Ngay sau đó, huyết mạch Chân Long từ trong cốt tủy lao ra, bảo phủ thân thể Lục Thanh.
Thân thể dài nghìn trượng của nó duỗi ra, chẳng hề sợ hãi đối với Tử Điện hay Thiên Lôi xong quanh. Thậm chí mỗi một đạo Thiên Lôi tới gần liền bị nó nuốt mất.
Ầm ầm
Bên cạnh, Lôi Giác thú cũng trở lại thân thể thực của mình, cao chừng trăm trượng, dài tám trăm trượng. Cái sừng xoắn ốc của nó cũng phải dài chừng trăm trượng. Cả ba đứng giữa hư không, ánh mắt ngưng trọng nhìn chằm chằm về phía vết nứt.
Vào lúc này từ trong Lôi hải như có một thứ lực lượng mạnh mẽ tản ra khắp phạm vi hơn mười dặm của nó. Ánh sáng màu tím chói mặt tỏa ra rực rỡ.
Răng rắc!
Trên chín tầng trời, đám Lôi vân hơn mười dặm đột nhiên chuyển động. Uy áp của Thiên Lôi vô cùng vô tận giáng xuống, trấn áp khắp trăm dặm Tử Lôi cốc.
Có điều hai người Lục Thanh và con thú kia cũng không phải là người thường. Nếu là một Kiếm Tông bình thường khác thì dưới sự trấn áp đó sẽ mất đi năng lực ngự không. Nhưng trong ba người Lục Thanh, cho dù là Tử Thiên Lôi cũng có được huyết mạch của Lôi Thú thượng cổ nên Lôi uy trấn đáp đối với Lôi thú mà nói chẳng hề có tác dụng.
Lúc này, ánh mắt của hai người và một thú đều nhìn chằm chằm về phía cái khe trong Lôi hải.
Ở đó có một cây cự chùy màu tím dài trăm trượng, to khoảng chừng mười trượng. Từng đạo Thiên Lôi màu tím sẫm đang bao phủ xung quanh nó. Mấy đạo Thiên Lôi nối với đầu chùy hóa thành Lôi giao dữ tợn, tỏa ra khí thế mạnh mẽ còn hơn cả thứ uy nghiêm khó hiểu lúc trước. Trong lúc nhất thời, cho dù là hai người Lục Thanh và Lôi thú cũng phải rơi xuống Lôi hải.
- Lục Thanh! Nhanh! Chỉ có máu của ngươi mới có thể ngăn được nó. - Âm thanh của Tử Thiên Lôi vang lên từ miệng Lôi thú.
Không hề có chút do dự, thân thể dài nghìn trượng của Chân Long quẫy mạnh đuôi một cái lập tức bay lên. Trong Tử Lôi cốc không ngờ Lôi khí ngưng tụ thành thực chất khiến cho Lục Thanh cảm thấy vui vẻ. Ở nơi đây, Lôi nguyên dịch tuy rằng hết sức bạo ngược, không để cho kiếm giả lấy ra luyện đan hay tu luyện. Nhưng đối với Lục Thanh mà nói, có được Tử Hoàng Kiếm thân kinh, Lôi Nguyên dịch pha tạp đó không hề có chút rắc rối. Cùng lắm thì chỉ có thời gian chuyển hóa là lâu hơn mà thôi.
Đối diện với uy nghiêm của Lôi chùy, Lục Thanh cố gắng giữ thân hình đi tới phía bên trên. Thân thể Chân Long cuộn tròn, bao vây quanh nó.
Từ thân thể của Lục Thanh một giọt máu Chân Long rơi xuống. Ngay lập tức giọt máu rơi lên phía trên cây chùy màu tím.
Bằng mắt thường có thể thấy được giọt máu tươi nhanh chóng bị cây chùy nuốt chửng. Rồi ngay sau đó, trên thân chùy tỏa ra thiên lôi màu tím đậm cực mạnh.
Ầm ầm
Ánh sáng của tia chớp lóe lên rồi bao phủ Lục Thanh vào bên trong.
- Lục Thanh! - Tử Thiên Lôi hét lớn một tiếng. Nhưng gã cũng không kịp phản ứng. Sau khi Thiên Lôi mà tím sẫm bao vây Lục Thanh, uy nghiêm trấn áp lúc trước cũng biến mất.
Đôi mắt màu tím dài mấy trượng của Lôi Giác thú cảm thấy mơ hồ. Trong đầu của nó vẫn còn nhớ rõ khi mới trở thành linh thú ngũ giai nó từng gặp được cây chùy này. Chỉ có điều lúc đó cây chùy đó được một kiếm giả hùng mạnh cầm trong tay. Có lẽ đối với nó bây giờ mà nói thì thực lực của đối phương lúc đó vẫn còn lâu mới có thể chạm tới.
Vào úc này, nhìn thấy Lục Thanh bị Thiên Lôi nuốt chửng, nét mặt của Lôi Giác thú hiện rõ sự ngưng trọng. Thân thể Chân Long vào lúc này như lâm vào ngủ say, ngay cả ánh mắt đang lóe ra ánh sáng màu trắng, tím cũng từ từ nhắm lại.
Một long một chùy đang lơ lửng trong hư không của Tử Lôi cốc, bất chợt xảy ra biến cố.
Toàn bộ Lôi Nguyên dịch trong Lôi hải khi Thiên Lôi nuốt chửng lấy Lục Thanh liền như trăm sông đổ về biển, nhanh chóng hội tụ về phía cây chùy.
Trong nháy mắt, Lôi hải rộng hơn mười dặm rút lại chỉ còn mấy trượng. Thiên Lôi đang bảo phủ Lục Thanh nhanh chóng ngưng kết lại thành một cái kén rộng trên dưới một trăm trượng.
Trong Lôi kén.
Lục Thanh đứng trong một khoảng không gian màu tím. Từng chút trí nhớ bị tan rã dần dần hợp lại truyền vào trong Thức Hải của hắn.
Hóa ra là như vậy.
Cuối cùng thì Lục Thanh cũng biết vì sao nó lại gọi là Lôi Thần chùy. Đây là một cái chùy linh, do chùy chú tạo ngưng tụ được linh tính mà hình thành.
Về phần nguyện lực ngưng tụ thành cái chùy chú tạo này, Lục Thanh chẳng hề có chút thu hoạch. Chẳng qua, những uy năng mà Lôi Thần chùy có được, Lục Thanh cũng từ những gì Lôi Thần chùy truyền cho trong trí nhớ mà biết được.
Lôi Thần chùy đúng như sư phụ Tử Thiên Lôi nói, chỉ có thần mà không nhìn rõ hình. Thân là chùy linh, năng lực lớn nhất của nó là có thể rót vào trong chùy chú tạo, hóa thành một thanh thần khí có thể điều khiển uy tâm của Thiên Lôi.
Lôi uy mênh mông cuồn cuộn, mượn dùng để đúc kiếm thì cho dù thanh thần kiếm nào cũng đều có thể nâng cao cấp độ lên một mức nhất định. Đối với Chú Kiếm sư mà nói thì Lôi Thần khí chính là thần khí chú tạo.
Hơn nữa, Lôi Thần chùy dường như đã trải qua sự thay đổi nào đó nên chỉ có huyết mạch của Lục gia mới có thể sử dụng, nếu không sẽ không phát huy được uy năng của nó.
Nói tới tác dụng của Lôi Thần chùy ra sao thì Lục Thanh cảm thấy bản thân mình và Lôi Thần chùy có một chút gì đó ngăn cách, chưa mở ra cho hắn.
Bất chợt một trận Lôi khí dao động mạnh đánh thức Lục Thanh. Nhìn Lôi Thần chùy đang hút lấy Lôi Nguyên dịch mà sửng sốt. Hắn thử từ đây triệu tập một luồng Lôi Nguyên dịch thì phát hiện, Lôi Thần chùy tuy chịu sự khống chế của hắn nhưng lại cực kỳ keo kiệt với chuyện Lôi Nguyên dịch. Cho dù là một chút, Lục Thanh cũng không thể lấy được.
Chẳng hề có chút do dự, ngay sau đó, Lục Thanh liền rơi xuống dòng nước lũ Lôi Nguyên dịch đang hội tụ kia, nhanh chóng vận chuyển Tử Hoàng Kiếm Thân kinh.
Với lực hấp thu mạnh mẽ của Tử Hoàng kiếm thân kinh, từ dòng nước lũ Lôi Nguyên dịch lập tức phân ra một dòng Lôi Nguyên dịch to bằng cái thùng, chui vào trong thân thể Lục Thanh.
Lôi Nguyên dịch chui vào trong Thanh Phàm kiếm thể, vận chuyển theo tâm pháp lập tức biến thành Phong Lôi kiếm cương chui vào trong máu thịt.
Huyết khí sôi lên mạnh mẽ trong cơ thể Lục Thanh. Mỗi một đạo huyết khí giống như ánh mặt trời chói chang giữa trưa hè, xuyên qua gân cốt. Đồng thời, một nỗi đau còn lớn hơn so với khi rèn luyện Thanh Phàm kiếm thể xuất hiện.
Tê dại, ngứa, đau... Mỗi một tấc máu thịt trong cơ thể bị tàn phá. Nếu như nói Tử Hoàng Kiếm Thân kinh từ tầng thứ sáu lên tầng thứ bảy là luyện ngục thì tầng thứ tám của Tử Hoàng kiếm thân kinh chính là chẳng khác gì chìm dưới địa ngục, tưởng như hồn phách bị đốt cháy bởi ngọn lửa u minh.
Tầng thứ tám của Tử Hoàng Kiếm Thân kinh so với tầng thứ sáu và tầng thứ bảy có thể nó là một sự nhảy vọt. Bước vào tầng thứ tám, kiếm thể Thanh Phàm của Lục Thanh đạt đến Kiếm Thể Kim Thiên. Do dù là một thanh thần kiếm cấp Kim Thiên trung phẩm bình thường cũng không thể làm cho hắn bị tổn thương.
Có điều, cơn đau trong đó cũng khó có thể tưởng tượng. Cho dù trải qua tầng thứ sáu, thứ bảy làm cơ sở thì nỗi đau của tầng thứ tám cũng vượt qua sự tưởng tượng của Lục Thanh.
Trong Thức Hải, Kiếm thức tản ra những tia sáng màu vàng, bảo vệ niệm thần của Lục Thanh. Mặc dù như vậy, nhưng cơn đau đó cho dù là Luyện Hồn quyết Lục Thanh cũng quên mất.
Vốn đột phá tầng thứ tám kiếm thể Kim Thiên, cho dù Kiếm Chủng được hắc sắc kiếp lôi ngưng luyện có thể giảm bớt thời gian củng cố, nhưng Lục Thanh vẫn tính toán phải ổn định tinh thần, tĩnh tu vài ngày chuẩn bị nếu không khó có thể chịu nổi.
Nhưng lúc này cũng không còn theo suy nghĩ của hắn. Sau khi phát hiện Lôi hải trong Tử Lôi cốc sinh ra Lôi Nguyên dịch, Lục Thanh liền cảm thấy may mắn. Trong phạm vi mười dặm này Lôi Nguyên dịch cao tới vài chục trượng, thậm chỉ đủ cho hắn tu luyện Tử Hoàng kiếm thân kinh tới tầng thứ mười cũng chẳng cần lo lắng.
Nhưng hành động của Lôi Thần chùy lại làm rối loạn suy nghĩ của Lục Thanh. Hiện giờ, với hắn mà nói thì tăng thêm một chút thực lực thì sẽ nắm chắc hơn một phần. Nếu đã phát hiện Lôi Nguyên dịch thì cho dù thế nào hắn cũng không thể bỏ qua.
Tâm thần của hắn nhanh chóng bị cơn đau khôn cùng trấn áp. Hiện giờ, Lục Thanh chỉ còn lại một chút chấp niệm, cố gắng giẫy dụa.
- Không dính cát bụi, chẳng nhiễm bụi trần, hư không siêu thoát, hồn nhiên vô vật. Không có tương sinh rất khó phối hợp. Chia ra và biến mất hoàn tòa mơ hồ. Thiên địa rộng lớn đầy đủ vạn vật. Hoa bay lá rụng, chẳng có gì suy nghĩ. Muôn vạn ưu phiền mới quyết tâm đầu. Đầu óc trong sáng, tâm chẳng có gì ngại. Im lặng vô hồn, tâm không sợ hãi. Một lòng trong sáng, cổ kim mãi tiêu dao.
Một âm thanh giống như tiếng chuông, xuyên qua cơn đâu, chui vào trong Thức Hải của Lục Thanh.
Ngay sau đó, kiếm thức đang ảm đạm chợt tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt, chiếu sáng toàn bộ Thức Hải của Lục Thanh, tinh lọc cơn đau đớn trong thần niệm.