa rồi Tống Vĩ Ngạn báo tin tức lên tiếng, niên kỷ của hắn không sai biệt lắm cùng Tống Bảo Gia, nhưng mà bàn về bối phận trong tộc, so với Tống Bảo Gia còn cao hơn một bậc.
- Ta nói rồi, ta tự mình đi khẳng định bảo vệ Bàn Tử không có việc gì, có một số việc ngươi không biết. Thực tế bây giờ sự tình thân thể ngươi khôi phục, càng không thể để cho bất luận kẻ nào biết rõ, nếu không sẽ đưa tới họa sát thân, ngươi thực cho là Tống gia chúng ta chỉ có thể sinh con gái sao? Ngươi thực cho rằng thế hệ này của Tống gia chỉ có ngươi là nam đinh sinh sao? Chuyện này nói rất dài dòng, nhưng rất trọng đại, ngươi tuyệt đối không thể đi.
Lúc này, Tống Bảo Gia truyền âm cho Tống Phúc, thấy Tống Phúc kích động, hắn rốt cuộc nói ra bí mật.
- Xem ra ta đoán không lầm, trong này quả nhiên có vấn đề, trên thực tế ta cũng an bài người điều tra. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, phụ thân, huynh đệ của ta đã xảy ra chuyện, ta phải đi, cho dù hiện tại chết cũng không sao cả. Phụ thân, ta dám cam đoan, một ngày kia nếu có người dám đối phó ta, mặc kệ người này là kẻ nào, huynh đệ của ta cũng mang đao xông lại, mặc kệ người này là đế vương nhân gian, hay là Thần Phật trong truyền thuyết.
Tống Phúc đồng dạng truyền âm, giờ phút này hắn sử dụng bụng ngữ truyền âm đã không có người có thể phát hiện, nói xong Tống Phúc vượt qua Tống Bảo Gia đi ra ngoài.
Tay Tống Bảo Gia giật giật, chỉ cần hắn nhẹ nhàng động ngón tay là có thể làm nhi tử bất tỉnh, nhưng từ ánh mắt nhi tử hắn có thể nhìn ra, nếu như lần này mình làm như vậy, có lẽ về sau sẽ không còn là phụ tử nữa. Này không giống trước kia, này sẽ thật sự làm bị thương tình phụ tử, điều này cũng làm cho hắn nhớ tới năm đó cùng Bạch Khải Nguyên, Trình Vũ Phi, tràng cảnh bọn hắn cùng một chỗ chém giết trên chiến trường, lúc kia mình cũng là như thế.
Tống Vĩ Ngạn không nghe thấy phụ tử bọn hắn đối thoại, nhưng mà nghĩ nghĩ nói khẽ:
- Gia chủ, chuyện lần này rất có thể có bóng dáng của bệ hạ, xem ra bệ hạ là hạ quyết tâm muốn thu quyền. Nếu như bệ hạ liên hợp các đại gia tộc, Trình gia sẽ nguy hiểm. Trình lão gia tử cũng thế, nắm quyền cũng không hiểu được thao quang mịt mờ, gia chủ, phải suy nghĩ cho Tống gia chúng ta, chuyện này không nên tham dự qua sâu, cần phải bảo trì khoảng cách nhất định cùng Trình gia, ý kiến của ta là phải . .
- Ý kiến của ngươi ta không muốn nghe.
Tống Bảo Gia đột nhiên quay người, đánh ra một chưởng, chưởng kình cách không mang theo một cổ băng hàn, thân thể Tống Vĩ Ngạn này lập tức cứng đờ, bên ngoài thân thể có một tầng Hàn Băng, giống như băng điêu. Một chưởng này đã hoàn toàn vượt qua phạm trù vũ kỹ bình thường của võ trung Thánh giả, ẩn chứa pháp lực thiên địa ở trong đó, hơn nữa tương đối cường hoành.
- Bành!
Sau đó trực tiếp nổ tung, trở thành từng khối huyết nhục bị đóng băng. Hình bộ thượng thư một mực thoạt nhìn tao nhã, giờ phút này lại sát khí đầy người, bí mật nhi tử không thể để cho bất luận kẻ nào biết rõ, mà Tống gia cùng Trình gia là một hắn sớm nói cho tất cả mọi người, bây giờ lại có người nổi lên tâm tư này, xem ra Tống gia cũng cần thanh trừ một phát, Tống gia không cần người lắc lư bất định.
. . .
Trình Cung cùng Trình lão gia tử, Bạch Khải Nguyên vừa về đến nhà, còn chưa có uống ba chén rượu đã có người tới bái phỏng, Vân gia gia chủ Vân Dịch Bá. Trình Cung nghe xong cũng có chút ngoài ý muốn, sao hắn trước tiên chạy đến tìm mình?
Trình Cung chỉ có thể tạm thời cáo lỗi gia gia cùng Bạch thúc, đi vào đại đường gặp Vân gia gia chủ Vân Dịch Bá. Vân gia bất đồng cùng Trịnh gia chính là, Vân gia thâm căn cố đế, phần đông liên quan đến đến sản nghiệp, quan trọng nhất là người ta là thương nhân có quy củ. Nhưng mà hắn bí mật đến, rõ ràng có ý tứ khác.
Ở trong Đại sảnh Trình gia, hạ nhân đã dâng trà ngon, Vân Dịch Bá đang ngồi ở đó, đi theo phía sau một thanh niên hai mươi tuổi, thần sắc còn có chút tiều tụy, gầy yếu, lúc này con mắt đang không ngừng đánh giá Trình gia. Hắn biết rõ lần này phụ thân tới ý vị như thế nào, trên thực tế hôm nay tuy Trình gia thế lớn, nhưng dù sao căn cơ mỏng, thời gian quật khởi ngắn, hơn nữa chỉ là có ảnh hưởng trong quân đội mà thôi, đối với quyết định này của phụ thân, Vân Hiểu Phong vẫn là không hiểu, quá mạo hiểm.
- Vân gia chủ, ngươi là khách nhân đầu tiên khi ta trở về đó!
Trình Cung từ bên trong đi ra, cũng không có quanh co.
Vân Dịch Bá vội vàng đứng dậy, nghe Trình Cung nói hắn như vậy, vội ôm quyền chắp tay:
- Gặp qua đại thiếu, lần này ta mang theo tiểu nhi tới là cố ý cảm tạ ân cứu mạng của đại thiếu, mặt khác đặc biệt chuẩn bị một ít lễ mọn đến chúc mừng đại thiếu chiến thắng trở về.
Vân Dịch Bá nói xong, Vân Hiểu Phong mang một phần danh mục quà tặng, hai tay cung kính đưa lên, tuy người trước mắt này còn nhỏ hơn mình không ít, nhưng địa vị hai người lại khác biệt ngày đêm. Cái này là đứng đầu Vân Ca Thành Tứ đại hại, Vân Ca Thành đệ nhất quần là áo lượt đại thiếu, cái này là người dám đánh công chúa, dám nháo sự ở bên trên Kim Loan Đại Điện, Trình Cung.
Trình Cung tiếp nhận danh mục quà tặng nhìn thoáng qua, tiện tay để trên bàn, tươi cười nhìn Vân Dịch Bá. Phần danh mục quà tặng này không nhẹ, ít nhất giá trị vượt qua ngàn vạn lượng bạch ngân, này không giống như đơn giản chúc mừng.
- Ta ở trước mặt đại thiếu cũng không vòng vo, lần này ta tới là có một sự tình muốn thương lượng cùng đại thiếu một chút. Sinh ý dược liệu, hàng da của Vân gia ta coi như có chút ảnh hưởng cả nước, ta suy nghĩ nếu như có thể đem phương diện sinh ý của Vân gia phối hợp cùng đại thiếu, chúng ta có thể lũng đoạn sinh ý dược liệu cùng hàng da của Lam Vân Đế Quốc. Nếu như đại thiếu đồng ý, về sau đại thiếu cầm bảy, Vân gia ta cầm ba, không biết đại thiếu định như thế nào?
Vân Dịch Bá xem xét điệu bộ này của Trình Cung, cũng không nói nhảm, trực tiếp nói ý đồ mình đến ra.
Bà mẹ nó, còn có chuyện tốt này, tiện nghi đưa tới cửa cho mình chiếm.
- Vân gia chủ, như vậy chẳng phải ngươi rất thiệt thòi sao?
- Kỳ thật ngay cả rất nhiều người trong Vân gia cũng không thể ý giải, vì sao lúc trước Trịnh Tam Nguyên muốn ta hợp cùng chúng tác lũng đoạn thị trường dược liệu cùng hàng da, thậm chí phân chia năm năm ta cũng không đồng ý. Nhưng bây giờ như thế, bởi vì ta tin tưởng Trình gia không phải là gia tộc thấy lợi quên nghĩa, muốn một mình nuốt hết thảy lợi ích. Càng thêm tin tưởng, cho dù về sau ta cầm ba thành, cũng hơn lợi nhuận lúc này. Hơn nữa ta đang định mở một ít thị trường ở Man tộc cùng Đồ Đằng Đế Quốc, những nơi này đều chưa có khai phát, chỉ cần thị trường kđủ lớn, ba thành kiếm được so với mười thành trước kia cũng nhiều hơn.
Vân Dịch Bá thể hiện ra khí phách thương nhân, hơn nữa cũng không e dè, hợp tác cùng Trình gia nhất định sẽ mượn nhờ thế lực Trình gia. Nhưng đây cũng là một loại biến tướng đầu nhập vào, trước kia tuy Trình gia cường thế, nhưng không có gia tộc muốn đầu nhập vào, như Bạch Khải Nguyên, Tống gia đều là từ trong quân đội đi ra.
Vân Hiểu Phong một mực không sao cả, giờ phút này nghe phụ thân nói, đột nhiên có chút thông suốt, vì sao phụ thân cố ý mang theo mình đến, vì sao phụ thân nhốt ca ca muốn đi gần cùng hoàng tử lại.
- Ha ha. . .
Trình Cung nghe xong, vui vẻ cười to nhìn về phía Vân Dịch Bá giơ ngón tay cái lên:
- Thương nhân ta thấy rất nhiều, Vân bá bá tuyệt đối là khác loại. Tốt, về sau chúng ta hợp tác vui vẻ, đến lúc đó chúng ta mua bán phải như Tứ Bảo Lâu, không chỉ là ở trong nước, còn phải tới quốc gia khác thậm chí Bộ Châu khác.
Mấy câu công phu, một thế lực khổng lồ lũng đoạn thị trường dược liệu, hàng da của Lam Vân Đế Quốc, biến thành một tập đoàn vươn tay xa hơn nữa. Thời điểm Trình Cung cân nhắc, có nên cho Vân Dịch Bá gặp gia gia hay không, đột nhiên chim bồ câu bên hông vang lên, Trình Cung lập tức mở ra, Vân Cáp trên không trung trực tiếp bay xuống.
- ** bà ngoại ngươi, Đỗ Đạo Khôn, ta còn chưa có tìm ngươi tính sổ, ngươi lại dám đụng đến huynh đệ Trình Cung ta, người đâu, chuẩn bị ngựa.
Trình Cung xem hết tờ giấy trên Vân Cáp, thân thể trực tiếp xông ra ngoài, người chăn ngựa nghe được Trình Cung nói, liền lập tức đem bảo mã đến.
Nhìn Trình Cung vừa rồi còn chuyện trò vui vẻ, đàm hảo hảo đột nhiên ly khai, phụ tử Vân Dịch Bá, Vân Hiểu Phong cũng có chút há hốc mồm. Phụ tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng đều kịp phản ứng, Đỗ Đạo Khôn, cái tên này cũng không phải thông thường, nếu như nhớ không lầm, hình như. . . hình như Lễ bộ Thượng thư là Đỗ Đạo Khôn a. Hai cha con đều tính toán mở rộng tầm mắt, trước kia dù có tiền thế nào, cho dù nói lý cũng tuyệt đối không dám đơn giản bình luận quan viên Ngũ phẩm trở lên, hiện tại Trình Cung ngược lại tốt rồi, công khai mắng Lễ bộ Thượng thư, cái này cũng chưa tính, hắn hiển nhiên là muốn đi tìm Lễ bộ Thượng thư gây phiền toái ah.
Trình Cung này, hình như so với truyền thuyết còn hung hăng càn quấy hơn.