[Dịch]Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc

Chương 46 : Giễu cợt nam nhân ti tiện trên đường.




Quanh năm Liễu Tiêu quyến luyến ở nơi trăng hoa nên cơ thể không giống những nam tử to lớn bình thường, sắc mặt hiện lên một chút xanh đen.

Cơ thể sớm đã bị móc rỗng, nhưng mà dù sao cũng là nam tử, thân hình so với Hách Liên Thiến thì cũng không hơn bao nhiêu.

Hách Liên Thiến đứng ở trước mặt, nhìn từ trên cao xuống đánh giá nàng, cảm giác này khiến Hách Liên Thiến vô cùng khó chịu.

"Ngươi thật là nam tử sao? Làm sao lớn lên nhỏ nhắn thế này, so với tiểu quan ở Đồng Hoa Cừ còn muốn tuấn mỹ hơn!"

(*tiểu quan: tiểu quan hiểu theo nghĩa bây giờ nôm na có nghĩ là nam x nam (gay) [tiểu quan và kỹ nữ thường làm trong kỹ viện] )

Trong ánh mắt Liễu Tiêu Hiền để lộ ra một tia bỉ ổi trắng trợn, tay bắt đầu không thành thật định muốn sờ gương mặt của Hách Liên Thiến.

Hách Liên Thiến cũng không tức giận, ngược lại nàng xem thường nhàn nhạt nói rằng: "Công tử làm cái gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt tại sao ngăn cản đường đi của ta? Dưới chân thiên tử này mà công tử còn không biết thu liễm sao?"

"Haha, có nực cười hay không chứ! Khiến bản thiếu gia thu liễm? Ngươi biết bản thiếu gia là ai chăng? Tới đây tới đây, nói cho hắn biết, cho hắn hiểu rõ người đứng ở trước mặt hắn là ai!"

Liễu Tiêu Hiền rất vênh váo đắc ý khoanh hai tay trước ngực, mắt nhìn xuống Hách Liên Thiến.

Gã sai vặt ở bên cạnh hắn lập tức xách thắt lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo giống như là gà trống tạc mao, chỉ cao khí ngang: "Tiểu tử, nghe cho kỹ, thiếu gia của chúng ta chính là tiểu Hầu gia Khang Vĩnh Hậu phủ, mẫu thân là quận chúa Đức Huệ của phủ Thạc thân vương, phụ thân là Công bộ thị lang, tổ phụ là... "

Hách Liên Thiến nghe những lời lẽ khoác lác kia, chằng qua là ỷ vào của cải giàu có cho nên mới đi khoe khoang, cũng đáng giá kiêu ngạo thành cái bộ dạng đức hạnh như cẩu này sao?

Hách Liên Thiến thản nhiên nói: "À... Thì ra ngươi chính là tiểu Hầu gia nửa đêm đến Tướng quân phủ cùng người vụng trộm à?!"

Hách Liên Thiến khiêu khích nói.

Liễu Tiêu Hiền không nghĩ tới trước mặt mọi người bị Hách Liên Thiến vạch trần vết sẹo, xung quanh không ít người xem náo nhiệt nghe vậy cũng bắt đầu châu đầu ghé tai cười nhạt.

"Hay cho tên tiểu tử thúi nhà ngươi, ngươi cũng dám trêu chọc bản thiếu gia, thật to gan! " Trong mắt Liễu Tiêu Hiền lóe lên phẫn nộ.

Ban đầu thấy tướng mạo tiểu tử này tuấn mỹ nên muốn cùng hắn vui đùa một chút không nghĩ tới tiểu tử này lại không biết điều, nói năng bậy bạ.

"Tiểu Hầu gia, lá gan thảo dân rất nhỏ nên khống dám giống như ngài dám lẻn vào hậu viện nhà người ta để vụng trộm, thảo dân nào dám ngài so lá gan chứ! Có điều là nghe nói đương kim thánh thượng đã tứ hôn cho tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia được ôm mỹ nhân về, lúc này không phải là nên ở nhà chuẩn bị thật tốt để chờ đón tân nương tử sao?"

Hách Liên Thiến cười nhạt, lời nói đều là chế nhạo.

Liễu Tiêu Hiền không nghĩ tới thái độ Hách Liên Thiến cao ngạo như vậy, hùng hổ doạ người, hoàn toàn chẳng quan tâm đến thân phận và địa vị của hắn, không nhịn được nhìn nàng chằm chằm, thấy cách ăn của mặc hắn đều là loại tốt nhất, không khỏi có chút chần chờ.

Dưới chân Thịnh Kinh, những người quyền cao chức trọng không ít, lẽ nào người này là công tử nhà quyền quý nào sao?

"Ngươi là công tử nhà ai?"

Liễu Tiêu Hiền không phải người ngu, thấy Hách Liên Thiến không để tâm, nghĩ thầm tiểu tử này không e ngại hắn, khẳng định có lai lịch lớn.

Khóe môi Hách Liên Thiến giương lên, ánh mắt tà tà nhìn về phía hắn, cười nói: "Hoá ra tiểu Hầu gia trêu chọc người còn muốn hỏi trước lai lịch của họ, thảo dân cũng không phải là tiểu thư gì gì đó ở Tướng quân phủ, tiểu Hầu gia tội gì để ý đến một dân đen như thảo dân!"

"Được lắm tên tiểu tử thúi, thiếu gia, người này không biết điều như vậy, để cho Liễu Nhị dạy dỗ hắn đi!"

Gã sai vặt Liễu Nhị đi theo bên cạnh Liễu Tiêu Hiền thấy Hách Liên Thiến liên tục khi dễ thiếu gia nhà mình, tức giận đến nắm chặc hai tay lại thành quyền.

Bọn họ là bá chủ của Hoành Nhai Quán, gặp qua hắn lúc nào mà hắn lại tính toán như vậy?

Liễu Tiêu Hiền tự nhận thân phận cao quý, nhìn Hách Liên Thiến ngay cả tên quý phủ cũng không dám nói ra, nghĩ thầm nếu như là con của người quyền quý làm sao sẽ để bản thân mình bị khi dễ được chứ, nhất định sẽ tự báo thân phận, làm cho đối phương không dám manh động.

Hôm nay giấu giếm như vậy, sợ rằng người này thật đúng là tên tiểu quan đứng đầu bảng ở nơi nào đó, thân phận hắn là người cao quý, bị con kiến hôi tiểu quan bên đường khi dễ, thật sự là đáng trách.

"Đi, bắt tên kia lại cho bản thiếu gia!"

Khuôn mặt Liễu Tiêu Hiền mang theo một tia lãnh ý, lui về phía sau một bước, Liễu Nhị mang theo hai gã sai vặt tiến lên, luân khởi cánh tay liền mắng: "Tiểu tử, thiếu gia chúng ta muốn kết giao làm bằng hữu với ngươi, chính ngươi lại không biết điều mà hưởng thụ, mở miệng chống đối thiếu gia của chúng ta, hôm nay liền khiến ngươi biết kết cục chống đối với thiếu gia bọn ta là như thế nào, người đâu, bắt lại! "

Gã sai vặt sau lưng tiến lên, chuẩn bị ra tay với Hách Liên Thiến, Liễu Tiêu Hiền đứng ở một bên thấy thế, cao ngạo nói: "Nhìn dáng vẻ mảnh khảnh của ngươi, diện mạo cũng rất khá, nếu như bọn họ nổi giận như thế này mà đả thương ngươi, đáng tiếc lúc đó ngươi sẽ thành một cái túi da, nếu như bây giờ ngươi chịu quỳ xuống dập đầu nhận sai với bản thiếu gia, bản thiếu gia liền cân nhắc bỏ qua chuyện cũ mà tha cho ngươi, thế nào? "

Hách Liên Thiến nghe vậy, giống như là vừa mới nghe được truyện cười, nhịn không được cười ra tiếng.

Âm thanh này mang theo vẻ khinh thường và mỉa mai, Liễu Tiêu Hiền lập tức nổi giận, đang muốn mở miệng trách cứ.

Lại nghe được giọng Hách Liên Thiến không có kháng cự mà tiến lên nhìn thẳng hắn cười nói: "Tiểu Hầu gia ngươi tưởng mình là đương kim thánh thượng sao? Động một chút là để cho người ta dập đầu lạy ngươi, bản thân ngài muốn sắm vai diễn trò, thảo dân cũng không có can đảm cùng điên với ngài a, thảo dân vẫn còn rất yêu quý mạng của mình, thảo dân sống đã không dễ dàng, rớt đầu thì phiền toái, tiểu Hầu gia ngài nói có đúng không?"

"Hay, dựa vào cái gì khiến người ta phải quỳ dưới chân hắn chứ, rõ ràng chính là hắn tìm người người ta gây phiền phức trước mà."

"Nghe nói mấy ngày trước tiểu bá vương bị Tướng quân phủ đánh nằm ở trên giường nhiều ngày, thật vất vả mới tốt lên một chút, lúc này lại bắt đầu ra đây làm mưa làm gió..."

"Tiểu huynh đệ này nói không sai, hắn nghĩ bản thân là thánh thượng sao? Nếu để cho thánh thượng nghe được, đám người Khang Vĩnh Hậu phủ bọn họ nhất định sẽ phạm tội mưu phản."

" ... "

Liễu Tiêu Hiền không nghĩ tới sẽ bị Hách Liên Thiến đáp trả như vậy, hắn so sánh với thánh thượng, tội lớn như vậy hắn làm sao dám gánh vác nổi.

Sắc mặt hắn bỗng nhiên trắng nhợt, sợ đến đi đứng cũng không nhanh nhẹn, chỉ vào Hách Liên Thiến há miệng nói: "Ngươi ngươi...ngươi đừng có nói bậy, ta lúc nào dám so sánh với thánh thượng chứ? Tên tiểu tử thúi này miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, quả thực nên loạn côn đánh chết! "

Hách Liên Thiến đứng nghiêm ở nơi này, theo dõi hắn nói: "Loạn côn đánh chết ta? Tiểu Hầu gia, ngài đây là chột dạ sao? Nếu ngài không có ý tứ này cần gì phải chấp nhặt với một dân đen như ta? Hay là bởi vì trong lòng ngài thật ra là có loại suy nghĩ này đúng không?"

"Ngươi nói láo! " Liễu Tiêu Hiền nổi giận nói: "Ta không nói gì, cái gì ta cũng chưa từng nghĩ tới, ngươi... "

"À, nói như vậy là do thảo dân hiểu lầm tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia không có nói gì, thảo dân liền không quấy rầy tiểu Hầu gia đi dạo phố vui đùa nữa, xin được cáo lui trước."

Hách Liên Thiến nói xong, bỗng nhiên xoay người, liền muốn rời khỏi.

Liễu Tiêu Hiền bị tức đến cả người lạnh run, gã sai vặt bên người cũng không dám thở mạnh một tiếng, sợ bọn họ không chú ý giống như thiếu gia mà dính dáng đến tội mưu phản.

Cho nên cả đám trơ mắt nhìn Hách Liên Thiến cứ như vậy vòng qua người bọn họ phách lối đi!

Liễu Tiêu Hiền thấy bóng lưng nàng rời đi, ánh mắt như là núi băng bắc cực gặp hố lửa cực nóng, băng hỏa gặp nhau, khiến cả tâm thần trở nên không tốt, phân phó với gã sai vặt nói: "Đuổ theo hắn cho ta, ta ngược lại muốn xem hắn là cái loại gì, đắc tội bản thiếu gia, bản thiếu gia muốn cho hắn sống không bằng chết! "

"Vâng, thiếu gia... "

...

Hách Liên Thiến tự biết phía sau có đuôi đi theo, lúc này Lam Y Lam Tuyết không có ở đây, nàng muốn võ công nhưng lại không có võ công, trên người vừa không có mang theo độc phấn có tính mạnh để sát thương người, ít nhất mười mấy người đi theo phía sau nàng, ban nãy nàng là mượn sức của mọi người xung quanh mà có thể thuận lợi thoát khỏi Liễu Tiêu Hiền.

Không nghĩ rằng Liễu Tiêu Hiền lại phái người một mạch bám theo nàng.

Tiểu viện thì trở về không được bất năng không thể để bại lộ hành tung và thân phận.

Người phía sau từng bước ép sát, lao thẳng đến khu phố yên tĩnh tiếp cận nàng, hai đầu lối đi đã bị người chặn lại, nàng âm thầm hối hận nếu như sớm biết nên mang nhiều độc phấn một chút.

Hy vọng sau khi Lam Tuyết đi Tướng quân phủ có thể mau chóng tìm thấy nàng, kế hoạch ngày hôm nay chỉ có thể tạm trì hoãn lại.

"Tiểu Hầu gia, thật là gian xảo, chúng ta lại gặp mặt! "

Hách Liên Thiến bỗng nhiên dừng cước bộ, xoay người một cái, quay đầu lại nhìn về phía người cách đó không xa.

Liễu Tiêu Hiền thấy thế, rõ ràng sửng sốt, hiện thân đi ra: "A, tiểu tử ngươi làm sao lại điên như thế a! Ngươi điên cuồng lại dám bêu xấu bản thiếu gia, ngươi cho là bản thiếu gia không có biện pháp bắt ngươi có phải hay không? Nếu ngươi đã không biết điều như vậy, bản thiếu gia cũng không thương hương tiếc ngọc nữa, nhìn dáng dấp ngươi không tệ, đắc tội bản thiếu gia, bản thiếu gia sẽ đem ngươi đi bán làm Đồng Hoa Cừ, cho ngươi mỗi ngày tiếp khách đến chết, các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, bắt lại!"

"Không nghe được thiếu gia sao? Đem người bắt lại, dám đắc tội thiếu gia của chúng ta nhượng để cho hắn sống không bằng chết! "

"Vâng..."

Trong nháy mắt, có hơn mười tên sai vặt mặc đồ xanh xông tới, tâm trạng Hách Liên Thiến hoảng hốt, nhìn nhiều người như vậy, nói vậy hôm nay tên não rỗng Liễu Tiêu Hiền là muốn xử nàng.

Làm sao bây giờ?

Sắc mặt Hách Liên Thiến rốt cục thay đổi một chút, Liễu Tiêu Hiền nhìn thấy lập tức cười nhạo nói: "Biết sợ rồi sao, tiểu tử, yên tâm, đưa ngươi đi đến Đồng Hoa Cừ trước, bản thiếu gia sẽ không quá làm đau ngươi đâu..."

Hách Liên Thiến cắn môi, chuẩn bị từ trong lòng ngực móc ra một bao phấn ngứa, sau đó dùng hết khả năng kéo dài thời gian để thoát khỏi con ngõ nhỏ này.

Đang chuẩn bị muốn ra tay, chợt nghe một tiếng cười trong trẻo của nam tử từ rừng trúc bên cạnh truyền ra.

"Ha ha ha! "

"Người nào? Lăn ra đây cho bản thiếu gia!"

Liễu Tiêu Hiền bị tiếng cười kia chọc giận, lập tức nổi đóa giậm chân quát.

Tất cả mọi người bị tiếng cười kia thu hút, toàn bộ nhìn sang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.